• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full PHỤ THÂN CHẾT TRẬN ĐÃ TRỞ LẠI (6 Viewers)

  • Chương 105

Nguyên Định Dã đến tận sáng hôm sau mới biết chuyện này.



Diệu Diệu sợ hắn không đồng ý, mặc dù có thái tử ca ca và thị vệ đi cùng nhưng núi rất lớn, tuyết bao phủ khắp nơi, Diệu Diệu lại còn nhỏ, bởi vậy sau khi trở về không dám nói cho hắn. Đợi đến hôm sau, khi hoàng đế đã mặc cả đồ đi săn thì Nguyên Định Dã muốn phản đối cũng không được.



Thú hoang tuy rằng ngủ đông nhưng vẫn có nhiều loài đi săn trong rừng, Nguyên Định Dã trong lòng lo lắng, còn muốn đi theo.



Hoàng đế bèn ngăn cản hắn: "Đây là trẫm tỷ thí với thái tử cùng tiểu nha đầu, ngươi ở bên cạnh nhúng tay, bọn họ chẳng phải sẽ làm bậy sao?"



Diệu Diệu dắt hai chú chó, ngẩng cao đầu: "Phụ thân, không cần người giúp đâu, con và Đại Hoàng có thể bắt gà về!"



Nguyên Định Dã nghiêng đầu liếc mắt một cái, Diệu Diệu hiện tại có hoàng đế làm chỗ dựa, không sợ trời không sợ đất, thích thú đeo bao tay, hôm nay còn mặc thêm một cái áo choàng rất dày, rồi sau đó lại đi kiểm tra hai chú chó —— trời đóng băng nên Diệu Diệu cũng sợ làm đông lạnh hư hai chân chúng nên đã làm riêng cho một đôi giày. Chờ kiểm tra xong mới trèo lên lưng Đại Hoàng, quay ra chỗ phụ thân vẫy vẫy tay nhỏ: "Phụ thân, người ở nhà chờ Diệu Diệu về, Diệu Diệu trở về là có đồ ăn ngon!"



Nguyên Định Dã: "..."



Tuyên Trác cưỡi ngựa đi bên cạnh, cũng nóng lòng muốn thử: "Diệu Diệu, chúng ta đi về phía Đông, ta nghe nói ở đó có rất nhiều con mồi."



Hoàng đế nở nụ cười: "Trẫm nhường hai đứa, cho hai đứa chạy trước một đoạn."



Hai tiểu hài tử cũng không khách khí, một thoáng chốc, đội săn đã rời đi, chỉ để lại một hàng dài những dấu chân.



Hoàng đế nhìn lại, thấy Nguyên Định Dã còn đang lo lắng trùng trùng nhìn đội săn biến mất, không khỏi trêu ghẹo nói: "Trẫm biết ngươi thương nữ nhi, nhưng cũng không cần phải lúc nào cũng bao bọc nó quá, chờ nó chơi chán rồi là trở lại thôi."



Nguyên Định Dã bất đắc dĩ: "Hoàng thượng có điều không biết, nếu cứ có người kích động là con bé sẽ rất to gan lớn mật."



"Ngươi xem, có nhiều người như vậy đi theo, các thị vệ ai nấy cũng đều võ nghệ cao cường, ngươi có gì mà phải lo lắng quá lên?" Hoàng đế: "Còn có thái tử đi theo bên cạnh, thái tử tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng là người biết chừng mực. Có thái tử ở đây, ngươi còn lo lắng sao?"



Hoàng đế cũng không nói thêm nữa, mắt thấy hai đứa nhỏ đã chạy không còn bóng dáng bèn kéo dây cương lập tức đuổi theo. Ông đường đường là vua một nước, lại bại bởi hai đứa nhóc sao.



...



Diệu Diệu và Tuyên Trác chạy một đoạn đường khá xa, trên núi gió lạnh giống như những lưỡi dao nhỏ lướt trên mặt, nửa khuôn mặt nhỏ chui kín vào trong khăn quàng, trước mắt trắng xoá một mảnh, thỉnh thoảng có mấy bông tuyết thổi vào mắt, hai mắt Diệu Diệu sắp không mở ra được rồi.



Tuyên Trác cũng chú ý tới bèn ngừng lại.



"Diệu Diệu, trong sơn trang cũng có gà, hay là chúng ta cứ chơi gần đây một lát?"



"Chúng ta không phải đang tỷ thí với hoàng thượng sao?"



Tuyên Trác nghĩ nghĩ, nói: "Thế hay là cứ dừng lại nghỉ ngơi một chút, đường tuyết rơi này rất trơn trượt, Đại Hoàng chúng nó hẳn cũng mệt muốn chết rồi."



Liên quan đến Đại Hoàng, Diệu Diệu quả nhiên nghe lọt tai, mọi người bèn dừng lại tại chỗ nghỉ ngơi.



Trên núi rất lạnh, cho dù có mặc áo bông dày đến đâu thì bị gió thổi qua cũng như buốt đến thấu xương. Diệu Diệu kiểm tra lại hai con chó, thấy chân bọn nó vẫn được đeo giày cẩn thận, bèn phủi hạt tuyết bay hết đi.



Tuyên Trác lấy bình nước ra đưa cho cô, dòng nước ấm nóng bên trong vào bụng, Diệu Diệu mới cảm thấy cơ thể mình ấm trở lại.



Cô chà chà hai tay hà hơi một cái, nhìn khắp trời là tuyết trắng, bèn nói: "Muốn kiếm đồ ăn ở chỗ này thật không dễ dàng a."



Nếu là mùa xuân thì đã khác rồi, trên núi khắp nơi đều đều đâm chồi nảy lộc, còn có thể tìm được rau xanh và quả dại, lũ thú nhỏ cũng sẽ không còn trốn trong hang tránh rét nữa. Mà đến mùa đông, ngay cả mùi cũng bị tuyết trắng che giấu, hai chú chó ngửi mãi mà không phát hiện ra được gì.



Đại Hoàng cùng Đại Mực nằm sấp trên tuyết, cái mũi ươn ướt ngửi ngửi dưới đất nhưng xung quanh cũng chỉ có hơi thở của tuyết lạnh.



Tuyên Trác dẫn theo rất nhiều thị vệ, lúc này còn đang nhóm lửa, mang đồ ăn ra, dùng lửa hâm nóng lại, rất nhanh mùi thơm đã bay lên. Thị vệ lại chạy ra sau mang thêm một cái nồi.



Diệu Diệu ngây người. Cô và Đại Hoàng vào núi nhiều lần nhưng chưa từng có chuẩn bị đầy đủ đến vậy.



Tuyên Trác có chút ngại ngùng: "Ta là muốn chúng ta có thể chơi nhiều hơn."



Nếu muốn chơi vui, đồ chuẩn bị đương nhiên không thể ít, ngay cả gia vị cũng đầy đủ hết, vào núi săn thú, nấu con mồi vừa bắt mới là chuyện vui nhất.



Thấy cậu thích thú như vậy, Diệu Diệu quay đầu nhìn không gian trắng xoá, nhất thời có chút không đành lòng. Trong lòng nghĩ: Số lần thái tử ca ca được xuất cung rất ít, nếu không chơi thật đã thì quá lãng phí!



Cái đầu nhỏ bắt đầu suy nghĩ, lập tức nảy ra một ý.



Diệu Diệu bảo thị vệ thúc thúc đem cái nồi nhỏ tới, phủi sạch tuyết ở trên đi sau đó trèo lên lưng Đại Hoàng xông ra ngoài, Tuyên Trác sốt ruột hô một tiếng, Diệu Diệu cũng không quay đầu lại, từ phía xa nói: "Thái tử ca ca, huynh ở chỗ này chờ muội!"



Tuyên Trác đầu đầy mờ mịt, nhưng lo lắng cô chỉ có một mình, vội vàng cho một thị vệ đuổi theo.



Một thoáng chốc, Diệu Diệu cùng Đại Hoàng trở lại.



Cô còn mang về không ít đồ giấu trong áo choàng, trong tay thị vệ cũng đang cầm rất nhiều. Tuyên Trác nhìn kỹ lại, đó chính là trái cây.



Cậu kinh ngạc nói: "Muội kiếm ở đâu vậy?"



"Muội tìm trên núi."



Tuy không bắt được con mồi nhưng tìm mấy cái này không làm khó được Diệu Diệu. Cô quen thuộc địa hình rừng núi, cũng biết vào mùa đông thì sẽ có loại quả nào, hôm nay vận khí tốt nên không cần tốn nhiều sức đã tìm được rồi.



Tuy rằng không bắt được con mồi, nhưng có rau cỏ, hơn nữa còn mang theo cả thịt khô đến, nêm nếm gia vị, thị vệ là người biết nấu ăn nên cũng có thể làm ra một nồi canh thơm ngon.



Uống bát canh nóng giữa nơi rét lạnh này xong cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.



Nước canh nóng hầm hập đi vào bụng, toàn thân từ cao đến thấp đều trở nên ấm áp, mọi người sắc mặt đều hồng nhuận không ít.



Tuyên Trác vui vẻ nói: "Diệu Diệu, muội thật thông minh."



Diệu Diệu ngại ngùng dựa vào Đại Hoàng. Được khen ngợi, Diệu Diệu cảm giác như đang ở mùa đông lạnh được ăn những nồi thịt hầm nóng hổi vậy!



Thấy cô thích thú, Tuyên Trác lại càng tò mò, nếu được một câu khích lệ sẽ như được uống thuốc thần tiên mà vui vẻ vô cùng nhưng Diệu Diệu vẫn muốn cho thần tiên ca ca nhìn xem, cô còn có rất nhiều thứ lợi hại mà người khác không có!



Nói về ở trên núi thì Diệu Diệu và Đại Hoàng có không ít kinh nghiệm, ngay cả thị vệ đi theo Tuyên Trác cũng không sánh kịp, thế là cả nhóm người vui chơi quên luôn mục đích ban đầu của mình, chạy đi kiếm đồ ăn rồi mang về nhóm lửa, nấu lên. Cái nồi không lớn, mấy người chia nhau chỉ ăn được vài miếng nhưng có Diệu Diệu ở bên cạnh, Tuyên Trác không để tâm đến mấy cái này, thoải mái chia sẻ với thị vệ.



Nhất thời tất cả mọi người đều vui vẻ nói cười.



...



Bên kia núi.



Hoàng đế thu hồi cung tiễn, nhìn thị vệ cất con mồi bắn được vào bao, thuận tay cầm lấy bình nước nóng.



Hoàng đế nhìn thành quả, thập phần vừa lòng, vui sướng nói với Nguyên Định Dã: "Hôm nay vận khí trẫm không tệ, xem ra hôm nay trẫm thắng chắc rồi."



"Trẫm ban đầu nghĩ hai chú chó của tiểu nha đầu kia rất lợi hại nhưng giờ ngẫm lại, nơi này đều là băng tuyết, muốn chúng đánh hơi được rất khó." Hoàng đế tự đắc hỏi: "Trẫm có phải ức hiếp hai đứa nó hơi quá rồi không?"



"Hộ vệ đi theo thái tử điện hạ rất nhiều, trong đó đều là những thợ săn giỏi, hai chú chó lại rất khôn ngoan, bọn họ tuổi tuy nhỏ nhưng hoàng thượng lại không hay đi săn nên cũng không tính là bắt nạt."



Hoàng đế trong lòng nghe được rất thoải mái.



Ông ngồi lên ngựa, trên núi gió lớn, dù được các thị vệ vây quanh thì cũng không ngăn được mấy, gió lạnh như nhát dao lướt qua mặt. Hoàng đế che tay lại, bình nước nóng cũng không thể làm ấm người ông lên được nữa. Hoàng đế dứt khoát kéo chặt dây cương, tiếp tục săn con mồi.



Hoàng đế còn nói: "Hôm nay trời lạnh như vậy, nên sớm quay về một chút, trở về nhớ chuẩn bị đồ đi ngâm suối nước nóng, hai đứa nhỏ kia có khi sắp bị đông lạnh rồi."



Nguyên Định Dã gật đầu nhận lệnh.



...



Tìm suốt cả sáng, Diệu Diệu ăn đến no căng bụng, sắc mặt không còn lạnh căm căm nữa mà trắng trẻo hồng nhuận, ngay cả đồ Tuyên Trác mang đi để ăn cũng không còn.



Sắc trời không còn sớm, tất cả mọi người đã ăn no, Diệu Diệu sờ sờ bụng hai chú chó, cũng tròn vo. Cô nhìn lại cái nồi nhỏ chỉ còn lại một chút thịt hầm, sờ sờ bụng nhỏ, thở dài một hơi.



Ăn không nổi, thật sự ăn không nổi nữa.



Diệu Diệu hỏi: "Chúng ta ăn no hết rồi thì có nên xuống núi luôn không?"



Tuyên Trác cũng gật đầu, mọi người bèn bắt đầu thu dọn đồ chuẩn bị xuống núi.



Dọn đống lửa, rửa qua nồi, Diệu Diệu mặc áo choàng vào, chà xát hai tay, bởi vì bụng no căng nên không thấy lạnh lắm. Tay nhỏ ấm áp vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, Diệu Diệu vừa định ngồi lên thì nó bỗng quỳ phục xuống.



Nó cúi người, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm tảng đá phía trước, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.



Là tư thế chuẩn bị săn thú.



Diệu Diệu a một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, Đại Hoàng đã hóa thành một tia sáng lao nhanh về trước, chân sau nhấc cao nhất thời làm tuyết trắng văng khắp nơi, Diệu Diệu lập tức kinh hô, ngay sau đó nghe thấy một tiêng kêu đầy thê lương.



Thị vệ cảnh giác chạy đến.



Đại Hoàng bước ra, trong miệng ngậm con mồi, máu còn đang chảy tí tách xuống tuyết, nở rộ như một đóa hoa máu rực lửa. Đại Hoàng nhả con mồi xuống trước mặt Diệu Diệu, sau đó sủa "Gâu" một tiếng.



Diệu Diệu cúi đầu nhìn xuống, lập tức mở to hai mắt.



Con mồi bị cắn đứt cổ trên đất là một con gà rừng.



Cô vỗ tay nhỏ, cuối cùng cũng nhớ ra: "Chúng ta hôm nay là tới bắt gà mà!"



Diệu Diệu ăn uống vui quá, quên luôn chuyện quan trọng này!



Thị vệ kiểm tra: "Chắc là chạy đến kiếm ăn, vì ngửi được mùi nên chạy tới, đáng tiếc nó rất gầy, không được nhiều thịt lắm." Hắn đi theo ăn uống suốt cả sáng, lúc này nhìn thấy con mồi, phản ứng đầu tiên là xem thịt có đủ ăn hay không.



Tuyên Trác mơ hồ nhớ tới cái gì đó: "Chúng ta không phải là cùng phụ hoàng..."



Diệu Diệu vui sướng chạy quanh con gà rừng, cái đầu nhỏ giờ chỉ còn hình ảnh các món ăn từ suối nước nóng mà cung nhân kể lại, không khỏi nuốt nước bọt một cái. Diệu Diệu trên đường về còn liên tục quay đầu ra nhìn, chỉ sợ làm mất.



Tuyên Trác nghĩ nghĩ, cũng phụ họa nói về mỹ vị các món ăn ở suối nước nóng.



Cậu chủ yếu là muốn đi chơi với Diệu Diệu, nếu Diệu Diệu đã không để ý, vậy thì thắng thua đều không quan trọng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom