5.
Hu cái đầu nhà anh ấy chứ hu, khóc oa oa không được à?
Trình Hề Hoài biến mất khỏi tầm mắt tôi đến ngày thứ ba thì tôi nhận được thiệp mời đi dã luyện (huấn luyện thực địa).
Đây là một hoạt động mà toàn bộ tướng quân và phó tướng sẽ dẫn theo gia quyến tham gia.
Nội dung chỉ có một: đánh nhau.
Không dùng vũ khí, đánh lộn đơn thuần.
Ý của hoàng đế trẻ là, đám các khanh cả ngày chỉ biết ngồi trong quân trướng chỉ tay năm ngón, lẽ nào muốn khiêng cái bụng rung rinh thịt mỡ trơ mặt ra chiến trường sao?
Có phải nên thể hiện chút bản lĩnh thực sự không?
Người thắng được thưởng ngàn lượng vàng, thua lại không bị phạt gì.
Đại khái có khả năng sẽ bị cười thối mặt tầm một năm gì đó.
"Ôi chu cha, đây chẳng phải là vị tướng quân anh dũng oai hùng bụng béo mặc áo giáp không lọt, xếp chót dã luyện đây sao?"
Cho đến khi đối tượng bị cười vào mặt sang năm lên sàn.
Chơ nên, mỗi khi sắp tới kỳ dã luyện, kinh thành sẽ xuất hiện một đội quân bí ẩn.
Ai nấy quyền cao chức trọng, chiến công hiển hách.
Mỗi ngày không làm gì khác, chỉ có thở phì phò kéo nhau chạy quanh kinh thành rèn luyện thân thể.
Tránh cho đến lúc tuổi già rồi lại khó giữ mặt mũi người già.
Mà Trình Hề Hoài là đại tướng trẻ tuổi nhất, đương nhiên là phải tham gia rồi.
Năm nào tôi cũng tham gia với Trình Hề Hoài.
Không vì lý do nào khác.
Chính là vì bọn họ đánh đến lúc hăng lên, ai cũng thích cởi trần.
Rất đẹp mắt, tôi thích ngắm.
...
Với lý do đầy tính mấu chốt là không thể vạch áo cho người xem lưng, tôi với Trình Hề Hoài ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Trên xe, hắn nhắm mắt dưỡng thần, một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho tôi luôn.
Nhưng mà trong buồng xe yên tĩnh, có một giọng nói bí ẩn vẫn cứ chui qua lỗ tai mà đánh thẳng vào trong óc tôi.
[Sao nàng lại không nói chuyện với mình, yên ắng quá đi, mình còn tưởng hai đứa không bao giờ thiếu chuyện để nói với nhau nữa cơ.]
[Hay là mình cứ chủ động mở miệng nhỉ? Không được! Nhỡ đâu nàng lại quạt cho một trận thì xong đời, mình sẽ không nhịn được mà bật khóc mất.]
[Phu nhân ơi để ý người ta đi mà, để ý người ta đi mà phu nhân ơi...]
Tôi thấy ồn đến mức nghe không nổi luôn.
"Chuyện kia..."
Trình Hề Hoài mở choàng mắt, nhíu mày, trên mặt còn mang một thoáng không kiên nhẫn.
Thằng ranh này còn làm bộ làm tịch gì nữa chứ!
Tôi hít sâu một hơi, nói: "Chuyện hai ngày trước, xin lỗi, ta không nên bảo chàng cút ra ngoài."
Trình Hề Hoài sững sờ.
Sau đó lạnh nhạt nói: "Không có gì, chuyện nhỏ thôi, ta không để trong lòng."
Không để trong lòng cơ á?
Giữa tiếng lòng ai đó hân hoan sung sướng bùm bùm như pháo nổ, tôi cười lên ha ha.
6.
Phó tướng của Trình Hề Hoài tên là Nghiêm Sam, là một anh chàng có cặp mắt rất to.
Cậu ta nhỏ hơn Trình Hề Hoài ba tuổi, cùng hắn vào sinh ra tử trên chiến trường, thân như huynh đệ.
Tôi và Trình Hề Hoài vừa mới vào sân huấn luyện, Nghiêm Sam đã thấy chúng tôi, vẫy tay chạy tới.
Sao tự nhiên thấy chỗ này lạnh thế nhỉ...
[Chính là mài... Ngày nào cũng thì thầm bên tai ta "Vợ anh không gửi thư cho anh, vợ anh không cần anh nữa, vợ anh muốn bỏ anh rồi"]
[Hại ta sợ muốn chết đi được, mới phải tìm Tống Liễu về diễn kịch, rơi vào thảm cảnh như hôm nay đến một câu cũng không dám nói với phu nhân.]
Tôi câm nín không nói được gì, hóa ra là như vậy.
Tôi quay đầu, nhìn anh chàng hồn nhiên vô số tội nhe răng toe toét đang chạy tới.
Tôi thành tâm khấn vái.
"Chúc cậu gặp nhiều may mắn, xin vái cây cột trước đại điện phù hộ cho cậu."
"Trình huynh! Chờ ngài mãi, chào chị dâu!"
Tôi gật đầu đáp lại.
Nghiêm Sam vừa tới đã ôm vai Trình Hề Hoài.
Nghe ngữ khí của cậu ta có vẻ đang nóng lòng muốn thử: "Sao thế, lát nữa anh em ta làm vài kèo chứ nhỉ?"
"Từ hai tháng trước tôi đã bắt đầu luyện võ, năm nay quyết không thể thua anh được."
Trình Hề Hoài dựng ngược lông mày, híp mắt.
Tôi thầm khấn A Di Đà Phật trong bụng.
Quả này có khác gì tự đi tìm đường chết.
Hắn lạnh giọng nói: "Được."
...
Đối thủ khi huấn luyện sẽ được quyết định thông qua việc bốc thăm.
Mỗi vòng như vậy sẽ đào thải một nửa số người, những người còn lại tiếp tục bốc thăm đấu tiếp.
Nghiêm San dám đòi tỷ thí với Trình Hề Hoài, dĩ nhiên là có lý của mình.
Là vị tướng quân tuổi thiếu niên khiến cho cả kinh thành vừa nghe tên đã sợ mất mật, thực lực của Trình Hề Hoài không nói cũng biết.
Nhưng thực lực của Nghiêm Sam cũng không thể coi thường.
Nếu không phải danh tiếng của Trình Hề Hoài quá lớn, thì vị tướng quân đắc ý nhất kinh thành hẳn là cậu ta.
Mà mỗi người gặp trúng hai người họ đều cúi đầu ủ rũ khi nhìn thấy kết quả bốc thăm.
Tựa như đã tiên đoán được mình sẽ thua.
Thực tế cũng xảy ra đúng như thế, sau mấy vòng tỷ thí, trên sàn đấu chỉ còn lại hai người kia.
Đương nhiên cũng thành đối thủ duy nhất.
Tôi khá là chờ mong.
Dù sao thì mấy trận trước Trình Hề Hoài đều đánh rất nhẹ nhàng.
Đối thủ mồ hôi đầm đìa thở hồn hà hổn hển không ngừng, còn hắn thì un dung như đang tản bộ trên sân vắng, thong dong chậm rãi chiến thắng.
Tôi nhìn mà ngứa con mắt.
Để hắn được thể làm màu.
Cho nên khi Nghiêm Sam lên sàn đấu, trong lòng tôi vô cùng kích động.
Đánh đi! Đánh chớt b.à hắn đi!
"Chờ xí." Nghiêm Sam vô cùng nghiêm túc nói.
Sau đó cậu ta đi sang một bên sàn đấu, cởi áo khoác trên người ra, lại còn xoay gân giãn cốt mấy cái nữa.
Bấy giờ mới xoay người, cẩn thận bước tới, vào tư thế phòng thủ.
Nhìn cơ bụng đẫm mồ hôi sáng lên lấp lóa dưới ánh dương, nước mắt tôi muốn chảy tràn khóe miệng luôn.
"Ôi chu cha ơi!"
Đại khái là lỡ nói hơi to, khiến đám nữ quyến phía trước đồng loạt quay đầu lại che miệng cười mà nhìn tôi.
Cười cái gì mà cười!
Chẳng lẽ mấy cô không thích ngắm!
Nếu không phải còn có phu quân ở đây, có khi mấy cô còn muốn móc mắt dán lên đó luôn không chừng.
Khoan đã... Phu quân à...
Hình như mình cũng có phu quân ở đây phải không nhỉ...
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, tôi không nhịn được run lên.
Ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt lạnh nhạt của Trình Hề Hoài.
Tiêu rồi, hình như bị hắn nghe thấy rồi.
7.
"Trình huynh, đa tạ... Ối!"
Không ai nhìn ra được Trình Hề Hoài ra tay như thế nào.
Chỉ thấy sau một tiếng kêu thảm thiết, Nghiêm Sam đã hóa thành tàn ảnh bay ra ngoài.
Cậu ta nằm dưới đất chỏng bốn vó lên trời, vừa buồn cười vừa tội nghiệp.
Nhưng tôi không cười nổi.
Tôi cứ cảm giác tôi góp một nửa công lao tạo nên thảm kịch của cậu ta.
Sân huấn luyện im lặng hai giây đồng hồ, sau đó vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy:
"Hay lắm! Trình tiểu tướng quân quả nhiên thân thủ phi phàm!"
"Vốn chỉ biết Trình tiểu tướng quân võ nghệ siêu quần, không ngờ còn dũng mãnh quả quyết như vậy, ngay cả Nghiêm phó tướng cũng không tiếp nổi một chiêu."
"Ông trời ơi, đội ơn Trình tiểu tướng quân cho ta nán lại sàn đấu đủ một chén trà rồi mới đánh ta rớt đài, nếu không lão phu cũng mất hết mặt mũi mất thôi."
Trong tiếng cảm thán không ngớt, Nghiêm Sam gắng sức bò lên.
Tâm thái của cậu ta không tệ, không tức giận chút nào, vẫn cười nói hề hề như trước:
"Võ công của Trình huynh lại thêm một bậc rồi, thằng em này tự thấy không bằng."
[Hu hu hu ném chết người ta rồi, người ta còn chưa lấy được vợ, như này rồi cô nương nhà ai còn thèm nhìn người ta nữa chứ hu hu hu...]
Quân doanh của các vị đang rộ mốt khóc hu hu hả?
Nhưng nhìn Nghiêm Sam giấu nét cô đơn dưới nụ cười, tôi thực sự không biết làm sao nói câu ấy ra miệng.
Huống chi hôm nay cậu ta không có gia quyến theo cùng, rớt đài còn phải tự mình tập tễnh đi về.
Đúng là làm cho người ta không thương không được.
Tôi thở dài, đứng dậy, đi về phía Nghiêm Sam.
Cùng lúc đó, Trình Hề Hoài thấy tôi đi tới thì sáng mắt lên, sau đó phát hiện tôi chỉ đi ngang qua thì cả người bắt đầu tỏa ra hắc khí.
[Có phải mình ra tay quá nặng rồi không? Xin lỗi Nghiêm Sam, tại ta tức quá nhịn không được, lát về quân doanh cho cậu đánh lại... Ôi, phu nhân đi về phía mình kìa! Có phải nàng thấy mình cũng rất lợi hại không...]
[Sao nãy không đánh mạnh tay thêm tí nữa nhỉ...]
Nghe được câu này, cánh tay đang đỡ Nghiêm phó tướng của tôi run lên một cái.
Nghiêm Sam vất vả lắm mới đứng vững được, lúc này lại té cái ình xuống đất.
[Phu thê hai người cố ý đúng không!]
Tôi ngượng ngùng cười, quay đầu về phía Trình Hề Hoài nói:
"Chàng tới giúp một tay đi, ta đỡ không nổi."
Trình Hề Hoài "Ừ" một tiếng, mặt không cảm xúc đi tới.
Hắn gần như kéo giật Nghiêm San từ dưới đất lên, làm Nghiêm phó tướng đau đến la toáng lên:
"Cánh tay không bị thương cũng bị anh kéo muốn gãy xương luôn rồi đấy! Anh là quán quân rồi còn ở đó bực bội gì nữa chứ!"
Trình Hề Hoài hừ một tiếng: "Ta không bực gì hết, ta là quán quân rồi còn bực gì nữa chứ!"
Tôi đi sau lưng hai người, cố gắng lắm mới không hộc máu tại chỗ.
Đây là hai võ tướng có thiên phú nhất triều ta đây hả?
Cha, từ quan đi.
Cảm giác vương triều này sắp sụp đổ rồi.
Bình luận facebook