Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265
Một tháng sau khi Sở Ngọc đi, trong trạch viện thỉnh thoảng vẫn ngân lên tiếng sáo lá ưu thương triền miên. Càng nghe, người ta càng cảm nhận được sự đau khổ ảo não.
Tiếng sáo không chỉ cất lên thường xuyên, mà còn ở nhiều chỗ, khiến người khác không thể trốn tránh âm thanh này.
Tuy vậy, không ai dám có ý kiến gì với người thổi sáo. Cũng chẳng phải việc nghiêm trọng gì, hắn thích thổi thì cứ thổi, người nào không muốn nghe chỉ cần bịt tai lại là xong.
Dung Chỉ nhàn nhã ngồi bên khóm cúc. Hắn cầm một con cua hấp lên, ngón tay linh hoạt lột mai cua. Trong chớp mắt, thịt cua trắng nõn như bạch ngọc hiện ra. Hắn nhúng miếng thịt cua vào bát nước chấm ở án kỷ trước mặt, rồi thong thả bỏ vào miệng.
Ăn một miếng cua, Dung Chỉ bưng chén rượu lên, khẽ nhấp một ngụm rượu vàng nhạt sóng sánh. Vẻ mặt hắn ung dung trầm ổn, bóng hình thanh tịch làm ảm đạm cả không gian, át hết cả vườn cúc vàng rực rỡ.
Cuối thu là lúc hoa cúc vàng, cua béo. Có rượu, có cua, có hoa cúc ở đây nhưng chẳng có ai làm bạn, chỉ một người tự rót rượu thưởng thức một mình, vắng vẻ quạnh quẽ. Trước đây một mình không sao, nhưng ba năm qua ở bên Sở Ngọc, bây giờ người đi rồi, Dung Chỉ thấy thật buồn tẻ vô vị.
Ăn thêm vài miếng, rồi Dung Chỉ cầm khăn lụa lau tay, thổi một khúc sáo lá theo thói quen, xong xuôi mới giở công văn tư liệu bên cạnh ra xem.
Hắn xem rất nhanh, có thể gọi là đọc nhanh như gió. Mỗi chữ lọt vào mắt, lập tức trong đầu hiện ra tính toán sắp xếp.
Chẳng bao lâu sau, Dung Chỉ xem xong xấp công văn cao khoảng một tấc (2,3 cm). Nhưng chưa nghỉ ngơi, dừng một lát, hắn lại sờ tay vào ngực áo, lấy ra bức mật thư mới nhận được sáng nay.
Cẩn thận lau sạch tay, Dung Chỉ mới mở bức thư ra.
Nội dung thư rất tầm thường, đơn giản là ghi chép: hai ngày qua Sở Ngọc ăn những gì, làm những gì, nói chuyện với ai. Thậm chí, loại chuyện vụn vặt như bữa trưa nàng ăn thêm nửa bát cơm cũng không bỏ sót.
Tất cả viết ngay ngắn chỉnh tề trên giấy, thông qua con đường bí mật chuyển đến tay Dung Chỉ.
Khác lúc vừa rồi xem công văn nhanh chóng, với phong thư này, Dung Chỉ đọc rất chậm, dường như đọc đi đọc lại từng chữ nhiều lần. Theo những gì ghi lại trong thư, hắn có thể tưởng tượng ra lời nói việc làm, dáng điệu cử chỉ của Sở Ngọc.
Khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười, Dung Chỉ thầm tính toán lộ trình của nàng.
Phong thư này thuật lại những gì xảy ra khi mới đi được một nửa chặng đường. Tính theo thời gian, bây giờ hẳn là bọn họ đến Lạc Dương rồi.
“Nếu Sở Ngọc biết ngươi vẫn còn thao túng trên đỉnh đầu mình, chắc là tức giận lắm?” Nghe thấy tiếng nói từ phía hoa viên truyền tới, Dung Chỉ không quay lại. Ngay cả không nhận ra giọng nói, thì hắn cũng biết người đến là ai.
Người có thể tới gần trước khi hắn phát hiện ra, trên đời này chỉ có một người.
Gấp bức thư lại, cẩn thận cất vào ngực áo, Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười: “Không ngại! Chắc nàng sẽ tức giận, nhưng sẽ nhanh chóng hiểu ra thôi! Với tính cách của ta, sao có thể để nàng ra đi dễ dàng như thế? Sau khi đã nghĩ thông suốt, nàng sẽ lười phải tức giận!” Dù sao nàng đã tức giận mấy lần tương tự như thế, bây giờ thêm một lần cũng chẳng vấn đề gì.
Mấy năm trước, lúc Sở Ngọc mới tới Lạc Dương, Dung Chỉ đã xếp bên cạnh nàng một quân cờ, là quản gia phụ trách mọi vấn đề trong nhà. Quản gia kia có dáng vẻ thành thật đáng tin cậy, và cũng là một thuộc hạ cực kỳ thông minh giỏi giang của hắn. Mấy năm qua, từ Lạc Dương đến Bình Thành, bây giờ quay trở lại Lạc Dương, hắn vẫn đi theo Sở Ngọc Hoàn Viễn, chưa từng để lộ sơ hở.
Quản gia kia ở cạnh Sở Ngọc là tai mắt của Dung Chỉ, đồng thời cũng là hộ vệ cho nàng.
Biết tính Dung Chỉ như thế, Quan Thương Hải cũng không có ý kiến gì thêm. Hắn nói một câu hỏi han rồi bước tới không khách sáo, ngồi xuống đối diện Dung Chỉ, thuận tay nhấc lên một con cua còn buộc dây trong nồi, bóc ra ăn.
Dung Chỉ không để ý đến vị kia, chỉ tập trung theo dòng suy nghĩ của mình. Quản gia vốn là một thuộc hạ quan trọng của hắn, được phái đi bảo vệ Sở Ngọc, tuy rằng có thể lo cho sự an toàn của nàng nhưng lại bị cản trở tiền đồ. Các thuộc hạ thân tín của hắn, hoặc là giữ chức quan không nhỏ trong triều, hoặc là nắm của cải bạc triệu trong tay, chỉ riêng người này, thậm chí việc lập gia đình cũng bị chậm trễ.
Suy nghĩ một chút, Dung Chỉ quyết định sau lần này, sẽ điều động người kia trở về đảm nhiệm chức vụ. Đợi thế cục ở Bình Thành phân định rõ ràng thì hắn có thể an tâm đi Lạc Dương, đến lúc đó không cần thuộc hạ thay mình chăm sóc nữa.
Có điều, chờ tới lúc đó, Sở Ngọc biết được chân tướng sự việc, chắc là sẽ giận hắn một chút!
Trong lòng thầm tính toán, nghĩ đến phản ứng của Sở Ngọc, khóe miệng Dung Chỉ nhếch lên nụ cười thú vị.
Chỉ cần đợi đến khi thế cục Bình Thành được định đoạt…
Trước mắt cần Phùng Đình ra mặt, phát động công kích đối với Thác Bạt Hoằng, bức Thác Bạt Hoằng thoái vị, đưa tiểu Thác Bạt lên ngôi và hắn sẽ chính thức tham dự triều chính Bắc Ngụy với danh nghĩa phụ chính. Phùng Đình bên kia cần chuẩn bị thêm, Dung Chỉ cũng không gấp gáp, chỉ chậm rãi chờ, đồng thời chỉnh đốn thuộc hạ của mình.
Chờ từ cuối thu sang đông, Bình Thành đã có vài đợt tuyết rơi, rốt cuộc Dung Chỉ cảm thấy hơi nghi ngờ bất an. Đã mấy lần, hắn hỏi Phùng Đình lúc nào thì xuất thủ với Thác Bạt Hoằng, nhưng câu trả lời trước sau chỉ là: chờ thêm một chút.
Chờ thêm một chút.
Chờ thêm một chút.
Bọn họ nắm lợi thế hoàn toàn, rốt cuộc Phùng Đình còn chờ đợi cái gì? Hay là lừa gạt hắn? Hoặc nói cách khác, mục tiêu thật sự của nàng ta không phải Thác Bạt Hoằng, mà chính là hắn?
Không phải bởi vì chung dòng máu với Phùng Đình mà Dung Chỉ buông lỏng cảnh giác. Nhưng hắn cho rằng Phùng Đình sẽ không ra tay đối phó với hắn, bởi vì nàng ta không có năng lực đó.
Chưa nói chưởng quản phụ trách binh quyền ở Bình Thành là thuộc hạ của hắn, mà ngay cả khi Phùng Đình nắm giữ binh lực, thì chỉ cần hắn liên thủ với Quan Thương Hải, có thể tung hoành khắp thiên hạ.
Mà một kích không tiêu diệt được hắn, thì sẽ phải đón đợi đòn sát thủ.
Phùng Đình phải hiểu rất rõ điều này. Tuy sách lược nàng ta không bằng hắn, nhưng tốt xấu gì cũng ở chốn cung đình bao nhiêu năm, lại được Quan Thương Hải dạy dỗ, không thể không khôn ngoan như thế!
Phải có vấn đề gì đó…
…Nhưng, không hiểu sao trong lòng có một bóng ma bao phủ, khiến hắn lo lắng bất an không dứt…
Dung Chỉ cảm thấy hơi rối loạn. Hắn rà soát lại một lượt các bố trí trong triều, không thấy có sơ hở, thầm trách mình cả nghĩ. Nhưng trong lúc đang suy tư, bất giác đưa tay lên, cổ tay chạm ngực, hắn bỗng phát hiện ra thiếu cái gì.
Lá thư.
Từ khi Sở Ngọc đi, cứ ba ngày một lần, quản gia lại viết thư báo cáo sinh hoạt hàng ngày của nàng. Thư bị chậm trễ, đã hai ngày chưa thấy đến.
Hắn vốn nghĩ rằng mùa đông tuyết rơi làm chậm trễ việc gửi thư, từ Lạc Dương đến Bình Thành chậm hai ngày là chuyện hoàn toàn có thể. Nhưng kết hợp điều đó với tình hình hiện nay đưa đến một kết luận, khiến tim hắn đập nhanh, cả người như rơi xuống vực.
Một mũi tên độc giấu trong bóng tối, nhưng không ở Bình Thành, không nhằm vào hắn, mà ở Lạc Dương…Sở Ngọc…
Tiếng sáo không chỉ cất lên thường xuyên, mà còn ở nhiều chỗ, khiến người khác không thể trốn tránh âm thanh này.
Tuy vậy, không ai dám có ý kiến gì với người thổi sáo. Cũng chẳng phải việc nghiêm trọng gì, hắn thích thổi thì cứ thổi, người nào không muốn nghe chỉ cần bịt tai lại là xong.
Dung Chỉ nhàn nhã ngồi bên khóm cúc. Hắn cầm một con cua hấp lên, ngón tay linh hoạt lột mai cua. Trong chớp mắt, thịt cua trắng nõn như bạch ngọc hiện ra. Hắn nhúng miếng thịt cua vào bát nước chấm ở án kỷ trước mặt, rồi thong thả bỏ vào miệng.
Ăn một miếng cua, Dung Chỉ bưng chén rượu lên, khẽ nhấp một ngụm rượu vàng nhạt sóng sánh. Vẻ mặt hắn ung dung trầm ổn, bóng hình thanh tịch làm ảm đạm cả không gian, át hết cả vườn cúc vàng rực rỡ.
Cuối thu là lúc hoa cúc vàng, cua béo. Có rượu, có cua, có hoa cúc ở đây nhưng chẳng có ai làm bạn, chỉ một người tự rót rượu thưởng thức một mình, vắng vẻ quạnh quẽ. Trước đây một mình không sao, nhưng ba năm qua ở bên Sở Ngọc, bây giờ người đi rồi, Dung Chỉ thấy thật buồn tẻ vô vị.
Ăn thêm vài miếng, rồi Dung Chỉ cầm khăn lụa lau tay, thổi một khúc sáo lá theo thói quen, xong xuôi mới giở công văn tư liệu bên cạnh ra xem.
Hắn xem rất nhanh, có thể gọi là đọc nhanh như gió. Mỗi chữ lọt vào mắt, lập tức trong đầu hiện ra tính toán sắp xếp.
Chẳng bao lâu sau, Dung Chỉ xem xong xấp công văn cao khoảng một tấc (2,3 cm). Nhưng chưa nghỉ ngơi, dừng một lát, hắn lại sờ tay vào ngực áo, lấy ra bức mật thư mới nhận được sáng nay.
Cẩn thận lau sạch tay, Dung Chỉ mới mở bức thư ra.
Nội dung thư rất tầm thường, đơn giản là ghi chép: hai ngày qua Sở Ngọc ăn những gì, làm những gì, nói chuyện với ai. Thậm chí, loại chuyện vụn vặt như bữa trưa nàng ăn thêm nửa bát cơm cũng không bỏ sót.
Tất cả viết ngay ngắn chỉnh tề trên giấy, thông qua con đường bí mật chuyển đến tay Dung Chỉ.
Khác lúc vừa rồi xem công văn nhanh chóng, với phong thư này, Dung Chỉ đọc rất chậm, dường như đọc đi đọc lại từng chữ nhiều lần. Theo những gì ghi lại trong thư, hắn có thể tưởng tượng ra lời nói việc làm, dáng điệu cử chỉ của Sở Ngọc.
Khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười, Dung Chỉ thầm tính toán lộ trình của nàng.
Phong thư này thuật lại những gì xảy ra khi mới đi được một nửa chặng đường. Tính theo thời gian, bây giờ hẳn là bọn họ đến Lạc Dương rồi.
“Nếu Sở Ngọc biết ngươi vẫn còn thao túng trên đỉnh đầu mình, chắc là tức giận lắm?” Nghe thấy tiếng nói từ phía hoa viên truyền tới, Dung Chỉ không quay lại. Ngay cả không nhận ra giọng nói, thì hắn cũng biết người đến là ai.
Người có thể tới gần trước khi hắn phát hiện ra, trên đời này chỉ có một người.
Gấp bức thư lại, cẩn thận cất vào ngực áo, Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười: “Không ngại! Chắc nàng sẽ tức giận, nhưng sẽ nhanh chóng hiểu ra thôi! Với tính cách của ta, sao có thể để nàng ra đi dễ dàng như thế? Sau khi đã nghĩ thông suốt, nàng sẽ lười phải tức giận!” Dù sao nàng đã tức giận mấy lần tương tự như thế, bây giờ thêm một lần cũng chẳng vấn đề gì.
Mấy năm trước, lúc Sở Ngọc mới tới Lạc Dương, Dung Chỉ đã xếp bên cạnh nàng một quân cờ, là quản gia phụ trách mọi vấn đề trong nhà. Quản gia kia có dáng vẻ thành thật đáng tin cậy, và cũng là một thuộc hạ cực kỳ thông minh giỏi giang của hắn. Mấy năm qua, từ Lạc Dương đến Bình Thành, bây giờ quay trở lại Lạc Dương, hắn vẫn đi theo Sở Ngọc Hoàn Viễn, chưa từng để lộ sơ hở.
Quản gia kia ở cạnh Sở Ngọc là tai mắt của Dung Chỉ, đồng thời cũng là hộ vệ cho nàng.
Biết tính Dung Chỉ như thế, Quan Thương Hải cũng không có ý kiến gì thêm. Hắn nói một câu hỏi han rồi bước tới không khách sáo, ngồi xuống đối diện Dung Chỉ, thuận tay nhấc lên một con cua còn buộc dây trong nồi, bóc ra ăn.
Dung Chỉ không để ý đến vị kia, chỉ tập trung theo dòng suy nghĩ của mình. Quản gia vốn là một thuộc hạ quan trọng của hắn, được phái đi bảo vệ Sở Ngọc, tuy rằng có thể lo cho sự an toàn của nàng nhưng lại bị cản trở tiền đồ. Các thuộc hạ thân tín của hắn, hoặc là giữ chức quan không nhỏ trong triều, hoặc là nắm của cải bạc triệu trong tay, chỉ riêng người này, thậm chí việc lập gia đình cũng bị chậm trễ.
Suy nghĩ một chút, Dung Chỉ quyết định sau lần này, sẽ điều động người kia trở về đảm nhiệm chức vụ. Đợi thế cục ở Bình Thành phân định rõ ràng thì hắn có thể an tâm đi Lạc Dương, đến lúc đó không cần thuộc hạ thay mình chăm sóc nữa.
Có điều, chờ tới lúc đó, Sở Ngọc biết được chân tướng sự việc, chắc là sẽ giận hắn một chút!
Trong lòng thầm tính toán, nghĩ đến phản ứng của Sở Ngọc, khóe miệng Dung Chỉ nhếch lên nụ cười thú vị.
Chỉ cần đợi đến khi thế cục Bình Thành được định đoạt…
Trước mắt cần Phùng Đình ra mặt, phát động công kích đối với Thác Bạt Hoằng, bức Thác Bạt Hoằng thoái vị, đưa tiểu Thác Bạt lên ngôi và hắn sẽ chính thức tham dự triều chính Bắc Ngụy với danh nghĩa phụ chính. Phùng Đình bên kia cần chuẩn bị thêm, Dung Chỉ cũng không gấp gáp, chỉ chậm rãi chờ, đồng thời chỉnh đốn thuộc hạ của mình.
Chờ từ cuối thu sang đông, Bình Thành đã có vài đợt tuyết rơi, rốt cuộc Dung Chỉ cảm thấy hơi nghi ngờ bất an. Đã mấy lần, hắn hỏi Phùng Đình lúc nào thì xuất thủ với Thác Bạt Hoằng, nhưng câu trả lời trước sau chỉ là: chờ thêm một chút.
Chờ thêm một chút.
Chờ thêm một chút.
Bọn họ nắm lợi thế hoàn toàn, rốt cuộc Phùng Đình còn chờ đợi cái gì? Hay là lừa gạt hắn? Hoặc nói cách khác, mục tiêu thật sự của nàng ta không phải Thác Bạt Hoằng, mà chính là hắn?
Không phải bởi vì chung dòng máu với Phùng Đình mà Dung Chỉ buông lỏng cảnh giác. Nhưng hắn cho rằng Phùng Đình sẽ không ra tay đối phó với hắn, bởi vì nàng ta không có năng lực đó.
Chưa nói chưởng quản phụ trách binh quyền ở Bình Thành là thuộc hạ của hắn, mà ngay cả khi Phùng Đình nắm giữ binh lực, thì chỉ cần hắn liên thủ với Quan Thương Hải, có thể tung hoành khắp thiên hạ.
Mà một kích không tiêu diệt được hắn, thì sẽ phải đón đợi đòn sát thủ.
Phùng Đình phải hiểu rất rõ điều này. Tuy sách lược nàng ta không bằng hắn, nhưng tốt xấu gì cũng ở chốn cung đình bao nhiêu năm, lại được Quan Thương Hải dạy dỗ, không thể không khôn ngoan như thế!
Phải có vấn đề gì đó…
…Nhưng, không hiểu sao trong lòng có một bóng ma bao phủ, khiến hắn lo lắng bất an không dứt…
Dung Chỉ cảm thấy hơi rối loạn. Hắn rà soát lại một lượt các bố trí trong triều, không thấy có sơ hở, thầm trách mình cả nghĩ. Nhưng trong lúc đang suy tư, bất giác đưa tay lên, cổ tay chạm ngực, hắn bỗng phát hiện ra thiếu cái gì.
Lá thư.
Từ khi Sở Ngọc đi, cứ ba ngày một lần, quản gia lại viết thư báo cáo sinh hoạt hàng ngày của nàng. Thư bị chậm trễ, đã hai ngày chưa thấy đến.
Hắn vốn nghĩ rằng mùa đông tuyết rơi làm chậm trễ việc gửi thư, từ Lạc Dương đến Bình Thành chậm hai ngày là chuyện hoàn toàn có thể. Nhưng kết hợp điều đó với tình hình hiện nay đưa đến một kết luận, khiến tim hắn đập nhanh, cả người như rơi xuống vực.
Một mũi tên độc giấu trong bóng tối, nhưng không ở Bình Thành, không nhằm vào hắn, mà ở Lạc Dương…Sở Ngọc…