• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Phương đường tiên sinh thân ái (1 Viewer)

  • Chương 42

Chuyển ngữ: Mic

Ôn Đồng bị đặt lên giường, Cận Tây Trầm quay lại khóa cửa kéo màn, tất cả động tác đều vô cùng nhanh nhẹn lưu loát, rất nhanh đã quay trở lại bên người cô.

Hôn lên đôi mắt cô, Cận Tây Trầm duỗi ngón tay vuốt nhè nhẹ: "Chuẩn bị xong chưa? Giúp anh?"

"Hửm?" Ôn Đồng mở mắt, nhìn thẳng nơi đó của anh, mà bên cạnh tay cô là cái túi nhỏ vuông vức kia, mùi dâu, loại trái cây mà cô thích nhất.

ẦM...

Ôn Đồng cầm cái bao nhỏ với tâm trạng không khác ôm bom là mấy, nhưng giọng nói Cận Tây Trầm vẫn kiên định: "Không sao, anh dạy em."

Ôn Đồng bò dậy, ngón tay run run xe mở bao, lấy ra một vật dạng tròn trong suốt, nuốt nuốt cổ họng mới ngước lên.

Ánh mắt Cận Tây Trầm sâu lắng, có chút kiềm chế, một tay chạm vào môi cô, Ôn Đồng theo bản năng giật mình một cái.

"Dùng ngón tay giữ phía trước, loại bỏ không khí...Lúc bọc vào phải bảo đảm không gián đoạn trước, từ từ mở rộng ra phần đang cuộn lên." Giọng Cận Tây Trầm đè xuống thấp, mang theo chút khàn khàn. Nhưng nghe vào tai cô lại là hơi thở ngập trần tình dục mãnh liệt.

Cố gắng hết sức kiềm chế ngón tay run rẩy, nghe theo hướng dẫn cầm lấy nóng bỏng của anh, khi từng bước hoàn thành trình tự, cô chỉ cảm thấy sau lưng và hai bên trán đều rịn mồ hôi. Động tác thế này quá mức kích thích, so với lần đầu tiên hai người làm còn khiến cô căng thẳng hơn gấp trăm lần, lúc cô cầm lấy của anh, tim phổi suýt nữa thì nhảy bật ra.

Ôn Đồng ngẩng đầu, ánh mắt khẩn cầu nhìn Cận Tây Trầm, giây tiếp theo anh đã hôn lên mắt cô: "Vất vả cho em rồi, Đồng Đồng của anh."

Cận Tây Trầm cười tiến vào, động tác rất nhanh nhưng vô cùng dịu dàng. Ký ức sau đó cũng không liền mạch, dường như Cận Tây Trầm liên tục làm rất nhiều lần, còn cô thì lúc chìm lúc nổi giữa muôn trùng sóng to gió lớn, tay luôn bám chặt một thanh gỗ trôi nổi lềnh bềnh, cùng anh xuyên qua màn đêm và ánh sáng. Cảm giác vừa mới bắt đầu vô cùng mãnh liệt, cô cũng càng lúc càng mẫn cảm, đến cuối cùng không chịu nổi bật lên nức nở, móng tay bấu chặt vào vai anh, thở dốc từng đợt, mơ mơ màng màng cảm thấy hình như đã cào lưng anh bị thương.

Cốc cốc cốc....

Ôn Đồng nằm trong lòng anh, một lúc sau mới lơ mơ nói: "Có phải......có người gõ cửa."

Cận Tây Trầm "ừm" một tiếng: "Kệ đi. Em mệt không, ngủ chút nhé?"

"Ừm." Ôn Đồng theo phản xa đáp lại, nhưng đột nhiên nhớ ra "Gõ cửa!" Lẽ nào là Ôn Hinh? Cả người lập tức tỉnh táo, từ trong ngực anh ngồi dậy: "Có khi nào là Ôn Hinh chăng..."

Cận Tây Trầm đưa tay kéo cô lại, ôm vào ngực mình, ngồi trên chân mình: "Em cứ như vậy xuống giường, sẽ khiến anh muốn lần nữa."

"................." Ôn Đồng xuôi theo lời anh nhìn xuống, cấp tốc kéo áo che lại: "Anh quay qua chỗ khác đi."

"Bây giờ mới muốn anh quay đi? Mỗi lần anh ôm em đi tắm đều rất ngoan ngoãn, chờ anh bọc khăn tắm xong thì liền lập tức duỗi tay để anh ôm em đi ngủ, vừa đặt lên giường thì ngủ ngay. Những lúc đó, sao không thấy em bảo anh quay đi?" Cận Tây Trầm cười.

"Anh còn nói!" Ôn Đồng nổi giận.

"Được, anh không nói nữa." Cận Tây Trầm cũng đứng dậy, lấy quần áo mặc vào, sau đó quay đầu nói: "Đói rồi chứ, xuống dưới ăn chút gì đó rồi lại ngủ tiếp."

Hạnh phúc to lớn lại yên ấm như vậy, cô được hưởng sáu tháng, đời người bình quân có chín trăm tháng, như vậy chỉ chiếm được một phần mười lăm của một cuộc đời bình thường.

Cô nhớ tới ba mình, năm đó sau khi mẹ qua đời, ông kiên quyết ở lại New Zealand một bước cũng không rời đi, chỉ vì nơi đó lưu giữ toàn bộ ký ức của hai người, bất luận là tươi đẹp hay đau thương, cho nên phần đời còn lại của ba chưa bao giờ thấy đau khổ. Cho dù vào giây phút cuối của cuộc đời, ông cũng chỉ tràn đầy niềm vui, vì cuối cùng ông đã có thể đi gặp người mà ông yêu nhất.

Lúc xuống lầu, Cận Tây Trầm nắm tay cô: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Em đang nghĩ, nếu có một ngày em không ở đây, anh có thể giúp em chăm sóc Ôn Hinh không?" Ôn Đồng ngẩng lên hỏi anh.

"Vì sao em lại không ở đây?" Cận Tây Trầm cười.

"Tỷ như có một ngày anh tìm thấy một người khác tốt hơn em, nói không chừng không cần em nữa, anh thấy em ngoại trừ bộ dáng đẹp mắt cùng với tính tình tốt thì không có ưu điểm gì cả."

Anh cười: "Thế em còn có khuyết điểm ư?"

"..............." Ôn Đồng gật đầu: "Rất tốt, anh cũng cảm thấy em không có khuyết điểm."

Dưới chân đột nhiên vấp một cái, Cận Tây Trầm kịp thời đỡ lấy, vững vàng ôm cô vào lòng, đúng lúc Ôn Hinh ngang qua, che mắt phóng nhanh vào phòng bếp, bận rộn giúp đỡ dì Lý. Ôn Đồng nghe thấy nhịp tim anh, trầm ổn, có quy luật. Đột nhiên nhớ tới câu nói trước kia lúc ngủ cùng anh, cháu đang đếm nhịp tim của chú đó. Thời gian tốt nhất qua nhanh chút, như vậy cháu có thể lớn lên....

Cô hối hận rồi, thời gian liệu có thể nghe lời cô, chậm một chút chậm lại một chút.

Chuông di động vang lên, Ôn Đồng từ trong ngực anh đứng dậy, lấy di động ra nhìn, là Chu Ngôn Thành gọi tới, nghĩ nghĩ, vẫn là tắt máy.

Sự tồn tại của Chu Ngôn Thành không nghi ngờ gì đã thức tỉnh cô về chuyện phải làm kế tiếp. Không dễ gì để dựng lên một bức tường ngăn cách, giờ phút này toàn bộ đều sụp đổ, đối với Cận Tây Trầm, cô chỉ có ngập tràn luyến tiếc cùng đau lòng.

Lúc ăn cơm thì Mộ Mộc tới, từ sau khi Khương Lệ cũng trở về thành phố Thanh Giang, cô ấy đi Ethiopia giúp đỡ nhóm Nhị Triều đến bây giờ mới về. Cận Tây Trầm ra ngoài nói chuyện với cô ấy, nhân lúc này, Ôn Đồng gửi tin nhắn cho Lâm Tu Trúc và Chu Ngôn Thành, kế hoạch từ ngày mai chính thức bắt đầu.

"Chị họ đang làm gì vậy?" Ôn Hinh nhoài người qua muốn xem di động của cô, bị cô ngăn lại: "Con nít đừng có tò mò."

Ôn Hinh le lưỡi: "Có phải muốn léng phéng bên ngoài! Em nói cho anh rể đó."

"Hửm? Nói anh cái gì?" Cận Tây Trầm từ bên ngoài trở vào, nghe thấy câu này thì thuận miệng đáp lại.

"Không có gì không có gì." Ôn Hinh vội vàng cúi đầu ăn cơm, không dám ngước lên nữa, nét mặt chị họ đáng sợ quá đi..........

**

Ngày hôm sau, Ôn Đồng và Chu Ngôn Thành hẹn gặp nhau ngay trước cửa rạp chiếu phim, vai kề vai chọn xem một bộ phim.

Mặc dù biện pháp có chút cũ rích, nhưng vẫn rất chi hiệu quả, Lâm Tu Trúc cũng tạo dựng tình huống vô cùng ngẫu nhiên.

Hai người đứng ở rạp chiếu phim chờ mua vé hết nửa tiếng đồng hồ, chân cũng thiếu điều tê cứng, kết quả không thấy Cận Tây Trầm, trái lại lại gặp Khương Lệ.

Chị ta sánh vai đi cùng với Khương Minh, phải nói là xứng đôi vô cùng. Đây là cảm nhận đầu tiên của Ôn Đồng, bởi vì nếu như cô không nghĩ như vậy, thì quả thật là khó mà nhịn xuống tâm tình muốn lao lên bóp chết hai kẻ giết người này.

"Hai người..... Ôn tiểu thư, khéo thật đấy." Khương Lệ cười cười.

"Chị mà nói sớm chị tới đây thì tôi đã không đi rồi, nơi tốt như vậy mà cũng bị chị làm dơ." Ôn Đồng cũng cười.

Chu Ngôn Thành nhíu mày nhìn cô, cảm thấy kỳ lạ khi Ôn Đồng trước giờ tính tình luôn tốt lại nói những lời châm chọc như thế với người khác.

"Mày!" Khương Minh như muốn lao lên, nhưng bị Khương Lệ giữ cổ tay lại mới không có hành động nào nữa.

"Chị kéo anh ta làm gì. Là không muốn bị mất mặt ở đây sao? Hay cảm thấy nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện? Hoặc như, muốn làm nổi bật lên tôi là kẻ chua ngoa?" Ôn Đồng trái lại đi lên phía trước, kề vào bên tai Khương Lệ: "Những việc anh trai chị làm tôi còn có chứng cứ đấy, tôi sẽ không tha thứ cho chị, tóm lại có một ngày, tôi sẽ xử lý hai người, tin không?"

Sắc mặt Khương Lệ trắng bệch, bàn tay giữ Khương Minh gần như siết chặt, Khương Minh lao lên: "Mày muốn chết."

"Xem ra anh còn nhớ chuyện mình giết người không thành, vừa hay không cần tôi nhắc lại. Khương Lệ tôi sẽ không bỏ qua cho chị ta đâu, anh tốt nhất ngay trong đêm dẫn chị ta biến khỏi thành phố Thanh Giang đi." Ôn Đồng cười lạnh, ánh mắt thế nhưng vẫn nhìn Khương Lệ chăm chăm.

Khương Lệ cắn môi: "Cô hà cớ gì cứ nhất định phải nhắm vào tôi như vậy? Cô và một người đàn ông khác cùng đi xem phim, lại còn thân mật như vậy, không thấy có lỗi với Cận Tây Trầm sao?"

Ôn Đồng cười: "Có lỗi hay không có lỗi với Cận Tây Trầm là chuyện của tôi, tôi thích đi xem phim với ai cũng là chuyện của tôi, cho dù tôi có chia tay với anh ấy, anh ấy cũng không phải của chị, chị tin chứ."

"Khụ khụ." Lâm Tu Trúc ho hai tiếng.

Ôn Đồng quay lại, nhìn thấy Lâm Tu Trúc không biết đã tới từ khi nào, còn có Cận Tây Trầm với sắc mặt âm u nghiêm túc. Lòng cô thầm mắng, ông chú Lâm Tu Trúc này tới cũng không chịu nói trước một tiếng.

Có điều ngẫm thử, những lời vừa rồi cũng coi như đánh bừa mà trúng, Cận Tây Trầm nghe thấy nhất định sẽ tức giận, biểu cảm vào lúc này của anh chính là minh chứng xác thực nhất.

"Cận Tây Trầm...." Khương Lệ cắn môi, sắp khóc đến nơi, muốn cùng anh giải thích gì đấy.

"CÚT." Cận Tây Trầm liếc cô ta một cái, bổ sung thêm: "NGAY LẬP TỨC."

Thấy hình dáng anh từ từ đến gần, Ôn Đồng theo phản xạ muốn lùi bước, cô chưa bao giờ trông thấy Cận Tây Trầm như vậy, ngoại trừ môi mím chặt thành đường thì giống như không có bất kỳ thay đổi gì khác, nhưng khí thế khắp người kia lại không như vậy. Ánh mắt u ám hơn, bước chân chậm hơn thường ngày, ngay cả động tác vuốt cổ tay áo so với bình thường cũng chậm rãi hơn.

Chu Ngôn Thành đưa tay che chắn cô, Ôn Đồng ổn định tâm tình, hướng phía anh ta cười cảm kích. Nhưng sức ảnh hưởng của Cận Tây Trầm xác thực không phải một cánh tay là có thể trấn an cô được, cô rất rất căng thẳng, lòng bàn tay siết chặt bắt đầu ẩm ướt.

"Đồng Đồng, qua đây."Cận Tây Trầm đưa tay về phía cô.

Ôn Đồng lắc đầu: "Chú Cận, em còn có chút việc muốn bàn bạc với Chu Ngôn Thành, liệu có thể phiền anh về nhà rồi chúng ta nói chuyện?"

"Là chuyện gì mà anh không thể giải quyết sao? Chỉ có cậu ta mới giúp em được?" Cận Tây Trầm dừng bước, nhẹ giọng hỏi.

"Dạ, chỉ có anh ấy mới có thể giúp em." Ôn Đồng gật đầu.

Chu Ngôn Thành ở bên cạnh "Hả" một tiếng, bị Ôn Đồng trừng mắt, nhưng với Cận Tây Trầm thì ánh mắt này lại mang một ý nghĩa khác, anh nhíu mi: "Được. Có gì thì gọi cho anh."

Ôn Đồng nhìn theo bóng anh, há hốc.

Anh cứ thế mà đi, mặc dù chẳng nói gì, nhưng trong lòng anh đã có chút tin rằng giữa hai người có khoảng cách, bởi vì trước đây, cô chưa bao giờ từ chối anh.

Chu Ngôn Thành từng hỏi cô, cần gì tự làm khổ mình.

Thực ra cũng không phải như vậy, cô là một người sắp chết, vì chính mình suy nghĩ một chút, vì người khác suy nghĩ nhiều hơn, đây chính là sự giác ngộ ở cảnh giới cao cỡ nào, ngay cả chính bản thân cô cũng bị mình cảm động. Nhưng xét kỹ mà nói, chẳng qua cô suy nghĩ cho mình thì cũng có tác dụng gì đâu cơ chứ, cô sắp chết mà.

Việc này cũng giống như dung lượng dữ liệu, bất luận bạn có dư bao nhiêu, qua tháng sau vẫn không được cộng dồn.

Chu Ngôn Thành phản bác: "Bây giờ có mà."

Ôn Đồng khụ một tiếng: "Bởi mới nói, dung lượng là chuyện lĩnh vực kinh doanh, so với sinh mạng thì kinh doanh còn nhân tính hơn một chút."

"........."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom