"Nói bậy!" Hoàng thượng chợt rống giận, dùng mọi khí lực bóp chặt cổ hoàng hậu, điên cuồng hô to "Ngươi nói bậy! Nói năng linh tinh! Hoàn toàn nói bậy! Ngươi dám sỉ nhục sự trong sạch của hoàng tỷ, ta giết ngươi!"
Hồng Liên thấy thế vội vàng đi tới, mạnh mẽ ngăn tay hoàng thượng, cứu hoàng hậu ra.
Hoàng hậu ho khan hai tiếng, dường như đạt mục đích cười rộ lên: "Biệt Nguyệt Sơn Trang là Hiên Viên Vấn Thiên xây dựng cho cô ta. Tên "Bắc Nguyệt" là hắn đặt,"Ánh trăng ở biên giới phía bắc", kỉ niệm trong đêm trăng bọn họ tằng tịu với nhau ở nước Bắc Diệu, ngươi muốn chứng cớ sao? hiện tại để Hi Hòa công chúa tiến cung, cô ta sẽ nói cho ngươi biết hết thảy! Ngươi nhiều năm như vậy chẳng hay biết gì, bây giờ không phải rất đau lòng a?"
"Nói dối......" Hoàng thượng tiều tụy, thì thào nói.
"Ngươi cũng sớm chết, lừa ngươi có ích lợi gì? Hoàng thượng, trên đời này Bổn cung đối xử tốt với ngươi nhất, không muốn ngươi mơ hồ mà chết."
Hoàng thượng mặt đầy nước mắt, hai mắt đột ngột mở to, vẫn vô ý thức lắc đầu "Không thể, không thể nào..."
Giấc mộng của hắn sao có thể dễ dàng tan vỡ như vậy? Không thể nào...
"Ngươi là ai? Không được đi vào!" Thị vệ bên ngoài đột nhiên hét lớn, nhưng nhiều người như vậy cũng không ngăn trở được một người.
Hoàng hậu cùng Hồng Liên kinh hãi, vội vàng xoay người, chỉ thấy một cô gái xa lạ xinh đẹp đi tới, ánh mắt lợi hại khiếp người khiến đáy lòng phát lạnh.
Ánh mắt này không hiểu vì sao lại quen thuộc, Hồng Liên híp mắt nhìn, không ngẫm nghĩ liền rút bảo kiếm ra, một kiếm vẽ ra muốn ngăn trở người đến.
Người đến ra tay như điện, đột nhiên nhanh chóng bắt được kiếm của Hồng Liên, lạnh lùng nói: "Không muốn giết ngươi ở đây, tuy nhiên nếu ngươi cố ý muốn chết thì ta không ngại thành toàn ngươi!"
Hồng Liên ngẩn ra, vừa giao thủ trong nháy mắt, thực lực người này ở trên nàng, sợ rằng cũng tương đương thánh quân, sao nàng là đối thủ được.
"Bắc Nguyệt, Bắc Nguyệt tới sao?" Nghe được giọng nói của nàng, Hoàng thượng đột nhiên tinh thần tỉnh táo, hai tay quơ lung tung.
Nhìn đế vương trên long giường, Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ mím môi, suy nghĩ một chút liền đi qua, cầm tay hoàng đế, ôn nhu nói: "Ta ở đây."
Hoàng hậu liếc Hồng Liên, không biết người xa lạ này rốt cuộc muốn làm gì, tuy nhiên thực lực của nàng ở đây, không thể ngăn cản được.
"Ngươi rốt cuộc tới." Giọng nói Hoàng đế khàn khàn suy yếu, trong ánh mắt không ngừng chảy nước mắt, nước mắt từ từ biến thành đỏ như máu.
Hoàng Bắc Nguyệt vừa nắm tay hắn vừa ngưng thần bắt mạch, độc đã tiến vào lục phủ ngũ tạng, bởi vì tâm tình kích động, độc tố lưu động nhanh hơn, hiện tại căn bản là thuốc và kim châm cứu cũng không có tác dụng.
Hoàng đế nắm tay nàng thật chặt, trước mắt chỉ có một bóng người mơ mơ hồ hồ, hắn căn bản không thấy rõ lắm, chỉ nói "Bắc Nguyệt, gọi ta một tiếng "Phụ hoàng" đi."
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, hắn nhiều năm chấp niệm như vậy, trong lòng thở dài một tiếng, nguyện vọng duy nhất của người sắp chết, thành toàn hắn cũng có xá gì?
"Phụ hoàng." Nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Huyết lệ đỏ tươi dũng mãnh tiến ra khỏi hốc mắt, trên mặt hắn nở rộ một nụ cười thỏa mãn, thân là đế vương, tay cầm thiên hạ, nhưng lại chưa từng thỏa mãn như vậy.
Trong lòng tràn đầy sức mạnh, sức mạnh dường như có thể mang hắn đi tìm gặp người mà hắn cố chấp cả đời.
Không còn chia lìa, hoàng tỷ, Trẫm rốt cuộc có thể đi tìm ngươi...
Tay nắm chặt nàng chậm rãi buông ra, bình thản buông xuống giường gấm, huyết lệ nhiễm đỏ gối, tuyên cáo đế vương thống trị nước lớn nhất trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp khổng lồ đã băng hà.
Nhìn hai tay buông xuống, trong ánh mắt hoàng hậu ánh lên tia sáng leo lắt như ánh nến, từng giọt rơi xuống và bị thiêu cháy.
Nàng cười một tiếng, kiêu căng hất cằm nói: "Hoàng thượng băng hà!"
Giọng nói không nhẹ cũng không không nặng, song có thể truyền tới lỗ tai người quỳ trong đại điện, nhất thời tiếng khóc nhất tề vang lên, lão thái giám đứng ở ngoài hành cung hô to.
"Hoàng thượng băng hà..."
Nghi phi sắc mặt tái nhợt, thân thể lệch ra té trên mặt đất, xong rồi, hết thảy cũng xong rồi...
Hoàng hậu xoay người nhìn bà, thờ ơ nói:"Nghi phi Quách thị, tâm địa ác độc, to gan lớn mật, hạ độc mưu hại Hoàng thượng, lập tức móc mắt mắt gian tà, nhổ răng, phạt làm cung nô!
Tru diệt gia tộc, không để lại bất kỳ tên nào!"
"Kính vương Kì Thái, trong lòng bất chính, mơ ước ngôi vị hoàng đế, đại nghịch bất đạo! Lập tức tuyên phán cực hình, chém đầu thị chúng!"
"Đồ độc phụ..." Nghi phi hô to, người hành hình đã đi tới, đè hai tay Nghi phi trên mặt đất, Kính vương muốn đi cứu, bị hai người khá bắt giữ.
Hoàng hậu cười lạnh: "Ác độc? Nghi phi, lúc ngươi có quyền có thế đối đãi Bổn cung như thế nào? Đừng tưởng Bổn cung không biết, bởi vì chuyện của trưởng công chúa, trước mặt hoàng thượng ngươi ly gián, làm Hoàng thượng hận Bổn cung."
"Đó là trừng phạt đúng tội ngươi! Ngươi tự cho là thế lực nhà mẹ đẻ lớn, tưởng có thể muốn làm gì thì làm sao?"
"Chuyện cha ta làm ta không thể cản được, hắn cũng bị trừng phạt, nhưng những chuyện ngươi làm, Bổn cung trả lại ngươi gấp bội" Hoàng hậu lạnh lùng nói xong, để người ta lập tức kéo mẹ con Nghi phi đi.
Trong cung vốn là được làm vua, thua làm giặc, nếu hôm nay bà thua thì kết quả của bà còn thê thảm hơn gấp mười lần!
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn mắt lạnh nhìn hoàng hậu hạ lệnh, không ngăn cản. Nàng hiểu mọi cách sinh tồn, thua chính là thua, không ai cứu được.
Hoàng hậu cũng tuyệt đối không thể để lại hậu hoạ, lời nói không cảm tình, nàng cũng không hy vọng dư đảng của Nghi phi cùng Kính vương sống sót, đứng ở lập trường khác nhau, góc độ nhìn nhận cũng khác.
Người khác cảm thấy tàn nhẫn, nhưng chính mình lại coi là chuyện đương nhiên.
"Chiến Dã đâu?" Nhìn mọi người bị mang đi, Hoàng Bắc Nguyệt mới mở miệng hỏi.
Hoàng hậu nhìn nàng nói: "Ngươi chính là cao thủ Chiến Dã mời tới? Các hạ là người của Nước Nam Dực sao?"
"Không." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói "Ta muốn gặp Chiến Dã, tất cả chuyện ta cũng chỉ nói với hắn."
"Chiến Dã đang nghỉ ngơi, ta là mẫu hậu hắn, nói với ta cũng được." Hoàng hậu liếc mắt, để thị vệ ngăn nàng lại.
Hoàng Bắc Nguyệt không để đám thị vệ này vào mắt, những người này không đủ cho nàng luyện tập, đừng nói ngăn trở đường đi của nàng.
Tuy nhiên, nàng tận mắt thấy hoàng hậu gièm pha, làm sao bà ta dễ dàng để nàng đi được?
Sau này muốn hợp tác cùng Nước Nam Dực, nàng không muốn căng thẳng với hoàng hậu, mặc dù nàng giết chết Tĩnh An vương nhưng nàng không muốn lộ ra chuyện này.
"Thái tử mời ta tiến cung, nói có chuyện quan trọng, nếu hắn nghỉ ngơi thì ta chờ hắn một lát."
Hoàng hậu híp mắt đánh giá nàng, dường như quan sát xem có bao nhiêu phần chân tình hay giả ý.
Hồi lâu không nhìn ra cái gì, hoàng hậu liền nói với Hồng Liên: "Hồng Liên, mang cô ta đi thiên điện."
"Vâng" Hồng Liên mang Hoàng Bắc Nguyệt đi ra ngoài, đi tới cửa hơi lo lắng, không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy hoàng hậu chậm rãi ngồi trên long giường, kinh ngạc nhìn di thể hoàng đế, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong hành cung chỗ nào cũng có thị vệ, tin tức Hoàng thượng băng hà truyền ra, lập tức có không ít tần phi cùng hoàng tử công chúa đến đây khóc kể, đại thần ở gần cũng chạy tới.
Hoàng Bắc Nguyệt đi vào thiên điện ngồi xuống, nhìn Hồng Liên ở cửa chậm chạp không chịu rời đi liền hỏi: "Hồng Liên công chúa còn có gì chỉ giáo sao?"
"Ta trước kia đã gặp ngươi bao giờ chưa?" Hồng Liên hỏi thẳng vào vấn đề, loại cảm giác này quá quen thuộc!
"Gặp hay chưa rất trọng yếu sao?"
"Rất trọng yếu!" Hồng Liên lạnh lùng nói "Ngươi rất giống một người, nếu ngươi là cô ta, ta sẽ không do dự giết ngươi!"
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên mỉm cười: "Hy vọng mộng đẹp của Hồng Liên công chúa trở thành sự thật đi!"
Hồng Liên nặng nề hừ một tiếng, đóng cửa lại rời đi.
Trong phòng an tĩnh, Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn sắc trời còn sớm, không muốn bị tiếng khóc nháo ầm ỹ từ ngoại giới quấy rầy, nàng liền ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái tu luyện.
Từ khi chiếm được nguyên khí màu đen từ Thiên Quỳ cùng ấn ký Vương Tỉ, nàng cảm giác tốc độ tu luyện nhanh hơn trước rất nhiều, mỗi lần không cần lâu, nguyên khí trong cơ thể liền tràn đầy.
Hơn nữa, chính mình vẫn không thể cảm ứng Chú ấn Phong, dường như có thể từ từ nhìn thấy, tuy nhiên chú ấn này đôi khi rất mơ hồ, rõ ràng cảm giác được nhưng lại không có cách tới gần.
Nàng thử rất nhiều lần đều thất bại, tính cách vốn không tiếp tục làm việc phí sức, nàng bèn chuyên tâm tu luyện, củng cố bốn chú ấn đã đạt được.
Thực lực Hoàng Bắc Nguyệt hôm nay có thể đọ sức cùng siêu cao thủ như Quân Ly, Yểm, nhưng hơi kém một chút, không thể thắng bọn họ.
Mượn sức mạnh Vạn Thú Vô Cương, nguyên khí trong cơ thể chuyển động nhanh, bất giác đắm chìm vào cảm giác vui sướng trong tu luyện.
Chờ nàng dần dần thoát khỏi trạng thái tu luyện, mở hai mắt thì ánh mắt lại trong suốt hơn trước vài phần, trắng đen phân minh, lãnh khốc khiếp người.
Trên trán chậm rãi hiện lên ký hiệu bốn loại chú ấn băng, hỏa, lôi, thổ.
Chậm rãi thở ra một hơi, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, bên ngoài trời đã hoàn toàn tối, trong hành cung vừa đốt đèn, khắp nơi sáng trưng.
Bên ngoài an tĩnh, trừ ngẫu nhiên nghe thấy vài tiếng phi tần khóc thì chỉ thấy tiếng khôi giáp của thị vệ đi lại.
Loại an tĩnh này khiến lòng người bất an.
Đang nghĩ, cửa thiên điện đột nhiên bị đẩy ra, ngọn đèn bên ngoài chiếu vào, mang theo gió mát ban đêm.
Chiến Dã thất hồn lạc phách đứng ở cửa, nàng chưa từng gặp Chiến Dã đáng sợ như vậy, hắn đỏ hồng, sắc mặt nhợt nhạt, giống như người chết bò ra từ phần mộ.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, đi vài bước về phía trước, Chiến Dã nhìn nàng, thì thào nói: "Bà nói làm như vậy là vì ta..."
Nhìn bộ dáng hắn đáng thương như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt không nhịn được nói: "Nàng thực sự yêu thương ngươi, vì ngươi mới làm như vậy."
"Vì ta?" Chiến Dã khó có thể giải thích "Bà giết phụ hoàng...... Ta từ nhỏ cũng cảm giác được, trên đời này người yêu nhất phụ hoàng nhất là bà, ta không ngờ bà sẽ..."
"Lúc yêu một người đến tuyệt vọng, quá thất vọng nên thà phá hủy cũng không muốn tiếp nhận nữa."
Hoàng Bắc Nguyệt vừa nói, trong đầu đột nhiên hiện ra cặp mắt màu tím lạnh lùng của Phong Liên Dực, trong lòng nhất thời chua xót.
Đạo lý đơn giản như vậy, vì sao trước kia nàng không hiểu chứ?
Chiến Dã kinh ngạc nhìn nàng, hồi lâu mới đi lại, vươn cánh tay ôm nàng, chôn mặt vào vai nàng, lẳng lặng không nhúc nhích.
* Bắc Nguyệt hoàng triều *
Bình luận facebook