-
Chương 3
“Sớm muộn gì ta cũng sẽ c.h.ế.t ở trên giường của nàng.” (Chương 3)
________________________
Bầu không khí rơi vào khoảng lặng.
Một lúc sau, ta thấy vẻ mặt của cha tràn đầy khiếp sợ.
Nhưng rõ ràng không phải vì lời nói của ta.
“Nhị tiểu thư bị điên rồi.” Ông ta nói với những người hầu xung quanh: “Ai lan truyền câu nói của một kẻ điên sẽ bị chém đầu.”
Một đám chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng hùng hổ tới hỏi tội ta, cuối cùng lại hốt hoảng bỏ chạy.
Kẻ điên đáng sợ đến vậy sao?
Nhưng có thể sống những ngày yên bình cuối cùng ở nơi quái quỷ này cũng là điều không tồi.
Váy cưới dài mười dặm mà chủ mẫu từng nhắc tới đúng là trên cả tuyệt vời. Tám người phụ nữ thêu đẹp nhất của Trù Hòa Trang đã được mời tới phủ để làm một bộ hỉ phục cho Giang Triều Khôi.
Bộ y phục đó thật sự lộng lẫy hoa lệ.
Đỏ chói mắt, lóe ánh vàng.
Ta không có vàng, cũng không mặc màu đỏ được, đành phải mặc váy màu hoa hồng.
Lúc mẹ lấy số đo cho ta, bà cảm thán rằng Phù Nhi ngực nở eo thon quá, sau này chắc chắn sẽ được phu quân thích.
Ta thầm nói trong lòng, hắn đã được tận hưởng không biết bao nhiêu đêm trong tàng thư các của con rồi.
Bà ấy biết tất cả, nhưng lại giả vờ chỉ là một người mẹ bình thường may váy cưới cho một cô nương bình thường.
Cứ kệ bà ấy vậy, có lẽ sau này cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.
Đêm trước khi Phó Kiều lấy vợ, trong phủ rộn rã tiếng cười giữa đêm, nhưng không hiểu sao lòng ta lại khô khốc.
Ta đi ra từ cửa sau và dạo quanh đường phố.
Có lẽ số mệnh đã định sẵn ta phải có kiếp nạn này, ta đi bộ tới sông Liễm Diệm.
Ánh trăng lấp lánh chiếu rọi xuống mặt nước, ca nữ trên thuyền hoa đang hát một bài tình cảm dạt dào.
Ta đang chìm đắm vào nó, bất chợt bị một tiếng gọi chứa đầy kinh ngạc làm giật mình.
“Giang tiểu thư!” Một bóng người đứng trên thuyền vẫy ta.
Khi con thuyền đi vào ta mới nhận ra đó là cái mà ta thường ngồi.
Tới gần hơn nữa mới nhận ra người đó là An Kiêu.
Ta lên thuyền của huynh ấy.
“Giang tiểu thư có vẻ thích ra ngoài vào ban đêm nhỉ.”
“Huynh đang đợi ta à?” Ta ghét nhất là lãng phí thời gian.
“Ừ, không thể nào quên được.” Đôi mắt An Kiêu ánh lên vẻ trung thành và ngây thơ như một chú cún con.
Cứ thế mà nhìn ta.
Một cảm giác không nỡ xoẹt qua tim ta, chỉ là xoẹt qua thôi.
“Vô dụng thôi, mai ta sẽ làm thiếp của người khác.”
“Giang tiểu thư không thích tại hạ thì cũng không nên nói kiểu như vậy.” Đôi mắt cún con vẫn sáng long lanh như trước.
“Huynh cũng biết ngày mai thái tử lấy vợ đúng không?”
“Ừ.”
“Ta cũng được gả cho hắn, bọn họ cảm thấy nhục nhã quá nên không cho ai biết.”
Cuối cùng cũng dập tắt.
Tự dưng ta thấy buồn quá, thậm chí còn buồn hơn cả việc trượng phu chết ngay trong đêm tân hôn.
Nếu ta gặp người này trước khi Phó Kiều lên giường ta thì huynh ấy có mời ta làm chính thê của huynh ấy không nhỉ?
Vậy thì ta cũng sẽ được mặc váy màu đỏ.
Cho dù không có tám thợ thêu kim tuyến của Trù Hòa Trang thì chắc chắn ta cũng lộng lẫy nhất kinh thành.
Ma xui quỷ khiến thế nào, ta đột nhiên nói: “An Kiêu, chúng ta ngủ với nhau một lần đi, chưa từng có ai nói rằng ta xinh đẹp thiện lương, thông minh lanh lợi, huynh nói như vậy làm ta vĩnh viễn không quên được huynh. Ta cũng muốn huynh vĩnh viễn không quên được ta.”
Ta cứ tưởng huynh ấy sẽ từ chối, nói ta hèn tiện.
Nhưng huynh ấy lại nói, ơn cứu mạng này, xin được lấy thân báo đáp.
Tốt nhất là chỉ lấy thân báo đáp thôi, đừng đưa cho ta cả trái tim.
Ta không cần.
Chân tình giống như đường mật, ai mà chẳng thích ăn kẹo? Nhưng có vài loại kẹo mang độc, ăn xong là mất mạng luôn, tốt hơn là nên ăn đắng.
Ánh trăng rọi vào khoang thuyền, ta thoát hết xiêm y, khí lạnh ấp tới khiến ta co rúm người lại.
An Kiêu đơ ra không nhúc nhích, huynh ấy nhìn cơ thể ta như đang nhìn nữ thần hạ phàm.
Nhưng đêm nay ta không muốn làm nữ thần, ta chỉ muốn làm một dâm phụ.
Ta cởi nốt chiếc áo cuối cùng rồi đi về phía huynh ấy.
Thời gian lúc này ngàn vàng vô giá.
Ta luôn cảm thấy huynh ấy hơi khác so với Phó Kiều, qua một khắc sau, cảm giác này càng tới dữ dội hơn.
Đầu óc ta trở nên tỉnh táo trở lại: huynh ấy chưa từng đụng vào cơ thể nữ nhân.
Ta là người đầu tiên.
Huynh ấy đã dành trọn trinh tiết cho ta.
Nước mắt ta lăn trên cổ huynh ấy.
Lần đầu tiên ta hối hận vì phạm tội.
Khi còn nhỏ, ta thường lén lấy đồ trang sức của chủ mẫu để đem bán, làm gãy cái tẩu thuốc quý giá của cha khiến ông ta xót ruột.
Nhìn bọn họ phiền não làm ta thấy vui vẻ.
Nhưng bây giờ ta rất hối hận, ta hối hận vì đã chọc phải con người thuần khiết như vầng trăng trên đỉnh đầu.
“Giang…” An Kiêu nghĩ một lúc rồi thay từ: “A Phù đừng khóc, có phải nàng lo không gả được cho thái tử đúng không? Đừng sợ, ta sẽ tới Giang phủ xin cưới nàng làm chính thê của ta.”
A Phù, A Phù.
Hóa ra tên ta nghe hay như vậy.
Chính thê, chính thê.
Ừ, cái này nghe cũng hay nốt.
Nhưng Phó Kiều vì muốn thực hiện yêu cầu hoang đường này mà tự xin xuất chinh về phía nam, lăn lộn từ đống xương trắng trở về.
Làm sao hắn có thể thả ta đi.
Ta thường xuyên hỏi hắn bằng một giọng điệu vừa nũng nịu vừa kiêu căng, Phó Kiều, nếu ta quyến rũ nam nhân khác thì sao?
Hai người cùng chết. Lần nào hắn cũng vừa cười vừa nói.
Ta vừa hư vừa khiến người ta ghét, có lẽ chết đi cũng không ai khóc than cho.
Nhưng đứa trẻ tốt như An Kiêu thì sao có thể giống ta được?
Ta ngừng rơi lệ, im lặng không nói gì.
Huynh ấy thấy ta nhận lời hứa nên bình tĩnh lại, bắt đầu hỏi đông hỏi tây.
“A Phù, chỗ này bị sao vậy?”
“Cái này á, hồi nhỏ bị bỏng.”
“Còn chỗ này?”
“Hồi nhỏ bị ngã.”
“Chỗ này thì sao?”
“Hồi nhỏ bị dao cắt.”
“Sao hồi nhỏ nàng bị thương hoài vậy?”
“Ta cũng không biết.”
“A Phù, ta sẽ bảo vệ nàng mãi mãi, không bao giờ để nàng bị thương nữa.”
“Nghe được đó.”