Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Bị theo dõi
Triệu Tứ Hải quay đầu nhìn phía sau, Tạ Minh Hạo không thèm để ý nói:
- Gọi đi, tao cũng không tin mày có thể gọi cho ai! Hôm nay ai tới cầu tình cũng vô dụng!
Lý Nhạc Thiên khinh thường cười lạnh một tiếng, bấm dãy số điện thoại, liền nói:
- Đại ca, em ở phố đồ cổ huyện thành Hình Đường bị người hố! Đối phương hình như là con trai bí thư huyện ủy gì đó, còn có một khoa trưởng trị an rắm chó, nếu như anh không tới hỗ trợ, tiểu đệ đừng nghĩ đi ra huyện Hình Đường!
- Giả vờ giả vịt!
Tạ Minh Hạo không cho là đúng.
Theo hắn xem ra nếu Lý Nhạc Thiên ở chung một chỗ với Tô Mộc, Tô Mộc là ai? Chỉ là phó trưởng trấn Hắc Sơn, nhân viên công vụ cấp phó khoa nho nhỏ, như vậy bối cảnh Lý Nhạc Thiên cũng chẳng có gì giỏi lắm.
Mày không phải muốn gọi điện thoại sao? Được, tao cho mày gọi, chúc mày gọi người đứng sau lưng kia ra mặt mới tốt. Cửa hàng đồ cổ của tao đang lo không ai đền kia, tới một kẻ xem tiền như rác là tốt nhất.
Nói thêm vài câu, Lý Nhạc Thiên cúp điện thoại:
- Huynh đệ, yên tâm đi, rất nhanh có thể thu phục việc này!
- Như vậy tốt nhất!
Tô Mộc mỉm cười nói, trong lòng thầm suy đoán Lý Nhạc Thiên gọi điện thoại cho ai, trọng lượng có đủ nặng hay không.
Không qua bao lâu, ngay lúc lòng kiên nhẫn của Tạ Minh Hạo sắp hết, đang muốn bão nổi, bên tai đột nhiên vang lên tiếng còi xe công an.
Thanh âm tiếng lốp xe phanh lên chói tai, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, cục trưởng cục công an huyện Hình Đường Tiết Phong mang theo mười mấy hình cảnh xuất hiện.
- Tiết thúc, sao chú lại tới đây?
Tạ Minh Hạo có chút ngoài ý muốn nói, chẳng lẽ hậu trường của tiểu tử trước mắt là cục trưởng cục công an huyện thành?
- Tiết cục!
Triệu Tứ Hải gấp giọng nói. Đừng nhìn hắn ở bên ngoài có thể diễu võ giương oai, nhưng ở trong mắt Tiết Phong ngay cả con kiến cũng không bằng.
Tiết Phong là ai? Hắn là thân tín của bí thư huyện ủy Tạ Văn, hắn có thể ngồi lên vị trí này bởi vì Tạ Văn ủng hộ. Từ sau khi Tiết Phong chưởng quản cục công an, liền luôn chuyển quanh Tạ Văn. Quan hệ giữa hai nhà như vậy mới khiến Tạ Minh Hạo càng không chút kiêng nể gì.
Hừ, người của Tạ thiếu gia tới, tao muốn nhìn xem tụi mày còn tiếp tục hung hăng càn quấy nữa hay không! Nhất là mày, phó trưởng trấn chó má, một con tôm cấp phó khoa nho nhỏ dám hung hăng càn quấy trong huyện thành, xem tao có bóp chết mày hay không! Tao muốn làm cho mày biết, phá hủy chuyện tốt của bổn thiếu gia, chặt đứt tài lộ của bổn thiếu gia, là kết cục gì.
Nhưng Tiết Phong cũng không lập tức nói chuyện cho Tạ Minh Hạo như trước kia, lại đi tới trước mặt hắn thấp giọng nói:
- Minh Hạo, từ giờ trở đi không cho phép nói chuyện, hết thảy nghe tôi.
Di? Tạ Minh Hạo sửng sốt, không hiểu lời này của Tiết Phong là có ý gì. Vừa định lên tiếng hỏi, ai ngờ Tiết Phong đã đi về hướng Lý Nhạc Thiên.
- Vị này hẳn là Lý tiên sinh đi?
Tiết Phong mỉm cười nói.
- Là tôi!
Lý Nhạc Thiên ngạo nghễ nói, cục trưởng cục công an huyện như Tiết Phong vẫn chưa rơi vào trong mắt hắn.
- Lý tiên sinh, việc hôm nay đều là hiểu lầm, mời anh xem trên mặt mũi của Tạ bí thư đừng tiếp tục gây sức ép. Đương nhiên nếu là hiểu lầm thì phải nói rõ ràng, anh không phải muốn mua đồ sao? Trong cửa hàng Tường Thụy, anh xem trúng văn kiện nào tùy tiện chọn lựa, tôi cam đoan là hàng thật giá thật!
Tiết Phong nói.
- Ông là thứ…
Lý Nhạc Thiên còn chưa nói hết lời, Tiết Phong liếc mắt nhìn Tô Mộc, đáy mắt rõ ràng hiện lên ánh sáng lạnh.
- Anh chính là phó trưởng trấn Hắc Sơn Tô Mộc sao?
- Tiết cục trưởng, là tôi!
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Tốt lắm, thời gian đã tới!
Tiết Phong nói ra một câu không đầu không đuôi, Tô Mộc còn đang suy đoán lời này là có ý gì, di động trong túi vang lên.
- Tô Mộc, tôi mặc kệ hiện tại cậu đang ở nơi nào, nghe kỹ cho tôi, lập tức thoát thân khỏi sự kiện kia. Cậu có biết con kiến giống như cậu, người ta dùng một đầu ngón tay là có thể bóp chết. Có nghe hay không? Lập tức rời khỏi phố đồ cổ cho tôi!
Thanh âm Lương Xương Quý gần như rít gào, hô xong liền cúp điện thoại.
Tô Mộc liếc mắt nhìn Tiết Phong, căn bản không cần đoán cũng biết chuyện gì xảy ra. Nơi này dù sao cũng là huyện thành Hình Đường, phát sinh chuyện như vậy nếu nói Tạ Văn không biết thì mới lạ.
Dù sao hắn từng làm việc trong ủy ban huyện nửa năm, hắn cũng không phải kẻ không hiểu biết. Phe phái quan trường trong huyện hắn hiểu rõ ràng. Nếu Tiết Phong tự mình ra mặt, nói rõ đây là ý tưởng của Tạ Văn.
Mặc dù không biết Lý Nhạc Thiên gọi điện thoại cho ai, nhưng có thể làm cho Tiết Phong vội vàng chạy tới, còn ôm ý định thu xếp ổn thỏa, nói vậy là người không đơn giản.
- Tô Mộc, anh nghe được rồi đi? Việc này là hiểu lầm, nói rõ là được, anh nói thế nào?
Tiết Phong bình tĩnh nhìn chằm chằm Tô Mộc, vô hình trung phóng xuất ra quan uy làm cho người ta có loại cảm giác hít thở không thông.
- Huynh đệ, chuyện này không thể bỏ qua như vậy.
Lý Nhạc Thiên lớn tiếng nói.
Vừa rồi hắn bị Tiết Phong xem thường, đã làm cho hắn vô cùng căm tức. Bây giờ nghe được người này lại cho người uy hiếp Tô Mộc, hắn càng tức điên, muốn bão nổi tại chỗ. Tuy hắn không biết vì sao đại ca phái người như vậy tới đây, nhưng lúc này nếu hắn nhẫn nhịn, cũng không còn là Lý đại thiếu!
- An tâm đừng nóng!
Tô Mộc nhìn Lý Nhạc Thiên lắc đầu, hiện tại hắn chỉ là một phó trưởng trấn không thực quyền, nếu quả thật vạch mặt, xui xẻo nhất định là hắn. Lý Nhạc Thiên nhất định là có bối cảnh, bằng không cũng không khả năng làm Tiết Phong nhẹ nhàng liền khuất phục như vậy.
Nhưng phải biết huyện quan không bằng hiện quản, xong chuyện người kia có thể vỗ mông chạy lấy người, nhưng mình còn phải tiếp tục hỗn trong Hắc Sơn, cũng không thể tranh đấu với người ta.
Nói tới chỉ là một lần đào bảo bình thường đã gặp phải phiền toái ngập trời, tính lại thật sự không đáng!
- Tiết cục trưởng, tôi cũng tin tưởng chuyện ngày hôm nay là hiểu lầm, kỳ thật tôi chỉ là hỗ trợ xem xét đồ vật. Được, nếu hai khối tỳ ấn này do chúng tôi đập vỡ, chúng tôi lấy vật này. Vừa rồi trả ba trăm, lão Lý tiếp tục xuất ra năm trăm, đem khối còn nguyên kia mua lại.
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Hừ!
Lý Nhạc Thiên vốn định tiếp tục gây sức ép, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tô Mộc, không biết vì sao liền nhịn xuống, lấy ra năm trăm ném lên mặt bàn, cầm lấy khối tỳ ấn xoay người liền đi.
- Tiết cục trưởng, chúng tôi cáo từ nơi này làm phiền ông!
Tô Mộc cười nói.
- Yên tâm đi, tôi có thể giải quyết!
Tiết Phong thản nhiên nói.
- Vậy là tốt rồi!
Tô Mộc nói xong liền cùng Lý Nhạc Thiên rời khỏi, ngồi lên xe của hắn nhanh như chớp biến mất khỏi phố đồ cổ, mãi tới hai người đi khỏi Tiết Phong mới xoay người nhìn quanh bốn phía.
- Nhìn gì vậy, chẳng lẽ các người không cần buôn bán sao? Tất cả đều tan!
Hoa lạp!
Xoay cổ tay với cục trưởng cục công an huyện, mọi người ở đây còn chưa có lá gan kia, lập tức tản ra thật nhanh. Sắc mặt Tạ Minh Hạo âm trầm đi tới, trầm giọng nói:
- Tiết cục, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Làm sao chú lại thả bọn hắn rời đi? Triệu Tứ Hải bị bọn hắn bắt đi rồi!
- Tạ thiếu, chuyện này tôi không thể làm chủ, là bí thư dặn tôi làm như vậy, ông ấy gọi anh trở về nhà, ông ấy đang chờ anh.
Từ tận đáy lòng Tiết Phong thật chán ghét Tạ Minh Hạo chỉ biết ăn chơi đàng điếm, nhưng cần làm mặt mũi hắn vẫn phải làm.
- Vậy sao? Xem ra lần này lão đầu tử thật sự phát hỏa. Cảm ơn, Tiết thúc, hôm nào có rảnh chúng ta ngồi một chút.
Tạ Minh Hạo mang theo đám người mặt xám mày tro rời đi.
Về phần tên đầu trọc lúc này đang cười khổ, nhìn cửa hàng Tường Thụy bị nện vỡ, biết mình lại phải bỏ ra một lần máu mới có thể thu thập trở lại.
Khu đại viện gia đình huyện ủy, tòa nhà số một.
Chỉ cần là người trong quan trường đều biết, nơi này là địa phương có quyền hành nặng nhất huyện Hình Đường, là nơi ở của bí thư huyện ủy Tạ Văn. Nhắc tới Tạ Văn, hắn lại không giống như đứa con Tạ Minh Hạo luôn ngang ngược càn rỡ. Tạ Văn tính tình cẩn thận, làm chuyện gì đều thích cân nhắc, bố cục trước tiên.
Chính là dựa vào tính tình cẩn thận thận trọng, Tạ Văn mới đi tới vị trí như bây giờ, trở thành quan phụ mẫu chấp chính một phương.
Điều hòa trong phòng mở tối đa, hơi lạnh trào ra không ngừng, nhưng vẫn không giảm bớt nỗi phẫn nộ trong lòng Tạ Văn. Khi Tạ Minh Hạo đang tươi cười đi vào nhà, lửa giận trong lòng hắn liền bộc phát, chén trà trong tay mạnh mẽ ném xuống mặt sàn rơi vỡ tung tóe thành mảnh nhỏ.
- Đồ hỗn trưởng, mày còn có mặt mũi trở về? Có biết hôm nay mày xông ra bao nhiêu họa hay không? Đừng đi, cút lại đây, quỳ xuống!
Tạ Văn giận dữ hét.
Mộng!
Mộng hoàn toàn!
Tạ Minh Hạo vốn cho rằng Tiết Phong đến cứu mình trở về, xem như đã không có việc gì. Nhưng không nghĩ tới vừa về nhà, cha mình liền đổ ập xuống trách mắng. Lúc này ngay cả mẹ của mình cũng chỉ đứng bên cạnh muốn mở miệng nhưng vẫn chần chờ không dám nói lời nào, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy bất đắc dĩ.
- Cha, cha làm sao vậy? Chuyện hôm nay không thể trách con, đều là do phó trưởng trấn kia nháo sự. Nếu không có hắn, căn bản không gây phiền toái như vậy. Đúng rồi, Triệu Tứ Hải bị mang đi, cha có biết hắn bị mang đi đâu không? Người thanh niên kia là ai vậy? Vì sao kiêu ngạo như thế? Đây không phải là không xem cha vào trong mắt sao?
Tạ Minh Hạo thoáng ngây người, sau đó lập tức đem nghi hoặc hỏi ra.
- Hung hăng càn quấy? Trong huyện Hình Đường còn có ai hung hăng càn quấy hơn mày sao? Không biết nội tình của người ta đã dám cùng người ta giằng co, mày cho rằng mình là ai? Một mình điều động phòng trị an tổng hợp, tao hỏi mày, mày là nhân viên công vụ gì, có quyền lực gì mệnh lệnh cho Triệu Tứ Hải làm việc? Mày cho rằng cục công an là do mày mở ra sao?
Tạ Văn phẫn nộ quát.
Chỉ khi nào ở nhà, đối diện với đứa con không nên thân, Tạ Văn mới tháo xuống mặt nạ của mình, lớn tiếng trách mắng mà không cần băn khoăn, hoặc phẫn nộ rít gào. Trong đại viện huyện ủy, Tạ Văn nổi danh là người nghiêm túc ăn nói có ý tứ.
- Con…
Tạ Minh Hạo còn muốn biện giải, Tạ Văn đã mạnh mẽ cắt đứt, giận dữ hét:
- Cút vào phòng cho tao, không có lệnh của tao một tháng không được rời khỏi nhà nửa bước!
- Mẹ…
Tạ Minh Hạo nghe vậy liền sốt ruột, bị cấm túc, còn là một tháng, đây chẳng phải muốn lấy mạng của hắn, hắn làm sao chịu được.
- Lão Tạ, việc này là do Hạo nhi làm không đúng, nhưng cũng không thể toàn bộ trách nó đúng không. Nếu không có phó trưởng trấn kia làm phiền, làm sao có thể như vậy. Nói tới cùng đều do tên phó trưởng trấn kia gây ra.
Tô Vân nói.
- Bà câm miệng cho tôi!
Tạ Văn tức giận nói, đã nhiều năm hắn không tức giận như vậy, thật sự bởi vì chuyện này rất thái quá, nếu không cẩn thận mũ quan của hắn sẽ bị người hái xuống.
- Mẹ chiều con hư, việc hôm nay nếu không do bà ngày thường phóng túng, nó làm được sao? Còn mày, chẳng lẽ không nghe được lời của tao, cút vào phòng đi!
Tạ Văn quát.
- Dạ dạ…
Tạ Minh Hạo biết cha đang nổi nóng, lập tức chạy về phòng. Khi phòng khách chỉ còn lại hai người, Tô Vân bưng cho Tạ Văn chén trà, ôn nhu nói:
- Uống chút nước trà, xin ông bớt giận! Vì con mà chọc tức thân mình, không đáng đâu!
Tạ Văn tiếp nhận chén trà uống một hơi cạn sạch, tâm tình phẫn nộ cũng tạm thời tỉnh táo, Tô Vân nhân cơ hội hỏi:
- Ông sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Trong huyện Hình Đường còn có ai dám đối địch với ông sao?
Nếu đặt ở trước kia thì không có, nhưng hôm nay sau khi Tạ Văn biết được thân phận của thanh niên kia, hắn liền hiểu được nếu còn tiếp tục phóng túng Tạ Minh Hạo, chỉ sợ ngay cả hắn cũng đi theo xui xẻo.
- Chuyện quan trường bà không hiểu cũng đừng nên lẫn vào, kể từ bây giờ quản tốt con trai là được, tôi còn có việc, trưa nay không ăn cơm ở nhà!
Nói xong Tạ Văn đi ra ngoài, ngồi lên xe rời khỏi đại viện. Chẳng qua khi hắn dựa vào sau ghế, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một người, khóe môi lộ tia cười lạnh.
- Phó trưởng trấn Hắc Sơn, Tô Mộc!
Không hề biết mình đã bị bí thư huyện ủy theo dõi, hiện tại Tô Mộc đang ngồi trong một căn phòng trong tiệm ăn Hỉ Lai Nhạc, bị ánh mắt nóng rực của Lý Nhạc Thiên nhìn chằm chằm, không khí thật cổ quái.
- Gọi đi, tao cũng không tin mày có thể gọi cho ai! Hôm nay ai tới cầu tình cũng vô dụng!
Lý Nhạc Thiên khinh thường cười lạnh một tiếng, bấm dãy số điện thoại, liền nói:
- Đại ca, em ở phố đồ cổ huyện thành Hình Đường bị người hố! Đối phương hình như là con trai bí thư huyện ủy gì đó, còn có một khoa trưởng trị an rắm chó, nếu như anh không tới hỗ trợ, tiểu đệ đừng nghĩ đi ra huyện Hình Đường!
- Giả vờ giả vịt!
Tạ Minh Hạo không cho là đúng.
Theo hắn xem ra nếu Lý Nhạc Thiên ở chung một chỗ với Tô Mộc, Tô Mộc là ai? Chỉ là phó trưởng trấn Hắc Sơn, nhân viên công vụ cấp phó khoa nho nhỏ, như vậy bối cảnh Lý Nhạc Thiên cũng chẳng có gì giỏi lắm.
Mày không phải muốn gọi điện thoại sao? Được, tao cho mày gọi, chúc mày gọi người đứng sau lưng kia ra mặt mới tốt. Cửa hàng đồ cổ của tao đang lo không ai đền kia, tới một kẻ xem tiền như rác là tốt nhất.
Nói thêm vài câu, Lý Nhạc Thiên cúp điện thoại:
- Huynh đệ, yên tâm đi, rất nhanh có thể thu phục việc này!
- Như vậy tốt nhất!
Tô Mộc mỉm cười nói, trong lòng thầm suy đoán Lý Nhạc Thiên gọi điện thoại cho ai, trọng lượng có đủ nặng hay không.
Không qua bao lâu, ngay lúc lòng kiên nhẫn của Tạ Minh Hạo sắp hết, đang muốn bão nổi, bên tai đột nhiên vang lên tiếng còi xe công an.
Thanh âm tiếng lốp xe phanh lên chói tai, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, cục trưởng cục công an huyện Hình Đường Tiết Phong mang theo mười mấy hình cảnh xuất hiện.
- Tiết thúc, sao chú lại tới đây?
Tạ Minh Hạo có chút ngoài ý muốn nói, chẳng lẽ hậu trường của tiểu tử trước mắt là cục trưởng cục công an huyện thành?
- Tiết cục!
Triệu Tứ Hải gấp giọng nói. Đừng nhìn hắn ở bên ngoài có thể diễu võ giương oai, nhưng ở trong mắt Tiết Phong ngay cả con kiến cũng không bằng.
Tiết Phong là ai? Hắn là thân tín của bí thư huyện ủy Tạ Văn, hắn có thể ngồi lên vị trí này bởi vì Tạ Văn ủng hộ. Từ sau khi Tiết Phong chưởng quản cục công an, liền luôn chuyển quanh Tạ Văn. Quan hệ giữa hai nhà như vậy mới khiến Tạ Minh Hạo càng không chút kiêng nể gì.
Hừ, người của Tạ thiếu gia tới, tao muốn nhìn xem tụi mày còn tiếp tục hung hăng càn quấy nữa hay không! Nhất là mày, phó trưởng trấn chó má, một con tôm cấp phó khoa nho nhỏ dám hung hăng càn quấy trong huyện thành, xem tao có bóp chết mày hay không! Tao muốn làm cho mày biết, phá hủy chuyện tốt của bổn thiếu gia, chặt đứt tài lộ của bổn thiếu gia, là kết cục gì.
Nhưng Tiết Phong cũng không lập tức nói chuyện cho Tạ Minh Hạo như trước kia, lại đi tới trước mặt hắn thấp giọng nói:
- Minh Hạo, từ giờ trở đi không cho phép nói chuyện, hết thảy nghe tôi.
Di? Tạ Minh Hạo sửng sốt, không hiểu lời này của Tiết Phong là có ý gì. Vừa định lên tiếng hỏi, ai ngờ Tiết Phong đã đi về hướng Lý Nhạc Thiên.
- Vị này hẳn là Lý tiên sinh đi?
Tiết Phong mỉm cười nói.
- Là tôi!
Lý Nhạc Thiên ngạo nghễ nói, cục trưởng cục công an huyện như Tiết Phong vẫn chưa rơi vào trong mắt hắn.
- Lý tiên sinh, việc hôm nay đều là hiểu lầm, mời anh xem trên mặt mũi của Tạ bí thư đừng tiếp tục gây sức ép. Đương nhiên nếu là hiểu lầm thì phải nói rõ ràng, anh không phải muốn mua đồ sao? Trong cửa hàng Tường Thụy, anh xem trúng văn kiện nào tùy tiện chọn lựa, tôi cam đoan là hàng thật giá thật!
Tiết Phong nói.
- Ông là thứ…
Lý Nhạc Thiên còn chưa nói hết lời, Tiết Phong liếc mắt nhìn Tô Mộc, đáy mắt rõ ràng hiện lên ánh sáng lạnh.
- Anh chính là phó trưởng trấn Hắc Sơn Tô Mộc sao?
- Tiết cục trưởng, là tôi!
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Tốt lắm, thời gian đã tới!
Tiết Phong nói ra một câu không đầu không đuôi, Tô Mộc còn đang suy đoán lời này là có ý gì, di động trong túi vang lên.
- Tô Mộc, tôi mặc kệ hiện tại cậu đang ở nơi nào, nghe kỹ cho tôi, lập tức thoát thân khỏi sự kiện kia. Cậu có biết con kiến giống như cậu, người ta dùng một đầu ngón tay là có thể bóp chết. Có nghe hay không? Lập tức rời khỏi phố đồ cổ cho tôi!
Thanh âm Lương Xương Quý gần như rít gào, hô xong liền cúp điện thoại.
Tô Mộc liếc mắt nhìn Tiết Phong, căn bản không cần đoán cũng biết chuyện gì xảy ra. Nơi này dù sao cũng là huyện thành Hình Đường, phát sinh chuyện như vậy nếu nói Tạ Văn không biết thì mới lạ.
Dù sao hắn từng làm việc trong ủy ban huyện nửa năm, hắn cũng không phải kẻ không hiểu biết. Phe phái quan trường trong huyện hắn hiểu rõ ràng. Nếu Tiết Phong tự mình ra mặt, nói rõ đây là ý tưởng của Tạ Văn.
Mặc dù không biết Lý Nhạc Thiên gọi điện thoại cho ai, nhưng có thể làm cho Tiết Phong vội vàng chạy tới, còn ôm ý định thu xếp ổn thỏa, nói vậy là người không đơn giản.
- Tô Mộc, anh nghe được rồi đi? Việc này là hiểu lầm, nói rõ là được, anh nói thế nào?
Tiết Phong bình tĩnh nhìn chằm chằm Tô Mộc, vô hình trung phóng xuất ra quan uy làm cho người ta có loại cảm giác hít thở không thông.
- Huynh đệ, chuyện này không thể bỏ qua như vậy.
Lý Nhạc Thiên lớn tiếng nói.
Vừa rồi hắn bị Tiết Phong xem thường, đã làm cho hắn vô cùng căm tức. Bây giờ nghe được người này lại cho người uy hiếp Tô Mộc, hắn càng tức điên, muốn bão nổi tại chỗ. Tuy hắn không biết vì sao đại ca phái người như vậy tới đây, nhưng lúc này nếu hắn nhẫn nhịn, cũng không còn là Lý đại thiếu!
- An tâm đừng nóng!
Tô Mộc nhìn Lý Nhạc Thiên lắc đầu, hiện tại hắn chỉ là một phó trưởng trấn không thực quyền, nếu quả thật vạch mặt, xui xẻo nhất định là hắn. Lý Nhạc Thiên nhất định là có bối cảnh, bằng không cũng không khả năng làm Tiết Phong nhẹ nhàng liền khuất phục như vậy.
Nhưng phải biết huyện quan không bằng hiện quản, xong chuyện người kia có thể vỗ mông chạy lấy người, nhưng mình còn phải tiếp tục hỗn trong Hắc Sơn, cũng không thể tranh đấu với người ta.
Nói tới chỉ là một lần đào bảo bình thường đã gặp phải phiền toái ngập trời, tính lại thật sự không đáng!
- Tiết cục trưởng, tôi cũng tin tưởng chuyện ngày hôm nay là hiểu lầm, kỳ thật tôi chỉ là hỗ trợ xem xét đồ vật. Được, nếu hai khối tỳ ấn này do chúng tôi đập vỡ, chúng tôi lấy vật này. Vừa rồi trả ba trăm, lão Lý tiếp tục xuất ra năm trăm, đem khối còn nguyên kia mua lại.
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Hừ!
Lý Nhạc Thiên vốn định tiếp tục gây sức ép, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tô Mộc, không biết vì sao liền nhịn xuống, lấy ra năm trăm ném lên mặt bàn, cầm lấy khối tỳ ấn xoay người liền đi.
- Tiết cục trưởng, chúng tôi cáo từ nơi này làm phiền ông!
Tô Mộc cười nói.
- Yên tâm đi, tôi có thể giải quyết!
Tiết Phong thản nhiên nói.
- Vậy là tốt rồi!
Tô Mộc nói xong liền cùng Lý Nhạc Thiên rời khỏi, ngồi lên xe của hắn nhanh như chớp biến mất khỏi phố đồ cổ, mãi tới hai người đi khỏi Tiết Phong mới xoay người nhìn quanh bốn phía.
- Nhìn gì vậy, chẳng lẽ các người không cần buôn bán sao? Tất cả đều tan!
Hoa lạp!
Xoay cổ tay với cục trưởng cục công an huyện, mọi người ở đây còn chưa có lá gan kia, lập tức tản ra thật nhanh. Sắc mặt Tạ Minh Hạo âm trầm đi tới, trầm giọng nói:
- Tiết cục, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Làm sao chú lại thả bọn hắn rời đi? Triệu Tứ Hải bị bọn hắn bắt đi rồi!
- Tạ thiếu, chuyện này tôi không thể làm chủ, là bí thư dặn tôi làm như vậy, ông ấy gọi anh trở về nhà, ông ấy đang chờ anh.
Từ tận đáy lòng Tiết Phong thật chán ghét Tạ Minh Hạo chỉ biết ăn chơi đàng điếm, nhưng cần làm mặt mũi hắn vẫn phải làm.
- Vậy sao? Xem ra lần này lão đầu tử thật sự phát hỏa. Cảm ơn, Tiết thúc, hôm nào có rảnh chúng ta ngồi một chút.
Tạ Minh Hạo mang theo đám người mặt xám mày tro rời đi.
Về phần tên đầu trọc lúc này đang cười khổ, nhìn cửa hàng Tường Thụy bị nện vỡ, biết mình lại phải bỏ ra một lần máu mới có thể thu thập trở lại.
Khu đại viện gia đình huyện ủy, tòa nhà số một.
Chỉ cần là người trong quan trường đều biết, nơi này là địa phương có quyền hành nặng nhất huyện Hình Đường, là nơi ở của bí thư huyện ủy Tạ Văn. Nhắc tới Tạ Văn, hắn lại không giống như đứa con Tạ Minh Hạo luôn ngang ngược càn rỡ. Tạ Văn tính tình cẩn thận, làm chuyện gì đều thích cân nhắc, bố cục trước tiên.
Chính là dựa vào tính tình cẩn thận thận trọng, Tạ Văn mới đi tới vị trí như bây giờ, trở thành quan phụ mẫu chấp chính một phương.
Điều hòa trong phòng mở tối đa, hơi lạnh trào ra không ngừng, nhưng vẫn không giảm bớt nỗi phẫn nộ trong lòng Tạ Văn. Khi Tạ Minh Hạo đang tươi cười đi vào nhà, lửa giận trong lòng hắn liền bộc phát, chén trà trong tay mạnh mẽ ném xuống mặt sàn rơi vỡ tung tóe thành mảnh nhỏ.
- Đồ hỗn trưởng, mày còn có mặt mũi trở về? Có biết hôm nay mày xông ra bao nhiêu họa hay không? Đừng đi, cút lại đây, quỳ xuống!
Tạ Văn giận dữ hét.
Mộng!
Mộng hoàn toàn!
Tạ Minh Hạo vốn cho rằng Tiết Phong đến cứu mình trở về, xem như đã không có việc gì. Nhưng không nghĩ tới vừa về nhà, cha mình liền đổ ập xuống trách mắng. Lúc này ngay cả mẹ của mình cũng chỉ đứng bên cạnh muốn mở miệng nhưng vẫn chần chờ không dám nói lời nào, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy bất đắc dĩ.
- Cha, cha làm sao vậy? Chuyện hôm nay không thể trách con, đều là do phó trưởng trấn kia nháo sự. Nếu không có hắn, căn bản không gây phiền toái như vậy. Đúng rồi, Triệu Tứ Hải bị mang đi, cha có biết hắn bị mang đi đâu không? Người thanh niên kia là ai vậy? Vì sao kiêu ngạo như thế? Đây không phải là không xem cha vào trong mắt sao?
Tạ Minh Hạo thoáng ngây người, sau đó lập tức đem nghi hoặc hỏi ra.
- Hung hăng càn quấy? Trong huyện Hình Đường còn có ai hung hăng càn quấy hơn mày sao? Không biết nội tình của người ta đã dám cùng người ta giằng co, mày cho rằng mình là ai? Một mình điều động phòng trị an tổng hợp, tao hỏi mày, mày là nhân viên công vụ gì, có quyền lực gì mệnh lệnh cho Triệu Tứ Hải làm việc? Mày cho rằng cục công an là do mày mở ra sao?
Tạ Văn phẫn nộ quát.
Chỉ khi nào ở nhà, đối diện với đứa con không nên thân, Tạ Văn mới tháo xuống mặt nạ của mình, lớn tiếng trách mắng mà không cần băn khoăn, hoặc phẫn nộ rít gào. Trong đại viện huyện ủy, Tạ Văn nổi danh là người nghiêm túc ăn nói có ý tứ.
- Con…
Tạ Minh Hạo còn muốn biện giải, Tạ Văn đã mạnh mẽ cắt đứt, giận dữ hét:
- Cút vào phòng cho tao, không có lệnh của tao một tháng không được rời khỏi nhà nửa bước!
- Mẹ…
Tạ Minh Hạo nghe vậy liền sốt ruột, bị cấm túc, còn là một tháng, đây chẳng phải muốn lấy mạng của hắn, hắn làm sao chịu được.
- Lão Tạ, việc này là do Hạo nhi làm không đúng, nhưng cũng không thể toàn bộ trách nó đúng không. Nếu không có phó trưởng trấn kia làm phiền, làm sao có thể như vậy. Nói tới cùng đều do tên phó trưởng trấn kia gây ra.
Tô Vân nói.
- Bà câm miệng cho tôi!
Tạ Văn tức giận nói, đã nhiều năm hắn không tức giận như vậy, thật sự bởi vì chuyện này rất thái quá, nếu không cẩn thận mũ quan của hắn sẽ bị người hái xuống.
- Mẹ chiều con hư, việc hôm nay nếu không do bà ngày thường phóng túng, nó làm được sao? Còn mày, chẳng lẽ không nghe được lời của tao, cút vào phòng đi!
Tạ Văn quát.
- Dạ dạ…
Tạ Minh Hạo biết cha đang nổi nóng, lập tức chạy về phòng. Khi phòng khách chỉ còn lại hai người, Tô Vân bưng cho Tạ Văn chén trà, ôn nhu nói:
- Uống chút nước trà, xin ông bớt giận! Vì con mà chọc tức thân mình, không đáng đâu!
Tạ Văn tiếp nhận chén trà uống một hơi cạn sạch, tâm tình phẫn nộ cũng tạm thời tỉnh táo, Tô Vân nhân cơ hội hỏi:
- Ông sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Trong huyện Hình Đường còn có ai dám đối địch với ông sao?
Nếu đặt ở trước kia thì không có, nhưng hôm nay sau khi Tạ Văn biết được thân phận của thanh niên kia, hắn liền hiểu được nếu còn tiếp tục phóng túng Tạ Minh Hạo, chỉ sợ ngay cả hắn cũng đi theo xui xẻo.
- Chuyện quan trường bà không hiểu cũng đừng nên lẫn vào, kể từ bây giờ quản tốt con trai là được, tôi còn có việc, trưa nay không ăn cơm ở nhà!
Nói xong Tạ Văn đi ra ngoài, ngồi lên xe rời khỏi đại viện. Chẳng qua khi hắn dựa vào sau ghế, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một người, khóe môi lộ tia cười lạnh.
- Phó trưởng trấn Hắc Sơn, Tô Mộc!
Không hề biết mình đã bị bí thư huyện ủy theo dõi, hiện tại Tô Mộc đang ngồi trong một căn phòng trong tiệm ăn Hỉ Lai Nhạc, bị ánh mắt nóng rực của Lý Nhạc Thiên nhìn chằm chằm, không khí thật cổ quái.
Bình luận facebook