-
Chương 7
“Sớm muộn gì ta cũng sẽ c.h.ế.t ở trên giường của nàng.” (Chương 7)
Ta không được ngủ ngon đêm nào, chỉ thấy càng ngày càng mệt mỏi hơn.
Mùa đông tới càng không thể ra ngoài cửa, cả ngày ôm bình nước nóng hơ lửa than.
Lệnh Ý không phải đứa trẻ hiếu động, nó cũng ở bên ta suốt cả ngày.
Ta thích nhìn con bé cười, kể cho nó một câu chuyện vui là có thể khiến hai cái má lúm hiện rõ hơn.
Con bé tuổi nhỏ nhưng không khác gì bà cụ non. Có một lần ta đang chợp mắt ngủ trưa thì nghe thấy tiếng nó giật mạnh góc áo Triều Khôi, lo lắng hỏi: “Nương nương ơi, sao bụng mẹ con càng ngày càng to thì người lại càng ngày càng gầy vậy?”
Triều Khôi an ủi con bé: “Bởi vì đệ đệ con đang lớn lên trong bụng mẹ đó.”
“Con không cần đệ đệ, con chỉ cần mẹ thôi.”
Ta nhìn con bé cau mày qua tấm màn, gần như sắp khóc.
Cô nương mà ta sinh ra không biết rằng ta xấu xa cỡ nào, không biết ta khiến người khác khó chịu cỡ nào, nó chỉ biết ta là mẹ nó, bọn ta yêu thương lẫn nhau.
Thừa Nghị trong bụng chắc chắn không thích ta nhiều như con bé, nên thằng bé chọn ngày gió tuyết thổi mạnh nhất để đến với thế giới này.
Nó biết ta sợ lạnh, nên đang trừng phạt ta thay Phó Kiều.
Ta lạnh đến mức mở miệng nói chuyện cũng khó, Phó Kiều và Triều Khôi luôn túc trực bên cạnh ta.
“Phó Kiều, nếu chàng vẫn còn tức thì giết An Kiêu đi, ta lâu rồi không gặp huynh ấy, chàng hỏi thử xem huynh ấy có muốn chết cùng ta không.”
“Triều Khôi này, ngoại trừ việc dụ dỗ phu quân tỷ ra thì ta chưa từng làm hại tỷ đúng không? Ta đền đứa con này cho tỷ đấy, tỷ tha cho ta rồi mấy người cùng nhau làm rạng danh gia tộc, đến khi tỷ làm hoàng thái hậu rồi thì đừng quên sửa sang lăng tẩm cho ta là được.”
“Đừng ai làm hại Lệnh Ý, nếu không ta có biến thành ma cũng sẽ về ám mấy người.”
Ta nói hết một mạch những lời muốn nói như một cơn mưa đá, nhưng bọn họ nói gì thì ta không thể nghe được.
Haizz, thế gian này lạnh quá, ta phải đi ngủ đây.
Năm Nguyên Huy thứ ba, Giang quý phi mất, đế hậu khóc lóc thảm thiết, truy phong Tuệ Từ hoàng hậu.
Sau này khi trong cung muốn miêu một mùa đông cực kỳ lạnh, họ đều nói năm nay lạnh thật, gần như lạnh bằng năm hoàng hậu Tuệ Từ sinh thái tử.
Mỗi lần Giang Triều Khôi nghe thấy câu này, trong tim cô lại như thiếu mất một mảnh.
Nữ nhân điên cuồng này đã chết, nhưng dường như muội ấy đã đánh cắp trái tim của tất cả mọi người.
Cô không sinh con, nhờ vào Thừa Nghị mà Tử Phù để lại cho cô mà giữ vững ngôi vị ở trong cung. Tử Phù đã không còn nợ cô cái gì từ lâu rồi.
Phó Kiều cũng sống rất hạnh phúc, đêm nào cũng được các mỹ nữ trong cung đàn hát cho nghe.
Đêm hôm đó hắn uống say, Triều Khôi tới để đưa canh giải rượu.
Hắn bắt lấy tay cô, cố chấp hỏi: “Nàng nói xem nàng ấy có ý gì? Lệnh Ý là sinh mạng của nàng ấy, vậy Thừa Nghị không phải sao? Nàng ấy ghét con của ta đến vậy sao?”
Triều Khôi cố gắng rút tay lại, nhưng không thành công.
Cô đành phải nghe hắn nói tiếp: “Nàng ấy còn muốn An Kiêu chết cùng, ngon quá ha! Ta muốn An Kiêu phải làm cận thần của ta, ngày ngày gặp mặt. Ta muốn để hắn biết sự tồn tại của Lệnh Ý nhưng sẽ không để cha con họ nhận nhau!”
Triều Khôi thầm thở dài, bước đi cuối cùng này của Tử Phù thật tuyệt vời.
Sau đó.
Phó Kiều có cả giang sơn và mỹ nhân.
Giang Triều Khôi vững vàng trong hậu cung.
An Kiêu có tiền đồ xán lạn.
Tất cả mọi người đều có cuộc sống tốt đẹp.