Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33-34
Chấp niệm
Chấp niệm
Á Hoan quay đầu lại nhìn:"Bệnh viện không quá xa"
Cô không muốn làm phiền người khác, đặc biệt là người chồng sắp ly hôn:"Tôi thấy đi xe đạp điện rất tiện, không nhất thiết phải đi ô tô"
Câu nói này khiến Âu Địch không thể phản bác.
Á Hoan ngồi phía sau xe, để cho Á Trạch chở mình, bóng sáng người xe dần khuất trong bóng tối
Nỗi nghi hoặc trong lòng Á Trạch càng ngày càng lớn. Sau khi đi được một đoạn khá xa mới hỏi:"Chị, anh rể thật sự không thích chị sao?"
Á Trạch quay đầu liếc ra phía sau nhìn Á Hoan, nhưng lại thấy bóng xe của Âu Địch. Vốn tưởng anh sẽ phóng đi, nhưng không ngờ lại giảm tốc đi theo sau.
Á Hoan không để ý đến phía sau nên không biết, nắm chặt hộp đồ ăn trên tay:"Ừ, chính là như vậy"
"Anh ấy vẫn đi theo chúng ta kìa, làm sao đây?" Mắt Á Trạch ra hiệu cho Á Hoan nhìn ra sau.
Á Hoan không nhìn quay lại, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, thấy một con hẻm nhỏ thì bảo với Á Trạch:"Em thấy phía bên kia không? Em đi nhanh vào phía trong đó, cắt đuôi anh ấy"
Chấp niệm
Á Hoan không nhìn quay lại, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, thấy một con hẻm nhỏ thì bảo với Á Trạch:"Em thấy phía bên kia không? Em đi nhanh vào phía trong đó, cắt đuôi anh ấy"
Á Trạch cũng đưa mắt nhìn, xác định được con hẻm mà Á Hoan nói lập tức tăng ga lao thẳng vào mất hút.
Âu Địch thấy thế thì cảm thấy bất lực. Lẽ nào cùng vợ với em vợ đi thăm bố mẹ vợ khó đến thế sao?
Âu Địch khẽ vuốt mặt, quay xe ra đường lớn, phóng thẳng đến bệnh viện. Dừng xe. Á Hoan vẫn chưa tới nơi. Âu Địch đứng dựa vào xe chờ đợi.
Dương Bảo mới từ trong bệnh viện bước ra, thấy Âu Địch đứng đó thì đùa giỡn:"Này! Sao cậu cũng đến đây thế?"
"Chờ vợ tôi"
"Vợ nào cơ?" Dương Bảo cố ý chọc tức
"Ngoài Á Hoan ra còn ai khác à?" Âu Địch trầm mặc.
"Ơ? Không phải cậu sắp ly hôn với Á Hoan rồi à? Sau ly hôn cậu kết hôn với Phi Phi, thì Phi Phi phải là vợ của cậu chứ? Không phải sao?" Đây vốn dĩ là kế hoạch đã được vạch ra sẵn của Âu Địch.
Chấp niệm
Nhưng bản thân Âu Địch lại không lí giải nổi tại sap rõ ràng Á Hoan đã đồng ý ly hôn, mọi chuyện hết thảy đều rất thuận lợi trơn tru, vậy mà anh lại tự mình đuổi theo Á Hoan, muốn được gặp cô nhiều hơn, tiếp xúc với cô nhiều hơn, lại không muốn để ý đến Phi Phi nữa. Sắc mặt Âu Địch trở nên khó coi.
"Hay là giờ cậu đổi ý rồi, không muốn kết hôn với Phi Phi nữa?" Dương Bảo chính là cố tình hỏi
"Kết hôn với Phi Phi là ước nguyện của tôi từ trước đến nay, từ khi tôi tốt nghiệp" Âu Địch trầm mặc.
"Thế còn Á Hoan thì sao?" "Cô ấy là ngoài ý muốn trong cuộc đời tôi"-Âu Địch hơi do dự khi nói câu này.
"Một sự việc ngoài ý muốn mà lại có thể mạnh mẽ cắm rễ vào cuộc đời cậu, thật rất hiếm đấy!" Từ những biểu hiện của Âu Địch dạo gần đây khiến cho Dương Bảo chắc chắn rằng Âu Địch thích Á Hoan. Tất nhiên, là một người bạn, Dương Bảo cũng hi vọng Âu Địch có thể nhận ra điều này:"Nhưng có những người cậu cho là cả đời phải nắm bắt, thì thực chất lại chỉ là tự mình cố chấp chấp niệm không buông"
Âu Địch lắc đầu:"Nếu là chấp niệm thì không dễ dàng buông bỏ được"
"Đó là cho cậu cảm thấy mình không thể buông tay mà thôi"
Chấp niệm
Âu Địch đưa ánh mắt đề phòng nhìn Dương Bảo:"Ý gì?" "Ý tôi là do cậu chứ ấn định rằng mình không thể buông bỏ, cố chấp theo ấn định đó, còn với cậu thật ra muốn bỏ đã bỏ thật dễ dàng".
Dương Bảo đang nói thì điện thoại reo lên, nheo mắt nhìn rồi cười khẩy:"Cái đầu tiên là cậu phải bằng lòng buông tay trước"
Âu Địch quay đầu nhìn lên tầng cao của bệnh viện:" Nếu tôi không buông thì sao?"
"Vậy nó sẽ giống như một cái đầm lầy, giữ chân cậu lại, không cho cậu đi đâu cả, khiến cậu bỏ lỡ tất cả những gì tốt đẹp" Dương Bảo nói xong thì đi mất, bỏ lại Âu Địch ở đó
Âu Địch nhìn bóng lưng Dương Bảo dần khuất, mới nghiêm túc nghĩ ngợi lại. Lẽ nào ý của Dương Bảo là Á Hoan chính là chấp niệm mà anh có thể dễ dàng buông xuống sao?
Chưa nghĩ ra đáp án thì bóng chiếc xe đạp điện phóng vút qua, hút lấy ánh mắt của Âu Địch. Á Hoan và Á Trạch đã đến nơi.
Á Trạch xuống xe, vừa nói gì đó với Á Hoan nhưng Á Hoan lắc đầu, đi thẳng vào trong bệnh viện.
Chấp niệm
Âu Địch chả còn tâm trí nào mà nghĩ đến chuyện mà Dương Bảo nói nữa, vội vàng đuổi theo.
Hai người đi rất nhanh, lúc anh đuổi kịp cũng là lúc hai người đến cửa phòng bệnh.
Á Hoan nhận ra xó người vẫn luôn đi sau mình, cô quay đầu lại thấy Âu Địch đã đuổi tới, liền đưa hộp đồ ăn cho Á Trạch mang vào, còn mình đứng ở cửa nhìn Âu Địch:"Chúng ta ra ngoài kia nói chuyện"
Nếu ở trước cửa phòng bệnh mà cãi nhau chuyện ly hôn, bố mẹ cô sẽ rất sốc, đặc biệt là bố cô đang không khoẻ, không thể để ông ấy biết.
Cho nên trước tiên giấu nhẹm đi, rồi khi nào xong xuôi ổn thoả sẽ nói với họ.
"Được".
Trên sân thượng cao nhất của bệnh viện, gió rất to, thỏi bung tóc cô, che hết nửa khuôn mặt.
Á Hoan tựa vào tường hỏi:"Rối cuộc anh muốn làm gì?"
Âu Địch không trả lời.
Tính tình của Á Hoan vẫn luôn rất tốt, anh không trả lời cũng không tức giận:"Âu Địch, anh nói muốn ly hôn, tôi không cản, thậm chí tôi còn nhận hết phần thiệt phần tai tiếng về mình, chủ động kí giấy ly hôn, chủ động tìm bố anh thuyết phục lấy giấy."
Cô nhìn Âu Địch:"Còn anh thì sao? hết lần này đến lần khác phá hoại việc tôi làm, luôn miệng nói muốn ly hôn nhưng giờ thì sao? Cứ bám lấy quấy rầy tôi là thế nào?"
Âu Địch phản bác:"Giờ chúng ta vẫn chưa ly hôn" " Ý anh là chỉ cần ly hôn xong sẽ không quấy rầy tôi nữa?"
Biết chuyện ly hôn
Biết chuyện ly hôn
"Ừ" "Được, hi vọng anh nói lời giữ lời"-Á Hoan thở dài.
Âu Địch vốn không có ý định sẽ không bám theo cô nữa, nhưng không hiểu sao bản thân lại gật đầu, vội vã giải thích:"Ý tôi là trước khi ly hôn em không thể ngăn cản tôi đến thăm bố mẹ vợ được"
Á Hoan trong lòng rất phức tạp:"Vài ngày nữa họ sẽ không còn là bố mẹ vợ của anh"
Cũng đúng:"Xét về mặt pháp luật thì rõ ràng là như vậy."
"Vậy xét về mặt thực tế thì sao?" Âu Địch nói tiếp theo lời của cô:"Trên thực tế thì chúng ta chưa ly hôn,. vẫn là vợ của tôi, tôi vẫn là chồng của em, vì vậy họ vẫn là bố mẹ vợ của tôi, không phải sao?"
Á Hoan giải thích:"Nhưng lúc anh đề nghị ly hộ, tôi đã đồng ý, cho nên lập trường của tôi và anh cũng giống nhau"
Âu Địch chần chừ, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.
Á Hoan nói tiếp:"Đã vậy thì chúng ta nên cố gắng để người hà làm quen dần, chuẩn bị tâm lí tốt, chứ không phải là cứ dây dưa như thế này"
Biết chuyện ly hôn
Âu Địch là người quyết định ly hôn, vậy mà giờ còn tới viện thăm bố cô. Nếu bố mẹ cô nhìn thấy chắc chắn sẽ nghĩ là hai người đang rất vui vẻ hạnh phúc. Đến lúc đó nói với họ tin tức ly hôn, nhất định sẽ không thể chấp nhận được.
Nghe xong những lời thẳng thắn của Á Hoan, Âu Địch cảm thấy họng mình khô khốc, một lát sau mới mở miệng:"Vậy em muốn tôi làm thế nào?" "Đừng có quan tâm chuyện gia đình tôi nữa"-Á Hoan thẳng thắn trả lời.
Câu nói này của Á Hoan giống như hoàn toàn muốn đi, muốn xoá sạch mọi dấu vết hình bóng cuộc đời cô ra khỏi anh, không để lại một vết tích nào.
Tim Âu Địch trở nên đau đớn, không hiểu tại sao, nặng nề trả lời:"Tôi không làm được" "Anh làm được!"
Á Hoan chỉ muốn nói có thế, không đợi Âu Địch trả lời cô quay lưng đi thẳng xuống tầng dưới.
Âu Địch không nói một lơi nào, chỉ lặng lẽ đi theo sau Á Hoan.
Á Hoan đã bước đến cửa phòng bệnh, Âu Địch vẫn đi theo cô, đanh định hỏi anh muốn làm gì nữa thì giọng một người phụ nữa vang lên
Biết chuyện ly hôn
Á Hoan đã bước đến cửa phòng bệnh, Âu Địch vẫn đi theo cô, đanh định hỏi anh muốn làm gì nữa thì giọng một người phụ nữa vang lên
"Âu Địch, anh đến thăm em à?"
Quay lại đầu lại nhìn, người phụ nữ ấy không phải ai khác mà chính là Phi Phi.
Cô ta chạy lại phía Âu Địch, ôm lấy cánh tay anh với ánh mắt mừng rỡ.
Á Hoan chả nói gì, im lặng đẩy vửa phòng bệnh bước vào,
Bố Á vừa thấy Á bước vào lập tức đặt bát xuống:"Á Hoan, lại đây" "Vâng"
Á Hoan đi lại giường bệnh, ngồi xuống cạnh ông.
Ông nghĩ một hồi nhưng không nói gì, ông là người không giỏi ăn nói, nên liền dùng ánh mắt cầu cứu vợ mình.
Mẹ cô thở dài, tiến đến trước mặt cô, vuốt tóc cô:"Á Hoan, mẹ với bố con muốn nói là nếu con có chuyện gì thì đừng gánh chịu một mình"
"Con biết" Á Hoan gật đầu:"Nếu gặp phải khó khăn không tự mình gánh vác được thì phải nói cho người nhà biết, tránh việc tự mình gánh việc mình không gánh được" Đây là câu mà từ nhỏ bố mẹ cô đã nhắc đi nhắc lại với hai chị em cô
Biết chuyện ly hôn
Á Hoan luôn nhớ rất rõ câu này.
"Nhưng từ trước đến nay con không bao giờ kể những chuyện con gặp phải cho bố mẹ nghe" Mẹ cô đau lòng
Từ nhỏ đến lớn cô luôn rất có chủ kiến, độc lập, thông minh, nhưng chính vì vậy mà họ luôn không có cơ hội giúp cô.
Nghĩ đến chuyện này, mẹ cô lập tức cảm thấy có lỗi với cô.
"Chủ yếu là do con có thể tự mình giải quyết những chuyện mà con gặp phải" Á Hoan rất thản nhiên trả lời.
"Thế con không định nói chuyện con với Âu Địch ly hôn cho bố mẹ biết à?" Bà Á lập tức đi vào câu hỏi chính.
Á Hoan quay đầu trừng mắt nhìn Á Trạch, Á Trạch lập tức xua tay lắc đầu nguầy nguậy.
Ông Á thấy Á Hoan đang trừng Á Trạch, thì giải thích:"Tin tức tình đầu của Âu Địch trở về đã đến tai mọi người cả rồi"
Dù họ có giả vờ không biết hay là thật sự mù thông tin mới cũng không thể không biết, vì mọi người bàn tán rất nhiều.
Mỗi lần mở ti vi lên đều có kênh nói về tin tức này, cho nên khiến ông rất bực bội.
Biết chuyện ly hôn
Mỗi lần mở ti vi lên đều có kênh nói về tin tức này, cho nên khiến ông rất bực bội.
Rõ ràng là Á Hoan kết hôn với Âu Địch được hia năm có lẻ, nhưng khắp thành phố ai cũng chỉ hi vọng Âu Địch ly hôn với Á Hoan để quay lại với tình đầu.
"Vậy ạ?" Á Hoan cúi đầu
Bà Á ôm lấy Á Hoan, vỗ vỗ lưng cô an ủi:"Bố mẹ biết con thích Âu Địch là thật lòng"
Á Hoan cũng ông lại mẹ.
E là trên đời này duy nhất chỉ có gia đình cô là tin rằng cô kết hôn với Âu Địch là vì tình cảm, những người khác đều nghĩ cô kết hôn với Âu Địch vì tiền.
Bà Á cảm nhận được sự lệ thuộc của con gái, lại vỗ vỗ lưng:"Nếu bây giờ ly hôn chắc chắn con sẽ rất khó chịu"
"Con..." Á Hoan buông mẹ mình ra:"Thật ra cũng không có buồn như trong tưởng tượng"
"Sao vậy?" Bà Á sờ sờ mặt cô:"Đột nhiên nhận ra cậu ta không xứng với con à?"
"Mẹ, mẹ không thất nói lời này có chút nhột sao?"Á Hoan phì cười. Để nói đến chuyện xứng hay không xứng, e là vấn đề ở chỗ cô. Âu Địch đường đường là người đứng đầu Âu thị, người nắm trong tay vận mệnh của một công ty lớn, một dòng họ lớn. Hơn nữa bề ngoài cũng rất đẹp, tính tình không tệ, người muốn kết hôn với anh ấy xếp hàng dài hết đường kính trái đất.
"Chột dạ gì chứ?" Á Trạch bổ sung:"Chị thông minh tài giỏi như vậy, xinh đẹp, tính tình lại tốt, cho dù anh ấy có xuất sắc như nào cũng không bằng một phần của chị!"
"Đúng vậy, con gái bố là xuất sắc nhất" Ông Á cũng cường điệu hoá.
Sự bảo bọc của gia đình khiến cô cảm thấy ấm áp hơn, tâm trạng tốt lên rất nhiều:"Con biết trong lòng mọi người con là giỏi nhất, được rồi, mau ăn cơm thôi"
Chấp niệm
Chấp niệm
Á Hoan quay đầu lại nhìn:"Bệnh viện không quá xa"
Cô không muốn làm phiền người khác, đặc biệt là người chồng sắp ly hôn:"Tôi thấy đi xe đạp điện rất tiện, không nhất thiết phải đi ô tô"
Câu nói này khiến Âu Địch không thể phản bác.
Á Hoan ngồi phía sau xe, để cho Á Trạch chở mình, bóng sáng người xe dần khuất trong bóng tối
Nỗi nghi hoặc trong lòng Á Trạch càng ngày càng lớn. Sau khi đi được một đoạn khá xa mới hỏi:"Chị, anh rể thật sự không thích chị sao?"
Á Trạch quay đầu liếc ra phía sau nhìn Á Hoan, nhưng lại thấy bóng xe của Âu Địch. Vốn tưởng anh sẽ phóng đi, nhưng không ngờ lại giảm tốc đi theo sau.
Á Hoan không để ý đến phía sau nên không biết, nắm chặt hộp đồ ăn trên tay:"Ừ, chính là như vậy"
"Anh ấy vẫn đi theo chúng ta kìa, làm sao đây?" Mắt Á Trạch ra hiệu cho Á Hoan nhìn ra sau.
Á Hoan không nhìn quay lại, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, thấy một con hẻm nhỏ thì bảo với Á Trạch:"Em thấy phía bên kia không? Em đi nhanh vào phía trong đó, cắt đuôi anh ấy"
Chấp niệm
Á Hoan không nhìn quay lại, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, thấy một con hẻm nhỏ thì bảo với Á Trạch:"Em thấy phía bên kia không? Em đi nhanh vào phía trong đó, cắt đuôi anh ấy"
Á Trạch cũng đưa mắt nhìn, xác định được con hẻm mà Á Hoan nói lập tức tăng ga lao thẳng vào mất hút.
Âu Địch thấy thế thì cảm thấy bất lực. Lẽ nào cùng vợ với em vợ đi thăm bố mẹ vợ khó đến thế sao?
Âu Địch khẽ vuốt mặt, quay xe ra đường lớn, phóng thẳng đến bệnh viện. Dừng xe. Á Hoan vẫn chưa tới nơi. Âu Địch đứng dựa vào xe chờ đợi.
Dương Bảo mới từ trong bệnh viện bước ra, thấy Âu Địch đứng đó thì đùa giỡn:"Này! Sao cậu cũng đến đây thế?"
"Chờ vợ tôi"
"Vợ nào cơ?" Dương Bảo cố ý chọc tức
"Ngoài Á Hoan ra còn ai khác à?" Âu Địch trầm mặc.
"Ơ? Không phải cậu sắp ly hôn với Á Hoan rồi à? Sau ly hôn cậu kết hôn với Phi Phi, thì Phi Phi phải là vợ của cậu chứ? Không phải sao?" Đây vốn dĩ là kế hoạch đã được vạch ra sẵn của Âu Địch.
Chấp niệm
Nhưng bản thân Âu Địch lại không lí giải nổi tại sap rõ ràng Á Hoan đã đồng ý ly hôn, mọi chuyện hết thảy đều rất thuận lợi trơn tru, vậy mà anh lại tự mình đuổi theo Á Hoan, muốn được gặp cô nhiều hơn, tiếp xúc với cô nhiều hơn, lại không muốn để ý đến Phi Phi nữa. Sắc mặt Âu Địch trở nên khó coi.
"Hay là giờ cậu đổi ý rồi, không muốn kết hôn với Phi Phi nữa?" Dương Bảo chính là cố tình hỏi
"Kết hôn với Phi Phi là ước nguyện của tôi từ trước đến nay, từ khi tôi tốt nghiệp" Âu Địch trầm mặc.
"Thế còn Á Hoan thì sao?" "Cô ấy là ngoài ý muốn trong cuộc đời tôi"-Âu Địch hơi do dự khi nói câu này.
"Một sự việc ngoài ý muốn mà lại có thể mạnh mẽ cắm rễ vào cuộc đời cậu, thật rất hiếm đấy!" Từ những biểu hiện của Âu Địch dạo gần đây khiến cho Dương Bảo chắc chắn rằng Âu Địch thích Á Hoan. Tất nhiên, là một người bạn, Dương Bảo cũng hi vọng Âu Địch có thể nhận ra điều này:"Nhưng có những người cậu cho là cả đời phải nắm bắt, thì thực chất lại chỉ là tự mình cố chấp chấp niệm không buông"
Âu Địch lắc đầu:"Nếu là chấp niệm thì không dễ dàng buông bỏ được"
"Đó là cho cậu cảm thấy mình không thể buông tay mà thôi"
Chấp niệm
Âu Địch đưa ánh mắt đề phòng nhìn Dương Bảo:"Ý gì?" "Ý tôi là do cậu chứ ấn định rằng mình không thể buông bỏ, cố chấp theo ấn định đó, còn với cậu thật ra muốn bỏ đã bỏ thật dễ dàng".
Dương Bảo đang nói thì điện thoại reo lên, nheo mắt nhìn rồi cười khẩy:"Cái đầu tiên là cậu phải bằng lòng buông tay trước"
Âu Địch quay đầu nhìn lên tầng cao của bệnh viện:" Nếu tôi không buông thì sao?"
"Vậy nó sẽ giống như một cái đầm lầy, giữ chân cậu lại, không cho cậu đi đâu cả, khiến cậu bỏ lỡ tất cả những gì tốt đẹp" Dương Bảo nói xong thì đi mất, bỏ lại Âu Địch ở đó
Âu Địch nhìn bóng lưng Dương Bảo dần khuất, mới nghiêm túc nghĩ ngợi lại. Lẽ nào ý của Dương Bảo là Á Hoan chính là chấp niệm mà anh có thể dễ dàng buông xuống sao?
Chưa nghĩ ra đáp án thì bóng chiếc xe đạp điện phóng vút qua, hút lấy ánh mắt của Âu Địch. Á Hoan và Á Trạch đã đến nơi.
Á Trạch xuống xe, vừa nói gì đó với Á Hoan nhưng Á Hoan lắc đầu, đi thẳng vào trong bệnh viện.
Chấp niệm
Âu Địch chả còn tâm trí nào mà nghĩ đến chuyện mà Dương Bảo nói nữa, vội vàng đuổi theo.
Hai người đi rất nhanh, lúc anh đuổi kịp cũng là lúc hai người đến cửa phòng bệnh.
Á Hoan nhận ra xó người vẫn luôn đi sau mình, cô quay đầu lại thấy Âu Địch đã đuổi tới, liền đưa hộp đồ ăn cho Á Trạch mang vào, còn mình đứng ở cửa nhìn Âu Địch:"Chúng ta ra ngoài kia nói chuyện"
Nếu ở trước cửa phòng bệnh mà cãi nhau chuyện ly hôn, bố mẹ cô sẽ rất sốc, đặc biệt là bố cô đang không khoẻ, không thể để ông ấy biết.
Cho nên trước tiên giấu nhẹm đi, rồi khi nào xong xuôi ổn thoả sẽ nói với họ.
"Được".
Trên sân thượng cao nhất của bệnh viện, gió rất to, thỏi bung tóc cô, che hết nửa khuôn mặt.
Á Hoan tựa vào tường hỏi:"Rối cuộc anh muốn làm gì?"
Âu Địch không trả lời.
Tính tình của Á Hoan vẫn luôn rất tốt, anh không trả lời cũng không tức giận:"Âu Địch, anh nói muốn ly hôn, tôi không cản, thậm chí tôi còn nhận hết phần thiệt phần tai tiếng về mình, chủ động kí giấy ly hôn, chủ động tìm bố anh thuyết phục lấy giấy."
Cô nhìn Âu Địch:"Còn anh thì sao? hết lần này đến lần khác phá hoại việc tôi làm, luôn miệng nói muốn ly hôn nhưng giờ thì sao? Cứ bám lấy quấy rầy tôi là thế nào?"
Âu Địch phản bác:"Giờ chúng ta vẫn chưa ly hôn" " Ý anh là chỉ cần ly hôn xong sẽ không quấy rầy tôi nữa?"
Biết chuyện ly hôn
Biết chuyện ly hôn
"Ừ" "Được, hi vọng anh nói lời giữ lời"-Á Hoan thở dài.
Âu Địch vốn không có ý định sẽ không bám theo cô nữa, nhưng không hiểu sao bản thân lại gật đầu, vội vã giải thích:"Ý tôi là trước khi ly hôn em không thể ngăn cản tôi đến thăm bố mẹ vợ được"
Á Hoan trong lòng rất phức tạp:"Vài ngày nữa họ sẽ không còn là bố mẹ vợ của anh"
Cũng đúng:"Xét về mặt pháp luật thì rõ ràng là như vậy."
"Vậy xét về mặt thực tế thì sao?" Âu Địch nói tiếp theo lời của cô:"Trên thực tế thì chúng ta chưa ly hôn,. vẫn là vợ của tôi, tôi vẫn là chồng của em, vì vậy họ vẫn là bố mẹ vợ của tôi, không phải sao?"
Á Hoan giải thích:"Nhưng lúc anh đề nghị ly hộ, tôi đã đồng ý, cho nên lập trường của tôi và anh cũng giống nhau"
Âu Địch chần chừ, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.
Á Hoan nói tiếp:"Đã vậy thì chúng ta nên cố gắng để người hà làm quen dần, chuẩn bị tâm lí tốt, chứ không phải là cứ dây dưa như thế này"
Biết chuyện ly hôn
Âu Địch là người quyết định ly hôn, vậy mà giờ còn tới viện thăm bố cô. Nếu bố mẹ cô nhìn thấy chắc chắn sẽ nghĩ là hai người đang rất vui vẻ hạnh phúc. Đến lúc đó nói với họ tin tức ly hôn, nhất định sẽ không thể chấp nhận được.
Nghe xong những lời thẳng thắn của Á Hoan, Âu Địch cảm thấy họng mình khô khốc, một lát sau mới mở miệng:"Vậy em muốn tôi làm thế nào?" "Đừng có quan tâm chuyện gia đình tôi nữa"-Á Hoan thẳng thắn trả lời.
Câu nói này của Á Hoan giống như hoàn toàn muốn đi, muốn xoá sạch mọi dấu vết hình bóng cuộc đời cô ra khỏi anh, không để lại một vết tích nào.
Tim Âu Địch trở nên đau đớn, không hiểu tại sao, nặng nề trả lời:"Tôi không làm được" "Anh làm được!"
Á Hoan chỉ muốn nói có thế, không đợi Âu Địch trả lời cô quay lưng đi thẳng xuống tầng dưới.
Âu Địch không nói một lơi nào, chỉ lặng lẽ đi theo sau Á Hoan.
Á Hoan đã bước đến cửa phòng bệnh, Âu Địch vẫn đi theo cô, đanh định hỏi anh muốn làm gì nữa thì giọng một người phụ nữa vang lên
Biết chuyện ly hôn
Á Hoan đã bước đến cửa phòng bệnh, Âu Địch vẫn đi theo cô, đanh định hỏi anh muốn làm gì nữa thì giọng một người phụ nữa vang lên
"Âu Địch, anh đến thăm em à?"
Quay lại đầu lại nhìn, người phụ nữ ấy không phải ai khác mà chính là Phi Phi.
Cô ta chạy lại phía Âu Địch, ôm lấy cánh tay anh với ánh mắt mừng rỡ.
Á Hoan chả nói gì, im lặng đẩy vửa phòng bệnh bước vào,
Bố Á vừa thấy Á bước vào lập tức đặt bát xuống:"Á Hoan, lại đây" "Vâng"
Á Hoan đi lại giường bệnh, ngồi xuống cạnh ông.
Ông nghĩ một hồi nhưng không nói gì, ông là người không giỏi ăn nói, nên liền dùng ánh mắt cầu cứu vợ mình.
Mẹ cô thở dài, tiến đến trước mặt cô, vuốt tóc cô:"Á Hoan, mẹ với bố con muốn nói là nếu con có chuyện gì thì đừng gánh chịu một mình"
"Con biết" Á Hoan gật đầu:"Nếu gặp phải khó khăn không tự mình gánh vác được thì phải nói cho người nhà biết, tránh việc tự mình gánh việc mình không gánh được" Đây là câu mà từ nhỏ bố mẹ cô đã nhắc đi nhắc lại với hai chị em cô
Biết chuyện ly hôn
Á Hoan luôn nhớ rất rõ câu này.
"Nhưng từ trước đến nay con không bao giờ kể những chuyện con gặp phải cho bố mẹ nghe" Mẹ cô đau lòng
Từ nhỏ đến lớn cô luôn rất có chủ kiến, độc lập, thông minh, nhưng chính vì vậy mà họ luôn không có cơ hội giúp cô.
Nghĩ đến chuyện này, mẹ cô lập tức cảm thấy có lỗi với cô.
"Chủ yếu là do con có thể tự mình giải quyết những chuyện mà con gặp phải" Á Hoan rất thản nhiên trả lời.
"Thế con không định nói chuyện con với Âu Địch ly hôn cho bố mẹ biết à?" Bà Á lập tức đi vào câu hỏi chính.
Á Hoan quay đầu trừng mắt nhìn Á Trạch, Á Trạch lập tức xua tay lắc đầu nguầy nguậy.
Ông Á thấy Á Hoan đang trừng Á Trạch, thì giải thích:"Tin tức tình đầu của Âu Địch trở về đã đến tai mọi người cả rồi"
Dù họ có giả vờ không biết hay là thật sự mù thông tin mới cũng không thể không biết, vì mọi người bàn tán rất nhiều.
Mỗi lần mở ti vi lên đều có kênh nói về tin tức này, cho nên khiến ông rất bực bội.
Biết chuyện ly hôn
Mỗi lần mở ti vi lên đều có kênh nói về tin tức này, cho nên khiến ông rất bực bội.
Rõ ràng là Á Hoan kết hôn với Âu Địch được hia năm có lẻ, nhưng khắp thành phố ai cũng chỉ hi vọng Âu Địch ly hôn với Á Hoan để quay lại với tình đầu.
"Vậy ạ?" Á Hoan cúi đầu
Bà Á ôm lấy Á Hoan, vỗ vỗ lưng cô an ủi:"Bố mẹ biết con thích Âu Địch là thật lòng"
Á Hoan cũng ông lại mẹ.
E là trên đời này duy nhất chỉ có gia đình cô là tin rằng cô kết hôn với Âu Địch là vì tình cảm, những người khác đều nghĩ cô kết hôn với Âu Địch vì tiền.
Bà Á cảm nhận được sự lệ thuộc của con gái, lại vỗ vỗ lưng:"Nếu bây giờ ly hôn chắc chắn con sẽ rất khó chịu"
"Con..." Á Hoan buông mẹ mình ra:"Thật ra cũng không có buồn như trong tưởng tượng"
"Sao vậy?" Bà Á sờ sờ mặt cô:"Đột nhiên nhận ra cậu ta không xứng với con à?"
"Mẹ, mẹ không thất nói lời này có chút nhột sao?"Á Hoan phì cười. Để nói đến chuyện xứng hay không xứng, e là vấn đề ở chỗ cô. Âu Địch đường đường là người đứng đầu Âu thị, người nắm trong tay vận mệnh của một công ty lớn, một dòng họ lớn. Hơn nữa bề ngoài cũng rất đẹp, tính tình không tệ, người muốn kết hôn với anh ấy xếp hàng dài hết đường kính trái đất.
"Chột dạ gì chứ?" Á Trạch bổ sung:"Chị thông minh tài giỏi như vậy, xinh đẹp, tính tình lại tốt, cho dù anh ấy có xuất sắc như nào cũng không bằng một phần của chị!"
"Đúng vậy, con gái bố là xuất sắc nhất" Ông Á cũng cường điệu hoá.
Sự bảo bọc của gia đình khiến cô cảm thấy ấm áp hơn, tâm trạng tốt lên rất nhiều:"Con biết trong lòng mọi người con là giỏi nhất, được rồi, mau ăn cơm thôi"
Bình luận facebook