-
Chương 2
“Sớm muộn gì ta cũng sẽ c.h.ế.t ở trên giường của nàng.” (Chương 2)
________________________
Sáng sớm vừa mở mắt thì đã không thấy người nằm bên cạnh đâu.
Phó Kiều tiêu đời rồi.
Kể từ lúc hắn khao khát sự chung thủy của ta dành cho hắn thì tức là hắn tiêu đời rồi.
Ta có thể lấy mạng hắn, cũng có thể sống tiếp cùng hắn.
Câu chuyện đi tới bước này, tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thế gian này có rất nhiều cô nương luôn đòi hỏi lời hứa và trái tim của một người nam nhân, nhưng đây là thứ ít giá trị nhất và không đáng tin nhất.
Nó thậm chí còn không thực tế bằng việc chế ngự hắn trên giường.
Ta muốn Phó Kiều đưa ta rời khỏi nhà họ Giang và mãi mãi không bao giờ quay lại.
Dù có phải đi cùng Giang Triều Khôi.
Nhưng sau gần ba tháng xuất chinh về phía nam của hắn, ta thật sự đã gặp một nam nhân khác.
Không phải quyến rũ mà là tình cờ gặp.
Ta uống rượu cả đêm trên con thuyền hoa lênh đênh giữa dòng sông Liễm Diễm.
Nhưng rượu với ta cũng chỉ là nước, ta dựa vào lan can chợp mắt một lúc cũng chỉ vì thức trắng đêm nên hơi mệt.
Công tử đó gọi ta hai tiếng, thấy ta không trả lời, sợ ta rơi xuống nước trong giấc ngủ say nên đã lên thuyền gặp ta.
Nhưng huynh ấy say đến mức chân đi lảo đảo ngã nhào xuống sông.
Đợi tên sai vặt của huynh ấy chèo thuyền từ bờ ra thì chắc huynh ấy c.hết từ đời nào rồi, vì vậy ta đành phải lao xuống để vớt huynh ấy lên.
Gió đêm thổi tới khiến người ta lạnh rung mình.
Nó đánh thức cơn say của huynh ấy, đánh thức cơn buồn ngủ của ta.
“Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương.” Huynh ấy lau nước trên mặt, “Tại hạ là An Kiêu, gia phụ là thị lang bộ hộ An Hòa Nhân.”
“Câu tiếp theo của ơn cứu mạng luôn là lấy thân báo đáp.” Ta thấy huynh ấy mặt mày nghiêm túc nên không kiềm chế được mà đùa một câu.
Không ngờ lại khiến khuôn mặt trắng sáng long lanh của đứa trẻ này đỏ bừng.
Ta mang tội rồi.
Bình thường ta đã quen dùng kiểu nói chuyện mập mờ với Phó Kiều, nên giờ ta gần như quên mất nam nữ bình thường nên nói chuyện thế nào.
“Được rồi, cha ta là phiêu kị đại tướng quân, người có họ Giang ấy.”
An Kiêu tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Không phải Giang Triều Khôi đâu.” Ta biết huynh ấy đang nghĩ gì: “Sao tỷ ấy có thể ra ngoài vào nửa đêm được chứ.”
“Tại hạ lỗ mãng quá, nhà họ Giang còn có tiểu thư khác cũng là chuyện bình thường.”
“Cũng không được tính là tiểu thư, mẹ ta là vú nuôi của cha ta.”
Hình như huynh ấy đang tiêu hóa mối quan hệ này.
“Sao thế, ghê t.ởm không?” Ta nhìn vào mắt huynh ấy với vẻ đầy mong đợi.
“Ghê t.ởm.” An Kiêu trả lời nghiêm túc: “Nhưng đó là sự ghê t.ởm của bọn họ, không liên quan gì tới Giang tiểu thư.”
“Ta không liên quan gì tới bọn họ á? Vậy ta trông thế nào?”
“Xinh đẹp thiện lương, thông minh lanh lợi.”
“An công tử say rồi, mau về nhà đi.”
Ta vắt một ít nước từ chân váy rồi nhảy lên bờ, bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
“Ta vẫn chưa biết phương danh của Giang tiểu thư.” Giọng huynh ấy có chút khẩn thiết.
“Giang Tử Phù.” Ta sợ huynh ấy nghe không rõ nên giải thích thêm một câu: “Đóa sen màu tím.”
Nhưng trên đời này vốn làm gì có đóa sen màu tím.
Lúc đi bộ về nhà, đầu ta đã hơi nóng, vì vậy ta đành phải đun một ít nước để ngâm mình.
Ta lấy khăn che mặt rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng ta không thể ngừng nghĩ về người này.
Phó Kiều nói ta phóng đãng, chủ mẫu nói ta là tiện chủng, cha ta nói ta là nghiệp chướng.
Xinh đẹp thiện lương, thông minh lanh lợi.
Lần đầu tiên ta nghe thấy những câu từ hay như vậy.
Huynh ấy biết ta là đứa trẻ bẩn thỉu nhà họ Giang, nhưng vẫn nói như vậy.
Hoặc là lừa ta hoặc là yêu ta.
Gặp nhau chưa đầy nửa tiếng thì khó mà yêu được.
Vậy tức là lừa kẻ đáng thương như ta rồi.
Ta thật sự rất muốn nghe huynh ấy lừa thêm một lần nữa.
Nhưng chắc là không nghe được nữa, bởi vì tháng sau Phó Kiều sẽ khải hoàn hồi triều.
Hắn đánh thắng trận xong sẽ cưới vợ.
Còn muốn nhờ vào công lao để xin hoàng thượng ban cho hắn một lương đệ.
(*) lương đệ là thê thiếp có chức vị cao nhất xếp sau thái tử phi.
Nhưng hắn lại nói: “Giang Tử Phù, thật ra ta không muốn cưới nàng, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm.”
“Vụng trộm không bằng vụng trộm không nổi.” Ta lạnh lùng đẩy lồng ngực nóng rực của hắn.
“Nói đùa thôi mà, nhìn nàng nhỏ mọn kìa.” Hắn dùng sức nhốt chặt ta: “Nhỏ mọn thế này đúng là không hợp làm thiếp.”
“Thế à? Ta cũng chỉ muốn làm chính thê của chàng thôi.”
“Ta mà có quyền quyết định thì nàng làm bà nội ta luôn cũng được!” Phó Kiều thở dài, “Nàng có biết vì muốn đón nàng vào phủ mà ta đã phải đắc tội với cả cha ta và cha nàng không?”
“Phó Kiều, chàng nói câu này không sợ giảm thọ à?” Ta bật cười.
“Vì muốn ngủ với nàng, cũng là vì nàng.” Hắn cũng cười theo.
Cưới Giang Triều Khôi làm thái tử phi, đồng thời nạp thêm ta làm lương đệ. Tin tức này truyền tới phủ khi cả nhà ba người họ đang ăn cơm.
Bởi vì lúc cha ta hùng hổ đuổi giết tới tiểu viện của ta, trên bộ râu của ông ta vẫn còn dính gạch cua.
“Giang Tử Phù! Đồ vô liêm sỉ!”
“Tại sao con lại vô liêm sỉ chứ?”
“Nếu không phải ngươi không biết xấu hổ quyến rũ thái tử thì làm sao ngài ấy lại biết tới sự tồn tại của cái đứa như ngươi?” Ông ta hung hăng trừng mắt nhìn ta, giống như muốn đục hai cái lỗ trên người ta luôn.
“Cha nói đúng lắm, con quyến rũ ngài ấy đấy, bây giờ Phó Kiều có phải làm nhục mặt cha thì ngài ấy vẫn muốn cưới con, ngài ấy yêu con yêu đến phát điên rồi!”
Lão già tức giận cho ta một cái tát mạnh đến mức ta ngã lăn ra đất.
“Nếu ông không có gan giết ta thì đừng có mà đánh nữa.”
“Ngươi nói cái gì?” Ông ta không thể tin vào tai mình.
“Nếu không, đợi đến khi ta trở thành thái hậu, việc đầu tiên ta làm chính là hủy diệt cả nhà ông.” Ta đứng dậy buộc lại chỗ thủng trên váy do bị ngã.
“Ông muốn biết ta trở thành thái hậu kiểu gì đúng không? Nói cho ông biết nhé, đầu tiên ta sẽ g.i.ế.t Giang Triều Khôi trước rồi làm thái tử phi, đợi hoàng thượng c.hết thì ta sẽ là hoàng hậu, đến khi Phó Kiều chết thì ta sẽ là thái hậu.”