Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 07 - Chương 13-3
Thi thể Giao vương được kéo lên bờ.
Nhiều năm làm hại nhân gian khiến cho vô số người tử nạn, ngay cả Đại Phong cũng không thể giải quyết con hung thú này, bây giờ cuối cùng nó cũng chết rồi.
Toàn thân Giao vương đều là báu vật, nội đan to bằng đầu của hài nhi, xương thịt, da máu đều quý giá, Mạnh Phù Dao ra lệnh cho mọi người lọc lấy máu thịt cơ xương, còn bộ da đó không mảy may động tới.
Diêu Tấn nuối tiếc vô cùng, không ngừng di chân, nói, bộ da của giao long đó lấy làm áo giáp thì chắc vô cùng, to như vậy có thể làm cho một đội binh trăm người, giá trị liên thành.
Nghe hắn nói vậy, Mạnh Phù Dao vẫn không hề lên tiếng, không một chút động lòng, thi thể Yến Kinh Trần không được tìm thấy toàn vẹn, cơ bản là không thể tìm thấy, dường như đã hoà làm một với Giao vương. Nàng làm sao có thể đem tấm da này đi làm áo giáp? Nàng sao biết được đâu là lân giáp đâu là máu thịt của y, làm sao nỡ để thân thể y bị chà sát, tẩy rửa làm thành bì giáp?
Giá trị liên thành thì sao? Liều mạng săn bắt thì sao? Có những thứ giá trị nhưng thật sự lại không đáng xu nào.
Trên đảo La Sát có một ngôi mộ mới xây, đó là bia tưởng niệm tiểu hầu gia của Yến gia, kiếp này không bao giờ có thể trở về cố hương được nữa. Đèn trước mộ luôn chiếu sáng, chỉ dẫn đường về cho những người lưu lạc ngoài khơi xa kia.
Chân của Vân Ngấn bị Giao vương làm bị thương không tiện di chuyển, vì không muốn để lại di chứng sau này nên Mạnh Phù Dao bắt hắn ở trên đất liền điều dưỡng, Vân Ngấn hay ngồi trước mộ của Yến Kinh Trần, nhổ cỏ dại xung quanh, mỗi lần ngồi dưới bóng cây mùa hạ là ngồi một lúc thật lâu.
Cổ quốc ngàn năm chìm sâu dưới biển La Sát cũng vô tình được tìm thấy, chính là khi Giao vương đâm thẳng vào hắc động tạo ra trận động đất khiến ngọn núi chắn trước cổ quốc bị sụp đổ, mở ra nền văn minh xán lạn của cổ quốc.
Có lẽ Giao vưong kia sống không biết đã bao lâu chính là thần hộ vệ của cổ quốc, trải qua ngàn năm bảo vệ, trước khi chết cũng không quên sứ mệnh của mình.
Sứ mệnh.
Mỗi người đều có sứ mệnh.
Mạnh Phù Dao từ đầu đến cuối không quên mục tiêu của mình.
Nàng hồi phục một chút liền mở chiếc rương của Đại Phong ra, sợ rằng ngâm lâu như vậy sẽ bị hỏng hết, ai ngờ bên trong là những phiến vàng sáng bóng, chữ viết khắc sâu không hề bị mài mòn.
Bên trong là một bộ công pháp hoàn toàn mới, có điểm tương thông với "Phá Cửu Tiêu", nhưng có cảm giác đơn giản hơn và cũng cao hơn một bậc.
Phiến vàng cuối cùng vô cùng cổ quái, không có chữ viết ghi lại võ công, chỉ có những đường nét kì lạ, nhìn giống như tranh trừu tượng, đồ của Đại Phong nhất định có chỗ dùng tới, nàng cẩn thận cất đi.
Nội đan của Giao vương nàng chỉ dùng một phần, còn lại cất đi, nàng cảm thấy dùng như vậy rất đáng tiếc, lúc nào dó phải hỏi Tông Việt xem dùng như thế nào là thích hợp nhất, nội đan của Giao vương không phải thứ tầm thường, với võ công của nàng phải mất gần nửa tháng mới có thể hút gần hết phần nội đan đó.
Ngày thứ mười lăm, bình minh chiếu rọi, làn sương trắng mỏng bao phủ cả quần đảo, Mạnh Phù Dao chầm chậm mở mắt trong một hang động của đảo La Sát.
Sắc đỏ trong mắt nàng đã nhạt đi một ít, tuy là chưa tiêu tán đi hết nhưng tầm nhìn của nàng đã rõ ràng hơn, rõ ràng đang có biến chuyển tốt.
Vừa nãy mở mắt, nàng nhìn thấu bên trong cơ thể mình.
Nàng thấy được đan điền của bản thân, chân khí như đang quay tròn chầm chậm vận động một cách hài hoà, ở giữa vòng tròn có một điểm sáng như trân châu, hình thành một điểm trung tâm rất nhỏ, điều động toàn bộ kinh mạch đi khắp cơ thể, những nơi đi qua không bị dâng trào mà giống như trăm sông đổ về biển, liên tục không ngớt.
Hào quang ở đan điền tùy theo hơi thở của nàng mà lúc sáng lúc tối, ánh sáng chiếu rọi cả lục phủ ngũ tạng.
Thị lực của nàng chưa khôi phục vậy mà đã khai thông "nội thị", ngũ quan của nàng, xúc giác của nàng dường như có thể đạt tới mức cao nhất.
Nàng có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh của Hải Âu bay qua mặt nước bắt cá trong gió biển cách cả trăm dặm.
Nàng có thể "nhìn" thấy một con chấu chấu vừa nhảy qua một cọng cỏ cách đây năm mươi trượng.
Nàng có thể ngửi thấy mùi tương nồng đậm vì bị lỡ tay ở nhà một ngư phu đang nấu cá.
Nàng có thể cảm nhận được mùi hương kì lạ dần bao phủ khắp trên đảo, tiếng khóc khe khẽ nghe giống như tiếng sóng biển vang lên ở xung quanh, tràn vào mũi nàng, nàng lập tức nghĩ ra đó là thứ gì.
Lúc này đây mọi cảm giác khai thông gấp bội, giống như hoà làm một với thiên nhiên trời đất vạn vật, có thể bất tri bất giác hoà nhập, phân tách, sử dụng, xoay chuyển.
"Phá cửu tiêu", tầng thứ chín, "Thiên thông"!
Cuối cùng cũng thành công.
Mạnh Phù Dao đứng dậy.
Nàng vừa đứng dậy thì cơ thể liền chao đảo, chân khí nhẹ bỗng xoay chuyển, nàng vẫn chưa thích ứng được với cảm giác bay bổng này liền cụng đầu vào đỉnh hang.
Mạnh Phù Dao hít sâu một hơi, ngồi xuống nền hang, thu lại chân khí, đóng cảm giác mẫn cảm đặc biệt đó lại - quá mẫn cảm mà, còn tiếng bước chân chạy nhanh từ xa tới nghe như tiếng sét đánh.
Nàng đứng khuất trong bóng tối, đại công cáo thành, nhưng sắc mặt vẫn như không.
Bỗng nhiên cuộc đối thoại trong một sơn cốc ở Thái Uyên hơn mười năm trưóc bay tới bên tai nàng.
"Tu luyện "Phá Cửu Tiêu" phải chịu đựng nhân sinh khổ cực, nỗi khổ đó không chỉ là nỗi khổ xác thịt mà còn bao gồm phản bội, mâu thuẫn, day dứt, hủy hoại, hối hận, tự trách, tàn nhẫn, lựa chọn, chia ly, ân oán, yêu hận, chết chóc... Tất cả những nỗi khổ tinh thần, ngươi cảm thấy bản thân có thể chịu được không?"
"Được."
Đứa trẻ năm tuổi ngông cuồng đến vậy, cho rằng không có chuyện gì là không thể khuất phục, vậy mà bây giờ mới hiểu câu "Được" lúc đó nặng tựa ngàn cân, vô số hiểm nguy quật ngã nàng mà dù cho ngã ở bất cứ đâu thì thân thể Mạnh Phù Dao nàng đã tan thành tro bụi.
Là tự bản thân nàng dốc sức gắng gượng suốt cả chặng đường, gắng gượng nhặt về nguyên hình rồi tiếp tục tiến bước.
Còn có những người luôn bên cạnh nàng, vì nàng bỏ ra sức lực, võ công, thậm chí là cả... tính mạng!
Con đường nàng đi thê thảm đến vậy nhưng cũng gặp được vô vàn may mắn.
Qua kẽ hở trong hang động, Mạnh Phù Dao nhìn thay Vân Ngấn ngồi trước mộ của Yến Kinh Trần, lòng cảm thấy áy náy, bản thân chỉ lo luyện võ công mà bỏ quên hắn, thật ra đối với cái chết của Yến Kinh Trần, người đau lòng nhất có lẽ là Vân Ngấn. Vì dù gì Yến Kinh Trần cũng là huynh trưởng, người đối tốt với hắn nhất cũng chính là Yến Kinh Trần.
Nàng mân mê những tấm vàng của Đại Phong, chuẩn bị đưa cho Vân Ngấn, "Phá cửu tiêu" là võ công độc môn của lão đạo sĩ, không có sự đồng ý của ông ta thì không thể tùy tiện truyền cho người ngoài, còn những tấm vàng này thì khác, Vân Ngấn cũng được xem như một nửa sư đệ của nàng, vì nhập môn muộn mà được học không trọn vẹn, võ công chưa đến mức thượng thừa, nàng hi vọng cái này có thể giúp hắn.
Tiếng bước chân từ xa đã gần ngay phía trước, là Diêu Tấn, trước tiên là nói gì đó với Vân Ngấn rồi đến tảng đá ở cửa động, Mạnh Phù Dao vung chưởng đẩy tảng đá ra, hỏi:
"Sao vậy?"
"Trên đảo có dịch bệnh, chúng ta phải nhanh chóng rời đi..." Diêu Tấn chạy tới thở không ra hơi, "Vài ngày trước có người mắc bệnh lạ, sợ làm phiền chủ nhân luyện công nên tôi không dám quấy rầy, giờ thì bộc phát càng nhiều, người chết rất nhiều rồi..."
Mạnh Phù Dao chau mày, vừa nãy ngửi thấy mùi tử khí nồng đậm, xem ra trên đảo tình hình không ổn.
"Hình như không chỉ ở trên đảo La Sát", Vân Ngấn tới gần đáp, "Có rất nhiều người dân sống trên các đảo của Phù Phong đã nhiễm bệnh, cũng có rất nhiều người đã chết"
"Những người dân trên đảo có hay qua lại không?”
"Không", Diêu Tấn đáp, "Những người thường hay dừng chân ở các đảo khác nhau là bọn hải tặc.
Mạnh Phù Dao trầm tư trong giây lát, có gì đó không đúng, thực sự là dịch bệnh sao? Các đảo phân tán trên biển, khoảng cách rất xa làm sao dễ dàng bị chung một bệnh như vậy được? Vậy bây giờ mà hạ lệnh tra xét hải tặc thì thật ngu xuẩn, ai biết được vấn đề xảy ra ở chỗ nào chứ? Ai biết có phải do bọn hải tặc Duy Kinh gây ra không?
"Thành nào có cảnh biển gần với đảo La Sát nhất?" Mạnh Phù Dao hỏi.
"Là Giao thành", Diêu Tấn đáp, "Tuyến đường Phù Phong Ngạc Hải đều có đi qua tam tộc Phù Phong."
“Đi Giao thành, mua thuyền kiên cố nhất đi Giao thành, ta muốn từ Giao thành đi đến Tuyệt Vực Hải Cốc", Mạnh Phù Dao nhấc chân bước đi.
"A..." Diêu Tấn không kịp phản ứng với quyết định của Mạnh Phù Dao, "Không làm bá vương trên biển nữa sao?"
"Hoàng đế ta còn không thèm làm, làm bá chủ trên biển làm gì chứ", Mạnh Phù Dao quay đầu cười tươi, "Bảo vật của cổ quốc ta có giữ lại một phần, có thể khiến cho hải tặc sống ba đời, bảo họ rửa tay gác kiếm, coi như đây là báo đáp của ta".
"Đáng tiếc hải tặc Duy kinh nổi danh lẫy lừng..." Diêu Tấn ở đằng sau Mạnh Phù Dao lấm bẩm.
"Có danh tiếng lẫy lừng hay không không đáng ngại, điều quan trọng là sống tiếp", Mạnh Phù Dao chống tay cười, "Còn tiếp tục theo ta thì có lẽ chết không chừa một ai."
Mạnh Phù Dao nhìn đám mây dày bay qua, ánh mắt cũng lộ ra màu sắc ảm đạm như vậy.
Cuối tháng 5 năm thứ 10 vương triều Đại Quang Minh ở Tháp Nhĩ Phù Phong, có một chiếc thuyền lớn từ từ tiến vào hải cảng Giao thành, vài nam tử trẻ tuổi trên thuyền vô thanh vô thức trà trộn vào dòng người trên cầu cảng.
"Hải cảng này không đông đúc lắm." Mạnh Phù Dao nhìn người qua kẻ lại, chau mày, "Nhưng người ở trên cầu cảng có vẻ nhiều."
Diêu Tấn đã sớm chạy đi hỏi thăm, nửa nén nhang sau trở về sắc mặt như bị sét đánh.
"Sao vậy?"
"Vẫn còn đang đánh trận, rất nhiều người bị trung binh rồi", Diêu Tấn thừ người ra, "Thật là một thế cục hỗn loạn."
"Hửm?"
"Vốn dĩ không phải đang giằng co nhau sao, Tháp Nhĩ và Thiêu Đương liên kết với nhau đối phó Phát Khương, đúng lúc đó chủ nhân đột nhiên mất tích, người giúp đỡ Nhã Công chúa đều chạy hết, Phát Khương mấy lần thất bại thảm hại, không hiểu sao, hoàng đế Đại Hãn đột nhiên nói rằng thánh nữ của tộc Tháp Nhĩ - Phi Yên bước vào núi Trường Hãn đất phong của Hãn vương nhà y là bước vào cấm địa ở núi Trường Hãn, y coi đó là sự sỉ nhục và thách thức lớn nhất, lập tức tuyên chiến với tộc Tháp Nhĩ, cũng không quan tâm xem ở giữa còn có có một Đại Uyển và Phát Khương trực tiếp điều quân tiến lên phía bắc, tham gia trận hỗn chiến giữa ba tộc... Trời ơi..."
"Thái độ của Đại Uyển ra sao?"
"Mở cửa cho mượn đường, và còn cho mượn ba vạn quân binh trợ uy - bởi vì Hãn vương điện hạ ngài cũng là hoàng đế Đại Uyển, mượn binh trợ uy là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là thái độ, giờ lòng người Tháp Nhĩ hoang mang, rất nhiều người tập trung ở trước cung Thánh Nữ vái lạy cầu xin mong chiến loạn nhanh chóng qua đi, trả lại những ngày tháng yên bình cho Tháp Nhĩ."
Mạnh Phù Dao im lặng, trong lòng nghĩ chuyện gì thế này, Chiến Bắc Dã không tìm được mình, cứ vậy xông vào đánh nhau sao? Tính hắn tuy hơi quyết liệt, nhưng thực ra rất am hiểu chính trị, không giống như tìm không được người liền bất chấp tất cả mà xuyên qua lãnh thổ của nàng khiêu chiến nước khác, tại sao lại là tộc Tháp Nhĩ? Là vì muốn giúp Châu Châu hay bên trong còn có ẩn tình khác? Phi Yên bước vào đất phong Đại Hãn thật sao? Nàng ta đến đó làm gì? Mà chuyện này có liên quan gì đến tai ương mà nàng gặp phải ở Phù Phong không?
Nhiều điêm nghi vấn móc nối với nhau, trôi nổi trong đầu nàng khiến nàng có chút đau đầu, sau cái chết của Yến Kinh Trần, vốn dĩ nàng định bỏ qua mọi ân oán ở Phù Phong, cũng không muốn báo mối thù bị hại cho bị mù và mất trí nhớ, chỉ muốn mua thuyền ra khơi ngao du, nhưng đã đánh đến mức, nàng có thể thực sự không để tâm sao?
"Chiến trường chủ lực của bọn họ ở đâu?"
"Hoàng đế Đại Hãn đã đánh tan quân Thiêu Đương, tụ họp với quân của Đại Uyển và Phát Khương hãm ép vương thành Tháp Nhĩ, trước mắt chủ lực cách Giao thành không xa."
Mạch Phù Dao "Ừm" một tiếng, ngồi dưới gốc cây ăn lương khô, tay cầm một chiếc bánh nhưng không ăn, trầm tư suy nghĩ, nàng do dự không biết nên đi Vương thành hay lập tức rời Giao thành đi ngao du.
Có gì đó lộp độp rơi xuống cái bánh trên tay nàng, còn có tiếng "lách tách" vọng đến, Mạnh Phù Dao ngẩng đầu nhìn thấy một con sáo mỏ ngà màu đen đang ăn hạt thông trên đâu nàng, vụn còn rơi đầy vào bánh của nàng một cách bất lịch sự.
Nguyên Bảo đại nhân vừa nhìn thấy loại động vật họ chim kia thì tức giận phừng phừng, lập tức xông ra giơ giơ nắm đấm, con chim sáo kia vỗ vỗ cánh bay đi, bay đến một cái cây khác, liếc mắt nhìn Nguyên Bảo đại nhân, ngẩng đầu lên tiếp tục lách tách ăn hạt thông.
Mạnh Phù Dao nhìn mà buồn cười, đang định gọi Nguyên Bảo đại nhân đang nghiến răng ken két lại thì đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Tay nàng vươn tới đó, chầm chậm quay đầu, nhìn con chim sáo đang liên tục mổ quả thông lách tách.
Lách tách...
Lách tách.
Mạnh Phù Dao đứng ở đó, nghe âm thanh rất quen thuộc vừa dội vào trong tai kia, sắc mặt dần dần đanh lại lạnh đi.
Quả nhiên là ngươi!
Nhiều năm làm hại nhân gian khiến cho vô số người tử nạn, ngay cả Đại Phong cũng không thể giải quyết con hung thú này, bây giờ cuối cùng nó cũng chết rồi.
Toàn thân Giao vương đều là báu vật, nội đan to bằng đầu của hài nhi, xương thịt, da máu đều quý giá, Mạnh Phù Dao ra lệnh cho mọi người lọc lấy máu thịt cơ xương, còn bộ da đó không mảy may động tới.
Diêu Tấn nuối tiếc vô cùng, không ngừng di chân, nói, bộ da của giao long đó lấy làm áo giáp thì chắc vô cùng, to như vậy có thể làm cho một đội binh trăm người, giá trị liên thành.
Nghe hắn nói vậy, Mạnh Phù Dao vẫn không hề lên tiếng, không một chút động lòng, thi thể Yến Kinh Trần không được tìm thấy toàn vẹn, cơ bản là không thể tìm thấy, dường như đã hoà làm một với Giao vương. Nàng làm sao có thể đem tấm da này đi làm áo giáp? Nàng sao biết được đâu là lân giáp đâu là máu thịt của y, làm sao nỡ để thân thể y bị chà sát, tẩy rửa làm thành bì giáp?
Giá trị liên thành thì sao? Liều mạng săn bắt thì sao? Có những thứ giá trị nhưng thật sự lại không đáng xu nào.
Trên đảo La Sát có một ngôi mộ mới xây, đó là bia tưởng niệm tiểu hầu gia của Yến gia, kiếp này không bao giờ có thể trở về cố hương được nữa. Đèn trước mộ luôn chiếu sáng, chỉ dẫn đường về cho những người lưu lạc ngoài khơi xa kia.
Chân của Vân Ngấn bị Giao vương làm bị thương không tiện di chuyển, vì không muốn để lại di chứng sau này nên Mạnh Phù Dao bắt hắn ở trên đất liền điều dưỡng, Vân Ngấn hay ngồi trước mộ của Yến Kinh Trần, nhổ cỏ dại xung quanh, mỗi lần ngồi dưới bóng cây mùa hạ là ngồi một lúc thật lâu.
Cổ quốc ngàn năm chìm sâu dưới biển La Sát cũng vô tình được tìm thấy, chính là khi Giao vương đâm thẳng vào hắc động tạo ra trận động đất khiến ngọn núi chắn trước cổ quốc bị sụp đổ, mở ra nền văn minh xán lạn của cổ quốc.
Có lẽ Giao vưong kia sống không biết đã bao lâu chính là thần hộ vệ của cổ quốc, trải qua ngàn năm bảo vệ, trước khi chết cũng không quên sứ mệnh của mình.
Sứ mệnh.
Mỗi người đều có sứ mệnh.
Mạnh Phù Dao từ đầu đến cuối không quên mục tiêu của mình.
Nàng hồi phục một chút liền mở chiếc rương của Đại Phong ra, sợ rằng ngâm lâu như vậy sẽ bị hỏng hết, ai ngờ bên trong là những phiến vàng sáng bóng, chữ viết khắc sâu không hề bị mài mòn.
Bên trong là một bộ công pháp hoàn toàn mới, có điểm tương thông với "Phá Cửu Tiêu", nhưng có cảm giác đơn giản hơn và cũng cao hơn một bậc.
Phiến vàng cuối cùng vô cùng cổ quái, không có chữ viết ghi lại võ công, chỉ có những đường nét kì lạ, nhìn giống như tranh trừu tượng, đồ của Đại Phong nhất định có chỗ dùng tới, nàng cẩn thận cất đi.
Nội đan của Giao vương nàng chỉ dùng một phần, còn lại cất đi, nàng cảm thấy dùng như vậy rất đáng tiếc, lúc nào dó phải hỏi Tông Việt xem dùng như thế nào là thích hợp nhất, nội đan của Giao vương không phải thứ tầm thường, với võ công của nàng phải mất gần nửa tháng mới có thể hút gần hết phần nội đan đó.
Ngày thứ mười lăm, bình minh chiếu rọi, làn sương trắng mỏng bao phủ cả quần đảo, Mạnh Phù Dao chầm chậm mở mắt trong một hang động của đảo La Sát.
Sắc đỏ trong mắt nàng đã nhạt đi một ít, tuy là chưa tiêu tán đi hết nhưng tầm nhìn của nàng đã rõ ràng hơn, rõ ràng đang có biến chuyển tốt.
Vừa nãy mở mắt, nàng nhìn thấu bên trong cơ thể mình.
Nàng thấy được đan điền của bản thân, chân khí như đang quay tròn chầm chậm vận động một cách hài hoà, ở giữa vòng tròn có một điểm sáng như trân châu, hình thành một điểm trung tâm rất nhỏ, điều động toàn bộ kinh mạch đi khắp cơ thể, những nơi đi qua không bị dâng trào mà giống như trăm sông đổ về biển, liên tục không ngớt.
Hào quang ở đan điền tùy theo hơi thở của nàng mà lúc sáng lúc tối, ánh sáng chiếu rọi cả lục phủ ngũ tạng.
Thị lực của nàng chưa khôi phục vậy mà đã khai thông "nội thị", ngũ quan của nàng, xúc giác của nàng dường như có thể đạt tới mức cao nhất.
Nàng có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh của Hải Âu bay qua mặt nước bắt cá trong gió biển cách cả trăm dặm.
Nàng có thể "nhìn" thấy một con chấu chấu vừa nhảy qua một cọng cỏ cách đây năm mươi trượng.
Nàng có thể ngửi thấy mùi tương nồng đậm vì bị lỡ tay ở nhà một ngư phu đang nấu cá.
Nàng có thể cảm nhận được mùi hương kì lạ dần bao phủ khắp trên đảo, tiếng khóc khe khẽ nghe giống như tiếng sóng biển vang lên ở xung quanh, tràn vào mũi nàng, nàng lập tức nghĩ ra đó là thứ gì.
Lúc này đây mọi cảm giác khai thông gấp bội, giống như hoà làm một với thiên nhiên trời đất vạn vật, có thể bất tri bất giác hoà nhập, phân tách, sử dụng, xoay chuyển.
"Phá cửu tiêu", tầng thứ chín, "Thiên thông"!
Cuối cùng cũng thành công.
Mạnh Phù Dao đứng dậy.
Nàng vừa đứng dậy thì cơ thể liền chao đảo, chân khí nhẹ bỗng xoay chuyển, nàng vẫn chưa thích ứng được với cảm giác bay bổng này liền cụng đầu vào đỉnh hang.
Mạnh Phù Dao hít sâu một hơi, ngồi xuống nền hang, thu lại chân khí, đóng cảm giác mẫn cảm đặc biệt đó lại - quá mẫn cảm mà, còn tiếng bước chân chạy nhanh từ xa tới nghe như tiếng sét đánh.
Nàng đứng khuất trong bóng tối, đại công cáo thành, nhưng sắc mặt vẫn như không.
Bỗng nhiên cuộc đối thoại trong một sơn cốc ở Thái Uyên hơn mười năm trưóc bay tới bên tai nàng.
"Tu luyện "Phá Cửu Tiêu" phải chịu đựng nhân sinh khổ cực, nỗi khổ đó không chỉ là nỗi khổ xác thịt mà còn bao gồm phản bội, mâu thuẫn, day dứt, hủy hoại, hối hận, tự trách, tàn nhẫn, lựa chọn, chia ly, ân oán, yêu hận, chết chóc... Tất cả những nỗi khổ tinh thần, ngươi cảm thấy bản thân có thể chịu được không?"
"Được."
Đứa trẻ năm tuổi ngông cuồng đến vậy, cho rằng không có chuyện gì là không thể khuất phục, vậy mà bây giờ mới hiểu câu "Được" lúc đó nặng tựa ngàn cân, vô số hiểm nguy quật ngã nàng mà dù cho ngã ở bất cứ đâu thì thân thể Mạnh Phù Dao nàng đã tan thành tro bụi.
Là tự bản thân nàng dốc sức gắng gượng suốt cả chặng đường, gắng gượng nhặt về nguyên hình rồi tiếp tục tiến bước.
Còn có những người luôn bên cạnh nàng, vì nàng bỏ ra sức lực, võ công, thậm chí là cả... tính mạng!
Con đường nàng đi thê thảm đến vậy nhưng cũng gặp được vô vàn may mắn.
Qua kẽ hở trong hang động, Mạnh Phù Dao nhìn thay Vân Ngấn ngồi trước mộ của Yến Kinh Trần, lòng cảm thấy áy náy, bản thân chỉ lo luyện võ công mà bỏ quên hắn, thật ra đối với cái chết của Yến Kinh Trần, người đau lòng nhất có lẽ là Vân Ngấn. Vì dù gì Yến Kinh Trần cũng là huynh trưởng, người đối tốt với hắn nhất cũng chính là Yến Kinh Trần.
Nàng mân mê những tấm vàng của Đại Phong, chuẩn bị đưa cho Vân Ngấn, "Phá cửu tiêu" là võ công độc môn của lão đạo sĩ, không có sự đồng ý của ông ta thì không thể tùy tiện truyền cho người ngoài, còn những tấm vàng này thì khác, Vân Ngấn cũng được xem như một nửa sư đệ của nàng, vì nhập môn muộn mà được học không trọn vẹn, võ công chưa đến mức thượng thừa, nàng hi vọng cái này có thể giúp hắn.
Tiếng bước chân từ xa đã gần ngay phía trước, là Diêu Tấn, trước tiên là nói gì đó với Vân Ngấn rồi đến tảng đá ở cửa động, Mạnh Phù Dao vung chưởng đẩy tảng đá ra, hỏi:
"Sao vậy?"
"Trên đảo có dịch bệnh, chúng ta phải nhanh chóng rời đi..." Diêu Tấn chạy tới thở không ra hơi, "Vài ngày trước có người mắc bệnh lạ, sợ làm phiền chủ nhân luyện công nên tôi không dám quấy rầy, giờ thì bộc phát càng nhiều, người chết rất nhiều rồi..."
Mạnh Phù Dao chau mày, vừa nãy ngửi thấy mùi tử khí nồng đậm, xem ra trên đảo tình hình không ổn.
"Hình như không chỉ ở trên đảo La Sát", Vân Ngấn tới gần đáp, "Có rất nhiều người dân sống trên các đảo của Phù Phong đã nhiễm bệnh, cũng có rất nhiều người đã chết"
"Những người dân trên đảo có hay qua lại không?”
"Không", Diêu Tấn đáp, "Những người thường hay dừng chân ở các đảo khác nhau là bọn hải tặc.
Mạnh Phù Dao trầm tư trong giây lát, có gì đó không đúng, thực sự là dịch bệnh sao? Các đảo phân tán trên biển, khoảng cách rất xa làm sao dễ dàng bị chung một bệnh như vậy được? Vậy bây giờ mà hạ lệnh tra xét hải tặc thì thật ngu xuẩn, ai biết được vấn đề xảy ra ở chỗ nào chứ? Ai biết có phải do bọn hải tặc Duy Kinh gây ra không?
"Thành nào có cảnh biển gần với đảo La Sát nhất?" Mạnh Phù Dao hỏi.
"Là Giao thành", Diêu Tấn đáp, "Tuyến đường Phù Phong Ngạc Hải đều có đi qua tam tộc Phù Phong."
“Đi Giao thành, mua thuyền kiên cố nhất đi Giao thành, ta muốn từ Giao thành đi đến Tuyệt Vực Hải Cốc", Mạnh Phù Dao nhấc chân bước đi.
"A..." Diêu Tấn không kịp phản ứng với quyết định của Mạnh Phù Dao, "Không làm bá vương trên biển nữa sao?"
"Hoàng đế ta còn không thèm làm, làm bá chủ trên biển làm gì chứ", Mạnh Phù Dao quay đầu cười tươi, "Bảo vật của cổ quốc ta có giữ lại một phần, có thể khiến cho hải tặc sống ba đời, bảo họ rửa tay gác kiếm, coi như đây là báo đáp của ta".
"Đáng tiếc hải tặc Duy kinh nổi danh lẫy lừng..." Diêu Tấn ở đằng sau Mạnh Phù Dao lấm bẩm.
"Có danh tiếng lẫy lừng hay không không đáng ngại, điều quan trọng là sống tiếp", Mạnh Phù Dao chống tay cười, "Còn tiếp tục theo ta thì có lẽ chết không chừa một ai."
Mạnh Phù Dao nhìn đám mây dày bay qua, ánh mắt cũng lộ ra màu sắc ảm đạm như vậy.
Cuối tháng 5 năm thứ 10 vương triều Đại Quang Minh ở Tháp Nhĩ Phù Phong, có một chiếc thuyền lớn từ từ tiến vào hải cảng Giao thành, vài nam tử trẻ tuổi trên thuyền vô thanh vô thức trà trộn vào dòng người trên cầu cảng.
"Hải cảng này không đông đúc lắm." Mạnh Phù Dao nhìn người qua kẻ lại, chau mày, "Nhưng người ở trên cầu cảng có vẻ nhiều."
Diêu Tấn đã sớm chạy đi hỏi thăm, nửa nén nhang sau trở về sắc mặt như bị sét đánh.
"Sao vậy?"
"Vẫn còn đang đánh trận, rất nhiều người bị trung binh rồi", Diêu Tấn thừ người ra, "Thật là một thế cục hỗn loạn."
"Hửm?"
"Vốn dĩ không phải đang giằng co nhau sao, Tháp Nhĩ và Thiêu Đương liên kết với nhau đối phó Phát Khương, đúng lúc đó chủ nhân đột nhiên mất tích, người giúp đỡ Nhã Công chúa đều chạy hết, Phát Khương mấy lần thất bại thảm hại, không hiểu sao, hoàng đế Đại Hãn đột nhiên nói rằng thánh nữ của tộc Tháp Nhĩ - Phi Yên bước vào núi Trường Hãn đất phong của Hãn vương nhà y là bước vào cấm địa ở núi Trường Hãn, y coi đó là sự sỉ nhục và thách thức lớn nhất, lập tức tuyên chiến với tộc Tháp Nhĩ, cũng không quan tâm xem ở giữa còn có có một Đại Uyển và Phát Khương trực tiếp điều quân tiến lên phía bắc, tham gia trận hỗn chiến giữa ba tộc... Trời ơi..."
"Thái độ của Đại Uyển ra sao?"
"Mở cửa cho mượn đường, và còn cho mượn ba vạn quân binh trợ uy - bởi vì Hãn vương điện hạ ngài cũng là hoàng đế Đại Uyển, mượn binh trợ uy là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là thái độ, giờ lòng người Tháp Nhĩ hoang mang, rất nhiều người tập trung ở trước cung Thánh Nữ vái lạy cầu xin mong chiến loạn nhanh chóng qua đi, trả lại những ngày tháng yên bình cho Tháp Nhĩ."
Mạnh Phù Dao im lặng, trong lòng nghĩ chuyện gì thế này, Chiến Bắc Dã không tìm được mình, cứ vậy xông vào đánh nhau sao? Tính hắn tuy hơi quyết liệt, nhưng thực ra rất am hiểu chính trị, không giống như tìm không được người liền bất chấp tất cả mà xuyên qua lãnh thổ của nàng khiêu chiến nước khác, tại sao lại là tộc Tháp Nhĩ? Là vì muốn giúp Châu Châu hay bên trong còn có ẩn tình khác? Phi Yên bước vào đất phong Đại Hãn thật sao? Nàng ta đến đó làm gì? Mà chuyện này có liên quan gì đến tai ương mà nàng gặp phải ở Phù Phong không?
Nhiều điêm nghi vấn móc nối với nhau, trôi nổi trong đầu nàng khiến nàng có chút đau đầu, sau cái chết của Yến Kinh Trần, vốn dĩ nàng định bỏ qua mọi ân oán ở Phù Phong, cũng không muốn báo mối thù bị hại cho bị mù và mất trí nhớ, chỉ muốn mua thuyền ra khơi ngao du, nhưng đã đánh đến mức, nàng có thể thực sự không để tâm sao?
"Chiến trường chủ lực của bọn họ ở đâu?"
"Hoàng đế Đại Hãn đã đánh tan quân Thiêu Đương, tụ họp với quân của Đại Uyển và Phát Khương hãm ép vương thành Tháp Nhĩ, trước mắt chủ lực cách Giao thành không xa."
Mạch Phù Dao "Ừm" một tiếng, ngồi dưới gốc cây ăn lương khô, tay cầm một chiếc bánh nhưng không ăn, trầm tư suy nghĩ, nàng do dự không biết nên đi Vương thành hay lập tức rời Giao thành đi ngao du.
Có gì đó lộp độp rơi xuống cái bánh trên tay nàng, còn có tiếng "lách tách" vọng đến, Mạnh Phù Dao ngẩng đầu nhìn thấy một con sáo mỏ ngà màu đen đang ăn hạt thông trên đâu nàng, vụn còn rơi đầy vào bánh của nàng một cách bất lịch sự.
Nguyên Bảo đại nhân vừa nhìn thấy loại động vật họ chim kia thì tức giận phừng phừng, lập tức xông ra giơ giơ nắm đấm, con chim sáo kia vỗ vỗ cánh bay đi, bay đến một cái cây khác, liếc mắt nhìn Nguyên Bảo đại nhân, ngẩng đầu lên tiếp tục lách tách ăn hạt thông.
Mạnh Phù Dao nhìn mà buồn cười, đang định gọi Nguyên Bảo đại nhân đang nghiến răng ken két lại thì đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Tay nàng vươn tới đó, chầm chậm quay đầu, nhìn con chim sáo đang liên tục mổ quả thông lách tách.
Lách tách...
Lách tách.
Mạnh Phù Dao đứng ở đó, nghe âm thanh rất quen thuộc vừa dội vào trong tai kia, sắc mặt dần dần đanh lại lạnh đi.
Quả nhiên là ngươi!
Bình luận facebook