-
Chương 10: Cái hôn ghê tởm
Sau đó hắn cúi đầu hôn lên của nàng, lại ngẩng đầu chuyển ngọn nến qua phía trên bụng nàng nhỏ giọt.
Hắn cứ như vậy hôn một chút lại nhỏ từng giọt, tra tấn Cầu Mộ Quân đã gần ngất xỉu, hắn lại làm không biết mệt.
Cuối cùng hắn hôn bụng nàng không chừa chỗ nào, để ngọn nến ở trên vai nàng, từng giọt nến theo ngọn nến đang nghiêng liên tiếp không ngừng mà nhỏ đến trên người nàng, làm cho nàng đau đến chảy nước mắt.
Đoàn Chính Trung từ trên bụng nàng ngẩng đầu, ôn nhu lại mang theo tình dục đáng sợ nói:“Hầu hạ ta, hầu hạ tốt ta liền thả nha hoàn kia.”
Cầu Mộ Quân tự nhận mình không phải người mềm lòng, nhưng ở trước mặt Đoàn Chính Trung nàng lại thành người có tâm địa từ bi. Nàng biết mình không cần vì một nha hoàn không hề quan hệ lại tự chuốc lấy cực khổ, nhưng tưởng tượng đến thủ đoạn của người trước mắt, nàng vẫn không đành lòng. Vì thế, trong lòng tuy sợ hãi, ở ngoài mặt lại cố gắng bình tĩnh gật đầu.
Đoàn Chính Trung cởi dây thừng trên tay nàng, thả nàng tự do.
Cầu Mộ Quân lại một lần nữa thay hắn cởi áo tháo thắt lưng, sau đó kiên trì hôn lên môi hắn.
Trong lòng lại nhớ tới lời nói của nha hoàn kia,“Ăn nhiều tiên như vậy”...... Thì ra buổi chiều hắn ăn đĩa thịt băm kia là nơi đó của động vật, dạ dày Cầu Mộ Quân quay cuồng, cuống quít rời môi đi.
Khi nàng hôn đến ngực hắn, bị hắn kéo đứng lên, bị hắn hôn. Lưỡi hắn thân nhập vào miệng nàng, ở bên trong công thành đoạt đất, có khi hướng thẳng tới hầu gian của nàng. Làm cho đầu óc nàng đã hỗn loạn càng hỗn loạn thêm, thân thể vô lực xụi lơ xuống.
Hiện tại nàng mới biết được cái gì là hôn.
Đoàn Chính Trung lại đột nhiên đẩy nàng ra, đá nàng một cước xuống dưới giường.
“Từ hôm nay trở đi, không cho phép bước vào gian phòng này nửa bước!” Trong mắt hắn mang theo ánh sáng lạnh lẽo nguy hiểm.
Âm tình bất định, hỉ nộ vô thường, hắn quả nhiên không phải nàng người nàng có thể nhìn thấu, nàng bị đá xuống giường, sau đó chỉ vội vàng mặc hai món quần áo che khuất thân thể, đã bị nha hoàn dẫn ra ngoài, đưa nàng đến một gian phòng khác.
Nhưng dù thế nào, kết quả này cũng tốt.
Buổi tối nàng không bao giờ phải đối mặt với hắn nữa.
Bóc sáp nến trên người ra, còn lại một đám điểm đỏ, những chỗ bị hắn nhỏ sáp nến còn hơi hơi đau, Cầu Mộ Quân thở phào nhẹ nhõm, chỉ có thể cảm thấy may mắn vì tất cả đều đã trôi qua.
Trừ bỏ Đoàn Chính Trung cùng con chó kia khiến cho nàng kinh hồn, so với đêm đầu đến đây Cầu Mộ Quân thật ra ngủ coi như an ổn. Nhưng sáng sớm ngày hôm sau nàng nghe nói nha hoàn mạo phạm hắn lại bị đưa vào thanh lâu. Nha hoàn mặc dù không bán mình cho Đoàn phủ, hắn lại vẫn có thể tùy ý xử trí.
Nàng cuối cùng nhận rõ Đoàn Chính Trung là loại người nào, chính là một kẻ tiểu nhân vừa ngoan lại độc, thù dai, biến thái, đêm qua rõ ràng nói chỉ cần nàng hầu hạ hắn thật tốt, hắn bỏ qua cho nha hoàn kia, nàng không cảm thấy mình làm có chỗ nào không tốt, hắn lại vẫn ra tay tàn nhẫn như vậy.
Nhớ tới cái hôn đêm qua, nghĩ đã muốn nôn, buổi tối hắn còn vừa ăn ngưu tiên. Bây giờ ngẫm lại nha hoàn kia nói thực đúng, mỗi ngày ăn tiên, không phải là thái giám sao!
Cầu Mộ Quân oán hận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi mắng, nhưng cũng chỉ dám mắng trong lòng. Nếu đắc tội hắn, không chừng mạng cũng chẳng còn!
Hắn cứ như vậy hôn một chút lại nhỏ từng giọt, tra tấn Cầu Mộ Quân đã gần ngất xỉu, hắn lại làm không biết mệt.
Cuối cùng hắn hôn bụng nàng không chừa chỗ nào, để ngọn nến ở trên vai nàng, từng giọt nến theo ngọn nến đang nghiêng liên tiếp không ngừng mà nhỏ đến trên người nàng, làm cho nàng đau đến chảy nước mắt.
Đoàn Chính Trung từ trên bụng nàng ngẩng đầu, ôn nhu lại mang theo tình dục đáng sợ nói:“Hầu hạ ta, hầu hạ tốt ta liền thả nha hoàn kia.”
Cầu Mộ Quân tự nhận mình không phải người mềm lòng, nhưng ở trước mặt Đoàn Chính Trung nàng lại thành người có tâm địa từ bi. Nàng biết mình không cần vì một nha hoàn không hề quan hệ lại tự chuốc lấy cực khổ, nhưng tưởng tượng đến thủ đoạn của người trước mắt, nàng vẫn không đành lòng. Vì thế, trong lòng tuy sợ hãi, ở ngoài mặt lại cố gắng bình tĩnh gật đầu.
Đoàn Chính Trung cởi dây thừng trên tay nàng, thả nàng tự do.
Cầu Mộ Quân lại một lần nữa thay hắn cởi áo tháo thắt lưng, sau đó kiên trì hôn lên môi hắn.
Trong lòng lại nhớ tới lời nói của nha hoàn kia,“Ăn nhiều tiên như vậy”...... Thì ra buổi chiều hắn ăn đĩa thịt băm kia là nơi đó của động vật, dạ dày Cầu Mộ Quân quay cuồng, cuống quít rời môi đi.
Khi nàng hôn đến ngực hắn, bị hắn kéo đứng lên, bị hắn hôn. Lưỡi hắn thân nhập vào miệng nàng, ở bên trong công thành đoạt đất, có khi hướng thẳng tới hầu gian của nàng. Làm cho đầu óc nàng đã hỗn loạn càng hỗn loạn thêm, thân thể vô lực xụi lơ xuống.
Hiện tại nàng mới biết được cái gì là hôn.
Đoàn Chính Trung lại đột nhiên đẩy nàng ra, đá nàng một cước xuống dưới giường.
“Từ hôm nay trở đi, không cho phép bước vào gian phòng này nửa bước!” Trong mắt hắn mang theo ánh sáng lạnh lẽo nguy hiểm.
Âm tình bất định, hỉ nộ vô thường, hắn quả nhiên không phải nàng người nàng có thể nhìn thấu, nàng bị đá xuống giường, sau đó chỉ vội vàng mặc hai món quần áo che khuất thân thể, đã bị nha hoàn dẫn ra ngoài, đưa nàng đến một gian phòng khác.
Nhưng dù thế nào, kết quả này cũng tốt.
Buổi tối nàng không bao giờ phải đối mặt với hắn nữa.
Bóc sáp nến trên người ra, còn lại một đám điểm đỏ, những chỗ bị hắn nhỏ sáp nến còn hơi hơi đau, Cầu Mộ Quân thở phào nhẹ nhõm, chỉ có thể cảm thấy may mắn vì tất cả đều đã trôi qua.
Trừ bỏ Đoàn Chính Trung cùng con chó kia khiến cho nàng kinh hồn, so với đêm đầu đến đây Cầu Mộ Quân thật ra ngủ coi như an ổn. Nhưng sáng sớm ngày hôm sau nàng nghe nói nha hoàn mạo phạm hắn lại bị đưa vào thanh lâu. Nha hoàn mặc dù không bán mình cho Đoàn phủ, hắn lại vẫn có thể tùy ý xử trí.
Nàng cuối cùng nhận rõ Đoàn Chính Trung là loại người nào, chính là một kẻ tiểu nhân vừa ngoan lại độc, thù dai, biến thái, đêm qua rõ ràng nói chỉ cần nàng hầu hạ hắn thật tốt, hắn bỏ qua cho nha hoàn kia, nàng không cảm thấy mình làm có chỗ nào không tốt, hắn lại vẫn ra tay tàn nhẫn như vậy.
Nhớ tới cái hôn đêm qua, nghĩ đã muốn nôn, buổi tối hắn còn vừa ăn ngưu tiên. Bây giờ ngẫm lại nha hoàn kia nói thực đúng, mỗi ngày ăn tiên, không phải là thái giám sao!
Cầu Mộ Quân oán hận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi mắng, nhưng cũng chỉ dám mắng trong lòng. Nếu đắc tội hắn, không chừng mạng cũng chẳng còn!
Bình luận facebook