Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: 2: Về Nhà Chính Nhà Họ Lâm
Ngày hôm sau, sau khi Lâm Khánh Quyền đi làm, Lục Thi Nguyệt bèn lái xe tới nhà tổ nhà họ Lâm.
Quản gia bác Lý tới đón, cười nói: "Mợ về rồi.
Mấy hôm nay bà chủ vẫn luôn nhắc tới mợ đấy."
Lục Thi Nguyệt xuống xe, cười nói: "Sức khỏe mẹ tốt chứ ạ? Ở ngoài một tháng, tôi cũng rất nhớ món mẹ làm, nên mới chạy về gấp đây."
Bác Lý cười: "Sức khỏe của bà chủ rất tốt, chỉ là công việc của ông chủ với cậu chủ đều bận quá, bà ấy ở một mình nên đôi khi cũng thấy chán.
"Có tôi ở đây, mẹ sẽ không chán nữa đâu."
Lục Thi Nguyệt chân đi giày cao gót bước vào nhà chính.
Nhà tổ nhà họ Lâm tọa lạc giữa sườn núi, là một căn biệt thự với diện tích trăm ngàn mét vuông.
Mà nhân khẩu nhà họ Lâm cũng đơn giản, bà Lâm sinh một trai một gái, con trai đương nhiên là Lâm Khánh Quyền, con gái tên là Lâm Mỹ Đình.
Bà Lâm cũng khoảng sáu mươi tuổi rồi, có điều cuộc sống an nhàn, sung sướng cộng thêm biết chăm sóc bản thân nên nhìn chỉ như mới ngoài bốn mươi.
Nhà họ Lâm trừ Lâm Mỹ Đình hơi có thành kiến với Lục Thi Nguyệt thì hai vợ chồng nhà họ Lâm cực tốt với cô.
Nhất là bà Lâm, thật lòng yêu thương Lục Thi Nguyệt như con gái.
Đến bây giờ bà vẫn còn không biết rằng con trai của bà và Lục Thi Nguyệt chỉ là kết hôn hợp đồng mà thôi.
Nếu hỏi sau này Lục Thi Nguyệt ly hôn không nỡ bỏ được ai nhất? Có lẽ chính là bà Lâm.
Bà Lâm không có vẻ kiêu căng, ngạo mạn như một số quý bà khác, mà tính tình vô cùng hiền hòa, con người lại đoan trang hào phóng, nói chuyện nhẹ nhàng như gió xuân.
"Con chào mẹ." Lục Thi Nguyệt chào hỏi ngọt ngào rồi ngồi trên ghế sô pha, quý bà ngồi bên cạnh là một người trông vô cùng cao quý.
Bà Lâm thấy cô, cười thân thiết nói: "Con về rồi à? Qua bên này ngồi với mẹ."
Lục Thi Nguyệt đi qua, ngồi sát cạnh bà Lâm.
Bà Lâm đánh giá cô một lượt từ đầu tới chân, hỏi: "Sao con dạo này gầy thế?"
"Bởi vì không được ăn cơm mẹ nấu nên mới bị đói bị gầy đó ạ."
Lời này hoàn toàn lấy được lòng của bà Lâm: "Lát mẹ đích thân xuống bếp làm đồ ăn ngon cho con, cho béo lại nhé."
"Vẫn là mẹ tốt với con nhất." Lục Thi Nguyệt như đứa con gái nhỏ mà làm nũng.
"Đã bao nhiêu tuổi rồi còn làm nũng thế, không tự thấy tởm à." Một giọng nói làm cho người ta chán ghét vang lên.
Lục Thi Nguyệt không cần ngẩng đầu cũng biết giọng nói này là của ai.
"Mỹ Đình, nói năng kiểu gì thế? Thấy mà không chào chị dâu một câu." Bà Lâm nhíu mày, nói.
Lâm Mỹ Đình hừ lạnh một tiếng, nói: "Cô ta thì là chị dâu cái gì, chỉ là một người phụ nữ được anh dùng tiền mua về thôi."
Bà Lâm lập tức xụ mặt, nói: "Mỹ Đình, con còn nói thế, mẹ sẽ giận đấy."
Lâm Mỹ Đình ngồi xuống, không có nói tiếp nữa.
Lục Thi Nguyệt cũng không tức giận, cười nói: "Mỹ Đình, nghe Khánh Quyền nói em tới Paris du lịch, về lúc nào thế?"
Ngại mặt bà Lâm, Lâm Mỹ Đình không tình nguyện lắm mà trả lời: "Hôm kia."
Nói xong, cô ta như nhớ tới điều gì vui sướng mắt, vẻ cười trên nỗi đau của người khác mà nói: "Chị dâu, chị biết lần này tôi tới Paris gặp được ai không?"
Lòng cảnh giác của Lục Thi Nguyệt lại dâng lên.
Chỉ cần Lâm Mỹ Đình gọi cô là chị dâu, bình thường đều là lúc có ý đồ xấu.
"Bạn em à?" Lục Thi Nguyệt thử hỏi.
"Tôi gặp Dương Linh Hạ.
Chị dâu, chị biết chứ?" Lâm Mỹ Đình hưng phấn nói: "Không đúng, chị dâu cũng không biết người này đâu nhỉ, cô ấy là người mà anh..."
Bà Lâm trừng cô ta một cái, nói: "Mỹ Đình, nói hươu nói vượn gì đó?"
Lâm Mỹ Đình nhún vai, nói: "Mẹ, con ra ngoài đây.
Ở đây vì ai đó mà bầu không khí bẩn quá rồi."
Nói xong, cô ta không coi ai ra gì mà đi ra ngoài.
Bà Lâm thở dài, nói: “Thi Nguyệt, con chớ để ý.
Tính của Mỹ Đình thế đấy, bị ba mẹ chiều hư rồi."
Lục Thi Nguyệt cười nói: "Mỹ Đình cũng mới hai mươi, là tuổi ăn tuổi chơi, nói chuyện không biết giữ kẽ cũng là chuyện bình thường ạ."
Bà Lâm vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, càng thêm yêu thương mà nói: “Thi Nguyệt con là con gái ngoan, đừng để bụng lời của Mỹ Đình nhé.
Về phần Dương Linh Hạ kia, con coi như không có người đó đi."
Lục Thi Nguyệt không có ngốc mà hỏi Dương Linh Hạ là ai.
"Mẹ, đều là người một nhà, con sẽ không để tâm lời nói của Mỹ Đình đâu." Lục Thi Nguyệt hào phóng nói.
Cho dù cô biết cái gọi là người một nhà này sẽ nhanh chóng không còn nữa.
"Mẹ biết con là đứa bé ngoan mà." Bà Lâm càng thêm lòng yêu thích với cô.
Lục Thi Nguyệt nói chuyện với bà Lâm tới trưa, ở đây dùng cơm trưa luôn.
Bà Lâm có hơi mệt nên lên lầu ngủ trước, Lục Thi Nguyệt đi ra ngoài một chút, Lâm Mỹ Đình cũng đi theo.
"Lục Thi Nguyệt đừng tưởng mẹ tôi thích chị thì chị có thể làm con dâu trưởng của nhà họ Lâm cả đời.
Anh tôi vẫn luôn nhớ mãi không quên Dương Linh Hạ, tốt nhất cô nên bớt bớt đi."
Lâm Mỹ Đình nói một cách giễu cợt.
Lục Thi Nguyệt đúng lúc nhìn cô ta, cười nói: "Mỹ Đình, chị không biết Dương Linh Hạ mà em nói là ai.
Nhưng mà em cũng đừng quên, bây giờ vợ của anh em là chị.
Chỉ cần bọn chị chưa ly hôn, chị chính là chị dâu của em.
Mong em tôn trọng chị chút."
Lâm Mỹ Đình nhìn cô bằng ánh mắt trào phúng, nói: "Chị dâu á? Tôi nghĩ sẽ không còn nữa nhanh thôi.
Cũng chỉ có mẹ tôi tốt bụng nên mới coi cái kẻ không có gì như chị làm con dâu."
Ngừng một lúc, Lâm Mỹ Đình lại nói: "Một người phụ nữ lọ lem như chị mà cũng mơ gả vào nhà giàu á? Ly hôn sớm với anh tôi đi, cố gắng còn có thể moi được chút phí ly hôn, bằng không cuối cùng chị chẳng còn cái gì đâu."
Lục Thi Nguyệt cười càng thêm ngọt ngào.
"Cảm ơn em đã nhắc nhở.
Ban đầu chị cũng muốn ly hôn với anh của em, nhưng mà bây giờ chị lại không muốn nữa rồi!"
Lục Thi Nguyệt nói xong thì quay người đi..
Quản gia bác Lý tới đón, cười nói: "Mợ về rồi.
Mấy hôm nay bà chủ vẫn luôn nhắc tới mợ đấy."
Lục Thi Nguyệt xuống xe, cười nói: "Sức khỏe mẹ tốt chứ ạ? Ở ngoài một tháng, tôi cũng rất nhớ món mẹ làm, nên mới chạy về gấp đây."
Bác Lý cười: "Sức khỏe của bà chủ rất tốt, chỉ là công việc của ông chủ với cậu chủ đều bận quá, bà ấy ở một mình nên đôi khi cũng thấy chán.
"Có tôi ở đây, mẹ sẽ không chán nữa đâu."
Lục Thi Nguyệt chân đi giày cao gót bước vào nhà chính.
Nhà tổ nhà họ Lâm tọa lạc giữa sườn núi, là một căn biệt thự với diện tích trăm ngàn mét vuông.
Mà nhân khẩu nhà họ Lâm cũng đơn giản, bà Lâm sinh một trai một gái, con trai đương nhiên là Lâm Khánh Quyền, con gái tên là Lâm Mỹ Đình.
Bà Lâm cũng khoảng sáu mươi tuổi rồi, có điều cuộc sống an nhàn, sung sướng cộng thêm biết chăm sóc bản thân nên nhìn chỉ như mới ngoài bốn mươi.
Nhà họ Lâm trừ Lâm Mỹ Đình hơi có thành kiến với Lục Thi Nguyệt thì hai vợ chồng nhà họ Lâm cực tốt với cô.
Nhất là bà Lâm, thật lòng yêu thương Lục Thi Nguyệt như con gái.
Đến bây giờ bà vẫn còn không biết rằng con trai của bà và Lục Thi Nguyệt chỉ là kết hôn hợp đồng mà thôi.
Nếu hỏi sau này Lục Thi Nguyệt ly hôn không nỡ bỏ được ai nhất? Có lẽ chính là bà Lâm.
Bà Lâm không có vẻ kiêu căng, ngạo mạn như một số quý bà khác, mà tính tình vô cùng hiền hòa, con người lại đoan trang hào phóng, nói chuyện nhẹ nhàng như gió xuân.
"Con chào mẹ." Lục Thi Nguyệt chào hỏi ngọt ngào rồi ngồi trên ghế sô pha, quý bà ngồi bên cạnh là một người trông vô cùng cao quý.
Bà Lâm thấy cô, cười thân thiết nói: "Con về rồi à? Qua bên này ngồi với mẹ."
Lục Thi Nguyệt đi qua, ngồi sát cạnh bà Lâm.
Bà Lâm đánh giá cô một lượt từ đầu tới chân, hỏi: "Sao con dạo này gầy thế?"
"Bởi vì không được ăn cơm mẹ nấu nên mới bị đói bị gầy đó ạ."
Lời này hoàn toàn lấy được lòng của bà Lâm: "Lát mẹ đích thân xuống bếp làm đồ ăn ngon cho con, cho béo lại nhé."
"Vẫn là mẹ tốt với con nhất." Lục Thi Nguyệt như đứa con gái nhỏ mà làm nũng.
"Đã bao nhiêu tuổi rồi còn làm nũng thế, không tự thấy tởm à." Một giọng nói làm cho người ta chán ghét vang lên.
Lục Thi Nguyệt không cần ngẩng đầu cũng biết giọng nói này là của ai.
"Mỹ Đình, nói năng kiểu gì thế? Thấy mà không chào chị dâu một câu." Bà Lâm nhíu mày, nói.
Lâm Mỹ Đình hừ lạnh một tiếng, nói: "Cô ta thì là chị dâu cái gì, chỉ là một người phụ nữ được anh dùng tiền mua về thôi."
Bà Lâm lập tức xụ mặt, nói: "Mỹ Đình, con còn nói thế, mẹ sẽ giận đấy."
Lâm Mỹ Đình ngồi xuống, không có nói tiếp nữa.
Lục Thi Nguyệt cũng không tức giận, cười nói: "Mỹ Đình, nghe Khánh Quyền nói em tới Paris du lịch, về lúc nào thế?"
Ngại mặt bà Lâm, Lâm Mỹ Đình không tình nguyện lắm mà trả lời: "Hôm kia."
Nói xong, cô ta như nhớ tới điều gì vui sướng mắt, vẻ cười trên nỗi đau của người khác mà nói: "Chị dâu, chị biết lần này tôi tới Paris gặp được ai không?"
Lòng cảnh giác của Lục Thi Nguyệt lại dâng lên.
Chỉ cần Lâm Mỹ Đình gọi cô là chị dâu, bình thường đều là lúc có ý đồ xấu.
"Bạn em à?" Lục Thi Nguyệt thử hỏi.
"Tôi gặp Dương Linh Hạ.
Chị dâu, chị biết chứ?" Lâm Mỹ Đình hưng phấn nói: "Không đúng, chị dâu cũng không biết người này đâu nhỉ, cô ấy là người mà anh..."
Bà Lâm trừng cô ta một cái, nói: "Mỹ Đình, nói hươu nói vượn gì đó?"
Lâm Mỹ Đình nhún vai, nói: "Mẹ, con ra ngoài đây.
Ở đây vì ai đó mà bầu không khí bẩn quá rồi."
Nói xong, cô ta không coi ai ra gì mà đi ra ngoài.
Bà Lâm thở dài, nói: “Thi Nguyệt, con chớ để ý.
Tính của Mỹ Đình thế đấy, bị ba mẹ chiều hư rồi."
Lục Thi Nguyệt cười nói: "Mỹ Đình cũng mới hai mươi, là tuổi ăn tuổi chơi, nói chuyện không biết giữ kẽ cũng là chuyện bình thường ạ."
Bà Lâm vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, càng thêm yêu thương mà nói: “Thi Nguyệt con là con gái ngoan, đừng để bụng lời của Mỹ Đình nhé.
Về phần Dương Linh Hạ kia, con coi như không có người đó đi."
Lục Thi Nguyệt không có ngốc mà hỏi Dương Linh Hạ là ai.
"Mẹ, đều là người một nhà, con sẽ không để tâm lời nói của Mỹ Đình đâu." Lục Thi Nguyệt hào phóng nói.
Cho dù cô biết cái gọi là người một nhà này sẽ nhanh chóng không còn nữa.
"Mẹ biết con là đứa bé ngoan mà." Bà Lâm càng thêm lòng yêu thích với cô.
Lục Thi Nguyệt nói chuyện với bà Lâm tới trưa, ở đây dùng cơm trưa luôn.
Bà Lâm có hơi mệt nên lên lầu ngủ trước, Lục Thi Nguyệt đi ra ngoài một chút, Lâm Mỹ Đình cũng đi theo.
"Lục Thi Nguyệt đừng tưởng mẹ tôi thích chị thì chị có thể làm con dâu trưởng của nhà họ Lâm cả đời.
Anh tôi vẫn luôn nhớ mãi không quên Dương Linh Hạ, tốt nhất cô nên bớt bớt đi."
Lâm Mỹ Đình nói một cách giễu cợt.
Lục Thi Nguyệt đúng lúc nhìn cô ta, cười nói: "Mỹ Đình, chị không biết Dương Linh Hạ mà em nói là ai.
Nhưng mà em cũng đừng quên, bây giờ vợ của anh em là chị.
Chỉ cần bọn chị chưa ly hôn, chị chính là chị dâu của em.
Mong em tôn trọng chị chút."
Lâm Mỹ Đình nhìn cô bằng ánh mắt trào phúng, nói: "Chị dâu á? Tôi nghĩ sẽ không còn nữa nhanh thôi.
Cũng chỉ có mẹ tôi tốt bụng nên mới coi cái kẻ không có gì như chị làm con dâu."
Ngừng một lúc, Lâm Mỹ Đình lại nói: "Một người phụ nữ lọ lem như chị mà cũng mơ gả vào nhà giàu á? Ly hôn sớm với anh tôi đi, cố gắng còn có thể moi được chút phí ly hôn, bằng không cuối cùng chị chẳng còn cái gì đâu."
Lục Thi Nguyệt cười càng thêm ngọt ngào.
"Cảm ơn em đã nhắc nhở.
Ban đầu chị cũng muốn ly hôn với anh của em, nhưng mà bây giờ chị lại không muốn nữa rồi!"
Lục Thi Nguyệt nói xong thì quay người đi..