Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: 1: Cần Tôi Nói Rõ Ràng Không
"Lục Thi Nguyệt, tôi về rồi! Khánh Quyền là của tôi, chỉ cần cô rời khỏi, tôi sẽ cho cô sáu mươi tỷ làm phí bồi thường."
Lục Thi Nguyệt đọc tin nhắn trong điện thoại, môi hơi nhếch lên.
Nghe đâu tin nhắn này là do người phụ nữ mà Lâm Khánh Quyền yêu nhất gửi, bốn năm trước vì một vài nguyên nhân mà cô ta rời đi, còn cô thì ‘vinh hạnh’ được trở thành thế thân của cô ta.
Lục Thi Nguyệt cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, ánh mắt si mê nhìn bóng người đàn ông cao lớn đứng gần cửa sổ.
Một hồi lâu, cô mới thu lại sự si mê trong ánh mắt, bước nhanh tới, hai tay vòng qua ôm lấy thắt lưng của người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Lâm, cô Dương lại gửi tin nhắn cho em, có cần em gọi điện nói rõ quan hệ giữa chúng ta cho cô ấy không?"
"Không cần." Giọng điệu lạnh nhạt của Lâm Khánh Quyền cất lên: "Tôi đã bảo luật sư soạn đơn thỏa thuận ly hôn rồi, đến lúc đó em ngoan ngoãn ký cái tên vào là được."
Lục Thi Nguyệt ra vẻ đau lòng nói: "Thế thì tiếc quá, em còn đang muốn cho cô Dương xem những bức ảnh hạnh phúc giữa chúng tôi đấy, có điều cũng chúc mừng tổng giám đốc Lâm lại được ôm người đẹp về lần nữa."
Cho dù Lâm Khánh Quyền không nhìn thấy nét mặt cô thì cũng nghe được sự nhẹ nhõm trong giọng nói của cô.
Nếu người phụ nữ này biết đau lòng, anh sẽ ngạc nhiên không biết hôm nay trên trời có mưa đỏ không đấy.
Lục Thi Nguyệt nói xong cũng muốn rút tay đi, lại bị người ta tóm lại.
Dùng lực một cái, cô đụng vào một bộ ngực rắn chắc.
Cô ngoan ngoãn rúc vào trong lòng anh, ngước cằm lên, nghênh đón nụ hôn của anh.
Hôn xong, cô thở khẽ mà dựa vào trong lồng ngực anh, dịu dàng nói: "Tổng giám đốc Lâm, cô Dương mà anh nhớ mãi không quên sắp về rồi, anh với em thế này không sợ cô ấy ghen à?"
"Em vẫn là mợ Lâm." Ý là chỉ cần chưa ly hôn, cô vẫn phải tận sức làm tròn nghĩa vụ của một người vợ.
Lâm Khánh Quyền nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lần nữa.
Thật ra, anh rất thích Lục Thi Nguyệt.
Ngoại trừ việc cô giống người phụ nữ mà anh yêu chân thành, anh còn thích dáng người của cô.
Đàn ông đều là loài vật yêu bằng mắt.
Trừ phi thật lòng thích một người phụ nữ, bằng không chỉ thích hình tượng của phụ nữ.
So với người phụ nữ có sắc vóc già nua, bọn họ đều thích người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, vóc người nóng bỏng.
"Tổng giám đốc Lâm, em mới ở ngoài về, cả người đều là mồ hôi, phải đi tắm trước đã." Lục Thi Nguyệt giống như xà nữ, trượt ra khỏi cái ôm của Lâm Khánh Quyền, nói.
Lâm Khánh Quyền nhìn cô với ý vị không rõ, nói: "Cùng nhau?"
Lục Thi Nguyệt ném cho anh một cái nhìn quyến rũ, rồi nhanh chân chạy vào phòng tắm, thò đầu ra, nói: "Tổng giám đốc Lâm, em vẫn thích một mình ngâm bồn tắm cơ." Sau đó không khách sáo mà đóng cửa lại.
Ánh mắt Lâm Khánh Quyền thay đổi, anh rất thích thái độ muốn từ chối lại ra vẻ mời chào này của Lục Thi Nguyệt cứ như loài yêu tinh trời sinh biết dụ người vậy.
Bốn năm trước, người phụ nữ mà anh yêu chân thành vì một chút hiểu lầm nên rời đi, bỏ hôn lễ của bọn họ, anh tìm một người phụ nữ cực giống cô ấy, thay thế, rồi kết hôn như đã định, chỉ để cho người ta tròn mắt ngạc nhiên, vợ của anh không phải là thiên kim nhà họ Dương.
Tất cả mọi người đều nói anh đã phụ thiên kim nhà họ Dương, nhưng chỉ có người nhà hai bên biết, là Dương Linh Hạ đào hôn.
Người nhà họ Dương thấy áy náy với anh, mà anh thì vì quá yêu Dương Linh Hạ, cho nên không có trả thù gì nhà họ Dương, mà tìm một người phụ nữ yêu tiền thế vào.
Mà cái người phụ nữ từ chim sẻ biến thành phượng hoàng kia chính là Lục Thi Nguyệt.
Sau đó, Lục Thi Nguyệt mệt đến nỗi ngón tay cũng không động đậy được, ngủ thẳng cho tới bảy giờ tối mới rời giường.
Cô đi vào phòng tắm tắm rửa, thay một chiếc váy mới mua, chải chuốt một phen rồi mới mở cửa xuống tầng.
Đi tới trước mặt Lâm Khánh Quyền đang ăn bữa tối, hôn lên gương mặt anh một cái, cười nói: "Tổng giám đốc Lâm, sao không gọi em ăn cùng?"
"Thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ gọi em dậy." Lâm Khánh Quyền gắp một món ăn bỏ vào trong đĩa, nói.
Lục Thi Nguyệt lại hôn lên mặt anh một cái nữa, nói vào trong phòng bếp: "Dì Ngô, tôi đói rồi."
Chưa đầy một lát sau, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mập mạp, vẻ mặt vui vẻ bưng đồ ăn ra: "Vừa rồi cậu chủ còn bảo mợ mệt nên muốn ngủ thêm một lát, bảo tôi chuẩn bị trước đồ ăn, không ngờ mợ dậy nhanh thế."
Lục Thi Nguyệt cười, ngồi xuống, thấy dì Ngô bưng lên toàn món cô thích, miệng nói càng ngọt: "Dì Ngô là tốt nhất, toàn chuẩn bị món tôi thích ăn thôi."
"Mợ ăn nhiều chút, đi một chuyến mà không thấy béo lên gì, còn gầy đi.
Bây giờ về thì tốt rồi, mỗi ngày dì Ngô sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho mợ." Dì Ngô cười nói.
"Cảm ơn dì Ngô."
Sau khi dì Ngô đi vào, Lâm Khánh Quyền cũng ăn xong, anh lau miệng, nói: "Mai em về nhà tổ trò chuyện với mẹ cho mẹ vui.
Ba thì đi công tác xa rồi, mẹ ở nhà một mình cũng buồn."
"Vâng."
Lục Thi Nguyệt cười ngọt ngào, Lâm Khánh Quyền nhìn nụ cười của cô mà có một giây thất thần.
Anh biết gương mặt cô rất giống Dương Linh Hạ, chỉ là không ngờ khi cười lên lại giống như vậy.
Có điều so với Dương Linh Hạ, cô mang cảm giác đặc biệt hơn.
"Phải nghe lời mẹ nói đấy."
"Rõ, tổng giám đốc Lâm."
Lâm Khánh Quyền đứng dậy, cô cũng đứng dậy theo, nghịch ngợm mà chỉ vào mặt mình, cười nói: "Tổng giám đốc Lâm, cho nụ hôn buổi tối nào."
Lâm Khánh Quyền nhìn cô một cái, đi qua, đặt lên gò má phải của cô một nụ hôn cực kỳ nhẹ.
"Em ăn đi, tôi còn có vài công việc ở công ty chưa xử lý xong."
"Vâng."
Hai người giống như đôi vợ chồng đã bên nhau nhiều năm, thuộc nằm lòng thói quen sống của nhau từ lâu.
Mặc dù không có hoa tươi làm nền, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự ăn ý của họ khi ở chung.
Tiếc là, ai có thể ngờ tới thực ra bọn họ sắp kết thúc hợp đồng hôn nhân chứ?
Xin chào mọi người, tất cả tên nhân vật trong truyện là hư cấu nhé..
Lục Thi Nguyệt đọc tin nhắn trong điện thoại, môi hơi nhếch lên.
Nghe đâu tin nhắn này là do người phụ nữ mà Lâm Khánh Quyền yêu nhất gửi, bốn năm trước vì một vài nguyên nhân mà cô ta rời đi, còn cô thì ‘vinh hạnh’ được trở thành thế thân của cô ta.
Lục Thi Nguyệt cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, ánh mắt si mê nhìn bóng người đàn ông cao lớn đứng gần cửa sổ.
Một hồi lâu, cô mới thu lại sự si mê trong ánh mắt, bước nhanh tới, hai tay vòng qua ôm lấy thắt lưng của người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Lâm, cô Dương lại gửi tin nhắn cho em, có cần em gọi điện nói rõ quan hệ giữa chúng ta cho cô ấy không?"
"Không cần." Giọng điệu lạnh nhạt của Lâm Khánh Quyền cất lên: "Tôi đã bảo luật sư soạn đơn thỏa thuận ly hôn rồi, đến lúc đó em ngoan ngoãn ký cái tên vào là được."
Lục Thi Nguyệt ra vẻ đau lòng nói: "Thế thì tiếc quá, em còn đang muốn cho cô Dương xem những bức ảnh hạnh phúc giữa chúng tôi đấy, có điều cũng chúc mừng tổng giám đốc Lâm lại được ôm người đẹp về lần nữa."
Cho dù Lâm Khánh Quyền không nhìn thấy nét mặt cô thì cũng nghe được sự nhẹ nhõm trong giọng nói của cô.
Nếu người phụ nữ này biết đau lòng, anh sẽ ngạc nhiên không biết hôm nay trên trời có mưa đỏ không đấy.
Lục Thi Nguyệt nói xong cũng muốn rút tay đi, lại bị người ta tóm lại.
Dùng lực một cái, cô đụng vào một bộ ngực rắn chắc.
Cô ngoan ngoãn rúc vào trong lòng anh, ngước cằm lên, nghênh đón nụ hôn của anh.
Hôn xong, cô thở khẽ mà dựa vào trong lồng ngực anh, dịu dàng nói: "Tổng giám đốc Lâm, cô Dương mà anh nhớ mãi không quên sắp về rồi, anh với em thế này không sợ cô ấy ghen à?"
"Em vẫn là mợ Lâm." Ý là chỉ cần chưa ly hôn, cô vẫn phải tận sức làm tròn nghĩa vụ của một người vợ.
Lâm Khánh Quyền nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lần nữa.
Thật ra, anh rất thích Lục Thi Nguyệt.
Ngoại trừ việc cô giống người phụ nữ mà anh yêu chân thành, anh còn thích dáng người của cô.
Đàn ông đều là loài vật yêu bằng mắt.
Trừ phi thật lòng thích một người phụ nữ, bằng không chỉ thích hình tượng của phụ nữ.
So với người phụ nữ có sắc vóc già nua, bọn họ đều thích người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, vóc người nóng bỏng.
"Tổng giám đốc Lâm, em mới ở ngoài về, cả người đều là mồ hôi, phải đi tắm trước đã." Lục Thi Nguyệt giống như xà nữ, trượt ra khỏi cái ôm của Lâm Khánh Quyền, nói.
Lâm Khánh Quyền nhìn cô với ý vị không rõ, nói: "Cùng nhau?"
Lục Thi Nguyệt ném cho anh một cái nhìn quyến rũ, rồi nhanh chân chạy vào phòng tắm, thò đầu ra, nói: "Tổng giám đốc Lâm, em vẫn thích một mình ngâm bồn tắm cơ." Sau đó không khách sáo mà đóng cửa lại.
Ánh mắt Lâm Khánh Quyền thay đổi, anh rất thích thái độ muốn từ chối lại ra vẻ mời chào này của Lục Thi Nguyệt cứ như loài yêu tinh trời sinh biết dụ người vậy.
Bốn năm trước, người phụ nữ mà anh yêu chân thành vì một chút hiểu lầm nên rời đi, bỏ hôn lễ của bọn họ, anh tìm một người phụ nữ cực giống cô ấy, thay thế, rồi kết hôn như đã định, chỉ để cho người ta tròn mắt ngạc nhiên, vợ của anh không phải là thiên kim nhà họ Dương.
Tất cả mọi người đều nói anh đã phụ thiên kim nhà họ Dương, nhưng chỉ có người nhà hai bên biết, là Dương Linh Hạ đào hôn.
Người nhà họ Dương thấy áy náy với anh, mà anh thì vì quá yêu Dương Linh Hạ, cho nên không có trả thù gì nhà họ Dương, mà tìm một người phụ nữ yêu tiền thế vào.
Mà cái người phụ nữ từ chim sẻ biến thành phượng hoàng kia chính là Lục Thi Nguyệt.
Sau đó, Lục Thi Nguyệt mệt đến nỗi ngón tay cũng không động đậy được, ngủ thẳng cho tới bảy giờ tối mới rời giường.
Cô đi vào phòng tắm tắm rửa, thay một chiếc váy mới mua, chải chuốt một phen rồi mới mở cửa xuống tầng.
Đi tới trước mặt Lâm Khánh Quyền đang ăn bữa tối, hôn lên gương mặt anh một cái, cười nói: "Tổng giám đốc Lâm, sao không gọi em ăn cùng?"
"Thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ gọi em dậy." Lâm Khánh Quyền gắp một món ăn bỏ vào trong đĩa, nói.
Lục Thi Nguyệt lại hôn lên mặt anh một cái nữa, nói vào trong phòng bếp: "Dì Ngô, tôi đói rồi."
Chưa đầy một lát sau, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mập mạp, vẻ mặt vui vẻ bưng đồ ăn ra: "Vừa rồi cậu chủ còn bảo mợ mệt nên muốn ngủ thêm một lát, bảo tôi chuẩn bị trước đồ ăn, không ngờ mợ dậy nhanh thế."
Lục Thi Nguyệt cười, ngồi xuống, thấy dì Ngô bưng lên toàn món cô thích, miệng nói càng ngọt: "Dì Ngô là tốt nhất, toàn chuẩn bị món tôi thích ăn thôi."
"Mợ ăn nhiều chút, đi một chuyến mà không thấy béo lên gì, còn gầy đi.
Bây giờ về thì tốt rồi, mỗi ngày dì Ngô sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho mợ." Dì Ngô cười nói.
"Cảm ơn dì Ngô."
Sau khi dì Ngô đi vào, Lâm Khánh Quyền cũng ăn xong, anh lau miệng, nói: "Mai em về nhà tổ trò chuyện với mẹ cho mẹ vui.
Ba thì đi công tác xa rồi, mẹ ở nhà một mình cũng buồn."
"Vâng."
Lục Thi Nguyệt cười ngọt ngào, Lâm Khánh Quyền nhìn nụ cười của cô mà có một giây thất thần.
Anh biết gương mặt cô rất giống Dương Linh Hạ, chỉ là không ngờ khi cười lên lại giống như vậy.
Có điều so với Dương Linh Hạ, cô mang cảm giác đặc biệt hơn.
"Phải nghe lời mẹ nói đấy."
"Rõ, tổng giám đốc Lâm."
Lâm Khánh Quyền đứng dậy, cô cũng đứng dậy theo, nghịch ngợm mà chỉ vào mặt mình, cười nói: "Tổng giám đốc Lâm, cho nụ hôn buổi tối nào."
Lâm Khánh Quyền nhìn cô một cái, đi qua, đặt lên gò má phải của cô một nụ hôn cực kỳ nhẹ.
"Em ăn đi, tôi còn có vài công việc ở công ty chưa xử lý xong."
"Vâng."
Hai người giống như đôi vợ chồng đã bên nhau nhiều năm, thuộc nằm lòng thói quen sống của nhau từ lâu.
Mặc dù không có hoa tươi làm nền, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự ăn ý của họ khi ở chung.
Tiếc là, ai có thể ngờ tới thực ra bọn họ sắp kết thúc hợp đồng hôn nhân chứ?
Xin chào mọi người, tất cả tên nhân vật trong truyện là hư cấu nhé..
Bình luận facebook