Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 25: Tàn sát
"Vút"
Sát khí phóng ra, xé gió lao tới!
Lại "Phập" một tiếng. Nhiều mũi tên bắn ra như vậy, chẳng qua cũng chỉ tạo nên một tiếng động.
Tử vong. Chẳng qua cũng chỉ giống như gió lớn bẻ cành, nứt gãy chỉ trong giây lát. Bảy mũi tên, bốn cái không thể hiện uy lực. Bởi chỉ dùng ba cái, cũng đủ để xuyên thủng thân thể bảy kẻ kia. Mỗi mũi tên bắn thủng ít nhất ba người, lao ra còn mang theo máu thịt trộn lẫn, mạnh mẽ cắm lên tường chắn đặc chế. Lưu lại phía sau mấy thi thể rầm rầm đổ xuống.
Cảnh tượng ngày hôm nay, tương lai lại trở thành một trong những truyền thuyết huyền bí nhất trong lịch sử Nam Tề. Mà truyền thuyết này chính là mở đầu cho một đời rực rỡ của Thái Sử Lan, mở đầu cho vô số truyền kì về nàng lưu truyền trong hậu thế. Rất nhiều, rất nhiều năm về sau, mọi người vẫn say sưa trò chuyện cùng suy đoán, lúc đó, vị nữ tử truyền kì ấy còn chưa có võ công, vậy đã làm gì mà có thể một phát bắn chết bảy người khi ở trong bước đường cùng, cũng cho rằng đây là kì tích mà chỉ có nàng mới có thể tạo nên.
Cứng rắn như Thái Sử Lan, lúc này nhìn thấy một màn trước mắt, cũng không nhịn được mà rùng mình. Nỗ tiễn trong thời đại này, hiệu quả cùng cảm giác khi bắn ra lại có thể tương tự súng lục của hiện đại. Quả thật khó mà tưởng tượng được lại có người có thể chế tạo ra thứ vũ khí khủng bố như vậy.
Nếu như có thể dùng tên...Thái Sử Lan nhìn mặt đất ngổn ngang mũi tên đứt gãy, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi.
Chỉ có điều, cảm giác kì dị này lập tức bị đau nhức nhấn chìm. Trong phút chốc, thương thế trầm trọng trên người nàng giống như bắt đầu ồn ào náo động. Trán Thái Sử Lan đổ đầy mồ hôi lạnh. Đau đớn lên tới tột đỉnh, sức lực toàn thân như bị rút sạch, cảnh vật trước mắt bắt đầu mơ hồ không rõ, dường như có thể ngất đi ngay lập tức. Chỉ là, lúc này, nàng tuyệt đối không được phép bất tỉnh.
Thái Sử Lan liều mạng cắn chặt răng, ôm lấy cánh tay, lảo đảo bước tới chỗ đám hộ vệ đã chết, dùng cánh tay lành lặn lột bỏ một cái áo choàng, khoác lên người. Chỉ là một động tác khoác áo đơn giản, nhưng lúc này lại giống như cực hình, khiến cả người nàng mồ hôi ướt đẫm. Không thể buộc chặt dây lưng, Thái Sử Lan đành phải miễn cưỡng quấn vài vòng trên cổ.
Giấu đi thương tích trên cánh tay vào trong áo choàng, nàng dựa vào tường, từng bước đi ra bên ngoài. Toàn bộ nghị lực cùng ý chí dường như đều phải dốc ra toàn bộ để chống lại đau nhức trên người, thân thể cùng má cọ sát trên bức vách tường thô ráp, nhưng nàng lại dường như không cảm nhận được đau đớn, mà giống như chết lặng. Khuôn mặt tái nhợt, thấm đẫm mồ hôi từ từ nâng lên, phía chân trời, bình minh vẫn chưa ló rạng.
Ngày hôm nay...những ai đã khiến nàng đi tới bức đường này, nàng nhất định trả lại gấp trăm lần!
Trong sân nhỏ vắng vẻ, thi thể ngổn ngang trên đất, máu tươi lênh láng, tiếng thở dốc nặng nề của nàng như vang vọng.
Ngay khi Thái Sử Lan sắp tới cửa, bên ngoài, tiếng bước chân rầm rầm truyền đến. Hộ vệ Thai phủ chạy tới, vội vàng đẩy cửa định xông vào. Cửa vừa mở, nàng đứng thẳng người, vẻ suy yếu cùng đau nhức ban nãy như hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh nhạt uy nghiêm, thật sự có vài phần giống với thị vệ hoàng gia.
- A...Đại nhân! - Hộ vệ Thai phủ nhìn thấy nàng cúi đầu đứng trong bóng đêm, khuôn mặt mơ hồ không rõ, giật mình hô lên.
- Mau vào đi! - Nàng chỉ tay vào trong sân, giọng nói trầm đục, - Kẻ địch vô cùng lợi hại. Hắn đã giết hết người của ta, lại cứu được nữ nhân kia. Các ngươi mau giúp ta cản lại, ta đi tìm công công cầu xin viện trợ.
Hộ vệ Thai phủ vừa nghe vậy, sắc mặt trắng bệch. Một người trong số đó không nhịn đượ, nghiêng đầu nhìn vào, vừa thấy cảnh tượng cực kì bi thảm bên trong, kinh hãi hét lớn:
- Toàn bộ đã chết...toàn bộ đã chết...
- Nói bừa! Vị đại nhân này không phải vẫn còn lành lặn hay sao!
Thái Sử Lan đổ mồ hôi lạnh, khóe môi lại không nhịn được khẽ nhếch. Kêu đúng lắm! Quả thực toàn bộ đều đã chết.
- Giết nhiều người như vậy! Mau mời lão gia đến!
- Bên trong có thể còn có kẻ địch, cận thận một chút.
Đám hộ vệ Thai gia đứng lấp kín cửa, quát tháo om xòm nhưng không ai chịu tiến vào...Kẻ địch lợi hại như vậy, trong nháy mắt giết nhiều bao nhiêu thị vệ hoàng gia. Người kia muốn bọn họ trở thành lá chắn, bọn họ còn lâu mới làm kẻ ngu.
Cả một đám người chen lấn lộn xộn, không ai đi vào, cũng không ai để ý tới "thị vệ đại nhân" đã biết mất từ khi nào.
...
Thái Sử Lan vừa rời khỏi tầm mắt đám hộ vệ, thân người đột nhiên co quắp. Một màn ngụy trang vừa rồi, giống như đã đem toàn bộ sức lực trong người nàng rút sạch.
Nàng mặc một thân trang phục thị vệ, quả nhiên dọc đường không ai dám gặng hỏi linh tinh. Vừa rồi thị vệ đi theo thái giám đến truyền chỉ, ai cũng quỳ gối cúi đầu, không kẻ nàongẩng mặt nhìn xem bộ dáng bọn hắn. Thêm vào đó, hậu viện lại nhận lệnh của lão gia, nói thị vệ ở phía sau truy bắt tội phạm trốn chạy, tuyệt đối không được quấy nhiễu. Điều này khiến nàng đi lại thuận lợi hơn rất nhiều.
Bởi có ý chỉ đến, cửa viện trước sau đều mở. Thái Sử Lan đi được một đoạn, chỉ cần vượt qua cổng viện trước mắt là có thể thuận lợi tới cửa chính.
Phải chạy thật nhanh! Nhất định phải chạy thật nhanh rồi đi chữa thương, nhất định không thể trở thành một kẻ tàn phế!
Ngay lúc này, nàng bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân thật nhỏ phía sau, lông tơ cả người dựng đứng. Thái Sử Lan không dám quay đầu, dốc sức đi về phía trước.
"Vút" một tiếng, tiếng gió nặng nề lướt quà đầu nàng, đập mạnh lên bụi cỏ ven đường, cách mặt nàng chưa tới một tấc. Bóng đen từ sau bắn lên, định đập thẳng xuống đầu nàng. Thái Sử Lan nghiêng người sang phải, tránh khỏi phạm vi "sư tử vồ mồi' của đối phương. Chỉ là, vừa nghiêng được một nửa, cánh tay đau nhức, thân người mềm nhũn. Nàng hừ lạnh một tiếng, trơ mắt nhìn bóng đen đang che phủ đỉnh đầu. Tiếng gió mạnh mẽ ập đến, Thái Sử Lan than thầm, nhắm mắt lại.
Xuyên qua chưa bao lâu thì chết? Thật không khoa học!
Người nọ đang ở giữa không trung, vừa thấy rõ mặt của nàng, bỗng kinh ngạc "ô" lên một tiếng, liều mạng vặn vẹo thân mình.
"Rầm" một tiếng, người kia đáp xuống cạnh người nàng. Không biết là bị sái eo hay hai mông, cúi đầu kêu thảm một tiếng. Âm thanh vô cùng quen thuộc, Thái Sử Lan lập tức nhìn sang:
- Thế Đào!
- Tỷ tỷ! - Tiểu tử kia so với nàng còn hưng phấn hơn vài phần.
Xưng hô thế này đột nhiên làm Thái Sử Lan bình tĩnh hơn chút, thản nhiên nói:
- Ta không phải tỷ tỷ ngươi.
Thai Thế Đào cũng không để ý, bắt đầu đánh trống lảng, vỗ vỗ ngực:
- Vừa rồi thật là nguy hiểm, suýt nữa thì giết nhầm người rồi!
- Ngươi...Vừa rồi nghĩ ta là thị vệ?
Thai Thế Đào gật đầu, vẻ mặt giống như may mắn sống sót qua tai nạn.
Thái Sử Lan lúc này mới chú ý thứ vừa suýt ném trúng nàng là một bọc đồ lớn. Tiểu tử này, chẳng lẽ là đang chuẩn bị đi cứu nàng, thấy thị vệ thì không nhịn được căm tức trong lòng liền ra tay?
Hắn không biết đây là tội lớn mất đầu hay sao?
- Sao lại có mùi máu nhỉ? - Thai Thế Đào khịt khịt mũi, lập tức vén áo choàng của nàng lên, -...tỷ!
Hắn trừng mắt nhìn miệng vết thương máu thịt lẫn lộn trên tay nàng, trái tim co lại, hít thở không thông. Vết thương nặng như vậy...nàng lại làm như không có việc gì?
Hai mắt Thai Thế Đào đỏ lên. Thái Sử Lan còn tưởng hắn chuẩn bị khóc, đang định bày ra bộ mặt nghiêm khắc dạy bảo một phen. Ai ngờ hắn lại lập tức mở túi đồ, lôi ra một đống thuốc trị thương cùng vải bố, lại còn bắt đầu lên mặt giáo huấn nàng:
- Đại cô nương của đệ ơi! Sao lại có thể để mình thành ra như vậy? Tỷ về sau còn muốn lập gia đình hay không?
Thái Sử Lan chăm chú nhìn hắn, có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại hơi chua sót. Cuối cùng gắng gượng nhếch môi, vươn tay xoa nhẹ đầu hắn. Tay Thai Thế Đào hơi dừng lại, nhưng không ngẩng đầu lên. Hắn nhanh nhẹn giúp nàng xử lí miệng vết thương, đồng thời nói:
- Đệ chỉ có thể cầm máu trước, sau đó tìm thầy thuốc tốt mới có thể bó xương lại. Ngộ nhỡ để lại tàn tật...cũng không phải chuyện đùa...
Thái Sử Lan ngạc nhiên nhìn hắn cầm ra vô số thuốc trị thương, hơn nữa động tác cầm máu vô cùng thuần thục. Thai Thế Đào cười cười, không có giải thích vì sao mang theo nhiều thuốc như vậy.
- Thai gia chúng ta từ nhỏ đều luyện tập võ nghệ, vết thương thế này cũng đã nhiều lần gặp qua.
Nàng nhìn hắn. Có phải hắn dự định cứu nàng rồi cùng nhau chạy trốn, biết trên đường trốn chạy vất vả gian khổ, khó tránh việc bị thương nên mới chuẩn bị nhiều như vậy hay không?
- Cứ để túi đồ lại đây rồi về đi! - Nàng giơ tay đẩy hắn.
Thai Thế Đào cũng không để ý, nghiêng người đỡ nàng dậy:
- Cùng nhau đi!
Không đợi nàng từ chối, hắn đã vội nói:
- Thai phủ này, đệ cũng không ở lại thêm được nữa! Hôm qua Tấn quốc công đã hỏi đệ có nguyện ý đến võ doanh hay không, đệ vốn cũng định đồng ý rồi. Hôm nay dù không có việc này xảy ra, đệ cũng vẫn sẽ đi. - Hắn không nhìn Thái Sử Lan, cúi đầu, hít sâu một hơi, do dự một chút mới hỏi, - Tỷ tỷ...tỷ tỷ thất sự của đệ...đã chết?
- Phải.
Hắn im lặng thật lâu, sau đó mới gật đầu một cái, lại vươn tay đỡ nàng:
- Đi thôi.
Thái Sử Lan cũng không nói nữa. Hai người dựa sát vào nhau mà đi về phía cửa chính. Phía trước không xa, chỉ cần quẹo qua một bức tường là có thể rời khỏi.
- Chúng ta chạy thôi. - Thai Thế Đào nói nhỏ, nhịp chân cũng nhanh hơn.
Bỗng nhiên, rêu xanh từ trên đầu tường lả tả rơi xuống. Thái Sử Lan ngẩng đầu. Vừa nhìn rõ thứ trước mặt, nàng vội vã đẩy Thai Thế Đào ra!
Sát khí phóng ra, xé gió lao tới!
Lại "Phập" một tiếng. Nhiều mũi tên bắn ra như vậy, chẳng qua cũng chỉ tạo nên một tiếng động.
Tử vong. Chẳng qua cũng chỉ giống như gió lớn bẻ cành, nứt gãy chỉ trong giây lát. Bảy mũi tên, bốn cái không thể hiện uy lực. Bởi chỉ dùng ba cái, cũng đủ để xuyên thủng thân thể bảy kẻ kia. Mỗi mũi tên bắn thủng ít nhất ba người, lao ra còn mang theo máu thịt trộn lẫn, mạnh mẽ cắm lên tường chắn đặc chế. Lưu lại phía sau mấy thi thể rầm rầm đổ xuống.
Cảnh tượng ngày hôm nay, tương lai lại trở thành một trong những truyền thuyết huyền bí nhất trong lịch sử Nam Tề. Mà truyền thuyết này chính là mở đầu cho một đời rực rỡ của Thái Sử Lan, mở đầu cho vô số truyền kì về nàng lưu truyền trong hậu thế. Rất nhiều, rất nhiều năm về sau, mọi người vẫn say sưa trò chuyện cùng suy đoán, lúc đó, vị nữ tử truyền kì ấy còn chưa có võ công, vậy đã làm gì mà có thể một phát bắn chết bảy người khi ở trong bước đường cùng, cũng cho rằng đây là kì tích mà chỉ có nàng mới có thể tạo nên.
Cứng rắn như Thái Sử Lan, lúc này nhìn thấy một màn trước mắt, cũng không nhịn được mà rùng mình. Nỗ tiễn trong thời đại này, hiệu quả cùng cảm giác khi bắn ra lại có thể tương tự súng lục của hiện đại. Quả thật khó mà tưởng tượng được lại có người có thể chế tạo ra thứ vũ khí khủng bố như vậy.
Nếu như có thể dùng tên...Thái Sử Lan nhìn mặt đất ngổn ngang mũi tên đứt gãy, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi.
Chỉ có điều, cảm giác kì dị này lập tức bị đau nhức nhấn chìm. Trong phút chốc, thương thế trầm trọng trên người nàng giống như bắt đầu ồn ào náo động. Trán Thái Sử Lan đổ đầy mồ hôi lạnh. Đau đớn lên tới tột đỉnh, sức lực toàn thân như bị rút sạch, cảnh vật trước mắt bắt đầu mơ hồ không rõ, dường như có thể ngất đi ngay lập tức. Chỉ là, lúc này, nàng tuyệt đối không được phép bất tỉnh.
Thái Sử Lan liều mạng cắn chặt răng, ôm lấy cánh tay, lảo đảo bước tới chỗ đám hộ vệ đã chết, dùng cánh tay lành lặn lột bỏ một cái áo choàng, khoác lên người. Chỉ là một động tác khoác áo đơn giản, nhưng lúc này lại giống như cực hình, khiến cả người nàng mồ hôi ướt đẫm. Không thể buộc chặt dây lưng, Thái Sử Lan đành phải miễn cưỡng quấn vài vòng trên cổ.
Giấu đi thương tích trên cánh tay vào trong áo choàng, nàng dựa vào tường, từng bước đi ra bên ngoài. Toàn bộ nghị lực cùng ý chí dường như đều phải dốc ra toàn bộ để chống lại đau nhức trên người, thân thể cùng má cọ sát trên bức vách tường thô ráp, nhưng nàng lại dường như không cảm nhận được đau đớn, mà giống như chết lặng. Khuôn mặt tái nhợt, thấm đẫm mồ hôi từ từ nâng lên, phía chân trời, bình minh vẫn chưa ló rạng.
Ngày hôm nay...những ai đã khiến nàng đi tới bức đường này, nàng nhất định trả lại gấp trăm lần!
Trong sân nhỏ vắng vẻ, thi thể ngổn ngang trên đất, máu tươi lênh láng, tiếng thở dốc nặng nề của nàng như vang vọng.
Ngay khi Thái Sử Lan sắp tới cửa, bên ngoài, tiếng bước chân rầm rầm truyền đến. Hộ vệ Thai phủ chạy tới, vội vàng đẩy cửa định xông vào. Cửa vừa mở, nàng đứng thẳng người, vẻ suy yếu cùng đau nhức ban nãy như hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh nhạt uy nghiêm, thật sự có vài phần giống với thị vệ hoàng gia.
- A...Đại nhân! - Hộ vệ Thai phủ nhìn thấy nàng cúi đầu đứng trong bóng đêm, khuôn mặt mơ hồ không rõ, giật mình hô lên.
- Mau vào đi! - Nàng chỉ tay vào trong sân, giọng nói trầm đục, - Kẻ địch vô cùng lợi hại. Hắn đã giết hết người của ta, lại cứu được nữ nhân kia. Các ngươi mau giúp ta cản lại, ta đi tìm công công cầu xin viện trợ.
Hộ vệ Thai phủ vừa nghe vậy, sắc mặt trắng bệch. Một người trong số đó không nhịn đượ, nghiêng đầu nhìn vào, vừa thấy cảnh tượng cực kì bi thảm bên trong, kinh hãi hét lớn:
- Toàn bộ đã chết...toàn bộ đã chết...
- Nói bừa! Vị đại nhân này không phải vẫn còn lành lặn hay sao!
Thái Sử Lan đổ mồ hôi lạnh, khóe môi lại không nhịn được khẽ nhếch. Kêu đúng lắm! Quả thực toàn bộ đều đã chết.
- Giết nhiều người như vậy! Mau mời lão gia đến!
- Bên trong có thể còn có kẻ địch, cận thận một chút.
Đám hộ vệ Thai gia đứng lấp kín cửa, quát tháo om xòm nhưng không ai chịu tiến vào...Kẻ địch lợi hại như vậy, trong nháy mắt giết nhiều bao nhiêu thị vệ hoàng gia. Người kia muốn bọn họ trở thành lá chắn, bọn họ còn lâu mới làm kẻ ngu.
Cả một đám người chen lấn lộn xộn, không ai đi vào, cũng không ai để ý tới "thị vệ đại nhân" đã biết mất từ khi nào.
...
Thái Sử Lan vừa rời khỏi tầm mắt đám hộ vệ, thân người đột nhiên co quắp. Một màn ngụy trang vừa rồi, giống như đã đem toàn bộ sức lực trong người nàng rút sạch.
Nàng mặc một thân trang phục thị vệ, quả nhiên dọc đường không ai dám gặng hỏi linh tinh. Vừa rồi thị vệ đi theo thái giám đến truyền chỉ, ai cũng quỳ gối cúi đầu, không kẻ nàongẩng mặt nhìn xem bộ dáng bọn hắn. Thêm vào đó, hậu viện lại nhận lệnh của lão gia, nói thị vệ ở phía sau truy bắt tội phạm trốn chạy, tuyệt đối không được quấy nhiễu. Điều này khiến nàng đi lại thuận lợi hơn rất nhiều.
Bởi có ý chỉ đến, cửa viện trước sau đều mở. Thái Sử Lan đi được một đoạn, chỉ cần vượt qua cổng viện trước mắt là có thể thuận lợi tới cửa chính.
Phải chạy thật nhanh! Nhất định phải chạy thật nhanh rồi đi chữa thương, nhất định không thể trở thành một kẻ tàn phế!
Ngay lúc này, nàng bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân thật nhỏ phía sau, lông tơ cả người dựng đứng. Thái Sử Lan không dám quay đầu, dốc sức đi về phía trước.
"Vút" một tiếng, tiếng gió nặng nề lướt quà đầu nàng, đập mạnh lên bụi cỏ ven đường, cách mặt nàng chưa tới một tấc. Bóng đen từ sau bắn lên, định đập thẳng xuống đầu nàng. Thái Sử Lan nghiêng người sang phải, tránh khỏi phạm vi "sư tử vồ mồi' của đối phương. Chỉ là, vừa nghiêng được một nửa, cánh tay đau nhức, thân người mềm nhũn. Nàng hừ lạnh một tiếng, trơ mắt nhìn bóng đen đang che phủ đỉnh đầu. Tiếng gió mạnh mẽ ập đến, Thái Sử Lan than thầm, nhắm mắt lại.
Xuyên qua chưa bao lâu thì chết? Thật không khoa học!
Người nọ đang ở giữa không trung, vừa thấy rõ mặt của nàng, bỗng kinh ngạc "ô" lên một tiếng, liều mạng vặn vẹo thân mình.
"Rầm" một tiếng, người kia đáp xuống cạnh người nàng. Không biết là bị sái eo hay hai mông, cúi đầu kêu thảm một tiếng. Âm thanh vô cùng quen thuộc, Thái Sử Lan lập tức nhìn sang:
- Thế Đào!
- Tỷ tỷ! - Tiểu tử kia so với nàng còn hưng phấn hơn vài phần.
Xưng hô thế này đột nhiên làm Thái Sử Lan bình tĩnh hơn chút, thản nhiên nói:
- Ta không phải tỷ tỷ ngươi.
Thai Thế Đào cũng không để ý, bắt đầu đánh trống lảng, vỗ vỗ ngực:
- Vừa rồi thật là nguy hiểm, suýt nữa thì giết nhầm người rồi!
- Ngươi...Vừa rồi nghĩ ta là thị vệ?
Thai Thế Đào gật đầu, vẻ mặt giống như may mắn sống sót qua tai nạn.
Thái Sử Lan lúc này mới chú ý thứ vừa suýt ném trúng nàng là một bọc đồ lớn. Tiểu tử này, chẳng lẽ là đang chuẩn bị đi cứu nàng, thấy thị vệ thì không nhịn được căm tức trong lòng liền ra tay?
Hắn không biết đây là tội lớn mất đầu hay sao?
- Sao lại có mùi máu nhỉ? - Thai Thế Đào khịt khịt mũi, lập tức vén áo choàng của nàng lên, -...tỷ!
Hắn trừng mắt nhìn miệng vết thương máu thịt lẫn lộn trên tay nàng, trái tim co lại, hít thở không thông. Vết thương nặng như vậy...nàng lại làm như không có việc gì?
Hai mắt Thai Thế Đào đỏ lên. Thái Sử Lan còn tưởng hắn chuẩn bị khóc, đang định bày ra bộ mặt nghiêm khắc dạy bảo một phen. Ai ngờ hắn lại lập tức mở túi đồ, lôi ra một đống thuốc trị thương cùng vải bố, lại còn bắt đầu lên mặt giáo huấn nàng:
- Đại cô nương của đệ ơi! Sao lại có thể để mình thành ra như vậy? Tỷ về sau còn muốn lập gia đình hay không?
Thái Sử Lan chăm chú nhìn hắn, có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại hơi chua sót. Cuối cùng gắng gượng nhếch môi, vươn tay xoa nhẹ đầu hắn. Tay Thai Thế Đào hơi dừng lại, nhưng không ngẩng đầu lên. Hắn nhanh nhẹn giúp nàng xử lí miệng vết thương, đồng thời nói:
- Đệ chỉ có thể cầm máu trước, sau đó tìm thầy thuốc tốt mới có thể bó xương lại. Ngộ nhỡ để lại tàn tật...cũng không phải chuyện đùa...
Thái Sử Lan ngạc nhiên nhìn hắn cầm ra vô số thuốc trị thương, hơn nữa động tác cầm máu vô cùng thuần thục. Thai Thế Đào cười cười, không có giải thích vì sao mang theo nhiều thuốc như vậy.
- Thai gia chúng ta từ nhỏ đều luyện tập võ nghệ, vết thương thế này cũng đã nhiều lần gặp qua.
Nàng nhìn hắn. Có phải hắn dự định cứu nàng rồi cùng nhau chạy trốn, biết trên đường trốn chạy vất vả gian khổ, khó tránh việc bị thương nên mới chuẩn bị nhiều như vậy hay không?
- Cứ để túi đồ lại đây rồi về đi! - Nàng giơ tay đẩy hắn.
Thai Thế Đào cũng không để ý, nghiêng người đỡ nàng dậy:
- Cùng nhau đi!
Không đợi nàng từ chối, hắn đã vội nói:
- Thai phủ này, đệ cũng không ở lại thêm được nữa! Hôm qua Tấn quốc công đã hỏi đệ có nguyện ý đến võ doanh hay không, đệ vốn cũng định đồng ý rồi. Hôm nay dù không có việc này xảy ra, đệ cũng vẫn sẽ đi. - Hắn không nhìn Thái Sử Lan, cúi đầu, hít sâu một hơi, do dự một chút mới hỏi, - Tỷ tỷ...tỷ tỷ thất sự của đệ...đã chết?
- Phải.
Hắn im lặng thật lâu, sau đó mới gật đầu một cái, lại vươn tay đỡ nàng:
- Đi thôi.
Thái Sử Lan cũng không nói nữa. Hai người dựa sát vào nhau mà đi về phía cửa chính. Phía trước không xa, chỉ cần quẹo qua một bức tường là có thể rời khỏi.
- Chúng ta chạy thôi. - Thai Thế Đào nói nhỏ, nhịp chân cũng nhanh hơn.
Bỗng nhiên, rêu xanh từ trên đầu tường lả tả rơi xuống. Thái Sử Lan ngẩng đầu. Vừa nhìn rõ thứ trước mặt, nàng vội vã đẩy Thai Thế Đào ra!
Bình luận facebook