Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong - Chương 314
Chương 314: vợ tính trẻ con, chồng phải nghiêm quản
cô nhìn ra được, Phùng Dịch Phong không muốn cho cô vào cửa, nhưng Duẫn Lan Khê cũng không ngờ tới là bởi vì bên trong có người, cô chỉ cho là anh đang đề phòng cô nên phần nào cũng hiện lên vẻ lúng túng.
Không dễ dàng gì mà cô đến được đây nên dù xấu hổ đến mấy cô cũng gượng cười, nói:
“Ta có mở triển lãm cá nhân vào cuối tuần này, vì để đưa thư mời nên ta mới thuận tiện đến đây!”
cô lấy ra một phong thư mời có thiết kế tinh xảo với hai màu trắng và xanh lục “Ngươi có thể tới tham dự không? Một mình, có thể chứ?”
Sợ anh mang theo Giang Hiểu Nhi, Dung Lâm Khiết nhanh miệng chặn trước một đường.
Ánh mắt giao nhau, Dung Lâm Khiết nói
“Triển lãm đầu tiên sau khi tôi trở về! Không muốn xuất hiện việc gì ảnh hưởng tâm tình, coi như giúp ta một lần, đến tham dự, được chứ?”
Đưa tay sang nhận thiệp mời, Phùng Dịch Phong nói: “Ta biết.”
Cùng lúc này người của phòng bếp mang cơm đến, thật ra cô đã nghe ngóng muốn cùng anh dùng bữa, thấy thế Dung Lâm Khiết cũng biết điều mà lui
“cám ơn, không phiền ngươi dùng cơm, ta đi trước! Cuối tuần, 7h, nhớ đến.”
“Được!”
Gật đầu, Phùng Dịch Phong cũng không có giữ người, nhìn theo cô đến thang máy rồi nhận cơm từ phòng bếp cũng không quên dặn: “Hai giờ sau lại đến lấy.”
“Dạ, Tổng giám đốc!”
Đợi nửa ngày, chờ khi không còn động tĩnh, khi nghe được tiếng cửa đóng lại Giang Hiểu Nhi đi ra, khi nãy loáng thoáng nghe được tiếng nữ nhân, cô mở cửa thăm dò chỉ thấy bóng lưng mặc đồ trắng của một nam nhân, Giang Hiểu Nhi nhíu mày buồn bực:
“chồng, ngươi cùng đầu bếp nói gì mà lâu như vậy?”
Vô thức tay chuyển tấm thiệp mời xuống dưới hộp cơm, anh nói: “Đúng vaayk, đi vào ngồi xuống, chuẩn bị ăn nào!”
“Được!”
Xoay người lại, hướng về phía sô pha, Giang Hiểu Nhi thu dọn bình hoa trên bàn sang một bên, dọn dẹp một chút mặt bàn hiện tại, một bên khác, Phùng Dịch Phong đem thiếp mời cất dưới đống tư liệu, sau đó đem khăn trải bàn dùng một lần trước khi mang đồ ăn ra.
Ngoại trừ cá cay, KFC còn có hai phần salat, màn thầu cũng có đặc biệt còn chuẩn bị hai phần món chính, còn có một dĩa trái cây gọt tỉa xinh đẹp. Phùng Dịch Phong cầm đũa đưa cho cô.
“Ăn nhanh đi, trước khi thức ăn nguội.”
“Được!”
Cùng với Phùng Dịch Phong, Giang Hiểu Nhi không khách khí gắp miếng cá to đưa vào miệng mình, mắt thấy anh không ăn mà cầm điện thoại lên xem, Giang Hiểu Nhi thăm dò đôi chút:
“chồng, không ăn hả?”
“Ta chưa đói lắm, tí nữa ăn.”
Lướt điện thoại, vẫn không thấy tin tức napf từ Doãn Lan Khuê, Phùng Dịch Phong mới thoáng yên tâm, sợ bị cô nhìn thấy, bầu không khí tươi đẹp sẽ bị phá hủy, chợt nhớ tới gì đó, anh tiến vào ứng dụng mua hàng nhanh chọn chút đồ ăn vặt bỏ vào giỏ hàng, thanh toán xong rồi điền địa chỉ chờ giao đến.
Bỏ điện thoại qua một bên, anh cầm dũa lên gắp một cái chân gà cho cô:: “Về sau muốn ăn gì thì lên văn phòng ta, ta sẽ kêu người làm cho ngươi”
“Được!”
Nhìn thấy cô thõa mãn cười tươi, tay Phùng Dịch Phong gấp một cái bánh bao nhỏ, suy nghĩ trong đầu cũng đánh nhau mấy vòng.
Dung Lâm Khiết làm sao lại chạy thẳng đến công ty anh? Thật là chỉ đưa anh tấm thiệp mười hay cô còn có âm mưu gì khác? Mặc Ngôn cũng thật là, như thế nào lại không điện báo anh trước một chút, suýt thì lại chạm mặt nhau.
Phùng Dịch Phong không thể ăn cay, nên phần cá cay hầu như vào hết bụng của Giang Hiểu Nhi, dạ dày được chiều thỏa mãn sinh ra tâm trạng thật tốt, sau khi ăn xong cô cầm nĩa hướng đến dĩa trái cây.
Nhìn cô chỉ ăn một nửa cái bành bao, Phùng Dịch Phong nhíu mài: “Ngươi đã no chưa?”
“Rồi, bánh gato để đó ta thong thả chút lại ăn”
Không có người quấy rầy, cơm trưa ăn thật thư thái, nếu không phải sợ bị dò hỏi thì cô cũng đã mang theo bánh gato đi: “chồng, ngươi ăn nhiều một chút!”
Hai người ở cạnh nhau thường xuyên, bầu không khí vô cùng tươi đẹp, Phùng Dịch Phong đã chuẩn bị chu toàn câu trả lời cho những câu hỏi liên quan đến Dung Lâm Khiết nhưng cũng không hỏi ra miệng. .
Chờ Phùng Dịch Phong ăn xong, Giang Hiểu Nhi đơn Giang thu dọn một chút chừa lại dĩa trái cây cùng bánh gato.
Sau khi thu dọn, Phùng Dịch Phong đem bàn dọn vào một góc, bởi vì sợ bám mùi tanh của cá nên hai người đơn Giang rửa mặt một chút.
Phùng Dịch Phong nhận điện thoại quay lại làm việc, Giang Hiểu Nhi thì cuộn mình trên sô pha chợp mắt ít phút.
***
Mặt khác, bên trong thang máy, Dung Lâm Khiết chưa rời đi, cô muốn tìm lý do quay lại nhưng lại sợ bị phản tác dụng.
Vô thức đưa tay về phía nút thang máy, chưa kịp nhấn nút cửa đã mở ra, một nhóm phụ nữ ríu rít tươi cười đi vào, cô lùi về sau nhường chỗ cho họ.
“Ai có nghe nói chưa? Có người dùng mánh lời làm chuyện xấu ở công ty, giám đốc bắt được rất tức giận và hình như còn trừ lương nữa.”
“Ta có nghe nói, hình như là cái ngườiLillian mới gây chuyện? Hình như cô ấy bị tổng giám đốc gọi đi nói chuyện, không biết có bị đuổi không.”
“Chẳng phải cô ấy rất mê người sao? Ngươi xem nam nhân bị cô mê hoặc đến điên đảo tâm trí, cô mới tới mà khu nhà ăn số 6 bị chen đến sập! Không biết có bao nhiêu xinh đẹp, ngươi gặp qua chưa? Cps khoa trương quá không? Tổng giám đốc chắc không bị cô mê hoặc đâu nhỉ?”
“Ta đã gặp một lần rồi, thật là so với phụ nữ khác dễ nhìn hơn đôi chút. Nói thế nào đây nhỉ? Dáng người uyển chuyển, khí chất cũng rất không giống nhau! Cô ấy trắng đến phát sáng, giống như chúng ta sau khi sử dụng bộ lọc chụp ảnh vậy, đôi mắt và khuôn miệng rất đặc biệt! Hay nói nam và nữ mắt nhìn khác nhau, nhưng với ta mà nói cô quả thật rất mê người.”
“Giang Giang Hiểu Nhi thật sự đẹp mắt đến vậy sao? Làm ta thật tò mò! Khó trách Jennifer của Quốc tế ghét cô ấy đến như vậy! Mỹ nữ xinh đẹp, người theo đuổi đều bị cô cướp đi mất, có thể không chán ghét sao?”
“Ta cũng rất tò mò là Tổng giám đốc có để ý đến cô ấy hay không? Không phải họ luôn đồn rằng Tổng giám đốc không như những người đàn ông bình thường sao?”
“Nếu bị mê hoặc ta hoàn toàn phục cô!”
“Ha ha~”
……
Cười cười nói nói không để ý nữ nhân phía sau họ mặt cũng đều đã đen lại: anh ngay cả văn phòng cũng không cho bước vào còn nữ nhân kia thì lại được anh mang theo đi làm?
cô ở Quốc tế như thế nào?
Khuôn mặt trong nháy mắt vặn vẹo, Duẫn Lan Khê cũng đi theo phía sau lồng ngực tức giận phập phồng đi đến tấm biển văn phòng cuối tầng.
***
Trong văn phòng Tổng giám đốc, Giang Hiểu Nhi ngủ gật, vừa mở mắt đã bật dậy ngay, cô nhanh chóng đi rửa mặt còn 15p nữa là đến giờ làm việc.
Cho dù bị đem làm một trò đùa, cô vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, Phùng Dịch Phong thấy thế hướng cô vẫy tại kêu lại
“Không vội, ăn chút trái cây rồi hẳn đi!”
Vừa nói anh ta vừa lấy ra một bên túi là một dãy đồ ăn vặt rực rỡ, thạch, trái cây sấy khô, bánh quy, đồ ăn vặt, kẹo, đủ loại đồ ăn vặt đóng gói riêng.
“Cho ta?”
Giang Hiểu Nhi dựa vào gần anh một chút, anh liền theo thói quen đem cô ôm vào trong ngực, anh thích nét xinh đẹp dịu dàng này của cô: “Ừm, về sau, không cho phép phép người ăn kẹo mút, kem trước mặt đàn ông, chuối cũng không được!”
cô nhìn ra được, Phùng Dịch Phong không muốn cho cô vào cửa, nhưng Duẫn Lan Khê cũng không ngờ tới là bởi vì bên trong có người, cô chỉ cho là anh đang đề phòng cô nên phần nào cũng hiện lên vẻ lúng túng.
Không dễ dàng gì mà cô đến được đây nên dù xấu hổ đến mấy cô cũng gượng cười, nói:
“Ta có mở triển lãm cá nhân vào cuối tuần này, vì để đưa thư mời nên ta mới thuận tiện đến đây!”
cô lấy ra một phong thư mời có thiết kế tinh xảo với hai màu trắng và xanh lục “Ngươi có thể tới tham dự không? Một mình, có thể chứ?”
Sợ anh mang theo Giang Hiểu Nhi, Dung Lâm Khiết nhanh miệng chặn trước một đường.
Ánh mắt giao nhau, Dung Lâm Khiết nói
“Triển lãm đầu tiên sau khi tôi trở về! Không muốn xuất hiện việc gì ảnh hưởng tâm tình, coi như giúp ta một lần, đến tham dự, được chứ?”
Đưa tay sang nhận thiệp mời, Phùng Dịch Phong nói: “Ta biết.”
Cùng lúc này người của phòng bếp mang cơm đến, thật ra cô đã nghe ngóng muốn cùng anh dùng bữa, thấy thế Dung Lâm Khiết cũng biết điều mà lui
“cám ơn, không phiền ngươi dùng cơm, ta đi trước! Cuối tuần, 7h, nhớ đến.”
“Được!”
Gật đầu, Phùng Dịch Phong cũng không có giữ người, nhìn theo cô đến thang máy rồi nhận cơm từ phòng bếp cũng không quên dặn: “Hai giờ sau lại đến lấy.”
“Dạ, Tổng giám đốc!”
Đợi nửa ngày, chờ khi không còn động tĩnh, khi nghe được tiếng cửa đóng lại Giang Hiểu Nhi đi ra, khi nãy loáng thoáng nghe được tiếng nữ nhân, cô mở cửa thăm dò chỉ thấy bóng lưng mặc đồ trắng của một nam nhân, Giang Hiểu Nhi nhíu mày buồn bực:
“chồng, ngươi cùng đầu bếp nói gì mà lâu như vậy?”
Vô thức tay chuyển tấm thiệp mời xuống dưới hộp cơm, anh nói: “Đúng vaayk, đi vào ngồi xuống, chuẩn bị ăn nào!”
“Được!”
Xoay người lại, hướng về phía sô pha, Giang Hiểu Nhi thu dọn bình hoa trên bàn sang một bên, dọn dẹp một chút mặt bàn hiện tại, một bên khác, Phùng Dịch Phong đem thiếp mời cất dưới đống tư liệu, sau đó đem khăn trải bàn dùng một lần trước khi mang đồ ăn ra.
Ngoại trừ cá cay, KFC còn có hai phần salat, màn thầu cũng có đặc biệt còn chuẩn bị hai phần món chính, còn có một dĩa trái cây gọt tỉa xinh đẹp. Phùng Dịch Phong cầm đũa đưa cho cô.
“Ăn nhanh đi, trước khi thức ăn nguội.”
“Được!”
Cùng với Phùng Dịch Phong, Giang Hiểu Nhi không khách khí gắp miếng cá to đưa vào miệng mình, mắt thấy anh không ăn mà cầm điện thoại lên xem, Giang Hiểu Nhi thăm dò đôi chút:
“chồng, không ăn hả?”
“Ta chưa đói lắm, tí nữa ăn.”
Lướt điện thoại, vẫn không thấy tin tức napf từ Doãn Lan Khuê, Phùng Dịch Phong mới thoáng yên tâm, sợ bị cô nhìn thấy, bầu không khí tươi đẹp sẽ bị phá hủy, chợt nhớ tới gì đó, anh tiến vào ứng dụng mua hàng nhanh chọn chút đồ ăn vặt bỏ vào giỏ hàng, thanh toán xong rồi điền địa chỉ chờ giao đến.
Bỏ điện thoại qua một bên, anh cầm dũa lên gắp một cái chân gà cho cô:: “Về sau muốn ăn gì thì lên văn phòng ta, ta sẽ kêu người làm cho ngươi”
“Được!”
Nhìn thấy cô thõa mãn cười tươi, tay Phùng Dịch Phong gấp một cái bánh bao nhỏ, suy nghĩ trong đầu cũng đánh nhau mấy vòng.
Dung Lâm Khiết làm sao lại chạy thẳng đến công ty anh? Thật là chỉ đưa anh tấm thiệp mười hay cô còn có âm mưu gì khác? Mặc Ngôn cũng thật là, như thế nào lại không điện báo anh trước một chút, suýt thì lại chạm mặt nhau.
Phùng Dịch Phong không thể ăn cay, nên phần cá cay hầu như vào hết bụng của Giang Hiểu Nhi, dạ dày được chiều thỏa mãn sinh ra tâm trạng thật tốt, sau khi ăn xong cô cầm nĩa hướng đến dĩa trái cây.
Nhìn cô chỉ ăn một nửa cái bành bao, Phùng Dịch Phong nhíu mài: “Ngươi đã no chưa?”
“Rồi, bánh gato để đó ta thong thả chút lại ăn”
Không có người quấy rầy, cơm trưa ăn thật thư thái, nếu không phải sợ bị dò hỏi thì cô cũng đã mang theo bánh gato đi: “chồng, ngươi ăn nhiều một chút!”
Hai người ở cạnh nhau thường xuyên, bầu không khí vô cùng tươi đẹp, Phùng Dịch Phong đã chuẩn bị chu toàn câu trả lời cho những câu hỏi liên quan đến Dung Lâm Khiết nhưng cũng không hỏi ra miệng. .
Chờ Phùng Dịch Phong ăn xong, Giang Hiểu Nhi đơn Giang thu dọn một chút chừa lại dĩa trái cây cùng bánh gato.
Sau khi thu dọn, Phùng Dịch Phong đem bàn dọn vào một góc, bởi vì sợ bám mùi tanh của cá nên hai người đơn Giang rửa mặt một chút.
Phùng Dịch Phong nhận điện thoại quay lại làm việc, Giang Hiểu Nhi thì cuộn mình trên sô pha chợp mắt ít phút.
***
Mặt khác, bên trong thang máy, Dung Lâm Khiết chưa rời đi, cô muốn tìm lý do quay lại nhưng lại sợ bị phản tác dụng.
Vô thức đưa tay về phía nút thang máy, chưa kịp nhấn nút cửa đã mở ra, một nhóm phụ nữ ríu rít tươi cười đi vào, cô lùi về sau nhường chỗ cho họ.
“Ai có nghe nói chưa? Có người dùng mánh lời làm chuyện xấu ở công ty, giám đốc bắt được rất tức giận và hình như còn trừ lương nữa.”
“Ta có nghe nói, hình như là cái ngườiLillian mới gây chuyện? Hình như cô ấy bị tổng giám đốc gọi đi nói chuyện, không biết có bị đuổi không.”
“Chẳng phải cô ấy rất mê người sao? Ngươi xem nam nhân bị cô mê hoặc đến điên đảo tâm trí, cô mới tới mà khu nhà ăn số 6 bị chen đến sập! Không biết có bao nhiêu xinh đẹp, ngươi gặp qua chưa? Cps khoa trương quá không? Tổng giám đốc chắc không bị cô mê hoặc đâu nhỉ?”
“Ta đã gặp một lần rồi, thật là so với phụ nữ khác dễ nhìn hơn đôi chút. Nói thế nào đây nhỉ? Dáng người uyển chuyển, khí chất cũng rất không giống nhau! Cô ấy trắng đến phát sáng, giống như chúng ta sau khi sử dụng bộ lọc chụp ảnh vậy, đôi mắt và khuôn miệng rất đặc biệt! Hay nói nam và nữ mắt nhìn khác nhau, nhưng với ta mà nói cô quả thật rất mê người.”
“Giang Giang Hiểu Nhi thật sự đẹp mắt đến vậy sao? Làm ta thật tò mò! Khó trách Jennifer của Quốc tế ghét cô ấy đến như vậy! Mỹ nữ xinh đẹp, người theo đuổi đều bị cô cướp đi mất, có thể không chán ghét sao?”
“Ta cũng rất tò mò là Tổng giám đốc có để ý đến cô ấy hay không? Không phải họ luôn đồn rằng Tổng giám đốc không như những người đàn ông bình thường sao?”
“Nếu bị mê hoặc ta hoàn toàn phục cô!”
“Ha ha~”
……
Cười cười nói nói không để ý nữ nhân phía sau họ mặt cũng đều đã đen lại: anh ngay cả văn phòng cũng không cho bước vào còn nữ nhân kia thì lại được anh mang theo đi làm?
cô ở Quốc tế như thế nào?
Khuôn mặt trong nháy mắt vặn vẹo, Duẫn Lan Khê cũng đi theo phía sau lồng ngực tức giận phập phồng đi đến tấm biển văn phòng cuối tầng.
***
Trong văn phòng Tổng giám đốc, Giang Hiểu Nhi ngủ gật, vừa mở mắt đã bật dậy ngay, cô nhanh chóng đi rửa mặt còn 15p nữa là đến giờ làm việc.
Cho dù bị đem làm một trò đùa, cô vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, Phùng Dịch Phong thấy thế hướng cô vẫy tại kêu lại
“Không vội, ăn chút trái cây rồi hẳn đi!”
Vừa nói anh ta vừa lấy ra một bên túi là một dãy đồ ăn vặt rực rỡ, thạch, trái cây sấy khô, bánh quy, đồ ăn vặt, kẹo, đủ loại đồ ăn vặt đóng gói riêng.
“Cho ta?”
Giang Hiểu Nhi dựa vào gần anh một chút, anh liền theo thói quen đem cô ôm vào trong ngực, anh thích nét xinh đẹp dịu dàng này của cô: “Ừm, về sau, không cho phép phép người ăn kẹo mút, kem trước mặt đàn ông, chuối cũng không được!”
Bình luận facebook