Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 7 - CHƯƠNG 3: KẾ HOẠCH BỒI DƯỠNG HOÀNG HẬU
Type: Ớt Hiểm
Một màn truy đuổi sứt đầu mẻ trán không kết thúc bắt đầu.
Lôi Động ở phía trước vung chân chạy, Trưởng Tôn Vô Cực đuổi theo một bước cũng không nhường, hai người sử dụng khinh công, Lôi Động mười mấy năm tu luyện chân khí, ngoài thời gian duy trì lâu dài ra, luận về thân pháp thì hết sức nhẹ nhàng, nhưng vẫn không bằng Trưởng Tôn Vô Cực, hai người một trước một sau, từ đầu đến cuối duy trì khoảng cách năm trượng.
Thủ pháp phong huyệt của Lôi Động vô cùng đặc biệt, chân khí ở nửa thân dưới của Mạnh Phù Dao bị lão điểm huyệt, nửa thân trên thì hoạt động bình thường, lão dường như đã tính trước rằng Mạnh Phù Dao tuyệt đối sẽ không chuối chịu bò bằng hai tay mà đi.
Mạnh Phù Dao đương nhiên không chịu bò, nàng đến lúc này cũng không sốt ruột gì nữa rồi, lão bắt ta, được, ta chọc chết lão, khiến lão có hối cũng không kịp.
Ngày đầu tiên, học thêu thùa.
Lão chim lửa giải huyệt trên người Mạnh Phù Dao, vứt một túi đồ qua đó, nàng mở ra xem thì thấy bên trong đầy đủ khung thêu kim thêu chỉ thêu, hóa ra lão sớm đã có chuẩn bị sẵn sàng.
“Hôm nay ngươi phải thêu được thứ gì đó”. Lôi Động cất giọng vang to, sắp xếp, “Đợi ta có thời gian sẽ mời người đến dạy ngươi.”
Tiếp đó lão vẫy vẫy tay áo, tìm một cái cây để ngồi lên, sau đó lại làm đổ mấy cái cây đáng thương trên núi đá, cắt lấy cành cây rồi lấy lá cỏ rải lên làm thành hai chiếc giường, nằm xuống một cách vô cùng thoải mái.
Mạnh Phù Dao túm lấy đống đồ, yêu cầu: “Cái đê đâu?”
“Thứ gì cơ?” Lôi Động trợn mắt.
“Thứ để đeo trên tay, phòng kim đâm vào tay ấy.”
Mạnh Phù Dao buông đống đồ ra, “Không có thứ này ta không làm, lão phải biết rằng, sau này nếu người ta nhìn thấy ngón tay Hoàng hậu tương lai của nhà lão mà toàn lỗ do bị kim đâm, họ sẽ nói ta không đủ công dung ngôn hạnh, sẽ khiến đồ đệ bảo bối của lão mất mặt lắm đó.”
Lôi Động ngẫm nghĩ một hồi, việc liên quan đến thể diện của đồ đệ bảo bối không thể coi nhẹ, nghĩ một lát rồi lôi từ trong túi ra một chiếc nhẫn ngọc, hỏi:
“Cái này chắc cũng được chứ?”
Mạnh Phù Dao không hề khách khí cầm luôn, chiếc nhẫn ngọc màu đen cực lớn, ở giữa có một đường dài màu vàng kim như ẩn hiện, tia sáng rực rỡ giống như một đôi mắt mở một nửa nhắm một nửa, nhìn là biết không phải vật bình thường, nàng vẫn luôn làm theo tín điều “Muốn kẻ địch chịu thiệt một phần thì ta phải được lợi một phần", lập tức không do dự khẽ lắc lắc rồi đeo vào tay: “Được!”
Nàng ngồi trên hòn đá, giả vờ ngoan ngoãn thêu thùa, thêu nửa ngày lại ngắm hoa ngắm cỏ ngắm núi ngắm Trưởng Tôn Vô Cực ở phía đối diện, nàng hét: “Này, thời tiết đẹp nhỉ!”
Trưởng Tôn Vô Cực hét lên trả lời: “Đúng thế, thật đẹp, nàng đã ăn gì chưa?”
“Chưa ăn”. Mạnh Phù Dao lại hét lên: “Huynh ăn chưa?”
“Ta cũng chưa ăn.” Trưởng Tôn Vô Cực lại hét: “Bắt hai con chim nướng ăn tạm nhé, nàng thích ăn thịt chim gì, sẻ thông vàng, sơn ca, quạ, hay đỗ quyên?”
Mạnh Phù Dao xoa xoa da gà vừa nổi lên rần rật của mình, lẩm bẩm: “Sao nghe có vẻ đáng sợ thế?”, lúc sau lại tiếp tục chọn món: “Cho món sẻ thông vàng!”
“Hai người các ngươi ồn quá đi", Lôi Động không ngủ được, kêu lên rồi ngồi dậy gào: “Không cho phép nói chuyện.”
Mạnh Phù Dao không nói gì, đưa lão cái kim thêu.
“Làm gì.”
“Cầu xin ngài khâu miệng ta lại đi”, Mạnh Phù Dao khẩn khoản, “Không ăn cơm không uống nước còn được, chứ không được nói chuyện thì quá tàn nhẫn, muốn ta không nói chuyện cũng giống như muốn ngài không đánh nhau, ngài nghĩ xem, ngài nghĩ xem...”
Thế là Lôi Động bắt đầu suy nghĩ, nghĩ một hồi cảm thấy đúng là rất tàn nhẫn, ầm ầm nói: “Nói bé một chút, đừng có căng họng lên mà hét, tai lão phu sắp bị các ngươi làm cho điếc cả rồi.”
Mạnh Phù Dao ngước lên nhìn trời, ông trời hãy làm ơn rơi xuống một đàn quạ đè chết lão già gây ra tiếng ồn này đi!
Không ngủ được nữa, Lôi Động mới nghĩ đến là phải ăn, lấy từ trong túi ra mấy cái bánh cưng cứng, nắm ở trong tay lật qua lật lại vù vù vận công, lòng bàn tay vừa đỏ lên lập tức bánh được nướng cho mềm ra, trong chốc lát hương thơm đã lan tỏa ra khắp nơi, Mạnh Phù Dao tấm tắc khen: “Võ công thật cừ! Đúng là cả nhà đi du lịch giết người phóng hỏa tất cả đều dễ dàng thực hiện!”
Lôi Động bật cười ha hả, dương dương tự đắc, Mạnh Phù Dao cũng rất ngây thơ cười lại với lão, hai người cười với nhau, cứ cười mãi cho đến lúc ngửi thấy mùi khét, nàng mới lạnh lùng nhắc nhở: “Khét rồi”.
...
Lôi Động buông tay, vứt cái bánh đến trước mặt Nguyên Bảo đại nhân: “Thưởng cho ngươi!”
Nguyên Bảo đại nhân đập đầu xuống đất – Đây là sự sỉ nhục lớn nhất đời nó đó!
Mạnh Phù Dao thở dài một hơi nói: “Thật đáng thương...” rồi quay ra Trưởng Tôn Vô Cực ở phía đối diện, hét lên với hắn: “Chim nướng đã được chưa?”
“Thiếu muối!” Có mùi thơm của chim nướng bay đến từ phía hắn.
Mạnh Phù Dao rơi nước miếng tự tin đáp: “Thái tử điện hạ làm đồ nướng thiếu muối, nhưng mùi nướng hoang dã vẫn không tồi, xem ra hương vị, hehe...”
Lôi Động hít một hơi, “mắt trâu” phát sáng, nói: “Ta bảo này, tiểu tử ngươi nướng thêm vài con đi”.
“Ngài là tội đồ bắt cóc dân nữ”, Mạnh Phù Dao ôm đầu gối, mũi hếch lên trời. “Ngài đã từng nghe nói người bị bắt đi mời kẻ bắt cóc ăn đồ nướng chưa?”
Lão già lập tức đáp lại: “Có Lôi Động ta đây!”
Mạnh Phù Dao trả lời nhanh như bay: “Chưa từng nghe nói đến!”
Mắt trâu của Lôi Động sáng quắc trợn lên nhìn nàng, chói mắt như soi đèn, Mạnh Phù Dao không hề nhượng bộ dùng ánh mắt phẫn nộ chống lại lão, trừng được một lúc cảm thấy mí mắt đau nhức muốn khóc, không được, thua người chứ không thua trận, nàng nhổ lấy hai cây cỏ trên đất, làm cột chống mắt.
Lão già thua trận, lần này không trừng mắt nữa, quay đầu nhìn Mạnh Phù Dao một lúc, khóe môi nhếch lên một nụ cười, “Cũng thật là thú vị đấy, bây giờ lão phu đã biết vì sao Dã nhi thích ngươi rồi... Ha ha, ngoài Dã nhi ra chỉ có một mình ngươi có thể đấu mắt với lão phu lâu như vậy”.
Mạnh Phù Dao cười giễu cợt, quay đầu không thèm để ý, Trưởng Tôn Vô Cực ở bên kia ném một con chim đến, Mạnh Phù Dao đỡ lấy, mặt mày hớn hở nói: “Ngoài xém trong vừa chín tới, hương thơm ngào ngạt, ngon, ngon”.
Nàng xé một miếng thịt chân, chậm rãi thưởng thức, dường như nghe thấy bên cạnh có tiếng sấm ầm ầm chấn động cả tai, Nguyên Bảo đại nhân không chịu nổi dày vò, lần mò tới nhà người thân tránh tiếng sấm.
Mạnh Phù Dao thở dài, “Người ta thường đói bụng kêu như sấm, hôm này coi như được tận mắt chứng kiến rồi”. Nàng ném nửa con chim còn lại cho lão Chim lửa, Lôi Động lập tức tiếp lấy không khách sáo, lấy nửa con chim đó nhét cả vào miệng.
Mạnh Phù Dao nhìn lão ăn hết không chút phòng bị, ánh mắt sáng lên, thầm đếm trong lòng: “Một, hai, ba, ngã xuống!”
...
Không ngã.
Lôi Động vẫn ngồi vững như núi, ánh mắt còn sáng hơn nàng, nói: “Nướng mấy con nữa đi”.
Mạnh Phù Dao sụp đổ - thuốc mê thượng hạng trăm lần thử không bại mà nàng lấy của Tông Việt, tại sao không có một chút tác dụng nào với con chim lửa này vậy?
“Ngươi đã cho một vốc thuốc thay vào chăng?” Lão già lửa đỏ liếm môi ngụ ý như là vẫn chưa đủ, “Nữ nhân chính là nữ nhân, cho dù làm độc dược thuốc mê, đều phải làm cho nó có vị ngọt như đường. Lão phu mười mấy năm không được ăn rồi, cũng rất nhớ.”
Mạnh Phù Dao giật giật – dám chắc lão già này trước đây đã uống độc của sư phụ Tông Việt để luyện dạ dày...
Hạ độc thất bại, Mạnh Phù Dao không có tâm trạng quấy nhiễu Lôi Động, bất mãn nằm xuống, vẫn chưa nằm xuống hẳn hoi thì đã bị Lôi Động một tay nhấc lên: “Thêu hoa! Thêu hoa!”
Mạnh bệ hạ lấy tư thế như hổ vồ lấy chiếc kim thêu, mù mờ nói: “Thêu hoa, thêu hoa...”
Lôi Động thoải mái nằm xuống, gác chân lên, ánh mắt nhìn Mạnh Phù Dao đưa từng đường kim mũi chỉ, cảm thấy nữ nhân trong dáng vẻ này mới đẹp nhất, hiền lành nhất, coi như có mấy phần xứng đáng với Nhã nhi rồi, thậm chí trên mặt lão còn lộ ra nụ cười vui vẻ, mơ màng ngủ thiếp đi.
Mạnh Phù Dao nghe thấy tiếng ngáy như sấm của lão, lập tức lại vui mừng, giơ tay ra hiệu cho Trưởng Tôn Vô Cực, Trưởng Tôn Vô Cực vừa mới bay được một bước, lão già lật người hô lên, cánh tay dài vô ý mà như hữu ý vừa vặn khua qua vai Mạnh Phù Dao đập một phát.
Mạnh Phù Dao nghe tiếng tay đập “bụp” một cái, lập tức cứng đờ luôn ở tư giơ tay tiếp khách, cứ thế giữ nguyên y vậy. Một giờ sau lão già lật người, “pặc” một cái, móng vuốt của nàng mới nhẹ nhàng đặt xuống.
Chạy trốn thất bại lần nữa...
Lão già ngủ một mạch đến lúc trăng đã lên cao mới dậy.
Vừa ngồi dậy lão liền yêu cầu kiểm tra kết quả: “Sản phẩm đâu, đưa ta xem”.
Mạnh Phù Dao lười biếng ngáp, chỉ chỉ lên đất.
Lôi Động cầm tấm vải lụa tơ tằm chất liệu cao cấp màu hạnh nhân lên nhìn, bên trên quả thực đã thêu một số thứ. Đường chỉ vàng, đường thêu đơn giản vật thể có hình dạng chia thành ba phần kì quái, trên nhọn dưới tròn, tạo hình sơ sài.
“Thứ gì đây?” Lôi Động giơ lên.
Mạnh Phù Dao nằm xuống, lười biếng duỗi thẳng lưng.
“Một đống phân”.
“...”
Lát sau từ trên đầu nàng truyền đến tiếng gầm gừ. “Một, đống, phân.”
“Kỳ lạ thật”. Mạnh Phù Dao dụi dụi mắt, khó hiểu nhìn chim lửa đã bị nấu chín, “Ngài nói muốn xem trình độ thêu thùa của ta, cũng không yêu cầu ta phải thêu cái gì, bây giờ ta thể hiện trình độ của ta cho ngài xem rồi, ngài đã hài lòng chưa?”
“Dù thế cũng không được thêu cái này!” Lão chim lửa nổi trận lôi đình.
“Có gì không được?” Mạnh Phù Dao lười biếng đáp, “Ngài không được coi thường một đống phân, phân cũng có vai trò của nó, ngài dám bảo nó không quan trọng không? Ngài dám bảo ngài có thể rời xa nó không? Ngài có dám nói rằng nếu như vật này không chịu ra ngoài ngài sẽ không khó chịu không? Ngài có dám nói rằng cơm ngài ăn hàng ngày nếu như không có thứ này để bón lúa thì lúa vẫn có thể phát triển khỏe mạnh, thuận lợi trở thành những hạt gạo thơm ngon để nấu thành cơm...”
“Ngậm miệng!”
Lão chim lửa tức giận quay đầu – để nàng nói tiếp thì đời này lão khỏi cần ăn cơm nữa.
Mạnh Phù Dao bình tĩnh nằm xuống, thuận mồm bổ sung thêm một câu quan tâm:
“Đừng kích động, cẩn thận huyết áp tăng cao, có điều may mắn là sắp mưa rồi, không sợ ngài lại cháy tiếp.”
Phải, sắp mưa rồi.
Mây trên trời đang di chuyển, những đám mây màu đen xám nặng nề trôi về đây, Mạnh Phù Dao thở dài một hơi - ở cùng với Lôi Động, quả nhiên “sấm đánh mưa rơi longt trời lở đất.”
Mạnh Phù Dao nằm bò trên hòn đá, hét về phía đối diện:
“Trưởng Tôn Vô Cực huynh xuống núi đi, trên núi không có chỗ ngủ đâu...”
Trưởng Tôn Vô Cực ngẩng đầu lên nhìn nàng cười, “Nàng ở đâu thì ta ở đó.”
Lôi Động nghe xong cảm thấy không hài long, quát: “Ngậm miệng! Không cho ngươi nói chuyện yêu đương với vợ của đồ đệ ta!”
“Lão gia à, ta không đủ tiêu chuẩn rồi”
Mạnh Phù Dao quay người, ngẩng đầu lên vô cùng thành thực nói, “Ta không đủ tiêu chuẩn để trởi thành một vị Hoàng hậu công dung ngôn hạnh hiền thục độ lượng của Đại Hãn.”
“Dã nhi nhà ta thích ngươi!”
Lão chim lửa tức giận nên trả lời hết sức ngắn gọn.
Mạnh Phù Dao cắn răng, từ bỏ ý định trao đổi với đống phân này, bỏ đi, quan tâm đến Thái tử dù sao cũng thoải mái hơn.
Nhưng mà do quang tâm Thái tử nên dần dần cũng thấy lòng không thoải mái, trên núi đá cũng chẳng có bao nhiêu cây, chỉ có vài cây thì đã bọ Lôi Động nhổ đi làm cho giường mất rồi. Phía dưới là thảo nguyên, cũng không có chỗ nào để trú ẩn, Trưởng Tôn Vô Cực ở nơi mà nàng vẫn có thể nhìn thấy được, chỗ đó chỉ là một nơi hơi lõm xuống cuae núi đá, căn bản không thể ngăn được mưa.
Mạnh Phù Dao lo lắng thấp thỏm nhìn trời, chỉ mong trời đừng mưa nữa, nhưng nàng vừa ngẩn đầu, lập tức trời bắt đầu có sấm, bụp bụp bốp bốp tiếng hạt mưa rơi xuống như là mưa đá, mạnh đến nỗi nàng căng thẳng nhắm mắt.
Trời mưa rồi.
Mưa mùa hè của thảo nguyên mạnh mẽ rơi xuống, lộp độp trút hết lên mặt đất, trên đầu Mạnh Phù Dao có cây, nhưng cũng rất nhanh bị ướt hết, nàng mau chóng yêu cầu Lôi Động: “Xuống núi tìm nơi nào trú mưa đi.”
Không cần. Lôi Động vô cùng thản nhiên đón nhận sấm sét.
“Lão phu chính là chọn thời tiết này để lên núi, sấm sét trên trời rrát có lợi cho võ công của ta.”
Có lợi đối với ông nhưng với ta thì không, Mạnh Phù Dao tức giận, Lôi Động liếc nàng, “Đây đối với ngươi cũng không phải là chuyện xấu, ngươi còn trẻ thì nên luyện tập gân cốt một chút, được liệt danh vào hàng ngũ Thập cường giả rồi, còn sợ chút mưa này sao?”
Không sợ mưa thì cũng phải sợ bị ướt chứ? Mạnh Phù Dao nhe răng nanh trợn mắt nhìn lão già lửa, sao có thể nói năng có chừng mực với lão già chết tiệt mang hình dáng đạo sĩ này cơ chứ - Phải trải qua rèn luyện tự nhiên! Phải trải qua tắm táp trong gió bão!
Chết tiệt!
Có thể thấy rằng lão già tuyệt đối là muốn rèn luyện nàng, nhưng mà không nhất thiết phải lôi thêm Trưởng Tôn Vô Cực vào đây chứ, hắn không mang theo hành lý, quần áo ướt rồi không có gì thay sẽ rất không thoải mái, nàng chỉ có thể bò lên đá quay về phía Trưởng Tôn Vô Cực hét lên: “Xuống núi... Xuống núi trú mưa đi... sẽ bị cảm lạnh đó.”
Trưởng Tôn Vô Cực hỏi ngược lại:
“Có lạnh không? Ta đi tìm áo mưa cho nàng.”
Mạnh Phù Dao nghe mà muốn cười, nơi đất rộng người trưa này phải đi đâu để tìm áo mưa đây? Vượt qua núi, có thể dưới núi có người, nhưng mà chỉ vì tìm áo mưa mà phải vượt núi? Thái tử điện hạ thật quá rảnh rỗi! Song ý cười vừa đến mép miệng lại chuyển thành mếu, nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Cực trong mưa không có gì che chắn, nàng đột nhiên lại chìm trong sự tức giận, giơ tay bẻ ngọn cây vứt vù vù xuống chỗ hắn, Trưởng Tôn Vô Cực đỡ lấy, cười với nàng trong màn mưa, cách xe như vậy cũng có thể nhìn thấy ánh sáng như sao tỏa ra từ trong mắt hắn.
Lôi Động “ai da”, cất lời: “Sao ngươi lại bẻ cây chắn mưa đi rồi? Ngươi không sợ ướt sao?”
Mạnh Phù Dao nhe răng âm u đáp:
“Dầm mưa mà, tiếp nhận món quà của tự nhiên mà, như thế là tiếp xúc thân mật nhất với sấm sét tự nhiên mà, sao lấy cái cây chắn làm gì? Hả? Ngài với ta cùng dầm!”
Không cần trú mưa, nhưng Lôi Động cũng bắt đầu “tình cảm” nhe răng nói chuyện, nàng giơ tay, lại hất cái giường của Lôi Động xuống núi, rơi xuống ngay dưới chân của Trưởng Tôn Vô Cực.
Lôi Động bùng lửa giận, tiếng gầm hét phẫn nộ to hơn cả tiếng sấm truyền xuống từ đỉnh đầu, “Ngươi vứt giường của ta thì ta ngủ ở đâu?”
Mạnh Phù Dao ngẩng đầu lên, trả lời càng to hơn: “Ngủ với ta!”
Lão già loạng choạng, đến quỳ với nàng quá...
Mạnh Phù Dao ngẩng đầu ưỡn ngực ánh mắt sáng ngời – Ta không đánh lại ngươi, ta “sấm”* chết ngươi thì thôi!
* “sấm” ở đâu chỉ việc nói to.
Cái đầu trọc của lão chim lửa vì ướt mà càng sáng hơn. Mạnh Phù Dao độc ác nhìn cái đầu đó, rất mãn nguyện vì diện tích với mưa của người ta lớn hơn so với mình.
Cách màn mưa một già một trẻ đấu mắt một lúc, mỗi người “hứ” lên một tiếng rồi quay đầu về hai hướng ngược nhau, Mạnh Phù Dao quay đầu không nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Cực đâu nữa, vừa ngạc nhiên lại thở một hơi nhẹ nhõm, nghĩ rằng dù sao Lôi Động cũng không đến mức hại Trưởng Tôn Vô Cực, nàng muốn trốn thoát từ trong tay Lôi Động cũng không hề dễ, huynh ấy có trông chừng cũng không cần gấp, mau chóng xuống núi trú mưa là chuyện bình thường.
Lôi Động quay đầu đi, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên đánh một chưởng xuống núi, phát ra tiếng vang ầm ầm, bụi đá bay mù mịt, những hòn đá lớn nhỏ bắn ra tứ phía, trong chớp mắt năm đấm to bằng cái bát đã làm cho núi đá bị lõm vào một hố lớn, Lôi Động đấm tiếp vài quyền, cái hố lớn càng ngày càng sâu, lão lại có thể dùng quyền bằng tay trần “đấm ra” một cái hang động ở trên núi.
Do thân dưới cuae Mạnh Phù Dao không động đậy được, nàng giơ tay đẩy hòn đá đang chắn đường ra, ánh mắt đầy tức giận nhìn Lôi Động, mắng: “Đúng là con tê tê!”.
Lôi Động lại đột nhiên giơ tay túm lấy nàng, để vào trong hang, “Được nuông chiều từ bé! Ngủ đi!”
Một lúc sau lão lại ném Nguyên Bảo đại nhân vào đó.
Mạnh Phù Dao rên rỉ, run rẩy vì quần áo bị ướt, nhìn lão già đầu đội trời chân đạp đất đang ở dưới trời mưa như trút nước cộng với “Vũ điệu điên cuồng của rắn vàng”, chiếc đầu trọc sáng bóng đón nhận lấy từng đợt sấm từ trên trời khiến nàng không chịu nổi, vô cùng thương xót làu bàu:
“Chiến Bắc Dã đáng thương...”
Nghỉ ngơi một hồi, đột nhiên nhìn thấy đằng trước có một bóng người lướt qua, Mạnh Phù Dao thò đầu xuyên qua màn mưa, lúc này chợt cau mày lại, sao Trưởng Tôn Vô Cực lại trở về rồi?
Dưới nách hắn hình như kẹp một vật gì đó, hắn đi xuyên qua màn mưa giống như một cơn gió, ngẩng đầu lên, ném vật đó qua chỗ nàng.
Mạnh Phù Dao giơ tay đón lấy, là một chiếc áo mưa, phía trong áo mưa bọc một túi đồ, trong túi đồ có bộ y phục sạch sẽ của nữ nhân du mục, y phục giày dép đều đầy đủ cả, thậm chí... ngay cả nội y cũng có nốt.
Mạnh Phù Dao trợn mắt lặng nhìn cái dùng để bó ngực của nữ nhân thảo nguyên một lúc lâu, một đống màu hồng hồng...
Nhìn một lúc lâu nàng mới nghĩ ra, Trưởng Tôn Vô Cực lấy ở đâu ra bộ y phục này> Hắn phải chạy trong mưa gió tầm tã bao nhiêu dặm mới tìm thấy một cái nhà? Hoặc là hắn vừa vượt qua ngọn núi này, để tìm cho nàng một bộ y phục sạch sẽ?
Rõ ràng biết rằng nàng đã đạt đến trình độ cho dù bị mưa ướt thì cũng không vấn đề gì, chỉ là bộ y phục ướt sau khi hong khô mặc lại sẽ không thoải mái lắm mà thôi, vậy mà hắn vẫn còn bất chấp đêm tối mưa gió chạy hàng chục dặm, chỉ bởi vì muốn tìm cho nàng một bộ y phục thoải mái.
Có một người, không vì sự mạnh mẽ của nàng mà lơi lỏng chăm sóc bảo vệ nàng, trong đáy lòng người đó cho dù nàng có đôi cánh bay cao đến đâu, dù là thẳng đến tận trời xanh, thì vẫn sẽ mãi mãi chỉ là cô gái nhỏ bé mà người ấy có trách nhiệm phải chở che.
Mạnh Phù Dao mân mê bộ y phục, nhìn về phía đối diện, Trưởng Tôn Vô Cực đang cười trong màn mưa, thấy nàng nhìn về phía mình bèn khoác áo mưa lên ngồi xuống, nhưng cả người sớm đã bị ướt sũng, mặc hay không mặc cũng không có gì khác nhau nữa. Mạnh Phù Dao khẽ thở dài, nghĩ đến vị Thái tử “Kim tôn ngọc quý” từ lúc đi theo nàng chỉ toàn phải chịu khổ, mà đáng ra với thân phận của mình thì hắn sẽ không phải trải qua. Phải ngủ ngoài trời, phải ăn món dân dã, phải dầm mưa, phải chịu đánh, phải liều mạng chạy điên cuồng trong mưa để tìm một bộ y phục, phải làm những việc mà ngay cả các nam tử đang theo đuổi nữ tử khác cũng không làm được... đúng là mệnh khổ.
Trong màn mưa mù mịt, hai người nhìn nhau, một người ý cười an ủi, một người vì tự trách nên buồn phiền, nhìn thật tình tứ, tràn đầy tình thương mến thương, Lôi Động cảm thấy không vui, lấy thân mình làm tấm cửa ngăn cách ánh mắt của hai người:
“Không cho nhìn trộm!”
Mạnh Phù Dao cũng không nói gì, đánh giá lưng của lão một lúc, lười biếng nói:
“Lão gia à, thảo nào ngài chê ta thân hình không đủ chuẩn, ngài nhìn xem, mông thật lớn mà.”
...
Cửa chắn lập tức di chuyển ra chỗ khác, lão già lần nữa bại trận...
Mưa rơi tới hơn nửa đêm, đến khi trời tờ mờ sáng mới dứt. Sáng sớm, những hạt nước như viên trân châu lăn chảy trên các phiến đá, không khí trong lành sảng khoái thật thích, ống tay áo của Trưởng Tôn Vô Cực bay bay, thần sắc hắn sảng khoái, vẫy vẫy tay chào:
“Chào buổi sáng.”
Mạnh Phù Dao ngước lên nhìn hắn, cảm thấy trên thế gian này có một loại người, cho dù rơi vào trạng thái nhếch nhác thảm hại thế nào vẫn duy trì phong thái tao nhã cao quý, dầm mưa một đêm mà giống như ngâm mình trong nước nóng cả đêm, không giống nàng, rõ ràng được trú trong sơn động, cũng đã thay quần áo sạch sẽ, trải qua một đêm mưa gió liền “nhăn thành một đống”.
Lôi Động nhếch mũi lên trời hừ hừ, coi như là đã trả lời Trưởng Tôn Vô Cực, lại lần nữa xách một người một chuột lên tiếp tục lên đường, Nguyên Bảo đại nhân nước mắt giàn giụa lười biếng không muốn đi – ta đói!
Mạnh Phù Dao rất không có lương tâm chỉ vào Lôi Động – là lão già muốn đi.
Nguyên Bảo đại nhân chạy hết vận tốc đến tìm lão Chim lửa, lão già sấm “Hửm?” một tiếng, phẫn nộ quát: “Bánh hôm qua ta cho ngươi tại sao không ăn? Đáng đời!”
Mạnh Phù Dao khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nhìn trời: “Chuột mập này đã từng cứu Đế quân Đại Hãn một mạng, lúc ở Đại Hãn, tiền lương một ngày trong cung của nó tương đương với một trăm hai mươi lượng bạc trắng, không ngờ hôm nay lại phải chịu thảm cảnh bị ngược đãi đến chết đói dưới tay Sư phụ của Đế quân Đại Hãn, đúng là vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván...”
Lão già nghe được một nửa liền moi đồ trong túi, móc ra một quả màu trắng trắng giống như quả Phục Linh, Nguyên Bảo đại nhân vừa nhìn thấy mắt lập tức phát sáng, chạy đến cướp lấy rồi chạy, Mạnh Phù Dao nhìn mà ánh mắt sáng quắc, bắt đầu đánh giá lại Sư phụ của Đế quân Đại Hãn bằng ánh mắt khác, cảm thấy hình như trên người của lão già này có rất nhiều thứ tốt? Không cướp thì không có, mà cướp rồi cũng không thể cướp hết, tốt nhất là nên bồi dưỡng tình cảm với lão trước để lão moi hết những đồ quý giá ra coi như phí tổn thất cái đã.
Đợi vơ vét sạch sẽ tài sản của lão rồi, thì tiếp tục vơ vét đồ đệ của lão, Mạnh Phù Dao cắn ngón cái, cười đến là gian tà.
Ngày thứ hai, học thuộc “Nữ giới”, “Nữ tắc, “Nữ huấn” – những quyển sách này được viết từ trăm nghìn năm nay để đánh giá và tẩy não nữ tử hiền đức.
“Nữ Giới, bảy bài – Bi Nhược, Phụ Nữ, Kính Cẩn, Chuyên Tâm, Khúc Tòng, Thúc Muội”. Mạnh Phù Dao bị Lôi Động xách vào trong một cái lều, uống trà của dân du mục, ôm sách lớn tiếng đọc, “Thức khuya dậy sớm, sớm khuya không được e ngại; chăm chỉ làm việc, không ngại khó khăn, chuyên tâm nghiêm túc... Ây da, thật là buồn ngủ.”
“Không được ngủ!” Lão giáo sư họ Lôi giơ cái dép của mục dân lên, cặp mày ngang của lão đằng đằng lửa giận, “Hôm qua ngươi ngủ nhiều nhất, giờ còn muốn ngủ!”
“Cho một chút tinh thần đi...” Bạn học họ Mạnh giơ tay càu xin, “Cà phê, trà, thuốc lá, kim ghim, nến... đều được, nội dung này thật sự ru ngủ người ta mà.”
Lôi giáo sư không thèm để ý nữa, nữ tử này toàn nói ra những từ kỳ lạ, không cẩn thận sẽ bị đánh lạc hướng mất.
“Thật ra ta cảm thấy...”, Mạnh Phù Dao lật sách vang lên tiếng loạt xoạt, “Cùng một quyển sách, nhưng với những người khác nhau lại có tác dụng khác nhau, ví dụ quyển Nữ Giới này, ta lại nhìn thấy võ công trong đó.”
“Hả?” Lão già si mê võ nghệ nào đó lập tức cảm thấy hứng thú.
“Chuyên tâm nghiêm túc, bên tai không có tiếng ồn, chuẩn lắm!” Mạnh Phù Dao tràn trề hưng phấn tổng kết lại, “Người luyện võ kỵ nhất là tinh thần không tập trung, vì những thứ thâm nhập từ ngoài vào, nếu như lúc tinh thần thanh tĩnh, chỉ thoáng nghe mấy tiếng kỳ lạ là đã có cảnh giác, là âm thanh làm kinh động thì sẽ làm cho nội khí đâng lên, còn nếu là tiếng ồn thì sẽ làm nội khí hạ xuống...”
“Ấy ấy.”
Lão già nghe đến mức mắt sáng dị thường, gật đầu lia lại cũng tổng kết lại nói: “Lời này không sai, còn có nếu như là tiếng nứt vỡ, nội khí sẽ bị áp xuống, còn nếu như là hòa âm, nội khí chậm lại.”
“Lời này quá hay!”
Mạnh Phù Dao vỗ tay khen ngợi, “Vẫn còn nữa...”
“Quá chính xác...”
“Cái đó đó...”
“Ối à, quá chuẩn luôn...”
Nửa giờ đồng hồ trôi qua... một giờ đồng hồ trôi qua... lại hai giờ đồng hồ trôi qua...
“Chúng ta cứ thảo luận thứ này làm cái gì?” Một lúc lâu sau Lôi Động cuối cùng cũng tỉnh ra, “Học thuộc sách! Học thuộc sách!”
Mạnh Phù Dao bày vẻ mặt vô tội nhìn lão, “Không có kỹ thuật với không có sự chỉ đạo giáo dục bổ sung, là một sự bó buộc bóp nghẹt tàn nhẫn đối với trí thông minh và tư duy sáng tạo của trẻ em, ta yêu cầu dùng những loại sách phổ cập khoa học khác để cùng đọc, nhằm nâng cao hiệu quả học tập và hứng thú của học sinh.”
Lôi Động trợn mắt nhìn nàng, Mạnh Phù Dao phiên dịch: “Lão già, cho một ít tiểu thuyết đam mĩ*, tiểu thuyết Quỳnh Dao, truyện tranh cùng với sách bỏ túi ra đây để đổi khẩu vị đi...”
* Tiểu thuyết đam mĩ: tiểu thuyết có nội dung nói về đồng tính nam – nam.
Lão sấm đã hiểu, nhìn nàng một lúc, lôi từ trong người ra một quyển sổ nhỏ, nói: “Thấy ngươi vẫn còn có chút kiến giải, cho phép ngươi sau mỗi giờ học thuộc “Nữ Tắc” có thể xem quyển này trong một khắc, phải có ý kiến của riêng mính, không có ý kiến sẽ bị thu hồi.”
Mạnh Phù Dao nhận lấy, thâm tình cười với lão ta: “Ngài yên tâm, so với Nữ Tắc, sách nào cũng có chút mùi vị của H văn* mà.”
* Văn H: Từ lóng chỉ loại văn miêu tả cảnh “nóng”, H
Nàng đi xem văn H đây, về cơ bản xem được hai giờ văn H, đọc một khắc “Nữ Tắc”, trước khi Lôi Động nổi giận, nàng lập tức thảo luận với lão cảm nhận sau khi xem, cứ thảo luận rồi thảo luận, Lôi Động néo việc học ra sau ót luôn.
Tối đến Mạnh Phù Dao thắp đèn, tràn trề hưng phấn nói muốn tiếp tục ra sức học “Nữ tắc”, Lôi Động trong lòng mừng rỡ, khen ngợi hết đỗi, Mạnh Phù Dao châm đèn cho trận chiến buổi đêm, đọc đến khuya thì ngẩng đầu, nhìn thấy ngoài túp lều nơi xa xa có một đống lửa. Đột nhiên nhớ đến hôm nay đã lừa được bí quyết võ công của Lôi Động bằng việc học quên ăn quên ngủ, cũng quên luôn cả Trưởng Tôn Vô Cực luôn đi theo nàng, nghĩ nghĩ rồi nhìn Lôi Động đang nằm ngang chắn cửa lều, nàng không dám giơ tay lên vì sợ lại bị điểm huyệt, bèn nhẹ nhàng di chuyển đèn đến gần, mượn ánh đèn dầu chiếu thân hình mình lên tấm lều trại, người ở xa kia lập tức ngẩn đầu lên. Mạnh Phù Dao cười cười, biết rằng với chất liệu vải của lều này người nọ có thể nhìn thấy bóng nàng trên lều.
Mạnh Phù Dao đối diện với tấm vải lều, làm tư thế vuốt đầu, xoa xoa đầu người nọ, huynh rất ngoan.
Nàng lại giơ tay chỉ chỉ vào sách – Lão già ngây thơ, sớm muộn cũng có ngày bà đây lừa lão đến cái quần lót cũng không còn.
Nàng lại tiếp tục vui vẻ vẩy quần áo, làm tư thế giũ nước, hỏi người nọ - Tối qua bị ướt mưa, huynh không bị cảm lạnh chứ?
Qua một lúc, trên vai của chiếc bóng nhỏ trong lều xuất hiện một cục bông nhỏ màu đen trưng ra bộ dạng đang ăn – chủ tử à, ta có đồ ăn ngon lắm.
Sau đó cục bông màu đen đó làm tư thế đập tay vào Mạnh Phù Dao – chủ tử à, nàng ta rất tốt, người yên tâm.
Rồi nó làm một tư thế đau buồn tự sướng – ta làm sao có thể đẹp trai như thế này cơ chứ hahahaaaaaaaa...
Bóng hình nhỏ nhắn lập tức “binh” một tiếng, đánh cục bông kia lăn xuống, rồi làm tư thế buồn nôn...
Trên tấm lều bằng da đang chiếu một bộ phim câm, ở chỗ cách chiếc lều xa xa, nam tử ngồi khoanh tay ôm đầu gối trên sườn núi vui vẻ ngắm nhìn, hương cỏ đêm những ngày đầu hạ phảng phất khắp cả không gian, côn trùng kêu rả rích râm ran, ánh sao trên trời như bị vỡ vụn sa xuống mặt đất, vậy mà không sáng bằng ánh mắt của nam tử đang ngồi kia.
Đó là sự tinh tế của nàng ấy, sự dịu dàng của nàng ấy, dành riêng cho hắn, chỉ thuộc về hắn, khiến hắn nhìn chăm chú không thôi.
Một lúc sau hắn nhẹ nhàng nằm xuống, hai tay gối sau đầu, nhìn lên bầu trời cao xa, lộ ra một nụ cười say đắm,
Ngày thư ba, học nấu ăn.
Thực ra đối với môn này Mạnh Phù Dao hoàn toàn không nhất thiết phải học, tài nghệ nấu ăn của nàng tuyệt đối đạt yêu cầu, nhưng nàng không định sẽ đạt tiêu chuẩn “Hoành hậu Đại Hãn” trong mắt Lôi Động, để cho lão múa bút “không đạt tiêu chuẩn” mới là mục tiêu cuối cùng của nàng.
Kiên trì với mục đích này, Mạnh Phù Dao làm nổ ba cái nồi của nhà du mục, phá đi cái lò duy nhất của người ta, làm cháy luôn cả lều nhà người ta, lúc Lôi Động vẫn đang bận rộn bồi thường, nàng đã làm ra một đống thức ăn từ hình dạng đến hương vị đều vô cùng thử thách sức chịu đựng của người khác, Lôi Động nhìn đống thức ăn đó gầm gừ một lúc, mang tất cả vứt cho Nguyên Bảo đại nhân.
Nguyên Bảo đại nhân hớn hở nhận lấy, miệng nói “rất tốt”, mở túi hành lý bọc đống đồ vào, hò dô ta kéo túi đồ ra ngoài mang tặng cho chủ tử nhà mình.
Một người một chuột nấp trên sườn núi mở gói đồ bọc đầy thức ăn ra, gỡ bỏ những thứ kinh khủng ở phía ngoài, bên trong là thức ăn thơm ngon nóng hầm hập chưa đầy tâm huyết của Mạnh Phù Dao, chủ tớ cùng tận hưởng, chia nhau ăn, sau sườn núi không ngừng bay ra những khúc xương to nhỏ, Mạnh Phù Dao tràn đầy đau buồn nhìn về phía xa ấy, gặm miếng bánh cứng, dùng sự tưởng tượng và nước miếng cùng bọn họ ăn cơm dã ngoại.
Lôi Động cắn bánh, hoài niệm bữa chim nướng của Trưởng Tôn Vô Cực ngày đầu tiên, Mạnh Phù Dao lộ ra ánh mắt khinh thường – thức ăn của ta mới được gọi là thức ăn ngon, nhưng không cho lão ăn, ta thà cắn bánh cứng với lão còn hơn!
Một lúc sau Nguyên Bảo đại nhân trở về, đeo một cái bao nhỏ, kéo kéo y phục của Mạnh Phù Dao, một người một chuột lén lút quay người, Nguyên Bảo đại nhân vụng trộm mở gói đồ ra, bên trong có một cái đùi sáng bóng ánh dầu, Trưởng Tôn Vô Cực đã bóc đi lớp nước khoai sọ cháy khét mà Mạnh Phù Dao cố tình bôi lên, lộ ra một cái đùi thơm giòn, còn chu đáo lọc luôn xương rồi, hương thơm ngào ngạt vất vít, thức ăn được bọc bằng hai lớp vải lụa đẹp đẽ mang về cho Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao cầm cái đùi mà nước mắt ràn rụa, nghĩ rằng Thái tử điện hạ tốt bụng lắm thay, lúc nào cũng không quên nàng, chìm trong say đắm một lúc, đang cầm lấy định ăn thì bỗng một cái tay đầy lông thò ra cướp mất: “Thứ gì mà thơm thế!”
Mạnh Phù Dao chồm lên hét: “Lão già kia, dám cướp thức ăn tận miệng hổ hả!”
“Hừ!” Lôi Động phẩy tay áo.
“Cút!” Mạnh Phù Dao vừa giơ nón tay liền đâm đến.
“Bốp...”
“Bang!”
Trong lều khói bụi mù mịt, một loạt những tiếng bùm bùm bốp bốp cực lớn phát ra, xô chậu bát đũa thảm trải bay tứ tung, lúc bị bay đi đã không thể phục hồi hình dạng ban đầu được nữa, tiếp đó là mấy tiếng roạt roạt, lều cũng bị rách ra luôn rồi. Một lúc sau, đống bụi đang bay thẳng lên trời thưa dần, lộ ra dáng đứng chống nạnh của Lôi Động, Mạnh Phù Dao đang dang rộng tay chân nằm trên mặt đất, nàng thừ người ra nhìn trời, ánh sáng từ trong mắt nhanh chóng tan đi.
Nguyên Bảo đại nhân lo lắng đi nhặt đồ, Mạnh Phù Dao lẩm bẩm nói: “Đừng nhặt... đừng nhặt... rơi rồi... rơi rồi...”
Lôi Động ôm vai cười, bộ dạng rất mãn nguyện: “Ngươi cái gì cũng không đạt, được cái võ công cũng không tồi, xứng với Dã nhi của ta.”
Mạnh Phù Dao không để ý đến lão, mất một giờ để phục hồi lại, “gào” một tiếng lại xông đến.
“Bốp...”
“Bang!”
...
Một lúc sau, Lôi Động nói với Mạnh Phù Dao đang rã rời lần nữa: “Ai dà, tư chất không tồi nha, võ công trong quyển sổ hôm qua đưa cho ngươi, hôm nay ngươi áp dụng khá tốt”, lão tấm tắc khen, “Ngoại trừ Dã nhi nhà lão ra, ngươi là người thứ hai có thể dùng câu “ngày tiến bộ vượt bậc để hình dung”.”
Lần này lão nghiện luôn rồi, ánh mắt lấp lánh nháy nháy với Mạnh Phù Dao: “Đến đây, tiếp đi.”
“Đến thì đến!”
“Bốp...”
“Bang!”
...
Nguyên Bảo đại nhân chìm trong khói bụi, chạy ào vào lòng Thái tử điện hạ như một cơn gió... bà cô đó điên rồi điên rồi...
Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng vuốt ve nó, ngẩng đầu nhìn bầu trời không trăng không sao... nàng ấy muốn nâng cao bản thân như vậy, nhất định là sẽ không bỏ lỡ cơ hội để lấy tất cả đống bảo bối, ngay cả Lôi Động cũng dám mang ra để luyện tập, có thể thấy, nếu cứ tiếp tục luyện với kẻ xếp thứ ba trong Thập cường giả, nàng ấy nhất định sẽ tiến bộ vượt bậc... nàng ấy sẽ cách mục tiêu càng ngày càng gần.
Cũng sẽ... cách hắn càng ngày càng xa.
Ngày thứ tư, học nữ công.
Đoàn người đã đi ra khỏi địa phận thảo nguyên, ở nhờ trong một thôn nhỏ trên núi.
Mạnh Phù Dao cầm một cái kéo thao tác dưới ngọn đèn dầu, thể hiện ra khí phách anh hùng “Phá Cửu Tiêu” với một cuộn vải, loẹt xoẹt loạt soạt một hồi :chia rẽ lôi kéo”, Lôi Động quay lưng vào nàng luyện công, nghe âm thanh xác định đúng là nàng đang làm việc thì mãn nguyện gật đầu.
Một lúc sau lão luyện công xong, đứng dậy sải bước ra ngoài thám thính, lão già sấm đi đường luôn ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt chỉ quét quanh những thứ có độ cao từ ngực mình trở lên, thế nên cứ có cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng lại không thấy chỗ nào không đúng.
Nhà vệ sinh ở phía Đông của phòng, Lôi Động bước nhanh đến đó, phía sau dần dần có những đứa trẻ đi theo, càng theo càng nhiều, ở sau lưng lão chỉ chỉ chỏ chỏ cười khúc khích, lão già vừa quay người, đám trẻ lại rú lên một tiếng rồi tản ra, lão già quay đầu lại, bọn trẻ lại ầm ĩ lẽo đẽo theo tiếp.
Lão già nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ do khí chất của mình quá mức xuất chúng, thế là cũng không suy nghĩ gì nhiều nữa.
Anh hùng, đã định phải làm bạn với cô đơn!
Vị “anh hùng cô đơn” tiến vào nhà xí, lần này thì phải cúi đầu gập lưng để cởi quần, đầu vừa cúi.
“Rào...”
Lão chim lửa phẫn nộ làm cho nhà xí thấp bé làm bằng cỏ chấn động lung lay đến ba lần, chuồng xí đơn giản ở quê người ta đắp lên làm sao có thể chịu được tiếng gầm như sư tử hống của Lôi Động lão gia, “rầm” một tiếng liền bị đổ sụp xuống, đập vào hố xí, phân bắn tung tóe, đến mức cả người lão đều dính đầy phân.
Một lúc sau, một ngọn lửa như gió bay vào trong phòng, tiếng gầm bay đến tận chín tầng mây: “Mạnh! Phù! Dao!”
Lão già giũ áo khoác của mình, cũng đã mất đi năng lực biểu lộ chính xác cơn giận trong lòng – áo khoác màu lửa đó của lão bị Mạnh Phù Dao dùng kĩ thuật cắt vá điêu luyện sắc sảo cải biến xong rồi, vạt áo xẻ nghiêng, khổ vải nghiêng, đuôi cá, tua rua, trên đây tua rua còn dính đầy những thứ màu vàng vàng...
Thế này còn thôi đi, mấu chốt là ở vạt áo đó, Mạnh Phù Dao may ở trên đó một vật trông giống cái túi – Do nàng tự tay cắt, dùng chất liệu nhẹ nhất, lão già khinh suất, không phát hiện ra.
Thế là Lôi Động đại nhân vừa nãy mặc váy đuôi cá, trên mông đeo một cái khẩu trang thời cổ đại đi nhà xí...
Tiếng sư tử hống vẫn chưa dứt, Mạnh Phù Dao run tay cắt lìa một phát...
Đại chiến lần thứ N của người hùng sư tử và mẹ hổ lại tiếp tục bắt đầu...
“Bốp...”
“Bang!”
...
Ngày thứ năm, học lễ nghĩa.
Lúc này một màn truy đuổi đơn thuần đã biến thành một trận chiến kịch tính.
Mấy người Vân Ngấn cuối cùng cũng đuổi kịp rồi.
Ngày đầu tiên Lôi Động chạy với tốc độ chạy quá nhanh, lúc đó chỉ có Trưởng Tôn Vô Cực là người đầu tiên đuổi kịp, bây giờ Vân Ngấn mang theo Nhã Lan Châu cùng tất cả hộ vệ đuổi đến đây, không thiếu một người nào.
Ngày đầu tiên bị bắt cóc, Mạnh Phù Dao muốn bảo Trưởng Tôn Vô Cực đi bảo vệ Nhã Lan Châu trở về Khương Vương thành, Trưởng Tôn Vô Cực nào có chiu rời xa nàng? Hắn bèn để Ẩn vệ của mình đi hộ tống, Ẩn vệ của hắn cùng với hộ vệ của Mạnh Phù Dao đều không chịu bỏ mặc chủ tử để đi đường khác, cuối cùng là Vân Ngấn quyết định đuổi theo đến cùng, bởi vì tuy rằng nơi đây nằm trong vùng nóng như lửa của núi Mê Tung, nhưng do cách Khương Vương thành rất gần, tuyến đường đi được thống nhất, đám người quyết định đuổi theo rồi len lén cướp Mạnh Phù Dao, sau đó tách quân đi Khương Vương.
Bọn họ người đông, lại còn phải chăm sóc người bệnh, tất nhiên là chậm hơn rất nhiều.
Lôi Động không thèm để ý, trong mắt của kẻ mạnh nhất, đại đa số người trên thế gian này chỉ là những con kiến, mà đã là kiến, một con với rất nhiều con cũng chẳng có gì khác biệt.
Đương nhiên cũng có mấy người không tính là kiến, nhưng mà trong tay lão xách Mạnh Phù Dao rồi, chẳng ai có thể chắc chắn cướp được Mạnh Phù Dao từ trong tay Lôi Động, nhưng mà cũng chẳng có ai cam tâm rời đi, thế là như đàn ruồi đàn châu chấu xông lên.
Lôi Động túm Mạnh Phù Dao đang ở trong phòng đi học lễ nghĩa, Trưởng Tôn Vô Cực ở khoảng cách ngoài mười trượng nghe thấy tiếng động, đám người ở khoảng cách hơn mười lăm trượng cũng nghe thấy tiếng động.
Mạnh Phù Dao nhìn thấy mọi người đều đã đuổi kịp rồi, bất đắc dĩ cũng được an ủi, bất luận thế nào Ẩn vệ cũng sẽ chăm sóc tốt cho Trưởng Tôn Vô Cực, mấy ngày nay nhìn hắn ăn gió nằm mưa, lòng nàng cũng thấy không nỡ.
“Đi đứng phải thế này!”
Lôi Động mời một vị phu nhân đã già đến làm mẫu cho Mạnh Phù Dao, “Phải liễu yếu đào tơ, phải thướt tha...”
Mạnh Phù Dao nhìn vị “Liễu yếu” mặt đầy nếp nhăn ngực xệ đến bụng bụng xệ đến gối, một lúc sau mới đáp:
“Liễu mà dài như thế này, người trong thiên hạ chết hết cho rồi.”
“Phong thái bước đi! Phong thái bước đi!”
Lôi Động trợn đôi mắt trâu, “Không phải thảo luận dáng người của ta!”
“Hứ,” Mạnh Phù Dao xòe tay ra, ngài không giải huyệt cho ta, ta làm sao có thể thể hiện phong thái bước đi cho ngài?”
Lôi Động chớp chớp mắt, giơ tay giải huyệt nửa người dưới cho nàng, Mạnh Phù Dao vẫn chưa kịp vui mừng thì Lôi Động đã điểm huyệt nửa người trên của nàng.
“Đi cho ta xem.”
Lão già híp mắt lại đợi kiểm nghiệm thành quả.
Mạnh Phù Dao nở nụ cười hở nửa hàm răng theo cách vừa mới học với lão, đứng dậy thướt tha bước ra ngoài.
Trưởng Tôn Vô Cực đang ngồi trên đỉnh một hòn đá ở chỗ xa xa bắt đầu ho mãi không thôi.
Ở dưới sườn núi Vân Ngấn ngẩng đầu nhìn cũng loạng choạng.
Diêu Tấn đập đầu vào cây vang lên tiếng binh binh binh.
Nguyên Bảo đại nhân nhanh như bay chạy đi tìm dây thừng chuẩn bị tự vận.
Một lúc sau, Lôi Động không thể chịu đựng được nữa hét lên: “Đứng lại!”
Mạnh Phù Dao xoay người, nhìn thấy lão già đang lấy tay che mắt, đầu nàng ngẩng lên trời nước mắt lăn dài khóc than:
“Dã nhi à, mắt con nhìn kiểu gì vậy... Một con hổ mẹ còn tao nhã hơn nàng ta.”
...
Ngày thứ sáu, dọc đường đi qua thôn dã trên núi, cuối cùng đến được một thành trì tương đối phồn hoa, nói là tương đối phồn hoa chứ so sánh với Vô Cực, Đại Hãn thì cũng chỉ là quy mô của huyện thành nhỏ, đây là thành trì cách núi Mê Tung gần nhất, bởi vì mùa kiếm tìm bảo vật sắp đến gần, trong thành người đi lại nườm nượp, đa số là những người luyện võ mang đao đeo kiếm. Phù Phong tuy rằng phân thành ba bộ tộc lớn, giữa các bộ tộc lớn không can thiệp lẫn nhau, nhưng mà dù sao cũng ở trong cùng một nước, vẫn có sự liên hôn cho đời sau giữa các bộ tộc, sự đối đầu giữa các bên cũng không phải là quá nông. Bình thường tuy rằng lãnh thổ của ai người ấy canh giữ, song đến mùa tìm kiếm bảo vật lại cho phép các bộ tộc cùng tham gia, dù sao ở vùng núi Mê Tung dị vật thật sự rất nhiều, người không đông có khi lại dễ xảy ra chuyện.
Các khách điếm trong thành cơ bản đã kín hết phòng, Lôi Động dường như không hề có hứng thú đối với việc ở khách điểm, trực tiếp xách Mạnh Phù Dao chạy đến thành tây.
Lão dường như rất thuộc địa hình ở đây, hết quẹo lại rẽ đi qua mấy cái ngõ hẻm, đột nhiên hét lên: “Đến rồi.”
Mạnh Phù Dao ngẩng đầu lên nhìn, bên trên biển màu hồng là dòng chữ lớn màu đỏ “Nhất Dạ Hoan”*, trên cửa còn treo một cái váy thêu hoa màu sắc sặc sỡ, trên váy còn thêu xuân cung đồ**.
*Nhất Dạ Hoan: một đêm vui vẻ
**Xuân cung đồ: tranh minh họa chuyện phòng the.
Kỹ viện.
Lão chim lửa chỉ mong rèn cho nàng một phát đến đích luôn, bèn ném nàng vào kỹ viện học “Ngọc nữ tâm kinh, mười tám phương pháp trên giường.”
Lão đứng trong khoảng sân nhỏ xoa xoa cái đầu trọc, vị ma ma vừa mới nhìn thấy cả một đoàn người hùng hổ lao vào kỹ viện thì sợ hãi ra tiếp đón, lão chim lửa đưa cho bà ta một thỏi vàng to trước khi làm cho bà ta bị sốc bởi giọng nói oang oang: “Gọi tất cả cô nương biết lấy lòng đàn ông nhất, phong lưu nhất, kiều diễm nhất ở chỗ bà ra đây, xếp thành mười tám đôi, biểu diễn trực tiếp, bọn ta muốn học!”
“Ai muốn học cơ...” Ma ma đang nâng cục vàng trên tay ngớ ra.
“Nàng ta!” Lôi Động đẩy Mạnh Phù Dao lên phía trước, “Dạy nàng ta! Ngay! Luôn! Lập tức!”
Một màn truy đuổi sứt đầu mẻ trán không kết thúc bắt đầu.
Lôi Động ở phía trước vung chân chạy, Trưởng Tôn Vô Cực đuổi theo một bước cũng không nhường, hai người sử dụng khinh công, Lôi Động mười mấy năm tu luyện chân khí, ngoài thời gian duy trì lâu dài ra, luận về thân pháp thì hết sức nhẹ nhàng, nhưng vẫn không bằng Trưởng Tôn Vô Cực, hai người một trước một sau, từ đầu đến cuối duy trì khoảng cách năm trượng.
Thủ pháp phong huyệt của Lôi Động vô cùng đặc biệt, chân khí ở nửa thân dưới của Mạnh Phù Dao bị lão điểm huyệt, nửa thân trên thì hoạt động bình thường, lão dường như đã tính trước rằng Mạnh Phù Dao tuyệt đối sẽ không chuối chịu bò bằng hai tay mà đi.
Mạnh Phù Dao đương nhiên không chịu bò, nàng đến lúc này cũng không sốt ruột gì nữa rồi, lão bắt ta, được, ta chọc chết lão, khiến lão có hối cũng không kịp.
Ngày đầu tiên, học thêu thùa.
Lão chim lửa giải huyệt trên người Mạnh Phù Dao, vứt một túi đồ qua đó, nàng mở ra xem thì thấy bên trong đầy đủ khung thêu kim thêu chỉ thêu, hóa ra lão sớm đã có chuẩn bị sẵn sàng.
“Hôm nay ngươi phải thêu được thứ gì đó”. Lôi Động cất giọng vang to, sắp xếp, “Đợi ta có thời gian sẽ mời người đến dạy ngươi.”
Tiếp đó lão vẫy vẫy tay áo, tìm một cái cây để ngồi lên, sau đó lại làm đổ mấy cái cây đáng thương trên núi đá, cắt lấy cành cây rồi lấy lá cỏ rải lên làm thành hai chiếc giường, nằm xuống một cách vô cùng thoải mái.
Mạnh Phù Dao túm lấy đống đồ, yêu cầu: “Cái đê đâu?”
“Thứ gì cơ?” Lôi Động trợn mắt.
“Thứ để đeo trên tay, phòng kim đâm vào tay ấy.”
Mạnh Phù Dao buông đống đồ ra, “Không có thứ này ta không làm, lão phải biết rằng, sau này nếu người ta nhìn thấy ngón tay Hoàng hậu tương lai của nhà lão mà toàn lỗ do bị kim đâm, họ sẽ nói ta không đủ công dung ngôn hạnh, sẽ khiến đồ đệ bảo bối của lão mất mặt lắm đó.”
Lôi Động ngẫm nghĩ một hồi, việc liên quan đến thể diện của đồ đệ bảo bối không thể coi nhẹ, nghĩ một lát rồi lôi từ trong túi ra một chiếc nhẫn ngọc, hỏi:
“Cái này chắc cũng được chứ?”
Mạnh Phù Dao không hề khách khí cầm luôn, chiếc nhẫn ngọc màu đen cực lớn, ở giữa có một đường dài màu vàng kim như ẩn hiện, tia sáng rực rỡ giống như một đôi mắt mở một nửa nhắm một nửa, nhìn là biết không phải vật bình thường, nàng vẫn luôn làm theo tín điều “Muốn kẻ địch chịu thiệt một phần thì ta phải được lợi một phần", lập tức không do dự khẽ lắc lắc rồi đeo vào tay: “Được!”
Nàng ngồi trên hòn đá, giả vờ ngoan ngoãn thêu thùa, thêu nửa ngày lại ngắm hoa ngắm cỏ ngắm núi ngắm Trưởng Tôn Vô Cực ở phía đối diện, nàng hét: “Này, thời tiết đẹp nhỉ!”
Trưởng Tôn Vô Cực hét lên trả lời: “Đúng thế, thật đẹp, nàng đã ăn gì chưa?”
“Chưa ăn”. Mạnh Phù Dao lại hét lên: “Huynh ăn chưa?”
“Ta cũng chưa ăn.” Trưởng Tôn Vô Cực lại hét: “Bắt hai con chim nướng ăn tạm nhé, nàng thích ăn thịt chim gì, sẻ thông vàng, sơn ca, quạ, hay đỗ quyên?”
Mạnh Phù Dao xoa xoa da gà vừa nổi lên rần rật của mình, lẩm bẩm: “Sao nghe có vẻ đáng sợ thế?”, lúc sau lại tiếp tục chọn món: “Cho món sẻ thông vàng!”
“Hai người các ngươi ồn quá đi", Lôi Động không ngủ được, kêu lên rồi ngồi dậy gào: “Không cho phép nói chuyện.”
Mạnh Phù Dao không nói gì, đưa lão cái kim thêu.
“Làm gì.”
“Cầu xin ngài khâu miệng ta lại đi”, Mạnh Phù Dao khẩn khoản, “Không ăn cơm không uống nước còn được, chứ không được nói chuyện thì quá tàn nhẫn, muốn ta không nói chuyện cũng giống như muốn ngài không đánh nhau, ngài nghĩ xem, ngài nghĩ xem...”
Thế là Lôi Động bắt đầu suy nghĩ, nghĩ một hồi cảm thấy đúng là rất tàn nhẫn, ầm ầm nói: “Nói bé một chút, đừng có căng họng lên mà hét, tai lão phu sắp bị các ngươi làm cho điếc cả rồi.”
Mạnh Phù Dao ngước lên nhìn trời, ông trời hãy làm ơn rơi xuống một đàn quạ đè chết lão già gây ra tiếng ồn này đi!
Không ngủ được nữa, Lôi Động mới nghĩ đến là phải ăn, lấy từ trong túi ra mấy cái bánh cưng cứng, nắm ở trong tay lật qua lật lại vù vù vận công, lòng bàn tay vừa đỏ lên lập tức bánh được nướng cho mềm ra, trong chốc lát hương thơm đã lan tỏa ra khắp nơi, Mạnh Phù Dao tấm tắc khen: “Võ công thật cừ! Đúng là cả nhà đi du lịch giết người phóng hỏa tất cả đều dễ dàng thực hiện!”
Lôi Động bật cười ha hả, dương dương tự đắc, Mạnh Phù Dao cũng rất ngây thơ cười lại với lão, hai người cười với nhau, cứ cười mãi cho đến lúc ngửi thấy mùi khét, nàng mới lạnh lùng nhắc nhở: “Khét rồi”.
...
Lôi Động buông tay, vứt cái bánh đến trước mặt Nguyên Bảo đại nhân: “Thưởng cho ngươi!”
Nguyên Bảo đại nhân đập đầu xuống đất – Đây là sự sỉ nhục lớn nhất đời nó đó!
Mạnh Phù Dao thở dài một hơi nói: “Thật đáng thương...” rồi quay ra Trưởng Tôn Vô Cực ở phía đối diện, hét lên với hắn: “Chim nướng đã được chưa?”
“Thiếu muối!” Có mùi thơm của chim nướng bay đến từ phía hắn.
Mạnh Phù Dao rơi nước miếng tự tin đáp: “Thái tử điện hạ làm đồ nướng thiếu muối, nhưng mùi nướng hoang dã vẫn không tồi, xem ra hương vị, hehe...”
Lôi Động hít một hơi, “mắt trâu” phát sáng, nói: “Ta bảo này, tiểu tử ngươi nướng thêm vài con đi”.
“Ngài là tội đồ bắt cóc dân nữ”, Mạnh Phù Dao ôm đầu gối, mũi hếch lên trời. “Ngài đã từng nghe nói người bị bắt đi mời kẻ bắt cóc ăn đồ nướng chưa?”
Lão già lập tức đáp lại: “Có Lôi Động ta đây!”
Mạnh Phù Dao trả lời nhanh như bay: “Chưa từng nghe nói đến!”
Mắt trâu của Lôi Động sáng quắc trợn lên nhìn nàng, chói mắt như soi đèn, Mạnh Phù Dao không hề nhượng bộ dùng ánh mắt phẫn nộ chống lại lão, trừng được một lúc cảm thấy mí mắt đau nhức muốn khóc, không được, thua người chứ không thua trận, nàng nhổ lấy hai cây cỏ trên đất, làm cột chống mắt.
Lão già thua trận, lần này không trừng mắt nữa, quay đầu nhìn Mạnh Phù Dao một lúc, khóe môi nhếch lên một nụ cười, “Cũng thật là thú vị đấy, bây giờ lão phu đã biết vì sao Dã nhi thích ngươi rồi... Ha ha, ngoài Dã nhi ra chỉ có một mình ngươi có thể đấu mắt với lão phu lâu như vậy”.
Mạnh Phù Dao cười giễu cợt, quay đầu không thèm để ý, Trưởng Tôn Vô Cực ở bên kia ném một con chim đến, Mạnh Phù Dao đỡ lấy, mặt mày hớn hở nói: “Ngoài xém trong vừa chín tới, hương thơm ngào ngạt, ngon, ngon”.
Nàng xé một miếng thịt chân, chậm rãi thưởng thức, dường như nghe thấy bên cạnh có tiếng sấm ầm ầm chấn động cả tai, Nguyên Bảo đại nhân không chịu nổi dày vò, lần mò tới nhà người thân tránh tiếng sấm.
Mạnh Phù Dao thở dài, “Người ta thường đói bụng kêu như sấm, hôm này coi như được tận mắt chứng kiến rồi”. Nàng ném nửa con chim còn lại cho lão Chim lửa, Lôi Động lập tức tiếp lấy không khách sáo, lấy nửa con chim đó nhét cả vào miệng.
Mạnh Phù Dao nhìn lão ăn hết không chút phòng bị, ánh mắt sáng lên, thầm đếm trong lòng: “Một, hai, ba, ngã xuống!”
...
Không ngã.
Lôi Động vẫn ngồi vững như núi, ánh mắt còn sáng hơn nàng, nói: “Nướng mấy con nữa đi”.
Mạnh Phù Dao sụp đổ - thuốc mê thượng hạng trăm lần thử không bại mà nàng lấy của Tông Việt, tại sao không có một chút tác dụng nào với con chim lửa này vậy?
“Ngươi đã cho một vốc thuốc thay vào chăng?” Lão già lửa đỏ liếm môi ngụ ý như là vẫn chưa đủ, “Nữ nhân chính là nữ nhân, cho dù làm độc dược thuốc mê, đều phải làm cho nó có vị ngọt như đường. Lão phu mười mấy năm không được ăn rồi, cũng rất nhớ.”
Mạnh Phù Dao giật giật – dám chắc lão già này trước đây đã uống độc của sư phụ Tông Việt để luyện dạ dày...
Hạ độc thất bại, Mạnh Phù Dao không có tâm trạng quấy nhiễu Lôi Động, bất mãn nằm xuống, vẫn chưa nằm xuống hẳn hoi thì đã bị Lôi Động một tay nhấc lên: “Thêu hoa! Thêu hoa!”
Mạnh bệ hạ lấy tư thế như hổ vồ lấy chiếc kim thêu, mù mờ nói: “Thêu hoa, thêu hoa...”
Lôi Động thoải mái nằm xuống, gác chân lên, ánh mắt nhìn Mạnh Phù Dao đưa từng đường kim mũi chỉ, cảm thấy nữ nhân trong dáng vẻ này mới đẹp nhất, hiền lành nhất, coi như có mấy phần xứng đáng với Nhã nhi rồi, thậm chí trên mặt lão còn lộ ra nụ cười vui vẻ, mơ màng ngủ thiếp đi.
Mạnh Phù Dao nghe thấy tiếng ngáy như sấm của lão, lập tức lại vui mừng, giơ tay ra hiệu cho Trưởng Tôn Vô Cực, Trưởng Tôn Vô Cực vừa mới bay được một bước, lão già lật người hô lên, cánh tay dài vô ý mà như hữu ý vừa vặn khua qua vai Mạnh Phù Dao đập một phát.
Mạnh Phù Dao nghe tiếng tay đập “bụp” một cái, lập tức cứng đờ luôn ở tư giơ tay tiếp khách, cứ thế giữ nguyên y vậy. Một giờ sau lão già lật người, “pặc” một cái, móng vuốt của nàng mới nhẹ nhàng đặt xuống.
Chạy trốn thất bại lần nữa...
Lão già ngủ một mạch đến lúc trăng đã lên cao mới dậy.
Vừa ngồi dậy lão liền yêu cầu kiểm tra kết quả: “Sản phẩm đâu, đưa ta xem”.
Mạnh Phù Dao lười biếng ngáp, chỉ chỉ lên đất.
Lôi Động cầm tấm vải lụa tơ tằm chất liệu cao cấp màu hạnh nhân lên nhìn, bên trên quả thực đã thêu một số thứ. Đường chỉ vàng, đường thêu đơn giản vật thể có hình dạng chia thành ba phần kì quái, trên nhọn dưới tròn, tạo hình sơ sài.
“Thứ gì đây?” Lôi Động giơ lên.
Mạnh Phù Dao nằm xuống, lười biếng duỗi thẳng lưng.
“Một đống phân”.
“...”
Lát sau từ trên đầu nàng truyền đến tiếng gầm gừ. “Một, đống, phân.”
“Kỳ lạ thật”. Mạnh Phù Dao dụi dụi mắt, khó hiểu nhìn chim lửa đã bị nấu chín, “Ngài nói muốn xem trình độ thêu thùa của ta, cũng không yêu cầu ta phải thêu cái gì, bây giờ ta thể hiện trình độ của ta cho ngài xem rồi, ngài đã hài lòng chưa?”
“Dù thế cũng không được thêu cái này!” Lão chim lửa nổi trận lôi đình.
“Có gì không được?” Mạnh Phù Dao lười biếng đáp, “Ngài không được coi thường một đống phân, phân cũng có vai trò của nó, ngài dám bảo nó không quan trọng không? Ngài dám bảo ngài có thể rời xa nó không? Ngài có dám nói rằng nếu như vật này không chịu ra ngoài ngài sẽ không khó chịu không? Ngài có dám nói rằng cơm ngài ăn hàng ngày nếu như không có thứ này để bón lúa thì lúa vẫn có thể phát triển khỏe mạnh, thuận lợi trở thành những hạt gạo thơm ngon để nấu thành cơm...”
“Ngậm miệng!”
Lão chim lửa tức giận quay đầu – để nàng nói tiếp thì đời này lão khỏi cần ăn cơm nữa.
Mạnh Phù Dao bình tĩnh nằm xuống, thuận mồm bổ sung thêm một câu quan tâm:
“Đừng kích động, cẩn thận huyết áp tăng cao, có điều may mắn là sắp mưa rồi, không sợ ngài lại cháy tiếp.”
Phải, sắp mưa rồi.
Mây trên trời đang di chuyển, những đám mây màu đen xám nặng nề trôi về đây, Mạnh Phù Dao thở dài một hơi - ở cùng với Lôi Động, quả nhiên “sấm đánh mưa rơi longt trời lở đất.”
Mạnh Phù Dao nằm bò trên hòn đá, hét về phía đối diện:
“Trưởng Tôn Vô Cực huynh xuống núi đi, trên núi không có chỗ ngủ đâu...”
Trưởng Tôn Vô Cực ngẩng đầu lên nhìn nàng cười, “Nàng ở đâu thì ta ở đó.”
Lôi Động nghe xong cảm thấy không hài long, quát: “Ngậm miệng! Không cho ngươi nói chuyện yêu đương với vợ của đồ đệ ta!”
“Lão gia à, ta không đủ tiêu chuẩn rồi”
Mạnh Phù Dao quay người, ngẩng đầu lên vô cùng thành thực nói, “Ta không đủ tiêu chuẩn để trởi thành một vị Hoàng hậu công dung ngôn hạnh hiền thục độ lượng của Đại Hãn.”
“Dã nhi nhà ta thích ngươi!”
Lão chim lửa tức giận nên trả lời hết sức ngắn gọn.
Mạnh Phù Dao cắn răng, từ bỏ ý định trao đổi với đống phân này, bỏ đi, quan tâm đến Thái tử dù sao cũng thoải mái hơn.
Nhưng mà do quang tâm Thái tử nên dần dần cũng thấy lòng không thoải mái, trên núi đá cũng chẳng có bao nhiêu cây, chỉ có vài cây thì đã bọ Lôi Động nhổ đi làm cho giường mất rồi. Phía dưới là thảo nguyên, cũng không có chỗ nào để trú ẩn, Trưởng Tôn Vô Cực ở nơi mà nàng vẫn có thể nhìn thấy được, chỗ đó chỉ là một nơi hơi lõm xuống cuae núi đá, căn bản không thể ngăn được mưa.
Mạnh Phù Dao lo lắng thấp thỏm nhìn trời, chỉ mong trời đừng mưa nữa, nhưng nàng vừa ngẩn đầu, lập tức trời bắt đầu có sấm, bụp bụp bốp bốp tiếng hạt mưa rơi xuống như là mưa đá, mạnh đến nỗi nàng căng thẳng nhắm mắt.
Trời mưa rồi.
Mưa mùa hè của thảo nguyên mạnh mẽ rơi xuống, lộp độp trút hết lên mặt đất, trên đầu Mạnh Phù Dao có cây, nhưng cũng rất nhanh bị ướt hết, nàng mau chóng yêu cầu Lôi Động: “Xuống núi tìm nơi nào trú mưa đi.”
Không cần. Lôi Động vô cùng thản nhiên đón nhận sấm sét.
“Lão phu chính là chọn thời tiết này để lên núi, sấm sét trên trời rrát có lợi cho võ công của ta.”
Có lợi đối với ông nhưng với ta thì không, Mạnh Phù Dao tức giận, Lôi Động liếc nàng, “Đây đối với ngươi cũng không phải là chuyện xấu, ngươi còn trẻ thì nên luyện tập gân cốt một chút, được liệt danh vào hàng ngũ Thập cường giả rồi, còn sợ chút mưa này sao?”
Không sợ mưa thì cũng phải sợ bị ướt chứ? Mạnh Phù Dao nhe răng nanh trợn mắt nhìn lão già lửa, sao có thể nói năng có chừng mực với lão già chết tiệt mang hình dáng đạo sĩ này cơ chứ - Phải trải qua rèn luyện tự nhiên! Phải trải qua tắm táp trong gió bão!
Chết tiệt!
Có thể thấy rằng lão già tuyệt đối là muốn rèn luyện nàng, nhưng mà không nhất thiết phải lôi thêm Trưởng Tôn Vô Cực vào đây chứ, hắn không mang theo hành lý, quần áo ướt rồi không có gì thay sẽ rất không thoải mái, nàng chỉ có thể bò lên đá quay về phía Trưởng Tôn Vô Cực hét lên: “Xuống núi... Xuống núi trú mưa đi... sẽ bị cảm lạnh đó.”
Trưởng Tôn Vô Cực hỏi ngược lại:
“Có lạnh không? Ta đi tìm áo mưa cho nàng.”
Mạnh Phù Dao nghe mà muốn cười, nơi đất rộng người trưa này phải đi đâu để tìm áo mưa đây? Vượt qua núi, có thể dưới núi có người, nhưng mà chỉ vì tìm áo mưa mà phải vượt núi? Thái tử điện hạ thật quá rảnh rỗi! Song ý cười vừa đến mép miệng lại chuyển thành mếu, nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Cực trong mưa không có gì che chắn, nàng đột nhiên lại chìm trong sự tức giận, giơ tay bẻ ngọn cây vứt vù vù xuống chỗ hắn, Trưởng Tôn Vô Cực đỡ lấy, cười với nàng trong màn mưa, cách xe như vậy cũng có thể nhìn thấy ánh sáng như sao tỏa ra từ trong mắt hắn.
Lôi Động “ai da”, cất lời: “Sao ngươi lại bẻ cây chắn mưa đi rồi? Ngươi không sợ ướt sao?”
Mạnh Phù Dao nhe răng âm u đáp:
“Dầm mưa mà, tiếp nhận món quà của tự nhiên mà, như thế là tiếp xúc thân mật nhất với sấm sét tự nhiên mà, sao lấy cái cây chắn làm gì? Hả? Ngài với ta cùng dầm!”
Không cần trú mưa, nhưng Lôi Động cũng bắt đầu “tình cảm” nhe răng nói chuyện, nàng giơ tay, lại hất cái giường của Lôi Động xuống núi, rơi xuống ngay dưới chân của Trưởng Tôn Vô Cực.
Lôi Động bùng lửa giận, tiếng gầm hét phẫn nộ to hơn cả tiếng sấm truyền xuống từ đỉnh đầu, “Ngươi vứt giường của ta thì ta ngủ ở đâu?”
Mạnh Phù Dao ngẩng đầu lên, trả lời càng to hơn: “Ngủ với ta!”
Lão già loạng choạng, đến quỳ với nàng quá...
Mạnh Phù Dao ngẩng đầu ưỡn ngực ánh mắt sáng ngời – Ta không đánh lại ngươi, ta “sấm”* chết ngươi thì thôi!
* “sấm” ở đâu chỉ việc nói to.
Cái đầu trọc của lão chim lửa vì ướt mà càng sáng hơn. Mạnh Phù Dao độc ác nhìn cái đầu đó, rất mãn nguyện vì diện tích với mưa của người ta lớn hơn so với mình.
Cách màn mưa một già một trẻ đấu mắt một lúc, mỗi người “hứ” lên một tiếng rồi quay đầu về hai hướng ngược nhau, Mạnh Phù Dao quay đầu không nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Cực đâu nữa, vừa ngạc nhiên lại thở một hơi nhẹ nhõm, nghĩ rằng dù sao Lôi Động cũng không đến mức hại Trưởng Tôn Vô Cực, nàng muốn trốn thoát từ trong tay Lôi Động cũng không hề dễ, huynh ấy có trông chừng cũng không cần gấp, mau chóng xuống núi trú mưa là chuyện bình thường.
Lôi Động quay đầu đi, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên đánh một chưởng xuống núi, phát ra tiếng vang ầm ầm, bụi đá bay mù mịt, những hòn đá lớn nhỏ bắn ra tứ phía, trong chớp mắt năm đấm to bằng cái bát đã làm cho núi đá bị lõm vào một hố lớn, Lôi Động đấm tiếp vài quyền, cái hố lớn càng ngày càng sâu, lão lại có thể dùng quyền bằng tay trần “đấm ra” một cái hang động ở trên núi.
Do thân dưới cuae Mạnh Phù Dao không động đậy được, nàng giơ tay đẩy hòn đá đang chắn đường ra, ánh mắt đầy tức giận nhìn Lôi Động, mắng: “Đúng là con tê tê!”.
Lôi Động lại đột nhiên giơ tay túm lấy nàng, để vào trong hang, “Được nuông chiều từ bé! Ngủ đi!”
Một lúc sau lão lại ném Nguyên Bảo đại nhân vào đó.
Mạnh Phù Dao rên rỉ, run rẩy vì quần áo bị ướt, nhìn lão già đầu đội trời chân đạp đất đang ở dưới trời mưa như trút nước cộng với “Vũ điệu điên cuồng của rắn vàng”, chiếc đầu trọc sáng bóng đón nhận lấy từng đợt sấm từ trên trời khiến nàng không chịu nổi, vô cùng thương xót làu bàu:
“Chiến Bắc Dã đáng thương...”
Nghỉ ngơi một hồi, đột nhiên nhìn thấy đằng trước có một bóng người lướt qua, Mạnh Phù Dao thò đầu xuyên qua màn mưa, lúc này chợt cau mày lại, sao Trưởng Tôn Vô Cực lại trở về rồi?
Dưới nách hắn hình như kẹp một vật gì đó, hắn đi xuyên qua màn mưa giống như một cơn gió, ngẩng đầu lên, ném vật đó qua chỗ nàng.
Mạnh Phù Dao giơ tay đón lấy, là một chiếc áo mưa, phía trong áo mưa bọc một túi đồ, trong túi đồ có bộ y phục sạch sẽ của nữ nhân du mục, y phục giày dép đều đầy đủ cả, thậm chí... ngay cả nội y cũng có nốt.
Mạnh Phù Dao trợn mắt lặng nhìn cái dùng để bó ngực của nữ nhân thảo nguyên một lúc lâu, một đống màu hồng hồng...
Nhìn một lúc lâu nàng mới nghĩ ra, Trưởng Tôn Vô Cực lấy ở đâu ra bộ y phục này> Hắn phải chạy trong mưa gió tầm tã bao nhiêu dặm mới tìm thấy một cái nhà? Hoặc là hắn vừa vượt qua ngọn núi này, để tìm cho nàng một bộ y phục sạch sẽ?
Rõ ràng biết rằng nàng đã đạt đến trình độ cho dù bị mưa ướt thì cũng không vấn đề gì, chỉ là bộ y phục ướt sau khi hong khô mặc lại sẽ không thoải mái lắm mà thôi, vậy mà hắn vẫn còn bất chấp đêm tối mưa gió chạy hàng chục dặm, chỉ bởi vì muốn tìm cho nàng một bộ y phục thoải mái.
Có một người, không vì sự mạnh mẽ của nàng mà lơi lỏng chăm sóc bảo vệ nàng, trong đáy lòng người đó cho dù nàng có đôi cánh bay cao đến đâu, dù là thẳng đến tận trời xanh, thì vẫn sẽ mãi mãi chỉ là cô gái nhỏ bé mà người ấy có trách nhiệm phải chở che.
Mạnh Phù Dao mân mê bộ y phục, nhìn về phía đối diện, Trưởng Tôn Vô Cực đang cười trong màn mưa, thấy nàng nhìn về phía mình bèn khoác áo mưa lên ngồi xuống, nhưng cả người sớm đã bị ướt sũng, mặc hay không mặc cũng không có gì khác nhau nữa. Mạnh Phù Dao khẽ thở dài, nghĩ đến vị Thái tử “Kim tôn ngọc quý” từ lúc đi theo nàng chỉ toàn phải chịu khổ, mà đáng ra với thân phận của mình thì hắn sẽ không phải trải qua. Phải ngủ ngoài trời, phải ăn món dân dã, phải dầm mưa, phải chịu đánh, phải liều mạng chạy điên cuồng trong mưa để tìm một bộ y phục, phải làm những việc mà ngay cả các nam tử đang theo đuổi nữ tử khác cũng không làm được... đúng là mệnh khổ.
Trong màn mưa mù mịt, hai người nhìn nhau, một người ý cười an ủi, một người vì tự trách nên buồn phiền, nhìn thật tình tứ, tràn đầy tình thương mến thương, Lôi Động cảm thấy không vui, lấy thân mình làm tấm cửa ngăn cách ánh mắt của hai người:
“Không cho nhìn trộm!”
Mạnh Phù Dao cũng không nói gì, đánh giá lưng của lão một lúc, lười biếng nói:
“Lão gia à, thảo nào ngài chê ta thân hình không đủ chuẩn, ngài nhìn xem, mông thật lớn mà.”
...
Cửa chắn lập tức di chuyển ra chỗ khác, lão già lần nữa bại trận...
Mưa rơi tới hơn nửa đêm, đến khi trời tờ mờ sáng mới dứt. Sáng sớm, những hạt nước như viên trân châu lăn chảy trên các phiến đá, không khí trong lành sảng khoái thật thích, ống tay áo của Trưởng Tôn Vô Cực bay bay, thần sắc hắn sảng khoái, vẫy vẫy tay chào:
“Chào buổi sáng.”
Mạnh Phù Dao ngước lên nhìn hắn, cảm thấy trên thế gian này có một loại người, cho dù rơi vào trạng thái nhếch nhác thảm hại thế nào vẫn duy trì phong thái tao nhã cao quý, dầm mưa một đêm mà giống như ngâm mình trong nước nóng cả đêm, không giống nàng, rõ ràng được trú trong sơn động, cũng đã thay quần áo sạch sẽ, trải qua một đêm mưa gió liền “nhăn thành một đống”.
Lôi Động nhếch mũi lên trời hừ hừ, coi như là đã trả lời Trưởng Tôn Vô Cực, lại lần nữa xách một người một chuột lên tiếp tục lên đường, Nguyên Bảo đại nhân nước mắt giàn giụa lười biếng không muốn đi – ta đói!
Mạnh Phù Dao rất không có lương tâm chỉ vào Lôi Động – là lão già muốn đi.
Nguyên Bảo đại nhân chạy hết vận tốc đến tìm lão Chim lửa, lão già sấm “Hửm?” một tiếng, phẫn nộ quát: “Bánh hôm qua ta cho ngươi tại sao không ăn? Đáng đời!”
Mạnh Phù Dao khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nhìn trời: “Chuột mập này đã từng cứu Đế quân Đại Hãn một mạng, lúc ở Đại Hãn, tiền lương một ngày trong cung của nó tương đương với một trăm hai mươi lượng bạc trắng, không ngờ hôm nay lại phải chịu thảm cảnh bị ngược đãi đến chết đói dưới tay Sư phụ của Đế quân Đại Hãn, đúng là vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván...”
Lão già nghe được một nửa liền moi đồ trong túi, móc ra một quả màu trắng trắng giống như quả Phục Linh, Nguyên Bảo đại nhân vừa nhìn thấy mắt lập tức phát sáng, chạy đến cướp lấy rồi chạy, Mạnh Phù Dao nhìn mà ánh mắt sáng quắc, bắt đầu đánh giá lại Sư phụ của Đế quân Đại Hãn bằng ánh mắt khác, cảm thấy hình như trên người của lão già này có rất nhiều thứ tốt? Không cướp thì không có, mà cướp rồi cũng không thể cướp hết, tốt nhất là nên bồi dưỡng tình cảm với lão trước để lão moi hết những đồ quý giá ra coi như phí tổn thất cái đã.
Đợi vơ vét sạch sẽ tài sản của lão rồi, thì tiếp tục vơ vét đồ đệ của lão, Mạnh Phù Dao cắn ngón cái, cười đến là gian tà.
Ngày thứ hai, học thuộc “Nữ giới”, “Nữ tắc, “Nữ huấn” – những quyển sách này được viết từ trăm nghìn năm nay để đánh giá và tẩy não nữ tử hiền đức.
“Nữ Giới, bảy bài – Bi Nhược, Phụ Nữ, Kính Cẩn, Chuyên Tâm, Khúc Tòng, Thúc Muội”. Mạnh Phù Dao bị Lôi Động xách vào trong một cái lều, uống trà của dân du mục, ôm sách lớn tiếng đọc, “Thức khuya dậy sớm, sớm khuya không được e ngại; chăm chỉ làm việc, không ngại khó khăn, chuyên tâm nghiêm túc... Ây da, thật là buồn ngủ.”
“Không được ngủ!” Lão giáo sư họ Lôi giơ cái dép của mục dân lên, cặp mày ngang của lão đằng đằng lửa giận, “Hôm qua ngươi ngủ nhiều nhất, giờ còn muốn ngủ!”
“Cho một chút tinh thần đi...” Bạn học họ Mạnh giơ tay càu xin, “Cà phê, trà, thuốc lá, kim ghim, nến... đều được, nội dung này thật sự ru ngủ người ta mà.”
Lôi giáo sư không thèm để ý nữa, nữ tử này toàn nói ra những từ kỳ lạ, không cẩn thận sẽ bị đánh lạc hướng mất.
“Thật ra ta cảm thấy...”, Mạnh Phù Dao lật sách vang lên tiếng loạt xoạt, “Cùng một quyển sách, nhưng với những người khác nhau lại có tác dụng khác nhau, ví dụ quyển Nữ Giới này, ta lại nhìn thấy võ công trong đó.”
“Hả?” Lão già si mê võ nghệ nào đó lập tức cảm thấy hứng thú.
“Chuyên tâm nghiêm túc, bên tai không có tiếng ồn, chuẩn lắm!” Mạnh Phù Dao tràn trề hưng phấn tổng kết lại, “Người luyện võ kỵ nhất là tinh thần không tập trung, vì những thứ thâm nhập từ ngoài vào, nếu như lúc tinh thần thanh tĩnh, chỉ thoáng nghe mấy tiếng kỳ lạ là đã có cảnh giác, là âm thanh làm kinh động thì sẽ làm cho nội khí đâng lên, còn nếu là tiếng ồn thì sẽ làm nội khí hạ xuống...”
“Ấy ấy.”
Lão già nghe đến mức mắt sáng dị thường, gật đầu lia lại cũng tổng kết lại nói: “Lời này không sai, còn có nếu như là tiếng nứt vỡ, nội khí sẽ bị áp xuống, còn nếu như là hòa âm, nội khí chậm lại.”
“Lời này quá hay!”
Mạnh Phù Dao vỗ tay khen ngợi, “Vẫn còn nữa...”
“Quá chính xác...”
“Cái đó đó...”
“Ối à, quá chuẩn luôn...”
Nửa giờ đồng hồ trôi qua... một giờ đồng hồ trôi qua... lại hai giờ đồng hồ trôi qua...
“Chúng ta cứ thảo luận thứ này làm cái gì?” Một lúc lâu sau Lôi Động cuối cùng cũng tỉnh ra, “Học thuộc sách! Học thuộc sách!”
Mạnh Phù Dao bày vẻ mặt vô tội nhìn lão, “Không có kỹ thuật với không có sự chỉ đạo giáo dục bổ sung, là một sự bó buộc bóp nghẹt tàn nhẫn đối với trí thông minh và tư duy sáng tạo của trẻ em, ta yêu cầu dùng những loại sách phổ cập khoa học khác để cùng đọc, nhằm nâng cao hiệu quả học tập và hứng thú của học sinh.”
Lôi Động trợn mắt nhìn nàng, Mạnh Phù Dao phiên dịch: “Lão già, cho một ít tiểu thuyết đam mĩ*, tiểu thuyết Quỳnh Dao, truyện tranh cùng với sách bỏ túi ra đây để đổi khẩu vị đi...”
* Tiểu thuyết đam mĩ: tiểu thuyết có nội dung nói về đồng tính nam – nam.
Lão sấm đã hiểu, nhìn nàng một lúc, lôi từ trong người ra một quyển sổ nhỏ, nói: “Thấy ngươi vẫn còn có chút kiến giải, cho phép ngươi sau mỗi giờ học thuộc “Nữ Tắc” có thể xem quyển này trong một khắc, phải có ý kiến của riêng mính, không có ý kiến sẽ bị thu hồi.”
Mạnh Phù Dao nhận lấy, thâm tình cười với lão ta: “Ngài yên tâm, so với Nữ Tắc, sách nào cũng có chút mùi vị của H văn* mà.”
* Văn H: Từ lóng chỉ loại văn miêu tả cảnh “nóng”, H
Nàng đi xem văn H đây, về cơ bản xem được hai giờ văn H, đọc một khắc “Nữ Tắc”, trước khi Lôi Động nổi giận, nàng lập tức thảo luận với lão cảm nhận sau khi xem, cứ thảo luận rồi thảo luận, Lôi Động néo việc học ra sau ót luôn.
Tối đến Mạnh Phù Dao thắp đèn, tràn trề hưng phấn nói muốn tiếp tục ra sức học “Nữ tắc”, Lôi Động trong lòng mừng rỡ, khen ngợi hết đỗi, Mạnh Phù Dao châm đèn cho trận chiến buổi đêm, đọc đến khuya thì ngẩng đầu, nhìn thấy ngoài túp lều nơi xa xa có một đống lửa. Đột nhiên nhớ đến hôm nay đã lừa được bí quyết võ công của Lôi Động bằng việc học quên ăn quên ngủ, cũng quên luôn cả Trưởng Tôn Vô Cực luôn đi theo nàng, nghĩ nghĩ rồi nhìn Lôi Động đang nằm ngang chắn cửa lều, nàng không dám giơ tay lên vì sợ lại bị điểm huyệt, bèn nhẹ nhàng di chuyển đèn đến gần, mượn ánh đèn dầu chiếu thân hình mình lên tấm lều trại, người ở xa kia lập tức ngẩn đầu lên. Mạnh Phù Dao cười cười, biết rằng với chất liệu vải của lều này người nọ có thể nhìn thấy bóng nàng trên lều.
Mạnh Phù Dao đối diện với tấm vải lều, làm tư thế vuốt đầu, xoa xoa đầu người nọ, huynh rất ngoan.
Nàng lại giơ tay chỉ chỉ vào sách – Lão già ngây thơ, sớm muộn cũng có ngày bà đây lừa lão đến cái quần lót cũng không còn.
Nàng lại tiếp tục vui vẻ vẩy quần áo, làm tư thế giũ nước, hỏi người nọ - Tối qua bị ướt mưa, huynh không bị cảm lạnh chứ?
Qua một lúc, trên vai của chiếc bóng nhỏ trong lều xuất hiện một cục bông nhỏ màu đen trưng ra bộ dạng đang ăn – chủ tử à, ta có đồ ăn ngon lắm.
Sau đó cục bông màu đen đó làm tư thế đập tay vào Mạnh Phù Dao – chủ tử à, nàng ta rất tốt, người yên tâm.
Rồi nó làm một tư thế đau buồn tự sướng – ta làm sao có thể đẹp trai như thế này cơ chứ hahahaaaaaaaa...
Bóng hình nhỏ nhắn lập tức “binh” một tiếng, đánh cục bông kia lăn xuống, rồi làm tư thế buồn nôn...
Trên tấm lều bằng da đang chiếu một bộ phim câm, ở chỗ cách chiếc lều xa xa, nam tử ngồi khoanh tay ôm đầu gối trên sườn núi vui vẻ ngắm nhìn, hương cỏ đêm những ngày đầu hạ phảng phất khắp cả không gian, côn trùng kêu rả rích râm ran, ánh sao trên trời như bị vỡ vụn sa xuống mặt đất, vậy mà không sáng bằng ánh mắt của nam tử đang ngồi kia.
Đó là sự tinh tế của nàng ấy, sự dịu dàng của nàng ấy, dành riêng cho hắn, chỉ thuộc về hắn, khiến hắn nhìn chăm chú không thôi.
Một lúc sau hắn nhẹ nhàng nằm xuống, hai tay gối sau đầu, nhìn lên bầu trời cao xa, lộ ra một nụ cười say đắm,
Ngày thư ba, học nấu ăn.
Thực ra đối với môn này Mạnh Phù Dao hoàn toàn không nhất thiết phải học, tài nghệ nấu ăn của nàng tuyệt đối đạt yêu cầu, nhưng nàng không định sẽ đạt tiêu chuẩn “Hoành hậu Đại Hãn” trong mắt Lôi Động, để cho lão múa bút “không đạt tiêu chuẩn” mới là mục tiêu cuối cùng của nàng.
Kiên trì với mục đích này, Mạnh Phù Dao làm nổ ba cái nồi của nhà du mục, phá đi cái lò duy nhất của người ta, làm cháy luôn cả lều nhà người ta, lúc Lôi Động vẫn đang bận rộn bồi thường, nàng đã làm ra một đống thức ăn từ hình dạng đến hương vị đều vô cùng thử thách sức chịu đựng của người khác, Lôi Động nhìn đống thức ăn đó gầm gừ một lúc, mang tất cả vứt cho Nguyên Bảo đại nhân.
Nguyên Bảo đại nhân hớn hở nhận lấy, miệng nói “rất tốt”, mở túi hành lý bọc đống đồ vào, hò dô ta kéo túi đồ ra ngoài mang tặng cho chủ tử nhà mình.
Một người một chuột nấp trên sườn núi mở gói đồ bọc đầy thức ăn ra, gỡ bỏ những thứ kinh khủng ở phía ngoài, bên trong là thức ăn thơm ngon nóng hầm hập chưa đầy tâm huyết của Mạnh Phù Dao, chủ tớ cùng tận hưởng, chia nhau ăn, sau sườn núi không ngừng bay ra những khúc xương to nhỏ, Mạnh Phù Dao tràn đầy đau buồn nhìn về phía xa ấy, gặm miếng bánh cứng, dùng sự tưởng tượng và nước miếng cùng bọn họ ăn cơm dã ngoại.
Lôi Động cắn bánh, hoài niệm bữa chim nướng của Trưởng Tôn Vô Cực ngày đầu tiên, Mạnh Phù Dao lộ ra ánh mắt khinh thường – thức ăn của ta mới được gọi là thức ăn ngon, nhưng không cho lão ăn, ta thà cắn bánh cứng với lão còn hơn!
Một lúc sau Nguyên Bảo đại nhân trở về, đeo một cái bao nhỏ, kéo kéo y phục của Mạnh Phù Dao, một người một chuột lén lút quay người, Nguyên Bảo đại nhân vụng trộm mở gói đồ ra, bên trong có một cái đùi sáng bóng ánh dầu, Trưởng Tôn Vô Cực đã bóc đi lớp nước khoai sọ cháy khét mà Mạnh Phù Dao cố tình bôi lên, lộ ra một cái đùi thơm giòn, còn chu đáo lọc luôn xương rồi, hương thơm ngào ngạt vất vít, thức ăn được bọc bằng hai lớp vải lụa đẹp đẽ mang về cho Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao cầm cái đùi mà nước mắt ràn rụa, nghĩ rằng Thái tử điện hạ tốt bụng lắm thay, lúc nào cũng không quên nàng, chìm trong say đắm một lúc, đang cầm lấy định ăn thì bỗng một cái tay đầy lông thò ra cướp mất: “Thứ gì mà thơm thế!”
Mạnh Phù Dao chồm lên hét: “Lão già kia, dám cướp thức ăn tận miệng hổ hả!”
“Hừ!” Lôi Động phẩy tay áo.
“Cút!” Mạnh Phù Dao vừa giơ nón tay liền đâm đến.
“Bốp...”
“Bang!”
Trong lều khói bụi mù mịt, một loạt những tiếng bùm bùm bốp bốp cực lớn phát ra, xô chậu bát đũa thảm trải bay tứ tung, lúc bị bay đi đã không thể phục hồi hình dạng ban đầu được nữa, tiếp đó là mấy tiếng roạt roạt, lều cũng bị rách ra luôn rồi. Một lúc sau, đống bụi đang bay thẳng lên trời thưa dần, lộ ra dáng đứng chống nạnh của Lôi Động, Mạnh Phù Dao đang dang rộng tay chân nằm trên mặt đất, nàng thừ người ra nhìn trời, ánh sáng từ trong mắt nhanh chóng tan đi.
Nguyên Bảo đại nhân lo lắng đi nhặt đồ, Mạnh Phù Dao lẩm bẩm nói: “Đừng nhặt... đừng nhặt... rơi rồi... rơi rồi...”
Lôi Động ôm vai cười, bộ dạng rất mãn nguyện: “Ngươi cái gì cũng không đạt, được cái võ công cũng không tồi, xứng với Dã nhi của ta.”
Mạnh Phù Dao không để ý đến lão, mất một giờ để phục hồi lại, “gào” một tiếng lại xông đến.
“Bốp...”
“Bang!”
...
Một lúc sau, Lôi Động nói với Mạnh Phù Dao đang rã rời lần nữa: “Ai dà, tư chất không tồi nha, võ công trong quyển sổ hôm qua đưa cho ngươi, hôm nay ngươi áp dụng khá tốt”, lão tấm tắc khen, “Ngoại trừ Dã nhi nhà lão ra, ngươi là người thứ hai có thể dùng câu “ngày tiến bộ vượt bậc để hình dung”.”
Lần này lão nghiện luôn rồi, ánh mắt lấp lánh nháy nháy với Mạnh Phù Dao: “Đến đây, tiếp đi.”
“Đến thì đến!”
“Bốp...”
“Bang!”
...
Nguyên Bảo đại nhân chìm trong khói bụi, chạy ào vào lòng Thái tử điện hạ như một cơn gió... bà cô đó điên rồi điên rồi...
Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng vuốt ve nó, ngẩng đầu nhìn bầu trời không trăng không sao... nàng ấy muốn nâng cao bản thân như vậy, nhất định là sẽ không bỏ lỡ cơ hội để lấy tất cả đống bảo bối, ngay cả Lôi Động cũng dám mang ra để luyện tập, có thể thấy, nếu cứ tiếp tục luyện với kẻ xếp thứ ba trong Thập cường giả, nàng ấy nhất định sẽ tiến bộ vượt bậc... nàng ấy sẽ cách mục tiêu càng ngày càng gần.
Cũng sẽ... cách hắn càng ngày càng xa.
Ngày thứ tư, học nữ công.
Đoàn người đã đi ra khỏi địa phận thảo nguyên, ở nhờ trong một thôn nhỏ trên núi.
Mạnh Phù Dao cầm một cái kéo thao tác dưới ngọn đèn dầu, thể hiện ra khí phách anh hùng “Phá Cửu Tiêu” với một cuộn vải, loẹt xoẹt loạt soạt một hồi :chia rẽ lôi kéo”, Lôi Động quay lưng vào nàng luyện công, nghe âm thanh xác định đúng là nàng đang làm việc thì mãn nguyện gật đầu.
Một lúc sau lão luyện công xong, đứng dậy sải bước ra ngoài thám thính, lão già sấm đi đường luôn ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt chỉ quét quanh những thứ có độ cao từ ngực mình trở lên, thế nên cứ có cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng lại không thấy chỗ nào không đúng.
Nhà vệ sinh ở phía Đông của phòng, Lôi Động bước nhanh đến đó, phía sau dần dần có những đứa trẻ đi theo, càng theo càng nhiều, ở sau lưng lão chỉ chỉ chỏ chỏ cười khúc khích, lão già vừa quay người, đám trẻ lại rú lên một tiếng rồi tản ra, lão già quay đầu lại, bọn trẻ lại ầm ĩ lẽo đẽo theo tiếp.
Lão già nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ do khí chất của mình quá mức xuất chúng, thế là cũng không suy nghĩ gì nhiều nữa.
Anh hùng, đã định phải làm bạn với cô đơn!
Vị “anh hùng cô đơn” tiến vào nhà xí, lần này thì phải cúi đầu gập lưng để cởi quần, đầu vừa cúi.
“Rào...”
Lão chim lửa phẫn nộ làm cho nhà xí thấp bé làm bằng cỏ chấn động lung lay đến ba lần, chuồng xí đơn giản ở quê người ta đắp lên làm sao có thể chịu được tiếng gầm như sư tử hống của Lôi Động lão gia, “rầm” một tiếng liền bị đổ sụp xuống, đập vào hố xí, phân bắn tung tóe, đến mức cả người lão đều dính đầy phân.
Một lúc sau, một ngọn lửa như gió bay vào trong phòng, tiếng gầm bay đến tận chín tầng mây: “Mạnh! Phù! Dao!”
Lão già giũ áo khoác của mình, cũng đã mất đi năng lực biểu lộ chính xác cơn giận trong lòng – áo khoác màu lửa đó của lão bị Mạnh Phù Dao dùng kĩ thuật cắt vá điêu luyện sắc sảo cải biến xong rồi, vạt áo xẻ nghiêng, khổ vải nghiêng, đuôi cá, tua rua, trên đây tua rua còn dính đầy những thứ màu vàng vàng...
Thế này còn thôi đi, mấu chốt là ở vạt áo đó, Mạnh Phù Dao may ở trên đó một vật trông giống cái túi – Do nàng tự tay cắt, dùng chất liệu nhẹ nhất, lão già khinh suất, không phát hiện ra.
Thế là Lôi Động đại nhân vừa nãy mặc váy đuôi cá, trên mông đeo một cái khẩu trang thời cổ đại đi nhà xí...
Tiếng sư tử hống vẫn chưa dứt, Mạnh Phù Dao run tay cắt lìa một phát...
Đại chiến lần thứ N của người hùng sư tử và mẹ hổ lại tiếp tục bắt đầu...
“Bốp...”
“Bang!”
...
Ngày thứ năm, học lễ nghĩa.
Lúc này một màn truy đuổi đơn thuần đã biến thành một trận chiến kịch tính.
Mấy người Vân Ngấn cuối cùng cũng đuổi kịp rồi.
Ngày đầu tiên Lôi Động chạy với tốc độ chạy quá nhanh, lúc đó chỉ có Trưởng Tôn Vô Cực là người đầu tiên đuổi kịp, bây giờ Vân Ngấn mang theo Nhã Lan Châu cùng tất cả hộ vệ đuổi đến đây, không thiếu một người nào.
Ngày đầu tiên bị bắt cóc, Mạnh Phù Dao muốn bảo Trưởng Tôn Vô Cực đi bảo vệ Nhã Lan Châu trở về Khương Vương thành, Trưởng Tôn Vô Cực nào có chiu rời xa nàng? Hắn bèn để Ẩn vệ của mình đi hộ tống, Ẩn vệ của hắn cùng với hộ vệ của Mạnh Phù Dao đều không chịu bỏ mặc chủ tử để đi đường khác, cuối cùng là Vân Ngấn quyết định đuổi theo đến cùng, bởi vì tuy rằng nơi đây nằm trong vùng nóng như lửa của núi Mê Tung, nhưng do cách Khương Vương thành rất gần, tuyến đường đi được thống nhất, đám người quyết định đuổi theo rồi len lén cướp Mạnh Phù Dao, sau đó tách quân đi Khương Vương.
Bọn họ người đông, lại còn phải chăm sóc người bệnh, tất nhiên là chậm hơn rất nhiều.
Lôi Động không thèm để ý, trong mắt của kẻ mạnh nhất, đại đa số người trên thế gian này chỉ là những con kiến, mà đã là kiến, một con với rất nhiều con cũng chẳng có gì khác biệt.
Đương nhiên cũng có mấy người không tính là kiến, nhưng mà trong tay lão xách Mạnh Phù Dao rồi, chẳng ai có thể chắc chắn cướp được Mạnh Phù Dao từ trong tay Lôi Động, nhưng mà cũng chẳng có ai cam tâm rời đi, thế là như đàn ruồi đàn châu chấu xông lên.
Lôi Động túm Mạnh Phù Dao đang ở trong phòng đi học lễ nghĩa, Trưởng Tôn Vô Cực ở khoảng cách ngoài mười trượng nghe thấy tiếng động, đám người ở khoảng cách hơn mười lăm trượng cũng nghe thấy tiếng động.
Mạnh Phù Dao nhìn thấy mọi người đều đã đuổi kịp rồi, bất đắc dĩ cũng được an ủi, bất luận thế nào Ẩn vệ cũng sẽ chăm sóc tốt cho Trưởng Tôn Vô Cực, mấy ngày nay nhìn hắn ăn gió nằm mưa, lòng nàng cũng thấy không nỡ.
“Đi đứng phải thế này!”
Lôi Động mời một vị phu nhân đã già đến làm mẫu cho Mạnh Phù Dao, “Phải liễu yếu đào tơ, phải thướt tha...”
Mạnh Phù Dao nhìn vị “Liễu yếu” mặt đầy nếp nhăn ngực xệ đến bụng bụng xệ đến gối, một lúc sau mới đáp:
“Liễu mà dài như thế này, người trong thiên hạ chết hết cho rồi.”
“Phong thái bước đi! Phong thái bước đi!”
Lôi Động trợn đôi mắt trâu, “Không phải thảo luận dáng người của ta!”
“Hứ,” Mạnh Phù Dao xòe tay ra, ngài không giải huyệt cho ta, ta làm sao có thể thể hiện phong thái bước đi cho ngài?”
Lôi Động chớp chớp mắt, giơ tay giải huyệt nửa người dưới cho nàng, Mạnh Phù Dao vẫn chưa kịp vui mừng thì Lôi Động đã điểm huyệt nửa người trên của nàng.
“Đi cho ta xem.”
Lão già híp mắt lại đợi kiểm nghiệm thành quả.
Mạnh Phù Dao nở nụ cười hở nửa hàm răng theo cách vừa mới học với lão, đứng dậy thướt tha bước ra ngoài.
Trưởng Tôn Vô Cực đang ngồi trên đỉnh một hòn đá ở chỗ xa xa bắt đầu ho mãi không thôi.
Ở dưới sườn núi Vân Ngấn ngẩng đầu nhìn cũng loạng choạng.
Diêu Tấn đập đầu vào cây vang lên tiếng binh binh binh.
Nguyên Bảo đại nhân nhanh như bay chạy đi tìm dây thừng chuẩn bị tự vận.
Một lúc sau, Lôi Động không thể chịu đựng được nữa hét lên: “Đứng lại!”
Mạnh Phù Dao xoay người, nhìn thấy lão già đang lấy tay che mắt, đầu nàng ngẩng lên trời nước mắt lăn dài khóc than:
“Dã nhi à, mắt con nhìn kiểu gì vậy... Một con hổ mẹ còn tao nhã hơn nàng ta.”
...
Ngày thứ sáu, dọc đường đi qua thôn dã trên núi, cuối cùng đến được một thành trì tương đối phồn hoa, nói là tương đối phồn hoa chứ so sánh với Vô Cực, Đại Hãn thì cũng chỉ là quy mô của huyện thành nhỏ, đây là thành trì cách núi Mê Tung gần nhất, bởi vì mùa kiếm tìm bảo vật sắp đến gần, trong thành người đi lại nườm nượp, đa số là những người luyện võ mang đao đeo kiếm. Phù Phong tuy rằng phân thành ba bộ tộc lớn, giữa các bộ tộc lớn không can thiệp lẫn nhau, nhưng mà dù sao cũng ở trong cùng một nước, vẫn có sự liên hôn cho đời sau giữa các bộ tộc, sự đối đầu giữa các bên cũng không phải là quá nông. Bình thường tuy rằng lãnh thổ của ai người ấy canh giữ, song đến mùa tìm kiếm bảo vật lại cho phép các bộ tộc cùng tham gia, dù sao ở vùng núi Mê Tung dị vật thật sự rất nhiều, người không đông có khi lại dễ xảy ra chuyện.
Các khách điếm trong thành cơ bản đã kín hết phòng, Lôi Động dường như không hề có hứng thú đối với việc ở khách điểm, trực tiếp xách Mạnh Phù Dao chạy đến thành tây.
Lão dường như rất thuộc địa hình ở đây, hết quẹo lại rẽ đi qua mấy cái ngõ hẻm, đột nhiên hét lên: “Đến rồi.”
Mạnh Phù Dao ngẩng đầu lên nhìn, bên trên biển màu hồng là dòng chữ lớn màu đỏ “Nhất Dạ Hoan”*, trên cửa còn treo một cái váy thêu hoa màu sắc sặc sỡ, trên váy còn thêu xuân cung đồ**.
*Nhất Dạ Hoan: một đêm vui vẻ
**Xuân cung đồ: tranh minh họa chuyện phòng the.
Kỹ viện.
Lão chim lửa chỉ mong rèn cho nàng một phát đến đích luôn, bèn ném nàng vào kỹ viện học “Ngọc nữ tâm kinh, mười tám phương pháp trên giường.”
Lão đứng trong khoảng sân nhỏ xoa xoa cái đầu trọc, vị ma ma vừa mới nhìn thấy cả một đoàn người hùng hổ lao vào kỹ viện thì sợ hãi ra tiếp đón, lão chim lửa đưa cho bà ta một thỏi vàng to trước khi làm cho bà ta bị sốc bởi giọng nói oang oang: “Gọi tất cả cô nương biết lấy lòng đàn ông nhất, phong lưu nhất, kiều diễm nhất ở chỗ bà ra đây, xếp thành mười tám đôi, biểu diễn trực tiếp, bọn ta muốn học!”
“Ai muốn học cơ...” Ma ma đang nâng cục vàng trên tay ngớ ra.
“Nàng ta!” Lôi Động đẩy Mạnh Phù Dao lên phía trước, “Dạy nàng ta! Ngay! Luôn! Lập tức!”