Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong - Chương 327
Chương 327: Đến văn phòng của chồng tìm an ủi.
“Cám ơn quản lý, phiền nhân viên kỹ thuật phát video giám sát, để mọi người cùng thấy!”
Một nhân viên kỹ thuật điều chỉnh màn hìnhcủa từng video giám sát. Sau đó anh giải thích
“Tổng giám đốc, theo giám sát, hôm đó có hai nhân viên đi vào, chỉ vào buổi chiều, và ở lại khoảng năm phút trước khi ra ngoài! Sau đó, quản lý cũng đi vào khoảng năm phút nữa, đến bây giờ vẫn chưa có ai mở cửa nữa!”
Xem hết, Giang Hiểu Nhi nói:
“Tôi đã nói, tôi đi vào cầm văn kiện, có thể nhìn ra, tôi đi vào tay không, lúc đi ra, trong tôi ôm một phần văn kiện, về điểm này, tôi không có nói láo, mời nhân viên kỹ thuật phóng to nó lên!”
Sau đó, Giang Hiểu Nhi nhờ anh phóng to biểu cảm từng người, nhưng khoảng cách quá xa, không thể nhìn thấy.
Nhìn một vòng, Jennifer liền an tâm không ít, chung quy vẫn là không có chứng cứ rõ ràng, lời cô nói cũng không khác lắm, lập tức liền đối chọi nói:
“Cô tốn công như vậy, thần thần bí bí chỉ ra cái ai cũng biết à?”
“Cô gấp cái gì? Tôi đương nhiên có chứng cứ có thể rửa oan cho mình. Trước hết phải cho mọi người hiểu chút về sự việc!”
Cô nóng nảy, Giang Hiểu Nhi ngược lại bắt đầu có chút hoài nghi cô, đứng thẳng người, ánh mắt rơi vào máy móc kế bên, sắc bén thêm mấy phần:
“Được rồi, bây giờ chính thức bắt đầu! Máy móc hiện ở đây, Mao quản lý, ông là người cuối cùng vào đây. Tôi muốn xác định một chút, sau khi phát hiện máy bị hỏng, ông có chạm vào máy không, hoặc chạm qua thay đổi thứ gì, bởi vì bất kỳ sai lầm hoặc thiếu sót, bằng chứng cuối cùng cũng có thể sẽ hướng về ông— ”
Sau khi suy nghĩ, ông nói:
“Không có! Nhìn là biết đã hỏng sao lại phải đụng vào? Gần đây chỉ sử dụng mỗi máy này, kiểm tra chút, không thấy rác, liền đi ra ngoài!”
Gật đầu, Giang Hiểu Nhi cười, thở dài một hơi: “Cám ơn!”
“Nói như vậy, người cuối cùng chạm qua chính là cô!”. Jennifer lại hướng mũi nhọn về cô.
Lần này, cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Cười nhạt một tiếng, Giang Hiểu Nhi càng tự tin hơn: “Nhưng tôi chắc chắn không chạm vào máy móc, tôi có thể chứng minh điều đó! Châu tiểu thư, đừng vội —— hiện tại, nơi này chính là hiện trường cuối, mọi người chấp nhận không?”
Ánh mắt rơi vào cô, Phùng Dịch Phong khóe môi toát ra ý cười nhẹ——
Thấy không ai lên tiếng, Giang Hiểu Nhi nhìn sang kỹ sư cao cấp:
“Kỹ sư cao cấp, mười dùng lý thuyết chuyên môn để phân tích nguyên nhân khiến máy bị hư! Tốt nhất là nói chính xác các bước vận hành. Tôi cần các bước của anh để xác định trong sạch! Chỉ có thể nhìn, không thể đụng, sẽ hủy hoại chứng cớ!”
Sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi tiến lên, đẩy kính và nói:
“Do người vận hành sai! Nhìn từ thiết bị kẹp, máy đã sẵn sàng thực hiện kiểm tra áp suất và ép xuống bình thường! Nhưng do cắm ngược lại, làm cho máy đi lên thành kiểm tra độ co giãn; Có hai khả năng, điều khiển bằng máy tính và chỉnh sửa chương trình sai, khả năng khác là không sử dụng máy tính và được bật trực tiếp. Tốc độ được lưu trữ trong mạch là tốc độ tự động được ghi lại trong lần kiểm tra cuối cùng, từ không gian lưu trữ, dù ngược, nhưng dùng điều khiển ngừng thì không nghiêm trọng lắm, trừ khi giữ tay không buông–”
Sau khi phân tích thì anh cũng bực bội. Bị mù sao? Ngay khi máy di chuyển nên để ý nó, thấy như vậy phải buông tay? Sao để hư hỏng nghiêm trọng như vậy?
Nghe xong phân tích, Giang Hiểu Nhi liền hiểu, mắt nhìn đến hộp điều khiến nói:
“Hiện tại tất cả mọi người hiểu rõ toàn bộ quá trình! Chúng tôi ở lại 5p không đủ thời gian để mở máy tính và điều khiển, nhất định do nguyên nhân thứ hai! Có người cắm ngược và sử dụng điều khiển! Rất đơn giản! Vân tay! Vỏ ngoài máy được sơn, người đã chạm vào máy có thể dễ dàng để lại dấu vân tay! Nút bấm trên máy cũng vậy, cũng nhất định có vân tay! Tương tự, phải có dấu vân tay trên hộp và nút điều khiển. Máy rất dễ bị bụi, vân tay càng dễ lưu lại! Dù nhiều người chạm qua, nhưng người cuối cùng vẫn sẽ để lại dấu! Mời chuyên gia đến thu thập, chứng minh tôi không chạm qua.”
Giang Hiểu Nhi đưa tay phải lên và uốn cong ngón trỏ:
“Cuối tuần, tôi đi siêu thị không cẩn thận bị con cua quẹt làm bị thương, rõ ràng có một vết thương, cho nên dù tôi trước đó có lưu vân tay, cũng sẽ mất một phần vì vết thương. Tôi chắc chắn hôm qua không đụng máy móc, cho nên, tôi tin rằng có lưu lại bao nhiêu vân tay cũng không có vân tay tôi. Vả lại muốn cắm dây phải vịn vào tường, tin rằng ai cũng thấy”
Thu tay lại, Giang Hiểu Nhi nói:
“Mạc Tổng, chúng ta cần tìm một chuyên gia về dấu vân tay để thu thập một vài dấu vân tay và phân tích dữ liệu chuyên nghiệp? Không biết có khó khăn gì không?”
Phùng Dịch Phong liếc nhìn Mạc Ngôn, Mạc Ngôn liền nói: “Đương nhiên! Tôi sẽ gọi chuyên gia từ cục pháp chứng tới!!”
Ngay khi anh nhấc máy, Jennifer đã bủn rủn chân tay, tâm không yên, môi cô run lên, cả người cũng mất đà.
Lúc này, Cát quản lý lên tiếng: “Jennifer, thật sự là cô làm sao?”
Lắc đầu, trước mắt bao người, cô lắp bắp: “Tôi. . . Không phải tôi, tôi không phải cố ý! Tôi là không cẩn thận dẫm lên bộ điều khiển, mới —— ”
“Thì ra là cô! Vừa ăn cướp vừa la làng! Thật tâm cơ”
“Làm sai mà còn mạnh miệng như vậy! Xem mọi người đều đần hết sao?”
“Không hổ tâm phụ nữ độc nhất! Loại người này, về sau cách xa cô ta một chút!”
. . .
Không cần nói nữa, Mạc Ngôn trực tiếp tắt điện thoại, Phùng Dịch Phong ánh mắt nhàn nhạt tán thưởng nhìn Giang Hiểu Nhi, nhếch nhẹ môi quay người rời đi!
Cả nhóm đi theo và giải tán. Quản lý bộ phận cau mày thở dài.
Tra ra manh mối, kết quả cũng không cần nói, Jennifer thu thập rời đi, trở lại văn phòng, Giang Hiểu Nhi cũng không mấy vui vẻ, trận chiến này, khiến cô mệt mỏi.
Gục xuống bàn, cô trông mong nhìn chằm chằm thời gian: hy vọng giờ nghỉ trưa mau đến, đi đến văn phòng chồng mình, tìm an ủi!
“Cám ơn quản lý, phiền nhân viên kỹ thuật phát video giám sát, để mọi người cùng thấy!”
Một nhân viên kỹ thuật điều chỉnh màn hìnhcủa từng video giám sát. Sau đó anh giải thích
“Tổng giám đốc, theo giám sát, hôm đó có hai nhân viên đi vào, chỉ vào buổi chiều, và ở lại khoảng năm phút trước khi ra ngoài! Sau đó, quản lý cũng đi vào khoảng năm phút nữa, đến bây giờ vẫn chưa có ai mở cửa nữa!”
Xem hết, Giang Hiểu Nhi nói:
“Tôi đã nói, tôi đi vào cầm văn kiện, có thể nhìn ra, tôi đi vào tay không, lúc đi ra, trong tôi ôm một phần văn kiện, về điểm này, tôi không có nói láo, mời nhân viên kỹ thuật phóng to nó lên!”
Sau đó, Giang Hiểu Nhi nhờ anh phóng to biểu cảm từng người, nhưng khoảng cách quá xa, không thể nhìn thấy.
Nhìn một vòng, Jennifer liền an tâm không ít, chung quy vẫn là không có chứng cứ rõ ràng, lời cô nói cũng không khác lắm, lập tức liền đối chọi nói:
“Cô tốn công như vậy, thần thần bí bí chỉ ra cái ai cũng biết à?”
“Cô gấp cái gì? Tôi đương nhiên có chứng cứ có thể rửa oan cho mình. Trước hết phải cho mọi người hiểu chút về sự việc!”
Cô nóng nảy, Giang Hiểu Nhi ngược lại bắt đầu có chút hoài nghi cô, đứng thẳng người, ánh mắt rơi vào máy móc kế bên, sắc bén thêm mấy phần:
“Được rồi, bây giờ chính thức bắt đầu! Máy móc hiện ở đây, Mao quản lý, ông là người cuối cùng vào đây. Tôi muốn xác định một chút, sau khi phát hiện máy bị hỏng, ông có chạm vào máy không, hoặc chạm qua thay đổi thứ gì, bởi vì bất kỳ sai lầm hoặc thiếu sót, bằng chứng cuối cùng cũng có thể sẽ hướng về ông— ”
Sau khi suy nghĩ, ông nói:
“Không có! Nhìn là biết đã hỏng sao lại phải đụng vào? Gần đây chỉ sử dụng mỗi máy này, kiểm tra chút, không thấy rác, liền đi ra ngoài!”
Gật đầu, Giang Hiểu Nhi cười, thở dài một hơi: “Cám ơn!”
“Nói như vậy, người cuối cùng chạm qua chính là cô!”. Jennifer lại hướng mũi nhọn về cô.
Lần này, cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Cười nhạt một tiếng, Giang Hiểu Nhi càng tự tin hơn: “Nhưng tôi chắc chắn không chạm vào máy móc, tôi có thể chứng minh điều đó! Châu tiểu thư, đừng vội —— hiện tại, nơi này chính là hiện trường cuối, mọi người chấp nhận không?”
Ánh mắt rơi vào cô, Phùng Dịch Phong khóe môi toát ra ý cười nhẹ——
Thấy không ai lên tiếng, Giang Hiểu Nhi nhìn sang kỹ sư cao cấp:
“Kỹ sư cao cấp, mười dùng lý thuyết chuyên môn để phân tích nguyên nhân khiến máy bị hư! Tốt nhất là nói chính xác các bước vận hành. Tôi cần các bước của anh để xác định trong sạch! Chỉ có thể nhìn, không thể đụng, sẽ hủy hoại chứng cớ!”
Sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi tiến lên, đẩy kính và nói:
“Do người vận hành sai! Nhìn từ thiết bị kẹp, máy đã sẵn sàng thực hiện kiểm tra áp suất và ép xuống bình thường! Nhưng do cắm ngược lại, làm cho máy đi lên thành kiểm tra độ co giãn; Có hai khả năng, điều khiển bằng máy tính và chỉnh sửa chương trình sai, khả năng khác là không sử dụng máy tính và được bật trực tiếp. Tốc độ được lưu trữ trong mạch là tốc độ tự động được ghi lại trong lần kiểm tra cuối cùng, từ không gian lưu trữ, dù ngược, nhưng dùng điều khiển ngừng thì không nghiêm trọng lắm, trừ khi giữ tay không buông–”
Sau khi phân tích thì anh cũng bực bội. Bị mù sao? Ngay khi máy di chuyển nên để ý nó, thấy như vậy phải buông tay? Sao để hư hỏng nghiêm trọng như vậy?
Nghe xong phân tích, Giang Hiểu Nhi liền hiểu, mắt nhìn đến hộp điều khiến nói:
“Hiện tại tất cả mọi người hiểu rõ toàn bộ quá trình! Chúng tôi ở lại 5p không đủ thời gian để mở máy tính và điều khiển, nhất định do nguyên nhân thứ hai! Có người cắm ngược và sử dụng điều khiển! Rất đơn giản! Vân tay! Vỏ ngoài máy được sơn, người đã chạm vào máy có thể dễ dàng để lại dấu vân tay! Nút bấm trên máy cũng vậy, cũng nhất định có vân tay! Tương tự, phải có dấu vân tay trên hộp và nút điều khiển. Máy rất dễ bị bụi, vân tay càng dễ lưu lại! Dù nhiều người chạm qua, nhưng người cuối cùng vẫn sẽ để lại dấu! Mời chuyên gia đến thu thập, chứng minh tôi không chạm qua.”
Giang Hiểu Nhi đưa tay phải lên và uốn cong ngón trỏ:
“Cuối tuần, tôi đi siêu thị không cẩn thận bị con cua quẹt làm bị thương, rõ ràng có một vết thương, cho nên dù tôi trước đó có lưu vân tay, cũng sẽ mất một phần vì vết thương. Tôi chắc chắn hôm qua không đụng máy móc, cho nên, tôi tin rằng có lưu lại bao nhiêu vân tay cũng không có vân tay tôi. Vả lại muốn cắm dây phải vịn vào tường, tin rằng ai cũng thấy”
Thu tay lại, Giang Hiểu Nhi nói:
“Mạc Tổng, chúng ta cần tìm một chuyên gia về dấu vân tay để thu thập một vài dấu vân tay và phân tích dữ liệu chuyên nghiệp? Không biết có khó khăn gì không?”
Phùng Dịch Phong liếc nhìn Mạc Ngôn, Mạc Ngôn liền nói: “Đương nhiên! Tôi sẽ gọi chuyên gia từ cục pháp chứng tới!!”
Ngay khi anh nhấc máy, Jennifer đã bủn rủn chân tay, tâm không yên, môi cô run lên, cả người cũng mất đà.
Lúc này, Cát quản lý lên tiếng: “Jennifer, thật sự là cô làm sao?”
Lắc đầu, trước mắt bao người, cô lắp bắp: “Tôi. . . Không phải tôi, tôi không phải cố ý! Tôi là không cẩn thận dẫm lên bộ điều khiển, mới —— ”
“Thì ra là cô! Vừa ăn cướp vừa la làng! Thật tâm cơ”
“Làm sai mà còn mạnh miệng như vậy! Xem mọi người đều đần hết sao?”
“Không hổ tâm phụ nữ độc nhất! Loại người này, về sau cách xa cô ta một chút!”
. . .
Không cần nói nữa, Mạc Ngôn trực tiếp tắt điện thoại, Phùng Dịch Phong ánh mắt nhàn nhạt tán thưởng nhìn Giang Hiểu Nhi, nhếch nhẹ môi quay người rời đi!
Cả nhóm đi theo và giải tán. Quản lý bộ phận cau mày thở dài.
Tra ra manh mối, kết quả cũng không cần nói, Jennifer thu thập rời đi, trở lại văn phòng, Giang Hiểu Nhi cũng không mấy vui vẻ, trận chiến này, khiến cô mệt mỏi.
Gục xuống bàn, cô trông mong nhìn chằm chằm thời gian: hy vọng giờ nghỉ trưa mau đến, đi đến văn phòng chồng mình, tìm an ủi!
Bình luận facebook