Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 08 - Chương 51
Hai mươi mốt năm trải qua gian khó giày vò, hai mươi mốt năm lênh đênh bể khổ, hai mươi mốt năm phiêu bạt đường dài, hai mươi mốt năm liều chết tiến lên, đổ mồ hôi xương máu, lìa tâm can, từng bước từng bước, lấy máu tươi và sự khổ để dấn bước đấu tranh đi đến mục tiêu phía trước, trăn trở mưu sinh trong gió mây thất quốc, không biết bao nhiêu lần đối diện với cái chết, vô số lần rơi vào tuyệt vọng, cả người thương tật khó mà đếm hết, đau khổ khó mà nguôi ngoai, kéo dài như ác mộng vậy.
Chỉ vì một câu này - Ngươi có yêu cầu gì, nàng đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, khi bản thân cuối cùng đã vào được Trường Thanh Thần điện, khi Điện chủ đã hỏi nàng câu này, nàng sẽ kiên định, không chút do dự mà đáp lại rằng: Tôi muốn về nhà!
Tôi muốn về nhà - tâm trí nàng đã gào thét câu này hai mươi mốt năm nay, trải qua bao khổ nạn cũng chưa một lần dao động, chưa khi nào thay đổi cũng chưa từng đi lệch, ước mơ cuối cùng của nàng. Nếu bỏ lỡ ngày hôm nay, đừng nói tới tất cả gian khổ trước đây đều hóa thành tro bụi, mà từ này về sau vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nữa. Có được câu nói này quá gian nan, gian nan tới mức mỗi lần nghĩ tới toàn thân nàng liền run rẩy. Nàng thật sự đang run rẩy, phong thái kiên định điềm tĩnh như hồ tĩnh lặng bỗng nhiên nổi sóng, cái run rẩy đó có lẽ là xuất phát từ đáy lòng, chân động khiến các mạch máu trên toàn cơ the đều đang sôi sục, hàm răng của nàng trên dưới va vào nhau phát ra âm thanh nhỏ.
Những chuyện cũ không thể nào quên được trong đời phút chốc lại ùa về. Bệnh viện phủ tuyết trắng... dáng mẹ tiều tụy... căn phòng sơ sài... hoa cải chíp ngoài cửa sổ... đợi chờ trước giường bệnh... Câu chuyện cổ xưa... con vịt trên bìa phong thư... bàn tay già nua đầy đồi mồi vuốt trang sách cũ nát... Mạnh Phù Dao đột nhiên khuỵu xuống.
Nàng quỳ dưới bậc thang lạnh lẽo, nghiêng người, hướng về phía không gian xa xăm kia, cung kính dập đầu ba lạy. Sau đó nàng cúi thấp xuống đất, áp khuôn mặt lên thang ngọc lạnh lẽo, trong cái lạnh giá thấu xương đó, thấp giọng, bình thản nói: "Xin hãy thả Trưởng Tôn Vô Cực."
Xin hãy thả Trưởng Tôn Vô Cực.
Nước mắt từ từ rơi, chỉ có một giọt rơi trên thang ngọc thấm sâu vào vân của ngọc thạch, mảnh nhỏ màu trắng đó giống như các tế bào bị nhiệt độ nóng làm rạn nứt, trở thành những vết sẹo không bao giờ lành lại được.
Mẹ, con xin lỗi mẹ. Trong đời người có rất nhiều thứ quan trọng hơn cả tâm nguyện của mình, đó là những thứ đáng trân trọng nhất mà con hết sức yêu thương và mong muốn tác thành, khoan dung và từ bỏ, hi sinh và thấu hiểu; dễ dàng từ bỏ và nỗ lực đấu tranh, những thứ viết trên quãng đường đầy xương máu của con, mãi mãi sáng lấp lánh, chiếu rọi tương lai phía trước của con. Không có Trưởng Tôn Vô Cực, không có bọn họ, con không thể đi tới hôm nay, con không thể phụ sự hi sinh của vô số người vì con mà từ bỏ tính mạng.
Chặng đường con đi luôn có họ đồng hành, cuộc đời của con là do họ ban tặng, trên con đường chông gai mà con đi, chính họ đã dùng tính mạng để trải nên, vết sẹo của con là bọn họ dùng tâm huyết của mình làm chỉ, khâu vá lại cho con. Cho tới hôm nay, con không thể nào tiếp tục vứt bỏ những ký ức đã khắc sâu trong máu và trong cuộc đời của con được. Đó là ánh sáng của cuộc đời con, dù có mong manh và le lói, nhưng lại không có bất cứ năng lực nào có thể dập tắt được.
Tha thứ cho con.
Nàng phủ phục trên nền đá, chỉ vừa mới nói được vài từ ngắn ngủi nhưng đã như dùng cạn hết sức lực của cả đời người. Bốn phía im lặng, hoa ngô đồng tím nhạt lả tả rơi, mùi hương ngọt dịu bất tận trong gió không thể che dậy được khoảnh khắc lựa chọn khó khăn này, sự từ bỏ lạnh lẽo.
Trong lời nói của Trường Thanh Điện chủ cũng có vài phần ngạc nhiên, ánh mắt trong bóng tối kia lạnh lùng đi vài phần. "Trưởng Tôn Vô Cực là đệ tử của điện ta, liên quan gì tới ngươi?"
Mạnh Phù Dao đứng thẳng dậy, nhìn ông ta, nói từng lời từng chữ: "Chỉ có một tâm nguyện này."
Trường Thanh Điện chủ không nói gì, mãi lâu sau mới đáp, "Người này sắp chết, không thể cứu được."
Mạnh Phù Dao lắc lắc đầu rồi lập tức nói: "Cứu sống Trưởng Tôn Vô Cực."
"Ngươi có tư cách gì đưa ra yêu cầu này?" Trường Thanh Điện chủ lạnh nhạt nhìn nàng, "Bổn tọa có nói sẽ đáp ứng hai yêu cầu của ngươi sao?"
"Không phải ông muốn mạng của tôi sao?" Mạnh Phù Dao cười một cách đau thương, đứng hẳn dậy, giang rộng hai tay, "Đổi lấy tôi, có được không?"
"Phù Dao!" Chiến Bắc Dã hét lớn điên cuồng xông lên.
Mạnh Phù Dao vừa vung tay, một con dao găm đã đặt trên cổ tay nàng. "Đừng qua đây, không thì ta chắc chắn sẽ chết nhanh hơn huynh chạy đó."
Chiến Bắc Dã chôn chân tại chỗ, sắc mặt tái mét, toàn thân run rẩy, Lôi Động cau mày đứng nhìn, Cốc Nhất Điệp bỗng thở dài.
"Không cần tiếp tục vòng vo nữa." Mạnh Phù Dao từ từ tiến lên phía trước, "Tôi đã đạp cửa của ông thì đã không có ý định sẽ sống sót đi ra từ cửa này, ông muốn tôi đền mạng cũng được, muốn dùng tôi vào việc khác cũng được, chỉ cần ông thả Trưởng Tôn Vô Cực, Mạnh Phù Dao tôi đây muốn chém muốn giết - tùy ông".
Trường Thanh Điện chủ nhìn sâu vào mắt nàng, cô gái này tuyệt nhiên không chút sợ hãi, ông ta thể hiện uy phong thần lực của bản thân cũng không làm nàng biến sắc, chính vì như vậy càng không thể giữ lại.
"Bổn tọa lấy mạng của người làm gì?" Một lúc lâu sau ông ta mới lạnh lùng đáp, "Vô Cực vốn là Thánh chủ của điện ta, không cần ngươi phải tới cứu, nhưng hắn mang trên người trọng tội, vốn dĩ phải chết, hôm nay ngươi đã tới đây đưa ra tâm nguyện, bổn tọa sẽ theo quy định mà làm, phàm là người cầu xin Trường Thanh Điện chủ ta, đều bị buộc phải để lại một thứ gì đó của bản thân, ngươi hãy chọn đi."
Tay ông ta vừa vẫy, ở nơi nào đó phía sau đại điện bỗng phát sáng, xuất hiện màn che màu vàng hơi đỏ, sau màn che là một cái bát long bảo đinh(*) màu ánh kim, cái đỉnh xoay chuyển từ từ, những con rồng trên đó đều há to miệng dữ tợn.
(*) Đỉnh quý có gắn tám con rồng.
"Có tám lựa chọn, tự qua đó chọn." Trường Thanh Điện chủ bình thản nói, "Xem vận may của ngươi".
"Để ta chọn!" Phía sau nàng đột nhiên có tiếng hét lớn, Chiến Bắc Dã lao về phía trước, "Ta thay nàng".
Trường Thanh Điện chủ chỉ hất tay áo Chiến Bắc Dã lập tức bị chặn trên bậc thang, hắn không nói lời nào rút kiếm khỏi vỏ, đối đầu với hư không tựu phách đang ngăn cản mình, kiếm quang rất thuận lợi vượt qua tầng cản trở đó, hắn mừng rỡ tiếp tục tiến lên, nhưng kiếm quang có thể xuyên qua còn hắn lại không thể. Chiến Bắc Dã vô cùng tức giận, soạt một tiếng quay mũi kiếm lại, hét lên, song không đánh về phía trước nữa, mà hướng về phía Trường Thanh Điện chủ chém xuống.
Trường Thanh Điện chủ cau mày nhìn hắn, tay áo màu ánh kim khẽ cử động, ánh sáng màu xanh nhạt lấp lánh thoáng hiện ra, ngón tay của ông ta nhẹ nhàng tóm lấy mũi kiếm, khẽ khàng ném Chiến Bắc Dã bay tới trước mặt Lôi động, bình thản nói: "Lôi huynh, xin hãy trông coi đồ đệ cho tốt".
Lôi Động đưa tay đỡ lấy Chiến Bắc Dã rồi lập tức ra hiệu cho hắn, oang oang nói: "Tôi nói này Điện chủ, đừng có ức hiếp người quá đáng, nếu không tôi cũng thấy chướng mắt đó."
"Bổn tọa nói rồi, đều dựa vào tự nguyện, nhưng phải xem vận may." Trường Thanh Điện chủ thần sắc không đổi, "Nếu nàng ta vận khí tốt thì cũng có khả năng một sợi tóc cũng không mất." Trường Thanh Điện chủ nói như vậy cũng không có chỗ nào sai, Lôi Động không có cách nào ra tay.
Mạnh Phù Dao mỉm cười, nhìn về phía Chiến Bắc Dã khẽ nói: "Bệ hạ... Người rất tốt... có điều... ta xin lỗi".
Chiến Bắc Dã vốn chăm chú quan sát nàng, nghe thấy câu này bỗng quay đầu. Một thoáng quay đầu đó, có một hạt nước bay cắt qua thành đường vòng cung, rơi trên cột trụ của điện. Nam nhi không rơi lệ là bởi vì chưa tới lúc đau lòng thôi. Chiến Bắc Dã tưởng rằng cả đời này, lòng hắn đã nếm trải đủ đầy những đau khổ tột cùng rồi. Những tháng ngày vinh hiển mà cô đơn đó, những nhớ nhung khắc cốt ghi tâm, những lưỡng lự chần chừ trong đêm dài yên tĩnh, những tuyệt vọng dần lĩnh ngộ ra trong quá trình theo đuổi, rõ ràng biết theo đuổi nàng là sẽ đau sẽ thương tổn, song sẽ không nuối tiếc. Hắn tưởng mình rất đỗi kiên cường, có thể vượt qua sự giày vò của những nỗi đau vô bờ bến. Vậy mà, thời khắc này đây hắn mới biết, trên thế gian này có những đau đớn vĩnh viễn không bao giờ là đủ. Phù Dao... Tại sao lại nói ra câu đó? Nàng chưa từng nợ hắn điều gì. Điều mà Chiến Bắc Dã hắn thật sự sợ, không phải là không có được nàng... Mà hắn chỉ sợ nàng không hạnh phúc, không vui vẻ, không được phúc thọ dài lâu.
Manh Phù Dao tròn mắt, mỉm cười nhẹ nhàng bước lên bậc cao, đứng trước đỉnh màu ánh kim. Trong đại điện là một màn mịt mờ, ngoài bát long bảo đỉnh màu ánh kim ra nàng không nhìn rõ cảnh vật nào hết, nhung dường như có ánh mắt đang nhìn nàng từ góc tối, song khi nàng đưa mắt tìm kiếm lại không nhìn thấy gì cả.
Nàng nghĩ một hồi rồi hỏi: "Tôi phải đưa đồ của tôi cho ông nhưng ông làm thế nào để tôi tin ông sẽ thực hiện lời hứa của mình, sẽ không để tôi thấy tôi hi sinh vô ích?"
"Bổn tọa nhất ngôn cừu đỉnh, lẽ nào lại phản lại lời mình?" Trường Thanh Điện chủ lạnh lùng đáp.
"Tôi chưa bao giờ tin vào thần thánh. Mạnh Phù Dao đáp lại lạnh lùng hơn.
Trường Thanh Điện chủ bình thản nhìn nàng, có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện để chết sẽ tốt hơn là ra tay giết, nếu không thì yêu nữ này lúc gần chết mà phẫn nộ cũng không dám bảo đảm sẽ không gây ra đại họa. "Bổn tọa lấy tôn vinh vĩnh hằng và sự trường tồn của Trường Thanh Thần điện để thề", ông ta đáp rồi giơ tay, ngón tay ấn vào hai mắt của phi long trước cửa cửu nghi đại điện, "Nhất định sẽ giữ lời hứa, nếu phản lại lời thề, thân xác sẽ bị đày đọa, vĩnh viễn lưu đày nơi địa ngục."
"Ông đáng lẽ phải ở dưới địa ngục." Mạnh Phù Dao lạnh lùng đáp, quay đâu nhìn miệng rồng lớn, đưa tay vào trong nàng sẽ bị lấy đi những gì? Nàng sẽ mất đi đôi mắt? giọng nói? Sức khỏe? Hay là...
Ánh mắt nàng liếc qua mặt Trường Thanh Điện chủ, rồi lại nhìn đi nơi khác nữa, hình như nàng phát hiện được gì, bỗng cười khinh bỉ. Không cần chọn lựa nữa. Sự chọn lựa này không hề nhẹ nhàng như vậy. Bàn tay đưa ra sắp chạm vào bát long bảo đỉnh ánh kim của nàng từ từ thu về, nàng nói: "Có gì đáng để chọn?"
"Hả?" Trường Thanh Điện chủ sắc mặt lạnh lùng, lông mày nhếch cao, thái độ có vài phần kỳ lạ.
"Tôi chỉ có thể đưa cho ông máu của tôi mà thôi." Mạnh Phù Dao một tay vỗ bẹp bảo đỉnh, quay người cười nhạt, "Những thứ khác tôi sẽ không đưa đâu".
“Ngươi sao có thể nói một đằng làm một nẻo như vậy!", đuôi mày của Trường Thanh Điện chủ dựng thẳng lên, "Ta cần máu của ngươi làm gì?"
"Nếu ông không muốn, tôi chỉ có thể cho ông đổ máu."
"Ầm."
"Bịch."
Giữa đất trời bỗng ánh lên một đóa sen hồng như một ngọn lửa! Ánh sáng trong đại điện cuồn cuộn dâng trào, hai tiếng kêu vang dội cùng lúc vang lên, kèm theo là hai vầng sáng phút chốc bao bọc lấy đại điện, đại điện trong nháy mắt tràn đầy ánh sáng mù mịt, chiếu rọi hai bóng dáng xuất hiện đồng thời.
Chỉ vì một câu này - Ngươi có yêu cầu gì, nàng đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, khi bản thân cuối cùng đã vào được Trường Thanh Thần điện, khi Điện chủ đã hỏi nàng câu này, nàng sẽ kiên định, không chút do dự mà đáp lại rằng: Tôi muốn về nhà!
Tôi muốn về nhà - tâm trí nàng đã gào thét câu này hai mươi mốt năm nay, trải qua bao khổ nạn cũng chưa một lần dao động, chưa khi nào thay đổi cũng chưa từng đi lệch, ước mơ cuối cùng của nàng. Nếu bỏ lỡ ngày hôm nay, đừng nói tới tất cả gian khổ trước đây đều hóa thành tro bụi, mà từ này về sau vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nữa. Có được câu nói này quá gian nan, gian nan tới mức mỗi lần nghĩ tới toàn thân nàng liền run rẩy. Nàng thật sự đang run rẩy, phong thái kiên định điềm tĩnh như hồ tĩnh lặng bỗng nhiên nổi sóng, cái run rẩy đó có lẽ là xuất phát từ đáy lòng, chân động khiến các mạch máu trên toàn cơ the đều đang sôi sục, hàm răng của nàng trên dưới va vào nhau phát ra âm thanh nhỏ.
Những chuyện cũ không thể nào quên được trong đời phút chốc lại ùa về. Bệnh viện phủ tuyết trắng... dáng mẹ tiều tụy... căn phòng sơ sài... hoa cải chíp ngoài cửa sổ... đợi chờ trước giường bệnh... Câu chuyện cổ xưa... con vịt trên bìa phong thư... bàn tay già nua đầy đồi mồi vuốt trang sách cũ nát... Mạnh Phù Dao đột nhiên khuỵu xuống.
Nàng quỳ dưới bậc thang lạnh lẽo, nghiêng người, hướng về phía không gian xa xăm kia, cung kính dập đầu ba lạy. Sau đó nàng cúi thấp xuống đất, áp khuôn mặt lên thang ngọc lạnh lẽo, trong cái lạnh giá thấu xương đó, thấp giọng, bình thản nói: "Xin hãy thả Trưởng Tôn Vô Cực."
Xin hãy thả Trưởng Tôn Vô Cực.
Nước mắt từ từ rơi, chỉ có một giọt rơi trên thang ngọc thấm sâu vào vân của ngọc thạch, mảnh nhỏ màu trắng đó giống như các tế bào bị nhiệt độ nóng làm rạn nứt, trở thành những vết sẹo không bao giờ lành lại được.
Mẹ, con xin lỗi mẹ. Trong đời người có rất nhiều thứ quan trọng hơn cả tâm nguyện của mình, đó là những thứ đáng trân trọng nhất mà con hết sức yêu thương và mong muốn tác thành, khoan dung và từ bỏ, hi sinh và thấu hiểu; dễ dàng từ bỏ và nỗ lực đấu tranh, những thứ viết trên quãng đường đầy xương máu của con, mãi mãi sáng lấp lánh, chiếu rọi tương lai phía trước của con. Không có Trưởng Tôn Vô Cực, không có bọn họ, con không thể đi tới hôm nay, con không thể phụ sự hi sinh của vô số người vì con mà từ bỏ tính mạng.
Chặng đường con đi luôn có họ đồng hành, cuộc đời của con là do họ ban tặng, trên con đường chông gai mà con đi, chính họ đã dùng tính mạng để trải nên, vết sẹo của con là bọn họ dùng tâm huyết của mình làm chỉ, khâu vá lại cho con. Cho tới hôm nay, con không thể nào tiếp tục vứt bỏ những ký ức đã khắc sâu trong máu và trong cuộc đời của con được. Đó là ánh sáng của cuộc đời con, dù có mong manh và le lói, nhưng lại không có bất cứ năng lực nào có thể dập tắt được.
Tha thứ cho con.
Nàng phủ phục trên nền đá, chỉ vừa mới nói được vài từ ngắn ngủi nhưng đã như dùng cạn hết sức lực của cả đời người. Bốn phía im lặng, hoa ngô đồng tím nhạt lả tả rơi, mùi hương ngọt dịu bất tận trong gió không thể che dậy được khoảnh khắc lựa chọn khó khăn này, sự từ bỏ lạnh lẽo.
Trong lời nói của Trường Thanh Điện chủ cũng có vài phần ngạc nhiên, ánh mắt trong bóng tối kia lạnh lùng đi vài phần. "Trưởng Tôn Vô Cực là đệ tử của điện ta, liên quan gì tới ngươi?"
Mạnh Phù Dao đứng thẳng dậy, nhìn ông ta, nói từng lời từng chữ: "Chỉ có một tâm nguyện này."
Trường Thanh Điện chủ không nói gì, mãi lâu sau mới đáp, "Người này sắp chết, không thể cứu được."
Mạnh Phù Dao lắc lắc đầu rồi lập tức nói: "Cứu sống Trưởng Tôn Vô Cực."
"Ngươi có tư cách gì đưa ra yêu cầu này?" Trường Thanh Điện chủ lạnh nhạt nhìn nàng, "Bổn tọa có nói sẽ đáp ứng hai yêu cầu của ngươi sao?"
"Không phải ông muốn mạng của tôi sao?" Mạnh Phù Dao cười một cách đau thương, đứng hẳn dậy, giang rộng hai tay, "Đổi lấy tôi, có được không?"
"Phù Dao!" Chiến Bắc Dã hét lớn điên cuồng xông lên.
Mạnh Phù Dao vừa vung tay, một con dao găm đã đặt trên cổ tay nàng. "Đừng qua đây, không thì ta chắc chắn sẽ chết nhanh hơn huynh chạy đó."
Chiến Bắc Dã chôn chân tại chỗ, sắc mặt tái mét, toàn thân run rẩy, Lôi Động cau mày đứng nhìn, Cốc Nhất Điệp bỗng thở dài.
"Không cần tiếp tục vòng vo nữa." Mạnh Phù Dao từ từ tiến lên phía trước, "Tôi đã đạp cửa của ông thì đã không có ý định sẽ sống sót đi ra từ cửa này, ông muốn tôi đền mạng cũng được, muốn dùng tôi vào việc khác cũng được, chỉ cần ông thả Trưởng Tôn Vô Cực, Mạnh Phù Dao tôi đây muốn chém muốn giết - tùy ông".
Trường Thanh Điện chủ nhìn sâu vào mắt nàng, cô gái này tuyệt nhiên không chút sợ hãi, ông ta thể hiện uy phong thần lực của bản thân cũng không làm nàng biến sắc, chính vì như vậy càng không thể giữ lại.
"Bổn tọa lấy mạng của người làm gì?" Một lúc lâu sau ông ta mới lạnh lùng đáp, "Vô Cực vốn là Thánh chủ của điện ta, không cần ngươi phải tới cứu, nhưng hắn mang trên người trọng tội, vốn dĩ phải chết, hôm nay ngươi đã tới đây đưa ra tâm nguyện, bổn tọa sẽ theo quy định mà làm, phàm là người cầu xin Trường Thanh Điện chủ ta, đều bị buộc phải để lại một thứ gì đó của bản thân, ngươi hãy chọn đi."
Tay ông ta vừa vẫy, ở nơi nào đó phía sau đại điện bỗng phát sáng, xuất hiện màn che màu vàng hơi đỏ, sau màn che là một cái bát long bảo đinh(*) màu ánh kim, cái đỉnh xoay chuyển từ từ, những con rồng trên đó đều há to miệng dữ tợn.
(*) Đỉnh quý có gắn tám con rồng.
"Có tám lựa chọn, tự qua đó chọn." Trường Thanh Điện chủ bình thản nói, "Xem vận may của ngươi".
"Để ta chọn!" Phía sau nàng đột nhiên có tiếng hét lớn, Chiến Bắc Dã lao về phía trước, "Ta thay nàng".
Trường Thanh Điện chủ chỉ hất tay áo Chiến Bắc Dã lập tức bị chặn trên bậc thang, hắn không nói lời nào rút kiếm khỏi vỏ, đối đầu với hư không tựu phách đang ngăn cản mình, kiếm quang rất thuận lợi vượt qua tầng cản trở đó, hắn mừng rỡ tiếp tục tiến lên, nhưng kiếm quang có thể xuyên qua còn hắn lại không thể. Chiến Bắc Dã vô cùng tức giận, soạt một tiếng quay mũi kiếm lại, hét lên, song không đánh về phía trước nữa, mà hướng về phía Trường Thanh Điện chủ chém xuống.
Trường Thanh Điện chủ cau mày nhìn hắn, tay áo màu ánh kim khẽ cử động, ánh sáng màu xanh nhạt lấp lánh thoáng hiện ra, ngón tay của ông ta nhẹ nhàng tóm lấy mũi kiếm, khẽ khàng ném Chiến Bắc Dã bay tới trước mặt Lôi động, bình thản nói: "Lôi huynh, xin hãy trông coi đồ đệ cho tốt".
Lôi Động đưa tay đỡ lấy Chiến Bắc Dã rồi lập tức ra hiệu cho hắn, oang oang nói: "Tôi nói này Điện chủ, đừng có ức hiếp người quá đáng, nếu không tôi cũng thấy chướng mắt đó."
"Bổn tọa nói rồi, đều dựa vào tự nguyện, nhưng phải xem vận may." Trường Thanh Điện chủ thần sắc không đổi, "Nếu nàng ta vận khí tốt thì cũng có khả năng một sợi tóc cũng không mất." Trường Thanh Điện chủ nói như vậy cũng không có chỗ nào sai, Lôi Động không có cách nào ra tay.
Mạnh Phù Dao mỉm cười, nhìn về phía Chiến Bắc Dã khẽ nói: "Bệ hạ... Người rất tốt... có điều... ta xin lỗi".
Chiến Bắc Dã vốn chăm chú quan sát nàng, nghe thấy câu này bỗng quay đầu. Một thoáng quay đầu đó, có một hạt nước bay cắt qua thành đường vòng cung, rơi trên cột trụ của điện. Nam nhi không rơi lệ là bởi vì chưa tới lúc đau lòng thôi. Chiến Bắc Dã tưởng rằng cả đời này, lòng hắn đã nếm trải đủ đầy những đau khổ tột cùng rồi. Những tháng ngày vinh hiển mà cô đơn đó, những nhớ nhung khắc cốt ghi tâm, những lưỡng lự chần chừ trong đêm dài yên tĩnh, những tuyệt vọng dần lĩnh ngộ ra trong quá trình theo đuổi, rõ ràng biết theo đuổi nàng là sẽ đau sẽ thương tổn, song sẽ không nuối tiếc. Hắn tưởng mình rất đỗi kiên cường, có thể vượt qua sự giày vò của những nỗi đau vô bờ bến. Vậy mà, thời khắc này đây hắn mới biết, trên thế gian này có những đau đớn vĩnh viễn không bao giờ là đủ. Phù Dao... Tại sao lại nói ra câu đó? Nàng chưa từng nợ hắn điều gì. Điều mà Chiến Bắc Dã hắn thật sự sợ, không phải là không có được nàng... Mà hắn chỉ sợ nàng không hạnh phúc, không vui vẻ, không được phúc thọ dài lâu.
Manh Phù Dao tròn mắt, mỉm cười nhẹ nhàng bước lên bậc cao, đứng trước đỉnh màu ánh kim. Trong đại điện là một màn mịt mờ, ngoài bát long bảo đỉnh màu ánh kim ra nàng không nhìn rõ cảnh vật nào hết, nhung dường như có ánh mắt đang nhìn nàng từ góc tối, song khi nàng đưa mắt tìm kiếm lại không nhìn thấy gì cả.
Nàng nghĩ một hồi rồi hỏi: "Tôi phải đưa đồ của tôi cho ông nhưng ông làm thế nào để tôi tin ông sẽ thực hiện lời hứa của mình, sẽ không để tôi thấy tôi hi sinh vô ích?"
"Bổn tọa nhất ngôn cừu đỉnh, lẽ nào lại phản lại lời mình?" Trường Thanh Điện chủ lạnh lùng đáp.
"Tôi chưa bao giờ tin vào thần thánh. Mạnh Phù Dao đáp lại lạnh lùng hơn.
Trường Thanh Điện chủ bình thản nhìn nàng, có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện để chết sẽ tốt hơn là ra tay giết, nếu không thì yêu nữ này lúc gần chết mà phẫn nộ cũng không dám bảo đảm sẽ không gây ra đại họa. "Bổn tọa lấy tôn vinh vĩnh hằng và sự trường tồn của Trường Thanh Thần điện để thề", ông ta đáp rồi giơ tay, ngón tay ấn vào hai mắt của phi long trước cửa cửu nghi đại điện, "Nhất định sẽ giữ lời hứa, nếu phản lại lời thề, thân xác sẽ bị đày đọa, vĩnh viễn lưu đày nơi địa ngục."
"Ông đáng lẽ phải ở dưới địa ngục." Mạnh Phù Dao lạnh lùng đáp, quay đâu nhìn miệng rồng lớn, đưa tay vào trong nàng sẽ bị lấy đi những gì? Nàng sẽ mất đi đôi mắt? giọng nói? Sức khỏe? Hay là...
Ánh mắt nàng liếc qua mặt Trường Thanh Điện chủ, rồi lại nhìn đi nơi khác nữa, hình như nàng phát hiện được gì, bỗng cười khinh bỉ. Không cần chọn lựa nữa. Sự chọn lựa này không hề nhẹ nhàng như vậy. Bàn tay đưa ra sắp chạm vào bát long bảo đỉnh ánh kim của nàng từ từ thu về, nàng nói: "Có gì đáng để chọn?"
"Hả?" Trường Thanh Điện chủ sắc mặt lạnh lùng, lông mày nhếch cao, thái độ có vài phần kỳ lạ.
"Tôi chỉ có thể đưa cho ông máu của tôi mà thôi." Mạnh Phù Dao một tay vỗ bẹp bảo đỉnh, quay người cười nhạt, "Những thứ khác tôi sẽ không đưa đâu".
“Ngươi sao có thể nói một đằng làm một nẻo như vậy!", đuôi mày của Trường Thanh Điện chủ dựng thẳng lên, "Ta cần máu của ngươi làm gì?"
"Nếu ông không muốn, tôi chỉ có thể cho ông đổ máu."
"Ầm."
"Bịch."
Giữa đất trời bỗng ánh lên một đóa sen hồng như một ngọn lửa! Ánh sáng trong đại điện cuồn cuộn dâng trào, hai tiếng kêu vang dội cùng lúc vang lên, kèm theo là hai vầng sáng phút chốc bao bọc lấy đại điện, đại điện trong nháy mắt tràn đầy ánh sáng mù mịt, chiếu rọi hai bóng dáng xuất hiện đồng thời.
Bình luận facebook