Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25-26
Không vội
Không vội
Á Hoan liếc nhìn Dương Bảo, nhếch môi lên:"Nếu anh đã muốn biết, thì tôi cũng không ngại nói. Thằng em này của anh, muốn sau khi tôi chính thức ly hôn với Âu Địch, sẽ hành hạ chết em trai tôi" Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp:"Dương Bảo, anh nghĩ tôi có nên dạy cho em trai của anh biết thế nào mới là lễ độ không hả?"
Cô vừa dứt lời thì bồi cho Dương Quân hai cái tát đau điếng vào mặt khiến cậu ta choáng váng không dám tin. Khi nãy không có Dương Bảo đã thôi, có mặt vậy mà vẫn dám đánh!
Dương Quân đưa ánh mắt sang nhìn anh trai mình, Dương Bảo vội vã muốn kéo Dương Quân về:"Nó thật sự nói thế sao? Vậy mong cô thứ lỗi, tôi lập tức mang nó về răn dạy!"
"Không vội!" Cô xách cổ Dương Quân lên, vỗ vỗ vài cái, Dương Quân bị đánh đã ngơ ra quên mất cả chuyện phản kháng:"Mày nói xem, chị đây nên dạy mày như thế nào đây hả?"
Dương Quân không nói nên lời, cô càng tức giận, quát lên:"Mày có nói không?"
"Tôi...tôi..." "Á Hoan, cô bình tĩnh, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện..."-Dương Bảo thấy thằng em mình bị cô đánh mà không dám làm gì, một phần vì Âu Địch đang ở đó, một phần là Á Hoan rất hiếm khi tức giận, một khi đã tức giận thì cho dù có là ai cô cũng đánh.
Không vội
"Nhỏ sao? Nó bao nhiêu tuổi rồi? 18 tuổi! Còn bé sao? Biết bao nhiêu đứa ngoài kia còn đang học trung học, còn hiểu chuyện hơn nó!" Á Hoan lườm Dương Bảo một cái, lại bồi thêm cho mấy phát tát nữa khiến mặt Dương Quân đỏ lên.
"Cô đừng đánh nữa, tôi sẽ dạy nó, cô yên tâm, cô yên tâm" Dương Bảo sợ hãi.
"Chị, được rồi, không cần đâu" Á Trạch cũng lên tiếc, kéo tay đang xách cổ Dương Quân của cô ra.
Bấy giờ cô mới chịu buông tay, hất mạnh Dương Quân ra, vuốt vuốt cổ tay:"Mày nhớ lấy! Còn dám động đến em trai tao..."Á Hoan ngừng lại một chút:"Tao sẽ khiến cho mày chết thật tức tưởi!" Cô nói được làm được.
Đúng là cô rất hiền. Nhưng người càng hiền thì khi phẫn nộ sẽ càng kinh hãi, càng đáng sợ, bởi khi ở trạng thái hiền lành đã nhẫn nhịn kìm nén cơn tức giận của mình nhiều đến mức không thể tả được.
Dương Bảo vội vàng đỡ lấy đứa em của mình, nhanh chóng kéo nó ra về.
Âu Địch còn đang ngoe ra. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô tức giận như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy cô đánh người. Mặc dù rất thô lỗ, nhưng anh lại cảm thấy thích.
Không vội
"Hôm nay cảm ơn anh đã đến đây và gọi cả Dương Bảo đến giúp tôi" Cô lên tiếng.
"Không có gì" Âu Địch giật mình, gật đầu.
Âu Địch còn muốn nói vài lời với cô, nhưng cô nói trước:"Không còn chuyện gì nữa, anh về đi. Tôi phải tiếp tục đi làm."
Dù sao cuộc hôn nhân của hai người cũng sắp kết thúc rồi, nói nhiều làm gì chứ?
Âu Địch chủ động:"Tôi đưa em về công ty"
"Không cần, tôi tự bắt xe đi" Cô từ chối.
Trên đường đến đây Âu Địch để ý thấy có rất ít xe cộ đi lại, nên mới lấy cơ hội để tự tiến cử chở cô đi.
"Đúng đâý chị, cứ để anh rể chở chị đi" "Không cần. Chị về công ty để xin nghỉ luôn buổi chiều nay, chị cần phải về nhà nói chuyện với bố mẹ" Cô lắc đầu.
Nghe những lời của Dương Quân thì cô cũng biết được cậu ta thù rất dai, Á Trạch còn học chung trường với cậu ta thì sẽ rất nguy hiểm. Để đảm bảo cho Á Trạch, cô cần phải nói chuyện với bố mẹ để tìm cách xử lí.
Không vội
"Ha...có gì thì gọi điện cho bố mẹ cũng được mà..." Giọng của Á Trạch lại có chút không tự nhiên. Từ lúc nhắc đến chuyện về nhà là phản ứng của Á Trạch có chút không đúng khiến cô rất băn khoăn.
"Ở nhà có chuyện gì à?" Cô nghiêm túc hỏi.
Á Trạch khẽ liếc cô, đắn đo hồi lâu mới dám nói:"Phải, nhưng mà không thể nói cho chị biết được"
"Thế sao? Vậy để chị về nhà hỏi"
"Ấy đừng! Em nói cho chị cũng được, nhưng chị phải đáp ứng điều kiện của em" Á Trạch giữ tay cô lại.
"Nói đi" Cô luôn là người dễ thương lượng mấy chuyện này.
Á Trạch đang định nói thì cô liếc sang Âu Địch:"Hình như ngài Âu đây không thích hợp nghe mấy chuyện này thì phải" Âu Địch biết ý cô là đang nhắc nhở mình rời đi. Vốn tưởng chỉ cần không nói gì thì cô sẽ không để ý đến, ai ngờ đến lúc nói chuyện chính thì cô vẫn nhận ra anh còn ở đây.
"Anh rể, anh nên về trước đi ạ" "Anh không thể nghe chuyện này à?" "Vâng, vì anh sắp ly hôn với chị của em"-Á Trạch tự nhiên trả lời:"Sau này chuyện nhà em không có chút liên quan gì đến anh cả, bây giờ là lúc để thích ứng"
Không vội
Âu Địch không nói gì thêm, đi ra ngoài xe, ngồi vào trong xe rồi quay đầu:"Nói xong thì gọi cho tôi, tôi đưa hai người đi" "Bọn tôi bắt xe"
Á Hoan vẫn rất chắc chắn, không để người khác thấy có chút mập mờ nào.
Chủ động lấy lòng mà không được, Âu Địch ngồi xong xe một mình không nói gì nữa.
Sau một hồi lâu đứng nhìn nhau, Á Trạch vẫn không mở miệng được, lấy hết dũng khí nói:"Thôi, em cũng không tiện nói, chị cứ về nhà đi sẽ biết"
Dáng vẻ của Á Trạch làm cho cô cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu:"Ừ"
Cô bước ra ngoài, nhìn xung quanh chẳng thấy có xe nào cả. Thật kì lạ. Cô đứng chờ một hồi chẳng thấy có xe nào:"Không lẽ phải đi bộ về?" "Chị ơi, đi ké xe bạn em cũng được!" Giọng Á Trạch vang lên khiến cô giật mình.
Cô tự nói với lòng, đợi cô kiếm được tiền rồi sẽ mua cho Á Trạch một chiếc xe.
Đừng hiểu nhầm
Đừng hiểu nhầm
Trước đó khi cô nói sẽ mua cho Á Trạch một cái xe mới, Á Trạch đã từ chối. Lí do thì rất qua loa, nói dù sao cũng sắp lên đại học rồi, ở kí túc xá, chẳng cần phải đi lại nhiều, mua rồi bỏ không dùng rất phí tiền. Nhưng thực chất là Á Trạch không muốn thấy cô vì mình mà khổ cực đi làm mua xe.
Cô chờ một hồi lâu, cuối cùng cũng có một chiếc xe taxi đi qua, trở về công ty tiếp tục làm việc. Dù sao đây cũng là công ty, không thể muốn xin nghỉ là nghỉ ngay được, dù sao cũng mới vào làm chưa được bao lâu.
Đến tầm tan làm là đã gần 6 giờ tối, trời đã nhá nhem.
Cô sắp xếp đồ đạc bỏ vào trong túi, đi ra khỏi cửa công ty, bắt xe về thẳng nhà bố mẹ. Nhưng điều cô không ngờ là, vừa đến nhà đã thấy Âu Địch đang ngồi nói chuyện khá vui vẻ vai hai người.
Cô không nói nên lời, đi vào:"Con chào bố mẹ!" "Ừ, con về đấy à?"
"Vâng. Sao anh lại ở đây?" Cô đưa mắt nhìn sang phía Âu Địch, khẽ nhíu mày lại.
"Anh qua đây thăm bố mẹ vợ, không được sao?" Âu Địch làm như đây là chuyện rất hiển nhiên.
Đừng hiểu nhầm
"Nhưng..." Cô đang định nói, mà nghĩ lại thôi, để nói sau.
Cô ngồi xuống ghế, không dài dòng mà nói thật với bố mẹ:"Bố, mẹ, hôm nay con về đây có chuyện muốn nói với hai người."
"Chuyện gì vậy con?" Hai người thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô thì có chút lo lắng
"Là chuyện của Á Trạch." Cô nhắm hai mắt lại, thở dài.
"Nó sao vậy?" Bà Á sốt sắng.
"Thằng bé ở trường xích mích với mấy đứa con nhà giàu, còn bị bắt nạt. Con muốn hỏi ý kiến hai người nên giải quyết thế nào"
"Thằng bé bị bắt nạt sao? Chuyện này..."
"Vâng. Đối phương thù rất dai, con lo cho thằng bé nếu còn tiếp tục học cùng trường thì sẽ nguy hiểm" Cô nghĩ sao nói vậy, mặc kệ Âu Địch ngồi đó nhìn.
"Vậy làm sao? Cũng sắp cao khảo rồi, vài tháng nữa thôi, nếu chuyển trường e là rất khó cho thằng bé..."
Đừng hiểu nhầm
"Con nghĩ không cần chuyển đâu ạ" Âu Địch lên tiếng:"Con sẽ cho người bảo vệ thằng bé cho đến hết năm học này, khi nào lên đại học thì thôi"
Á Hoan ngây người. Dù sao thì "đối phương" kia cũng là em trai của bạn thân anh, có thể nói như thế sao?
"Vậy có được không con?" Bà Á hỏi dò. Mặc dù bà rất quý và tin tưởng đứa con rể này, nhưng nhìn thái độ của Á Hoan với Âu Địch bà biết hai đứa đã có chuyện, chỉ là không biết chuyện gì.
"Được ạ" Âu Địch chắc chắn
"Ừ, biết vậy đi." Á Hoan gật đầu, sau đó đứng dậy, đi lên phòng của Á Trạch
"Á Trạch, em có trong đó không?" Cô gõ cửa.
"Dạ, em đang ở trong, chị vào đi" Giọng Á Trạch vang lên từ phía trong ra, cô cũng thuận tiện đẩy cửa đi vào.
"Chị đến lúc nào thế ạ?" Vì Á Trạch rất ít khi để ý phía dưới nhà, cho nên cũng chẳng biết ai đến ai đi.
"Chị đến cũng được lúc lâu rồi. Đang học sao?" Cô nghiêng đầu nhìn bàn học vẫn còn đang sáng đèn huỳnh quang.
Đừng hiểu nhầm
"Vâng, nhưng mà có chút khó khăn." Á Trạch gật đầu.
"Nếu có gì không biết hay không hiểu có thể hỏi chị" Cô xoa đầu Á Trạch. Dù sao thì đây cũng là đứa em trai duy nhất của cô, không thể không dạy được.
"Nhưng chị này...Tại sao chị lại ly hôn với anh Âu Địch?" Á Trạch nhìn vào mắt cô:"Chị và anh ấy thật sự hết hi vọng rồi sao?"
Á Hoan không trả lời, chỉ hỏi ngược lại:"Em muốn chị với Âu Địch còn hi vọng à?"
"Vâng, em thấy hai người rất xứng đôi" Á Trạch gật đầu.
Thực ra không phải mỗi mình cậu thấy thế, mà là rất nhiều người. Trai tài gái sắc, chồng giỏi vợ đảm đang, hi vọng hai người có thể đồng hành cùng nhau đến hết đời.
"Xứng hay không, đều chỉ là đánh giá của người ngoài thôi" Cô luôn cảm thấy năm đó kết hôn là do cô giành được từ tay của Phi Phi, giờ cô ta quay về đòi trả lại, cũng không thể giữ được, dù sao Âu Địch cũng muốn hợp lại với Phi Phi.
"Người trong cuộc sẽ chỉ xét đến có thích hay không" "Nhưng em thấy anh ấy rất thích chị mà?"-Nếu không phải thích, thì tại sao lại bỏ công việc bận rộn chạy tới trường học giải quyết giúp bọn họ làm gì chứ?
Đừng hiểu nhầm
"Thích?" Á Hoan nhướng mày:"Em nghĩ thế nào là thích?"
Nghe đến đây thì Á Trạch không trả lời được.
"Á Trạch, thích một người, yêu một người là một chuyện rất quan trọng, nhưng em không thể nhầm lẫn nó với cảm xúc nhất thời, sự nể nang vai vế, hay là nhầm lẫn giữa thích và yêu." Cô đặt tay lên bàn:"Cảm xúc nhất thời thì sau một thời gian ngắn sẽ kết thúc, thậm chí hối hận, nể nang vai vế là giữa người với người có quan hệ với nhau, khi nhờ vả cho dù không muốn cũng sẽ phải giúp. Thích, là sự rung động nhất thời, chỉ nhìn thấy được cái đẹp, còn yêu, là bao dung cho tất cả thói hư tật xấu hay những gì không tốt của đối phương."
"Đối với Âu Địch hôm nay, là sự nể nang vai vế." Cô chốt lại.
"Nhưng em thấy không phải vậy mà? Ánh mắt anh ấy nhìn chị rất khác!" Á Trạch lắc đầu.
"Nếu thích, đã không ly hôn." Cô thở dài một hơi:"Mà, lí do thì em không cần biết nhiều, chỉ cần biết, sau này Âu Địch không còn là anh rể của em nữa, cũng sẽ không có bất cứ quan hệ gì với gia đình chúng ta cả. Rõ chưa?"
"Vâng..."
Không vội
Không vội
Á Hoan liếc nhìn Dương Bảo, nhếch môi lên:"Nếu anh đã muốn biết, thì tôi cũng không ngại nói. Thằng em này của anh, muốn sau khi tôi chính thức ly hôn với Âu Địch, sẽ hành hạ chết em trai tôi" Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp:"Dương Bảo, anh nghĩ tôi có nên dạy cho em trai của anh biết thế nào mới là lễ độ không hả?"
Cô vừa dứt lời thì bồi cho Dương Quân hai cái tát đau điếng vào mặt khiến cậu ta choáng váng không dám tin. Khi nãy không có Dương Bảo đã thôi, có mặt vậy mà vẫn dám đánh!
Dương Quân đưa ánh mắt sang nhìn anh trai mình, Dương Bảo vội vã muốn kéo Dương Quân về:"Nó thật sự nói thế sao? Vậy mong cô thứ lỗi, tôi lập tức mang nó về răn dạy!"
"Không vội!" Cô xách cổ Dương Quân lên, vỗ vỗ vài cái, Dương Quân bị đánh đã ngơ ra quên mất cả chuyện phản kháng:"Mày nói xem, chị đây nên dạy mày như thế nào đây hả?"
Dương Quân không nói nên lời, cô càng tức giận, quát lên:"Mày có nói không?"
"Tôi...tôi..." "Á Hoan, cô bình tĩnh, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện..."-Dương Bảo thấy thằng em mình bị cô đánh mà không dám làm gì, một phần vì Âu Địch đang ở đó, một phần là Á Hoan rất hiếm khi tức giận, một khi đã tức giận thì cho dù có là ai cô cũng đánh.
Không vội
"Nhỏ sao? Nó bao nhiêu tuổi rồi? 18 tuổi! Còn bé sao? Biết bao nhiêu đứa ngoài kia còn đang học trung học, còn hiểu chuyện hơn nó!" Á Hoan lườm Dương Bảo một cái, lại bồi thêm cho mấy phát tát nữa khiến mặt Dương Quân đỏ lên.
"Cô đừng đánh nữa, tôi sẽ dạy nó, cô yên tâm, cô yên tâm" Dương Bảo sợ hãi.
"Chị, được rồi, không cần đâu" Á Trạch cũng lên tiếc, kéo tay đang xách cổ Dương Quân của cô ra.
Bấy giờ cô mới chịu buông tay, hất mạnh Dương Quân ra, vuốt vuốt cổ tay:"Mày nhớ lấy! Còn dám động đến em trai tao..."Á Hoan ngừng lại một chút:"Tao sẽ khiến cho mày chết thật tức tưởi!" Cô nói được làm được.
Đúng là cô rất hiền. Nhưng người càng hiền thì khi phẫn nộ sẽ càng kinh hãi, càng đáng sợ, bởi khi ở trạng thái hiền lành đã nhẫn nhịn kìm nén cơn tức giận của mình nhiều đến mức không thể tả được.
Dương Bảo vội vàng đỡ lấy đứa em của mình, nhanh chóng kéo nó ra về.
Âu Địch còn đang ngoe ra. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô tức giận như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy cô đánh người. Mặc dù rất thô lỗ, nhưng anh lại cảm thấy thích.
Không vội
"Hôm nay cảm ơn anh đã đến đây và gọi cả Dương Bảo đến giúp tôi" Cô lên tiếng.
"Không có gì" Âu Địch giật mình, gật đầu.
Âu Địch còn muốn nói vài lời với cô, nhưng cô nói trước:"Không còn chuyện gì nữa, anh về đi. Tôi phải tiếp tục đi làm."
Dù sao cuộc hôn nhân của hai người cũng sắp kết thúc rồi, nói nhiều làm gì chứ?
Âu Địch chủ động:"Tôi đưa em về công ty"
"Không cần, tôi tự bắt xe đi" Cô từ chối.
Trên đường đến đây Âu Địch để ý thấy có rất ít xe cộ đi lại, nên mới lấy cơ hội để tự tiến cử chở cô đi.
"Đúng đâý chị, cứ để anh rể chở chị đi" "Không cần. Chị về công ty để xin nghỉ luôn buổi chiều nay, chị cần phải về nhà nói chuyện với bố mẹ" Cô lắc đầu.
Nghe những lời của Dương Quân thì cô cũng biết được cậu ta thù rất dai, Á Trạch còn học chung trường với cậu ta thì sẽ rất nguy hiểm. Để đảm bảo cho Á Trạch, cô cần phải nói chuyện với bố mẹ để tìm cách xử lí.
Không vội
"Ha...có gì thì gọi điện cho bố mẹ cũng được mà..." Giọng của Á Trạch lại có chút không tự nhiên. Từ lúc nhắc đến chuyện về nhà là phản ứng của Á Trạch có chút không đúng khiến cô rất băn khoăn.
"Ở nhà có chuyện gì à?" Cô nghiêm túc hỏi.
Á Trạch khẽ liếc cô, đắn đo hồi lâu mới dám nói:"Phải, nhưng mà không thể nói cho chị biết được"
"Thế sao? Vậy để chị về nhà hỏi"
"Ấy đừng! Em nói cho chị cũng được, nhưng chị phải đáp ứng điều kiện của em" Á Trạch giữ tay cô lại.
"Nói đi" Cô luôn là người dễ thương lượng mấy chuyện này.
Á Trạch đang định nói thì cô liếc sang Âu Địch:"Hình như ngài Âu đây không thích hợp nghe mấy chuyện này thì phải" Âu Địch biết ý cô là đang nhắc nhở mình rời đi. Vốn tưởng chỉ cần không nói gì thì cô sẽ không để ý đến, ai ngờ đến lúc nói chuyện chính thì cô vẫn nhận ra anh còn ở đây.
"Anh rể, anh nên về trước đi ạ" "Anh không thể nghe chuyện này à?" "Vâng, vì anh sắp ly hôn với chị của em"-Á Trạch tự nhiên trả lời:"Sau này chuyện nhà em không có chút liên quan gì đến anh cả, bây giờ là lúc để thích ứng"
Không vội
Âu Địch không nói gì thêm, đi ra ngoài xe, ngồi vào trong xe rồi quay đầu:"Nói xong thì gọi cho tôi, tôi đưa hai người đi" "Bọn tôi bắt xe"
Á Hoan vẫn rất chắc chắn, không để người khác thấy có chút mập mờ nào.
Chủ động lấy lòng mà không được, Âu Địch ngồi xong xe một mình không nói gì nữa.
Sau một hồi lâu đứng nhìn nhau, Á Trạch vẫn không mở miệng được, lấy hết dũng khí nói:"Thôi, em cũng không tiện nói, chị cứ về nhà đi sẽ biết"
Dáng vẻ của Á Trạch làm cho cô cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu:"Ừ"
Cô bước ra ngoài, nhìn xung quanh chẳng thấy có xe nào cả. Thật kì lạ. Cô đứng chờ một hồi chẳng thấy có xe nào:"Không lẽ phải đi bộ về?" "Chị ơi, đi ké xe bạn em cũng được!" Giọng Á Trạch vang lên khiến cô giật mình.
Cô tự nói với lòng, đợi cô kiếm được tiền rồi sẽ mua cho Á Trạch một chiếc xe.
Đừng hiểu nhầm
Đừng hiểu nhầm
Trước đó khi cô nói sẽ mua cho Á Trạch một cái xe mới, Á Trạch đã từ chối. Lí do thì rất qua loa, nói dù sao cũng sắp lên đại học rồi, ở kí túc xá, chẳng cần phải đi lại nhiều, mua rồi bỏ không dùng rất phí tiền. Nhưng thực chất là Á Trạch không muốn thấy cô vì mình mà khổ cực đi làm mua xe.
Cô chờ một hồi lâu, cuối cùng cũng có một chiếc xe taxi đi qua, trở về công ty tiếp tục làm việc. Dù sao đây cũng là công ty, không thể muốn xin nghỉ là nghỉ ngay được, dù sao cũng mới vào làm chưa được bao lâu.
Đến tầm tan làm là đã gần 6 giờ tối, trời đã nhá nhem.
Cô sắp xếp đồ đạc bỏ vào trong túi, đi ra khỏi cửa công ty, bắt xe về thẳng nhà bố mẹ. Nhưng điều cô không ngờ là, vừa đến nhà đã thấy Âu Địch đang ngồi nói chuyện khá vui vẻ vai hai người.
Cô không nói nên lời, đi vào:"Con chào bố mẹ!" "Ừ, con về đấy à?"
"Vâng. Sao anh lại ở đây?" Cô đưa mắt nhìn sang phía Âu Địch, khẽ nhíu mày lại.
"Anh qua đây thăm bố mẹ vợ, không được sao?" Âu Địch làm như đây là chuyện rất hiển nhiên.
Đừng hiểu nhầm
"Nhưng..." Cô đang định nói, mà nghĩ lại thôi, để nói sau.
Cô ngồi xuống ghế, không dài dòng mà nói thật với bố mẹ:"Bố, mẹ, hôm nay con về đây có chuyện muốn nói với hai người."
"Chuyện gì vậy con?" Hai người thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô thì có chút lo lắng
"Là chuyện của Á Trạch." Cô nhắm hai mắt lại, thở dài.
"Nó sao vậy?" Bà Á sốt sắng.
"Thằng bé ở trường xích mích với mấy đứa con nhà giàu, còn bị bắt nạt. Con muốn hỏi ý kiến hai người nên giải quyết thế nào"
"Thằng bé bị bắt nạt sao? Chuyện này..."
"Vâng. Đối phương thù rất dai, con lo cho thằng bé nếu còn tiếp tục học cùng trường thì sẽ nguy hiểm" Cô nghĩ sao nói vậy, mặc kệ Âu Địch ngồi đó nhìn.
"Vậy làm sao? Cũng sắp cao khảo rồi, vài tháng nữa thôi, nếu chuyển trường e là rất khó cho thằng bé..."
Đừng hiểu nhầm
"Con nghĩ không cần chuyển đâu ạ" Âu Địch lên tiếng:"Con sẽ cho người bảo vệ thằng bé cho đến hết năm học này, khi nào lên đại học thì thôi"
Á Hoan ngây người. Dù sao thì "đối phương" kia cũng là em trai của bạn thân anh, có thể nói như thế sao?
"Vậy có được không con?" Bà Á hỏi dò. Mặc dù bà rất quý và tin tưởng đứa con rể này, nhưng nhìn thái độ của Á Hoan với Âu Địch bà biết hai đứa đã có chuyện, chỉ là không biết chuyện gì.
"Được ạ" Âu Địch chắc chắn
"Ừ, biết vậy đi." Á Hoan gật đầu, sau đó đứng dậy, đi lên phòng của Á Trạch
"Á Trạch, em có trong đó không?" Cô gõ cửa.
"Dạ, em đang ở trong, chị vào đi" Giọng Á Trạch vang lên từ phía trong ra, cô cũng thuận tiện đẩy cửa đi vào.
"Chị đến lúc nào thế ạ?" Vì Á Trạch rất ít khi để ý phía dưới nhà, cho nên cũng chẳng biết ai đến ai đi.
"Chị đến cũng được lúc lâu rồi. Đang học sao?" Cô nghiêng đầu nhìn bàn học vẫn còn đang sáng đèn huỳnh quang.
Đừng hiểu nhầm
"Vâng, nhưng mà có chút khó khăn." Á Trạch gật đầu.
"Nếu có gì không biết hay không hiểu có thể hỏi chị" Cô xoa đầu Á Trạch. Dù sao thì đây cũng là đứa em trai duy nhất của cô, không thể không dạy được.
"Nhưng chị này...Tại sao chị lại ly hôn với anh Âu Địch?" Á Trạch nhìn vào mắt cô:"Chị và anh ấy thật sự hết hi vọng rồi sao?"
Á Hoan không trả lời, chỉ hỏi ngược lại:"Em muốn chị với Âu Địch còn hi vọng à?"
"Vâng, em thấy hai người rất xứng đôi" Á Trạch gật đầu.
Thực ra không phải mỗi mình cậu thấy thế, mà là rất nhiều người. Trai tài gái sắc, chồng giỏi vợ đảm đang, hi vọng hai người có thể đồng hành cùng nhau đến hết đời.
"Xứng hay không, đều chỉ là đánh giá của người ngoài thôi" Cô luôn cảm thấy năm đó kết hôn là do cô giành được từ tay của Phi Phi, giờ cô ta quay về đòi trả lại, cũng không thể giữ được, dù sao Âu Địch cũng muốn hợp lại với Phi Phi.
"Người trong cuộc sẽ chỉ xét đến có thích hay không" "Nhưng em thấy anh ấy rất thích chị mà?"-Nếu không phải thích, thì tại sao lại bỏ công việc bận rộn chạy tới trường học giải quyết giúp bọn họ làm gì chứ?
Đừng hiểu nhầm
"Thích?" Á Hoan nhướng mày:"Em nghĩ thế nào là thích?"
Nghe đến đây thì Á Trạch không trả lời được.
"Á Trạch, thích một người, yêu một người là một chuyện rất quan trọng, nhưng em không thể nhầm lẫn nó với cảm xúc nhất thời, sự nể nang vai vế, hay là nhầm lẫn giữa thích và yêu." Cô đặt tay lên bàn:"Cảm xúc nhất thời thì sau một thời gian ngắn sẽ kết thúc, thậm chí hối hận, nể nang vai vế là giữa người với người có quan hệ với nhau, khi nhờ vả cho dù không muốn cũng sẽ phải giúp. Thích, là sự rung động nhất thời, chỉ nhìn thấy được cái đẹp, còn yêu, là bao dung cho tất cả thói hư tật xấu hay những gì không tốt của đối phương."
"Đối với Âu Địch hôm nay, là sự nể nang vai vế." Cô chốt lại.
"Nhưng em thấy không phải vậy mà? Ánh mắt anh ấy nhìn chị rất khác!" Á Trạch lắc đầu.
"Nếu thích, đã không ly hôn." Cô thở dài một hơi:"Mà, lí do thì em không cần biết nhiều, chỉ cần biết, sau này Âu Địch không còn là anh rể của em nữa, cũng sẽ không có bất cứ quan hệ gì với gia đình chúng ta cả. Rõ chưa?"
"Vâng..."
Bình luận facebook