Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
Lúc này muốn rút tay lại đâu còn kịp nữa, Mạnh Phù Dao nhanh tay kéo tấm đệm ôm vào người, ngã nhào xuống nền xe.
Nàng ôm tấm đệm trước mặt mình, sung sướng cọ mặt vào tấm đệm ấy, gác chân lên chỗ ngồi bên cạnh, lật người khoanh tay tiếp tục ngáy “khò khò…”
Nàng mơ hồ cảm giác được Tông Việt ngồi xổm xuống rút tấm đệm trên người nàng ra, đang làm nửa chừng thì tay hắn bỗng khựng lại như nhìn thấy vật gì đó, rồi hắn trầm mặc một lúc thật lâu.
Mạnh Phù Dao khép hờ hai mắt, suy nghĩ trong đầu xoay tròn nhanh như chong chóng quay – Hắn nhìn thấy cái gì nhỉ? Thôi xong, chiếc đai lưng hắn còn ở trong ngực mình, động tác vừa rồi của hắn quá mạnh, có phải khi hắn rút tấm đệm ra nhìn thấy rồi không?
Còn cái tấm mỏng nhạt dưới đệm ngồi khi nãy là gì nhỉ? Tông Việt đáng ghét sao quay trở lại nhanh như vậy!
Thừa dịp Tông Việt xoay người, nàng trộm mở mắt liếc nhìn nhưng cũng không thấy được gì, Mạnh Phù Dao yên lòng. Lúc này men rượu đã thấm khiến nàng say thật sự, chẳng bao lâu đã nhắm mắt ngủ khi nào không hay.
Nàng ngủ một giấc thỏa mãn, khi mở mắt dậy thì trời đã sáng rõ, tia nắng ban mai xuyên qua rèm cửa sổ mỏng có hình ráng mây, chiếu thẳng vào trên mặt Tông Việt đang ngồi xếp bằng phía đối diện, như khiến sắc môi màu hoa đào càng thêm đỏ, màu da trắng suốt tựa như bạch ngọc.
Hắn mặc một than á quần trắng phau, ngồi xếp bằng trên tấm da cáo tuyết trắng, tựa như ngọc trong tuyết, trăng sáng rọi mây giăng, sạch sẽ trắng trong như tuyết lien trên núi, khí phách rạng ngời, chính trực ngay thẳng.
Nguyên Chiêu Hủ tôn quý tao nhã phong lưu vô hạn, Chiến Bắc Dã thẳng thắn cương trực hiên ngang ngút trờ, Vân Ngấn vững chãi như cây ngọc với đôi ngươi sáng như đốm lửa, đều là những tuấn nam hiếm thấy trong thiên hạ. Mạnh Phù Dao nghĩ rằng số mình thật may vì gặp được những chàng trai đẹp nhất này, ngỡ rằng cuộc đời này ắt hẳn sẽ không còn kinh ngạc vì ai nữa.
Nhưng mà sáng sớm hôm nay nhìn thấy Tông Việt, người mà từ trong ra ngoài đều sáng trong chẳng nhiễm bụi trần vẫn khiến nàng không khỏi thán phục.
Chiêm ngưỡng thán phục xong, Mạnh Phù Dao lại lắc đầu, lẹ làng nhấc chân lùi ra xa, người phía sau chợt lên tiếng hỏi: “Đi đâu đấy?”
“Tông huynh, tại hạ còn có chút chuyện không thể đi cùng.” Mạnh Phù Dao xoay người lại nghiêm túc nói, “Cám ơn huynh đã thiết đãi hậu hĩ, tại hạ xin phép cáo từ.”
Tông Việt giương mắt quan sát nàng, bất chợt chậm rãi cười.
“Nếu đã nhận thiết đãi hậu hĩ, sao lại chỉ cám ơn một câu thì đã cáo từ?”
“Hả?”
“Nhất Hộc Xuân cực kì quý giá.” Tông Việt đột nhiên nói, “Có hơn phân nửa người trên đời này không biết đến nó, rượu này còn có tác dụng làm thuốc, ngâm cùng tuyết liên, huyết thủ ô, ngọc thiền, đóng kín chôn dưới đất vào mùa đông trong ba tháng, đầu xuân năm sau lấy ra, có thể dùng để chữa trị chứng máu đông cục.”
“Vậy thì sao?” Mạnh Phù Dao nhíu mày nhìn hắn, trong lòng thầm cảm thấy có chút bất thường.
“Bình rượu hôm qua chúng ta uống là của Đức Vương ở Trung Châu nhờ người đưa cho ta, hắn luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, khí huyết ứ đọng chữa mãi không khỏi, rơi vào đường cùng nên đã tìm ta.Đến bây giờ ta mới tìm được ba thứ kia bỏ vào ngâm mang về Trung Châu cho hắn.” Hắn giơ ngón tay thon dài ra chỉ chiếc bình không trên bàn, “Nhưng mà, mới ngày hôm qua ta gặp cướp chặn đường, rơi vào đường cùng đành dùng bình rượu quý hiếm đó để cứu mạng mình, bị cướp uống hết rồi.”
…
Mạnh Phù Dao nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tông Việt – Mới vừa rồi là ai ngu ngốc cảm thấy hắn “trong sạch”, “thanh khiết”, “sáng trong”, “không nhuốm bụi” nhỉ?
Sắc mặt Tông Việt chẳng chút thay đổi, ung dung thản nhiên.
Mạnh Phù Dao ngẫm nghĩ rồi đột nhiên cong môi cười.
“Bình rượu hết thật rồi, nhưng ta đâu có trông thấy cái gì gọi là Nhất Hộc Xuân đâu, cũng không thấy cướp xuất hiện khi nào – Ta chỉ là một vị khách lưu lạc được ngươi đón tiếp vào tối hôm qua, ngươi có từng thấy qua ai mời kẻ cướp vào xe ngựa đi chung với mình không?”
Giọng nàng trong trẻo, nói xong liền vỗ tay xoay người tính bước xuống xe, “Còn nếu như ngươi chưa nhìn thấy rượu như thế nào nữa…hãy hỏi bao tử của ngươi đi.” Nàng cười ha ha vén rèm.
“Đức vương là người tàn bạo, có thù tất báo.” Phía sau truyền đến tiếng Tông Việt nói không nhanh không chậm.
“Như vậy thì thế nào hả?”
“Nếu hắn biết rượu dùng để cứu mạng mình bị ngươi uống hết, tất nhiên sẽ giận tím mặt, ừm…Nghe nói đội Xích Phong dưới trướng hắn có sở trường về theo dõi vào ám sát.”
Tay Mạnh Phù Dao đang vén mành bỗng nhiên khựng lại ở trên cao, một lúc lâu sau mới hung hăng hất tung mành xe, xoay người trừng mắt hét to: “Ngươi giở đủ trò như vậy không phải là muốn giữ bà cô ta lại ư? Thành công rồi đó.”
Nàng nhanh chóng xoay người lại đặt mông ngồi xuống, tiện tay kéo cái hộc nhỏ dưới bàn lôi ra cá muối, chân giò hun khói, măng khô bày ra một đống trước mặt mình. Còn chẳng chút khách sáo lấy luôn chén ngọc và đũa bạc ra nhanh chóng chiến đấu, vừa ăn vừa nói: “Giữ ta lại thì cũng phải nuôi nổi ta, sau này mỗi bữa ta đều muốn ăn nhiều như thế này, còn phải dùng chén ngọc và đũa bạc, ta cũng không ngại dùng những đồ mà ngươi đã sử dụng qua, quần áo cũng vậy, cái áo lông cáo ngươi đang mặc rất đẹp, nhưng ta không thích màu trắng buồn nôn đó, ngươi làm lại nó thành màu đen cho ta, được rồi, tạm thời cứ như vậy trước đã.”
Tông Việt ngắm nhìn chậu hoa lá tím, ung dung nói: “Được thôi, nhưng ngươi cũng không thể ăn không ngồi rồi chứ? Nhìn ngươi béo như vậy còn giống người sao?”
…
Mạnh Phù Dao cứng họng --- Ta béo ư? Ta béo ư? Dáng người ta đáy thắt lưng ong, chỗ nên lồi thì lồi chỗ nên lõm tuyệt đối không lồi, ánh mắt của ngươi bị sao thế nhỉ?
Tên ngày mang đến cho người ta cảm giác thanh khiết, sáng trong như tuyết, sao lại nói năng độc mồm độc miệng như vậy chứ? Hắn nói ra những lời độc địa như vậy, không cảm thấy có lỗi với bộ y phục trắng muốt đang mặc trên người sao?
Sau một lúc ngây ngốc, Mạnh Phù Dao hóa tức giận thành tham ăn, nàng ăn hết sạch những món ăn trên bàn rồi cười lạnh đáp: “Ta béo kệ ta, đâu có liên quan gì đến ngươi.”
“Có liên quan.” Tông Việt vẫn bày bộ dáng bình thản dửng dưng, “Đầy tớ của ta không thể quá xấu, không thể quá béo, không thể quá ngốc, cũng không thể quá xinh đẹp được.”
Mạnh Phù Dao nheo mắt hỏi lại: “Đầy tớ của ngươi? Ai vậy?”
Tông Việt không trả lời nàng, quan sát nàng từ trên xuống dưới, vẻ mặt không hài lòng lắm, miễn cưỡng gật đầu: “Cũng tạm, ngươi không xinh đẹp, không thông minh nhưng cũng không ngốc, còn béo à…có thể kiêng ăn.”
...
Mạnh Phù Dao nghiến răng thật lâu, bỗng nhiên cười rộ lên, gật gật đầu nói: “Cũng tạm, ngươi đâu có tuấn tú, đâu có thông minh, lại béo mập, rành rành là một nam nhân độc mồm độc miệng lại khoác lên người mình bộ dáng ngọc thụ lâm phong, nghĩ mình là Tây Môn Xuy Tuyết à, tính cách thì xấu xa, khoa trương khoác lác, ỷ mạnh hiếp yếu, vu oan giá họa…Mặc dù ngươi có nhiều tật xấu nhưng ta tin tưởng, có thể thay đổi được…”
Nàng cười đến sởn gai ốc, từ tốn nói tiếp: “Ta đành phải phí chút công sức để dạy dỗ ngươi lại vậy.”
“Hay lắm.” Tông Việt thản nhiên chẳng hề tức giận, gật đầu đồng ý nói:
“Vậy cũng được, để xem ai dạy bảo ai.”
Nàng ôm tấm đệm trước mặt mình, sung sướng cọ mặt vào tấm đệm ấy, gác chân lên chỗ ngồi bên cạnh, lật người khoanh tay tiếp tục ngáy “khò khò…”
Nàng mơ hồ cảm giác được Tông Việt ngồi xổm xuống rút tấm đệm trên người nàng ra, đang làm nửa chừng thì tay hắn bỗng khựng lại như nhìn thấy vật gì đó, rồi hắn trầm mặc một lúc thật lâu.
Mạnh Phù Dao khép hờ hai mắt, suy nghĩ trong đầu xoay tròn nhanh như chong chóng quay – Hắn nhìn thấy cái gì nhỉ? Thôi xong, chiếc đai lưng hắn còn ở trong ngực mình, động tác vừa rồi của hắn quá mạnh, có phải khi hắn rút tấm đệm ra nhìn thấy rồi không?
Còn cái tấm mỏng nhạt dưới đệm ngồi khi nãy là gì nhỉ? Tông Việt đáng ghét sao quay trở lại nhanh như vậy!
Thừa dịp Tông Việt xoay người, nàng trộm mở mắt liếc nhìn nhưng cũng không thấy được gì, Mạnh Phù Dao yên lòng. Lúc này men rượu đã thấm khiến nàng say thật sự, chẳng bao lâu đã nhắm mắt ngủ khi nào không hay.
Nàng ngủ một giấc thỏa mãn, khi mở mắt dậy thì trời đã sáng rõ, tia nắng ban mai xuyên qua rèm cửa sổ mỏng có hình ráng mây, chiếu thẳng vào trên mặt Tông Việt đang ngồi xếp bằng phía đối diện, như khiến sắc môi màu hoa đào càng thêm đỏ, màu da trắng suốt tựa như bạch ngọc.
Hắn mặc một than á quần trắng phau, ngồi xếp bằng trên tấm da cáo tuyết trắng, tựa như ngọc trong tuyết, trăng sáng rọi mây giăng, sạch sẽ trắng trong như tuyết lien trên núi, khí phách rạng ngời, chính trực ngay thẳng.
Nguyên Chiêu Hủ tôn quý tao nhã phong lưu vô hạn, Chiến Bắc Dã thẳng thắn cương trực hiên ngang ngút trờ, Vân Ngấn vững chãi như cây ngọc với đôi ngươi sáng như đốm lửa, đều là những tuấn nam hiếm thấy trong thiên hạ. Mạnh Phù Dao nghĩ rằng số mình thật may vì gặp được những chàng trai đẹp nhất này, ngỡ rằng cuộc đời này ắt hẳn sẽ không còn kinh ngạc vì ai nữa.
Nhưng mà sáng sớm hôm nay nhìn thấy Tông Việt, người mà từ trong ra ngoài đều sáng trong chẳng nhiễm bụi trần vẫn khiến nàng không khỏi thán phục.
Chiêm ngưỡng thán phục xong, Mạnh Phù Dao lại lắc đầu, lẹ làng nhấc chân lùi ra xa, người phía sau chợt lên tiếng hỏi: “Đi đâu đấy?”
“Tông huynh, tại hạ còn có chút chuyện không thể đi cùng.” Mạnh Phù Dao xoay người lại nghiêm túc nói, “Cám ơn huynh đã thiết đãi hậu hĩ, tại hạ xin phép cáo từ.”
Tông Việt giương mắt quan sát nàng, bất chợt chậm rãi cười.
“Nếu đã nhận thiết đãi hậu hĩ, sao lại chỉ cám ơn một câu thì đã cáo từ?”
“Hả?”
“Nhất Hộc Xuân cực kì quý giá.” Tông Việt đột nhiên nói, “Có hơn phân nửa người trên đời này không biết đến nó, rượu này còn có tác dụng làm thuốc, ngâm cùng tuyết liên, huyết thủ ô, ngọc thiền, đóng kín chôn dưới đất vào mùa đông trong ba tháng, đầu xuân năm sau lấy ra, có thể dùng để chữa trị chứng máu đông cục.”
“Vậy thì sao?” Mạnh Phù Dao nhíu mày nhìn hắn, trong lòng thầm cảm thấy có chút bất thường.
“Bình rượu hôm qua chúng ta uống là của Đức Vương ở Trung Châu nhờ người đưa cho ta, hắn luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, khí huyết ứ đọng chữa mãi không khỏi, rơi vào đường cùng nên đã tìm ta.Đến bây giờ ta mới tìm được ba thứ kia bỏ vào ngâm mang về Trung Châu cho hắn.” Hắn giơ ngón tay thon dài ra chỉ chiếc bình không trên bàn, “Nhưng mà, mới ngày hôm qua ta gặp cướp chặn đường, rơi vào đường cùng đành dùng bình rượu quý hiếm đó để cứu mạng mình, bị cướp uống hết rồi.”
…
Mạnh Phù Dao nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tông Việt – Mới vừa rồi là ai ngu ngốc cảm thấy hắn “trong sạch”, “thanh khiết”, “sáng trong”, “không nhuốm bụi” nhỉ?
Sắc mặt Tông Việt chẳng chút thay đổi, ung dung thản nhiên.
Mạnh Phù Dao ngẫm nghĩ rồi đột nhiên cong môi cười.
“Bình rượu hết thật rồi, nhưng ta đâu có trông thấy cái gì gọi là Nhất Hộc Xuân đâu, cũng không thấy cướp xuất hiện khi nào – Ta chỉ là một vị khách lưu lạc được ngươi đón tiếp vào tối hôm qua, ngươi có từng thấy qua ai mời kẻ cướp vào xe ngựa đi chung với mình không?”
Giọng nàng trong trẻo, nói xong liền vỗ tay xoay người tính bước xuống xe, “Còn nếu như ngươi chưa nhìn thấy rượu như thế nào nữa…hãy hỏi bao tử của ngươi đi.” Nàng cười ha ha vén rèm.
“Đức vương là người tàn bạo, có thù tất báo.” Phía sau truyền đến tiếng Tông Việt nói không nhanh không chậm.
“Như vậy thì thế nào hả?”
“Nếu hắn biết rượu dùng để cứu mạng mình bị ngươi uống hết, tất nhiên sẽ giận tím mặt, ừm…Nghe nói đội Xích Phong dưới trướng hắn có sở trường về theo dõi vào ám sát.”
Tay Mạnh Phù Dao đang vén mành bỗng nhiên khựng lại ở trên cao, một lúc lâu sau mới hung hăng hất tung mành xe, xoay người trừng mắt hét to: “Ngươi giở đủ trò như vậy không phải là muốn giữ bà cô ta lại ư? Thành công rồi đó.”
Nàng nhanh chóng xoay người lại đặt mông ngồi xuống, tiện tay kéo cái hộc nhỏ dưới bàn lôi ra cá muối, chân giò hun khói, măng khô bày ra một đống trước mặt mình. Còn chẳng chút khách sáo lấy luôn chén ngọc và đũa bạc ra nhanh chóng chiến đấu, vừa ăn vừa nói: “Giữ ta lại thì cũng phải nuôi nổi ta, sau này mỗi bữa ta đều muốn ăn nhiều như thế này, còn phải dùng chén ngọc và đũa bạc, ta cũng không ngại dùng những đồ mà ngươi đã sử dụng qua, quần áo cũng vậy, cái áo lông cáo ngươi đang mặc rất đẹp, nhưng ta không thích màu trắng buồn nôn đó, ngươi làm lại nó thành màu đen cho ta, được rồi, tạm thời cứ như vậy trước đã.”
Tông Việt ngắm nhìn chậu hoa lá tím, ung dung nói: “Được thôi, nhưng ngươi cũng không thể ăn không ngồi rồi chứ? Nhìn ngươi béo như vậy còn giống người sao?”
…
Mạnh Phù Dao cứng họng --- Ta béo ư? Ta béo ư? Dáng người ta đáy thắt lưng ong, chỗ nên lồi thì lồi chỗ nên lõm tuyệt đối không lồi, ánh mắt của ngươi bị sao thế nhỉ?
Tên ngày mang đến cho người ta cảm giác thanh khiết, sáng trong như tuyết, sao lại nói năng độc mồm độc miệng như vậy chứ? Hắn nói ra những lời độc địa như vậy, không cảm thấy có lỗi với bộ y phục trắng muốt đang mặc trên người sao?
Sau một lúc ngây ngốc, Mạnh Phù Dao hóa tức giận thành tham ăn, nàng ăn hết sạch những món ăn trên bàn rồi cười lạnh đáp: “Ta béo kệ ta, đâu có liên quan gì đến ngươi.”
“Có liên quan.” Tông Việt vẫn bày bộ dáng bình thản dửng dưng, “Đầy tớ của ta không thể quá xấu, không thể quá béo, không thể quá ngốc, cũng không thể quá xinh đẹp được.”
Mạnh Phù Dao nheo mắt hỏi lại: “Đầy tớ của ngươi? Ai vậy?”
Tông Việt không trả lời nàng, quan sát nàng từ trên xuống dưới, vẻ mặt không hài lòng lắm, miễn cưỡng gật đầu: “Cũng tạm, ngươi không xinh đẹp, không thông minh nhưng cũng không ngốc, còn béo à…có thể kiêng ăn.”
...
Mạnh Phù Dao nghiến răng thật lâu, bỗng nhiên cười rộ lên, gật gật đầu nói: “Cũng tạm, ngươi đâu có tuấn tú, đâu có thông minh, lại béo mập, rành rành là một nam nhân độc mồm độc miệng lại khoác lên người mình bộ dáng ngọc thụ lâm phong, nghĩ mình là Tây Môn Xuy Tuyết à, tính cách thì xấu xa, khoa trương khoác lác, ỷ mạnh hiếp yếu, vu oan giá họa…Mặc dù ngươi có nhiều tật xấu nhưng ta tin tưởng, có thể thay đổi được…”
Nàng cười đến sởn gai ốc, từ tốn nói tiếp: “Ta đành phải phí chút công sức để dạy dỗ ngươi lại vậy.”
“Hay lắm.” Tông Việt thản nhiên chẳng hề tức giận, gật đầu đồng ý nói:
“Vậy cũng được, để xem ai dạy bảo ai.”
Bình luận facebook