-
Chương 5
17
Bởi vì tôi bị mù, chuyện chúng tôi đi Italy du học chỉ có thể tạm thời gác lại.
Cảnh sát nói cho chúng tôi biết, tất cả video do camera an ninh quay được ngày hôm đó đều biến mất một cách khó hiểu.
Chứng cứ duy nhất còn sót lại chính là cậu bé gọi cấp cứu cho tôi đã nhìn thấy một bóng lưng.
Nhưng ánh đèn lờ mờ, cậu bé chỉ liếc mắt một cái.
Tôi vắt hết óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra ai lại hận tôi đến thế.
Bởi vì không quen với cuộc sống không có ánh sáng nên tôi thường xuyên mất bình tĩnh với Giang Dư.
Nhưng Giang Dư chưa bao giờ oán giận, thậm chí còn yêu thương tôi vô tận.
Anh ấy là người ấm áp nhất thế gian, khiến tôi như thiêu thân lao đầu vào lửa, không thể chống đỡ.
Đứng ở đó, anh tốt hơn tất cả núi sông, mặt trời và mặt trăng trên thế giới.
Cũng chính nhờ Giang Dư tỉ mỉ chăm sóc, tôi dần dần thoát khỏi lo lắng mù lòa.
18
Nhưng cho dù là người tốt, kiên nhẫn đến mấy cũng có một ngày bị cạn kiệt.
Khi anh thiết kế mệt mỏi, anh không còn như xưa nữa. Khi xưa những nụ hôn và cái ôm của tôi có thể xoa dịu hết sự mệt mỏi của anh.
Bây giờ anh ấy nói anh ấy cần phải ra ngoài để tìm cảm hứng.
Tình yêu là dành cho nhau.
Kể từ khi tôi bị mù, tôi đã đòi hỏi tình yêu từ anh ấy.
Anh ấy cũng có áp lực lớn, cũng có lúc sụp đổ.
Tôi muốn hiểu anh hơn.
Anh cũng không gọi tôi là đồ ngốc nữa, chỉ gọi tôi là Ninh Ninh.
Thỉnh thoảng nửa đêm khi anh ấy trở về cũng là một thân toàn mùi rượu.
Nhưng quá khứ của anh đều không dính tới thuốc lá và rượu.
Bởi vì bị mù, cuộc sống của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào Giang Dư.
D*c vọng khống chế của Giang Dư dần dần tăng cường.
Anh ấy không cho tôi gặp bạn thân, không cho tôi nói chuyện với những nam sinh khác.
Anh ấy muốn trong mắt tôi chỉ có anh ấy.
Tôi nhịn một chút rồi lại nhịn.
Thẳng đến khi buổi tối tỉnh lại, tôi nghe được anh ấy đang dỗ dành một nữ sinh khác ở đầu dây bên kia.
Tôi hoàn toàn suy sụp.
Tôi ngồi trên sàn nhà khóc lớn, đêm tối vô tận như muốn nuốt chửng tôi.
Một người mù, thật sự không xứng nói yêu sao?
Giang Dư nghe thấy tiếng động, cúp điện thoại, đi ra khỏi phòng ngủ, cúi người ôm lấy tôi.
"Giang Dư, có phải anh không yêu em nữa không? Bởi vì em mù rồi, không thể cùng anh đi Italy nữa."
"Giang Dư, có phải anh đã yêu người khác rồi không?"
Tôi đau lòng hỏi anh ấy.
Giang Dư nghe vậy lại cười khẽ ra tiếng, cái cằm trơn bóng nhẹ nhàng đặt trên vai tôi.
"Ninh Ninh, đó chỉ là đồng nghiệp của anh, hôm nay cô ấy xảy ra một sai lầm lớn, có thể không giữ được công việc, thành viên trong nhóm bọn anh đều cùng nhau nghĩ biện pháp giúp cô ấy."
Tôi lau nước mắt, ngẩng đầu: "Thật sao?"
"Đồ ngốc, đương nhiên là thật."
Nghe được biệt danh quen thuộc, ngửi thấy mùi hương đàn mộc quen thuộc, nước mắt của tôi rơi xuống như mưa.
"Giang Dư, anh đừng rời khỏi em, được không?"
"Sao có thể? Ninh Ninh, anh chính là đôi mắt của em."
Hơi thở nóng rực của anh ở bên tai, trong giọng nói mang theo ý cười dịu dàng như mọi khi.
Bởi vì tôi bị mù, chuyện chúng tôi đi Italy du học chỉ có thể tạm thời gác lại.
Cảnh sát nói cho chúng tôi biết, tất cả video do camera an ninh quay được ngày hôm đó đều biến mất một cách khó hiểu.
Chứng cứ duy nhất còn sót lại chính là cậu bé gọi cấp cứu cho tôi đã nhìn thấy một bóng lưng.
Nhưng ánh đèn lờ mờ, cậu bé chỉ liếc mắt một cái.
Tôi vắt hết óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra ai lại hận tôi đến thế.
Bởi vì không quen với cuộc sống không có ánh sáng nên tôi thường xuyên mất bình tĩnh với Giang Dư.
Nhưng Giang Dư chưa bao giờ oán giận, thậm chí còn yêu thương tôi vô tận.
Anh ấy là người ấm áp nhất thế gian, khiến tôi như thiêu thân lao đầu vào lửa, không thể chống đỡ.
Đứng ở đó, anh tốt hơn tất cả núi sông, mặt trời và mặt trăng trên thế giới.
Cũng chính nhờ Giang Dư tỉ mỉ chăm sóc, tôi dần dần thoát khỏi lo lắng mù lòa.
18
Nhưng cho dù là người tốt, kiên nhẫn đến mấy cũng có một ngày bị cạn kiệt.
Khi anh thiết kế mệt mỏi, anh không còn như xưa nữa. Khi xưa những nụ hôn và cái ôm của tôi có thể xoa dịu hết sự mệt mỏi của anh.
Bây giờ anh ấy nói anh ấy cần phải ra ngoài để tìm cảm hứng.
Tình yêu là dành cho nhau.
Kể từ khi tôi bị mù, tôi đã đòi hỏi tình yêu từ anh ấy.
Anh ấy cũng có áp lực lớn, cũng có lúc sụp đổ.
Tôi muốn hiểu anh hơn.
Anh cũng không gọi tôi là đồ ngốc nữa, chỉ gọi tôi là Ninh Ninh.
Thỉnh thoảng nửa đêm khi anh ấy trở về cũng là một thân toàn mùi rượu.
Nhưng quá khứ của anh đều không dính tới thuốc lá và rượu.
Bởi vì bị mù, cuộc sống của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào Giang Dư.
D*c vọng khống chế của Giang Dư dần dần tăng cường.
Anh ấy không cho tôi gặp bạn thân, không cho tôi nói chuyện với những nam sinh khác.
Anh ấy muốn trong mắt tôi chỉ có anh ấy.
Tôi nhịn một chút rồi lại nhịn.
Thẳng đến khi buổi tối tỉnh lại, tôi nghe được anh ấy đang dỗ dành một nữ sinh khác ở đầu dây bên kia.
Tôi hoàn toàn suy sụp.
Tôi ngồi trên sàn nhà khóc lớn, đêm tối vô tận như muốn nuốt chửng tôi.
Một người mù, thật sự không xứng nói yêu sao?
Giang Dư nghe thấy tiếng động, cúp điện thoại, đi ra khỏi phòng ngủ, cúi người ôm lấy tôi.
"Giang Dư, có phải anh không yêu em nữa không? Bởi vì em mù rồi, không thể cùng anh đi Italy nữa."
"Giang Dư, có phải anh đã yêu người khác rồi không?"
Tôi đau lòng hỏi anh ấy.
Giang Dư nghe vậy lại cười khẽ ra tiếng, cái cằm trơn bóng nhẹ nhàng đặt trên vai tôi.
"Ninh Ninh, đó chỉ là đồng nghiệp của anh, hôm nay cô ấy xảy ra một sai lầm lớn, có thể không giữ được công việc, thành viên trong nhóm bọn anh đều cùng nhau nghĩ biện pháp giúp cô ấy."
Tôi lau nước mắt, ngẩng đầu: "Thật sao?"
"Đồ ngốc, đương nhiên là thật."
Nghe được biệt danh quen thuộc, ngửi thấy mùi hương đàn mộc quen thuộc, nước mắt của tôi rơi xuống như mưa.
"Giang Dư, anh đừng rời khỏi em, được không?"
"Sao có thể? Ninh Ninh, anh chính là đôi mắt của em."
Hơi thở nóng rực của anh ở bên tai, trong giọng nói mang theo ý cười dịu dàng như mọi khi.
Bình luận facebook