Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Edit: Cá
Ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ, Lục Trĩ mở cửa nhìn thời tiết bên ngoài mỉm cười, hôm nay thời tiết rất đẹp.
Lúc cô đến tiệm thì cửa đã được mở rồi, Phùng Thịnh và Lý Lượng ở bên trong vội vội vàng vàng, bên ngoài đã có không ít khách. Lý Lượng treo một cái thực đơn ở bàn tính tiền, lúc này anh đang đứng khuyên khách đừng gấp.
Lý Lượng: “Không nên gấp gáp, bây giờ còn chưa tới giờ mở cửa đâu, nếu không mấy người chờ lát rồi quay lại xếp hàng?”
Người xếp đầu là Trần Tuấn Lực: “Không được không được, lát tôi mà quay lại xếp hàng thì đâu có đến lượt nữa.” Ông nhìn thấy Lục Trĩ liền vội vàng nói: “Bà chủ nhỏ, chúc mừng khai trương lần hai nhé!”
Lục Trĩ: “Cháu cảm ơn ạ.”
Chủ tiệm cơm bên cạnh cũng đứng xếp hàng, ông ấy đeo không trang, không muốn bị người khác nhận ra.
Việc này phải kể đến sáng nay, vợ chồng chủ tiệm cơm bên cạnh thấy động tĩnh của Mỹ thực trong trí nhớ, cực kỳ hâm mộ, tuy ảnh hưởng nhưng vẫn có khách đến xếp hàng không ăn được đều ngại đi xa, liền trực tiếp qua tiệm vợ chồng bên cạnh ăn.
Mỹ thực trong trí nhớ nghỉ bán mấy ngày thì tiệm cơm bên cạnh buôn bán khá khẩm hơn, nhưng giờ Mỹ thực trong trí nhớ mở lại thì tiệm cơm bên cạnh sẽ không khá hơn trước nữa.
Trần Bằng: “Bà nói xem đồ ăn bên Mỹ thực trong trí nhớ ngon tới trình nào thì mới đông khách đến mức sáng sớm đã tới xếp hàng chứ?”
Vợ Trần Bằng: “Tôi còn tưởng bên đó nghỉ bán thì chúng ta sẽ tốt hơn chút, ai ngờ nay lại khai trương lần hai, hay là ông qua ăn thử đi, xem rốt cuộc ngon thế nào sau đó chúng ta cũng làm thực đơn tương tự.”
Cuối cùng, Trần Bằng gia nhập đội ngũ xếp hàng trước cửa Mỹ thực trong trí nhớ, ông ấy thấy hầu như ai cũng gọi bánh bao thịt nên cũng gọi theo và thêm một phần cơm.
Trần Bằng tự tin đồ ăn nhà mình không tồi nhưng doanh số luôn kém Mỹ thực trong trí nhớ rất nhiều, hơn nữa khách nào đến đây hai mắt cũng toả sáng.
Đợi hơn một tiếng cuối cùng Trần Bằng cũng được thưởng thức bánh bao thịt và cơm, cùng là người trong nghề nên nhìn qua phần bánh bao thịt và cơm liền biết rất chất lượng, không như những lời đồn ở đây marketing dởm. Ông muốn thử để biết chủ tiệm này trình tới đâu.
Bánh bao thịt trong khuôn khá nhiều, bên ngoài vỏ màu vàng kim óng ả, Trần Bằng gắp một cái lên cắn, ngọt mà không quá tay, vỏ giòn bên ngoài, bên trong là thịt rất ngon, không hề bị khô, rất chất lượng…… trách không được khách đến nườm nượp mỗi ngày, là ông thì ông cũng muốn ăn bánh bao thịt mỗi ngày.
Một khay bánh bao thịt, Trần Bằng gắp mấy đũa đã quét sạch, bình thường ông ấy ăn bánh bao thịt hai ba cái đã chán, bây giờ ăn xong vẫn chưa đã thèm, hoàn toàn không có cảm giác chán ngán như trước kia.
Trần Bằng: “Trong tiệm còn bánh bao thịt không, cho tôi một phần mang về với.”
Hu hu hu, ăn thật sự ngon.
Trần Bằng ăn uống ngon nghẻ trở về, vợ liền vội hàng hỏi: “Thế nào, học được gì không, đồ ăn bên đó có ngon không?”
Trần Bằng lấy ra phần đóng gói bánh bao thịt: “Mau ăn đi, tôi tiết kiệm mang về đó, bên đó không phải muốn ăn món gì sẽ có món đó đâu. Tôi ăn xong khay bánh bao thịt còn muốn thử mấy món khác nhưng không có bán, để lần sau, lần sau sẽ gọi một lúc luôn chứ không phải ăn xong mới gọi tiếp.”
Vợ Trần Bằng: “???”
“Ông nói gì thế, tôi đang hỏi ông học như nào rồi!”
“Học, học cái gì?”
“Sao ông lại đi Mỹ thực trong trí nhớ?”
“Tôi……”
Trần Bằng vỗ vỗ mặt mình”Hài, tôi quên mất, bà không biết đâu, vừa bước vào tiệm đó đã có mùi thơm rồi, lúc ăn bánh bao thịt thì tôi chẳng nhớ gì cả, may sao vẫn nhớ phải mang về cho bà nếm thử.”
Vợ Trần Bằng: “Ông chỉ biết ăn, tôi bảo ông sang bên đó học tạp, xem xem người ta làm món gì cơ mà!”
Trần Bằng vội vàng nhận sai: “Bà mau nếm thử, nếm thử đi.”
Vợ Trần Bằng: “Tôi không ăn, còn ông nữa, mau nhanh cái chân vào bếp đi, trời sắp lạnh rồi phải nấu mỳ, đun nước trước đi.”
Nhìn đóng gói Trần Bằng mang về vợ ông liền khó chịu, bà không muốn ăn chút nào nhưng nhìn dáng vẻ nhớ nhớ quên quên của chồng thì vẫn muốn thử chút, không biết ngon đến đâu. Bà cầm đũa gắp bánh bao cắn một miếng thật to.
Hương vị thơm ngọt tràn ngập, vợ Trần Bằng nhai đến đâu là có nước thịt tràn ra đến đó, bà nhai chậm nuốt kĩ để nhớ mùi vị của bánh bao thịt.
Ăn chút là xong, bà không nói một lời, Trần Bằng đúng lúc đi qua liền nghe vợ mình nói: “Không khác lắm, chúng ta có thể học theo nhưng để mà sao sánh thì vẫn không bằng được Mỹ thực trong trí nhớ bên đó.”
Nếu nói Mỹ thực trong trí nhớ mở sau có thể bắt trước vợ chồng họ nhưng bây giờ mới ăn đã rõ vợ chồng họ tay nghề không đủ để so sánh.
Trần Bằng muốn an ủi vợ mình nhưng lại không biết phải nói gì, tay nghề bên Mỹ thực trong trí nhớ quả thật là bọn họ không tài nào so được, sau đó ông liền nghe thấy vợ mình nói: “Buổi chiều ông xếp hàng mua thêm một phần bánh bao thịt đi.”
Trần Bằng kích động: “Còn có bánh mỳ kẹp thịt chua cay, cá hương nhồi thịt, chúng ta xếp hàng mua đi.”
Vợ Trần Bằng cũng tươi cười: “Ăn nhanh đi, lát còn phải buôn bán nữa.”
Để chúc mừng Mỹ thực trong trí nhớ khai trương lần hai, Lục Trĩ đăng bán cải bẹ lên app, rất nhiều người đang chờ mua cải bẹ ở gian hàng online của Mỹ thực trong trí nhớ, mỗi người chỉ có thể mua ba phần, tính toán có khoảng 3000 người mua được.
Trần Thần vào app trước mười phút để canh cải bẹ lên sàn, bố mẹ cậu là chủ tiệm cơm bên cạnh Mỹ thực trong trí nhớ nhưng anh chưa đến Mỹ thực trong trí nhớ ăn lần nào, cũng không dám đến. Giờ biết tiệm chuẩn bị đăng bán cải bẹ nên có chút khẩn trương ngồi canh trước.
Rửa tay sạch sẽ rồi luyện tốc độ tay một chút, xong lại thấy có tin nhắn bên wechat nên Trần Thần vào xem chút.
“Tui không mua được bánh bao thịt huhu….”
“Me too, số lượng có hạn, tui tìm người xếp hàng hộ để tăng khả năng mua cũng không mua được.”
“Đi ăn không Trần Thần?”
“…….”
Suy nghĩ một chút liền nhớ ra Mỹ thực trong trí nhớ cho lên món mới, Trần Thần nuốt nước miếng, trước kia không phải anh chưa từng nói với Trần Bằng muốn đi ăn, cũng cho bọn họ xem video nấu ăn của Mỹ thực trong trí nhớ, cuối cùng bị mắng té tát, còn bị cấm không cho đến đó ăn, nếu dám đến thì đừng nghĩ tới tiền tiêu vặt nữa.
Thôi, cậu vẫn nên ngồi canh cải bẹ đi.
Mấy phút sau Trần Thần kích động la lớn: “A a a a a a a a a a, cướp cướp, cướp được ròi!!!”
Trần Bằng vừa lúc về nhà nghe được tiếng la lớn lối của con trai mình: “Cái gì đấy, con cướp cái gì hả?”
Trần Thần không để ý nói: “Con mua được cải bẹ của tiệm Mỹ thực trong trí nhớ ấy mà, hôm nay ở đó khai trương lần hai nhưng chắc không ảnh hưởng nhiều đến tiệm nhà mình đâu.”
Trần Bằng hơi xấu hố: “Ra là vậy.”
Trần Thần lau mồ hôi: “Con đảm bảo không ăn đồ ở đó, con biết bố mẹ đều lo mặt mũi, có đúng không, không thể để con trai nhà mình đến đó ăn được, còn không phải bố mẹ làm đồ ăn kém hơn sao.”
Trần Bằng: “…….” Đúng thật vợ chồng ông nấu không ngon bằng, nhưng vẫn muốn giữ mặt mũi.
Nhớ lại lúc trước ông cảnh cáo Trần Thần không được đi ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ, còn rất nghiêm túc cảnh cáo, giờ phút này có chút ngượng ngùng nhớ lại việc mình đã ăn bánh bao thịt ở đó, còn tính buổi chiều cùng vợ đi xếp hàng mua tiếp.
Trần Bằng: “Cái đó, bố, bố cho con tiền tiêu vặt.”
Trần Thần ngạc nhiên: “Dạ dạ dạ, con biết rùi, cửa tiệm nhà mình là số một.”
Trần Bằng: “…….” Đừng nói nữa, tiệm nhà bọn họ quả thật sánh không nổi.
Trần Thần còn tưởng do mình đảm bảo chắc nịch nên bố mới cho tiền tiêu văt, vậy nên cậu nhanh chóng đảm bảo thêm vài câu nữa. Trần Bằng đưa tiền tiêu vặt cho con trai, còn cho thêm nhiều hơn rồi lại nhanh chóng quay ra tiệm.
Trần Thần nhìn điện thoại hớn hở, rất nhanh đã phản ứng lại: “Không đúng, bố trở về làm gì thế nhở, vừa về lại đi rồi???”
Cậu lười suy nghĩ nên cầm điện thoại khoe với bạn bè là mình vừa cướp được cải bẹ, bạn cậu còn đòi ra giá cao mua lại nữa kìa.
[Cậu tỉnh táo chút đi, đây là cải bẹ của Mỹ thực trong trí nhớ nha~]
[Mua được ba phần liền à……]
[Nhưng lại không được đi ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ, hu hu hu…..]
Đến buổi chiều Trần Bằng ỷ vào khoảng cách hai tiệm gần nhau nên một lần nữa mua được bánh bao thịt, ông và vợ mình ngồi mỗi người một bên, ăn bánh bao thịt trong sự áy náy.
“Ông nói với con trai sao rồi, có phải nó thấy chúng ta không có tiền đồ không.”
“Khoan hẵng nói.”
“Bánh bao thịt này ăn ngon hết ý, tôi muốn cho con trai ăn thử chút.”
“Nó…… cho nó nhiều tiền tiêu vặt là được rồi, chúng ta suy nghĩ xem sau nói chuyện với nó thế nào đã.”
Muốn nói với con trai là vợ chồng họ rất thích bánh bao thịt của Mỹ thực trong trí nhớ, nhưng trước kia họ còn tỏ ra thù địch với Mỹ thực trong trí nhớ, thậm chí còn ghét bỏ,….
Thơm quá thơm quá, khay bánh bao thịt thơm quá.
Con trai, đành nói chuyện với con sau vậy.
Ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ, Lục Trĩ mở cửa nhìn thời tiết bên ngoài mỉm cười, hôm nay thời tiết rất đẹp.
Lúc cô đến tiệm thì cửa đã được mở rồi, Phùng Thịnh và Lý Lượng ở bên trong vội vội vàng vàng, bên ngoài đã có không ít khách. Lý Lượng treo một cái thực đơn ở bàn tính tiền, lúc này anh đang đứng khuyên khách đừng gấp.
Lý Lượng: “Không nên gấp gáp, bây giờ còn chưa tới giờ mở cửa đâu, nếu không mấy người chờ lát rồi quay lại xếp hàng?”
Người xếp đầu là Trần Tuấn Lực: “Không được không được, lát tôi mà quay lại xếp hàng thì đâu có đến lượt nữa.” Ông nhìn thấy Lục Trĩ liền vội vàng nói: “Bà chủ nhỏ, chúc mừng khai trương lần hai nhé!”
Lục Trĩ: “Cháu cảm ơn ạ.”
Chủ tiệm cơm bên cạnh cũng đứng xếp hàng, ông ấy đeo không trang, không muốn bị người khác nhận ra.
Việc này phải kể đến sáng nay, vợ chồng chủ tiệm cơm bên cạnh thấy động tĩnh của Mỹ thực trong trí nhớ, cực kỳ hâm mộ, tuy ảnh hưởng nhưng vẫn có khách đến xếp hàng không ăn được đều ngại đi xa, liền trực tiếp qua tiệm vợ chồng bên cạnh ăn.
Mỹ thực trong trí nhớ nghỉ bán mấy ngày thì tiệm cơm bên cạnh buôn bán khá khẩm hơn, nhưng giờ Mỹ thực trong trí nhớ mở lại thì tiệm cơm bên cạnh sẽ không khá hơn trước nữa.
Trần Bằng: “Bà nói xem đồ ăn bên Mỹ thực trong trí nhớ ngon tới trình nào thì mới đông khách đến mức sáng sớm đã tới xếp hàng chứ?”
Vợ Trần Bằng: “Tôi còn tưởng bên đó nghỉ bán thì chúng ta sẽ tốt hơn chút, ai ngờ nay lại khai trương lần hai, hay là ông qua ăn thử đi, xem rốt cuộc ngon thế nào sau đó chúng ta cũng làm thực đơn tương tự.”
Cuối cùng, Trần Bằng gia nhập đội ngũ xếp hàng trước cửa Mỹ thực trong trí nhớ, ông ấy thấy hầu như ai cũng gọi bánh bao thịt nên cũng gọi theo và thêm một phần cơm.
Trần Bằng tự tin đồ ăn nhà mình không tồi nhưng doanh số luôn kém Mỹ thực trong trí nhớ rất nhiều, hơn nữa khách nào đến đây hai mắt cũng toả sáng.
Đợi hơn một tiếng cuối cùng Trần Bằng cũng được thưởng thức bánh bao thịt và cơm, cùng là người trong nghề nên nhìn qua phần bánh bao thịt và cơm liền biết rất chất lượng, không như những lời đồn ở đây marketing dởm. Ông muốn thử để biết chủ tiệm này trình tới đâu.
Bánh bao thịt trong khuôn khá nhiều, bên ngoài vỏ màu vàng kim óng ả, Trần Bằng gắp một cái lên cắn, ngọt mà không quá tay, vỏ giòn bên ngoài, bên trong là thịt rất ngon, không hề bị khô, rất chất lượng…… trách không được khách đến nườm nượp mỗi ngày, là ông thì ông cũng muốn ăn bánh bao thịt mỗi ngày.
Một khay bánh bao thịt, Trần Bằng gắp mấy đũa đã quét sạch, bình thường ông ấy ăn bánh bao thịt hai ba cái đã chán, bây giờ ăn xong vẫn chưa đã thèm, hoàn toàn không có cảm giác chán ngán như trước kia.
Trần Bằng: “Trong tiệm còn bánh bao thịt không, cho tôi một phần mang về với.”
Hu hu hu, ăn thật sự ngon.
Trần Bằng ăn uống ngon nghẻ trở về, vợ liền vội hàng hỏi: “Thế nào, học được gì không, đồ ăn bên đó có ngon không?”
Trần Bằng lấy ra phần đóng gói bánh bao thịt: “Mau ăn đi, tôi tiết kiệm mang về đó, bên đó không phải muốn ăn món gì sẽ có món đó đâu. Tôi ăn xong khay bánh bao thịt còn muốn thử mấy món khác nhưng không có bán, để lần sau, lần sau sẽ gọi một lúc luôn chứ không phải ăn xong mới gọi tiếp.”
Vợ Trần Bằng: “???”
“Ông nói gì thế, tôi đang hỏi ông học như nào rồi!”
“Học, học cái gì?”
“Sao ông lại đi Mỹ thực trong trí nhớ?”
“Tôi……”
Trần Bằng vỗ vỗ mặt mình”Hài, tôi quên mất, bà không biết đâu, vừa bước vào tiệm đó đã có mùi thơm rồi, lúc ăn bánh bao thịt thì tôi chẳng nhớ gì cả, may sao vẫn nhớ phải mang về cho bà nếm thử.”
Vợ Trần Bằng: “Ông chỉ biết ăn, tôi bảo ông sang bên đó học tạp, xem xem người ta làm món gì cơ mà!”
Trần Bằng vội vàng nhận sai: “Bà mau nếm thử, nếm thử đi.”
Vợ Trần Bằng: “Tôi không ăn, còn ông nữa, mau nhanh cái chân vào bếp đi, trời sắp lạnh rồi phải nấu mỳ, đun nước trước đi.”
Nhìn đóng gói Trần Bằng mang về vợ ông liền khó chịu, bà không muốn ăn chút nào nhưng nhìn dáng vẻ nhớ nhớ quên quên của chồng thì vẫn muốn thử chút, không biết ngon đến đâu. Bà cầm đũa gắp bánh bao cắn một miếng thật to.
Hương vị thơm ngọt tràn ngập, vợ Trần Bằng nhai đến đâu là có nước thịt tràn ra đến đó, bà nhai chậm nuốt kĩ để nhớ mùi vị của bánh bao thịt.
Ăn chút là xong, bà không nói một lời, Trần Bằng đúng lúc đi qua liền nghe vợ mình nói: “Không khác lắm, chúng ta có thể học theo nhưng để mà sao sánh thì vẫn không bằng được Mỹ thực trong trí nhớ bên đó.”
Nếu nói Mỹ thực trong trí nhớ mở sau có thể bắt trước vợ chồng họ nhưng bây giờ mới ăn đã rõ vợ chồng họ tay nghề không đủ để so sánh.
Trần Bằng muốn an ủi vợ mình nhưng lại không biết phải nói gì, tay nghề bên Mỹ thực trong trí nhớ quả thật là bọn họ không tài nào so được, sau đó ông liền nghe thấy vợ mình nói: “Buổi chiều ông xếp hàng mua thêm một phần bánh bao thịt đi.”
Trần Bằng kích động: “Còn có bánh mỳ kẹp thịt chua cay, cá hương nhồi thịt, chúng ta xếp hàng mua đi.”
Vợ Trần Bằng cũng tươi cười: “Ăn nhanh đi, lát còn phải buôn bán nữa.”
Để chúc mừng Mỹ thực trong trí nhớ khai trương lần hai, Lục Trĩ đăng bán cải bẹ lên app, rất nhiều người đang chờ mua cải bẹ ở gian hàng online của Mỹ thực trong trí nhớ, mỗi người chỉ có thể mua ba phần, tính toán có khoảng 3000 người mua được.
Trần Thần vào app trước mười phút để canh cải bẹ lên sàn, bố mẹ cậu là chủ tiệm cơm bên cạnh Mỹ thực trong trí nhớ nhưng anh chưa đến Mỹ thực trong trí nhớ ăn lần nào, cũng không dám đến. Giờ biết tiệm chuẩn bị đăng bán cải bẹ nên có chút khẩn trương ngồi canh trước.
Rửa tay sạch sẽ rồi luyện tốc độ tay một chút, xong lại thấy có tin nhắn bên wechat nên Trần Thần vào xem chút.
“Tui không mua được bánh bao thịt huhu….”
“Me too, số lượng có hạn, tui tìm người xếp hàng hộ để tăng khả năng mua cũng không mua được.”
“Đi ăn không Trần Thần?”
“…….”
Suy nghĩ một chút liền nhớ ra Mỹ thực trong trí nhớ cho lên món mới, Trần Thần nuốt nước miếng, trước kia không phải anh chưa từng nói với Trần Bằng muốn đi ăn, cũng cho bọn họ xem video nấu ăn của Mỹ thực trong trí nhớ, cuối cùng bị mắng té tát, còn bị cấm không cho đến đó ăn, nếu dám đến thì đừng nghĩ tới tiền tiêu vặt nữa.
Thôi, cậu vẫn nên ngồi canh cải bẹ đi.
Mấy phút sau Trần Thần kích động la lớn: “A a a a a a a a a a, cướp cướp, cướp được ròi!!!”
Trần Bằng vừa lúc về nhà nghe được tiếng la lớn lối của con trai mình: “Cái gì đấy, con cướp cái gì hả?”
Trần Thần không để ý nói: “Con mua được cải bẹ của tiệm Mỹ thực trong trí nhớ ấy mà, hôm nay ở đó khai trương lần hai nhưng chắc không ảnh hưởng nhiều đến tiệm nhà mình đâu.”
Trần Bằng hơi xấu hố: “Ra là vậy.”
Trần Thần lau mồ hôi: “Con đảm bảo không ăn đồ ở đó, con biết bố mẹ đều lo mặt mũi, có đúng không, không thể để con trai nhà mình đến đó ăn được, còn không phải bố mẹ làm đồ ăn kém hơn sao.”
Trần Bằng: “…….” Đúng thật vợ chồng ông nấu không ngon bằng, nhưng vẫn muốn giữ mặt mũi.
Nhớ lại lúc trước ông cảnh cáo Trần Thần không được đi ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ, còn rất nghiêm túc cảnh cáo, giờ phút này có chút ngượng ngùng nhớ lại việc mình đã ăn bánh bao thịt ở đó, còn tính buổi chiều cùng vợ đi xếp hàng mua tiếp.
Trần Bằng: “Cái đó, bố, bố cho con tiền tiêu vặt.”
Trần Thần ngạc nhiên: “Dạ dạ dạ, con biết rùi, cửa tiệm nhà mình là số một.”
Trần Bằng: “…….” Đừng nói nữa, tiệm nhà bọn họ quả thật sánh không nổi.
Trần Thần còn tưởng do mình đảm bảo chắc nịch nên bố mới cho tiền tiêu văt, vậy nên cậu nhanh chóng đảm bảo thêm vài câu nữa. Trần Bằng đưa tiền tiêu vặt cho con trai, còn cho thêm nhiều hơn rồi lại nhanh chóng quay ra tiệm.
Trần Thần nhìn điện thoại hớn hở, rất nhanh đã phản ứng lại: “Không đúng, bố trở về làm gì thế nhở, vừa về lại đi rồi???”
Cậu lười suy nghĩ nên cầm điện thoại khoe với bạn bè là mình vừa cướp được cải bẹ, bạn cậu còn đòi ra giá cao mua lại nữa kìa.
[Cậu tỉnh táo chút đi, đây là cải bẹ của Mỹ thực trong trí nhớ nha~]
[Mua được ba phần liền à……]
[Nhưng lại không được đi ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ, hu hu hu…..]
Đến buổi chiều Trần Bằng ỷ vào khoảng cách hai tiệm gần nhau nên một lần nữa mua được bánh bao thịt, ông và vợ mình ngồi mỗi người một bên, ăn bánh bao thịt trong sự áy náy.
“Ông nói với con trai sao rồi, có phải nó thấy chúng ta không có tiền đồ không.”
“Khoan hẵng nói.”
“Bánh bao thịt này ăn ngon hết ý, tôi muốn cho con trai ăn thử chút.”
“Nó…… cho nó nhiều tiền tiêu vặt là được rồi, chúng ta suy nghĩ xem sau nói chuyện với nó thế nào đã.”
Muốn nói với con trai là vợ chồng họ rất thích bánh bao thịt của Mỹ thực trong trí nhớ, nhưng trước kia họ còn tỏ ra thù địch với Mỹ thực trong trí nhớ, thậm chí còn ghét bỏ,….
Thơm quá thơm quá, khay bánh bao thịt thơm quá.
Con trai, đành nói chuyện với con sau vậy.
Bình luận facebook