Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79 - Chương 79: Vào hoài vương phủ (1)
Bầu không khí lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều cảm thấy nếu sự kích động và kinh hoàng như thế này còn xảy ra thêm vài lần nữa, chỉ e không có bệnh cũng sẽ bị dọa đến mức đổ bệnh mất thôi.
Liêu Thanh Vân ngơ ngác nhìn nàng. Nàng dùng sự ngây thơ vô tội, trong sáng thuần khiết tát một cái bạt tai thật mạnh vào Mai phi và... hoàng thượng, giành lại được sự hiên ngang cho bản thân và cho mẫu thân nàng. Dũng cảm như vậy, bạo gan như vậy, nàng, khiến hắn kính phục!
Cố Lăng cúi đầu. Hay cho một Nguyên Vô Ưu!
Sắc mặt Mai phi - kẻ gây ra rắc rối này trắng bệch như tuyết không còn chút huyết sắc. Bà ta kinh sợ đờ người nhìn Nguyên Vô Ưu.
Sắc mặt Khánh Đế u ám và lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm. Khác với dự đoán của mọi người, ngay lúc ai ai ai cũng đang túa mồ hôi lạnh thì Khánh Đế không ra lệnh giết nàng mà lại từ từ mỉm cười.
“Vô Ưu, phụ hoàng rất vui mừng và yên tâm khi có đứa con gái là con!”
Nụ cười của Khánh Đế, lời nói của Khánh Đế khiến tất cả mọi người có mặt tại đó đều ngây ngẩn.
“Trẫm tuyên cáo với chúng khanh, Vô Ưu được làm con thừa tự thừa kế của Hoài vương, sắc phong làm Vô Ưu quận chúa, nhưng nàng vẫn là Vô Ưu công chúa! Đây, là sự thật mà tất cả mọi người đều không thể chối bỏ! Trẫm, cũng không thể.”
Lúc này, mọi người bị kinh hãi quá độ mới có phản ứng lại, “bộp bộp” mấy tiếng đồng loạt quỳ xuống đất: “Công chúa điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Đối mặt với những người đang quỳ sụp xuống trước mắt, từ xa ánh mắt bình tĩnh của Nguyên Vô Ưu giao với ánh mắt bình tĩnh của Khánh Đế.
Ánh mắt nàng chứa đầy vẻ hiển nhiên, ánh mắt ông ta thâm sâu khó dò.
Cũng có lẽ...
Ánh mắt nàng thâm sâu khó dò, ánh mắt ông ta lại đầy hiển nhiên!
…
Cả đất trời dần chìm trong một màu trắng xóa, hoa tuyết vẫn còn bay bay. Đội lễ nghi xa hoa gần như nhuộm hồng cả nửa bầu trời, đang uốn lượn đi ra khỏi cửa cung, đi về phía Hoài vương phủ.
Bên trong lớp tuyết trắng xóa, chiếc kiệu phượng điểm xuyết hoa mẫu đơn dưới lọng che, mành kiệu bằng tơ vàng khẽ bay bay. Dưới bức màn cửa làm bằng những chuỗi đá thạch anh trong suốt, có một người đang ngồi trong đó. Xuyên qua lớp mành cửa bằng vải vàng thẫm và màn cửa thủy tinh trong suốt, vẫn có thể thấy được mái tóc dài đen nhánh và tấm áo choàng bạch hồ đỏ thắm của người ấy.
Ngọc Châu, Ngọc Thúy nhìn công chúa đang ngồi trong kiệu, cảm thấy như một giấc mơ, không chân thực chút nào.
Ngay trên cung yến lúc nãy, hoàng thượng đích thân mở miệng thừa nhận với tất cả văn võ bá quan, cho dù công chúa là Vô Ưu quận chúa thì người vẫn là đích công chúa tôn quý nhất của nước Đại Nguyên.
Vô Ưu công chúa cũng chính thức được giải trừ giam cầm từ ngày hôm nay.
Lúc này, đi đến bên ngoài cửa cung rộng lớn, nhìn các nô tài phủ phục bốn phía, hai người kích động đến mức muốn rơi nước mắt. Nhưng họ lại chỉ có thể mạnh mẽ kiềm nén, bởi vì công chúa từng nói, không vì vật mà vui, cũng không tự mình làm mình buồn được.
Nhưng mà, nương nương, nếu như người có linh, có phải người cũng sẽ an tâm, không còn lo lắng gì nữa đúng không?
Đứng trên bậc thang cao cao, nhìn vọng về phía đội nghi lễ uốn lượn di chuyển ra ngoài cung, khóe miệng Tam hoàng tử Nguyên Trọng Sinh nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo. Mọi việc dường như càng ngày càng thú vị rồi, không biết người ngồi trong chiếc kiệu kia rốt cuộc là thông minh thật hay thông minh giả đây?
Cửa lớn Hoài vương phủ mở ra, một lớp tuyết thật dày phủ trên tấm thảm, kéo dài mãi đến dưới bậc thang. Màu đỏ thắm của thảm với màu trắng của tuyết tôn nhau lên, bất kể là sắc đỏ hay sắc trắng đều vô cùng chói mắt.
Tiểu Lý Tử dẫn theo một đoàn thái giám quỳ gối dưới bậc thang nghênh đón. Tuy trong lòng đã biết rõ năng lực của Vô Ưu công chúa, nhưng khi hắn nhìn thấy đội nghi thức kéo dài đang đi đến, hắn vẫn ngây người ra.
Đều nói là quá vinh quang sẽ dẫn đến sụp đổ, lại chưa từng ai nói tận cùng của sụp đổ là vinh quang, nhưng Vô Ưu công chúa đã làm được rồi.
Nàng... đã tạo nên một truyền thuyết không thể tưởng tượng nổi.
“Nô tài tham kiến công chúa điện hạ, thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Các thái giám nhanh chóng đem bậc thang đặt dưới kiệu, Ngọc Châu, Ngọc Thúy bước lên trước giở màn cửa lên, Nguyên Vô Ưu bước xuống.
Tóc dài uốn lượn, áo choàng gấm đỏ, dung nhan tuyệt mĩ, xuân sắc như tranh vẽ, nàng ngẩng đầu nhìn ba chữ lớn “Hoài vương phủ”, mỉm cười nói: “Bước qua cửa Hoài vương phủ, bản công chúa chính là quận chúa, không cần dùng đại lễ khấu bái, đứng lên hết đi!”
Tiểu Lý Tử cung kính cúi đầu: “Vâng, mời quận chúa, vương gia đã đợi nhiều giờ rồi.”
Nguyên Vô Ưu chầm chậm bước lên từng bậc thang. Từ Vô Ưu Cung đến Nhân Lãnh Cung, lại từ Nhân Lãnh Cung đến nơi đây, ở thế giới này nàng đợi năm năm mới đổi được một sự bắt đầu mới.
Con đường tương lai, nàng sẽ bước từng bước lên, đạt được điều nàng muốn, bầu trời xanh trên đỉnh đầu, tự do tự tại.
Hoài vương phủ giăng đèn kết hoa, nhưng lại vẫn không thể che giấu được sự lạnh lẽo và cô đơn trong bản chất.
Trong đại sảnh, Hoài vương nửa ngồi nửa nằm trên sạp, trên đầu gối đắp một chiếc chăn bông dày, híp mắt nhìn cô gái bước vào trong tiếng thỉnh an quận chúa của các nô bộc trong phủ.
Trước ngày hôm nay, nàng là cháu gái của hắn, nhưng sau ngay hôm nay, nàng là con gái của hắn.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, hắn hai mươi mốt tuổi có một đứa con gái mười hai tuổi.
Hắn cũng rất tò mò, đứa con gái bất kể là tài trí, mưu lược, hay thủ đoạn đều khiến hắn chấn kinh này rốt cuộc sẽ đem đến điều gì cho cuộc đời của hắn đây?
Có lẽ sẽ giống như nàng nói, bất kể kết quả như thế nào, quá trình cũng đã rất đáng giá rồi.
Hắn cũng rất mong chờ có một ngày vị Cửu hoàng huynh máu lạnh vô tình, quyết đoán, mạnh mẽ đó của hắn sẽ lộ ra ánh mắt kinh ngạc đến không thể ngờ, thậm chí là hối hận! w●ebtruy●enonlin●e●com
Nguyên Vô Ưu nhìn Hoài vương ngồi trên vị trí chủ vị. Dưới ánh nhìn của hắn, mái tóc dài chạm đất, quỳ xuống hành đại lễ: “Vô Ưu bái kiến phụ vương.”
Trong một khoảnh khắc đó, Hoài vương tưởng rằng bản thân nhìn thấy một đóa hắc liên nở rộ ngay trước mắt.
Truyền thuyết Bàn Cổ khai thiên lập địa, thanh liên thời nguyên thủy bị phá hủy, phân thành bốn hạt sen nhỏ, trong đó có một hạt sen hắc liên hoa diệt thế. Ngồi trên đài hoa sen, không gì có thể phá được!
Bốn hạt sen hóa thành bốn đóa hoa: kim liên công đức, hồng liên nghiệp hỏa, hắc liên diệt thế, bạch liên tịnh thế.
Trừ đóa hồng liên nghiệp hỏa bị Giáo tổ của Minh Hà giáo đoạt được, kim liên công đức và bạch liên tịnh thế đều được các vị tiên của đạo giáo do Hồng Nguyên lão tổ lập ra thu thập.
Duy chỉ có hắc liên có thể hấp thụ khí tức hủy diệt, bạo ngược lại không biết tung tích.
Hoài vương cúi đầu thật thấp cười ra tiếng, hắc liên diệt thế... khụ... khụ khụ... không phải là ý trời đó sao?
“Vương gia.” Tiểu Lý Tử thấy vương gia không chỉ cười ra tiếng, mà còn bắt đầu ho, vội vàng bước lên trước vỗ lưng cho hắn.
Nguyên Vô Ưu nhìn Hoài vương thật vất vả mới bình tĩnh lại được, trạng thái của Hoài vương dường như có phần nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của nàng, nhưng như vậy thì sao chứ? Nàng chẳng phải cũng đã bước qua quỷ môn quan vô số lần rồi sao?
Sinh mệnh, vĩnh viễn mạnh mẽ và ương ngạnh hơn so với tưởng tượng của bản thân mình.
Hoài vương khó khăn lắm mới thở được, vẫy tay bảo Tiểu Lý Tử lui ra. Hắn bình tĩnh nhìn Nguyên Vô Ưu trước mắt hắn như một đóa hắc liên hoa đang nở rộ, khẽ mỉm cười: “Đứng lên đi, thời gian gấp gáp, Tiểu Lý Tử chỉ tùy tiện sắp xếp một sương phòng cho con, con đi xem xem, thiếu thứ gì thì trực tiếp nói với Tiểu Lý Tử.”
Nguyên Vô Ưu cười nhạt: “Vâng, Vô Ưu biết rồi.”
Hoài vương ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Lý Tử, ngươi dặn dò nhà bếp. Hôm nay là đêm ba mươi tết, là năm đầu tiên bản vương và quận chúa cùng nhau đón tết, phải làm linh đình hơn để chúc mừng.”
“Vương gia, nô tài đã dặn dò người dưới rồi.” Tiểu Lý Tử cung kính nói, sau đó, nghĩ một lát lại nói: “Vương gia, có cần mời công tử cùng đến phủ đón năm mới không?”
Liêu Thanh Vân ngơ ngác nhìn nàng. Nàng dùng sự ngây thơ vô tội, trong sáng thuần khiết tát một cái bạt tai thật mạnh vào Mai phi và... hoàng thượng, giành lại được sự hiên ngang cho bản thân và cho mẫu thân nàng. Dũng cảm như vậy, bạo gan như vậy, nàng, khiến hắn kính phục!
Cố Lăng cúi đầu. Hay cho một Nguyên Vô Ưu!
Sắc mặt Mai phi - kẻ gây ra rắc rối này trắng bệch như tuyết không còn chút huyết sắc. Bà ta kinh sợ đờ người nhìn Nguyên Vô Ưu.
Sắc mặt Khánh Đế u ám và lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm. Khác với dự đoán của mọi người, ngay lúc ai ai ai cũng đang túa mồ hôi lạnh thì Khánh Đế không ra lệnh giết nàng mà lại từ từ mỉm cười.
“Vô Ưu, phụ hoàng rất vui mừng và yên tâm khi có đứa con gái là con!”
Nụ cười của Khánh Đế, lời nói của Khánh Đế khiến tất cả mọi người có mặt tại đó đều ngây ngẩn.
“Trẫm tuyên cáo với chúng khanh, Vô Ưu được làm con thừa tự thừa kế của Hoài vương, sắc phong làm Vô Ưu quận chúa, nhưng nàng vẫn là Vô Ưu công chúa! Đây, là sự thật mà tất cả mọi người đều không thể chối bỏ! Trẫm, cũng không thể.”
Lúc này, mọi người bị kinh hãi quá độ mới có phản ứng lại, “bộp bộp” mấy tiếng đồng loạt quỳ xuống đất: “Công chúa điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Đối mặt với những người đang quỳ sụp xuống trước mắt, từ xa ánh mắt bình tĩnh của Nguyên Vô Ưu giao với ánh mắt bình tĩnh của Khánh Đế.
Ánh mắt nàng chứa đầy vẻ hiển nhiên, ánh mắt ông ta thâm sâu khó dò.
Cũng có lẽ...
Ánh mắt nàng thâm sâu khó dò, ánh mắt ông ta lại đầy hiển nhiên!
…
Cả đất trời dần chìm trong một màu trắng xóa, hoa tuyết vẫn còn bay bay. Đội lễ nghi xa hoa gần như nhuộm hồng cả nửa bầu trời, đang uốn lượn đi ra khỏi cửa cung, đi về phía Hoài vương phủ.
Bên trong lớp tuyết trắng xóa, chiếc kiệu phượng điểm xuyết hoa mẫu đơn dưới lọng che, mành kiệu bằng tơ vàng khẽ bay bay. Dưới bức màn cửa làm bằng những chuỗi đá thạch anh trong suốt, có một người đang ngồi trong đó. Xuyên qua lớp mành cửa bằng vải vàng thẫm và màn cửa thủy tinh trong suốt, vẫn có thể thấy được mái tóc dài đen nhánh và tấm áo choàng bạch hồ đỏ thắm của người ấy.
Ngọc Châu, Ngọc Thúy nhìn công chúa đang ngồi trong kiệu, cảm thấy như một giấc mơ, không chân thực chút nào.
Ngay trên cung yến lúc nãy, hoàng thượng đích thân mở miệng thừa nhận với tất cả văn võ bá quan, cho dù công chúa là Vô Ưu quận chúa thì người vẫn là đích công chúa tôn quý nhất của nước Đại Nguyên.
Vô Ưu công chúa cũng chính thức được giải trừ giam cầm từ ngày hôm nay.
Lúc này, đi đến bên ngoài cửa cung rộng lớn, nhìn các nô tài phủ phục bốn phía, hai người kích động đến mức muốn rơi nước mắt. Nhưng họ lại chỉ có thể mạnh mẽ kiềm nén, bởi vì công chúa từng nói, không vì vật mà vui, cũng không tự mình làm mình buồn được.
Nhưng mà, nương nương, nếu như người có linh, có phải người cũng sẽ an tâm, không còn lo lắng gì nữa đúng không?
Đứng trên bậc thang cao cao, nhìn vọng về phía đội nghi lễ uốn lượn di chuyển ra ngoài cung, khóe miệng Tam hoàng tử Nguyên Trọng Sinh nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo. Mọi việc dường như càng ngày càng thú vị rồi, không biết người ngồi trong chiếc kiệu kia rốt cuộc là thông minh thật hay thông minh giả đây?
Cửa lớn Hoài vương phủ mở ra, một lớp tuyết thật dày phủ trên tấm thảm, kéo dài mãi đến dưới bậc thang. Màu đỏ thắm của thảm với màu trắng của tuyết tôn nhau lên, bất kể là sắc đỏ hay sắc trắng đều vô cùng chói mắt.
Tiểu Lý Tử dẫn theo một đoàn thái giám quỳ gối dưới bậc thang nghênh đón. Tuy trong lòng đã biết rõ năng lực của Vô Ưu công chúa, nhưng khi hắn nhìn thấy đội nghi thức kéo dài đang đi đến, hắn vẫn ngây người ra.
Đều nói là quá vinh quang sẽ dẫn đến sụp đổ, lại chưa từng ai nói tận cùng của sụp đổ là vinh quang, nhưng Vô Ưu công chúa đã làm được rồi.
Nàng... đã tạo nên một truyền thuyết không thể tưởng tượng nổi.
“Nô tài tham kiến công chúa điện hạ, thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Các thái giám nhanh chóng đem bậc thang đặt dưới kiệu, Ngọc Châu, Ngọc Thúy bước lên trước giở màn cửa lên, Nguyên Vô Ưu bước xuống.
Tóc dài uốn lượn, áo choàng gấm đỏ, dung nhan tuyệt mĩ, xuân sắc như tranh vẽ, nàng ngẩng đầu nhìn ba chữ lớn “Hoài vương phủ”, mỉm cười nói: “Bước qua cửa Hoài vương phủ, bản công chúa chính là quận chúa, không cần dùng đại lễ khấu bái, đứng lên hết đi!”
Tiểu Lý Tử cung kính cúi đầu: “Vâng, mời quận chúa, vương gia đã đợi nhiều giờ rồi.”
Nguyên Vô Ưu chầm chậm bước lên từng bậc thang. Từ Vô Ưu Cung đến Nhân Lãnh Cung, lại từ Nhân Lãnh Cung đến nơi đây, ở thế giới này nàng đợi năm năm mới đổi được một sự bắt đầu mới.
Con đường tương lai, nàng sẽ bước từng bước lên, đạt được điều nàng muốn, bầu trời xanh trên đỉnh đầu, tự do tự tại.
Hoài vương phủ giăng đèn kết hoa, nhưng lại vẫn không thể che giấu được sự lạnh lẽo và cô đơn trong bản chất.
Trong đại sảnh, Hoài vương nửa ngồi nửa nằm trên sạp, trên đầu gối đắp một chiếc chăn bông dày, híp mắt nhìn cô gái bước vào trong tiếng thỉnh an quận chúa của các nô bộc trong phủ.
Trước ngày hôm nay, nàng là cháu gái của hắn, nhưng sau ngay hôm nay, nàng là con gái của hắn.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, hắn hai mươi mốt tuổi có một đứa con gái mười hai tuổi.
Hắn cũng rất tò mò, đứa con gái bất kể là tài trí, mưu lược, hay thủ đoạn đều khiến hắn chấn kinh này rốt cuộc sẽ đem đến điều gì cho cuộc đời của hắn đây?
Có lẽ sẽ giống như nàng nói, bất kể kết quả như thế nào, quá trình cũng đã rất đáng giá rồi.
Hắn cũng rất mong chờ có một ngày vị Cửu hoàng huynh máu lạnh vô tình, quyết đoán, mạnh mẽ đó của hắn sẽ lộ ra ánh mắt kinh ngạc đến không thể ngờ, thậm chí là hối hận! w●ebtruy●enonlin●e●com
Nguyên Vô Ưu nhìn Hoài vương ngồi trên vị trí chủ vị. Dưới ánh nhìn của hắn, mái tóc dài chạm đất, quỳ xuống hành đại lễ: “Vô Ưu bái kiến phụ vương.”
Trong một khoảnh khắc đó, Hoài vương tưởng rằng bản thân nhìn thấy một đóa hắc liên nở rộ ngay trước mắt.
Truyền thuyết Bàn Cổ khai thiên lập địa, thanh liên thời nguyên thủy bị phá hủy, phân thành bốn hạt sen nhỏ, trong đó có một hạt sen hắc liên hoa diệt thế. Ngồi trên đài hoa sen, không gì có thể phá được!
Bốn hạt sen hóa thành bốn đóa hoa: kim liên công đức, hồng liên nghiệp hỏa, hắc liên diệt thế, bạch liên tịnh thế.
Trừ đóa hồng liên nghiệp hỏa bị Giáo tổ của Minh Hà giáo đoạt được, kim liên công đức và bạch liên tịnh thế đều được các vị tiên của đạo giáo do Hồng Nguyên lão tổ lập ra thu thập.
Duy chỉ có hắc liên có thể hấp thụ khí tức hủy diệt, bạo ngược lại không biết tung tích.
Hoài vương cúi đầu thật thấp cười ra tiếng, hắc liên diệt thế... khụ... khụ khụ... không phải là ý trời đó sao?
“Vương gia.” Tiểu Lý Tử thấy vương gia không chỉ cười ra tiếng, mà còn bắt đầu ho, vội vàng bước lên trước vỗ lưng cho hắn.
Nguyên Vô Ưu nhìn Hoài vương thật vất vả mới bình tĩnh lại được, trạng thái của Hoài vương dường như có phần nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của nàng, nhưng như vậy thì sao chứ? Nàng chẳng phải cũng đã bước qua quỷ môn quan vô số lần rồi sao?
Sinh mệnh, vĩnh viễn mạnh mẽ và ương ngạnh hơn so với tưởng tượng của bản thân mình.
Hoài vương khó khăn lắm mới thở được, vẫy tay bảo Tiểu Lý Tử lui ra. Hắn bình tĩnh nhìn Nguyên Vô Ưu trước mắt hắn như một đóa hắc liên hoa đang nở rộ, khẽ mỉm cười: “Đứng lên đi, thời gian gấp gáp, Tiểu Lý Tử chỉ tùy tiện sắp xếp một sương phòng cho con, con đi xem xem, thiếu thứ gì thì trực tiếp nói với Tiểu Lý Tử.”
Nguyên Vô Ưu cười nhạt: “Vâng, Vô Ưu biết rồi.”
Hoài vương ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Lý Tử, ngươi dặn dò nhà bếp. Hôm nay là đêm ba mươi tết, là năm đầu tiên bản vương và quận chúa cùng nhau đón tết, phải làm linh đình hơn để chúc mừng.”
“Vương gia, nô tài đã dặn dò người dưới rồi.” Tiểu Lý Tử cung kính nói, sau đó, nghĩ một lát lại nói: “Vương gia, có cần mời công tử cùng đến phủ đón năm mới không?”
Bình luận facebook