Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 7 - CHƯƠNG 5: THẦN THÔNG ĐẠI PHÁP
Type: Ớt Hiểm
Cái “động” đó đang động đậy.
Dường như vừa có ánh đỏ của máu lóe lên.
Lập tức thứ đồ đang phát sáng đó cũng đột nhiên biến mất.
Mạnh Phù Dao nhảy vọt lên cao, vừa điên cuồng chạy vừa căng họng hết lớn: “Vân Ngấn, cẩn thận...”
Nàng lao về phía đó như bay, tốc độ quá nhanh khiến cho Nguyên Bảo đại nhân vẫn chưa đứng vững ở trên vai bị lăn xuống, nhưng mà nàng vừa mới xông đến, sương mù ở trên vách núi phía đối diện lại lần nữa dày đặc, nàng không thấy Vân Ngấn đâu nữa.
Hình ảnh này khiến nàng chợt nhớ đến khi ở trên núi Linh Châu nàng nhìn thấy Châu Châu chơi vơi trên vách đá qua một màn sương mù, nhưng lúc đó còn có Trưởng Tôn Vô Cực cứu muội ấy, bây giờ lấy ai ra cứu Vân Ngấn đây?
Trưởng Tôn Vô Cực còn ở phía sau nàng mà!
Nghĩ đến Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên nàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đã rất lâu rồi, sao bọn họ vẫn chưa đuổi kịp nàng?
Mạnh Phù Dao ngạc nhiên không thôi, quay đầu lại nhìn không thấy ai, nàng khẳng định lúc nàng chạy đi Lôi Động và Trưởng Tôn Vô Cực chắc chắn có chạy theo, nhưng trong khoảnh khắc nàng phát hiện ra Kim Cương, dường như đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Nàng nhìn khắp bốn phía, trong thung lũng cây cối um tùm tối tăm, xung quanh đều là thực vật cổ quái, mặt đất hơi hơi ẩm ướt, cũng gần giống với góc phía Đông.
Lúc này cũng không kịp nghĩ nhiều nữa, nàng chạy như điên một hồi đến dưới vách đá rồi leo tằng tằng tằng lên phía trên, mới leo được một nửa, đột nhiên trước mắt nàng xuất hiện ánh sáng màu vàng, có một thứ từ trên vách núi rơi xuống, mang theo một cơn gió hôi hám.
Mạnh Phù Dao nghiêng đầu tránh, vừa tung mình đã bay qua ba trượng, nàng giơ đao cầm trong tay ra, thứ đó lại nhanh chóng thu nhỏ lại, vậy mà có thể nhanh hơn đao của nàng một phút.
Mạnh Phù Dao kinh ngạc, đây là thứ đồ gì vậy, nhỏ nhỏ dài dài, dường như còn có phân nhánh, vừa giống rắn vừa không giống.
Nàng bám víu vào vách núi, hít vào thở ra một ngụm chân khí, muốn thổi màn khói màu xanh ở đó ra, với công phu của nàng hiện tại, đừng nói đến thổi khói, ngay cả thổi người cũng không phải là không thể, vậy mà lại không thổi thứ đó đi được, nàng chỉ thổi nó thành trong suốt chứ Không khiến nó bị tản ra.
Xung quanh bốn bề an tĩnh, mang máng có tiếng trầm thấp truyền đến từ trong thung lũng, tiếng thì thào the thé, nghe không rõ là tiếng gì lượn lờ trong màn sương mù dày đặc, có phần kì dị, Mạnh Phù Dao căng cổ họng hét: “Trưởng Tôn Vô Cực là huynh sao? Vân Ngấn! Vân Ngấn huynh ở đâu?”
Không có ai trả lời, qua một lúc, trên đỉnh đầu nàng có người mơ hồ đáp: “Hoa...”
Mạnh Phù Dao vừa nghe thấy âm thanh đó mắt liền sáng lên, đây hình như là tiếng của Vân Ngấn? Xem ra vừa nãy huynh ấy không sao, nàng vui vẻ đáp lại: “Này, ở đâu? Đợi ta.” Ngón tay vừa ấn vào vách đá, cơ thể nàng liền một đường thuận theo vách núi bay lên.
Trên đỉnh đầu có tiếng Vân Ngấn nói: “Ở phía trên... lên đây...”
Mạnh Phù Dao dựa theo phương hướng của tiếng nói trèo lên, vừa leo lên vừa cầm “Thí Thiên” trong tay.
Leo được một nửa, trước mặt nàng đột ngột trở nên rộng rãi và sáng sủa, trong làn khói xanh bỗng nhiên có ánh sáng chiếu vào, bông hoa ngũ sắc tỏa ra ánh sáng sặc sỡ tuyệt đẹp , phía dưới treo đầy những quả ngũ sắc lóng lánh. Năm màu của những bông hoa và năm màu của quả hoàn toàn khác nhau, mười màu sắc đan xen lẫn nhau rực rỡ khiến người ta hoa mắt, có một mùi hương kỳ lạ tỏa ra, nhưng chỉ vừa mới ngửithì đầu óc liền cảm thấy trống rỗng.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ, cũng đoán được đây chắc chắn là kỳ hoa cấp cao nhất trong thung lũng Mê Tung!
Hai mắt Mạnh Phù Dao sáng rỡ, giơ tay ra hái đóa hoa kia!
“Roạt...”
Khi ngón tay của nàng sắp với được đến thân cây thì ở chỗ đầu cành hoa đột nhiên xuất hiện một cái dây dài dài trơn trơn mỏng mỏng, màu đỏ tươi phẩy bên trên hình như còn có cả gai, cực kỳ linh hoạt hướng về phía động mạch của Mạnh Phù Dao định quấn lấy!
Nếu như động mạch bị thắt lại, thì Đại La Kim Tiên cũng bó tay!
Nhìn thấy dây quấn kia tiến đến với tốc độ kinh người, trong chớp mắt như đã quấn lấy động mạch nàng!
Mạnh Phù Dao đột nhiên trở tay, ngay trong khoảnh khắc ấy, Thí Thiên được rút ra khỏi vỏ, chiếc đao màu đen sẫm giống như một con rắn biết bay, “soạt soạt” vung lên rồi hạ xuống.
Màu đen bắn ra tung tóe.
Cùng với đó là tiếng kêu nặng nề mà đau đớn.
Mạnh Phù Dao lùi ra ba trượng, tránh xa phạm vi máu bắn ra, đứng giữa không trung cười ha ha, nói: “Hoa dại bên đường không được hái!”
Nàng lộn nhào trên không một cái, lúc xuống thì đã đổi phương hướng đứng, Thí Thiên lại sáng lên, “roạt” một tiếng cực kỳ chính xác chém vào chỗ nào đó trong làn khói xanh, lại một tiếng rên mơ hồ mà đau đớn vang lên, nàng cười: “Hoa dại bên đường không được hái? Hái!”
Vậy mà lại có người đáp: “...Đừng...”
Vẫn là giọng nói của Vân Ngấn, trầm mà yếu, giống như đã bị trọng thương, nghe phương hướng của âm thanh thì chính là trên chỗ Mạnh Phù Dao đang đứng.
Mắt Mạnh Phù Dao lấp lánh, đao trong tai vừa thu lại, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một luồng gió, trong gió có luồng khí mạnh phát ra tiếng phành phạch, như thể có người dùng hết sức lực để kéo đứt một sợi dây vô cùng chắc chắn, chĩa thẳng đến chỗ giữa đầu vai và xương quai hàm của nàng. Mạnh Phù Dao giơ tay bắt lấy, thứ đó với lưỡi dao sắc bén không có gì mà không phá nổi trong tay nàng ra vào nhau, đột nhiên vang lên tiếng ken két, giống như ai đó dùng xương cốt của mình để kẹp chặt thanh đao. Mạnh Phù Dao thu đao lại, sức mạnh vô địch như “Thí Thiên” mà lại không thể chém đứt được thứ này, đã vậy dường như nàng bị một thứ gì đó nhầy nhầy dính dính quấn chặt, trong chớp mắt nó đã quấn được một nửa, lôi nàng vào trong động.
Chợt mọi thứ dừng lại.
Trước mặt nàng đột nhiên lại có một cơn gió ùa đến.
Cơn gió này vô cùng kỳ dị, lại có mùi hương kỳ lạ bao phủ, mùi hương đó không giống như những mùi hoa mùi cỏ bình thường, không nồng nặc mà phảng phất mê hoặc, sau khi hít vào, đầu óc lập tức trở nên hỗn độn.
Đến được trình độ như Mạnh Phù Dao rồi, những vật mê hoặc bình thường đều không thể đánh gục được nàng, nhưng mà mùi hương kia khiến nàng cũng trở nên mê muội.
Chỉ trong khoảnh khắc mê muội này, thứ kia đã đến gần trước mặt, phần phật một trận gió, trong trận gió lớn đó có mấy chiêc móng vuót nhỏ nhỏ màu vàng vươn ra.
Lúc này đao của Mạnh Phù Dao đang bị kẹp chặt, đầu óc hơi quay cuồng, người ở giữa không trung.
“Bốp!”
Nàng đột nhiên ngửa người ra đằng sau, thả thanh đao đang cầm trong tay xuống, bộ móng vuốt màu vàng đó vẫn đang vươn đến, không hề ngừng nghỉ mà cứ thẳng một đường, tựa như tia sét bổ vào chỗ trái tim của Mạnh Phù Dao, nếu không moi được tim nàng ra thì sẽ không dừng lại.
Mạnh Phù Dao đột nhiên nhảy mạnh lên, ngón chân nàng vừa ấn xuống liền rời khỏi vách đá, trong khoảnh khắc sắp rơi xuống liền xoay người ba trăm sáu mươi độ, cơ thể giống như một chiếc xe gió vù vù bay lên, đem theo một trận cuồng phong, hung ác đâm vào móng vuốt màu vàng kia!
Thứ kì dị đó bỗng thu nhỏ lại rồi biến mất tăm, tốc độ ấy còn nhanh hơn cả khi móc tim người, Mạnh Phù Dao sao có thể bỏ qua như thế, nàng toan đuổi theo, chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Tiếng khóc ấy xé ruột xé gan, thảm thiết đến nao lòng.
Đêm muộn, vách đá tối tăm, khói xanh, dị thú, trẻ con khóc.
Có một đứa bé vô tội bị bắt cóc, đang thê thảm vật lộn trước mồm của mãnh thú?
Bên trong vách đá kia, có một đứa bé vô tình bị bỏ lại, đang tuyệt vọng cầu cứu?
Phải đi cứu! Phải đi cứu!
Mạnh Phù Dao đột nhiên ngẩng đầu, tung mình bay lên!
Nàng đi theo hướng phát ra tiếng khóc của trẻ con, không một chút do dự, bay đến!
Với sức mạnh phá đá dời núi, nàng xông đến nơi phát ra tiếng khóc trẻ con yếu ớt kia!
“Oa...”
Tiếng khóc càng ngày càng mãnh liệt, dường như trong đó có thứ gì đó bị ngã xuống.
Mạnh Phù Dao cười khà khà, thò tay vào làn khói xanh giật thật mạnh!
“Oa...”
Trong tiếng hét điên cuồng, nàng vội vang rút ra khỏi làn khói xanh, trên tay đã có thêm thanh Thí Thiên vừa nãy bị cuốn vào, lưỡi đao đen dính đầy những vết tích của máu đen đặc sệt, tí tách tí tách rơi xuống.
Máu bắn tung tóe khắp nơi, màn mưa máu đen như thể một mảnh vải đen đụng phải màn khói xanh dày đặc, khói xanh bỗng nhiên tản mát, lộ ra hình dạng của vách đá.
Bên cạnh Mạnh Phù Dao, cách khoảng một mét, có một con rắn lớn màu xanh cả người toàn gai, phía trên đầu con rắn, có một con hồ ly màu vàng có chín đuôi đang ngồi, đuôi của nó phất phơ bay lượn.
Mà con rắn kia nhìn cũng không giống như rắn, trong quyển sổ của Lôi Động có ghi tên của nó, gọi là Lao Xà.
Còn con Hồ lu kia nhìn cũng không hệt như Hồ ly, là con Hồ ly chín đuôi mà Lôi Động vẫn hay nhắc đến.
Lưng của con rắn đó đã bị Mạnh Phù Dao xé rách, nó đang vô cùng đau đớn ngần đầu lên, cái đuôi đánh mạnh vào vách đá đến mức làm cho vách đá rắn chắc kia bắn ra những viên đá nhỏ li ti, phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch. Miệng của nó vô cùng lớn, lưỡi nhỏ dài, đây là vũ khí vừa rồi đã tấn công Mạnh Phù Dao, từ chỗ cửa động có thể nhìn thấy cây hoa ngũ sắc ban nãy.
Có điều kì quái là, bất luận có vùng vẫy đau đớn thế nào, nó cũng không thể di chuyển được dù chỉ là một bước, mà bị dính chặt trên vách đá.
Cây hoa đó dường như được sinh ra từ trong vách đá, nó như bị “đóng đinh” ở trên vách đá dó, ma con Lao Xà đó và Hò ly chín đuôi này cũng vì thế mà trở thành quan hệ cộng sinh, lợi dụng cây hoa để tiếp kháhc săn mồi.
Một đôi cộng sinh.
Cặp đôi này đúng là mạnh đến mức trời long đất lở.
Trong thiên hạ này có một cặp đôi biến thái như vậy, hỏi có mấy ai có thể tránh được đây?
Mạnh Phù Dao quan sát bốn bề, cứ thở vắn than dài mãi không thôi, dọc theo vách núi đá có đầy xương người bị gãy mà ban đầy bị làn khói xanh che khuất, lúc này tỏa ra ánh sáng trắng xóa giữa màn đêm, nhìn mức độ đứt gãy của những khúc xương trắng đó, thấy được cặp đôi đam mỹ* này gặm xương cũng thật sạch sẽ.
*Nam với nam
Hồ ly chín đuôi nhìn thấy ánh mắt của nàng, không chịu nổi rụt người lại, nó biết mình không phải đối thủ của người ở trước mặt, thế thì giở hêt tất cả thủ đoạn ra để cầu may vậy, liền chỉ về phía sau người mình, như đã chuẩn bị kịch bản trước rồi.
Mạnh Phù Dao túm nó lên, cho nó nhìn thấy hàm răng trắng sáng thẳng đều của mình, con Hồ ly đó càng nhanh hơn, liên tiếp không ngừng oằn người về phía sau.
Phía sau người nó có một khe đá chỉ rộng bằng nửa người, không ngừng chảy ra cao ngọc màu trắng, thứ đó chảy vào từ một cái động phía dưới cằm của con Lao Xà, chảy qua chỗ rễ của cây hoa ngũ sắc kia, xem ra cây hoa đó là dựa vào cao ngọc mà sống, nhìn bộ dạng này, có lẽ con Lao Xà này hồi nhỏ từng bị thương, bị cao ngọc dính trên vách đá, rồi chảy qua người nó tạo thành bông hoa hình đầu rắn này, con rắn đó ít nhiều cũng chậm chạp, không động đậy được, bèn cứ dựa vào thứ này mưu sinh, sống đến bây giờ.
Lúc này sự vùng vẫy của con Lao Xà đã dần dần yếu đi, Mạnh Phù Dao sau khi rạch lưng nó lấy nôi đan ra vứt vào túi gai, tóm lấy con Hồ ly chín đuôi, “soạt soạt” vài cái, dùng Thí Thiên cắt đi mấy cái móng chân màu vàng của nó xong cũng nhét luôn vào bao. Nàng lo sợ Vân Ngấn sẽ rơi xuống bèn ngẩng đầu tìm kiếm bốn phía, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bóng dáng của một người vận y phục màu đen đang di chuyển rồi lại nhảy lên trên đỉnh của vách núi, dường như là đang chiến đấu với thứ gì đó, Mạnh Phù Dao vui mừng, định há miệng gọi.
Ở đằng sau đột nhiên có người nhẹ nhàng đẩy nàng một cái.
“A...”
Mạnh Phù Dao rơi xuống phía dưới, lộn nhào mấy vòng.
Trong khoảnh khắc người còn đang rơi lơ lửng giữa không trung, bất chợt nghĩ ra một vấn đề, nàng đang đứng trên vách đá, trên không với tới trời dưới không chạm được đất, phía sau lưng là không khí.
Là không khí, hoàn toàn không có một người nào.
Ai đã đẩy nàng?
Lúc này không kịp nghĩ nhiều như vậy, Mạnh Phù Dao xoay người ở giữa không trung muốn bay lên lần nữa, dựa vào thực lực của nàng, rơi xuống dưới đồng nghĩa với nhảy dù, cùng lắm là đùa với nhịp tim, chứ thực ra không thể chết được.
Nhưng mà nàng đột nhiên phát hiện ra cơ thể mình không động đậy được.
Nàng thả lỏng cơ thể giữa không trung, song lại phát hiện không khí xung quanh đột nhiên trở nên đậm đặc hơn rất nhiều, sền sệt giống như mật ong vậy, dày nặng ứ đọng lôi kéo không đứt, còn người thì giống như bị một hòn đá nặng đè lên, không mảy may cử động được tí nào, tim nàng thì đang đập bịch bịch bịch mãi không thôi, như thể đang phi như bay, một đi không trở lại.
Thế rồi nàng cũng giống như một hòn đá, gào thét rơi xuống phía dưới.
Nàng đang rơi...
Đầu óc của Mạnh Phù Dao trong khoảnh khắc đó hoàn toàn trống rỗng. A a a nàng Mạnh bệ hạ Mạnh đại vương tung hoành bảy nước, làm sao có thể ù ù cạc cạc ngay cả hung thủ còn chưa nhìn thấy ngay cả xảy ra chuyện gì cũng chưa hiểu rõ đã uất ức chết đi thế này!
“Bụp!”
Nghe giống như là tiếng bong bóng xà phòng bị vỡ.
Ơ... nàng ngã chết rồi sao? Ngã về thời hiện đại luôn rồi?
Lịch sử Mạnh Phù Dao xuyên không vùng vẫy kết thúc rồi?
Thật là tốt... cuối cùng cũng được giải thoát.
Mạnh Phù Dao thích thú mở mắt ra, nước mắt đầy tràn đang chuẩn bị nói với mẹ: “Cho con cái kẹo cao su vị quýt! Con không thích vị táo!”
Một vách đá dài và đen lọt vào tầm mắt nàng.
Một vách đá giống như đốc kiếm nghiêng chín mươi độ trên dưới lởm chởm, đây là hiệu quả của việc nàng bị bổ nhào từ trên trời xuống, ngửa mặt nhìn lên trời.
Nàng nước mắt giàn giụa lẩm bẩm: “Chết tiệt, thế gian này đúng là chẳng có gì tuyệt vọng hơn việc hi vọng bị vỡ tan.”
“Hi vọng gì cơ?” Ở bên dưới người nàng đột nhiên vang lên một tiếng nói, âm thanh của người này giống như đang bị thứ gì đè nặng, nghe rất đỗi trầm lắng, “Nàng hi vọng được chết như vậy sao?”
Mạnh Phù Dao đang định trả lời, bên dưới của bên dưới của người nàng, tầng thứ ba phát lên tiếng sấm sét: “Hai tên tiểu yêu khốn kiép kia dậy ngay cho ta! Đè chết lão phu rồi!”
Tầng thứ hai phát ra tiếng cười khe khẽ, hai tay giơ ra ôm lấy Mạnh Phù Dao, cuộn vòng lăn ra ngoài, vẫn không quên biểu thị lòng cảm kích đối với miếng lót đệm đó: “Vất vả cho ngài rồi, ngài thật là nhân hậu.”
Lôi Động từ trên mặt đất phân nộ bò dậy, phủi phủi bụi bặm trên quần áo, tức giận nói: “Để lão phu đỡ là được rồi, tên tiểu tử ngươi tại sao trong nháy mắt cuối cùng lại nằm lên người lão phu?”
Trưởng Tôn Vô Cực ôm lấy Mạnh Phù Dao giống như là bắt cá, vô cùng thản nhiên cười: “Nam nữ thụ thụ bất thân, lão gia à, là ngài nói mà.”
“Vậy ngươi bây giờ đang làm gì đấy?”
Lôi Động nổi cáu: “Buông vợ của đồ đệ ta ra!”
“An ủi.” Trưởng Tôn Vô Cực ôm Mạnh Phù Dao trở mình, “Ta chỉ muốn xem Phù Dao có bị thương không thôi mà, ông xem, nàng ấy cũng có phản đối đâu.”
Không phản đối là thế nào! Mạnh Phù Dao lườm hắc – huynh thấy ai bị điểm huyệt còn vui vẻ để mặc kẻ chủ mưu sờ soạng mình chưa?
Nhưng mới lườm được một lúc nàng liên mềm lòng – Thái tử điện hạ bề ngoài có vẻ như nói cười thoải mái nhưng mà xem ra vẫn có gì đó rất bối rối, một người vẫn luôn phong độ nho nhã, lúc này tóc lại dính đầy bùn đất và lá cây, có thể thấy trên đường giành giật đến đây đã gặp phải tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Hắn nắm lấy bả vai nàng ngắm nhìn, trong ánh mắt chất chứa bảy phần yêu chiều ba phần lo âu, dành hết cho nàng. Mạnh Phù Dao thở dài, lòng nghĩ mình đúng là đứa đen đủi, đến đâu cũng không được yên bình, sau này e rằng sẽ càng không thanh bình, “đứa trẻ” này cùng ở một chỗ với nàng, cả ngày lo lắng không yên, vừa mở mắt là đã không thấy “mẹ” đâu, thật là đáng thương mà.
Trưởng Tôn Vô Cực nhìn thấy ánh mắt “đứa trẻ náy thật đáng thương” thì khẽ cười, xoa nhẹ lên gương mặt nàng, nhân lúc Lôi Động chưa nổi bão giải huyệt đạo cho nàng, nói: “Thật nguy hiểm, suýt nữa thì nàng thành bánh thịt rồi.”
Mạnh Phù Dao thẫn thờ ngồi dậy, “Bánh thịt không đáng sợ, chỉ cần chết minh bạch, quan trọng là ngay cả là việc gì đã xảy ra ta cũng không rõ.”
“Ở gần đây co người đang dùng thuật.” Trưởng Tôn Vô Cực đáp, “Thuật rất cao minh, thực ra bọn ta vẫn luôn ở dưới vách núi, đột nhiên bị mất tung tích của nàng, thế nên bọn ta định leo lên vách núi, không ngờ xung quanh xuất hiện rất nhiều dị thú, chính trong lúc sử dụng võ công để đối phó dã thú, nàng đột nhiên rơi xuống.”
“Ta cũng vậy.” Vân Ngấn từ trên vách đá nhảy xuống tiếp lời, sắc mặt hắn trắng bệch, nhìn thấy Mạnh Phù Dao bình an ngồi ở đó mới thở phào ra một hơi, nói: “Ta đang chiến đấu với gà quái ở trên vách đá, nghe thấy tiếng hét thất thanh của nàng, quay đầu lại thì đã không kịp nữa.”
“Không phải huynh đi hái hoa ngũ sắc sao?” Mạnh Phù Dao đáp, “Ta chính là bởi vì nhìn thấy huynh gặp nguy hiểm nên mới đến đây.”
Câu trả lời của Vân Ngấn khiến cho nàng nghẹn họng không nói nên lời: “Ta căn bản không hề gặp nguy hiểm trên vách đá, cũng chưa từng nhìn thấy bông hoa ngũ sắc nào cả.”
Lão già nhân lúc bọn họ đang nói chuyện đã trèo lên vách đá, đào hoa ngũ sắc và cao ngọc ra, mặt mày tươi cười đeo bao gai xuống, nói: “Chia chiến lợi phẩm, chia chiến lợi phẩm!”
“Ngài còn nghĩ đến việc đi cướp,” Mạnh Phù Dao vô cùng tức giận, “Ta suýt nữa thì bị người ta hại chết ngài cũng không quan tâm!”
“Quan tâm cái gì?” Lão già liếc nàng, ầm ầm đáp, “Ta nói cho ngươi biết, mảnh đất Phù Phong này và Đại Lục của chúng ta không hề chung nguồn gốc, thuật và võ là hai chuyện khác nhau, cái nào cũng có chỗ mạnh của nó, phải xem người sử dụng có thực lực như thế nào, ví dụ như chúng ta, cho dù võ công vang danh thiên hạ, song chưa chắc đã chống lại được người có pháp thuật cao thâm, cũng như vậy, người mà thuật pháp không mạnh rơi vào dưới tay chúng ta chỉ có nước khóc, ngươi ngồi ở đây nghiên cứu xem ai là người sử dụng thuật không bằng đem những thứ này ra xem cái nào nên chia thì chia cái nào cần dùng thì dùng, ít nhất lần sau nói không chừng còn có thể cứu ngươi một mạng.”
“Sao lại không tìm ra được?” Mạnh Phù Dao tranh cãi vô ích, “Có thể đạt đến trình độ này, nhất định là thuật sĩ tốp đầu, về tìm hiểu xem hôm nay đến thung lũng Mê Tung có những người nào, cũng có thể biết được đại khái rồi.”
“Vừa nãy gần đây không có người.” Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên nói, “Hay nói cách khác, có người giấu mặt có bản lĩnh thuật pháp cao cường làm điều mờ ám, ta nghe nói những người có thuật pháp cao cường có thể làm phép ở ngoài khoảng cách ngàn dặm, vì thế Phù Dao à, chỉ điều tra những người ở trong thung lũng chưa chắc đã chính xác.”
Mạnh Phù Dao cúi đầu thất vọng, ngồi ở đó lúc sau lại nói: “Có lần một thì sẽ có lần thứ hai, không vội, thế nào cũng sẽ có lúc tóm được cái đuôi, đến đây, chia chiến lợi phẩm.”
Nàng hưng phấn ngập tràn mở bao tải ra, cùng với lão già Lôi Động mông chổng lên đầu cắm xuống bao, bắt đầu ra giá trả giá.
Một lúc sau.
Trong thung lũng, tiếng gào thét thay nhau cất lên, kinh động đến mức chim muông và dị thú đều hốt hoảng chạy loạn.
“Thú Tiễn Mao ta cướp được nhiều hơn ngươi! Dựa vào đâu mà đòi chia đều!”
“Bởi vì đều là do ta đánh chết!”
“Không được! Chia đều thì ta không đủ làm chăn bông!”
“Không chia đều thì ra không đủ làm thảm uyên ương!”
“Ngươi đến tuổi này rồi còn làm thảm uyên ương! Hồi xuân à?”
“Nói vớ vẩn, đó là lễ vật đại hôn để ta tặng cho Dã nhi! Suy cho cùng vẫn là cho ngươi dùng!”
“Hứ!”
“Binh!”
“...”
“Thú Trứng Kiến tại sao ngươi lấy thịt còn ta phải lấy xương?”
“Xương thơn hơn thịt!”
“Hứ!”
“Binh!”
“...”
“Bọn họ kiếm được đều tính là của ta!”
“Vậy thứ lão phu kiếm được coi như là của lão phu!”
“Không được!”
“Tại sao?”
“Người chứng kiến có phần!”
“Vậy của bọn họ tại sao là người chứng kiến không thể có phần?”
“Chưa từng nghe thấy kẻ hai mặt tiêu chuẩn bao giờ à?”
“Hứ!”
“Binh!”
“...”
“Cáo chín đuôi, ta muốn nội đan!”
“Đó là ta mạo hiểm mạng sống mới kiếm được, không có phần của ngươi!”
“Ta bỏ tiền ra mua!”
“Không bán!”
“Vậy cho ta ít máu.”
“Không cho!”
“Ngươi...”
“Cho ngươi một ít móng chân!”
...
Một lúc sau hai nàng đó mỗi người đều đeo một cái bao tải lớn, nhìn nhau một cái rồi quay đầu ra chỗ khác.
“Hứ!”
“Đi thôi.” Trưởng Tôn Vô Cực vẫn luôn im lặng giữ nụ cười nhìn người ngồi trên đất chia chiến lợi phẩm, bước đến nói, “Chúng ta thu hoạch cũng được tương đối nhiều rồi, thứ muốn có cơ bản cũng đã lấy được, còn ở đây nữa cũng chẳng được lợi ích gì, chúng ta còn chuyện khác phải làm mà.”
Mạnh Phù Dao “vâng” một tiếng, cầm lấy Thí Thiên vừa nãy vứt ở trên đất để thu chiến lợi phẩm lên lau sạch bằng cỏ, chuẩn bị cất đi, đột nhiên “ý” một tiếng nói: “Sao trên đao lại đột nhiên có chữ thế này?”
Thí Thiên vón dĩ dính đầy máu tươi của con Lao Xà đó, bây giờ được lau sạch đi, trên mặt dao đen ẩn hiện lên mộ dòng chữ màu vàng hình thù kì quái, to nhỏ không đồng đều, lấm chấm dày đặc.
Mạnh Phù Dao ngạc nhiên xoay đi xoay lại thanh đao trong tay, thanh đao này có bí mật nàng sớm đã biết rồi nhưng mà mãi không tìm thấy điều kì lạ, đã thử qua việc dùng lửa nung hay ngâm trong phèn cùng tất cả những phương pháp điển hình của thời cổ đại, thậm chí còn đột phá nghĩ rằng liệu có phải là giống trong “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” không, liền đi tìm một cây bảo kiếm đem chém lẫn nhau xem xem có phải sẽ rơi ra sách quý không, cuối cùng lại không nỡ, không ngờ hôm nay dính phải máu của con Lao Xà đó, lại có thể nhìn thấy “ánh sáng”.
Nhưng mà dù nàng có xem kỹ những chữ đó đến độ nào thì cũng thấy không có chữ nào quen với nàng hết.
Đem cho đồng bọn xem ai nấy cũng đều lắc đầu, Mạnh Phù Dao ngơ ngác nói: “Lão già chết tiệt nói trên đao có bí mật, xem ra chính là mấy chữ này rồi, nhưng mà chứ như gà bới này ai có thể dịch được?”
“Tất sẽ có người hiểu được chúng.” Lôi Động đột nhiên đáp, “Cơ duyên đến thì sẽ thành.”
“Cái gì cũng phải đợi cơ duyên, đợi đến già rồi mới tìm thấy được, bây giờ lại phải đợi đến lúc đọc được cơ duyên thì không biết đến tháng ngựa năm khỉ nào nữa.” Mạnh Phù Dao “hứ” một tiếng, thu đao lại rồi đi ra khỏi thung lũng trước.
Lôi Động đi theo sau nàng, nói oang oang: “Là nữ nhân phải kiềm chế tính phóng đãng, không cần cả ngày va chạm ở bên ngoài, lão phu đã nghĩ kỹ rồi, sau đợt này lão phu đưa ngươi về Đại Hãn cùng với Dã nhi sớm ngày thành thân.”
Mạnh Phù Dao ngay lập tức lắc đầu, mắng: “Suốt ngày chỉ mơ mộng!”
Lôi Động tức gận, vươn tay ra định túm lấy nàng, ống tay áo của Trưởng Tôn Vô Cực liền vung lên, kiếm dài của Vân Ngấn leng keng phát sáng, một người nói: “Tiền bối, dưa áp không ngọt.” Một người nói tiếp” Nếu như ngài ép buộc nàng ấy, vãn bối dù liều cái mạng này cũng quyết ngăn cản bằng được.”
“Ép buộc cái gì!” Lão già nhảy dựng lên, “Dã nhi nhà ta thích nàng ta!”
“Dã nhi nhà ngài con thích nước ép hoa quả và đùi nướng!” Mạnh Phù Dao quay đầu nhìn lão khinh bỉ, “Ngài đi hỏi bọn lợn xem xem nó có chịu bị cắt chân để nướng lên cho người khác ăn không?”
“Ngươi không phải là lợn!”
“Ta thà làm lợn còn hơn nhìn thấy ngài!”
Hai người trên đường cứ cãi nhau cho đến khi ra khỏi thung lũng, đột nhiên nghe thấy tiếng binh khí của trận đại chiến, hàng mày Mạnh Phù Dao dựng cả lên, “Lại có người đến tìm cái chết!” rồi bay đến như gió như chớp, quả nhiên nhìn thấy một đám võ sư thuật sĩ đang bao vây ở ngoài thung lũng chém giết lẫn nhau cùng với hộ vệ của nàng, trong đó bất ngờ cũng có tên thuật sĩ đã bị nàng cướp áo khoác.
Đám người đó không hiểu vì sao mình bị tấn công, cũng không tìm được thứ gì tốt trong thung lũng hết, bèn tức giận ra khỏi núi, nhìn thấy quân hộ vệ đang đợi Mạnh Phù Dao, trông thấy bọn họ quần áo sạch sẽ dụng cụ sáng bóng, rõ ràng là con dê béo, tích tắc liền nghĩ rằng, người cướp của ta ta bèn đi cướp của người khác, thật là chuyện không thể công bằng hơn.
Và thế là chúng cướp thôi.
Và thế là chúng đụng phải miếng sắt khó nhằn – hộ vệ của Mạnh Phù Dao với Trưởng Tôn Vô Cực đó chứ không phải quân lính bình thường đâu!
Và thế là chúng lại gặp vận đen lần nữa – đám cướp chạm mặt chủ tử của quân hộ vệ, Mạnh Phù Dao trong lúc không hiểu chuyện gì bị người ta dùng thuật đẩy xuống vách núi, tâm trạng đã không tốt sẵn rồi, không hề nương tay cùng một lúc đả thương tất cả những người đó, lúc nãy còn chừa lại cho cái quần, bây giờ ngay cả quần cũng bị lột luôn, toàn bộ đều bỏ quần chạy lấy người.
Trên đất rải đầy những bộ y phục hoa hoa xanh xanh, ngay cả y phục của mấy vị Vu sư triều đình cũng bị lột ra để lại, Mạnh Phù Dao ha ha cười, dẫm lên đống y phục đi vào trong lều, đột nhiên cảm thấy dưới chân khác thường, đá đá vài cái, phát hiện dưới mấy bộ y phục của Vu sư triều đình có mấy miếng lệnh bài bằng gỗ cây đào, lại còn có một chùm xương dùng dây để xiên thành chùm.
Vân Ngấn đi đến nhìn rồ nói: “Đấy là ký hiệu Vu sư cấp bậc 2 của triều đình Thiêu Dương, Nhã Công chúa trước đây từng nói với ta.” Cùng lúc đó hắn lại kêu lên một tiếng, nói: “A, còn có xương thú của Vu sư Phát Khương dùng để bói toán, có khắc kí hiệu, kì lạ thật, sao bọn họ lại có những thứ này?”
Âm thanh của hắn vừa truyền ra, trong lều đột nhiên có một tiếng hét lớn: “A!”
Nghe âm thanh thì chính là của Nhã Lan Châu.
Mạnh Phù Dao lập tức nhảy bổ đến, nhìn thấy Nhã Lan Châu vùng vẫy lăn lộn ở trên thảm, trên mặt toàn mồ hôi, mí mắt liên tục động đậy nhưng từ đầu đến cuối không hề mở mắt.
Mạnh Phù Dao gọi to: “Châu Châu! Châu Châu!” Nhã Lan Châu ngược lại giống như nghe mà không thấy, hoàn toàn chìm đắm trong ác mộng của mình.
Ầm ầm, “một ngọn núi” dịch chuyển đến, Lôi Động to mồm cũng không thể làm cho Nhã Lan Châu tỉnh dậy: “Hồ Ly chín đuôi đâu? Thú Trứng Kiến đâu? Mang ra đây!”
Mạnh Phù Dao tóm lấy con Hồ Ly chín đuôi, thứ đó như cảm giác được cái chết đến gần, bắt đầu khóc thút thít, không chịu ở yên trong tay nàng, liên tục xin tha, Mạnh Phù Dao chăm chú nhìn đôi mắt như trân châu đen của nó, lại liếc đôi mắt trân chau đen của Nguyên Bảo đại nhân đang đứng trên đất, đột nhiên cảm thấy phải giết một tên lông lá có chút trí tuệ, hơn nữa xem chừng còn có thể làm trò vui, lại ngoan ngoãn đáng yêu không kém gì Nguyên Bảo đại nhân như thế này thực có chút khó khăn.
Lôi Động “hứ” một tiếng nói: “Giữ lại nó có lẽ có tác dụng, nhưng cũng có thể mang lại phiền phức, ngươi nghĩ kỹ đi.”
Mạnh Phù Dao không để ý đến lão, cắt một góc của thú Trứng Kiến, nướng thành tro rồi pha với nước suối đem cho Nhã Lan Châu uống. Qua một lúc, cơ thể Nhã Lan Châu chấn động một hồi, tiếp đó nàng ấy mở mắt ra.
Nhã Lan Châu hồi phục bình thường, ngơ ngác ngồi đó, bộ dạng hồn vẫn chưa quay trở về, Mạnh Phù Dao thử gọi nhẹ: “Châu Châu... Châu Châu...”
“Phụ vương!” Nhã Lan Châu đột nhiên nhảy dựng lên, vừa khóc thét thảm thương vừa chạy một mạch ra ngoài, “Mẫu hậu!”
Tiếng hét của nàng ấy đau đớn tuyệt vọng, nàng ấy khoác cái thảm hoa hoa xanh xanh lao về phía trước giống như con bướm bị bỏ rơi, tốc độ đó lại vượt qua trình độ võ công vốn có của nàng ấy, điều này khiến người khác trở tay không kịp đuổi theo. Tiếng hét thê lương trong rừng núi yên tĩnh truyền đi, truyền vào trong thung lũng mù mịt khói xanh, ở chỗ nào đó trong thung lũng, một người chống tay đứng dậy, ngước lên bầu trời sao đột nhiên chấn động, cùng lúc đó quay đầu, khịt mũi “Hử?” một tiếng.
Sau đó người kia thấp giọng nói một câu: “Hóa ra là ở đây...”
Tiếp đó người kia hàn rỗi vén ống tay áo, dùng đầu ngón tay vẽ gì đó lên không trung.
...
Nhã Lan Châu chạy điên cuồng ra ngoài.
Nàng ấy càng chạy càng nhanh, bước chạy trên đường núi nhẹ nhàng mà nhanh như chớp, loại khinh công đó vượt qua cả bản thân nàng ấy có thể, thậm chí vượt qua cả Trưởng Tôn Vô Cực và Mạnh Phù Dao, vượt qua tốc độ mà con người có thể đạt tới, giống như nàng ấy chỉ là một linh hồn chứ không phải đang bay, dáng vẻ nàng ấy lúc đó vô cùng kì quái, giống như một con rối bị bàn tay vô hình nào đó xách chạy đi như gió thoảng.
Tất cả mọi người đều chạy ra ngoài đuổi theo, nhưng đều bởi vì khinh công của nàng ấy tiến bộ vượt bậc nên từ đầu đến cuối vẫn không ai đuổi kịp được.
Mắt thấy Nhã Lan Châu không hề có ý định chạy xuống núi, lại điên cuồng chạy vào trong chân núi, mà ở đó, có một cái sườn núi âm u hơi gãy nghiêng về phía trước, trên vách đá là màn sương mù mịt còn phía dưới là một vực sâu không thể nhìn thấy đáy.
Mạnh Phù Dao nhìn thấy tình hình xấu càng lúc càng xấu đi, nhanh tay nhấc Nguyên Bảo đại nhân từ trong ngực ra ném lên phía trước: “Chuột mập, ngăn cản cho ta!”
Nàng chỉ vào Nhã Lan Châu, người mà trước giờ cứ nhìn thấy Nguyên Bảo đại nhân là lại cảm thấy thích thú, và có thể hơi hơi tỉnh táo một khắc.
Nguyên Bảo đại nhân nhảy trên không trung, một đường sáng trắng lóe lên, cuối cùng nó cũng đứng trên vai của nàng ấy, nó liều mạng kéo lỗ tai của Nhã Lan Châu lại, chíp chíp hét vang ở bên tai nàng ấy, rồi lại thử tát tai nàng ấy, nhưng mà đôi mắt như trân châu của Nhã Lan Châu từ đầu đến cuối không hề xao động, không có bất kỳ phản ứng gì đối với tất cả hành động của Nguyên Bảo đại nhân, vẫn cứ dũng mãnh một đi không trở lại chạy đến cái đích kia như bị quỷ ám.
Nếu không làm gì không những không cứu được Nhã Lan Châu, ngay cả Nguyên Bảo đại nhân cũng sẽ bị rơi xuống vực thẳm, đôi mắt tròn của Mạnh Phù Dao đỏ lên, dường như nghe thấy sau thân mình có tiếng gió tạt, vù một tiếng y phục bay lên, Trưởng Tôn Vô Cực đã từ bên cạnh người nàng vụt lên trước, giơ tay tóm Nhã Lan Châu tứ đằng sau.
Lúc này chỉ còn cách sườn núi gãy phía trước có mười trượng, tay của Trưởng Tôn Vô Cực tưởng chừng như đã túm được bả vai của Nhã Lan Châu.
Mạnh Phù Dao vừa mới vui mừng, Nhã Lan Châu lại đột nhiên nhảy lên, cách xa thêm nửa mét, cái túm đó liền bị hụt mất, Mạnh Phù Dao “A” một tiếng vô cùng chán nản, Nhã Lan Châu lại vụt đi rất xa.
Mạnh Phù Dao cắn răng, giơ tay muốn xé y phục để kéo Nhã Lan Châu lại, bỗng một sợi dây dài màu đen bay đến một cách cực kì khéo léo, như một vật sống luồn về phía Trưởng Tôn Vô Cực chỉ còn cách Nhã Lan Châu không xa, rồi đẩy hắn lên phía trước.
Vân Ngấn vừa chạy vừa cởi áo khoác, nối thành dây ném lên phía trước để đẩy Trưởng Tôn Vô Cực.
Cú đẩy này giúp Trưởng Tôn Vô Cực đuổi kịp Nhã Lan Châu, hắn lập tức vươn tay ra.
“Roạt.”
Y phục trên vai Nhã Lan Châu rách rời, trong miếng vải rách có luôn cả Nguyên Bảo đại nhân cùng nằm trong lòng bàn tay của Trưởng Tôn Vô Cực, lộ ra da thịt nhẵn bóng không chút nếp nhăn, kiều mĩ như ngọc của nàng ấy.
Nếu tay Trưởng Tôn Vô Cực ấn xuống, tức khắc sẽ chạm lên làn da nhẵn nhụi của Nhã Lan Châu.
Trưởng Tôn Vô Cực chợt ngại ngùng buông tay ra.
Nhã Lan Châu lại lập tức lao về phía trước.
Mạnh Phù Dao suýt cắn gãy răng – Cơ hội tốt như thế lại để phí!
Ba lần cố gắng ba lần thất bại, Nhã Lan Châu đã chạy đến gần mép vách đá, không nói lời nào, không hề giảm tốc độ mà vẫn tiếp tục xông lên giống như đang nghe theo tiếng gọi của ai đó.
Mạnh Phù Dao cố hết sức lực lao đến, vừa lao vừa nhắm mắt – dùng hết sức mạnh của Phá Cửu Tiêu, Châu Châu bay giờ đã không phải là Châu Châu nữa rồi mà giống như một linh hồn không thể khống chế.
“Bụp.”
Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm.
Âm thanh đó vang lên bên tai khiến Mạnh Phù Dao chấn động đến mức tim thắt lại từng hồi.
Là âm thanh Châu Châu rơi xuống vực sao?
Nàng run rẩy, không dám mở mắt, sợ hãi khi phải nhìn thấy người bạn nữ duy nhất của mình ở thế giới này là một cái xác nằm dưới vách núi, không còn chút hơi thở nào.
Đột nhiên nàng nghe thấy một giọng cười sang sảng ngay sau tiếng vang, “Được rồi!”.
Mạnh Phù Dao thầm mừng rỡ, mở mắt ra liền nhìn thấy Châu Châu đang vùi đầu vào ngực một nam tử ở ngay sát vách núi, nam tử đó giơ tay giữ chặt nàng ấy, một thân y phục màu đen, lông mày sắc bén tuấn lãng, ánh mắt nhìn người khác đầy kiên cường mạnh mẽ, giống như một cơn cuồng phong tiêu sái chạm phải bầu trời đầy sao, bịch một tiếng, bầu trời đổ vỡ, cả thế giới sáng bừng như thể chứa đầy những viên kim cương lấp lánh.
Chiến Bắc Dã.
Mạnh Phù Dao ngơ ngác nhìn hắn, một ngụm khí bị nghẹn trong cổ họng, lúc sau mới thả lỏng người ra, bởi vì vui mừng quá nên quên mất cả hình tượng mà chạy đến đấm cho hắn một quyền: “Ha ha Chiến Bắc Dã, sao huynh sao đến đây rồi sao lại ở đây rồi? May mà có huynh may mà có huynh...”
Chiến Bắc Dã giơ tay điểm huyệt Nhã Lan Châu, đặt nàng ấy xuống, ngước mắt lên nhìn Mạnh Phù Dao, khoảnh khắc này dường nhu trong mắt hắn chẳng còn ai hết, chỉ dùng ánh mắt sáng rực quyết liệt nhìn Mạnh Phù Dao chằm chằm, lát sau mới mở lời: “Sao nàng lại thảm hại như vậy? Máu ở đâu ra thế?”
Mạnh Phù Dao ngơ ngác, lúc này mới phát hiện trên người mình có vết máu, là vết máu do lúc trước giết con Lao Xà kia bị dính lên, nhưng mà máu của Lao Xà là màu đen, trên y phục màu đen của nàng nhìn cũng không rõ lắm, tên này lại có thể vừa mới nhìn đã phát hiện ra.
“Không sao, là của người khác.” Mạnh Phù Dao phì cười, chưa bao giờ nàng thấy Chiến Bắc Dã lại đáng yêu như thế này, bây giờ hắn có muốn nàng cầm chân hắn lên hôn vài phát cũng không phải là không thể suy nghĩ đến.
“Vậy thì tốt.” Chiến Bắc Dã bây giờ mới thoải mái giãn đôi lông mày ra, cười rạng rỡ nói: “Ta nghe nói nàng với sư phụ ta... kết bạn đồng hành”, hắn trừng mắt nhìn lão Chim Lửa mới nói tiếp, “Ta sợ hai người tính cách nóng nảy dễ xảy ra hiểu lầm, đúng lúc cũng đi tuần tra biên giới phía Bắc nên tiện đường rẽ qua đây một lúc, vừa nãy ta đang đi đên thùn lũng Mê Tung, muốn nhìn từ trân cao xuống xem có thể tìm thấy mọn người không liền trèo lên vách đá này, kết quả đúng lúc gặp phải Nhã Lan Châu đang xông đến.”
Lời này đoạn đầu và đoạn cuối đều đúng, còn đoạn giữa chắc chắn là nói phét, đi tuần tra biên giới phía Bắc của Đại Hãn mà có thể tuần tra đến tận Phù Phong? Rõ ràng là Hoang đế Đại Hãn lại chuồn ra ngoài rồi, lúc này tâm trạng Mạnh Phù Dao vô cùng tốt nên không định vạch trần hắn, chỉ cười híp mắt nói: “Tốt, tốt, đến đúng lúc lắm, làm phiền huynh dắt lão già của nhà huynh về đi.”
“Tốt, tốt, Dã nhi con đến đúng lúc lắm.” Người tiếp lời là Lôi Động đang thở hổn hển, lão vô cùng không hài lòng với cái trừng mắt của tên đồ đệ không biết cảm kích này, bèn trợn mắt trâu lên, “Lão phu đã giúp con bắt người về rồi đây, con đến đúng lúc lắm, đưa nàng ta về động phòng đi.”
Chiến Bắc Dã cau mày trừng mắt với lão, nói: “Sư phụ thật nhiều chuyện!”
“Nhiều chuyện?” Lôi Động hết sức tức giận, ném bao tải trê lưng xuống đất, đáy bao gai trượt trên nền đất sàn sạt, “Lão phu nhiều chuyện gì? Lão phu đã mong ngóng con của đồ đệ rất nhiều năm nay rồi! Con xem xem! Con xem xem!” Lão bới loạn xị trong đống đồ lẫn lộn dính đầy máu, “Lôn da của thú Tiễn Mao vừa đủ có thể làm cho con một cái chăn uyên ương ấm áp vào mùa đông mát lạnh khi hạ đến, da của Ếch Lửa có thể an thần bảo vệ tim, tương lai ta sẽ làm cho đứa con trai của hai người một cái túi tiền nhỏ để đeo, lông của Trập Điểu có thể phòng độc... Lão phu tiêu tốn bao nhiêu tâm tư chuẩn bị quà cho con, thái độ con như thế đấy à? Hả? Hả?”
Chiến Bắc Dã “hứ” một tiếng, tức giận quát lớn: “Nhiều chuyện!”
Lôi Động nhảy dựng lên, “Nhóc con hỗn láo?”
“Nhiều chuyện!”
“Hỗn láo!”
“Binh!”
“Ầm!”
Mạnh Phù Dao ôm Nhã Lan Châu nhanh như bay rời khỏi chiến trường, tấm tắc khen: “Tốt quá, sao hỏa đụng phải địa cầu, còn ác liệt hơn chúng ta!”
Một lúc sau cả người Chiến Bắc Dã đen đến mức không nhìn ra bộ phận nào với bộ phận nào, bước tới dùng chân gạt những con thú nằm dưới đất ra, nhìn Mạnh Phù Dao, nàng ngại ngùng cười ha ha, nói: “Bệ hạ ơi Bệ hạ, lão gia nhà ngài mắc bệnh mơ mộng hão huyền, phiền huynh đem lão gia đi chữa trị, cần thuốc gì, bọn ta có thể cung cấp miễn phí.”
Chiến Bắc Dã chăm chú nhìn Mạnh Phù Dao một lúc với ánh mắt sâu thẳm, cứ nhìn đến mức nàng thấy mất tự nhiên bèn rời mắt đi mới nói: “Đúng thật là ảo tưởng sao?” Không đợi nàng trả lời, hắn lại nói tiếp, “Trước khi có kết quả cuối cùng, ai cũng không thể chắc chắn đó chỉ là ảo tưởng.”
“Vậy thì...” Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên chầm chậm bước đến kéo Mạnh Phù Dao, vô cùng ôn hòa khẽ cười với Chiến Bắc Dã, “Tại hạ cô cùng hi vọng sẽ có một ngày, Đế quân Đại Hãn có thể đích thân làm chứng kết quả cuối cùng đó cho hai chúng ta.”
Mạnh Phù Dao co giật... Chiêu công kích này có bao nhiêu là kỹ thuật đối đáp ngoại giao a a a...
“Tại hạ sao lại cảm thấy, với dáng vẻ ung dung và cách đối đáp hoàn mỹ như vậy của Thái tử, thì Thái tử càng thích hợp làm người điều phối nghi thức hơn nhỉ?” Chiến Bắc Dã bật cười, “Chẳng hay Thái tử có bằng lòng làm người điều phối nghi thức cho ta và Phù Sao chăng? Sư phụ làm chủ hôn, huynh làm người điều phối, Đại Hãn ta vinh hạnh vô cùng.”
“Sự vinh hạnh này tại hạ càng hi vọng do chính bản thân Vô Cực đích thân nhận lấy”, Trưởng Tôn Vô Cực cười ôn hòa, “Gia phụ mong ngóng đã lâu.”
“Sư phụ đích thân đến đề nghị kết trông gia, tất sẽ có thành ý hơn.” Chiến Bắc Dã cười, ánh mắt đen sẫm như đâm thẳng đến, một chút cũng không nhường.
...
Dáng vẻ Lôi Động như rất muốn tham gia cuộc vui, bước đến, một tay xách Mạnh Phù Dao lên.
“Cãi gì mà cãi! Đều là người có thân phận như thế nào chứ! Sao giống mấy tên nông dân tranh giành nữ nhân thế hả!”
Mạnh Phù Dao vừa mới cảm thấy câu nói này của lão già rất có ý thức về thân phận, liền nghe được câu tiếp theo của lão.
“Ngươi cứ chơp cơ hội động phòng cái là xong! Lão phu làm chủ cho ngươi!”
Mạnh Phù Dao lảo đảo, vộ vàng cấu Nhã Lan Châu một cách ai oán, ta cấu này ta cấu, ta cấu tiếp ta cấu... Châu Châu muội tỉnh lại đi, cầu xin muội nhanh tỉnh lại đi, ít nhất hãy giúp ta thoát khỏi rắc rối này, hãy dậy đối phó với tên điên này đi...
Nhã Lan Châu thật sự bị cấu cho tỉnh rồi.
Nàng ấy mở mắt, ánh mắt mơ hồ như sóng nước dập dềnh, rồi từ từ đông cứng, co lại thành hình giống như một cây lim có đầu to đầu nhỏ, ánh mắt đó chưa đầy sự kinh hoàng sợ hãi, giống như đã nhìn thấy chuyện đáng sợ nhất trên thế gian.
Cùng lúc đó cả người nàng ấy đều run rẩy, người đột nhiên nhảy chồm lên, sụp xuống dưới chân Mạnh Phù Dao, ôm lấy chân nàng khóc to.
“Phù Dao! Phù Dao! Cầu xin tỷ... Cầu xin tỷ... Cầu xin tỷ cứu Phụ vương Mẫu hậu của ta, cứu lấy Vương tộc Phát Khương của ta!”
Cái “động” đó đang động đậy.
Dường như vừa có ánh đỏ của máu lóe lên.
Lập tức thứ đồ đang phát sáng đó cũng đột nhiên biến mất.
Mạnh Phù Dao nhảy vọt lên cao, vừa điên cuồng chạy vừa căng họng hết lớn: “Vân Ngấn, cẩn thận...”
Nàng lao về phía đó như bay, tốc độ quá nhanh khiến cho Nguyên Bảo đại nhân vẫn chưa đứng vững ở trên vai bị lăn xuống, nhưng mà nàng vừa mới xông đến, sương mù ở trên vách núi phía đối diện lại lần nữa dày đặc, nàng không thấy Vân Ngấn đâu nữa.
Hình ảnh này khiến nàng chợt nhớ đến khi ở trên núi Linh Châu nàng nhìn thấy Châu Châu chơi vơi trên vách đá qua một màn sương mù, nhưng lúc đó còn có Trưởng Tôn Vô Cực cứu muội ấy, bây giờ lấy ai ra cứu Vân Ngấn đây?
Trưởng Tôn Vô Cực còn ở phía sau nàng mà!
Nghĩ đến Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên nàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đã rất lâu rồi, sao bọn họ vẫn chưa đuổi kịp nàng?
Mạnh Phù Dao ngạc nhiên không thôi, quay đầu lại nhìn không thấy ai, nàng khẳng định lúc nàng chạy đi Lôi Động và Trưởng Tôn Vô Cực chắc chắn có chạy theo, nhưng trong khoảnh khắc nàng phát hiện ra Kim Cương, dường như đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Nàng nhìn khắp bốn phía, trong thung lũng cây cối um tùm tối tăm, xung quanh đều là thực vật cổ quái, mặt đất hơi hơi ẩm ướt, cũng gần giống với góc phía Đông.
Lúc này cũng không kịp nghĩ nhiều nữa, nàng chạy như điên một hồi đến dưới vách đá rồi leo tằng tằng tằng lên phía trên, mới leo được một nửa, đột nhiên trước mắt nàng xuất hiện ánh sáng màu vàng, có một thứ từ trên vách núi rơi xuống, mang theo một cơn gió hôi hám.
Mạnh Phù Dao nghiêng đầu tránh, vừa tung mình đã bay qua ba trượng, nàng giơ đao cầm trong tay ra, thứ đó lại nhanh chóng thu nhỏ lại, vậy mà có thể nhanh hơn đao của nàng một phút.
Mạnh Phù Dao kinh ngạc, đây là thứ đồ gì vậy, nhỏ nhỏ dài dài, dường như còn có phân nhánh, vừa giống rắn vừa không giống.
Nàng bám víu vào vách núi, hít vào thở ra một ngụm chân khí, muốn thổi màn khói màu xanh ở đó ra, với công phu của nàng hiện tại, đừng nói đến thổi khói, ngay cả thổi người cũng không phải là không thể, vậy mà lại không thổi thứ đó đi được, nàng chỉ thổi nó thành trong suốt chứ Không khiến nó bị tản ra.
Xung quanh bốn bề an tĩnh, mang máng có tiếng trầm thấp truyền đến từ trong thung lũng, tiếng thì thào the thé, nghe không rõ là tiếng gì lượn lờ trong màn sương mù dày đặc, có phần kì dị, Mạnh Phù Dao căng cổ họng hét: “Trưởng Tôn Vô Cực là huynh sao? Vân Ngấn! Vân Ngấn huynh ở đâu?”
Không có ai trả lời, qua một lúc, trên đỉnh đầu nàng có người mơ hồ đáp: “Hoa...”
Mạnh Phù Dao vừa nghe thấy âm thanh đó mắt liền sáng lên, đây hình như là tiếng của Vân Ngấn? Xem ra vừa nãy huynh ấy không sao, nàng vui vẻ đáp lại: “Này, ở đâu? Đợi ta.” Ngón tay vừa ấn vào vách đá, cơ thể nàng liền một đường thuận theo vách núi bay lên.
Trên đỉnh đầu có tiếng Vân Ngấn nói: “Ở phía trên... lên đây...”
Mạnh Phù Dao dựa theo phương hướng của tiếng nói trèo lên, vừa leo lên vừa cầm “Thí Thiên” trong tay.
Leo được một nửa, trước mặt nàng đột ngột trở nên rộng rãi và sáng sủa, trong làn khói xanh bỗng nhiên có ánh sáng chiếu vào, bông hoa ngũ sắc tỏa ra ánh sáng sặc sỡ tuyệt đẹp , phía dưới treo đầy những quả ngũ sắc lóng lánh. Năm màu của những bông hoa và năm màu của quả hoàn toàn khác nhau, mười màu sắc đan xen lẫn nhau rực rỡ khiến người ta hoa mắt, có một mùi hương kỳ lạ tỏa ra, nhưng chỉ vừa mới ngửithì đầu óc liền cảm thấy trống rỗng.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ, cũng đoán được đây chắc chắn là kỳ hoa cấp cao nhất trong thung lũng Mê Tung!
Hai mắt Mạnh Phù Dao sáng rỡ, giơ tay ra hái đóa hoa kia!
“Roạt...”
Khi ngón tay của nàng sắp với được đến thân cây thì ở chỗ đầu cành hoa đột nhiên xuất hiện một cái dây dài dài trơn trơn mỏng mỏng, màu đỏ tươi phẩy bên trên hình như còn có cả gai, cực kỳ linh hoạt hướng về phía động mạch của Mạnh Phù Dao định quấn lấy!
Nếu như động mạch bị thắt lại, thì Đại La Kim Tiên cũng bó tay!
Nhìn thấy dây quấn kia tiến đến với tốc độ kinh người, trong chớp mắt như đã quấn lấy động mạch nàng!
Mạnh Phù Dao đột nhiên trở tay, ngay trong khoảnh khắc ấy, Thí Thiên được rút ra khỏi vỏ, chiếc đao màu đen sẫm giống như một con rắn biết bay, “soạt soạt” vung lên rồi hạ xuống.
Màu đen bắn ra tung tóe.
Cùng với đó là tiếng kêu nặng nề mà đau đớn.
Mạnh Phù Dao lùi ra ba trượng, tránh xa phạm vi máu bắn ra, đứng giữa không trung cười ha ha, nói: “Hoa dại bên đường không được hái!”
Nàng lộn nhào trên không một cái, lúc xuống thì đã đổi phương hướng đứng, Thí Thiên lại sáng lên, “roạt” một tiếng cực kỳ chính xác chém vào chỗ nào đó trong làn khói xanh, lại một tiếng rên mơ hồ mà đau đớn vang lên, nàng cười: “Hoa dại bên đường không được hái? Hái!”
Vậy mà lại có người đáp: “...Đừng...”
Vẫn là giọng nói của Vân Ngấn, trầm mà yếu, giống như đã bị trọng thương, nghe phương hướng của âm thanh thì chính là trên chỗ Mạnh Phù Dao đang đứng.
Mắt Mạnh Phù Dao lấp lánh, đao trong tai vừa thu lại, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một luồng gió, trong gió có luồng khí mạnh phát ra tiếng phành phạch, như thể có người dùng hết sức lực để kéo đứt một sợi dây vô cùng chắc chắn, chĩa thẳng đến chỗ giữa đầu vai và xương quai hàm của nàng. Mạnh Phù Dao giơ tay bắt lấy, thứ đó với lưỡi dao sắc bén không có gì mà không phá nổi trong tay nàng ra vào nhau, đột nhiên vang lên tiếng ken két, giống như ai đó dùng xương cốt của mình để kẹp chặt thanh đao. Mạnh Phù Dao thu đao lại, sức mạnh vô địch như “Thí Thiên” mà lại không thể chém đứt được thứ này, đã vậy dường như nàng bị một thứ gì đó nhầy nhầy dính dính quấn chặt, trong chớp mắt nó đã quấn được một nửa, lôi nàng vào trong động.
Chợt mọi thứ dừng lại.
Trước mặt nàng đột nhiên lại có một cơn gió ùa đến.
Cơn gió này vô cùng kỳ dị, lại có mùi hương kỳ lạ bao phủ, mùi hương đó không giống như những mùi hoa mùi cỏ bình thường, không nồng nặc mà phảng phất mê hoặc, sau khi hít vào, đầu óc lập tức trở nên hỗn độn.
Đến được trình độ như Mạnh Phù Dao rồi, những vật mê hoặc bình thường đều không thể đánh gục được nàng, nhưng mà mùi hương kia khiến nàng cũng trở nên mê muội.
Chỉ trong khoảnh khắc mê muội này, thứ kia đã đến gần trước mặt, phần phật một trận gió, trong trận gió lớn đó có mấy chiêc móng vuót nhỏ nhỏ màu vàng vươn ra.
Lúc này đao của Mạnh Phù Dao đang bị kẹp chặt, đầu óc hơi quay cuồng, người ở giữa không trung.
“Bốp!”
Nàng đột nhiên ngửa người ra đằng sau, thả thanh đao đang cầm trong tay xuống, bộ móng vuốt màu vàng đó vẫn đang vươn đến, không hề ngừng nghỉ mà cứ thẳng một đường, tựa như tia sét bổ vào chỗ trái tim của Mạnh Phù Dao, nếu không moi được tim nàng ra thì sẽ không dừng lại.
Mạnh Phù Dao đột nhiên nhảy mạnh lên, ngón chân nàng vừa ấn xuống liền rời khỏi vách đá, trong khoảnh khắc sắp rơi xuống liền xoay người ba trăm sáu mươi độ, cơ thể giống như một chiếc xe gió vù vù bay lên, đem theo một trận cuồng phong, hung ác đâm vào móng vuốt màu vàng kia!
Thứ kì dị đó bỗng thu nhỏ lại rồi biến mất tăm, tốc độ ấy còn nhanh hơn cả khi móc tim người, Mạnh Phù Dao sao có thể bỏ qua như thế, nàng toan đuổi theo, chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Tiếng khóc ấy xé ruột xé gan, thảm thiết đến nao lòng.
Đêm muộn, vách đá tối tăm, khói xanh, dị thú, trẻ con khóc.
Có một đứa bé vô tội bị bắt cóc, đang thê thảm vật lộn trước mồm của mãnh thú?
Bên trong vách đá kia, có một đứa bé vô tình bị bỏ lại, đang tuyệt vọng cầu cứu?
Phải đi cứu! Phải đi cứu!
Mạnh Phù Dao đột nhiên ngẩng đầu, tung mình bay lên!
Nàng đi theo hướng phát ra tiếng khóc của trẻ con, không một chút do dự, bay đến!
Với sức mạnh phá đá dời núi, nàng xông đến nơi phát ra tiếng khóc trẻ con yếu ớt kia!
“Oa...”
Tiếng khóc càng ngày càng mãnh liệt, dường như trong đó có thứ gì đó bị ngã xuống.
Mạnh Phù Dao cười khà khà, thò tay vào làn khói xanh giật thật mạnh!
“Oa...”
Trong tiếng hét điên cuồng, nàng vội vang rút ra khỏi làn khói xanh, trên tay đã có thêm thanh Thí Thiên vừa nãy bị cuốn vào, lưỡi đao đen dính đầy những vết tích của máu đen đặc sệt, tí tách tí tách rơi xuống.
Máu bắn tung tóe khắp nơi, màn mưa máu đen như thể một mảnh vải đen đụng phải màn khói xanh dày đặc, khói xanh bỗng nhiên tản mát, lộ ra hình dạng của vách đá.
Bên cạnh Mạnh Phù Dao, cách khoảng một mét, có một con rắn lớn màu xanh cả người toàn gai, phía trên đầu con rắn, có một con hồ ly màu vàng có chín đuôi đang ngồi, đuôi của nó phất phơ bay lượn.
Mà con rắn kia nhìn cũng không giống như rắn, trong quyển sổ của Lôi Động có ghi tên của nó, gọi là Lao Xà.
Còn con Hồ lu kia nhìn cũng không hệt như Hồ ly, là con Hồ ly chín đuôi mà Lôi Động vẫn hay nhắc đến.
Lưng của con rắn đó đã bị Mạnh Phù Dao xé rách, nó đang vô cùng đau đớn ngần đầu lên, cái đuôi đánh mạnh vào vách đá đến mức làm cho vách đá rắn chắc kia bắn ra những viên đá nhỏ li ti, phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch. Miệng của nó vô cùng lớn, lưỡi nhỏ dài, đây là vũ khí vừa rồi đã tấn công Mạnh Phù Dao, từ chỗ cửa động có thể nhìn thấy cây hoa ngũ sắc ban nãy.
Có điều kì quái là, bất luận có vùng vẫy đau đớn thế nào, nó cũng không thể di chuyển được dù chỉ là một bước, mà bị dính chặt trên vách đá.
Cây hoa đó dường như được sinh ra từ trong vách đá, nó như bị “đóng đinh” ở trên vách đá dó, ma con Lao Xà đó và Hò ly chín đuôi này cũng vì thế mà trở thành quan hệ cộng sinh, lợi dụng cây hoa để tiếp kháhc săn mồi.
Một đôi cộng sinh.
Cặp đôi này đúng là mạnh đến mức trời long đất lở.
Trong thiên hạ này có một cặp đôi biến thái như vậy, hỏi có mấy ai có thể tránh được đây?
Mạnh Phù Dao quan sát bốn bề, cứ thở vắn than dài mãi không thôi, dọc theo vách núi đá có đầy xương người bị gãy mà ban đầy bị làn khói xanh che khuất, lúc này tỏa ra ánh sáng trắng xóa giữa màn đêm, nhìn mức độ đứt gãy của những khúc xương trắng đó, thấy được cặp đôi đam mỹ* này gặm xương cũng thật sạch sẽ.
*Nam với nam
Hồ ly chín đuôi nhìn thấy ánh mắt của nàng, không chịu nổi rụt người lại, nó biết mình không phải đối thủ của người ở trước mặt, thế thì giở hêt tất cả thủ đoạn ra để cầu may vậy, liền chỉ về phía sau người mình, như đã chuẩn bị kịch bản trước rồi.
Mạnh Phù Dao túm nó lên, cho nó nhìn thấy hàm răng trắng sáng thẳng đều của mình, con Hồ ly đó càng nhanh hơn, liên tiếp không ngừng oằn người về phía sau.
Phía sau người nó có một khe đá chỉ rộng bằng nửa người, không ngừng chảy ra cao ngọc màu trắng, thứ đó chảy vào từ một cái động phía dưới cằm của con Lao Xà, chảy qua chỗ rễ của cây hoa ngũ sắc kia, xem ra cây hoa đó là dựa vào cao ngọc mà sống, nhìn bộ dạng này, có lẽ con Lao Xà này hồi nhỏ từng bị thương, bị cao ngọc dính trên vách đá, rồi chảy qua người nó tạo thành bông hoa hình đầu rắn này, con rắn đó ít nhiều cũng chậm chạp, không động đậy được, bèn cứ dựa vào thứ này mưu sinh, sống đến bây giờ.
Lúc này sự vùng vẫy của con Lao Xà đã dần dần yếu đi, Mạnh Phù Dao sau khi rạch lưng nó lấy nôi đan ra vứt vào túi gai, tóm lấy con Hồ ly chín đuôi, “soạt soạt” vài cái, dùng Thí Thiên cắt đi mấy cái móng chân màu vàng của nó xong cũng nhét luôn vào bao. Nàng lo sợ Vân Ngấn sẽ rơi xuống bèn ngẩng đầu tìm kiếm bốn phía, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bóng dáng của một người vận y phục màu đen đang di chuyển rồi lại nhảy lên trên đỉnh của vách núi, dường như là đang chiến đấu với thứ gì đó, Mạnh Phù Dao vui mừng, định há miệng gọi.
Ở đằng sau đột nhiên có người nhẹ nhàng đẩy nàng một cái.
“A...”
Mạnh Phù Dao rơi xuống phía dưới, lộn nhào mấy vòng.
Trong khoảnh khắc người còn đang rơi lơ lửng giữa không trung, bất chợt nghĩ ra một vấn đề, nàng đang đứng trên vách đá, trên không với tới trời dưới không chạm được đất, phía sau lưng là không khí.
Là không khí, hoàn toàn không có một người nào.
Ai đã đẩy nàng?
Lúc này không kịp nghĩ nhiều như vậy, Mạnh Phù Dao xoay người ở giữa không trung muốn bay lên lần nữa, dựa vào thực lực của nàng, rơi xuống dưới đồng nghĩa với nhảy dù, cùng lắm là đùa với nhịp tim, chứ thực ra không thể chết được.
Nhưng mà nàng đột nhiên phát hiện ra cơ thể mình không động đậy được.
Nàng thả lỏng cơ thể giữa không trung, song lại phát hiện không khí xung quanh đột nhiên trở nên đậm đặc hơn rất nhiều, sền sệt giống như mật ong vậy, dày nặng ứ đọng lôi kéo không đứt, còn người thì giống như bị một hòn đá nặng đè lên, không mảy may cử động được tí nào, tim nàng thì đang đập bịch bịch bịch mãi không thôi, như thể đang phi như bay, một đi không trở lại.
Thế rồi nàng cũng giống như một hòn đá, gào thét rơi xuống phía dưới.
Nàng đang rơi...
Đầu óc của Mạnh Phù Dao trong khoảnh khắc đó hoàn toàn trống rỗng. A a a nàng Mạnh bệ hạ Mạnh đại vương tung hoành bảy nước, làm sao có thể ù ù cạc cạc ngay cả hung thủ còn chưa nhìn thấy ngay cả xảy ra chuyện gì cũng chưa hiểu rõ đã uất ức chết đi thế này!
“Bụp!”
Nghe giống như là tiếng bong bóng xà phòng bị vỡ.
Ơ... nàng ngã chết rồi sao? Ngã về thời hiện đại luôn rồi?
Lịch sử Mạnh Phù Dao xuyên không vùng vẫy kết thúc rồi?
Thật là tốt... cuối cùng cũng được giải thoát.
Mạnh Phù Dao thích thú mở mắt ra, nước mắt đầy tràn đang chuẩn bị nói với mẹ: “Cho con cái kẹo cao su vị quýt! Con không thích vị táo!”
Một vách đá dài và đen lọt vào tầm mắt nàng.
Một vách đá giống như đốc kiếm nghiêng chín mươi độ trên dưới lởm chởm, đây là hiệu quả của việc nàng bị bổ nhào từ trên trời xuống, ngửa mặt nhìn lên trời.
Nàng nước mắt giàn giụa lẩm bẩm: “Chết tiệt, thế gian này đúng là chẳng có gì tuyệt vọng hơn việc hi vọng bị vỡ tan.”
“Hi vọng gì cơ?” Ở bên dưới người nàng đột nhiên vang lên một tiếng nói, âm thanh của người này giống như đang bị thứ gì đè nặng, nghe rất đỗi trầm lắng, “Nàng hi vọng được chết như vậy sao?”
Mạnh Phù Dao đang định trả lời, bên dưới của bên dưới của người nàng, tầng thứ ba phát lên tiếng sấm sét: “Hai tên tiểu yêu khốn kiép kia dậy ngay cho ta! Đè chết lão phu rồi!”
Tầng thứ hai phát ra tiếng cười khe khẽ, hai tay giơ ra ôm lấy Mạnh Phù Dao, cuộn vòng lăn ra ngoài, vẫn không quên biểu thị lòng cảm kích đối với miếng lót đệm đó: “Vất vả cho ngài rồi, ngài thật là nhân hậu.”
Lôi Động từ trên mặt đất phân nộ bò dậy, phủi phủi bụi bặm trên quần áo, tức giận nói: “Để lão phu đỡ là được rồi, tên tiểu tử ngươi tại sao trong nháy mắt cuối cùng lại nằm lên người lão phu?”
Trưởng Tôn Vô Cực ôm lấy Mạnh Phù Dao giống như là bắt cá, vô cùng thản nhiên cười: “Nam nữ thụ thụ bất thân, lão gia à, là ngài nói mà.”
“Vậy ngươi bây giờ đang làm gì đấy?”
Lôi Động nổi cáu: “Buông vợ của đồ đệ ta ra!”
“An ủi.” Trưởng Tôn Vô Cực ôm Mạnh Phù Dao trở mình, “Ta chỉ muốn xem Phù Dao có bị thương không thôi mà, ông xem, nàng ấy cũng có phản đối đâu.”
Không phản đối là thế nào! Mạnh Phù Dao lườm hắc – huynh thấy ai bị điểm huyệt còn vui vẻ để mặc kẻ chủ mưu sờ soạng mình chưa?
Nhưng mới lườm được một lúc nàng liên mềm lòng – Thái tử điện hạ bề ngoài có vẻ như nói cười thoải mái nhưng mà xem ra vẫn có gì đó rất bối rối, một người vẫn luôn phong độ nho nhã, lúc này tóc lại dính đầy bùn đất và lá cây, có thể thấy trên đường giành giật đến đây đã gặp phải tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Hắn nắm lấy bả vai nàng ngắm nhìn, trong ánh mắt chất chứa bảy phần yêu chiều ba phần lo âu, dành hết cho nàng. Mạnh Phù Dao thở dài, lòng nghĩ mình đúng là đứa đen đủi, đến đâu cũng không được yên bình, sau này e rằng sẽ càng không thanh bình, “đứa trẻ” này cùng ở một chỗ với nàng, cả ngày lo lắng không yên, vừa mở mắt là đã không thấy “mẹ” đâu, thật là đáng thương mà.
Trưởng Tôn Vô Cực nhìn thấy ánh mắt “đứa trẻ náy thật đáng thương” thì khẽ cười, xoa nhẹ lên gương mặt nàng, nhân lúc Lôi Động chưa nổi bão giải huyệt đạo cho nàng, nói: “Thật nguy hiểm, suýt nữa thì nàng thành bánh thịt rồi.”
Mạnh Phù Dao thẫn thờ ngồi dậy, “Bánh thịt không đáng sợ, chỉ cần chết minh bạch, quan trọng là ngay cả là việc gì đã xảy ra ta cũng không rõ.”
“Ở gần đây co người đang dùng thuật.” Trưởng Tôn Vô Cực đáp, “Thuật rất cao minh, thực ra bọn ta vẫn luôn ở dưới vách núi, đột nhiên bị mất tung tích của nàng, thế nên bọn ta định leo lên vách núi, không ngờ xung quanh xuất hiện rất nhiều dị thú, chính trong lúc sử dụng võ công để đối phó dã thú, nàng đột nhiên rơi xuống.”
“Ta cũng vậy.” Vân Ngấn từ trên vách đá nhảy xuống tiếp lời, sắc mặt hắn trắng bệch, nhìn thấy Mạnh Phù Dao bình an ngồi ở đó mới thở phào ra một hơi, nói: “Ta đang chiến đấu với gà quái ở trên vách đá, nghe thấy tiếng hét thất thanh của nàng, quay đầu lại thì đã không kịp nữa.”
“Không phải huynh đi hái hoa ngũ sắc sao?” Mạnh Phù Dao đáp, “Ta chính là bởi vì nhìn thấy huynh gặp nguy hiểm nên mới đến đây.”
Câu trả lời của Vân Ngấn khiến cho nàng nghẹn họng không nói nên lời: “Ta căn bản không hề gặp nguy hiểm trên vách đá, cũng chưa từng nhìn thấy bông hoa ngũ sắc nào cả.”
Lão già nhân lúc bọn họ đang nói chuyện đã trèo lên vách đá, đào hoa ngũ sắc và cao ngọc ra, mặt mày tươi cười đeo bao gai xuống, nói: “Chia chiến lợi phẩm, chia chiến lợi phẩm!”
“Ngài còn nghĩ đến việc đi cướp,” Mạnh Phù Dao vô cùng tức giận, “Ta suýt nữa thì bị người ta hại chết ngài cũng không quan tâm!”
“Quan tâm cái gì?” Lão già liếc nàng, ầm ầm đáp, “Ta nói cho ngươi biết, mảnh đất Phù Phong này và Đại Lục của chúng ta không hề chung nguồn gốc, thuật và võ là hai chuyện khác nhau, cái nào cũng có chỗ mạnh của nó, phải xem người sử dụng có thực lực như thế nào, ví dụ như chúng ta, cho dù võ công vang danh thiên hạ, song chưa chắc đã chống lại được người có pháp thuật cao thâm, cũng như vậy, người mà thuật pháp không mạnh rơi vào dưới tay chúng ta chỉ có nước khóc, ngươi ngồi ở đây nghiên cứu xem ai là người sử dụng thuật không bằng đem những thứ này ra xem cái nào nên chia thì chia cái nào cần dùng thì dùng, ít nhất lần sau nói không chừng còn có thể cứu ngươi một mạng.”
“Sao lại không tìm ra được?” Mạnh Phù Dao tranh cãi vô ích, “Có thể đạt đến trình độ này, nhất định là thuật sĩ tốp đầu, về tìm hiểu xem hôm nay đến thung lũng Mê Tung có những người nào, cũng có thể biết được đại khái rồi.”
“Vừa nãy gần đây không có người.” Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên nói, “Hay nói cách khác, có người giấu mặt có bản lĩnh thuật pháp cao cường làm điều mờ ám, ta nghe nói những người có thuật pháp cao cường có thể làm phép ở ngoài khoảng cách ngàn dặm, vì thế Phù Dao à, chỉ điều tra những người ở trong thung lũng chưa chắc đã chính xác.”
Mạnh Phù Dao cúi đầu thất vọng, ngồi ở đó lúc sau lại nói: “Có lần một thì sẽ có lần thứ hai, không vội, thế nào cũng sẽ có lúc tóm được cái đuôi, đến đây, chia chiến lợi phẩm.”
Nàng hưng phấn ngập tràn mở bao tải ra, cùng với lão già Lôi Động mông chổng lên đầu cắm xuống bao, bắt đầu ra giá trả giá.
Một lúc sau.
Trong thung lũng, tiếng gào thét thay nhau cất lên, kinh động đến mức chim muông và dị thú đều hốt hoảng chạy loạn.
“Thú Tiễn Mao ta cướp được nhiều hơn ngươi! Dựa vào đâu mà đòi chia đều!”
“Bởi vì đều là do ta đánh chết!”
“Không được! Chia đều thì ta không đủ làm chăn bông!”
“Không chia đều thì ra không đủ làm thảm uyên ương!”
“Ngươi đến tuổi này rồi còn làm thảm uyên ương! Hồi xuân à?”
“Nói vớ vẩn, đó là lễ vật đại hôn để ta tặng cho Dã nhi! Suy cho cùng vẫn là cho ngươi dùng!”
“Hứ!”
“Binh!”
“...”
“Thú Trứng Kiến tại sao ngươi lấy thịt còn ta phải lấy xương?”
“Xương thơn hơn thịt!”
“Hứ!”
“Binh!”
“...”
“Bọn họ kiếm được đều tính là của ta!”
“Vậy thứ lão phu kiếm được coi như là của lão phu!”
“Không được!”
“Tại sao?”
“Người chứng kiến có phần!”
“Vậy của bọn họ tại sao là người chứng kiến không thể có phần?”
“Chưa từng nghe thấy kẻ hai mặt tiêu chuẩn bao giờ à?”
“Hứ!”
“Binh!”
“...”
“Cáo chín đuôi, ta muốn nội đan!”
“Đó là ta mạo hiểm mạng sống mới kiếm được, không có phần của ngươi!”
“Ta bỏ tiền ra mua!”
“Không bán!”
“Vậy cho ta ít máu.”
“Không cho!”
“Ngươi...”
“Cho ngươi một ít móng chân!”
...
Một lúc sau hai nàng đó mỗi người đều đeo một cái bao tải lớn, nhìn nhau một cái rồi quay đầu ra chỗ khác.
“Hứ!”
“Đi thôi.” Trưởng Tôn Vô Cực vẫn luôn im lặng giữ nụ cười nhìn người ngồi trên đất chia chiến lợi phẩm, bước đến nói, “Chúng ta thu hoạch cũng được tương đối nhiều rồi, thứ muốn có cơ bản cũng đã lấy được, còn ở đây nữa cũng chẳng được lợi ích gì, chúng ta còn chuyện khác phải làm mà.”
Mạnh Phù Dao “vâng” một tiếng, cầm lấy Thí Thiên vừa nãy vứt ở trên đất để thu chiến lợi phẩm lên lau sạch bằng cỏ, chuẩn bị cất đi, đột nhiên “ý” một tiếng nói: “Sao trên đao lại đột nhiên có chữ thế này?”
Thí Thiên vón dĩ dính đầy máu tươi của con Lao Xà đó, bây giờ được lau sạch đi, trên mặt dao đen ẩn hiện lên mộ dòng chữ màu vàng hình thù kì quái, to nhỏ không đồng đều, lấm chấm dày đặc.
Mạnh Phù Dao ngạc nhiên xoay đi xoay lại thanh đao trong tay, thanh đao này có bí mật nàng sớm đã biết rồi nhưng mà mãi không tìm thấy điều kì lạ, đã thử qua việc dùng lửa nung hay ngâm trong phèn cùng tất cả những phương pháp điển hình của thời cổ đại, thậm chí còn đột phá nghĩ rằng liệu có phải là giống trong “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” không, liền đi tìm một cây bảo kiếm đem chém lẫn nhau xem xem có phải sẽ rơi ra sách quý không, cuối cùng lại không nỡ, không ngờ hôm nay dính phải máu của con Lao Xà đó, lại có thể nhìn thấy “ánh sáng”.
Nhưng mà dù nàng có xem kỹ những chữ đó đến độ nào thì cũng thấy không có chữ nào quen với nàng hết.
Đem cho đồng bọn xem ai nấy cũng đều lắc đầu, Mạnh Phù Dao ngơ ngác nói: “Lão già chết tiệt nói trên đao có bí mật, xem ra chính là mấy chữ này rồi, nhưng mà chứ như gà bới này ai có thể dịch được?”
“Tất sẽ có người hiểu được chúng.” Lôi Động đột nhiên đáp, “Cơ duyên đến thì sẽ thành.”
“Cái gì cũng phải đợi cơ duyên, đợi đến già rồi mới tìm thấy được, bây giờ lại phải đợi đến lúc đọc được cơ duyên thì không biết đến tháng ngựa năm khỉ nào nữa.” Mạnh Phù Dao “hứ” một tiếng, thu đao lại rồi đi ra khỏi thung lũng trước.
Lôi Động đi theo sau nàng, nói oang oang: “Là nữ nhân phải kiềm chế tính phóng đãng, không cần cả ngày va chạm ở bên ngoài, lão phu đã nghĩ kỹ rồi, sau đợt này lão phu đưa ngươi về Đại Hãn cùng với Dã nhi sớm ngày thành thân.”
Mạnh Phù Dao ngay lập tức lắc đầu, mắng: “Suốt ngày chỉ mơ mộng!”
Lôi Động tức gận, vươn tay ra định túm lấy nàng, ống tay áo của Trưởng Tôn Vô Cực liền vung lên, kiếm dài của Vân Ngấn leng keng phát sáng, một người nói: “Tiền bối, dưa áp không ngọt.” Một người nói tiếp” Nếu như ngài ép buộc nàng ấy, vãn bối dù liều cái mạng này cũng quyết ngăn cản bằng được.”
“Ép buộc cái gì!” Lão già nhảy dựng lên, “Dã nhi nhà ta thích nàng ta!”
“Dã nhi nhà ngài con thích nước ép hoa quả và đùi nướng!” Mạnh Phù Dao quay đầu nhìn lão khinh bỉ, “Ngài đi hỏi bọn lợn xem xem nó có chịu bị cắt chân để nướng lên cho người khác ăn không?”
“Ngươi không phải là lợn!”
“Ta thà làm lợn còn hơn nhìn thấy ngài!”
Hai người trên đường cứ cãi nhau cho đến khi ra khỏi thung lũng, đột nhiên nghe thấy tiếng binh khí của trận đại chiến, hàng mày Mạnh Phù Dao dựng cả lên, “Lại có người đến tìm cái chết!” rồi bay đến như gió như chớp, quả nhiên nhìn thấy một đám võ sư thuật sĩ đang bao vây ở ngoài thung lũng chém giết lẫn nhau cùng với hộ vệ của nàng, trong đó bất ngờ cũng có tên thuật sĩ đã bị nàng cướp áo khoác.
Đám người đó không hiểu vì sao mình bị tấn công, cũng không tìm được thứ gì tốt trong thung lũng hết, bèn tức giận ra khỏi núi, nhìn thấy quân hộ vệ đang đợi Mạnh Phù Dao, trông thấy bọn họ quần áo sạch sẽ dụng cụ sáng bóng, rõ ràng là con dê béo, tích tắc liền nghĩ rằng, người cướp của ta ta bèn đi cướp của người khác, thật là chuyện không thể công bằng hơn.
Và thế là chúng cướp thôi.
Và thế là chúng đụng phải miếng sắt khó nhằn – hộ vệ của Mạnh Phù Dao với Trưởng Tôn Vô Cực đó chứ không phải quân lính bình thường đâu!
Và thế là chúng lại gặp vận đen lần nữa – đám cướp chạm mặt chủ tử của quân hộ vệ, Mạnh Phù Dao trong lúc không hiểu chuyện gì bị người ta dùng thuật đẩy xuống vách núi, tâm trạng đã không tốt sẵn rồi, không hề nương tay cùng một lúc đả thương tất cả những người đó, lúc nãy còn chừa lại cho cái quần, bây giờ ngay cả quần cũng bị lột luôn, toàn bộ đều bỏ quần chạy lấy người.
Trên đất rải đầy những bộ y phục hoa hoa xanh xanh, ngay cả y phục của mấy vị Vu sư triều đình cũng bị lột ra để lại, Mạnh Phù Dao ha ha cười, dẫm lên đống y phục đi vào trong lều, đột nhiên cảm thấy dưới chân khác thường, đá đá vài cái, phát hiện dưới mấy bộ y phục của Vu sư triều đình có mấy miếng lệnh bài bằng gỗ cây đào, lại còn có một chùm xương dùng dây để xiên thành chùm.
Vân Ngấn đi đến nhìn rồ nói: “Đấy là ký hiệu Vu sư cấp bậc 2 của triều đình Thiêu Dương, Nhã Công chúa trước đây từng nói với ta.” Cùng lúc đó hắn lại kêu lên một tiếng, nói: “A, còn có xương thú của Vu sư Phát Khương dùng để bói toán, có khắc kí hiệu, kì lạ thật, sao bọn họ lại có những thứ này?”
Âm thanh của hắn vừa truyền ra, trong lều đột nhiên có một tiếng hét lớn: “A!”
Nghe âm thanh thì chính là của Nhã Lan Châu.
Mạnh Phù Dao lập tức nhảy bổ đến, nhìn thấy Nhã Lan Châu vùng vẫy lăn lộn ở trên thảm, trên mặt toàn mồ hôi, mí mắt liên tục động đậy nhưng từ đầu đến cuối không hề mở mắt.
Mạnh Phù Dao gọi to: “Châu Châu! Châu Châu!” Nhã Lan Châu ngược lại giống như nghe mà không thấy, hoàn toàn chìm đắm trong ác mộng của mình.
Ầm ầm, “một ngọn núi” dịch chuyển đến, Lôi Động to mồm cũng không thể làm cho Nhã Lan Châu tỉnh dậy: “Hồ Ly chín đuôi đâu? Thú Trứng Kiến đâu? Mang ra đây!”
Mạnh Phù Dao tóm lấy con Hồ Ly chín đuôi, thứ đó như cảm giác được cái chết đến gần, bắt đầu khóc thút thít, không chịu ở yên trong tay nàng, liên tục xin tha, Mạnh Phù Dao chăm chú nhìn đôi mắt như trân châu đen của nó, lại liếc đôi mắt trân chau đen của Nguyên Bảo đại nhân đang đứng trên đất, đột nhiên cảm thấy phải giết một tên lông lá có chút trí tuệ, hơn nữa xem chừng còn có thể làm trò vui, lại ngoan ngoãn đáng yêu không kém gì Nguyên Bảo đại nhân như thế này thực có chút khó khăn.
Lôi Động “hứ” một tiếng nói: “Giữ lại nó có lẽ có tác dụng, nhưng cũng có thể mang lại phiền phức, ngươi nghĩ kỹ đi.”
Mạnh Phù Dao không để ý đến lão, cắt một góc của thú Trứng Kiến, nướng thành tro rồi pha với nước suối đem cho Nhã Lan Châu uống. Qua một lúc, cơ thể Nhã Lan Châu chấn động một hồi, tiếp đó nàng ấy mở mắt ra.
Nhã Lan Châu hồi phục bình thường, ngơ ngác ngồi đó, bộ dạng hồn vẫn chưa quay trở về, Mạnh Phù Dao thử gọi nhẹ: “Châu Châu... Châu Châu...”
“Phụ vương!” Nhã Lan Châu đột nhiên nhảy dựng lên, vừa khóc thét thảm thương vừa chạy một mạch ra ngoài, “Mẫu hậu!”
Tiếng hét của nàng ấy đau đớn tuyệt vọng, nàng ấy khoác cái thảm hoa hoa xanh xanh lao về phía trước giống như con bướm bị bỏ rơi, tốc độ đó lại vượt qua trình độ võ công vốn có của nàng ấy, điều này khiến người khác trở tay không kịp đuổi theo. Tiếng hét thê lương trong rừng núi yên tĩnh truyền đi, truyền vào trong thung lũng mù mịt khói xanh, ở chỗ nào đó trong thung lũng, một người chống tay đứng dậy, ngước lên bầu trời sao đột nhiên chấn động, cùng lúc đó quay đầu, khịt mũi “Hử?” một tiếng.
Sau đó người kia thấp giọng nói một câu: “Hóa ra là ở đây...”
Tiếp đó người kia hàn rỗi vén ống tay áo, dùng đầu ngón tay vẽ gì đó lên không trung.
...
Nhã Lan Châu chạy điên cuồng ra ngoài.
Nàng ấy càng chạy càng nhanh, bước chạy trên đường núi nhẹ nhàng mà nhanh như chớp, loại khinh công đó vượt qua cả bản thân nàng ấy có thể, thậm chí vượt qua cả Trưởng Tôn Vô Cực và Mạnh Phù Dao, vượt qua tốc độ mà con người có thể đạt tới, giống như nàng ấy chỉ là một linh hồn chứ không phải đang bay, dáng vẻ nàng ấy lúc đó vô cùng kì quái, giống như một con rối bị bàn tay vô hình nào đó xách chạy đi như gió thoảng.
Tất cả mọi người đều chạy ra ngoài đuổi theo, nhưng đều bởi vì khinh công của nàng ấy tiến bộ vượt bậc nên từ đầu đến cuối vẫn không ai đuổi kịp được.
Mắt thấy Nhã Lan Châu không hề có ý định chạy xuống núi, lại điên cuồng chạy vào trong chân núi, mà ở đó, có một cái sườn núi âm u hơi gãy nghiêng về phía trước, trên vách đá là màn sương mù mịt còn phía dưới là một vực sâu không thể nhìn thấy đáy.
Mạnh Phù Dao nhìn thấy tình hình xấu càng lúc càng xấu đi, nhanh tay nhấc Nguyên Bảo đại nhân từ trong ngực ra ném lên phía trước: “Chuột mập, ngăn cản cho ta!”
Nàng chỉ vào Nhã Lan Châu, người mà trước giờ cứ nhìn thấy Nguyên Bảo đại nhân là lại cảm thấy thích thú, và có thể hơi hơi tỉnh táo một khắc.
Nguyên Bảo đại nhân nhảy trên không trung, một đường sáng trắng lóe lên, cuối cùng nó cũng đứng trên vai của nàng ấy, nó liều mạng kéo lỗ tai của Nhã Lan Châu lại, chíp chíp hét vang ở bên tai nàng ấy, rồi lại thử tát tai nàng ấy, nhưng mà đôi mắt như trân châu của Nhã Lan Châu từ đầu đến cuối không hề xao động, không có bất kỳ phản ứng gì đối với tất cả hành động của Nguyên Bảo đại nhân, vẫn cứ dũng mãnh một đi không trở lại chạy đến cái đích kia như bị quỷ ám.
Nếu không làm gì không những không cứu được Nhã Lan Châu, ngay cả Nguyên Bảo đại nhân cũng sẽ bị rơi xuống vực thẳm, đôi mắt tròn của Mạnh Phù Dao đỏ lên, dường như nghe thấy sau thân mình có tiếng gió tạt, vù một tiếng y phục bay lên, Trưởng Tôn Vô Cực đã từ bên cạnh người nàng vụt lên trước, giơ tay tóm Nhã Lan Châu tứ đằng sau.
Lúc này chỉ còn cách sườn núi gãy phía trước có mười trượng, tay của Trưởng Tôn Vô Cực tưởng chừng như đã túm được bả vai của Nhã Lan Châu.
Mạnh Phù Dao vừa mới vui mừng, Nhã Lan Châu lại đột nhiên nhảy lên, cách xa thêm nửa mét, cái túm đó liền bị hụt mất, Mạnh Phù Dao “A” một tiếng vô cùng chán nản, Nhã Lan Châu lại vụt đi rất xa.
Mạnh Phù Dao cắn răng, giơ tay muốn xé y phục để kéo Nhã Lan Châu lại, bỗng một sợi dây dài màu đen bay đến một cách cực kì khéo léo, như một vật sống luồn về phía Trưởng Tôn Vô Cực chỉ còn cách Nhã Lan Châu không xa, rồi đẩy hắn lên phía trước.
Vân Ngấn vừa chạy vừa cởi áo khoác, nối thành dây ném lên phía trước để đẩy Trưởng Tôn Vô Cực.
Cú đẩy này giúp Trưởng Tôn Vô Cực đuổi kịp Nhã Lan Châu, hắn lập tức vươn tay ra.
“Roạt.”
Y phục trên vai Nhã Lan Châu rách rời, trong miếng vải rách có luôn cả Nguyên Bảo đại nhân cùng nằm trong lòng bàn tay của Trưởng Tôn Vô Cực, lộ ra da thịt nhẵn bóng không chút nếp nhăn, kiều mĩ như ngọc của nàng ấy.
Nếu tay Trưởng Tôn Vô Cực ấn xuống, tức khắc sẽ chạm lên làn da nhẵn nhụi của Nhã Lan Châu.
Trưởng Tôn Vô Cực chợt ngại ngùng buông tay ra.
Nhã Lan Châu lại lập tức lao về phía trước.
Mạnh Phù Dao suýt cắn gãy răng – Cơ hội tốt như thế lại để phí!
Ba lần cố gắng ba lần thất bại, Nhã Lan Châu đã chạy đến gần mép vách đá, không nói lời nào, không hề giảm tốc độ mà vẫn tiếp tục xông lên giống như đang nghe theo tiếng gọi của ai đó.
Mạnh Phù Dao cố hết sức lực lao đến, vừa lao vừa nhắm mắt – dùng hết sức mạnh của Phá Cửu Tiêu, Châu Châu bay giờ đã không phải là Châu Châu nữa rồi mà giống như một linh hồn không thể khống chế.
“Bụp.”
Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm.
Âm thanh đó vang lên bên tai khiến Mạnh Phù Dao chấn động đến mức tim thắt lại từng hồi.
Là âm thanh Châu Châu rơi xuống vực sao?
Nàng run rẩy, không dám mở mắt, sợ hãi khi phải nhìn thấy người bạn nữ duy nhất của mình ở thế giới này là một cái xác nằm dưới vách núi, không còn chút hơi thở nào.
Đột nhiên nàng nghe thấy một giọng cười sang sảng ngay sau tiếng vang, “Được rồi!”.
Mạnh Phù Dao thầm mừng rỡ, mở mắt ra liền nhìn thấy Châu Châu đang vùi đầu vào ngực một nam tử ở ngay sát vách núi, nam tử đó giơ tay giữ chặt nàng ấy, một thân y phục màu đen, lông mày sắc bén tuấn lãng, ánh mắt nhìn người khác đầy kiên cường mạnh mẽ, giống như một cơn cuồng phong tiêu sái chạm phải bầu trời đầy sao, bịch một tiếng, bầu trời đổ vỡ, cả thế giới sáng bừng như thể chứa đầy những viên kim cương lấp lánh.
Chiến Bắc Dã.
Mạnh Phù Dao ngơ ngác nhìn hắn, một ngụm khí bị nghẹn trong cổ họng, lúc sau mới thả lỏng người ra, bởi vì vui mừng quá nên quên mất cả hình tượng mà chạy đến đấm cho hắn một quyền: “Ha ha Chiến Bắc Dã, sao huynh sao đến đây rồi sao lại ở đây rồi? May mà có huynh may mà có huynh...”
Chiến Bắc Dã giơ tay điểm huyệt Nhã Lan Châu, đặt nàng ấy xuống, ngước mắt lên nhìn Mạnh Phù Dao, khoảnh khắc này dường nhu trong mắt hắn chẳng còn ai hết, chỉ dùng ánh mắt sáng rực quyết liệt nhìn Mạnh Phù Dao chằm chằm, lát sau mới mở lời: “Sao nàng lại thảm hại như vậy? Máu ở đâu ra thế?”
Mạnh Phù Dao ngơ ngác, lúc này mới phát hiện trên người mình có vết máu, là vết máu do lúc trước giết con Lao Xà kia bị dính lên, nhưng mà máu của Lao Xà là màu đen, trên y phục màu đen của nàng nhìn cũng không rõ lắm, tên này lại có thể vừa mới nhìn đã phát hiện ra.
“Không sao, là của người khác.” Mạnh Phù Dao phì cười, chưa bao giờ nàng thấy Chiến Bắc Dã lại đáng yêu như thế này, bây giờ hắn có muốn nàng cầm chân hắn lên hôn vài phát cũng không phải là không thể suy nghĩ đến.
“Vậy thì tốt.” Chiến Bắc Dã bây giờ mới thoải mái giãn đôi lông mày ra, cười rạng rỡ nói: “Ta nghe nói nàng với sư phụ ta... kết bạn đồng hành”, hắn trừng mắt nhìn lão Chim Lửa mới nói tiếp, “Ta sợ hai người tính cách nóng nảy dễ xảy ra hiểu lầm, đúng lúc cũng đi tuần tra biên giới phía Bắc nên tiện đường rẽ qua đây một lúc, vừa nãy ta đang đi đên thùn lũng Mê Tung, muốn nhìn từ trân cao xuống xem có thể tìm thấy mọn người không liền trèo lên vách đá này, kết quả đúng lúc gặp phải Nhã Lan Châu đang xông đến.”
Lời này đoạn đầu và đoạn cuối đều đúng, còn đoạn giữa chắc chắn là nói phét, đi tuần tra biên giới phía Bắc của Đại Hãn mà có thể tuần tra đến tận Phù Phong? Rõ ràng là Hoang đế Đại Hãn lại chuồn ra ngoài rồi, lúc này tâm trạng Mạnh Phù Dao vô cùng tốt nên không định vạch trần hắn, chỉ cười híp mắt nói: “Tốt, tốt, đến đúng lúc lắm, làm phiền huynh dắt lão già của nhà huynh về đi.”
“Tốt, tốt, Dã nhi con đến đúng lúc lắm.” Người tiếp lời là Lôi Động đang thở hổn hển, lão vô cùng không hài lòng với cái trừng mắt của tên đồ đệ không biết cảm kích này, bèn trợn mắt trâu lên, “Lão phu đã giúp con bắt người về rồi đây, con đến đúng lúc lắm, đưa nàng ta về động phòng đi.”
Chiến Bắc Dã cau mày trừng mắt với lão, nói: “Sư phụ thật nhiều chuyện!”
“Nhiều chuyện?” Lôi Động hết sức tức giận, ném bao tải trê lưng xuống đất, đáy bao gai trượt trên nền đất sàn sạt, “Lão phu nhiều chuyện gì? Lão phu đã mong ngóng con của đồ đệ rất nhiều năm nay rồi! Con xem xem! Con xem xem!” Lão bới loạn xị trong đống đồ lẫn lộn dính đầy máu, “Lôn da của thú Tiễn Mao vừa đủ có thể làm cho con một cái chăn uyên ương ấm áp vào mùa đông mát lạnh khi hạ đến, da của Ếch Lửa có thể an thần bảo vệ tim, tương lai ta sẽ làm cho đứa con trai của hai người một cái túi tiền nhỏ để đeo, lông của Trập Điểu có thể phòng độc... Lão phu tiêu tốn bao nhiêu tâm tư chuẩn bị quà cho con, thái độ con như thế đấy à? Hả? Hả?”
Chiến Bắc Dã “hứ” một tiếng, tức giận quát lớn: “Nhiều chuyện!”
Lôi Động nhảy dựng lên, “Nhóc con hỗn láo?”
“Nhiều chuyện!”
“Hỗn láo!”
“Binh!”
“Ầm!”
Mạnh Phù Dao ôm Nhã Lan Châu nhanh như bay rời khỏi chiến trường, tấm tắc khen: “Tốt quá, sao hỏa đụng phải địa cầu, còn ác liệt hơn chúng ta!”
Một lúc sau cả người Chiến Bắc Dã đen đến mức không nhìn ra bộ phận nào với bộ phận nào, bước tới dùng chân gạt những con thú nằm dưới đất ra, nhìn Mạnh Phù Dao, nàng ngại ngùng cười ha ha, nói: “Bệ hạ ơi Bệ hạ, lão gia nhà ngài mắc bệnh mơ mộng hão huyền, phiền huynh đem lão gia đi chữa trị, cần thuốc gì, bọn ta có thể cung cấp miễn phí.”
Chiến Bắc Dã chăm chú nhìn Mạnh Phù Dao một lúc với ánh mắt sâu thẳm, cứ nhìn đến mức nàng thấy mất tự nhiên bèn rời mắt đi mới nói: “Đúng thật là ảo tưởng sao?” Không đợi nàng trả lời, hắn lại nói tiếp, “Trước khi có kết quả cuối cùng, ai cũng không thể chắc chắn đó chỉ là ảo tưởng.”
“Vậy thì...” Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên chầm chậm bước đến kéo Mạnh Phù Dao, vô cùng ôn hòa khẽ cười với Chiến Bắc Dã, “Tại hạ cô cùng hi vọng sẽ có một ngày, Đế quân Đại Hãn có thể đích thân làm chứng kết quả cuối cùng đó cho hai chúng ta.”
Mạnh Phù Dao co giật... Chiêu công kích này có bao nhiêu là kỹ thuật đối đáp ngoại giao a a a...
“Tại hạ sao lại cảm thấy, với dáng vẻ ung dung và cách đối đáp hoàn mỹ như vậy của Thái tử, thì Thái tử càng thích hợp làm người điều phối nghi thức hơn nhỉ?” Chiến Bắc Dã bật cười, “Chẳng hay Thái tử có bằng lòng làm người điều phối nghi thức cho ta và Phù Sao chăng? Sư phụ làm chủ hôn, huynh làm người điều phối, Đại Hãn ta vinh hạnh vô cùng.”
“Sự vinh hạnh này tại hạ càng hi vọng do chính bản thân Vô Cực đích thân nhận lấy”, Trưởng Tôn Vô Cực cười ôn hòa, “Gia phụ mong ngóng đã lâu.”
“Sư phụ đích thân đến đề nghị kết trông gia, tất sẽ có thành ý hơn.” Chiến Bắc Dã cười, ánh mắt đen sẫm như đâm thẳng đến, một chút cũng không nhường.
...
Dáng vẻ Lôi Động như rất muốn tham gia cuộc vui, bước đến, một tay xách Mạnh Phù Dao lên.
“Cãi gì mà cãi! Đều là người có thân phận như thế nào chứ! Sao giống mấy tên nông dân tranh giành nữ nhân thế hả!”
Mạnh Phù Dao vừa mới cảm thấy câu nói này của lão già rất có ý thức về thân phận, liền nghe được câu tiếp theo của lão.
“Ngươi cứ chơp cơ hội động phòng cái là xong! Lão phu làm chủ cho ngươi!”
Mạnh Phù Dao lảo đảo, vộ vàng cấu Nhã Lan Châu một cách ai oán, ta cấu này ta cấu, ta cấu tiếp ta cấu... Châu Châu muội tỉnh lại đi, cầu xin muội nhanh tỉnh lại đi, ít nhất hãy giúp ta thoát khỏi rắc rối này, hãy dậy đối phó với tên điên này đi...
Nhã Lan Châu thật sự bị cấu cho tỉnh rồi.
Nàng ấy mở mắt, ánh mắt mơ hồ như sóng nước dập dềnh, rồi từ từ đông cứng, co lại thành hình giống như một cây lim có đầu to đầu nhỏ, ánh mắt đó chưa đầy sự kinh hoàng sợ hãi, giống như đã nhìn thấy chuyện đáng sợ nhất trên thế gian.
Cùng lúc đó cả người nàng ấy đều run rẩy, người đột nhiên nhảy chồm lên, sụp xuống dưới chân Mạnh Phù Dao, ôm lấy chân nàng khóc to.
“Phù Dao! Phù Dao! Cầu xin tỷ... Cầu xin tỷ... Cầu xin tỷ cứu Phụ vương Mẫu hậu của ta, cứu lấy Vương tộc Phát Khương của ta!”
Bình luận facebook