• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Phù Diêu (3 Viewers)

  • Chương 22

Nghiêm Giai Ngọc lấy lý do đến quận Lưỡng Thủy còn kéo Vương Quốc Hoa, mục đích cũng không phải thật sự có việc cần hắn giúp.


- Tiểu Vương, chị đúng là có chuyện cần cậu giúp, còn không thể giúp thì thôi cũng được.


Nghiêm Giai Ngọc quyết định nói thật, nó lại làm cô thấy thả lỏng hết người.


- Ừ, chị nói đi.


Vương Quốc Hoa vẫn chú ý từng cử động của Nghiêm Giai Ngọc. Hôm nay cô có chút khác lạ. Nếu là kiếp trước Vương Quốc Hoa sẽ không ngần ngại trao đổi nhu cầu sinh lý với cô nhưng giờ thì hắn không dám. Dù sao hắn vào nhà nước, muốn phát triển nên muốn làm thế là phải có dũng khí. Đương nhiên phải thừa nhận dáng người Nghiêm Giai Ngọc rất hấp dẫn, hai chân lúc hợp lại thì tờ giấy cũng chưa chắc lọt qua được.


- Có một bạn cấp ba của chị từ Singapore về bày cơm mời bạn học, y trước đây theo đuổi chị cho nên …


Nghiêm Giai Ngọc có chút do dự nhìn Vương Quốc Hoa, trong mắt đầy mong chờ như trẻ con đói thấy đồ ăn ngon.


Vương Quốc Hoa lắc đầu cười khổ một tiếng. Hắn nhìn quần áo trên người:


- Nghiêm tỷ, chị không sợ tôi làm chị mất mặt sao?


Nghiêm Giai Ngọc nghe xong liền vui vẻ nói:


- Cái này thì chị nghĩ rồi, mai mới là ngày y mời, hôm nay chúng ta trực tiếp đến thành phố NJ mua mấy món đồ. Cậu yên tâm không cần cậu bỏ tiền, chị …


- Tiền công quỹ?


Vương Quốc Hoa cắt ngang lời. Nghiêm Giai Ngọc nghe xong không hề tức giận trừng mắt nhìn:


- Chị là loại người kiếm lợi từ công quỹ sao?


Vương Quốc Hoa cười cười không nói. Nhân viên nhà nước không chiếm lợi từ công quỹ đâu có nhiều. Ví dụ như lúc này đi xe công làm việc riêng. Chẳng qua Nghiêm Giai Ngọc không ý thức được mà thôi.


Thành phố NJ cách quận Lưỡng Thủy hơn 200 km, đường chỉ chạy với tốc độ cao nhất 60 km/h, Vương Quốc Hoa tính qua phải 6h mới tới nơi. Không có đồng hồ, lại không có điện thoại di động nên Vương Quốc Hoa không quá quen.


Đường phía trước đã thông, Vương Quốc Hoa khởi động xe đi tới. Nhìn thấy đằng trước có ngân hàng. Nghiêm Giai Ngọc khó hiểu hỏi:


- Sao thế?


Vương Quốc Hoa xuống xe nói:


- Lấy chút tiền mặt.


Nghiêm Giai Ngọc vội vàng nói:


- Không cần, chị có mang theo.


Vừa nói cô còn lấy một bọc nhỏ ra trong người ra, mở khóa bên trong lộ ra hai tệp tiền.


- Nghiêm tỷ, tôi giống một tên mặt trắng sao? Hơn nữa chút tiền đó của chị có đủ không?


Vương Quốc Hoa lớn tiếng nói làm Hà Thúy Trúc ngẩn ra. 20 ngàn không ít mà. Ở quận Lưỡng Thủy mình mang theo 20 ngàn còn không đủ sao?


Người trong ngân hàng không nhiều, Vương Quốc Hoa không phải xếp hàng mà đi thẳng tới cửa sổ đưa thẻ tới nói:


- Lấy 50 ngàn tiền mặt.


Nghiêm Giai Ngọc đứng bên run lên, nghe hắn nói như là 500 vậy. Dù là 500, thu nhập một tháng của Vương Quốc Hoa chẳng qua mới là hơn 200, hắn không nên có nhiều tiền như vậy chứ? Tham ô? Bây giờ thoạt nhìn không có cơ hội. Cướp? Nhìn hắn thế này không bị người khác cướp là may rồi.


Nghiêm Giai Ngọc tò mò làm tim như bị mèo cào. Lúc Vương Quốc Hoa cầm một phong bì to xoay người lại, Nghiêm Giai Ngọc vẫn đứng tại chỗ suy nghĩ miên man.


- Nghiêm tỷ, đi thôi.


Vương Quốc Hoa không muốn ra vẻ gì cả.


- Ồ.


Nghiêm Giai Ngọc lấy lại tinh thần, hai người đang định đi ra không ngờ một người phụ nữ từ bên trong lớn tiếng gọi.


- Nghiêm Giai Ngọc, chờ chút.


- Hà Thúy Trúc? Ồ, thật là bà?


Hai người phụ nữ ôm chầm lấy nhau, cũng may trong ngân hàng không có ai. Vương Quốc Hoa thấy thế liền nhìn thoáng qua Nghiêm Giai Ngọc sau đó chỉ chỉ về phía xe rồi đi trước.


Khuôn mặt và dáng người của Hà Thúy Trúc cũng khá ổn, chẳng qua lại là loại đại chúng, thuộc về loại phụ nữ mà đàn ông nhìn xong lần thứ nhất sẽ muốn nhìn lần thứ hai nhưng nhanh quên.


Hai người phụ nữ đứng cửa nói chuyện, Hà Thúy Trúc thi thoảng mập mờ nhìn về phía xe, Nghiêm Giai Ngọc không ngừng lắc đầu. Hai người nói chuyện không lớn, lát sau Nghiêm Giai Ngọc không dứt khoát vẫy vẫy Vương Quốc Hoa.


Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ xuống xe đi tới. Nghiêm Giai Ngọc đi tới nhỏ giọng nói:


- Hà Thúy Trúc là bạn học ngồi cùng bàn hồi cấp ba của chị, làm việc ở ngân hàng, cô ấy có việc nhờ cậu.


Vương Quốc Hoa ngẩn ra nhìn Hà Thúy Trúc. Hà Thúy Trúc đi tới giơ tay nói:


- Làm quen một chút, Hà Thúy Trúc.


- Vương Quốc Hoa, có gì có thể giúp vậy?


Vương Quốc Hoa nể mặt Nghiêm Giai Ngọc, đồng thời hắn cũng nghĩ Hà Thúy Trúc sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng.


- Vậy tôi không khách khí.


Tính Hà Thúy Trúc theo Vương Quốc Hoa thấy thoáng hơn Nghiêm Giai Ngọc đôi chút.


- Tôi làm ở đây, vừa nãy nhìn thẻ của anh thì thấy là của bên ngoài. Nghe Nghiêm Giai Ngọc nói anh làm ở huyện ủy Nam Sơn, lại mới tốt nghiệp đại học?


Vương Quốc Hoa không hiểu Hà Thúy Trúc có ý gì, tiền này có lai lịch nên không không phải e ngại gì.


- Ờ, tiền này có từ lúc đi học, sao vậy?


Hà Thúy Trúc không khỏi hâm mộ nhìn Nghiêm Giai Ngọc, sau đó nói:


- Cũng không có việc gì lớn, chỉ là anh có thể gửi vào ngân hàng tôi không? Anh làm việc ở huyện Nam Sơn, thẻ tỉnh ngoài nếu muốn rút sẽ mất phí thủ tục, không bằng trực tiếp mở tài khoản ở đây rồi chuyển tiền tới. Anh vừa tiết kiệm tiền, còn có thể giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ tài chính. Có hơn 600 ngàn trong thẻ của anh chuyển tới thì tôi có thể tìm lãnh đạo nói một chút xem có chính sách ưu đãi gì không.


Ưu đãi hay không Vương Quốc Hoa không thèm để ý, chủ yếu là nể mặt Nghiêm Giai Ngọc. Vì thế hắn nhìn Nghiêm Giai Ngọc, Nghiêm Giai Ngọc đỏ mặt nhỏ giọng nói:


- Tiền là của cậu, nhìn tôi làm gì?


Nghiêm Giai Ngọc đang sợ. Trong thẻ không ngờ còn có hơn 600 ngàn, con số này nếu tính tiền lương một tháng không đến 600 như Nghiêm Giai Ngọc mà nói thì đó là con số khổng lồ. Nghiêm Giai Ngọc chưa lấy lại bình tĩnh nên mặt đỏ ửng lên trông rất đáng yêu. Tật ba hoa của Vương Quốc Hoa lại tái phát.


- Tiền của tôi không phải của chị sao? Chị nói sao sẽ là như vậy.


- Muốn chết à, nói linh tinh.


Nghiêm Giai Ngọc nóng mặt nói. Hà Thúy Trúc đầy hâm mộ cầm tay Nghiêm Giai Ngọc:


- Được rồi được rồi, coi như tôi nhờ bà giúp có được không?


Nghiêm Giai Ngọc rất hung dữ trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa, kết quả lại phản tác dụng. Hà Thúy Trúc che miệng cười nói:


- Đừng liếc mắt đưa tình ở đây, lát nữa tìm chỗ yên tĩnh muốn làm gì thì làm.


Hai người phụ nữ đùa một lát, Hà Thúy Trúc còn đỡ, Nghiêm Giai Ngọc cứ tức là ngực nhảy liên hồi làm Vương Quốc Hoa không nhịn được phải quay đầu sang bên.


Thủ tục lập tài khoản, chuyển tiền rất thuận lợi, chỉ nửa tiếng là xong. Hà Thúy Trúc cười hì hì đưa hai người ra ngoài. Nghiêm Giai Ngọc cũng đã bình tĩnh lại, nếu hiểu lầm không the giải thích rõ thì thôi không cần. Vương Quốc Hoa đã đáp ứng mai đi cùng cô, chuyện xảy ra ở ngân hàng lúc này có khi lại hay.


Thoáng cái hoàn thành nhiệm vụ của năm, Hà Thúy Trúc nói muốn mời khách nhưng Vương Quốc Hoa từ chối:


- Tôi còn có việc phải làm, để lần sau đi.


Nghiêm Giai Ngọc rất tò mò Vương Quốc Hoa lấy đâu ra nhiều tiền thế, nhưng vấn đề này không phải lúc này cô có thể hỏi, nếu không sẽ khiến khoảng cách hai người mới kéo gần lại gặp ảnh hưởng. Ra ngân hàng vẫn là Vương Quốc Hoa lái xe. Hắn không chạy thẳng tới tỉnh thành mà chạy đến bưu điện.


Mục đích của hắn là muốn mua một chiếc điện thoại di động. Tuy nói thời này điện thoại di động vừa đắt vừa không có tính năng gì. Nhưng nghĩ đến chiếc điện thoại bàn bị khóa ở văn phòng, Vương Quốc Hoa liền quyết định mua một cái để dừng, chờ mấy năm nữa sẽ đổi cái khác. Vấn đề tiền thì hắn không cần, hắn tin với năng lực của Du Phi Dương sẽ không bao giờ thua lỗ. Dù sao hắn là con của bí thư tỉnh ủy, rât nhiều tin tức y không cần chủ động hỏi thăm cũng sẽ có người tự thông báo.


Đứng trước quầy của bưu điện, Vương Quốc Hoa không ngừng nhíu mày. Điện thoại di động có hai cái, còn lại đều là mô hình, trong đó bên dưới một cái Motorola có giá 28 ngàn viết chữ “Hết hàng”. Vương Quốc Hoa nhìn chiếc 9900, đây coi như là điện thoại khá tinh xảo thời bấy giờ. Vương Quốc Hoa cũng hiểu thứ này khá nặng, ngoài gọi điện ra còn có thể dùng làm vũ khí như viên gạch.


Nghiêm Giai Ngọc đi theo nhìn giá, cô theo bản năng sờ sờ túi mang theo.


Thời này bưu điện là ông lớn nên không có ai để ý tới Vương Quốc Hoa đứng xem là bình thường. Vương Quốc Hoa không hề tức giận nhưng Nghiêm Giai Ngọc lại bất bình lớn tiếng nói:


- Khách đến mà không ai đến hỏi gì là sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom