• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Phượng Nghịch Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 1087

Ngươi muốn giết ta cũng không sao, nhưng có chuyện ta muốn biết!"

"Là về biển lửa sao?" Quân Ly dương môi, không chờ nàng đặt câu hỏi liền đưa ra đáp án "Ngươi phỏng đoán đúng."

Hít vào một hơi, Nguyệt Dạ khiếp sợ "Ngươi có thể điều khiển mảnh biển lửa này?"

Nàng vẫn đánh giá thấp sức mạnh của hắn, tưởng rằng chỉ có thực lực khủng bố, không ngờ hắn vẫn cất giấu sức mạnh vô cùng khủng bố.

Cho nên hắn có thể khiến thiên hạ rung chuyển, hạo kiếp tai họa, bởi vì hắn có năng lực hủy thiên diệt địa!

"Tại sao xuống tay với Nước Nam Dực? Quốc gia này không có chỗ nào đắc tội ngươi."

Nghĩ đến núi lửa hủy diệt thôn trang vô tội, trên người Nguyệt Dạ đột nhiên lệ khí tăng vọt, nắm chặt tay run rẩy.

Quân Ly chậm rãi xoay người, cười lạnh nhìn nàng: "Hoàng Bắc Nguyệt, ta làm như vậy chỉ muốn dẫn ngươi tới đây."

Nguyệt Dạ ngẩn ra, lập tức mắng: "Mẹ kiếp, khốn nạn!"

Sau khi nàng tới đây, được khai trí bởi phong thái phong nhã mưa dầm thấm đất, cầm kỳ thi họa, thi thư lễ nghi, tưởng rằng sẽ không nói những lời thô tục nữa.

Không ngờ lúc mấu chốt vẫn lưu loát mắng ra miệng.

Song người bị mắng lại cười rộ lên "Ta có thừa cách khiến ngươi phẫn nộ mà không cần phải đánh ngươi."

"Mẹ kiếp, khốn nạn"

Hai mắt nàng cũng trợn tròn, tức giận công tâm, vừa há mồm cũng chỉ có thể mắng chửi người.

Quân Ly thản nhiên liếc nàng một cái, mang theo nụ cười đắc thắng.

"Có cái gì hướng về ta, hại người vô tội thì có bản lĩnh gì?"

"Ngươi? Ngươi muốn làm gì? giết ta? Phụng bồi đến cùng! Ta Hoàng Bắc Nguyệt cũng không dễ chết như vậy!" Nàng ác độc nói, khóe miệng mỉa mai nhếch lên, đúng là vẻ tự tin trước sau như một "Quân Ly, đấu đến cùng, hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu!"

"Giết ngươi?" Khinh thường cười một tiếng "Chủ nhân của Vạn Thú Vô Cương hẳn phải chết! Tuy nhiên trước đó, ta muốn làm một chuyện."

"Chuyện gì?" Liếc hắn mà trực giác nói cho nàng biết không có chuyện gì tốt, tuy nhiên nếu bàn điều kiện, nàng cũng nguyện ý nghe.

Quân Ly ngẩng đầu nhìn cuộn tranh trên tường, trầm mặc một lúc mới chậm rãi mở miệng, nói ra một câu mà nàng vắt óc cũng không nghĩ ra được.

"Gả cho ta."

Nguyệt Dạ hoàn toàn sợ ngây người, trên mặt giống như đeo một mặt nạ thủy tinh, từng mảnh vỡ vụn bong ra, chỉ còn lại vẻ mờ mịt cùng khiếp sợ.

Một câu nói rất bình thản, nàng tin rằng lúc hắn nói những lời này thì trong lòng cũng không dao động, song lại khiến lòng nàng rối loạn.

"Nực cười!" Hồi lâu trầm mặc, Nguyệt Dạ rốt cuộc cười lạnh để che giấu nội tâm bối rối "Ta vì sao phải gả cho ngươi? Vì Nước Nam Dực sao? ta hiện tại không phải Bắc Nguyệt quận chúa, Nước Nam Dực liên quan gì đến ta!"

Quân Ly không nói chuyện, chỉ biểu lộ xa cách lạnh lùng nhìn nàng.

Nguyệt Dạ liếc hắn một cái, nói: "Lời đã nói hết, ta đi!"

Nàng xoay người rời đi, hắn cũng không ngăn trở, lạnh nhạt giống như chưa xảy ra chuyện gì.

Nguyệt Dạ đi tới cửa, đột nhiên dừng bước, nàng đỡ lấy vách tường, một luồng nóng rực đột nhiên đập vào mặt.

Lòng nàng trĩu nặng, chậm rãi ngẩng đầu, trong thông đạo bình tĩnh đột nhiên chấn động, sau đó, nham thạch nóng chảy như ác long rít gào điên cuồng xông vào.

Thông đạo hoàn toàn sụp đổ cũng không cản được khí thế của cự long tiến vào.

Nguyệt Dạ vội vàng lui về phía sau, trước người dựng lên từng bức tường băng thẳng đứng, vô số tường băng tiếp xúc đến lửa cháy không phải bị đụng vỡ mà là bị hòa tan!

Không thể nào!

Lửa bình thường làm sao lợi hại như vậy?

Không kịp nghĩ nhiều, nham thạch nóng chảy phá mở mấy chục bức tường băng liền từ đỉnh đầu nàng ập xuống.

Nàng biến ảo bắt tay mở kết giới, song áp lực thật lớn trên đỉnh đầu lại khiến sắc mặt nàng càng khó coi!

Ngay cả nàng ngăn cản nham thạch nóng chảy cũng khó khăn như vậy, vậy cả tòa Thành Lâm Hoài......

Trong lòng bấn loạn, một tay từ phía sau lưng vươn đến, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

Như một ông già tập tễnh đi trên đường, hắn mạn bất kinh tâm giơ tay là có thể ngăn cản được ông lão đang bước đi.

Nham thạch nóng chảy như sủng vật được huấn luyện nghiêm túc, im lặng trước lòng bàn tay hắn, dịu ngoan cùng e ngại lui về phía sau.

Nguyệt Dạ đầu đầy mồ hôi, nhìn thông đạo quanh co trước mắt hoàn toàn bị tổn hại, bị dung nham cuồn cuộn bao phủ, giống cảnh rộng lớn khôn cùng bên ngoài biển lửa.

Cảnh tượng như vậy rất tráng lệ, rất kinh người, tựa như nàng năm đó không kiêng kị mà đi ngang qua Thái Bình Dương. Lúc cúi đầu nhìn phía trước là nước biển, phía sau là nước biển, bên trái bên phải cũng là nước biển...... Đập vào mắt đều là hải vực mịt mờ!

Đường chân trời ở xa xôi vĩnh viễn không tới được...

Từng gặp quang cảnh như vậy, nàng mới biết chính mình nhỏ bé thế nào, không biết trời cao đất rộng mà chống lại trời.

Hôm nay, nàng chợt nhớ tới tâm tình ngày đó, cảm giác thê lương, cả trái tim như chìm vào trong nước biển, vừa cay đắng vừa chua xót...

Nàng vô lực nhìn, mà Quân Ly đứng ở phía sau dễ dàng xuyên qua kết giới, đưa tay khoát lên trên vai nàng.

"Thế nào? cảnh tượng như vậy rất đẹp phải không?"

Nguyệt Dạ hít sâu một hơi mới nhịn được ý định động thủ với hắn "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

"Ta biết ngươi thích bàn điều kiện, điều kiện của ta vừa rồi đã nói rõ, đáp ứng hay không tùy ngươi."

Thân thể cứng đờ, nàng mím môi, hỏi: "Tại sao?"

Quân Ly dương môi cười, giọng nói đột nhiên trầm thấp, "lúc nhìn thấy bức họa kia, ta nghĩ, trước kia ta rốt cuộc thích ngươi đến nhường nào?"

"Ta suy nghĩ thật lâu ở đây, cuối cùng hiểu ra một việc, ngươi biết là cái gì không?"

"Cái gì?"

Quân Ly nói: "Mặc kệ ta thích ngươi thế nào, ngươi cũng sẽ không lựa chọn ở cùng ta."

"Ta trước kia chưa bao giờ biết ngươi cũng thuộc dạng tình trường nhi nữ."

"Ngươi sai rồi, ta hiện tại không phải người tình trường nhi nữ."

"Vậy vì sao ngươi muốn kết hôn với ta?"

"Bởi vì..." Quân Ly dừng một chút, lập tức thản nhiên nói: "ta không muốn nói lý do."

"Ngươi......"

"Ta cho ngươi ba ngày, ba ngày sau là hôn lễ của Bắc Nguyệt quận chúa, nếu ngươi muốn Nước Nam Dực vĩnh viễn hưởng thái bình thì mặc giá y (áo cưới) tới tìm ta."

Quân Ly nói xong, liền đẩy nhẹ nàng đi phía trước, khiến nàng khó khăn lắm đứng ở bên cạnh nham thạch nóng chảy.

Địa ngục lửa vô biên vô hạn.

Trong màn hào quang, đáy mắt nàng lóe sáng như ẩn như hiện, mà người phía sau vẻ mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng liếc nàng một cái, sau đó biến mất.

Bức họa trên tường cũng biến mất theo hắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom