• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu (1 Viewer)

  • Chương 187

Hôm nay, vì nội viện có nữ khách, nên Phó Dư Sâm đưa Từ Xán Xán đến cửa nội việnthì dừng bước, đứng đó nhìn Từ Xán Xán được Bích Vân và vài vị ma ma vây quanh vào sân, thế này mới xoay người dẫn theo Thính Vũ và thị vệ rời đi.

Phó Dư Sâm ở nội thất thư phòng thay trù bào trắng, tóc dài đen dùng khăn buộc lên,đi tới thư phòng.

hắn đứng mép án thư, trong tay lật xem tình báo Phó Tùng đưa tới, lông mày nhíu lại: "nói như vậy, hiện nay ngoại trừ người của chúng ta, hắc y vệ của thánh thượng, còn có hai lực lượng giám thị tra xét Nguyên thị phải không?"

Phó Tùng đáp "Vâng", lại nói: "Phó Tùng chỉ tra được một trong hai lực lượng đến từ Liêu Châu Triệu thị."

Phó Dư Sâm cười lạnh nói: "Ngay cả Liêu Châu Triệu thị cũng tham dự vào sao?" Tuy bây giờ môn phiệt Đại Lương nhiều, thế lực cường đại, nhất là tứ đại môn phiệt —— Giang Nam Trần thị, Liêu Châu Triệu thị, Giang Nam Trần thị và Trịnh Châu Lam thị, cái khác với hắn mà nói cũng không đáng sợ.

Phó Tùng cúi đầu, không dám lên tiếng.

Phó Dư Sâm trầm mặc nhìn những bông hoa lan điếu nhỏ đã nở trên giàn hoa phía bên phải án thư.

Cho tới bây giờ, hắn đều lòng dạ độc ác giết người không chớp mắt tình, nhưng Nguyên thị là thân mẫu của hắn.

Hơn nữa, bây giờ Vĩnh An đế đã biết sự tồn tại của Nguyên thị, nếu hắn sai người giết Nguyên thị, Vĩnh An đế sẽ nhìn hắn như thế nào? Nếu những người chú ý này biết chuyện, truyền tin tức ra ngoài, gián quan sẽ buộc tội hắn như thế nào?

Sau một lát, Phó Dư Sâm ra quyết định, hắn nhìn Phó Tùng: "Truyền tin cho Phó Phong, bảo hắn tăng cường thủ vệ!"

Lại lệnh Phó Quế: "Ngươi đi chỗ Hàn Thủy điều năm trăm thị vệ, bàn bạc với tri phủ Khai Phong, mượn danh nghĩa của Khai Phong phủ đi Ngạc Châu, đón Nguyên thị đến đây, sắp xếp ở biệt trang Hạnh Hoa doanh!"

Phó Tùng và Phó Quế đồng thời đáp "Vâng", cùng nhau lui xuống.

Phó Dư Sâm bưng ly trà xanh Thính Vũ ngâm uống một ngụm, ngồi xuống ở ghế cao, phân phó Quan Tuyết nói: "Mời Cận Vĩ Hoán vào đi!" Cận Vĩ Hoán là thân tín của hắn, nay là quản sự của ngự sử đài thai, Phó Dư Sâm cố ý cho ông ta vào, dự định cẩn thận mưu tính với Cận Vĩ Hoán.

Trong chính đường phủ Thanh Thân vương, khách quý y hương tấn ảnh* chật nhà.

* y hương tấn ảnh: chỉ sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.

Hương thơm nhẹ nhàng của hoa tỏa ra khắp chính đường, hai bên góc phòng đặt bồn băng, sương trắng tản ra từ từ, tuy đang là mùa hạ, người cũng nhiều, nhưng trong phòng, nhóm phu nhân khuê tú đều cảm thấy cực kỳ mát mẻ.

Hôm nay, Từ Xán Xán đã gặp ba nhóm khách nhân.

Đầu tiên, là cô cô của Vĩnh An đế Thành Dương đại trưởng công chúa, thứ hai là tỷ tỷ của Vĩnh An đế Tùng Dương trưởng công chúa, thứ ba là nữ nhi của hoàng đế Ngọc Mính công chúa và Thiên Hữu công chúa, thứ tư mới là sáu vị đích tỷ của Phó Dư Sâm: Duyên Ân Hầu phu nhân, Thừa Ân Bá phu nhân, Mật Dương Hầu phu nhân, Lai Dương Hậu phu nhân, Phùng phu nhân, Thiểm phủ nhị phu nhân, Ninh Hương Hầu phu nhân, An Dương Hầu thế tử phu nhân và Phúc Điền Hầu thế tử phu nhân.

Lúc này, Từ Xán Xán đang gặp nhóm khách nhân thứ tư, cũng chính là sáu vị đích tỷ của nàng.

Nàng ngồi ngay ngắn trên đệm mềm, nụ cười có lệ, cũng không nói nhiều.

Ba vị Lai Dương Hậu phu nhân, Phùng phu nhân và Thiểm phủ nhị phu nhân ngồi ở đông sườn ghế bành gỗ lê hoa, Ninh Hương Hầu phu nhân, An Dương hầu thế tử phu nhân và Phúc Điền Hầu thế tử phu nhân ngồi ở tây sườn ghế bành gỗ lê hoa, vì khôngai nói gì, đều nâng chén trà lên uống một ngụm.

An Dương hầu thế tử phu nhân là Phó lục cô nương.

Nàng buông chén trà rồi ngẩng đầu đánh giá Từ Xán Xán, định xem trang sức hôm nay của Từ Xán Xán có đáng giá hay không để bản thân đòi hỏi một chút.

Từ Xán Xán mặc áo đỏ khi diện thánh, hiện nay gặp khách, sớm đổi thành lễ y chuyên tiếp khách, trên đầu cũng đổi thành một cái tán hoa vàng ròng nho nhỏ, cổ trắng đeo chuỗi hạt ngọc lớn xâu thành, rất đáng chú ý.

An Dương hầu thế tử phu nhân nhìn trên cổ Từ Xán Xán chuỗi ngọc lục bảo thạch lớn, quả thực thèm nhỏ dãi, lúc này không để ý ánh mắt cảnh cáo của đại tỷ ngồi đối diện, nhìn Từ Xán Xán trơ mặt mà nói: "Đệ muội à, chuỗi ngọc lục bảo thạch trên cổ ngươithật đẹp!"

Từ Xán Xán mỉm cười.

"không biết đệ muội còn chuỗi tương tự hay không?" An Dương hầu thế tử phu nhân lại nói.

Từ Xán Xán ngẩng đầu bảo Chu Nhan đứng bên cạnh: "Lấy chuỗi ngọc lục bảo thạch mà cửa hàng bạc Hứa thị vừa đưa tới ra, cho thế tử phu nhân nhìn xem!"

Chu Nhan đáp "Vâng", quỳ gối làm lễ, rồi lui xuống.

Phó Lục cô nương nhìn mong hy vọng, rốt cục nhìn thấy Chu Nhan cầm một tráp trang sức nạm vàng tinh xảo ra.

Chu Nhan mở tráp trang sức ra, lộ ra một đôi chuỗi lục bảo thạch ở bên trong, để Từ Xán Xán nhìn thoáng qua, thế này mới đưa cho Phó lục cô nương.

Ánh mắt Phó Lục cô nương tỏa sáng, nhìn chằm chằm chuỗi lục bảo thạch trong tráp trang sức, cảm thấy chuỗi lục bảo thạch này đã là vật trong tay của nàng ta, bởi vậy ngay cả lớp vải sa tanh màu ngà phía dưới cũng tán thưởng không thôi: " Ánh mắt đệ muội thật tốt, dùng vải màu ngà lót chuỗi lục bảo thạch, càng thêm xanh tươi ướt át, báu vật lưu chuyển!"

Từ Xán Xán cười lười biếng: " Lão bản nương của cửa hàng bạc Hứa thị vẫn đang đợi ở đông sương phòng, là ánh mắt của nàng ta tốt!"

Phó Lục cô nương giống nhau không nghe thấy, lấy chuỗi ngọc ra đeo cổ tay, cẩn thận giơ lên, miệng nói: "một bảo thạch lớn chừng bằng quả táo, vừa xanh lại trong suốt, đây là ngọc lục bảo hả?!"

Từ Xán Xán cố ý quyến rũ nàng ta, nên cũng không nhiều lời, chỉ cười.

Phó đại cô nương, cũng chính là Lai Dương Hậu phu nhân hừ một tiếng, nói: "Đệ muội có nhiều trang sức đắt tiền như vậy, chắc là rất xa hoa lãng phí?!"

Từ Xán Xán làm bộ như không nghe thấy, trên mặt vẫn cười thản nhiên.

Phó thất cô nương Phúc Điền Hầu thế tử phu nhân mỉm cười nói sang chuyện khác: "Xin hỏi đệ muội, sinh nhật ngày mười ba tháng năm của Sâm đệ sinh có làm lớn haykhông?"

Từ Xán Xán duy nhất có cảm tình với vị cô nhã nhặn này một chút, nhân tiện nói: "Làm thì thật ra muốn làm..."

Nàng còn chưa nói xong, Phó lục cô nương đã đánh gãy nàng: "Đệ muội, chuỗi ngọc này đối tặng cho ta đi!"

Từ Xán Xán liếc nàng ta một cái, thấy nàng ta đeo cả hai chuỗi ngọc kia trên cổ tay, trong lòng cười thầm, miệng lại nói: "Chuỗi ngọc là lão bản nương cửa hàng bạc Hứa thị tự mình đưa tới, lão bản nương lúc này còn đợi ở đông sương phòng, ta vẫn chưa trả tiền đâu, nếu tỷ tỷ ngài muốn, đưa ngân phiếu trực tiếp cho cửa hàng bạc Hứa thị, rồi lấy chuỗi ngọc này đi đi!"

Phó lục cô nương nhìn ngọc lục bảo trên cổ tay, thanh âm thấp một ít: " một đôi này cần bao nhiêu bạc..."

Từ Xán Xán nhìn Chu Nhan liếc mắt một cái, Chu Nhan vội bước ra khỏi hàng nói: "Bẩm lục cô nãi nãi, một đôi ngọc lục bảo này cửa hàng bạc Hứa thị bán với giá ba ngàn lượng, nô tỳ cảm thấy nếu trả giá tiếp, đại khái khoảng hai ngàn tám trăm lượng cũng thành giao!"

Phó Lục cô nương nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, chơi xấu nói: "Đệ muội, ta khôngcó bạc, ngươi giàu như vậy, ngươi giúp ta đi!"

Từ Xán Xán cười khinh miệt: " Bạc của ta đều là vương gia quản."

Phó lục cô nương không nói nữa, những vẫn không gỡ chuỗi ngọc xuống.

Phó đại cô nương thấy thế, quả thực muốn tức chết rồi, đứng dậy đè Phó lục cô nươngkhông cho nàng ta giãy dụa, cởi chuỗi ngọc trên cổ tay của Phó lục cô nương xuống, ném cho Chu Nhan.

Vì nàng ta sợ Phó Dư Sâm, không dám trách cứ Từ Xán Xán nên xả giận lên người Phó lục cô nương: "Phó Mân anh, ngươi đường đường là tiểu thư Quốc Công phủ, Hầu phủ thế tử phu nhân, ngươi không biết xấu hổ sao, cũng không nhìn xem người ta là loại người nào, xuất thân từ tiểu gia đình thì sẽ hào phóng như vậy..."

Từ Xán Xán cũng không tức giận, trực tiếp bảo Bích Vân: "Kêu nhóm ma ma vào, kéo người rít gào ở chính đường Vương phủ ra ngoài!"

Bích Vân đáp "Vâng", bước nhanh ra ngoài, rất nhanh dẫn theo vài ma ma thân thể khoẻ mạnh đến.

Phó đại cô nương vốn đang ở lải nhải giáo huấn Phó lục cô nương, ngấm ngầm hại người mắng Từ Xán Xán, không nghĩ tới nhóm ma ma xông lên kéo nàng ta ra ngoài.

Còn lại năm vị Phó cô nương bao gồm cả Phó lục cô nương, lập tức đều ngây dại,không nghĩ tới nửa năm không gặp mà Từ Xán Xán lại trở nên hung hãn như vậy,đang muốn bày tỏ ý kiến, Từ Xán Xán cười khanh khách nhìn các nàng nói: "Vương gia an bài thị vệ cho thiếp thân, được chọn tỉ mỉ từ đại quân dưới trướng của vương gia, các tỷ tỷ đoán xem có bao nhiêu?"

Phó thất cô nương rũ mắt xuống, hỏi một câu: "Vương phi, xin hỏi có bao nhiêu?" Trượng phu của nàng đứng về phe Phó Dư Sâm, nàng không thể không phối hợp với Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán cười yêu kiều, cố ý thổi thổi móng tay mới sơn bóng của mình: "Cũng chỉ có ba ngàn người ở đông Thiên viện của Thanh Thân vương phủ thôi!"

Năm vị Phó cô nương còn lại nghe vậy đều đàng hoàng lại, người người cười tươi như hoa nịnh hót Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán cũng không nói chuyện nữa, trêu con mèo nàng hay chơi trong chốc lát, rồi bảo Đổng ma ma tiễn các nàng ra ngoài.

Sau khi bảo Đổng ma ma tiễn năm vị Phó cô nương còn lại, Từ Xán Xán mệt mỏi dựatrên tháp, hỏi một câu: "Ngoại gia đại phu nhân hiện nay đang ở đâu?" Hôm nay, nàng bắt nạt Phó lục lòng tham không biết xấu hổ, đuổi Phó đại, lại dọa bốn vị Phó cônương còn lại, thoải mái thì thoài mái, nhưng cũng hơi mệt.

Doãn ma ma hồi bẩm nói: "Hồ ma ma dẫn ngoại gia đại phu nhân, đại công tử và đại thiếu phu nhân đi Phúc Thọ viện."

Từ Xán Xán nhắm hai mắt lại: "Ta nghỉ một lát, ngươi hãy sai tiểu nha hoàn đi mời bọn họ đến đây đi!" Vương phủ lớn như vậy, chờ lúc Từ Hàn thị bọn họ tới, nàng cũng có thể ngủ một hồi.

Nghĩ đến Thôi thị có bầu, nàng vội bổ sung một câu: "nói Phó Dương bảo gã sai vặt nâng kiệu đi, ngoại gia đại thiếu phu nhân chắc không chịu nổi giày vò đâu!"

Doãn ma ma đáp Vâng" rồi lui xuống.

Từ Xán Xán thuận thế nằm xuống tháp cẩm, nhắm hai mắt lại. Vì đến mùa hạ, Phó Dương liền đi tìm chiếu trúc, trải trên tháp, vừa thông khí vừa mềm mại, nằm thực thoải mái, không cần đi phòng ngủ ngủ.

Thấy vương phi ngủ, Chu Nhan phất phất tay, vài ma ma nâng bình phong ngọc lưu ly bốn mùa hoa cỏ ra, che phía trước tháp cẩm.

Bích Vân nói khẽ với Chu Nhan nói: "Ta đi ép nước dưa hấu cho vương phi, chờ nàng tỉnh rồi uống."

Chu Nhan nhắc nhở một câu: "Lại thêm một quả lê, nước lê thanh nhiệt nhuận phế."

Bích Vân gật đầu, rón ra rón rén lui xuống.

Lúc Từ Hàn thị, Từ Nghi Bằng và Thôi thị tới, Từ Xán Xán đã ngồi dậy, vì vừa uống chén nước dưa hấu lê, nàng đã thanh tỉnh lại, đang ngồi trên tháp để Chu Nhan hầu hạ buộc tóc.

Ba người Từ gia thấy bình phongở giữa chính đường, liền biết Từ Xán Xán nghỉ tạm ở phía sau, tự mình bắt đầu hành lễ.

Đổng ma ma hiểu chuyện, biết vương phi coi trọng người nhà mẹ đẻ, vội nâng người lên, không để bọn họ quỳ xuống.

Bình phong rất nhanh bị nâng ra ngoài, Từ Xán Xán xinh đẹp nét mặt toả sáng ngồi ngay ngắn ở trên tháp cẩm.

Từ Xán Xán cho người hầu hạ lui, chỉ chừa Chu Nhan và Bích Vân ở một bên, thế này mới đi thẳng vào vấn đề đại bá Từ Đình Hòa có quan hệ với môn phiệt Lam thị và Hàn thị, lại nói: "Chúng ta đều là người trong nhà, ta đã nói chút chuyện nhà mình. Đại nương xuất thân Huy Châu Hàn thị, đại bá và Hàn thị thân cận không gì đáng trách, nhưng lại đem Hàn thị nữ và Lam thị nữ an bài tiến Vương phủ, cái này thật cực kỳkhông ổn!"

Nàng nhìn Từ Nghi Bằng, lại nói một câu: "Hàn thị là thân thích, gia chủ của Lam thị là lão sư của vương gia, nhưng việc công nhập vào của công, vương gia không muốn người bên cạnh không trung với nữ nhân của hắn!"

Mặt Từ Nghi Bằng đã sớm đỏ bừng, lúc này đứng dậy nói: "Phụ thân mỡ lợn mà tâm trí không ổn, nhị muội đừng để ở trong lòng, việc này hãy để vi huynh xử lý đi!"

Chờ Từ Nghi Bằng rời đi, trong chính đường chỉ còn lại Từ Hàn thị và Thôi thị, Từ Xán Xán thế này mới sai Huyền Băng bưng lên ba bát nước trái cây, cho Từ Hàn thị mộtchén nước dưa hấu, cho Thôi thị một chén nước nho, mà nàng muốn một chén nước đu đủ Nam Hải tiến cống—— nàng cảm giác ngực mình nhỏ không ít, muốn nhanh bổ trở về.

Ba người uống nước trái cây, nói chuyện phiếm.

Mới vừa rồi, khuôn mặt Từ Xán Xán tàn khốc như vậy, Thôi thị hơi sợ hãi, lúc này lại thấy vẻ mặt Từ Xán Xán ôn hoà, thế này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, Phó Dương đến: "Bẩm vương phi, vừa nãy ngoại gia đại lão gia tặng hai tiểu mỹ nhân cho vương gia trước mặt mọi người ở bên ngoài đại đường, vương gia hỏi ngài xử lý như thế nào."

Từ Xán Xán nghe vậy, mặt trắng noãn lập tức đỏ bừng, mắt to tràn đầy lửa giận: đại bá này thật không biết điều!

Nàng khó thở phản cười: "Nha, cho ta xử lý? Vậy lệnh Phó Tùng đóng xe đưa người đến Thiên viện Trúc Thanh viện đi, vương gia cơ thiếp đều ở đó mà!"

Sắc mặt Từ Hàn thị và Thôi thị tái nhợt, lập tức muốn quỳ xuống.

Từ Xán Xán đương nhiên biết chuyện này là đại bá khăng khăng cố chấp, không liên quan đến các nàng, liền thở dài nói: " Chuyện đại bá làm ta đều biết, nên các ngươikhông cần áy náy, không liên quan đến các ngươi."

Dứt lời, mặt nàng cũng hiện ra vẻ u sầu. Từ gia là núi dựa của nàng, nàng theo Phó Dư Sâm từng bước lên cao, ít nhất, Từ thị cũng có thể nước lên thì thuyền lên, Phó Dư Sâm cẩn thận bồi dưỡng Từ Nghi Bằng, tương lai Từ Nghi Bằng cũng có thể giúp đỡ nàng, nhưng bây giờ bộ dáng này...

Có điều, nâng đại bá không lên, vậy thì có Từ Nghi Bằng!

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Từ Xán Xán lại ôn hoà, khuyên nhủ Từ Hàn thị và Thôi thị, cườinói với Từ Hàn thị: "Nam nhân không trông cậy được, thì có thể trông cậy vào con! Ta thấy đại ca rất tốt!"

Từ Hàn thị nghe vậy, thế này mới thở ra một hơi, trong lòng thả lỏng rất nhiều.

Thôi thị cũng thả lỏng ra.

Ngồi nói chuyện trong chốc lát, thấy không khí hài hòa, Từ Hàn thị và Thôi thị thế này mới xin cáo từ.

Từ Xán Xán mỉm cười tự mình tiễn các nàng ra chính đường.

Chờ khách nhân đều rời khỏi, Từ Xán Xán ngồi ở trên tháp cẩm, trên mặt hiện ra mộtchút kiên nghị: đại bá không có triển vọng, vậy giúp đỡ đại đường huynh Từ Nghi Bằng, dù sao vẫn còn Nghi Xuân!

Buổi tối, Phó Dư Sâm trở về ăn cơm tối với Từ Xán Xán.

Lúc nha hoàn ma ma dọn cơm, Từ Xán Xán thấp giọng giải thích chuyện bắt nạt sáu vịcô.

Nàng vừa mở miệng nói một câu "Sáu vị tỷ tỷ", thì Phó Dư Sâm đã chặn lại: "Ta biết, nàng làm đúng, không cần phải nói !"

Từ Xán Xán: "..."

Phó Dư Sâm liếc nàng một cái, ngại giải thích phiền toái, nên không nói gì nữa. hắn bố trí tai mắt bên cạnh Từ Xán Xán, những người này sẽ nói tất cả những chuyện lớn phát sinh bên người Từ Xán Xán cho hắn nghe.

Dùng cơm tối xong, hai vợ chồng cùng đi tắm ——phu thê bọn họ còn phải đi Quốc Công phủ gặp Định Quốc Công!

Vì tứ đại môn phiệt bắt đầu cảnh giác hắn, Phó Dư Sâm cảm thấy hơi áp lực. Nhưnghắn không phải là người thích nói, cho nên áp lực này bị nghẹn ở trong lòng.

hắn muốn giải tỏa áp lực, mà người có thể giúp hắn giải tỏa áp lực chỉ có Từ Xán Xán.

Phó Dư Sâm đỡ eo Từ Xán Xán, phượng mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm hai luồng đầy đặn nõn nà theo động tác của nàng mà nhảy lên, cả người buộc chặt.

Như Từ Xán Xán thích khuôn mặt của hắn, hắn cũng thích bầu ngực của Từ Xán Xán, chỉ cần nhìn đã phản ứng, càng không cần phải nói đến vuốt ve.

Mọi chuyện xong xuôi.

Từ Xán Xán dạng chân ngồi trên người Phó Dư Sâm, thân thể cuộn lại, cằm để trên vai Phó Dư Sâm thở hào hển.

Phó Dư Sâm đưa tay véo ngực nàng, thấp giọng hỏi: " Hai vị mỹ nhân mà đại bá nàng đưa tới đâu rồi?"

Từ Xán Xán tức giận hắn hỏi thăm nữ nhân khác, cắn một cái trên cổ Phó Dư Sâm,nói: "Đưa đến Thiên viện Trúc Thanh viện rồi!"

Phó Dư Sâm bị nàng cắn đến tê dại, cười nhẹ nói: "Giao cho Thi ma ma, để cho nàng làm điểm tâm!"

Từ Xán Xán nhanh chóng đứng dậy ra khỏi bồn tắm, vừa dùng khăn lụa lớn bọc người lại vừa nói: "Thiếp cho Hàn Thủy phái hai mươi thị vệ canh giữ ở Trúc Thanh viện!"

Phó Dư Sâm không nghĩ tới Từ Xán Xán bận tâm như vậy, trong lòng lại an ủi, lại đau lòng, lẳng lặng nhìn bộ ngực đầy đặn hơn trước của Từ Xán Xán, sau một lâu mới nói: "Chuyện như vậy về sau giao cho người hầu hạ của ngươi đi làm hết đi!"

Từ Xán Xán nũng nịu bắn ánh mắt quyến rũ: "không, thiếp phải tự mình nhìn chàng, vạn nhất chàng xem trọng người ta tiểu mỹ nhân thì làm sao bây giờ?"

Phó Dư Sâm: "... Sao bây giờ máu ghen của nàng lớn như vậy?"

Từ Xán Xán mắt to sáng lấp lánh: "Thiếp máu ghen lớn như vậy đó, làm sao vậy?"

Phó Dư Sâm đỡ trán: "không sao cả!" Lòng đố kỵ của Xán Xán lớn như vậy, thật sựkhông cần thiết.

Từ Xán Xán hầu hạ Phó Dư Sâm đứng dậy, đợi nửa ngày, lại không thấy Phó Dư Sâm trách cứ nàng đố kỵ, nhất thời ngớ ra, quan sát Phó Dư Sâm vài lần, thấy vẻ mặt hắnbình tĩnh, giống như không bị hắn trách cứ, liền thử nói: "Ai, Phó Dư Sâm, thiếp phù hợp ba điều trong "Thất xuất"—— "Ghen", "Nhiều lời" và "không", thiếp không khôn khéo, lại còn lười và tham, vì sao chàng không tức giận?"

Phó Dư Sâm đã mặc ngọc bạch trù bào vào, đang thắt đai lưng, nghe vậy bình tĩnh nhìn nàng một cái: "Giống như nàng nói, nàng vừa đố kỵ vừa ngốc vừa lười lại tham lam, nếu hưu nàng, nhìn nàng tái giá đi gieo họa cho người khác, ta sao có thể nhẫn tâm như thế?"

Vẻ mặt hắn trách trời thương dân: "Vẫn nên để ta chịu đựng đi!"

Từ Xán Xán không nghĩ Phó Dư Sâm sẽ nói giỡn như vậy, không khỏi ngạc nhiên.

Có nam nhân thấy vợ con liền nghiêm nghị không thể xâm phạm, thấy nữ nhân bên ngoài lại vui vẻ táy máy tay chân; Phó Dư Sâm cũng bên ngoài nghiêm nghị không thể xâm phạm, nhưng ở trước mặt nàng đại bộ phận thời gian lại vừa nói vừa cười hòa ái dễ gần...

Lòng nàng cảm động, nhào vào lòng ôm lấy Phó Dư Sâm: "A Sâm, thiếp rất yêuchàng!"

Phó Dư Sâm: Xán Xán, ta cũng yêu nàng!

hắn giơ tay ôm Từ Xán Xán, ôm thân mình nhỏ nhắn mềm mại vào lòng, nhưng lông mày cau lại: phải đối phó với tứ đại môn phiệt, chỉ có thể đánh bại từng cái, như vậy trước tiên ra tay ở người nào đây?

Tuy tự tin, nhưng đối mặt với tứ đại môn phiệt cường đại, cùng các môn phiệt lớn nhỏmà bọn họ liên hợp, Phó Dư Sâm vẫn cảm thấy áp lực.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom