Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Ảnh Hưởng Chiều Cao Tuý Hoa Âm
Vận hội thể dục bắt đầu từ thứ 2 của tuần nhỏ này, đến sáng thứ 6 thì kết thúc, ban ngày các học sinh tham gia vận hội thể dục, thể lực thì tiêu tốn gần hết, tinh thần thì kích động, tối tự học cũng không tốt, vì thế phần lớn các lớp cũng không sắp xếp học lớp văn hoá, trường cũng không có bắt buộc cụ thể gì.
Khúc Liệu Nguyên đi hỏi thầy Tào chủ nhiệm lớp xem sắp xếp thế nào, thầy Tào mấy bộ phim vào USB đưa cho cậu, để cậu cho các học sinh xem phim.
Có mấy học sinh nội trú, nhà cách trường không xa lắm, trọ ở trường là để học tiết tự học mà không ảnh hưởng đến bài tập về nhà, giờ mấy ngày nay cũng không phải học tiết tự học, buổi chiều vận hội thể dục kết thúc, bọn họ đã muốn tìm chủ nhiệm lớp viết đơn xin về nhà.
Giáo viên chủ nhiệm lớp khác còn hơi rầy rà, sẽ hỏi cái này hỏi cái kia, lo lắng trên đường không an toàn, cũng lo ra khỏi cổng trường không về nhà mà chạy đi quán xá la cà.
Thầy Tào không giống vậy, chỉ cần có học sinh tìm ông, vừa mở miệng ông liền lấy bút viết cho cái giấy ra cổng, cùng lắm thì dặn một câu "Sáng mai đừng đến muộn" là xong.
Cuối cùng số học sinh lớp 7 xem phim cùng nhau buổi tối thưa thớt chỉ còn lại chừng 30 người.
Có điều không khí lớp 7 trước giờ luôn tốt, các học sinh đều nghe Khúc Liệu Nguyên quản, tối xem phim cũng thấy thật vui vẻ, xem xong quay về kí túc xá ngủ, một ngày hài hoà hữu hảo liền kết thúc.
Lớp 13 trên tầng cũng là lớp trưởng tổ chức xem phim, mấy nam sinh tuổi dậy thì thừa năng lượng vì đá đểu nhau mấy câu mà đánh nhau một trận trong phòng học.
Những lớp khác không nghiêm trọng đến mức đó, nhưng trật tự không tốt, buổi tối nhao nhao ồn ào.
Ngày hôm sau đã bị Triệu chủ nhiệm chỉ đích danh phê bình trong buổi tập hợp trước khi bắt đầu vận hội thể dục, tiện thể còn biểu dương lớp 10 - 7.
Những thứ này đều là khúc nhạc dạo trong cuộc sống cấp 3, Khúc Liệu Nguyên không để trong lòng.
Điều cậu để ý nhất, là sau khi kết thúc tự học buổi tối.
Vì vận hội thể dục, lớp thực nghiệm cũng chỉ học 2 tiết, cậu và Tống Dã cùng tan học, nói cách khác, cậu và Tống Dã có thể đi tắm cùng nhau!
Lần trước tắm cùng nhau là huấn luyện quân sự năm ngoái, về nhà bọn họ cũng tắm riêng, Tống Dã là một người có ý tứ, không ngủ nude, thay đồ lót cũng không thay ngay trước mặt.
Mặc dù không biết nam sinh và nam sinh cũng có thể có hành vi nào đó hay không, nhưng điều này cũng không cản trở Khúc Liệu Nguyên sinh ra mong mỏi với thân thể trần trụi của Tống Dã.
Tan học quay về ký túc xá, cậu liền lấy khăn lông tìm Tống Dã, rất chờ mong mà nghĩ, chờ chút nữa là có thể thấy dáng vẻ Tống Dã không mặc quần áo rồi!
Nhìn khuôn mặt tinh nghịch hưng phấn như cậu nhóc của cậu, Tống Dã vừa buồn cười vừa tức, quả thực cạn lời.
Trong phòng thay đồ bên ngoài phòng tắm học sinh, một đám nam sinh đều hi hi ha ha vừa cởi quần áo vừa nói chuyện, Khúc Liệu Nguyên ở bên cạnh Tống Dã muốn nhìn hắn, bị Tống Dã hung ác xua đuổi: "Tránh sang một bên, đừng quay xung quanh tớ nữa, nóng chết."
"Cậu là đồ ki bo." Khúc Liệu Nguyên trước khi đi ra còn nói một câu ngớ ngẩn.
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên vẫn còn rất phẫn uất đây, nhìn tí thì sao? Cũng là quan hệ yêu đương rồi, còn hôn miệng nữa! Sao lại không cho nhìn? Giờ không cho nhìn, chờ lát nữa tắm thì không phải nhìn thấy rồi à?
Chờ đến lúc nhìn thấy, Khúc Liệu Nguyên sốc luôn.
Ban ngày vận hội thể dục, tất cả mọi người chảy mồ hôi nhiều, buổi tối người tắm cũng nhiều, hai người Tống Khúc dùng chung một cái vòi hoa sen, giống huấn luyện quân sự năm ngoái, vừa lại không giống lắm.
Tống Dã xoa bọt dầu gội trên đầu, không nói lời nào, hắn kỳ thực có chút căng thẳng.
Khúc Liệu Nguyên đứng dưới vòi hoa sen, nước theo đỉnh đầu chảy xuống, chảy qua mái tóc lông mày đen nhánh, đôi mắt đen láy, màu da cậu vĩnh viễn không trắng, nhưng đều và mịn, giờ chưa đến lúc bị phơi nắng đen nhất, bị dòng nước giội qua như vậy, trông như một khối pho-mát hình người.
Tống Dã nghĩ đến đó, liền thấy hơi đói.
"Anh," Khúc Liệu Nguyên bỗng gọi hắn một tiếng, trong giọng nói lại có ý tôn sùng chân tâm thật ý, nói, "Anh đúng là anh của em."
"?" Tống Dã bối rối một chút, lập tức chú ý là Khúc Liệu Nguyên đang nhìn ở đâu, có chút đắc ý, nói, "Đương nhiên rồi."
Lần này hắn tắm cực nhanh, Khúc Liệu Nguyên trước giờ tắm đều qua loa đại khái, thấy hắn tắm xong thì giội bừa hai cái cũng coi như tắm xong rồi, liền đi theo ra ngoài.
Trong phòng thay đồ lục tục có người ra ra vào vào.
Hai người bọn họ mặc quần áo trước một cái tủ trong góc.
Tống Dã nhanh chóng mặc xong quần.
"Tiểu Dã," Khúc Liệu Nguyên còn đang suy nghĩ cái kia lúc nãy nhìn thấy, hỏi hắn, "Phát triển cùng lúc với chiều cao à? Tớ nhớ lúc trước cậu có thế đâu."
Tống Dã trong lòng mừng thầm, giọng điệu phổ cập khoa học nói: "Hẳn là có gì đó liên quan đến chiều cao, nhưng cũng không phải là tuyệt đối."
Hắn giúp Khúc Liệu Nguyên lấy quần áo trong tủ ra, đưa tới, nhỏ giọng hỏi: "Thích không?"
"Hả?" Khúc Liệu Nguyên sửng sốt một chút mới hiểu hắn hỏi cái gì, hơi ngại, thành thật mà thừa nhận nói, "Thích."
Đầu Tống Dã nóng lên, vội xoay người, làm bộ trong tủ có gì chưa lấy xong, hít vào -- thở ra -- lại hít vào.
Khúc Liệu Nguyên ở bên kia chậm rãi mặc quần áo của mình, cảm thấy thật kỳ diệu, hồi tiểu học cậu còn so cùng Tống Dã, khi đó là cậu lợi hại hơn chút, giờ mới qua mấy năm đã tụt lại rồi.
Không được, cậu phải cao nhanh lên thôi.
Trở về ký túc xá, hai người liền xa nhau.
Trước khi ngủ, trong ký túc xá có rất nhiều người, cũng không có chỗ nào thích hợp để nói chuyện yêu đương một mình, cộng thêm ban ngày vận hội thể dục cũng mệt người, ngày mai hai người bọn họ còn có thi đấu, nói với nhau "Ngủ sớm một chút," liền giải tán.
Khúc Liệu Nguyên về nằm trên giường, chơi điện thoại, lên mạng xem QQ.
Không ít bạn cùng lớp add friend cậu, hôm nay rất nhiều người về nhà, người post status rất nhiều, Khúc Liệu Nguyên bình luận cho mấy bạn cùng lớp, còn có hai bạn cùng lớp nói với cậu mấy câu.
"Anh Thông thật đẹp trai" đã online, inbox hỏi Khúc Liệu Nguyên:【Tiểu Khúc, Nhất Trung đã khai mạc vận hội thể dục chưa? Mày tham gia không?】
Tinh hoả:【tham gia】
Anh Thông thật đẹp trai:【hạng mục gì đấy】
Tinh hoả:【chạy 100m với chạy tiếp sức】
Anh Thông thật đẹp trai:【ngày nào thi? Qua cổ vũ mày】
Tinh hoả:【chiều thứ 5 trận chung kết】
Anh Thông thật đẹp trai:【ố ồ, đến lúc đấy gặp】
Tinh hoả:【mày đừng đến, đi học đi】
Anh Thông thật đẹp trai:【không đi, học để làm gì đâu】
Anh Thông thật đẹp trai:【đến lúc đấy dẫn chị dâu xem mày】
Anh Thông thật đẹp trai:【mang cho mày đồ ăn ngon nữa】
Anh Thông thật đẹp trai:【tao chơi game đây, mày đi ngủ đi】
Hắn chắc là đang dùng máy tính, đánh chữ rất nhanh, Khúc Liệu Nguyên còn chưa viết xong một câu, hắn đã gửi liền mấy tin nhắn qua, kết thúc nói chuyện phiếm đi chơi rồi.
Khúc Liệu Nguyên cũng đành thôi, xoá đi câu【mày đừng lúc nào cũng trốn học】viết được một nửa.
Cậu và Văn Thông đã một thời gian chưa gặp, nhà Văn Thông sau Tết Âm lịch chưa từng quay lại Xưởng 407, nghe Cao Tú Nguyệt nói, tất cả đồ đạc ở cái nhà trong xưởng đã dọn đi hết rồi, sau này hẳn là sống luôn trong thành phố.
Tam Trung và Nhất Trung mặc dù cách nhau không xa lắm, nhưng đều là kiểu nhà trường khép kín, bình thường không có cơ hội nào gặp nhau.
Cậu kỳ thực cũng hơi nhớ người bạn tốt Văn Thông này.
Đang nghĩ đến chuyện thứ 5 Văn Thông tới, điện thoại lại có tin nhắn QQ mới, vang lên "Tích tích", cậu ra khỏi khung chat với Văn Thông, nhìn nhìn:
Dã:【bảo cậu đi ngủ rồi mà? Sao lại chơi điện thoại, không nghe lời tớ nữa rồi đúng không】
Tinh hoả:【cậu cũng chưa ngủ còn gì】
Dã:【tớ là lên giám sát cậu】
Tinh hoả:【há há】
Dã:【nhớ tớ không】
Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm, lúc này mới xa nhau mấy phút chứ?
Cậu sợ bị người khác nhìn thấy nội dung chat giữa cậu và Tống Dã, nhấc chăn lên, che cả mình và điện thoại.
Tinh hoả:【nhớ】
Dã:【】
Tinh hoả:【】
Tinh hoả:【】
Cậu gửi liên tục mười mấy cái emo có thể biểu đạt tình yêu, cái nào trông đáng yêu đều muốn gửi Tống Dã, cậu cảm thấy mình thực sự rất thích Tống Dã rồi.
Cuối cùng emo bị Tống Dã kêu dừng.
Dã:【stop, để ý lưu lượng】
Tinh hoả:【tháng này tớ còn mười mấy mê】
Dã:【mê đọc là Mb [1]】
[1]: Ở bên bển thì cách đọc và viết của Mb là 兆, ở đây Tiểu Dã đang dạy Tiểu Khúc cách viết chính thống =)))))))
Tinh hoả:【mười mấy Mb】
Tinh hoả:【 tớ nhớ cậu ghê】
Dã:【nhóc lưu manh】
Tinh hoả:【há há 】
Một lát sau, Tống Dã vẫn chưa gửi tin nhắn qua, Khúc Liệu Nguyên trùm kín chăn chảy mồ hôi đầm đìa, có chút mất mát mà nghĩ, Tống Dã là ngủ rồi không để ý đến cậu nữa sao?
Bên ngoài chăn bỗng cười lên một trận, là bạn cùng phòng.
Sao đấy? Cậu kéo chăn xuống, thò đầu ra nhìn chút...!Tống Dã?!
Tống Dã tới phòng 411 tìm cậu, Giang Ba với mấy bạn cùng phòng tưởng cậu che đầu là đang ngủ, nhưng không biết ai đùa về cậu, mọi người đều cười lên.
Khúc Liệu Nguyên trong chăn oi nóng mặt đỏ lên, vội ngồi dậy, ký túc xá nam đều rất tuỳ tiện, cậu cũng không mặc quần áo, ngủ chỉ mặc cái quần lót.
Tống Dã ở cửa, rất có dáng vẻ anh trai nói: "Em ra ngoài một chút."
Mấy bạn cùng phòng cho rằng hai anh em có chuyện muốn nói, cũng không để ý, tự mình tiếp tục chém gió mấy chuyện hay ho trong vận hội thể dục.
Khúc Liệu Nguyên vội vội vàng vàng mặc quần vào, chỉ mặc áo khoác đồng phục, dây chun quần chưa buộc xong đã chạy ra ngoài rồi.
Tống Dã ra hiệu cậu đi theo mình, cậu liền vừa buộc dây chun vừa đi theo, còn chưa tới thời gian tắt đèn, trong hành lang vẫn còn nam sinh chạy tới chạy lui, rửa mặt, đùa giỡn, còn có người rất hiếu học đang đọc thuộc thơ cổ.
Hai người một trước một sau, đến cuối hành lang, nơi đó có cửa sổ, rèm cửa lớn gần như kéo dài tới mặt đất.
Tống Dã vén rèm lên, kéo tay Khúc Liệu Nguyên, hai người cùng đứng đằng sau rèm cửa sổ.
Bên ngoài rèm cửa là hành lang ký túc xá nhao nhao ầm ĩ, có thể nghe thấy tiếng người khác đi bộ nói chuyện, tiếng nước bên trong phòng nước, tiếng cười nói trong phòng ký túc, còn có tiếng nam sinh vừa nãy đang đọc: "Đông ly bả tửu hoàng hôn hậu, hữu ám hương doanh tụ...![2]"
[2]: Đây là bài "Tuý hoa âm" của Lý Thanh Chiếu, hai câu trên nghĩa là:
"Bên bờ giậu phía đông, nâng ly sau buổi hoàng hôn
Hương thầm đầy tay áo." (thivien)
Hai người ở sau rèm cửa sổ nhìn đối phương, Khúc Liệu Nguyên có cảm giác khủng hoảng lúc nào cũng có thể bị người phát hiện ra, căng thẳng đến run cả người.
Tống Dã cũng căng thẳng, cảm giác xằng bậy như yêu đương vụng trộm, còn có cảm giác kích thích quay lưng lại với đạo đức, nắm chặt tay Khúc Liệu Nguyên, nghiêng người lại đây, hôn môi cậu.
Khúc Liệu Nguyên đã hồi hộp, bị hôn một trận say luôn, tai không nghe thấy gì khác, cũng quên mất mình đang ở đâu, cố gắng ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của Tống Dã.
Tống Dã không muốn bị người phát hiện, cũng không hôn lâu lắm, liền buông Khúc Liệu Nguyên ra, lại ôm cậu vào trong ngực chốc lát, mới nói: "Tí nữa tắt đèn rồi, về đi."
Khúc Liệu Nguyên ngửi mùi hương trên người hắn, tràn đầy cảm giác hạnh phúc, nói: "Được."
Hai người đi ra từ sau rèm, lại có một nam sinh đi ra từ trong phòng, vừa vặn thấy bọn họ, kinh ngạc hỏi một câu: "Hai ông? Đang chơi gì đấy?"
Tim Khúc Liệu Nguyên lập tức vọt lên cổ họng, bị phát hiện rồi!
"Em tôi không nghe lời," Tống Dã vẻ mặt trong sáng vô tư nói, "Tôi tìm chỗ nào không có người, dạy nó một chút."
Nam sinh kia lập tức cười, hiển nhiên cũng từng nghe chuyện lớp trưởng lớp 7 Khúc Liệu Nguyên ngày ngày bị anh trai điều giáo để nâng cao thành tích.
Tống Dã giống như thật mà quay đầu hỏi Khúc Liệu Nguyên: "《Tuý hoa âm》, hữu ám hương doanh tụ, câu đằng sau là gì?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Nam sinh kia đồng cảm nhìn Khúc Liệu Nguyên, cười quay về phòng mình, trở về nói không chừng còn muốn lấy đây làm chuyện cười kể cho người khác nghe.
Khúc Liệu Nguyên thoáng chốc thả lỏng, không thể không phục khả năng phản ứng của Tống Dã, nói: "Cậu diễn giống quá vậy."
"Diễn cái gì? Câu tiếp theo kia rốt cuộc là gì?" Tống Dã lại coi là thật bắt đầu kiểm tra cậu, nghiêm túc nói, "Lần trước tớ đã bảo cậu học thuộc bài này rồi."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Nào ngờ Tống Dã lật mặt còn nhanh hơn lật sách, đứng tại chỗ mắng cậu: "Cậu lại lười biếng rồi đúng không? Học kì này có mấy bài thơ cổ, tại sao lâu như vậy mà vẫn chưa thuộc hết?"
Lúc nãy hôn nó vẫn còn thế kia mà! Trở mặt vô tình cần gì phải nhanh như vậy! Khúc Liệu Nguyên vô cùng tổn thương, cực kì giận dữ, hầm hầm trả lời: "Làm gì có chuyện tớ không biết? Mạc đạo bất tiêu hồn, liêm quyển tây phong, nhân tỷ hoàng hoa sấu! [3] Được chưa? Tớ thuộc rồi!"
[3]: "Chớ nói cảnh chẳng tiêu hồn,
Rèm cuốn gió tây,
Người so với hoa vàng còn mảnh mai hơn." (thivien)
Tống Dã gật đầu, nói: "Đúng rồi đúng rồi, cậu hiểu bài thơ này ý nghĩa là gì không?"
"Không hiểu," Khúc Liệu Nguyên rất bực bội, không muốn để ý đến hắn, nói, "Thầy Tống, cậu chỉ bảo học thuộc thôi, không dạy tớ ý nghĩa, lớp bọn tớ còn chưa học đến đâu."
"Bài thơ này, là Lý Thanh Chiếu ở nhà một mình ngủ không được, nhớ chồng của bà, vừa cô đơn vừa tịch mịch, viết tại thời điểm này." Tống Dã lé mắt nhìn cậu, có ý riêng nói, "Sao cậu lại không hiểu?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã xấu xa đùa giỡn em trai xong, cũng không kiềm được nữa, cười há há ra tiếng.
Khúc Liệu Nguyên có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, nhảy lên tại chỗ, đấm Tống Dã bụp bụp, Tống Dã nhịn mấy đòn để cậu trút giận một chút, mới thò tay cù bụng cậu, cậu sợ nhột muốn chết, lập tức giơ tay đầu hàng.
Hai người giải tán ở cửa phòng 402, mỗi người quay về ngủ.
Vận hội thể dục qua hơn nửa, Tống Dã qua năm ải trảm sáu tướng [4], thuận lợi giành quán quân môn nhảy ba bước nam lớp 10, khi thi chung kết đạt được thành tích 12.2m, kém hơn chút so với bình thường huấn luyện, nhưng đã là nghiền ép mọi người, quán quân lớp 12 cũng không nhảy tốt bằng hắn.
[4]: Ý là vượt qua muôn ngàn khó khăn.
Khúc Liệu Nguyên cũng thuận lợi tiến vào vòng chung kết thi chạy 100m.
Thứ 5 mới thi.
Chiều thứ 4, sau khi cuộc thi nhảy xa kết thúc, Khúc Liệu Nguyên vui vẻ chúc mừng Tống Dã xong, liền vội vã muốn đi.
Tống Dã hỏi: "Đi vội thế làm gì?"
Khúc Liệu Nguyên: "Đấu loại 3000m! Lớp bọn tớ có người tham gia!"
Tống Dã: "Cậu chờ chút..."
Khúc Liệu Nguyên đã chạy mất.
Sân bãi đấu loại 3000m nam.
Vì thi chạy cự li dài cần dùng hết toàn bộ đường băng, sẽ ảnh hưởng đến hạng mục khác, cho nên đấu loại cự ly dài mới sắp xếp tương đối trễ, hơn nữa vì số người tham gia ít nhất, đấu loại cũng chỉ có một lượt, loại mất một nửa, buổi chiều tiếp theo là trận chung kết luôn.
Vận động viên Diêu Vọng lớp 7 thay xong quần áo, làm nóng người tại sân, Khúc Liệu Nguyên chạy đi lấy nhãn số hiệu về, cầm kim băng giúp Diêu Vọng cài lên lưng áo, cổ vũ cậu ta: "Cố lên nha anh Vọng, cứ cố gắng chạy tới là thắng."
Diêu Vọng tức giận nói: "Chỉ có 3000, cho dù là 30000, anh cũng không có chuyện chạy không tới."
Khúc Liệu Nguyên vuốt mông ngựa: "Dạ dạ dạ, anh Vọng trâu bò nhất."
Diêu Vọng hừ nhẹ trên đầu cậu một cái, tựa như đùa giỡn.
"Diêu Vọng, nước của cậu đây, lát nữa cố lên nhé!" Lớp phó Lưu Hiểu Hiểu ôm mấy chai nước qua đây cho Diêu Vọng, tiện thể nói với Khúc Liệu Nguyên, "Anh cậu ở bên kia kìa."
Khúc Liệu Nguyên nghe vậy vội quay đầu nhìn, Tống Dã vẫn mặc quần áo của vận động viên nhảy xa lúc nãy, đứng ở bên kia đường băng, xung quanh có mấy người đang nói chuyện, hắn lại nhìn về hướng Khúc Liệu Nguyên bên này, có vẻ có gì suy nghĩ.
Khúc Liệu Nguyên khua khua tay với hắn.
Tống Dã nhìn thấy, chỉ chỉ Diêu Vọng đang quay lưng về phía mình, ý hỏi Khúc Liệu Nguyên, lớp các cậu là nó chạy?
Khúc Liệu Nguyên gật đầu, lại làm một động tác tay, ý là chờ lát nữa chạy xong mình sẽ ra tìm hắn.
Diêu Vọng uống nước xong, thấy Khúc Liệu Nguyên nhìn bên kia, cũng quay đầu thấy Tống Dã, không hữu hảo mà hỏi: "Họ Tống cũng chạy 3000 à?"
"Không chạy," Khúc Liệu Nguyên lập tức khoe, "Ảnh mới giành quán quân nhảy ba bước, nhảy 12 mét 2! Lợi hại không?"
Diêu Vọng nói: "Đấy là tại mày không đăng kí cho tao nhảy ba bước." Nói bóng gió là cậu ta có thể nhảy xa hơn Tống Dã.
Khúc Liệu Nguyên không tin, nhưng trước khi thi đấu không phải là thời điểm tốt để khè cậu ta, liền nhịn không nói.
Tống Dã bên kia nói đôi câu với mấy người bên cạnh, nhấc sợi dây vòng quanh đường băng, khom lưng chui qua, bay thẳng sang bên này.
Khúc Liệu Nguyên: "?"
Tống Dã giơ giơ tay về phía cậu, trong tay là nhãn số hiệu chạy cự ly dài.
Khúc Liệu Nguyên: "???"
Tống Dã đi tới trước mặt cậu, nói: "Lại đây, cài lên cho tớ."
Khúc Liệu Nguyên: "??????"
Tống Dã cười, nói: "Còn chưa nhìn ra à? Anh của em cũng phải chạy 3000 rồi.".
Khúc Liệu Nguyên đi hỏi thầy Tào chủ nhiệm lớp xem sắp xếp thế nào, thầy Tào mấy bộ phim vào USB đưa cho cậu, để cậu cho các học sinh xem phim.
Có mấy học sinh nội trú, nhà cách trường không xa lắm, trọ ở trường là để học tiết tự học mà không ảnh hưởng đến bài tập về nhà, giờ mấy ngày nay cũng không phải học tiết tự học, buổi chiều vận hội thể dục kết thúc, bọn họ đã muốn tìm chủ nhiệm lớp viết đơn xin về nhà.
Giáo viên chủ nhiệm lớp khác còn hơi rầy rà, sẽ hỏi cái này hỏi cái kia, lo lắng trên đường không an toàn, cũng lo ra khỏi cổng trường không về nhà mà chạy đi quán xá la cà.
Thầy Tào không giống vậy, chỉ cần có học sinh tìm ông, vừa mở miệng ông liền lấy bút viết cho cái giấy ra cổng, cùng lắm thì dặn một câu "Sáng mai đừng đến muộn" là xong.
Cuối cùng số học sinh lớp 7 xem phim cùng nhau buổi tối thưa thớt chỉ còn lại chừng 30 người.
Có điều không khí lớp 7 trước giờ luôn tốt, các học sinh đều nghe Khúc Liệu Nguyên quản, tối xem phim cũng thấy thật vui vẻ, xem xong quay về kí túc xá ngủ, một ngày hài hoà hữu hảo liền kết thúc.
Lớp 13 trên tầng cũng là lớp trưởng tổ chức xem phim, mấy nam sinh tuổi dậy thì thừa năng lượng vì đá đểu nhau mấy câu mà đánh nhau một trận trong phòng học.
Những lớp khác không nghiêm trọng đến mức đó, nhưng trật tự không tốt, buổi tối nhao nhao ồn ào.
Ngày hôm sau đã bị Triệu chủ nhiệm chỉ đích danh phê bình trong buổi tập hợp trước khi bắt đầu vận hội thể dục, tiện thể còn biểu dương lớp 10 - 7.
Những thứ này đều là khúc nhạc dạo trong cuộc sống cấp 3, Khúc Liệu Nguyên không để trong lòng.
Điều cậu để ý nhất, là sau khi kết thúc tự học buổi tối.
Vì vận hội thể dục, lớp thực nghiệm cũng chỉ học 2 tiết, cậu và Tống Dã cùng tan học, nói cách khác, cậu và Tống Dã có thể đi tắm cùng nhau!
Lần trước tắm cùng nhau là huấn luyện quân sự năm ngoái, về nhà bọn họ cũng tắm riêng, Tống Dã là một người có ý tứ, không ngủ nude, thay đồ lót cũng không thay ngay trước mặt.
Mặc dù không biết nam sinh và nam sinh cũng có thể có hành vi nào đó hay không, nhưng điều này cũng không cản trở Khúc Liệu Nguyên sinh ra mong mỏi với thân thể trần trụi của Tống Dã.
Tan học quay về ký túc xá, cậu liền lấy khăn lông tìm Tống Dã, rất chờ mong mà nghĩ, chờ chút nữa là có thể thấy dáng vẻ Tống Dã không mặc quần áo rồi!
Nhìn khuôn mặt tinh nghịch hưng phấn như cậu nhóc của cậu, Tống Dã vừa buồn cười vừa tức, quả thực cạn lời.
Trong phòng thay đồ bên ngoài phòng tắm học sinh, một đám nam sinh đều hi hi ha ha vừa cởi quần áo vừa nói chuyện, Khúc Liệu Nguyên ở bên cạnh Tống Dã muốn nhìn hắn, bị Tống Dã hung ác xua đuổi: "Tránh sang một bên, đừng quay xung quanh tớ nữa, nóng chết."
"Cậu là đồ ki bo." Khúc Liệu Nguyên trước khi đi ra còn nói một câu ngớ ngẩn.
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên vẫn còn rất phẫn uất đây, nhìn tí thì sao? Cũng là quan hệ yêu đương rồi, còn hôn miệng nữa! Sao lại không cho nhìn? Giờ không cho nhìn, chờ lát nữa tắm thì không phải nhìn thấy rồi à?
Chờ đến lúc nhìn thấy, Khúc Liệu Nguyên sốc luôn.
Ban ngày vận hội thể dục, tất cả mọi người chảy mồ hôi nhiều, buổi tối người tắm cũng nhiều, hai người Tống Khúc dùng chung một cái vòi hoa sen, giống huấn luyện quân sự năm ngoái, vừa lại không giống lắm.
Tống Dã xoa bọt dầu gội trên đầu, không nói lời nào, hắn kỳ thực có chút căng thẳng.
Khúc Liệu Nguyên đứng dưới vòi hoa sen, nước theo đỉnh đầu chảy xuống, chảy qua mái tóc lông mày đen nhánh, đôi mắt đen láy, màu da cậu vĩnh viễn không trắng, nhưng đều và mịn, giờ chưa đến lúc bị phơi nắng đen nhất, bị dòng nước giội qua như vậy, trông như một khối pho-mát hình người.
Tống Dã nghĩ đến đó, liền thấy hơi đói.
"Anh," Khúc Liệu Nguyên bỗng gọi hắn một tiếng, trong giọng nói lại có ý tôn sùng chân tâm thật ý, nói, "Anh đúng là anh của em."
"?" Tống Dã bối rối một chút, lập tức chú ý là Khúc Liệu Nguyên đang nhìn ở đâu, có chút đắc ý, nói, "Đương nhiên rồi."
Lần này hắn tắm cực nhanh, Khúc Liệu Nguyên trước giờ tắm đều qua loa đại khái, thấy hắn tắm xong thì giội bừa hai cái cũng coi như tắm xong rồi, liền đi theo ra ngoài.
Trong phòng thay đồ lục tục có người ra ra vào vào.
Hai người bọn họ mặc quần áo trước một cái tủ trong góc.
Tống Dã nhanh chóng mặc xong quần.
"Tiểu Dã," Khúc Liệu Nguyên còn đang suy nghĩ cái kia lúc nãy nhìn thấy, hỏi hắn, "Phát triển cùng lúc với chiều cao à? Tớ nhớ lúc trước cậu có thế đâu."
Tống Dã trong lòng mừng thầm, giọng điệu phổ cập khoa học nói: "Hẳn là có gì đó liên quan đến chiều cao, nhưng cũng không phải là tuyệt đối."
Hắn giúp Khúc Liệu Nguyên lấy quần áo trong tủ ra, đưa tới, nhỏ giọng hỏi: "Thích không?"
"Hả?" Khúc Liệu Nguyên sửng sốt một chút mới hiểu hắn hỏi cái gì, hơi ngại, thành thật mà thừa nhận nói, "Thích."
Đầu Tống Dã nóng lên, vội xoay người, làm bộ trong tủ có gì chưa lấy xong, hít vào -- thở ra -- lại hít vào.
Khúc Liệu Nguyên ở bên kia chậm rãi mặc quần áo của mình, cảm thấy thật kỳ diệu, hồi tiểu học cậu còn so cùng Tống Dã, khi đó là cậu lợi hại hơn chút, giờ mới qua mấy năm đã tụt lại rồi.
Không được, cậu phải cao nhanh lên thôi.
Trở về ký túc xá, hai người liền xa nhau.
Trước khi ngủ, trong ký túc xá có rất nhiều người, cũng không có chỗ nào thích hợp để nói chuyện yêu đương một mình, cộng thêm ban ngày vận hội thể dục cũng mệt người, ngày mai hai người bọn họ còn có thi đấu, nói với nhau "Ngủ sớm một chút," liền giải tán.
Khúc Liệu Nguyên về nằm trên giường, chơi điện thoại, lên mạng xem QQ.
Không ít bạn cùng lớp add friend cậu, hôm nay rất nhiều người về nhà, người post status rất nhiều, Khúc Liệu Nguyên bình luận cho mấy bạn cùng lớp, còn có hai bạn cùng lớp nói với cậu mấy câu.
"Anh Thông thật đẹp trai" đã online, inbox hỏi Khúc Liệu Nguyên:【Tiểu Khúc, Nhất Trung đã khai mạc vận hội thể dục chưa? Mày tham gia không?】
Tinh hoả:【tham gia】
Anh Thông thật đẹp trai:【hạng mục gì đấy】
Tinh hoả:【chạy 100m với chạy tiếp sức】
Anh Thông thật đẹp trai:【ngày nào thi? Qua cổ vũ mày】
Tinh hoả:【chiều thứ 5 trận chung kết】
Anh Thông thật đẹp trai:【ố ồ, đến lúc đấy gặp】
Tinh hoả:【mày đừng đến, đi học đi】
Anh Thông thật đẹp trai:【không đi, học để làm gì đâu】
Anh Thông thật đẹp trai:【đến lúc đấy dẫn chị dâu xem mày】
Anh Thông thật đẹp trai:【mang cho mày đồ ăn ngon nữa】
Anh Thông thật đẹp trai:【tao chơi game đây, mày đi ngủ đi】
Hắn chắc là đang dùng máy tính, đánh chữ rất nhanh, Khúc Liệu Nguyên còn chưa viết xong một câu, hắn đã gửi liền mấy tin nhắn qua, kết thúc nói chuyện phiếm đi chơi rồi.
Khúc Liệu Nguyên cũng đành thôi, xoá đi câu【mày đừng lúc nào cũng trốn học】viết được một nửa.
Cậu và Văn Thông đã một thời gian chưa gặp, nhà Văn Thông sau Tết Âm lịch chưa từng quay lại Xưởng 407, nghe Cao Tú Nguyệt nói, tất cả đồ đạc ở cái nhà trong xưởng đã dọn đi hết rồi, sau này hẳn là sống luôn trong thành phố.
Tam Trung và Nhất Trung mặc dù cách nhau không xa lắm, nhưng đều là kiểu nhà trường khép kín, bình thường không có cơ hội nào gặp nhau.
Cậu kỳ thực cũng hơi nhớ người bạn tốt Văn Thông này.
Đang nghĩ đến chuyện thứ 5 Văn Thông tới, điện thoại lại có tin nhắn QQ mới, vang lên "Tích tích", cậu ra khỏi khung chat với Văn Thông, nhìn nhìn:
Dã:【bảo cậu đi ngủ rồi mà? Sao lại chơi điện thoại, không nghe lời tớ nữa rồi đúng không】
Tinh hoả:【cậu cũng chưa ngủ còn gì】
Dã:【tớ là lên giám sát cậu】
Tinh hoả:【há há】
Dã:【nhớ tớ không】
Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm, lúc này mới xa nhau mấy phút chứ?
Cậu sợ bị người khác nhìn thấy nội dung chat giữa cậu và Tống Dã, nhấc chăn lên, che cả mình và điện thoại.
Tinh hoả:【nhớ】
Dã:【】
Tinh hoả:【】
Tinh hoả:【】
Cậu gửi liên tục mười mấy cái emo có thể biểu đạt tình yêu, cái nào trông đáng yêu đều muốn gửi Tống Dã, cậu cảm thấy mình thực sự rất thích Tống Dã rồi.
Cuối cùng emo bị Tống Dã kêu dừng.
Dã:【stop, để ý lưu lượng】
Tinh hoả:【tháng này tớ còn mười mấy mê】
Dã:【mê đọc là Mb [1]】
[1]: Ở bên bển thì cách đọc và viết của Mb là 兆, ở đây Tiểu Dã đang dạy Tiểu Khúc cách viết chính thống =)))))))
Tinh hoả:【mười mấy Mb】
Tinh hoả:【 tớ nhớ cậu ghê】
Dã:【nhóc lưu manh】
Tinh hoả:【há há 】
Một lát sau, Tống Dã vẫn chưa gửi tin nhắn qua, Khúc Liệu Nguyên trùm kín chăn chảy mồ hôi đầm đìa, có chút mất mát mà nghĩ, Tống Dã là ngủ rồi không để ý đến cậu nữa sao?
Bên ngoài chăn bỗng cười lên một trận, là bạn cùng phòng.
Sao đấy? Cậu kéo chăn xuống, thò đầu ra nhìn chút...!Tống Dã?!
Tống Dã tới phòng 411 tìm cậu, Giang Ba với mấy bạn cùng phòng tưởng cậu che đầu là đang ngủ, nhưng không biết ai đùa về cậu, mọi người đều cười lên.
Khúc Liệu Nguyên trong chăn oi nóng mặt đỏ lên, vội ngồi dậy, ký túc xá nam đều rất tuỳ tiện, cậu cũng không mặc quần áo, ngủ chỉ mặc cái quần lót.
Tống Dã ở cửa, rất có dáng vẻ anh trai nói: "Em ra ngoài một chút."
Mấy bạn cùng phòng cho rằng hai anh em có chuyện muốn nói, cũng không để ý, tự mình tiếp tục chém gió mấy chuyện hay ho trong vận hội thể dục.
Khúc Liệu Nguyên vội vội vàng vàng mặc quần vào, chỉ mặc áo khoác đồng phục, dây chun quần chưa buộc xong đã chạy ra ngoài rồi.
Tống Dã ra hiệu cậu đi theo mình, cậu liền vừa buộc dây chun vừa đi theo, còn chưa tới thời gian tắt đèn, trong hành lang vẫn còn nam sinh chạy tới chạy lui, rửa mặt, đùa giỡn, còn có người rất hiếu học đang đọc thuộc thơ cổ.
Hai người một trước một sau, đến cuối hành lang, nơi đó có cửa sổ, rèm cửa lớn gần như kéo dài tới mặt đất.
Tống Dã vén rèm lên, kéo tay Khúc Liệu Nguyên, hai người cùng đứng đằng sau rèm cửa sổ.
Bên ngoài rèm cửa là hành lang ký túc xá nhao nhao ầm ĩ, có thể nghe thấy tiếng người khác đi bộ nói chuyện, tiếng nước bên trong phòng nước, tiếng cười nói trong phòng ký túc, còn có tiếng nam sinh vừa nãy đang đọc: "Đông ly bả tửu hoàng hôn hậu, hữu ám hương doanh tụ...![2]"
[2]: Đây là bài "Tuý hoa âm" của Lý Thanh Chiếu, hai câu trên nghĩa là:
"Bên bờ giậu phía đông, nâng ly sau buổi hoàng hôn
Hương thầm đầy tay áo." (thivien)
Hai người ở sau rèm cửa sổ nhìn đối phương, Khúc Liệu Nguyên có cảm giác khủng hoảng lúc nào cũng có thể bị người phát hiện ra, căng thẳng đến run cả người.
Tống Dã cũng căng thẳng, cảm giác xằng bậy như yêu đương vụng trộm, còn có cảm giác kích thích quay lưng lại với đạo đức, nắm chặt tay Khúc Liệu Nguyên, nghiêng người lại đây, hôn môi cậu.
Khúc Liệu Nguyên đã hồi hộp, bị hôn một trận say luôn, tai không nghe thấy gì khác, cũng quên mất mình đang ở đâu, cố gắng ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của Tống Dã.
Tống Dã không muốn bị người phát hiện, cũng không hôn lâu lắm, liền buông Khúc Liệu Nguyên ra, lại ôm cậu vào trong ngực chốc lát, mới nói: "Tí nữa tắt đèn rồi, về đi."
Khúc Liệu Nguyên ngửi mùi hương trên người hắn, tràn đầy cảm giác hạnh phúc, nói: "Được."
Hai người đi ra từ sau rèm, lại có một nam sinh đi ra từ trong phòng, vừa vặn thấy bọn họ, kinh ngạc hỏi một câu: "Hai ông? Đang chơi gì đấy?"
Tim Khúc Liệu Nguyên lập tức vọt lên cổ họng, bị phát hiện rồi!
"Em tôi không nghe lời," Tống Dã vẻ mặt trong sáng vô tư nói, "Tôi tìm chỗ nào không có người, dạy nó một chút."
Nam sinh kia lập tức cười, hiển nhiên cũng từng nghe chuyện lớp trưởng lớp 7 Khúc Liệu Nguyên ngày ngày bị anh trai điều giáo để nâng cao thành tích.
Tống Dã giống như thật mà quay đầu hỏi Khúc Liệu Nguyên: "《Tuý hoa âm》, hữu ám hương doanh tụ, câu đằng sau là gì?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Nam sinh kia đồng cảm nhìn Khúc Liệu Nguyên, cười quay về phòng mình, trở về nói không chừng còn muốn lấy đây làm chuyện cười kể cho người khác nghe.
Khúc Liệu Nguyên thoáng chốc thả lỏng, không thể không phục khả năng phản ứng của Tống Dã, nói: "Cậu diễn giống quá vậy."
"Diễn cái gì? Câu tiếp theo kia rốt cuộc là gì?" Tống Dã lại coi là thật bắt đầu kiểm tra cậu, nghiêm túc nói, "Lần trước tớ đã bảo cậu học thuộc bài này rồi."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Nào ngờ Tống Dã lật mặt còn nhanh hơn lật sách, đứng tại chỗ mắng cậu: "Cậu lại lười biếng rồi đúng không? Học kì này có mấy bài thơ cổ, tại sao lâu như vậy mà vẫn chưa thuộc hết?"
Lúc nãy hôn nó vẫn còn thế kia mà! Trở mặt vô tình cần gì phải nhanh như vậy! Khúc Liệu Nguyên vô cùng tổn thương, cực kì giận dữ, hầm hầm trả lời: "Làm gì có chuyện tớ không biết? Mạc đạo bất tiêu hồn, liêm quyển tây phong, nhân tỷ hoàng hoa sấu! [3] Được chưa? Tớ thuộc rồi!"
[3]: "Chớ nói cảnh chẳng tiêu hồn,
Rèm cuốn gió tây,
Người so với hoa vàng còn mảnh mai hơn." (thivien)
Tống Dã gật đầu, nói: "Đúng rồi đúng rồi, cậu hiểu bài thơ này ý nghĩa là gì không?"
"Không hiểu," Khúc Liệu Nguyên rất bực bội, không muốn để ý đến hắn, nói, "Thầy Tống, cậu chỉ bảo học thuộc thôi, không dạy tớ ý nghĩa, lớp bọn tớ còn chưa học đến đâu."
"Bài thơ này, là Lý Thanh Chiếu ở nhà một mình ngủ không được, nhớ chồng của bà, vừa cô đơn vừa tịch mịch, viết tại thời điểm này." Tống Dã lé mắt nhìn cậu, có ý riêng nói, "Sao cậu lại không hiểu?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã xấu xa đùa giỡn em trai xong, cũng không kiềm được nữa, cười há há ra tiếng.
Khúc Liệu Nguyên có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, nhảy lên tại chỗ, đấm Tống Dã bụp bụp, Tống Dã nhịn mấy đòn để cậu trút giận một chút, mới thò tay cù bụng cậu, cậu sợ nhột muốn chết, lập tức giơ tay đầu hàng.
Hai người giải tán ở cửa phòng 402, mỗi người quay về ngủ.
Vận hội thể dục qua hơn nửa, Tống Dã qua năm ải trảm sáu tướng [4], thuận lợi giành quán quân môn nhảy ba bước nam lớp 10, khi thi chung kết đạt được thành tích 12.2m, kém hơn chút so với bình thường huấn luyện, nhưng đã là nghiền ép mọi người, quán quân lớp 12 cũng không nhảy tốt bằng hắn.
[4]: Ý là vượt qua muôn ngàn khó khăn.
Khúc Liệu Nguyên cũng thuận lợi tiến vào vòng chung kết thi chạy 100m.
Thứ 5 mới thi.
Chiều thứ 4, sau khi cuộc thi nhảy xa kết thúc, Khúc Liệu Nguyên vui vẻ chúc mừng Tống Dã xong, liền vội vã muốn đi.
Tống Dã hỏi: "Đi vội thế làm gì?"
Khúc Liệu Nguyên: "Đấu loại 3000m! Lớp bọn tớ có người tham gia!"
Tống Dã: "Cậu chờ chút..."
Khúc Liệu Nguyên đã chạy mất.
Sân bãi đấu loại 3000m nam.
Vì thi chạy cự li dài cần dùng hết toàn bộ đường băng, sẽ ảnh hưởng đến hạng mục khác, cho nên đấu loại cự ly dài mới sắp xếp tương đối trễ, hơn nữa vì số người tham gia ít nhất, đấu loại cũng chỉ có một lượt, loại mất một nửa, buổi chiều tiếp theo là trận chung kết luôn.
Vận động viên Diêu Vọng lớp 7 thay xong quần áo, làm nóng người tại sân, Khúc Liệu Nguyên chạy đi lấy nhãn số hiệu về, cầm kim băng giúp Diêu Vọng cài lên lưng áo, cổ vũ cậu ta: "Cố lên nha anh Vọng, cứ cố gắng chạy tới là thắng."
Diêu Vọng tức giận nói: "Chỉ có 3000, cho dù là 30000, anh cũng không có chuyện chạy không tới."
Khúc Liệu Nguyên vuốt mông ngựa: "Dạ dạ dạ, anh Vọng trâu bò nhất."
Diêu Vọng hừ nhẹ trên đầu cậu một cái, tựa như đùa giỡn.
"Diêu Vọng, nước của cậu đây, lát nữa cố lên nhé!" Lớp phó Lưu Hiểu Hiểu ôm mấy chai nước qua đây cho Diêu Vọng, tiện thể nói với Khúc Liệu Nguyên, "Anh cậu ở bên kia kìa."
Khúc Liệu Nguyên nghe vậy vội quay đầu nhìn, Tống Dã vẫn mặc quần áo của vận động viên nhảy xa lúc nãy, đứng ở bên kia đường băng, xung quanh có mấy người đang nói chuyện, hắn lại nhìn về hướng Khúc Liệu Nguyên bên này, có vẻ có gì suy nghĩ.
Khúc Liệu Nguyên khua khua tay với hắn.
Tống Dã nhìn thấy, chỉ chỉ Diêu Vọng đang quay lưng về phía mình, ý hỏi Khúc Liệu Nguyên, lớp các cậu là nó chạy?
Khúc Liệu Nguyên gật đầu, lại làm một động tác tay, ý là chờ lát nữa chạy xong mình sẽ ra tìm hắn.
Diêu Vọng uống nước xong, thấy Khúc Liệu Nguyên nhìn bên kia, cũng quay đầu thấy Tống Dã, không hữu hảo mà hỏi: "Họ Tống cũng chạy 3000 à?"
"Không chạy," Khúc Liệu Nguyên lập tức khoe, "Ảnh mới giành quán quân nhảy ba bước, nhảy 12 mét 2! Lợi hại không?"
Diêu Vọng nói: "Đấy là tại mày không đăng kí cho tao nhảy ba bước." Nói bóng gió là cậu ta có thể nhảy xa hơn Tống Dã.
Khúc Liệu Nguyên không tin, nhưng trước khi thi đấu không phải là thời điểm tốt để khè cậu ta, liền nhịn không nói.
Tống Dã bên kia nói đôi câu với mấy người bên cạnh, nhấc sợi dây vòng quanh đường băng, khom lưng chui qua, bay thẳng sang bên này.
Khúc Liệu Nguyên: "?"
Tống Dã giơ giơ tay về phía cậu, trong tay là nhãn số hiệu chạy cự ly dài.
Khúc Liệu Nguyên: "???"
Tống Dã đi tới trước mặt cậu, nói: "Lại đây, cài lên cho tớ."
Khúc Liệu Nguyên: "??????"
Tống Dã cười, nói: "Còn chưa nhìn ra à? Anh của em cũng phải chạy 3000 rồi.".
Bình luận facebook