-
Phần 1
Trong nhà chính yên lặng như tờ.
Ai nấy đều trợn mắt há mồm nhìn tôi bước tới cầm tay Tống Liễu:
"Nếu như Tống cô nương đã tới rồi thì hãy sắp xếp cho ổn thỏa, Trình phủ sẽ không bạc đãi cô."
Choang.
Chén trà của mẹ chồng rơi xuống đất vỡ tan tành.
Bịch.
Gã sai vặt vừa bước vào cửa cũng té lăn chiêng xuống đất.
Chỉ có tôi nâng khóe môi, nở nụ cười không để ai bắt bẻ được chút gì.
Tôi và Trình Hề Hoài là nhân duyên do hoàng đế ban hôn.
Hắn là tướng quân thiếu niên làm cho người khác vừa nghe tên đã sợ mất mật số một xứ này, xuất thân danh môn, gia đình võ tướng nhiều đời.
Phụ thân tôi là Thái phó của hoàng đế, một ông già cứng đầu tính tình rất khó ngửi.
Hai kẻ này không hợp tính nhau, ngày nào cũng cãi lộn đỏ mặt tía tai trên chầu.
Trình Hề Hoài nhờ vào tuổi trẻ, cà khịa khỏe hơn, thường chọc cho phụ thân tôi tức đến mức đập đầu vào cột nhà trước mặt bá quan văn võ.
Hoàng đế trẻ bảo rằng, cãi thế không chết được đâu, nhưng các khanh mỏi mồm trẫm cũng mệt tim.
Thế là, ngài gả tôi cho Trình Hề Hoài.
Sau khi thành hôn, tôi noi gương phụ thân tiếp nối truyền thống quý báu của gia đình, gây lộn với Trình Hề Hoài ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận to.
Điểm khác biệt duy nhất là, bây giờ tôi mới là người bảo Trình Hề Hoài đi tìm cột nhà mà đâm đầu vào.
Tôi nói tôi rất nóng lòng được làm quả phụ, muốn hốt hết gia tài Trình gia bọn hắn tới lầu Vạn Hoa bao mười anh chàng trắng trẻo đẹp trai ngoan ngoãn chiều chuộng tôi.
Ngày ngày vui vẻ chơi đùa trước linh vị của hắn cho bõ ghét.
Trình Hề Hoài tức đến xanh mặt, lại không thể phát tiết lên đầu tôi.
Thế là hôm ấy bèn tiến cung xin hoàng đế cho phép dẫn quân ra trận ngay tắp lự.
Giết một trăm tám chục tên Hung Nô xả giận.
Nghe nói hôm ấy, cha tôi cũng ở trong cung, nghe được tin ấy thì mừng lắm.
Còn dốc hết tâm huyết chọn một cây cột cứng nhất chắc nhất ngoài đại điện, nói là muốn tặng cho chàng rể thân yêu nhất của ông.
Chắc vì thế nên tôi mới gặp báo ứng, ngày thứ ba sau khi Trình Hề Hoài xuất chinh, tôi bị rơi xuống nước.
Hôn mê ba ngày, mới vô số thầy thuốc cũng không thấy ăn thua.
Xem ra tôi còn chưa kịp góa chồng thì Trình Hề Hoài đã sắp góa vợ tới nơi rồi.
Kết quả là ba ngày sau, tôi đột nhiên tỉnh lại, khôi phục như thường, không lưu lại một tí ti cảm giác ốm đau nào.
Với mọi người thì nó như thể một giấc mơ mà thôi.
Chỉ có bản thân tôi biết, sau trận ốm ấy, tôi không ngờ lại có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác.
Ngày mà Trình Hề Hoài khải hoàn về triều, kinh thành sôi sục truyền nhau một tin đồn.
Ai cũng nói hắn dẫn theo một cô gái dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, hình như còn đang mang thai.
Sau khi biết tin này, phản ứng đầu tiên của tôi là:
Tôi muốn làm quả phụ.
Trong lúc tôi còn phân vân xem nên dùng đao mà tôi quen tay nhất, hay cứ túm đầu hắn đập thẳng vào cây cột trước đại điện (cây cột mà hồi bữa cha tôi cẩn thận chọn sẵn), hoàn thành tâm nguyện lớn nhất đời này của cha tôi.
Trình Hề Hoài dẫn cô gái nọ bước vào cửa.
Gã sai vặt tới mời tôi sang nhà chính cùng đón tướng quân, tôi nổi giận đùng đùng xông tới trước cửa, lại đột ngột dừng bước chân.
Trình Hề Hoài đứng cạnh cửa, khoanh tay nhíu mày nhìn tôi.
Cô gái kia gầy yếu mong manh, toàn thân áo trắng tôi thấy còn yêu, nhưng mà cô nàng lại ôm cái bụng còn chưa thấy nhô ra, thể hiện rõ ý định ra oai phủ đầu.
Thoạt nhìn như vậy, ai cũng thấy là hai người này không có ý tốt gì.
Nhưng tôi lại nghe rõ có hai âm thanh vang lên trong đầu mình.
Giọng nữ nói:
[Mình chưng vẻ mặt này hẳn là cũng đủ khó ưa nhỉ, chắc không bị phát hiện là diễn đâu ha?]
Giọng nam nói:
[Hu hu hu hu hu phu nhân à! Ta rất! Nhớ! Nàng! Luôn!]
[Hành quân đánh trận không vui xí nào luôn, không được nhìn thấy phu nhân hu hu hu, lần sau phải trộm vài cái áo của nàng mang theo mới được, để có cái mà ôm ngủ.]
Tôi giật mình trượt chân, xém chút nữa ngã chổng vó.
Tôi đột ngột ngẩng đầu, đối diện cặp mắt không có chút cảm xúc nào của Trình Hề Hoài.
Thằng ranh này sao lại biến thái như vậy hả?!