• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Phu Nhân, Em Đừng Hòng Chạy (3 Viewers)

  • Chương 1-5

1. Bàn Bạc

Nhà họ Tô , một dòng họ khá có tiếng trong nước, công ty Tô thị cũng gọi là lớn, giàu mạnh.
Tô Trình và Lưu Diệu lấy nhau đã sinh được hai cô con gái, chị là Giản Đường và em là Giản An.
Từ nhỏ đến lớn, Giản Đường không hay học, cô chỉ lưu lạc, rong chơi thoải mái bên ngoài, kiếm tiền bằng nhan sắc. Không những vậy, cô còn ham tiền, thèm tiền như ba mẹ cô
Ngược lại, cô em- Giản An rất hiền, ít nói , cả ngày chỉ biết học. Thỉnh thoảng lại vẽ tranh, chăm hoa. Năm nay cô vừa tròn 20 tuổi,
—————
“Ba mẹ, hai người nói gì cơ?”
Tô Giản Đường cả nghe thấy tiếng Tô Trình và Lưu Diệu đang nói chuyện gì đó rất quan trọng, đứng trên cầu thang hỏi
“Đường Đường…”
Lưu Diệu thấy cô liền nói
“Con mau xuống đây, ta muốn nói chuyện với con”
Tô Trình nói
Giản Đường bước xuống, ngồi xuống sopha hỏi
“Có chuyện gì mà sao sắc mặt hai người nghiêm trọng thế?”
“Ta muốn nhờ con một chuyện “
Tô Trình thở dài, nhẹ giọng nói
“Chuyện gì ba cứ nói đi”
“Con có thể cưới Lục Tư Thần để giúp nhà mình không?”
“Hả? Lục Tư Thần?”
Tô Giản Đường há hốc miệng, ngạc nhiên
-“ Ba à, anh ta là Thiếu tướng, còn là boss của Lục thị đó. Mà tại sao lại giúp nhà mình? Nhà mình có chuyện gì sao?”
“Vừa rồi công ty ba gặp số vấn đề, cổ phiếu tụt dốc không phanh, ta phải để con gả qua đó để có tiền . Như vậy công ty ta mới không phá sản, con hiểu chứ?”
Tô Trình cố gắng giải thích
“Thôi được . Anh ta tuy lạnh lùng hung dữ nhưng lại có tiền có quyền, con sẽ lấy , ba mẹ yên tâm.”
Tô Giản Đường nở nụ cười gian xảo .
“Nhưng con à, ba không biết con có chấp nhận chuyện này không “
Tô Trình vẻ mặt vẫn buồn rầu
“Còn gì nữa hả ba?”
Tô Giản Đường hỏi
“Cậu Lục là thống đốc trong quân đội đứng đầu của nước, có bao nhiêu công việc, nguy hiểm, trắc trở. Vừa rồi cậu ấy gặp phải tai nạn nên chân đã liệt , có thể con sẽ phải chịu khổ.”
“Hả, sao ba không nói sớm”
Tô Giản Đường biết tin vậy liền trở mặt , vắt chân lên, nói khinh bỉ
“Tiền thì nhiều, mà giờ chân lại què thì còn gì nữa, chỉ khổ độc con . Con không lấy nữa”
“Con…”
Lưu Diệu quay sang , ngỡ ngàng
“Nhưng ba mẹ à, còn em gái mà. Là con gái học nhiều cũng chẳng được gì, cứ cho Giản An gả sang đó , thể nào cũng sống tốt thôi mà”
Giản Đường nở nụ cười đầy ác ý , thuyết phục ba mẹ
“Được , vậy đi. Ba sẽ tìm cách thuyết phục con bé “
Cuối cùng , Tô Trình lại nghe theo lời Tô Giản Đường , quyết định để Giản An gả thay.
….
Lục Thị
“Ngài Lục , ngài là thiếu tướng giỏi giang, mạnh mẽ trên thao trường . Không những giờ lại còn đứng đầu một công ty lớn như vậy, quả thật là tài giỏi…”
Tên giám đốc Vương Thị nói ra toàn lời ngọt, muốn lấy lòng Lục Tư Thần để có được một bản hợp đồng giá trị của anh
“Nói thẳng vấn đề , cho ông 2 phút”
Lục Tư Thần lạnh lùng nói.
Tên giám đốc Vương kia liền cứng họng, không nói thêm gì nữa , vào thẳng công việc
“…..”
“Quá nhàm chán, tiễn khách”
Ông ta chưa kịp nói hết lời, Lục Tư Thần đã đứng dậy nói rồi quay đi. Để hai tên bảo vệ đưa giám đốc Vương đó ra ngoài
“Ơ, thiếu tướng Lục, cậu cho tôi một cơ hội….cậu Lục..”
“Sếp , chiều nay 3 giờ họp, 5 giờ đi gặp đối tác, 7 giờ tối đi ăn với khách hàng bên Mĩ mới về đây “
Mã Đồng - thư kí riêng của Lục Tư Thần. Mã Đồng làm việc với Lục Tư Thần từ khi mới mở công ty nên hiểu rõ tính cách của anh như nào
“Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi”
“Tôi xin phép”
——
Lục Tư Thần bước vào phòng làm việc , ngồi xuống ghế đầy mệt mỏi. Anh nới lỏng chiếc cà vạt ra, mắt nhắm hờ …
2.Phàm Tuấn Hiên-

“Aydaaa, boss Lục cũng có ngày phải lấy vợ nhỉ…hâh”
Ôn Cố Bạch đẩy cửa bước vào , giọng đầy chế giễu, đùa cợt.
-Ôn Cố Bạch là con của Ôn Minh - chủ tịch tập đoàn Ôn Thị. Anh không thích làm việc ở công ty một cách nghiêm túc mà mở một quán bar riêng, mỗi hôm thay một người phụ nữ , chuyên tán tỉnh những cô gái sexy , quyến rũ .
“Cậu tới đây làm gì?”
Lục Tư Thần vẫn nhắm mắt , miệng nói
“Xem tình hình cậu thế nào , chân sao rồi?”
Ôn Cố Bạch nói
“Vẫn đi được”
Lục Tư Thần nói
“Cậu định cưới Tô Giản Đường thật à?”
Ôn Cố Bạch nhớ lại nguyên nhân chính anh tới đây, hỏi
“Cưới? Món đồ vật để gán nợ, không xứng làm con dâu nhà họ Lục, không xứng làm Lục phu nhân”
Lục Tư Thần vừa nói vừa nhếch môi, đầy sự khinh bỉ
“Ồ, nghe bảo Giản Đường đấy cũng không vừa. Nào thì sexy, xinh đẹp, thi thoảng cũng đến chỗ tôi với mấy lão già. Thèm tiền đến mức….hazzz”
Ôn Cố Bạch vừa nói vừa thở dài.
“Ha. Loại phụ nữ dơ bẩn”
Lục Tư Thần nói: -“Mà tôi nói chân gãy, không đi được , cô ta vẫn đòi cưới? thèm tiền , hèn hạ..”
“Thôi , tôi về , em gái đợi ở phòng, có chuyện gì nói”
Ôn Cố Bạch nói rồi quay đi.
“Cậu liệt đến nơi ..”
Lục Tư Thần nói rồi làm việc tiếp .
————————————————
Tại Tô Gia
“Ba mẹ, hôm nay trường con có hội thi thể thao , nghệ thuật, con đi rồi về ạ”
Tô Giản An mặc một bộ đồ thể thao màu trắng kẻ dọc xanh, đi đôi giày màu trắng kèm theo một chiếc balo nhỏ nhỏ xinh xinh đựng đồ dùng cần thiết.
Cô vừa đi xuống cầu thang vừa nói , miệng thì nở nụ cười tươi.
“Đi rồi về sớm con nhé”
Tô Trình và Lưu Diệu cũng cười nhẹ, tạm biệt cô
-“Ông tính bao giờ nói với con bé?”
Tô Giản An vừa bước ra khỏi nhà, Lưu Diệu và Tô Trình đã thay đổi sắc mặt. Bà kéo tay ông ra ghế ngồi, hỏi
-“Tôi tính cả rồi , bà đừng lo. Đường Đường sẽ ở cạnh chúng ta, không phải đi đâu hết.”
Tô Trình nói rồi bước đi .
…..
“An tử”
Mỹ Mỹ từ xa trông thấy Tô Giản An đã hét lớn.
“Mỹ Mỹ ?”
Tô Giản An nghe thấy cũng ngước nhìn, chạy tới.
Tính của Giản An trước giờ rất nhút nhát, ít nói. Bao nhiêu năm qua có duy nhất Mỹ Mỹ quan tâm và làm bạn với cô. Chính vì thế, cô rất trân trọng tình bạn này
-“An tử, cậu biết mình chờ cậu ở đây từ bao giờ không hả , tới muộn chết đi được !”
Mỹ Mỹ kéo lấy tay Tô Giản An chạy tới khu vực thi đấu ở trường , vừa đi vừa nói
-“Mình xin lỗi mà, đường kẹt xe “
“Chút nữa thi vẽ tranh phong cảnh nhờ vào chú, còn bóng đá bóng điếc gì để anh lo .”
Mỹ Mỹ nói, mặt nghếch lên , đầy tự tin
-“Mình biết rồi mà, vào trong thôi”
Tô Giản An nói
Sau khi thi đấu các bộ môn xong, mọi người đi ăn, nghỉ ngơi để sức cho cuộc vui chơi vào buổi chiều
“Mỹ Mỹ, chút ăn xong mình đi tìm anh Tuấn Hiên chút, cậu đợi mình nha”
Tô Giản An và Phàm Tuấn Hiên yêu nhau được 2 năm . Anh lớn hơn cô 3 tuổi và lớn hơn Giản Đường 1 tuổi , Tất cả đều đã và đang học tại đây .
-“Tôi biết rồi cô nương, mau đi đi”
Mỹ Mỹ nói rồi tiếp tục ăn
Tại khu vườn hoa sau trường .
-“Đường Đường, ngoan , anh yêu em nhất. Đợi anh , một thời gian ngắn nữa thôi, anh sẽ là của em.”
Phàm Tuấn Hiên ôm hôn Tô Giản Đường
Đúng lúc đó, Tô Giản An cũng tới. Nhìn khung cảnh phía trước - người yêu mình lại đang hôn chị gái mình? Chiếc bánh mà cô mua cho Phàm Tuấn Hiên cũng rời khỏi tay cô mà rơi xuống đất
-“Giản An?”
Phàm Tuấn Hiên và Giản Đường nghe thấy liền buông nhau ra . Anh gọi tên Giản An
“An An, thật ra ..chị…chị..”
Tô Giản Đường giả bộ đáng thương, ngập ngừng nói
“Chị đừng nói gì hết.”
Giản An lúc này mặt sầm lại, gục xuống, nói với giọng lạnh ngắt
-“Em muốn nói chuyện với anh rõ ràng”
3.Chúc Hai Người Hạnh Phúc

-“Em muốn nói chuyện với anh rõ ràng”
-“Giản An à, anh nghĩ có chuyện gì thì em cứ nói thẳng tại đây luôn đi, anh cũng muốn nói ..”
Phàm Tuấn Hiên quàng tay ôm lấy eo Tô Giản Đường, lạnh giọng nói
-“An An , chị muốn nói….”
-“Chị im miệng!”
Tô Giản Đường chưa kịp nói hết lời đã bị Giản An chặn miệng lại , cáu gắt
-“Tô Giản An , tôi thấy cô hơi quá rồi đấy”
Phàm Tuấn Hiên thấy khuôn mặt đáng thương của Giản Đường khi bị quát liền quay sang lớn giọng với Giản An
-“Ha.Cuối cùng cũng lộ bản chất. Nói đi, có phải anh yêu chị ta đúng chứ?”
Tô Giản An cười lạnh
-“Đúng, tôi rất yêu Đường Đường”
-“Vậy sao còn giả bộ yêu tôi?”
Tô Giản An mệt mỏi, ấm ức , tức giận nói
-“Tô Giản An à, hai năm nay tôi yêu cô , cô đã cho tôi cái gì chưa. Cô giữ sự trong sạch , đến cái ôm cô còn không cho tôi, còn hỏi gì?”
Phàm Tuấn Hiên nhếch môi đầy ghét bỏ nói
-“Ồ. Vậy là Giản Đường chỉ cần hằng đêm quyến rũ anh, ngủ với anh , làm anh sung sướng là anh sẵn sàng bỏ tôi?”
-“Giản An à, em đừng xúc phạm chị được không. Chị cũng yêu Tuấn Hiên thật lòng, xin lỗi…chị…hức..”
Tô Giản Đường ra vẻ ấm ức, khóc lóc , đáng thương
-“Khỏi diễn. Chúc hai người hạnh phúc !”
Giản An cười khổ , quay mặt rời đi .
Lúc này, Tô Giản Đường mới lau nước mắt, nhếch môi cười nham hiểm
15 phút sau , Giản Đường đã về nhà
“Rengg”Điện thoại của cô bỗng reo lên
-“Alo An tử, cậu đi đâu mà lâu thế?”
Đầu dây bên này, Mỹ Mỹ đang đi xung quanh trường tìm Giản An
-“Mình xin lỗi, mình hơi mệt nên về trước mà quên không nói với cậu”
Tô Giản An không còn tâm trạng để nói chuyện nữa , cô mệt mỏi nói một câu rồi tắt luôn máy .
-“An An về rồi hả , vào đây ba mẹ có chuyện để nói .”
Tô Trình và Lưu Diệu ngồi sẵn ở sopha uống trà đợi cô về
-“Có chuyện gì vậy ba mẹ?”
Giản An hỏi
-“Con gái , chuyện là nhà ta đang gặp khó khăn về kinh tế, con có thể giúp ba mẹ được không ?”
Tô Trình nhẹ nhàng nói
-“Chuyện gì ạ?”
Giản An còn đang khó hiểu hỏi ông
-“Con gả cho Lục gia - Lục Tư Thần. Cậu ấy chân bị trấn thương không đi được nhưng lại rất nhiều tiền , con có thể…”
-“Con muốn hỏi ba mẹ chuyện này!”
Tô Trình và Lưu Diệu còn chưa nói hết lời , Giản An đã hỏi lại
-“Tại sao lại là con mà không phải chị Giản Đường?”
Giản An lấy hết kiên nhẫn, cố gắng hỏi một câu cuối cùng
-“Ờ thì…..chị con…thật ra..”
Tô Trình ấp a ấp úng , không biết trả lời kiểu gì
-“Con hiểu rồi, con lên phòng đây,ba mẹ cứ lo chuyện !”
Lúc này, Tô Giản An thật sự mất hết hi vọng , cô lạnh giọng nói rồi đứng bật dậy chạy lên phòng mình .
*sầm
Tô Giản An đóng cửa mạnh một cái , vang lên một tiếng động chói tai .
Cô ngồi trên giường,co hai chân lên, ôm lấy , gục đầu vào tường
-“Huhu…tại sao…tại sao …?”
Cô ấm ức , khóc thầm trong lòng , tim đau nhói
Trong vòng một ngày mà cô phải nhận mọi chuyện kinh khủng. Nào thì bị chị gái cướp mất người yêu,nào thì phải bán thân gán nợ . Chẳng lẽ cuộc đời chuẩn bị nở hoa của cô sẽ phải chấm dứt tại đây sao?
-“Alo, Mỹ Mỹ , đi nhậu với mình .”
-“Trời ơi, An tử à. Bao nhiêu năm nay đây là lần đầu tiên cậu đi nhậu đó “
Mỹ Mỹ không tin vào tai mình, tại sao hôm nay Giản An lại như vậy chứ ??
-“Mau lên, cho cậu 10 phút”
Tô Giản An nói rồi tắt máy xuống nhà
….
-“An tử, cậu nói mình biết có chuyện gì?”
Thấy Tô Giản An chỉ uống , uống quá nhiều mà tửu lượng cô lại rất thấp , Mỹ Mỹ liền hỏi
-“huhuu..Mỹ Mỹ à, mình làm gì sai mà họ lại đối xử với mình như thế …hức ..”
Giản An vừa khóc vừa nói, tay lại cầm lon bia uống
-“Được rồi được rồi , đừng uống nữa, nói mình nghe ..”
4. Kết thúc những ngày tháng tươi đẹp

-“Được rồi được rồi, đừng uống nữa, nói mình nghe”
-“Giản Đường, chị ấy..chị ấy…huhu..”
Giản An vừa nói vừa khóc. Cô khóc không phải tiếc tên đàn ông tồi Phàm Tuấn Hiên kia, mà cô khóc vì ấm ức, vì tức giận
-“Chị ta làm gì cậu?”. Mỹ Mỹ hỏi
-“Hôm nay , lúc mình chạy đi tìm Tuấn Hiên, mình thấy anh ta và chị đang ôm hôn ở sau trường, mình..mình..hức…”
Tô Giản An nói nấc
-“Hả? Tên Phàm Tuấn Hiên đó dám phản bội cậu, mình sẽ đi xử lí hai người đó, cậu yên tâm, mình sẽ đòi lại công bằng cho cậu”
Mỹ Mỹ không kiềm chế được cảm xúc liền xắn hai tay áo lên , định đứng dậy đi thì bị Tô Giản An ngăn lại .
-“Không!”
-“Sao lại không, cậu lại để yên như vậy à? Không phải thiệt cho cậu sao?”
Mỹ Mỹ đơ người hỏi
-“Cuộc đời mình sắp kết thúc những ngày tháng tươi đẹp rồi, mình không muốn thêm rắc rối nữa. Càng không muốn chuyện này liên luỵ tới cậu ..”
Nói đến chuyện này, sắc mặt Giản An sầm xuống, biến sắc hẳn
-“Kết thúc? Là sao? “
Mỹ Mỹ bắt đầu lo lắng cho Giản An. Trong đầu cô bây giờ hiện lên vô vàn những suy nghĩ. Nào thì bị bệnh nguy hiểm đến tính mạng,…
-“Mình sắp phải đi lấy chồng!”
-“Cái gì? L..lấy…ch..chồng á? Sao lại vậy? Cậu yêu ai rồi hả? Lấy gì sớm vậy? ….”
Mỹ Mỹ ngỡ ngàng với câu trả lời này của Tô Giản An
Ở độ tuổi này, thật ra cũng không phải quá trẻ như 18 19 tuổi để đi lấy chồng. Nhưng cô vừa mới nói chấp dứt quan hệ với Phàm Tuấn Hiên vừa nãy thôi mà, sao đã có người khác rồi ?
-“Mình không yêu. Thậm chí còn không biết mặt . Chẳng qua là, ba mẹ bán đi để cứu sống gia đình thôi mà . Vậy thì mình coi như báo hiếu cha mẹ thôi..”
Nói đến đây, Tô Giản An không cầm được nước mắt mà khóc . Cô đau đớn, tủi thân khi cùng là con của ba mẹ mà sao người đó không phải chị cô mà lại là cô chứ?
-“An tử của mình , nín đi đừng khóc . Nói mình nghe , cậu biết người đó tên gì không ?”
Mỹ Mỹ lấy giấy lau đi những giọt nước mắt còn vương trên hai bên gò má của Giản An. Trấn an cô
-“ừm…hình như …là..là ..Lục gì đó, mình cũng không biết nữa”
-“Hả? Lục ? Chả nhẽ Lục Tư Thần ư?”
-“Hình như đúng tên rồi. Là Lục Thần gì đó đó “
-“Ôi mẹ ơi. Cậu có biết anh ta là thiếu tướng , lại còn đứng đầu cái tập đoàn lớn nhất thành phố này không hả cô nương?”
Mỹ Mỹ nghe xong mà phát hoảng, không ngờ bạn của cô lại đấy được con người này làm chồng
-“Thiếu tướng gì chứ,tập đoàn gì chứ. Anh ta bây giờ không thể đi lại nữa rồi, mình về đó chắc cả quãng đời còn lại cũng chỉ để chăm sóc, hầu hạ anh ta.”
-“Không…không đi được ?”
-“Ừm. Không đi được nữa!”
Tô Giản An thầm thương cho cuộc đời, số phận của mình
-“Thương cậu ghê. Thôi đừng lo nữa , mình sẽ mãi mãi ở cạnh cậu, giúp đỡ cậu , yên tâm. Giờ thì về thôi cô nương.”
-“Ừm”
Tô Giản An nở nụ cười chua xót. Làm sao mà có thể không lo chứ, số phận của cô, cuộc sống của cô mà….
….
Về đến Tô gia, Tô Giản An đứng trước cổng biệt thự , lau hết nước mắt, cố gắng tỏ ra mình không sao thì mới bước chân vào nhà
-“An An, sao con về muộn thế? Có sao không con ?”
Lưu Diệu ngồi nhâm nhi tách trà đợi cô về .
-“Con không sao. Con thấy hơi mệt nên lên phòng nghỉ trước,mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi”
Cô không nhìn thẳng vào mắt bà mà nói. Vì cô sợ, cô rất sợ lại nghĩ đến chuyện hồi chiều mà lại yếu đuối mất.
-“ừ, con nghỉ đi”
Lưu Diệu lại không có suy nghĩ tốt đẹp gì. Vốn cố ngồi đây chờ cô về để nói tiếp chuyện cưới hỏi mà lại bị ăn một quả bơ thế này.
5.Về sau,có thể coi như không ai nợ ai

Ngồi trong phòng, Tô Giản An đang xé dần, xé hết những tấm ảnh mà cô chụp chung với Phàm Tuấn Hiên trong hai năm qua
-“An An , chị vào được chứ?”
Tô Giản Đường đứng gõ cửa bên ngoài.
-“Vào đi “
Tô Giản An lau nước mắt, che đi khuôn mặt yếu đuối, giấu hết những mảnh giấy vụn đi
-“Chị vào đây có việc gì?”
-“Nghe nói em sắp gả cho Lục thiếu phải không?”
Tô Giản Đường giả bộ hỏi thăm cô
-“Ở đây không có ai, mong chị cứ lộ bản chất thật, chị giả bộ như vậy thật khiến tôi buồn nôn”
Tô Giản An ngước mắt lên nhìn Tô Giản Đường, nhếch môi khinh bỉ nói
-“Tại sao em lại nói vậy? Chị xin lỗi vì đã yêu A Hiên, nhưng bọn chị thật sự yêu nhau , em…”
-“Dừng lại đi . Tôi đã nói vậy rồi mà chị còn cố sao. Muốn nói gì thì nói hẳn ra, tôi không nhìn nổi khuôn mặt ghê tởm của chị lâu hơn được đâu”
-“Ồ ! Ra là vậy, thế thì tao cũng nói luôn. Phàm Tuấn Hiên yêu tao, mày chỉ là một món đồ chơi của anh ấy mà thôi. Bây giờ mày cũng chuẩn bị lấy một tên què, món đồ chơi như mày lại được bán đi một lần nữa rồi , có phải mày rất vui không?.Ôi nghĩ thôi đã thấy ghê tởm..hâh..ha”
Tô Giản Đường khoác hay tay lên trước ngực, chế giễu
-“Vậy tôi cũng nói cho chị biết. Tôi lấy ai là việc của tôi, người tôi lấy có bị làm sao hay như thế nào cũng là việc của tôi. Còn chị, một bát cơm thiu tôi đổ đi rồi mà chị còn bốc lên ăn lại , chắc chị không ghê tởm nhỉ?”
Tô Giản An đứng dậy, đối mặt với sự chế giễu của Giản Đường, cô cố gắng chống lại , càng cố gắng không để lộ ra sự yếu đuối của mình.
-“Mày…mày được lắm , mày cứ đợi đấy cho tao con khốn..”
Tô Giản Đường bị nói cho một trào cứng cả cổ họng, chỉ biết tức giận trong lòng
-“Mời chị ra cho, tôi còn phải nghỉ ngơi!”
-“Khỏi đuổi, tao không thèm ở nơi dơ bẩn này..hứ.”
Tô Giản Đường tức giận quay đi
*phù
Tô Giản An khoá cửa lại , ngồi gục xuống đất, lưng tựa vào cửa.
Hơi thở cô bây giờ nặng nề, lại đi kèm với tất cả những mệt mỏi mà cô phải gánh chịu khiến cô ngủ thiếp đi từ khi nào không hay .

Sáng ngày hôm sau , Tô Giản An bị ánh nắng mặt trời xuyên qua khe cửa sổ đánh thức .
Hai mắt cô khá sưng , mặt ủ rũ .
Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi thì cô bước xuống nhà
-“An An tỉnh rồi hả con, mau xuống ăn sáng. Hôm nay mẹ có làm súp cua mà con thích này”
Lưu Diệu chạy ra cầu thang đón lấy tay cô, kéo cô vào bàn ăn
Tô Trình và Tô Giản Đường đã ngồi chờ sẵn
Vừa ăn được vài miếng, Giản An đã bỏ thìa xuống , nghẹn ngào nói
-“Ba mẹ, con muốn thưa hai người một chuyện.”
-“An An sao vậy con?”
Tô Trình hỏi
-“Lần này, con sẽ chấp nhận gả cho Lục Gia, coi như báo hiếu công ơn ba mẹ nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua. Về sau, có thể coi như không ai nợ ai“
Tô Giản An cúi mặt xuống, trầm giọng nói
-“Con sao vậy An An, mẹ không…”
-“Ba mẹ cũng đừng gọi con với giọng điệu như vậy nữa, con sẽ cảm thấy như mình là người có lỗi và phải chịu hình phạt này. Con xin phép ra ngoài ..”
Tô Giản An ngăn lại câu nói của Lưu Diệu rồi đứng dậy rời đi .

Cô tới một công viên nhỏ gần trường học mầm non.
Ngồi nhìn lũ trẻ chơi đùa cùng ba mẹ, bạn bè , cô lại tủi thân
-Tại sao cô và chị cùng là con của ba mẹ mà cô phải gánh chịu mọi thứ?
-Tại sao cô lại không có được tình yêu thương của ba mẹ?
-Tại sao …
Hàng vạn câu hỏi “Tại sao” đang quanh quẩn trong đầu cô khiến cô muốn phát điên lên rồi.
-“Chị xinh đẹp , cho chị cái kẹo nè”
Một bé gái chạy tới chỗ Giản An, đưa cho cô một cây kẹo mút hình quả dâu .
Giản An mỉm cười nhận lấy cây kẹo
-“Cảm ơn em”
Rồi cả buổi , cô cứ ngồi trong công viện ngắm lũ trẻ chơi đùa với nhau . Tâm trạng cô cũng đôi phần ổn định hơn ..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom