Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 285
Áo Dung Chỉ bị kéo xuống đến thắt lưng. Mái tóc đen nhánh buông lơi mềm mại, hắn nằm ngửa trên bệ đá.
Bệ đá này cũng chỉ đủ ột người nằm.
Dấu hôn vết cắn chi chít bắt đầu từ cổ, theo các vết thương xuống bờ vai mượt mà rồi lan cả xuống dưới. Vết thương đã khép miệng lên da non, nhưng vì bị Sở Ngọc vừa hôn vừa cắn thành tím bầm, có chỗ còn rỉ máu.
Trong đầu Sở Ngọc “ong” một tiếng, gương mặt nóng như bị lửa thiêu. Vừa rồi nàng làm gì vậy? Bị Sơn Âm công chúa ám sao?
Dù có mừng vui kích động đến thế nào cũng không thể gặm Dung Chỉ thành như này chứ?
Nói đúng ra, có lẽ khuynh hướng SM (*) của nàng rất lớn, chỉ là trước đây không bộc lộ ra thôi?
(*) S&M là một cặp từ tiếng Anh: Có thể là Sadist & Masochist (Người bạo dâm (hay ác dâm) và người khổ dâm (hay thống dâm)) Hoặc là Servant & Master (Người hầu & chủ nhân):Thể hiện mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc không.
SM là cách viết ngắn gọn hơn cho 2 từ trên vì nó gộp luôn thành một từ: Sadomasochism (hiện tượng ác-thống dâm lẫn lộn).
(Ở đây ám chỉ bạn Sở Ngọc bạo dâm ^^)
Bây… bây… bây… bây giờ phải nào thế nào?
Sở Ngọc cụp mắt xấu hổ không thôi. Nàng thoáng liếc nhìn những vết thương trên người Dung Chỉ, lại càng xấu hổ không biết phải giấu mặt vào đâu.
Bây giờ phải trân trọng nâng hắn dậy mà nói: “Ta sẽ chịu trách nhiệm…”?
Hay là che mặt đi rồi nói: “Hôm nay cũng chưa xảy ra chuyện gì quá giới hạn…”?
Đang trong hoảng loạn, Sở Ngọc bắt gặp ánh mắt lấp lánh cười của Dung Chỉ. Cho dù bị giữ bị gặm, thái độ hắn vẫn bình tĩnh, ánh mắt nhìn nàng vẫn đầy ý cười như thế.
Nhìn ánh mắt hắn, dũng khí rất không dễ dàng gì có được bỗng tan thành mây khói. Sở Ngọc hít một hơi thật sâu rồi quay mặt đi làm đà điểu, như thể không nhìn thì chưa từng xảy ra chuyện gì. Không nhìn Dung Chỉ, nỗi xấu hổ bối rối cũng dịu đi một chút, nàng bỗng nhớ đến một sự thật: “Chàng lừa ta!” Giọng khàn khàn, Sở Ngọc cất tiếng oán trách.
Hắn đã không chết, như vậy bộ hài cốt khẳng định là giả.
Nếu Quan Thương Hải lừa nàng, nhất định là do Dung Chỉ bày mưu tính kế.
Nghĩ đến chuyện bị hắn lừa gạt, phải đau khổ suốt thời gian qua, Sở Ngọc cảm thấy rất không cam tâm. Nàng khổ sở vật vã lâu như thế, kết quả tên này bỗng dưng xuất hiện trước mặt như có phép ảo thuật, còn nàng lập tức nhào đến, rất không có tiền đồ!
Hoàn toàn, hoàn toàn không kịp nghĩ ngợi gì cả.
Nhớ đến đoạn thất thố vừa rồi, Sở Ngọc thầm thở dài tiếc nuối: vừa rồi cắn hắn thế còn quá nhẹ, đáng lẽ phải cắn mạnh hơn mới đúng!
Nhưng bây giờ đã tỉnh táo lại, bảo cắn thêm một lần nữa thì nàng lại không nhẫn tâm.
Dung Chỉ chống một tay ngồi dậy. Hắn mỉm cười nhìn Sở Ngọc, ánh mắt sâu thẳm càng lúc càng dịu dàng. Trước lời oán giận của nàng, hắn cũng không thanh minh, chỉ thản nhiên đáp: “Đúng, là ta lừa nàng. Thực xin lỗi!”
Sở Ngọc quay lại, nhìn những vết thương trên người hắn lại thấy đau lòng. Nhưng lúc nhìn vết thương, nàng cũng đồng thời nhìn thấy rõ rất nhiều dấu răng, lại xấu hổ cuống quýt quay mặt đi.
“Chàng lừa ta, làm ta đau lòng…” Sở Ngọc khẽ hừ một tiếng. Lần này nàng quyết định phải tính sổ rõ ràng với hắn. Nếu cứ tiếp tục dung túng cho hắn lừa người, thì sau này nàng nhất định lại bị mắc lừa: “Ta rất tức giận! Hậu quả rất nghiêm trọng!”
Dung Chỉ hứng thú nhìn nàng, cố gắng mím môi kiềm chế nụ cười: “Ừ, là ta sai, tất cả đều do ta. Xin nàng hãy tha thứ!” Giọng hắn rất thoái mái, nhận lỗi với giọng điệu như vậy nghe qua không có chút thành ý nào.
Nghe giọng hắn, Sở Ngọc cảm thấy rất bực bội. Nhưng ngay sau đó, nỗ lực duy trì sự nghiêm túc dần dần tan biến. Rốt cuộc, nàng không thể chiến thắng nỗi khao khát được nhìn thấy hắn, được nhào đến ôm hắn.
Trong lòng giằng co rất lâu, cuối cùng Sở Ngọc thở dài nhận thua. Nàng quay lại, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt Dung Chỉ.
Chỉ cần nhìn hắn, trong lòng xuất hiện vô số cảm giác ấm áp, vui sướng xen lẫn không tin tưởng trào dâng mãnh liệt như thủy triều. Chưa từng bao giờ, nàng vì cái chết của một người mà tuyệt vọng đến thế. Cũng chưa từng bao giờ, vì một người không chết mà nàng lại hồi sinh trong tuyệt vọng nhanh đến thế.
Nhưng, cảm giác bất an vẫn y nguyên như trước. Tất cả trước mắt giống như một giấc mơ, Sở Ngọc vẫn không khống chế được nỗi hoài nghi. Đây phải chăng chỉ là một giấc mộng giống thật, chỉ cần tỉnh giấc, Dung Chỉ và toàn bộ giấc mộng sẽ lập tức tan biến?
Nỗi oán hận nho nhỏ liền biến mất không tăm tích. Lần thứ hai, Sở Ngọc cúi xuống ôm lấy Dung Chỉ. Khi lồng ngực được lấp đầy, nàng mới cảm thấy an tâm. Lúc cánh tay trống trải, nàng sẽ lại rơi vào nỗi sợ hãi kinh khủng đó.
Bị lừa thì bị lừa, trước đây chẳng phải nàng đã nói rồi sao? Chỉ cần hắn còn sống, bị lừa một chút cũng được.
Càng huống chi, nhìn những vết thương trên cơ thể hắn, sao nàng có thể nhẫn tâm trách móc nặng nề?
Sở Ngọc đưa tay lướt qua bờ vai trần của Dung Chỉ rồi ôm cổ hắn. Hơi ngại ngùng, nàng cúi xuống khẽ hôn thật nhanh lên môi hắn.
Gương mặt nàng nóng lên, nhưng cánh tay lại càng ôm chặt. Môi nàng phớt qua tai hắn thì thầm: “Chàng còn sống, thật sự quá tốt rồi!...”
Nàng không quan tâm Dung Chỉ làm thế nào để sống sót, hay là lừa gạt mình bao nhiêu, và những ngày qua mình phải đau lòng vì hắn. Thích một người, sao có thể so đo rõ ràng như thế?
Nàng đau khổ vật vã, đều là nàng tự nguyện, bởi vì nàng thích người này rất nhiều. Hắn sống, nàng mừng vui hạnh phúc, hắn chết, nàng bi thương. Chỉ cần có thể tiếp tục ôm hắn như thế, mọi thứ khác đều không quan trọng.
Chạm tay vào mặt Sở Ngọc, rồi Dung Chỉ lau nước mắt cho nàng tỉ mỉ, chu đáo. Nàng khóc rất lâu, gương mặt nhòe nước, khóe mắt hồng hồng, bây giờ vẫn còn lấp lánh thủy quang.
Từ trước đến nay, hắn chưa từng thấy nàng khóc nhiều như thế, dường như tình cảm trong lòng phá bỏ mọi rào chắn, tràn ra ngàn dặm.
Trong lòng ấm áp và hạnh phúc, Dung Chỉ khẽ mỉm cười, cúi xuống hôn nàng đầy thương xót.
Từ đuôi lông mày tú lệ đến khóe mắt đỏ bừng, làn môi hắn trượt xuống dưới, như cánh bướm xẹt qua gò má nàng, rồi xuống đến chiếc cằm thon gầy guộc.
Hắn hôn chậm rãi nhẹ nhàng, làn môi ngọt ngào, ấm áp bao trùm ấm áp. Cuối cùng, hắn thong thả dừng lại ở môi nàng.
Sở Ngọc ngơ ngẩn. Đối diện với ánh mắt Dung Chỉ, gần trong gang tấc, ánh mắt nàng lập tức bị hút vào đáy mắt sâu thăm thẳm.
Nàng không đẩy Dung Chỉ ra mà càng ôm chặt hắn, vụng về đáp lại nụ hôn.
Làn môi xay nghiến làn môi, gương mặt Sở Ngọc nóng rực lên như hỏa thiêu. Bởi vì e lệ rụt rè, mà cũng có lẽ là bởi nguyên nhân khác, trên khóe mắt nàng, nước mắt lại chảy xuôi.
Bệ đá này cũng chỉ đủ ột người nằm.
Dấu hôn vết cắn chi chít bắt đầu từ cổ, theo các vết thương xuống bờ vai mượt mà rồi lan cả xuống dưới. Vết thương đã khép miệng lên da non, nhưng vì bị Sở Ngọc vừa hôn vừa cắn thành tím bầm, có chỗ còn rỉ máu.
Trong đầu Sở Ngọc “ong” một tiếng, gương mặt nóng như bị lửa thiêu. Vừa rồi nàng làm gì vậy? Bị Sơn Âm công chúa ám sao?
Dù có mừng vui kích động đến thế nào cũng không thể gặm Dung Chỉ thành như này chứ?
Nói đúng ra, có lẽ khuynh hướng SM (*) của nàng rất lớn, chỉ là trước đây không bộc lộ ra thôi?
(*) S&M là một cặp từ tiếng Anh: Có thể là Sadist & Masochist (Người bạo dâm (hay ác dâm) và người khổ dâm (hay thống dâm)) Hoặc là Servant & Master (Người hầu & chủ nhân):Thể hiện mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc không.
SM là cách viết ngắn gọn hơn cho 2 từ trên vì nó gộp luôn thành một từ: Sadomasochism (hiện tượng ác-thống dâm lẫn lộn).
(Ở đây ám chỉ bạn Sở Ngọc bạo dâm ^^)
Bây… bây… bây… bây giờ phải nào thế nào?
Sở Ngọc cụp mắt xấu hổ không thôi. Nàng thoáng liếc nhìn những vết thương trên người Dung Chỉ, lại càng xấu hổ không biết phải giấu mặt vào đâu.
Bây giờ phải trân trọng nâng hắn dậy mà nói: “Ta sẽ chịu trách nhiệm…”?
Hay là che mặt đi rồi nói: “Hôm nay cũng chưa xảy ra chuyện gì quá giới hạn…”?
Đang trong hoảng loạn, Sở Ngọc bắt gặp ánh mắt lấp lánh cười của Dung Chỉ. Cho dù bị giữ bị gặm, thái độ hắn vẫn bình tĩnh, ánh mắt nhìn nàng vẫn đầy ý cười như thế.
Nhìn ánh mắt hắn, dũng khí rất không dễ dàng gì có được bỗng tan thành mây khói. Sở Ngọc hít một hơi thật sâu rồi quay mặt đi làm đà điểu, như thể không nhìn thì chưa từng xảy ra chuyện gì. Không nhìn Dung Chỉ, nỗi xấu hổ bối rối cũng dịu đi một chút, nàng bỗng nhớ đến một sự thật: “Chàng lừa ta!” Giọng khàn khàn, Sở Ngọc cất tiếng oán trách.
Hắn đã không chết, như vậy bộ hài cốt khẳng định là giả.
Nếu Quan Thương Hải lừa nàng, nhất định là do Dung Chỉ bày mưu tính kế.
Nghĩ đến chuyện bị hắn lừa gạt, phải đau khổ suốt thời gian qua, Sở Ngọc cảm thấy rất không cam tâm. Nàng khổ sở vật vã lâu như thế, kết quả tên này bỗng dưng xuất hiện trước mặt như có phép ảo thuật, còn nàng lập tức nhào đến, rất không có tiền đồ!
Hoàn toàn, hoàn toàn không kịp nghĩ ngợi gì cả.
Nhớ đến đoạn thất thố vừa rồi, Sở Ngọc thầm thở dài tiếc nuối: vừa rồi cắn hắn thế còn quá nhẹ, đáng lẽ phải cắn mạnh hơn mới đúng!
Nhưng bây giờ đã tỉnh táo lại, bảo cắn thêm một lần nữa thì nàng lại không nhẫn tâm.
Dung Chỉ chống một tay ngồi dậy. Hắn mỉm cười nhìn Sở Ngọc, ánh mắt sâu thẳm càng lúc càng dịu dàng. Trước lời oán giận của nàng, hắn cũng không thanh minh, chỉ thản nhiên đáp: “Đúng, là ta lừa nàng. Thực xin lỗi!”
Sở Ngọc quay lại, nhìn những vết thương trên người hắn lại thấy đau lòng. Nhưng lúc nhìn vết thương, nàng cũng đồng thời nhìn thấy rõ rất nhiều dấu răng, lại xấu hổ cuống quýt quay mặt đi.
“Chàng lừa ta, làm ta đau lòng…” Sở Ngọc khẽ hừ một tiếng. Lần này nàng quyết định phải tính sổ rõ ràng với hắn. Nếu cứ tiếp tục dung túng cho hắn lừa người, thì sau này nàng nhất định lại bị mắc lừa: “Ta rất tức giận! Hậu quả rất nghiêm trọng!”
Dung Chỉ hứng thú nhìn nàng, cố gắng mím môi kiềm chế nụ cười: “Ừ, là ta sai, tất cả đều do ta. Xin nàng hãy tha thứ!” Giọng hắn rất thoái mái, nhận lỗi với giọng điệu như vậy nghe qua không có chút thành ý nào.
Nghe giọng hắn, Sở Ngọc cảm thấy rất bực bội. Nhưng ngay sau đó, nỗ lực duy trì sự nghiêm túc dần dần tan biến. Rốt cuộc, nàng không thể chiến thắng nỗi khao khát được nhìn thấy hắn, được nhào đến ôm hắn.
Trong lòng giằng co rất lâu, cuối cùng Sở Ngọc thở dài nhận thua. Nàng quay lại, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt Dung Chỉ.
Chỉ cần nhìn hắn, trong lòng xuất hiện vô số cảm giác ấm áp, vui sướng xen lẫn không tin tưởng trào dâng mãnh liệt như thủy triều. Chưa từng bao giờ, nàng vì cái chết của một người mà tuyệt vọng đến thế. Cũng chưa từng bao giờ, vì một người không chết mà nàng lại hồi sinh trong tuyệt vọng nhanh đến thế.
Nhưng, cảm giác bất an vẫn y nguyên như trước. Tất cả trước mắt giống như một giấc mơ, Sở Ngọc vẫn không khống chế được nỗi hoài nghi. Đây phải chăng chỉ là một giấc mộng giống thật, chỉ cần tỉnh giấc, Dung Chỉ và toàn bộ giấc mộng sẽ lập tức tan biến?
Nỗi oán hận nho nhỏ liền biến mất không tăm tích. Lần thứ hai, Sở Ngọc cúi xuống ôm lấy Dung Chỉ. Khi lồng ngực được lấp đầy, nàng mới cảm thấy an tâm. Lúc cánh tay trống trải, nàng sẽ lại rơi vào nỗi sợ hãi kinh khủng đó.
Bị lừa thì bị lừa, trước đây chẳng phải nàng đã nói rồi sao? Chỉ cần hắn còn sống, bị lừa một chút cũng được.
Càng huống chi, nhìn những vết thương trên cơ thể hắn, sao nàng có thể nhẫn tâm trách móc nặng nề?
Sở Ngọc đưa tay lướt qua bờ vai trần của Dung Chỉ rồi ôm cổ hắn. Hơi ngại ngùng, nàng cúi xuống khẽ hôn thật nhanh lên môi hắn.
Gương mặt nàng nóng lên, nhưng cánh tay lại càng ôm chặt. Môi nàng phớt qua tai hắn thì thầm: “Chàng còn sống, thật sự quá tốt rồi!...”
Nàng không quan tâm Dung Chỉ làm thế nào để sống sót, hay là lừa gạt mình bao nhiêu, và những ngày qua mình phải đau lòng vì hắn. Thích một người, sao có thể so đo rõ ràng như thế?
Nàng đau khổ vật vã, đều là nàng tự nguyện, bởi vì nàng thích người này rất nhiều. Hắn sống, nàng mừng vui hạnh phúc, hắn chết, nàng bi thương. Chỉ cần có thể tiếp tục ôm hắn như thế, mọi thứ khác đều không quan trọng.
Chạm tay vào mặt Sở Ngọc, rồi Dung Chỉ lau nước mắt cho nàng tỉ mỉ, chu đáo. Nàng khóc rất lâu, gương mặt nhòe nước, khóe mắt hồng hồng, bây giờ vẫn còn lấp lánh thủy quang.
Từ trước đến nay, hắn chưa từng thấy nàng khóc nhiều như thế, dường như tình cảm trong lòng phá bỏ mọi rào chắn, tràn ra ngàn dặm.
Trong lòng ấm áp và hạnh phúc, Dung Chỉ khẽ mỉm cười, cúi xuống hôn nàng đầy thương xót.
Từ đuôi lông mày tú lệ đến khóe mắt đỏ bừng, làn môi hắn trượt xuống dưới, như cánh bướm xẹt qua gò má nàng, rồi xuống đến chiếc cằm thon gầy guộc.
Hắn hôn chậm rãi nhẹ nhàng, làn môi ngọt ngào, ấm áp bao trùm ấm áp. Cuối cùng, hắn thong thả dừng lại ở môi nàng.
Sở Ngọc ngơ ngẩn. Đối diện với ánh mắt Dung Chỉ, gần trong gang tấc, ánh mắt nàng lập tức bị hút vào đáy mắt sâu thăm thẳm.
Nàng không đẩy Dung Chỉ ra mà càng ôm chặt hắn, vụng về đáp lại nụ hôn.
Làn môi xay nghiến làn môi, gương mặt Sở Ngọc nóng rực lên như hỏa thiêu. Bởi vì e lệ rụt rè, mà cũng có lẽ là bởi nguyên nhân khác, trên khóe mắt nàng, nước mắt lại chảy xuôi.
Bình luận facebook