Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Phản ứng của Vương Quốc Hoa không nằm ngoài dự đoán của Tằng Trạch Quang. Tên này đúng là không hề khách khí, vào hết nhìn đông lại nhìn tây. Không khẩn trương có nghĩa hắn không coi mình là người ngoài.
- Hắc hắc, phòng lãnh đạo đúng là khác, bên trong còn có một gian để nghỉ, còn có điều hòa.
Vương Quốc Hoa nói vài câu hâm mộ sau đó thành thật ngồi lại ghế. Tằng Trạch Quang lúc này rất hài lòng. Y thầm nghĩ được, biết chừng mực. Thực tế Tằng Trạch Quang hài lòng nhất chính là tác phong biết chừng mực của Vương Quốc Hoa.
- Đúng, có chuyện này quên hỏi cậu, cậu học lái xe ở đâu?
Tằng Trạch Quang rất tự nhiên hỏi một câu. Vương Quốc Hoa trước khi đến đã suy nghĩ đủ mọi câu hỏi mà Tằng Trạch Quang có thể đưa ra nên sớm nghĩ được câu trả lời.
- Ha ha, lúc còn học trên Thượng Hải tôi hay đi theo bố một người bạn học. Ông này sau khi về hưu liền mở cửa hàng bán hàng tạp hóa, nhân ngày nghỉ tôi hay đến bán hàng giúp kiếm chút tiền.
Tằng Trạch Quang thầm so sánh với tin mình hỏi thăm được. Nhà Vương Quốc Hoa không giàu. Y cười cười gật đầu đang định hỏi tiếp thì Vương Quốc Hoa đột nhiên gãi đầu xấu hổ nói:
- Bí thư Tằng, có một việc tôi thấy cần nói thật với ngài.
Tằng Trạch Quang hơi giật mình thầm nghĩ tên này chẳng lẽ thiếu định lực để bị cô góa phụ kia đắc thủ sao?
- Ừ, cậu nói đi.
- Là như thế này, trước khi tốt nghiệp tôi đi mua xổ số không ngờ trúng lớn, tiền còn không ít, trừ thuế ra còn có hơn 700 ngàn.
Vương Quốc Hoa cười cười đầy ngây ngô. Tằng Trạch Quang cười ha hả nói:
- Giỏi, cậu không ngờ lại có nhiều tiền như vậy. Vậy số tiền đó cậu xử lý như thế nào?
Vương Quốc Hoa lấy chiếc 9900 ra đặt lên bàn:
- Tôi mua cái này, đưa cho bố mẹ một chút, số còn lại gửi vào ngân hàng lấy lãi.
Tằng Trạch Quang không khỏi thấy ấm áp. Ngay cả chuyện này Vương Quốc Hoa cũng không giấu, đây là trung thành. Nghĩ vậy Tằng Trạch Quang nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
- Nghe nói cậu theo Nghiêm Giai Ngọc phòng hành chính lên quận Lưỡng Thủy? Tiểu Vương, tôi phải nhắc cậu một câu cậu còn trẻ, có vấn đề không nên cân nhắc sớm quá.
Vương Quốc Hoa nghe xong đầu tiên nghĩ đến Tằng Trạch Quang muốn động Nghiêm Giai Ngọc. Quản Nhất Vĩ nhất định sẽ được Đại hội đại biểu nhân dân thông qua, Nghiêm Giai Ngọc chủ quản hậu cần ở huyện ủy, ở thời đại Lý Hùng Phi tại sao cô có thể lên thì không ai biết nhưng với tình hình hiện tại Vương Quốc Hoa do dự một chút cảm thấy cần phải khuyên Tằng Trạch Quang một câu.
- Bí thư, sự quan tâm và dạy bảo của ngài tôi nhất định sẽ nghi nhớ. Thật sự có chút xấu hổ, ngài mới nhận chức có nhiều việc mà tôi lại phải làm ngài suy nghĩ.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói. Tằng Trạch Quang nghe câu “ mới nhận chức” không khỏi động tâm. Câu này của Tiểu Vương không phải có ý gì khác chứ? Y nhìn Vương Quốc Hoa phát hiện không có gì khác lạ. Tằng Trạch Quang thầm nghĩ câu này của Tiểu Vương chắc là vô tâm. Chẳng qua đây cũng là nhắc mình, mình không thể ra vẻ hẹp hòi được. Lý Hùng Phi lúc còn đương chức có thể nhịn Nghiêm Giai Ngọc, mình tại sao lại không thể?
Nghĩ thông điểm này, tâm trạng Tằng Trạch Quang tốt lên nhiều. Y cho rằng Vương Quốc Hoa đã mang lại vận mệnh tốt cho mình. Lúc trước khi kết thúc thẩm tra, trên tỉnh ủy dù có người nói giúp thì kết quả tốt nhất mình chỉ có thể điều khỏi huyện Nam Sơn. Nếu là vậy Tằng Trạch Quang sẽ không thoải mái, dù sao thế cũng có nghĩa y phải rời đi trong tư thế kẻ thất bại.
Sau khi Vương Quốc Hoa xuất hiện ở hồ nước, trên thị ủy đã thay đổi phương hướng, nguyên nhân cụ thể là gì Thư Đồng Khánh không nói. Tóm lại bí thư huyện ủy Ôn Xương Thịnh đã quyết định lựa chọn Tằng Trạch Quang vốn không dựa vào ai, có Bí thư thị ủy đề cử Thư Đồng Khánh mới có cơ hội mở miệng nói.
Tranh đoạt chức bí thư huyện ủy Nam Sơn rất kịch liệt, Ôn Xương Thịnh chọn vậy cũng là bất đắc dĩ. Thư Đồng Khánh mở miệng đúng là hợp thời cơ. Tằng Trạch Quang vốn chuẩn bị rời khỏi huyện Nam Sơn đột nhiên lại có thay đổi, đây là xuất hiện sau khi vqh đến. Đảng viên nói không duy tâm nhưng chỉ cần là con người thì luôn có lúc duy tâm.
Vương Quốc Hoa nói vậy vốn chỉ là để trải đường trước, chờ đến khi Tằng Trạch Quang muốn nhằm vào Nghiêm Giai Ngọc thì mình sẽ tiện nói chuyện. Hắn không ngờ Tằng Trạch Quang đột nhiên suy nghĩ nhiều như vậy.
- Ừ, rất nhiều chuyện động một là động mười. Quốc Hoa, thế nào? Muốn làm việc ở văn phòng này không?
Tằng Trạch Quang vừa nói vừa nhìn Vương Quốc Hoa, cách gọi của y cũng đã thay đổi.
Vương Quốc Hoa nếu nghe không hiểu ý này có khác gì hắn bị thiểu năng. Lúc trước hắn dùng suất ở lại trường để đổi lấy chức phó trưởng phòng không phải là vì mục đích này sao? Có chức phó trưởng phòng làm cơ sở, sau này Tằng Trạch Quang muốn đề bạt mình vậy dù như thế nào cũng phải an bài cấp trưởng phòng.
- Ngài cảm thấy tôi có được không? Tôi vừa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm gì, hay ngài chọn người khác?
Vương Quốc Hoa ra vẻ không tự tin càng làm Tằng Trạch Quang yên tâm. Quốc Hoa luôn suy nghĩ cho mình.
- Ai có lúc sinh ra đã biết mọi thứ chứ, không biết có thể học mà. Cứ quyết định như vậy đi, cậu về chuẩn bị một chút, lát tôi sẽ bảo chánh văn phòng huyện ủy an bài.
Tằng Trạch Quang rất quyết đoán nói.
- Ừ, sau này tôi đi theo ngài lăn lộn.
Nghe Vương Quốc Hoa nói câu này, Tằng Trạch Quang nghe xong không khỏi vui vẻ cười phá lên. Câu này lộ ra sự chân thành, ở huyện ủy không thiếu người nịnh bợ tỏ sự trung thành nhưng người đó có xuất phát từ nội tâm hay không lại khác.
Lúc này ngoài cửa có người gõ, vẻ tươi cười của Tằng Trạch Quang lập tức biến mất. Y ho khan một tiếng nói:
- Vào đi.
Tiến vào là chánh văn phòng huyện ủy Cao Cận Giang. Làm thân tín của nguyên bí thư huyện ủy Lý Hùng Phi, cuộc sống Cao Cận Giang gần đây khá gian nan. Quan trường có ba cái sai, lên giường sai, cầm sai tiền, đứng sai tuyến. Cao Cận Giang mới 35 tuổi mặc dù là thường vụ huyện ủy nhưng sau khi Tằng Trạch Quang lên chức nếu không có bất ngờ xảy ra thì khả năng y bị điều chỉnh là rất lớn.
Cao Cận Giang đang ở lúc đi về phía trước. Nếu Lý Hùng Phi không có vấn đề, chờ lão Lý lui, Cao Cận Giang vẫn sẽ ngồi ở ở chức thường vụ huyện ủy. Sau này dù chỉ tính theo kinh nghiệm đến lúc về hưu cũng có thể lên đến cấp phó giám đốc sở.
Bây giờ vấn đề ở chỗ Lý Hùng Phi mắc sai lầm nên đi, bí thư huyện ủy không ngờ lại là Tằng Trạch Quang. Phải biết trước đây là người của Lý Hùng Phi nên Cao Cận Giang không ít lần lớn lối với Tằng Trạch Quang, đây mới là điểm chết người.
Cao Cận Giang không cam lòng nên phải có động tác. Lúc Vương Quốc Hoa lên lầu, Cao Cận Giang có thấy. Y cẩn thận suy nghĩ thấy người này lúc trước Lý Vân gọi bảo mình an bài vào huyện ủy. Nói thật Cao Cận Giang không nghĩ hắn nhanh như vậy đã tiến vào bên cạnh Tằng Trạch Quang. Lúc trước điều Vương Quốc Hoa tới phòng nghiên cứu chính sách là do y bất mãn vì việc Lý Vân gọi tới với giọng ra lệnh, không ngờ báo ứng đến nhanh thế. Cao Cận Giang suy nghĩ có lẽ muốn giải quyết vấn đề cần phải ra tay từ thanh niên này trước. Thanh niên nên da mặt mỏng, mình hơi lộ ý tốt còn không sợ đối phương thấy mình tốt sao? Không cần hắn nói giúp mình, chỉ cần hắn không bỏ đá xuống giếng là được.
- Bí thư.
Cao Cận Giang hơi khom người chào, vẻ mặt thật ra bình thường, không có vẻ nịnh bợ như đám nhân viên. Dù sao y cũng có một phiếu trong hội nghị thường vụ huyện ủy, nếu nịnh bợ thì hơi quá.
Cao Cận Giang muốn nói lại thôi, Tằng Trạch Quang lạnh nhạt nói:
- Tiểu Vương không phải người ngoài, có việc gì cứ nói ra.
Vương Quốc Hoa cũng không dám coi đây là thật. Hắn đứng lên nói:
- Bí thư, tôi vẫn nên về chuẩn bị một chút.
Tằng Trạch Quang lạnh nhạt với Cao Cận Giang nhưng khi quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa lại tươi cười đầy mặt:
- Ừ, đi đi.
Vương Quốc Hoa ra ngoài thuận tiện đóng cửa lại. Cao Cận Giang lúc này mới lên tiếng.
- Bí thư, tôi tới xem ngài có phân phó gì không? Huyện ủy hôm nay coi như có người chủ trì.
Cao Cận Giang biết nói không thể nói quá rõ ràng. Câu này chính là làm cho y thấy vị trí của mình đang rất xấu hổ, ai bảo lãnh đạo chính là người chủ trì, chuyện trước đây không phải là do tình thế ép buộc sao?
Tằng Trạch Quang đúng là suy nghĩ ba ngọn lửa mới nhận chức nên đốt như thế nào. Đảng ủy quản nhân sự, chính quyền quản tài chính là điều rõ ràng. Nhưng thực tế không phải như vậy, bí thư huyện ủy hoàn toàn có thể lấy quyền nghiên cứu trong tay để ảnh hưởng thậm chí làm chủ công việc chính quyền. Hiện tượng này lúc Tằng Trạch Quang làm chủ tịch huyện đã cảm nhận rất rõ. Chuyện của Nghiêm Giai Ngọc làm Tằng Trạch Quang ý thức một vấn đề đó chính là nếu nhanh chóng điều chỉnh nhân sự sẽ khiến lòng người hoảng loạn. Lý Hùng Phi ở huyện Nam Sơn này 11 năm, từ trên xuống dưới có quá nhiều người của Lý Hùng Phi.
Cao Cận Giang có ý dựa vào nhưng Tằng Trạch Quang không định lập tức tiếp nhận, phải xem một thời gian đã.
- Tôi vừa nhận chức nên cần thời gian làm quen tình hình. Huyện ủy trước làm như thế nào bây giờ vẫn làm như vậy. Đúng, tôi muốn đồng chí Vương Quốc Hoa đến làm việc bên cạnh mình, anh đi bố trí một chút.
- Hắc hắc, phòng lãnh đạo đúng là khác, bên trong còn có một gian để nghỉ, còn có điều hòa.
Vương Quốc Hoa nói vài câu hâm mộ sau đó thành thật ngồi lại ghế. Tằng Trạch Quang lúc này rất hài lòng. Y thầm nghĩ được, biết chừng mực. Thực tế Tằng Trạch Quang hài lòng nhất chính là tác phong biết chừng mực của Vương Quốc Hoa.
- Đúng, có chuyện này quên hỏi cậu, cậu học lái xe ở đâu?
Tằng Trạch Quang rất tự nhiên hỏi một câu. Vương Quốc Hoa trước khi đến đã suy nghĩ đủ mọi câu hỏi mà Tằng Trạch Quang có thể đưa ra nên sớm nghĩ được câu trả lời.
- Ha ha, lúc còn học trên Thượng Hải tôi hay đi theo bố một người bạn học. Ông này sau khi về hưu liền mở cửa hàng bán hàng tạp hóa, nhân ngày nghỉ tôi hay đến bán hàng giúp kiếm chút tiền.
Tằng Trạch Quang thầm so sánh với tin mình hỏi thăm được. Nhà Vương Quốc Hoa không giàu. Y cười cười gật đầu đang định hỏi tiếp thì Vương Quốc Hoa đột nhiên gãi đầu xấu hổ nói:
- Bí thư Tằng, có một việc tôi thấy cần nói thật với ngài.
Tằng Trạch Quang hơi giật mình thầm nghĩ tên này chẳng lẽ thiếu định lực để bị cô góa phụ kia đắc thủ sao?
- Ừ, cậu nói đi.
- Là như thế này, trước khi tốt nghiệp tôi đi mua xổ số không ngờ trúng lớn, tiền còn không ít, trừ thuế ra còn có hơn 700 ngàn.
Vương Quốc Hoa cười cười đầy ngây ngô. Tằng Trạch Quang cười ha hả nói:
- Giỏi, cậu không ngờ lại có nhiều tiền như vậy. Vậy số tiền đó cậu xử lý như thế nào?
Vương Quốc Hoa lấy chiếc 9900 ra đặt lên bàn:
- Tôi mua cái này, đưa cho bố mẹ một chút, số còn lại gửi vào ngân hàng lấy lãi.
Tằng Trạch Quang không khỏi thấy ấm áp. Ngay cả chuyện này Vương Quốc Hoa cũng không giấu, đây là trung thành. Nghĩ vậy Tằng Trạch Quang nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
- Nghe nói cậu theo Nghiêm Giai Ngọc phòng hành chính lên quận Lưỡng Thủy? Tiểu Vương, tôi phải nhắc cậu một câu cậu còn trẻ, có vấn đề không nên cân nhắc sớm quá.
Vương Quốc Hoa nghe xong đầu tiên nghĩ đến Tằng Trạch Quang muốn động Nghiêm Giai Ngọc. Quản Nhất Vĩ nhất định sẽ được Đại hội đại biểu nhân dân thông qua, Nghiêm Giai Ngọc chủ quản hậu cần ở huyện ủy, ở thời đại Lý Hùng Phi tại sao cô có thể lên thì không ai biết nhưng với tình hình hiện tại Vương Quốc Hoa do dự một chút cảm thấy cần phải khuyên Tằng Trạch Quang một câu.
- Bí thư, sự quan tâm và dạy bảo của ngài tôi nhất định sẽ nghi nhớ. Thật sự có chút xấu hổ, ngài mới nhận chức có nhiều việc mà tôi lại phải làm ngài suy nghĩ.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói. Tằng Trạch Quang nghe câu “ mới nhận chức” không khỏi động tâm. Câu này của Tiểu Vương không phải có ý gì khác chứ? Y nhìn Vương Quốc Hoa phát hiện không có gì khác lạ. Tằng Trạch Quang thầm nghĩ câu này của Tiểu Vương chắc là vô tâm. Chẳng qua đây cũng là nhắc mình, mình không thể ra vẻ hẹp hòi được. Lý Hùng Phi lúc còn đương chức có thể nhịn Nghiêm Giai Ngọc, mình tại sao lại không thể?
Nghĩ thông điểm này, tâm trạng Tằng Trạch Quang tốt lên nhiều. Y cho rằng Vương Quốc Hoa đã mang lại vận mệnh tốt cho mình. Lúc trước khi kết thúc thẩm tra, trên tỉnh ủy dù có người nói giúp thì kết quả tốt nhất mình chỉ có thể điều khỏi huyện Nam Sơn. Nếu là vậy Tằng Trạch Quang sẽ không thoải mái, dù sao thế cũng có nghĩa y phải rời đi trong tư thế kẻ thất bại.
Sau khi Vương Quốc Hoa xuất hiện ở hồ nước, trên thị ủy đã thay đổi phương hướng, nguyên nhân cụ thể là gì Thư Đồng Khánh không nói. Tóm lại bí thư huyện ủy Ôn Xương Thịnh đã quyết định lựa chọn Tằng Trạch Quang vốn không dựa vào ai, có Bí thư thị ủy đề cử Thư Đồng Khánh mới có cơ hội mở miệng nói.
Tranh đoạt chức bí thư huyện ủy Nam Sơn rất kịch liệt, Ôn Xương Thịnh chọn vậy cũng là bất đắc dĩ. Thư Đồng Khánh mở miệng đúng là hợp thời cơ. Tằng Trạch Quang vốn chuẩn bị rời khỏi huyện Nam Sơn đột nhiên lại có thay đổi, đây là xuất hiện sau khi vqh đến. Đảng viên nói không duy tâm nhưng chỉ cần là con người thì luôn có lúc duy tâm.
Vương Quốc Hoa nói vậy vốn chỉ là để trải đường trước, chờ đến khi Tằng Trạch Quang muốn nhằm vào Nghiêm Giai Ngọc thì mình sẽ tiện nói chuyện. Hắn không ngờ Tằng Trạch Quang đột nhiên suy nghĩ nhiều như vậy.
- Ừ, rất nhiều chuyện động một là động mười. Quốc Hoa, thế nào? Muốn làm việc ở văn phòng này không?
Tằng Trạch Quang vừa nói vừa nhìn Vương Quốc Hoa, cách gọi của y cũng đã thay đổi.
Vương Quốc Hoa nếu nghe không hiểu ý này có khác gì hắn bị thiểu năng. Lúc trước hắn dùng suất ở lại trường để đổi lấy chức phó trưởng phòng không phải là vì mục đích này sao? Có chức phó trưởng phòng làm cơ sở, sau này Tằng Trạch Quang muốn đề bạt mình vậy dù như thế nào cũng phải an bài cấp trưởng phòng.
- Ngài cảm thấy tôi có được không? Tôi vừa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm gì, hay ngài chọn người khác?
Vương Quốc Hoa ra vẻ không tự tin càng làm Tằng Trạch Quang yên tâm. Quốc Hoa luôn suy nghĩ cho mình.
- Ai có lúc sinh ra đã biết mọi thứ chứ, không biết có thể học mà. Cứ quyết định như vậy đi, cậu về chuẩn bị một chút, lát tôi sẽ bảo chánh văn phòng huyện ủy an bài.
Tằng Trạch Quang rất quyết đoán nói.
- Ừ, sau này tôi đi theo ngài lăn lộn.
Nghe Vương Quốc Hoa nói câu này, Tằng Trạch Quang nghe xong không khỏi vui vẻ cười phá lên. Câu này lộ ra sự chân thành, ở huyện ủy không thiếu người nịnh bợ tỏ sự trung thành nhưng người đó có xuất phát từ nội tâm hay không lại khác.
Lúc này ngoài cửa có người gõ, vẻ tươi cười của Tằng Trạch Quang lập tức biến mất. Y ho khan một tiếng nói:
- Vào đi.
Tiến vào là chánh văn phòng huyện ủy Cao Cận Giang. Làm thân tín của nguyên bí thư huyện ủy Lý Hùng Phi, cuộc sống Cao Cận Giang gần đây khá gian nan. Quan trường có ba cái sai, lên giường sai, cầm sai tiền, đứng sai tuyến. Cao Cận Giang mới 35 tuổi mặc dù là thường vụ huyện ủy nhưng sau khi Tằng Trạch Quang lên chức nếu không có bất ngờ xảy ra thì khả năng y bị điều chỉnh là rất lớn.
Cao Cận Giang đang ở lúc đi về phía trước. Nếu Lý Hùng Phi không có vấn đề, chờ lão Lý lui, Cao Cận Giang vẫn sẽ ngồi ở ở chức thường vụ huyện ủy. Sau này dù chỉ tính theo kinh nghiệm đến lúc về hưu cũng có thể lên đến cấp phó giám đốc sở.
Bây giờ vấn đề ở chỗ Lý Hùng Phi mắc sai lầm nên đi, bí thư huyện ủy không ngờ lại là Tằng Trạch Quang. Phải biết trước đây là người của Lý Hùng Phi nên Cao Cận Giang không ít lần lớn lối với Tằng Trạch Quang, đây mới là điểm chết người.
Cao Cận Giang không cam lòng nên phải có động tác. Lúc Vương Quốc Hoa lên lầu, Cao Cận Giang có thấy. Y cẩn thận suy nghĩ thấy người này lúc trước Lý Vân gọi bảo mình an bài vào huyện ủy. Nói thật Cao Cận Giang không nghĩ hắn nhanh như vậy đã tiến vào bên cạnh Tằng Trạch Quang. Lúc trước điều Vương Quốc Hoa tới phòng nghiên cứu chính sách là do y bất mãn vì việc Lý Vân gọi tới với giọng ra lệnh, không ngờ báo ứng đến nhanh thế. Cao Cận Giang suy nghĩ có lẽ muốn giải quyết vấn đề cần phải ra tay từ thanh niên này trước. Thanh niên nên da mặt mỏng, mình hơi lộ ý tốt còn không sợ đối phương thấy mình tốt sao? Không cần hắn nói giúp mình, chỉ cần hắn không bỏ đá xuống giếng là được.
- Bí thư.
Cao Cận Giang hơi khom người chào, vẻ mặt thật ra bình thường, không có vẻ nịnh bợ như đám nhân viên. Dù sao y cũng có một phiếu trong hội nghị thường vụ huyện ủy, nếu nịnh bợ thì hơi quá.
Cao Cận Giang muốn nói lại thôi, Tằng Trạch Quang lạnh nhạt nói:
- Tiểu Vương không phải người ngoài, có việc gì cứ nói ra.
Vương Quốc Hoa cũng không dám coi đây là thật. Hắn đứng lên nói:
- Bí thư, tôi vẫn nên về chuẩn bị một chút.
Tằng Trạch Quang lạnh nhạt với Cao Cận Giang nhưng khi quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa lại tươi cười đầy mặt:
- Ừ, đi đi.
Vương Quốc Hoa ra ngoài thuận tiện đóng cửa lại. Cao Cận Giang lúc này mới lên tiếng.
- Bí thư, tôi tới xem ngài có phân phó gì không? Huyện ủy hôm nay coi như có người chủ trì.
Cao Cận Giang biết nói không thể nói quá rõ ràng. Câu này chính là làm cho y thấy vị trí của mình đang rất xấu hổ, ai bảo lãnh đạo chính là người chủ trì, chuyện trước đây không phải là do tình thế ép buộc sao?
Tằng Trạch Quang đúng là suy nghĩ ba ngọn lửa mới nhận chức nên đốt như thế nào. Đảng ủy quản nhân sự, chính quyền quản tài chính là điều rõ ràng. Nhưng thực tế không phải như vậy, bí thư huyện ủy hoàn toàn có thể lấy quyền nghiên cứu trong tay để ảnh hưởng thậm chí làm chủ công việc chính quyền. Hiện tượng này lúc Tằng Trạch Quang làm chủ tịch huyện đã cảm nhận rất rõ. Chuyện của Nghiêm Giai Ngọc làm Tằng Trạch Quang ý thức một vấn đề đó chính là nếu nhanh chóng điều chỉnh nhân sự sẽ khiến lòng người hoảng loạn. Lý Hùng Phi ở huyện Nam Sơn này 11 năm, từ trên xuống dưới có quá nhiều người của Lý Hùng Phi.
Cao Cận Giang có ý dựa vào nhưng Tằng Trạch Quang không định lập tức tiếp nhận, phải xem một thời gian đã.
- Tôi vừa nhận chức nên cần thời gian làm quen tình hình. Huyện ủy trước làm như thế nào bây giờ vẫn làm như vậy. Đúng, tôi muốn đồng chí Vương Quốc Hoa đến làm việc bên cạnh mình, anh đi bố trí một chút.
Bình luận facebook