Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Từ Thứ ưỡn ngực đi tới đi lui, cẩn thận suy tính lại một phen rồi cất cao giọng nói:
- Trương Huân trận đầu tiên bị đánh bại mà nhụt mất nhuệ khí. Trong những trận chiến sau tất nhiên là muốn chiến thắng để ủng hộ sĩ khí. Quân ta cứ dựa vào sự mong muốn của hắn mà làm bộ trá bại, khiến hắn trở nên kiêu ngạo. Phục lãnh binh khiêu chiến rồi lại trá bại. Liên tiếp mấy lần như vậy thì đại binh đại tướng của hắn sẽ sinh lòng kiêu ngạo, ngang ngược, chủ quan. Khi đó quân ta làm bộ bị bất lợi, hoặc bên trong Từ Châu có tặc binh phản loạn, gấp muốn lui về. Trương Huân nếu có chút mưu lược tất sẽ phái binh truy đuổi, còn bản thân mình thì lĩnh đại quân bảo hộ. Nếu như không mưu thì bản thân hắn sẽ tự truy đuổi, tìm kiếm chiến công. Khi đó quân ta phục binh vừa ra, Trương Huân như cá trong chậu còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Trương Lãng nội tâm bừng tỉnh. Chủ ý của Từ Thức là muốn đối phương trở nên kiêu ngạo rồi đột nhiên dùng kế hồi mã thương, một hơi nuốt hơn mười vạn đại quân của Trương Huân.
Mọi người ánh mắt cũng trở nên sáng ngời, cảm thấy đây quả thật là một diệu kế.
Điền Phong cảm thán nói:
- Kế kiêu binh của Nguyên Trực quả giống như của Trương Lương.
Từ Thứ không ngớt nói lời khiêm tốn.
Bỗng nhiên, ông ta lại có chút băn khoăn:
- Nhưng không biết quân ta liên tục trá bại như thế, binh sĩ nhuệ khí có sụt giảm hay không? Chiến tâm có sụt giảm hay không?
Điền Phong mỉm cười nói:
- Nguyên Trực quá lo lắng rồi. Dùng ánh mắt bình thường mà nhìn thì việc này hoàn toàn sẽ khiến cho binh sĩ u mê. Nhưng quân ta tử trước đến nay, mỗi lần chiến thắng, đặc biệt là sau khi đánh lui quân Tào thì sĩ khí tăng vọt, nhưng từ đó lại sinh kiêu. Lúc này bại hơn mấy trận, cũng không phải là chuyện xấu, có thể cho bọn họ ý thức được thắng không kiêu, bại không nản.
Trình Dục lúc này mới tiếp lời:
- Nếu như Trương Huân biết tính toán, không lãnh binh ra đây không phải là công dã tràng sao?
Từ Thứ cười nói:
- Trình tiên sinh không nên lo lắng. Trương Huân chính là hạng người ham công, tất nhiên là sẽ đuổi theo..
Trình Dục lúc này mới gật đầu, cùng với mọi người thảo luận lại kế sách cho thật chi tiết, tỉ mỉ, rồi sau đó mới giải tán.
Trương Lãng nắm tay Dương Dung đi dạo. Đã lâu rồi hắn khó mà có được phút giây nhàn rỗi, tâm trạng thả lỏng như thế này.
Thời điểm lúc này đang là cuối hạ đầu thu, không khí còn rất ẩm ướt. Dương Dung cảm thấy một tia lạnh mát, chăm chú đi bên cạnh Trương Lãng.
Đề phòng quân của Viên Thuật quay lại, Trương Lãng đặc biệt tăng số người phòng thủ. Lúc này, đại trại có phần im ắng, chỉ có binh sĩ tuần tra ban đêm qua lại. Khi nhìn thấy Trương Lãng và Dương Dung thì liền đứng thẳng người tỏ ra cung kính. Xem ra, sau trận chiến ở Từ Châu, Trương Lãng đã được đám binh lính kính yêu. Ngẫu nhiên có tiếng ngựa hý đằng xa, sau đó không gian lại trở nên yên tĩnh như cũ. Ánh trăng có phần ảm đạm khiến khu trại không được sáng sủa. Ánh sáng vụt qua ở doanh trại có chút quỷ dị, lá cờ thì lung lay theo cơn gió.
Trương Lãng và Dương Dung ngồi xuống một bãi cỏ trên sườn núi phía đông. Trương Lãng ôm lấy Dương Dung, lẳng lặng nhìn về phía dãy núi xa xa.
Dương Dung ngả đầu vào vai Trương Lãng, thỏ thẻ nói:
- Lão công, chàng đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Trương Lãng vỗ nhẹ vai Dương Dung, lòng đầy cảm xúc nói:
- Ta đang suy nghĩ, chúng ta từ một không gian khác đến thế giới này, phải chăng đã làm lịch sử bước theo một chiều hướng khác, thiên mã hành không cải biến nền văn hóa thế giới hai ngàn năm sau?
Dương Dung không chút nghĩ ngợi dịu dàng nói:
- Chàng muốn làm sao thì làm vậy, không ai có thể thay đổi được chàng. Thiếp nhất định sẽ ủng hộ chàng.
Nói xong lại nhìn Trương Lãng mỉm cười.
Trương Lãng thở dài, có chút không biết giải quyết như thế nào:
- Ta rất thích những hào kiệt trong Tam quốc. Nhưng lại không biết sau khi mình đến cái thế giới này thì lịch sử có vì ta mà thay đổi hay không. Ở Tị Thủy Quan vốn là Tôn Kiên giết chết Hoa Hùng, nhưng bây giờ lại đổi thành Cao Thuận. Văn Cơ vốn gả cho Vệ Trọng, nhưng nửa đường lại bị ta cướp lấy. Đào Khiêm vốn đoạt Từ Châu từ tay Lưu Bị, nhưng rốt cuộc người đoạt được lại là ta. Quách Gia, Trình Dục, Chi Lưu là những mưu sư của họ Tào, nhưng nay lại cam tâm tình nguyện cho ta sử dụng. Chiếu theo những tình huống như vậy, ta muốn sản nghiệp của Tôn Sách, Tôn Quyền, Giang Đông lọt vào tay của mình cũng vẫn được.
Dương Dung cười duyên một tiếng, điềm nhiên nói:
- Như vậy thật tốt, sau này chàng sẽ thống nhất thiên hạ, và phong cho thiếp làm hoàng hậu.
Trương Lãng cười khẽ, nhéo vào cái mũi xinh xắn của Dương Dung:
- Đẹp mặt quá nhỉ. Đến khi nàng được làm hoàng hậu thì chắc cũng bảy tám mươi tuổi rồi. Hàm răng rụng sạch, tóc bạc trắng. Cái bộ dạng như vậy thì làm sao mà làm mẫu nghi thiên hạ?
Dương Dung hừ nhẹ một tiếng, phản đối nói:
- Nếu thiếp như vậy thì chàng không phải cũng trở thành gia gia rồi sao? Mắt chàng mờ, tứ chi vô lực, làm sao mà quản được non sông?
Trương Lãng sững sờ rồi bật cười, không thể tưởng tượng được miệng lưỡi của Dương Dung lại sắc bén như vậy, không khỏi trêu chọc:
- Dung Nhi này, nàng có phải nuốt nước miếng của ta quá nhiều rồi hay không? Nói chuyện từ lúc nào tinh quái như vậy?
Dương Dung mặt đỏ lên, sẵng giọng nói:
- Ai nuốt nước miếng của chàng chứ? Thật không biết xấu hổ!
Trương Lãng trong lòng cảm thấy rất vui, càng ôm chặt Dương Dung vào lòng, mơ màng nói:
- Thật không biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào? Ta có thể từ trong quần hùng này tạo ra một thời đại mới, thống nhất Trung Quốc?
Dương Dung sắc mặt tin tưởng, vững vàng nói:
- Nhất định sẽ được!
Trương Lãng ngẩng đầu quan sát những vì sao, trong nội tâm lại dâng lên một cảm giác không biết giải quyết như thế nào. Cũng là đồng dạng xuất hiện dưới đời này, vì cái gì lại bỗng nhiên xuất hiện hai cuộc sống khác nhau như vậy? Mà chính bản thân hắn đã dần dần thích cái cảm giác tư thế hào hùng mỗi lần chinh chiến sa trường. Mỗi khi nhớ lại chính mình tung hoành sa trường, liên tục chiến đấu, nội tâm hắn lại nhiệt huyết sôi trào, thật lâu vẫn không có cách nào ngưng lại.
Đặc biệt là nhân vật siêu cấp trước kia chỉ xuất hiện trên nhưng hôm nay người nào cũng sờ sờ ngay trước mặt, lại trung thành với hắn, lại để cho hắn chỉ huy. Điều khiến hắn không thể tin được chính là, chính mình lại có quan hệ với một nữ nhân nổi tiếng thời Tam quốc, rồi lại trở thành người đàn bà của riêng hắn, cũng như có thêm ba bốn nàng hầu. Có đôi khi ngẫm lại, sự việc giống như một giấc mơ, rất sợ sau khi mình tỉnh mộng lại trở về thế giới ban đầu.
- Trương Huân trận đầu tiên bị đánh bại mà nhụt mất nhuệ khí. Trong những trận chiến sau tất nhiên là muốn chiến thắng để ủng hộ sĩ khí. Quân ta cứ dựa vào sự mong muốn của hắn mà làm bộ trá bại, khiến hắn trở nên kiêu ngạo. Phục lãnh binh khiêu chiến rồi lại trá bại. Liên tiếp mấy lần như vậy thì đại binh đại tướng của hắn sẽ sinh lòng kiêu ngạo, ngang ngược, chủ quan. Khi đó quân ta làm bộ bị bất lợi, hoặc bên trong Từ Châu có tặc binh phản loạn, gấp muốn lui về. Trương Huân nếu có chút mưu lược tất sẽ phái binh truy đuổi, còn bản thân mình thì lĩnh đại quân bảo hộ. Nếu như không mưu thì bản thân hắn sẽ tự truy đuổi, tìm kiếm chiến công. Khi đó quân ta phục binh vừa ra, Trương Huân như cá trong chậu còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Trương Lãng nội tâm bừng tỉnh. Chủ ý của Từ Thức là muốn đối phương trở nên kiêu ngạo rồi đột nhiên dùng kế hồi mã thương, một hơi nuốt hơn mười vạn đại quân của Trương Huân.
Mọi người ánh mắt cũng trở nên sáng ngời, cảm thấy đây quả thật là một diệu kế.
Điền Phong cảm thán nói:
- Kế kiêu binh của Nguyên Trực quả giống như của Trương Lương.
Từ Thứ không ngớt nói lời khiêm tốn.
Bỗng nhiên, ông ta lại có chút băn khoăn:
- Nhưng không biết quân ta liên tục trá bại như thế, binh sĩ nhuệ khí có sụt giảm hay không? Chiến tâm có sụt giảm hay không?
Điền Phong mỉm cười nói:
- Nguyên Trực quá lo lắng rồi. Dùng ánh mắt bình thường mà nhìn thì việc này hoàn toàn sẽ khiến cho binh sĩ u mê. Nhưng quân ta tử trước đến nay, mỗi lần chiến thắng, đặc biệt là sau khi đánh lui quân Tào thì sĩ khí tăng vọt, nhưng từ đó lại sinh kiêu. Lúc này bại hơn mấy trận, cũng không phải là chuyện xấu, có thể cho bọn họ ý thức được thắng không kiêu, bại không nản.
Trình Dục lúc này mới tiếp lời:
- Nếu như Trương Huân biết tính toán, không lãnh binh ra đây không phải là công dã tràng sao?
Từ Thứ cười nói:
- Trình tiên sinh không nên lo lắng. Trương Huân chính là hạng người ham công, tất nhiên là sẽ đuổi theo..
Trình Dục lúc này mới gật đầu, cùng với mọi người thảo luận lại kế sách cho thật chi tiết, tỉ mỉ, rồi sau đó mới giải tán.
Trương Lãng nắm tay Dương Dung đi dạo. Đã lâu rồi hắn khó mà có được phút giây nhàn rỗi, tâm trạng thả lỏng như thế này.
Thời điểm lúc này đang là cuối hạ đầu thu, không khí còn rất ẩm ướt. Dương Dung cảm thấy một tia lạnh mát, chăm chú đi bên cạnh Trương Lãng.
Đề phòng quân của Viên Thuật quay lại, Trương Lãng đặc biệt tăng số người phòng thủ. Lúc này, đại trại có phần im ắng, chỉ có binh sĩ tuần tra ban đêm qua lại. Khi nhìn thấy Trương Lãng và Dương Dung thì liền đứng thẳng người tỏ ra cung kính. Xem ra, sau trận chiến ở Từ Châu, Trương Lãng đã được đám binh lính kính yêu. Ngẫu nhiên có tiếng ngựa hý đằng xa, sau đó không gian lại trở nên yên tĩnh như cũ. Ánh trăng có phần ảm đạm khiến khu trại không được sáng sủa. Ánh sáng vụt qua ở doanh trại có chút quỷ dị, lá cờ thì lung lay theo cơn gió.
Trương Lãng và Dương Dung ngồi xuống một bãi cỏ trên sườn núi phía đông. Trương Lãng ôm lấy Dương Dung, lẳng lặng nhìn về phía dãy núi xa xa.
Dương Dung ngả đầu vào vai Trương Lãng, thỏ thẻ nói:
- Lão công, chàng đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Trương Lãng vỗ nhẹ vai Dương Dung, lòng đầy cảm xúc nói:
- Ta đang suy nghĩ, chúng ta từ một không gian khác đến thế giới này, phải chăng đã làm lịch sử bước theo một chiều hướng khác, thiên mã hành không cải biến nền văn hóa thế giới hai ngàn năm sau?
Dương Dung không chút nghĩ ngợi dịu dàng nói:
- Chàng muốn làm sao thì làm vậy, không ai có thể thay đổi được chàng. Thiếp nhất định sẽ ủng hộ chàng.
Nói xong lại nhìn Trương Lãng mỉm cười.
Trương Lãng thở dài, có chút không biết giải quyết như thế nào:
- Ta rất thích những hào kiệt trong Tam quốc. Nhưng lại không biết sau khi mình đến cái thế giới này thì lịch sử có vì ta mà thay đổi hay không. Ở Tị Thủy Quan vốn là Tôn Kiên giết chết Hoa Hùng, nhưng bây giờ lại đổi thành Cao Thuận. Văn Cơ vốn gả cho Vệ Trọng, nhưng nửa đường lại bị ta cướp lấy. Đào Khiêm vốn đoạt Từ Châu từ tay Lưu Bị, nhưng rốt cuộc người đoạt được lại là ta. Quách Gia, Trình Dục, Chi Lưu là những mưu sư của họ Tào, nhưng nay lại cam tâm tình nguyện cho ta sử dụng. Chiếu theo những tình huống như vậy, ta muốn sản nghiệp của Tôn Sách, Tôn Quyền, Giang Đông lọt vào tay của mình cũng vẫn được.
Dương Dung cười duyên một tiếng, điềm nhiên nói:
- Như vậy thật tốt, sau này chàng sẽ thống nhất thiên hạ, và phong cho thiếp làm hoàng hậu.
Trương Lãng cười khẽ, nhéo vào cái mũi xinh xắn của Dương Dung:
- Đẹp mặt quá nhỉ. Đến khi nàng được làm hoàng hậu thì chắc cũng bảy tám mươi tuổi rồi. Hàm răng rụng sạch, tóc bạc trắng. Cái bộ dạng như vậy thì làm sao mà làm mẫu nghi thiên hạ?
Dương Dung hừ nhẹ một tiếng, phản đối nói:
- Nếu thiếp như vậy thì chàng không phải cũng trở thành gia gia rồi sao? Mắt chàng mờ, tứ chi vô lực, làm sao mà quản được non sông?
Trương Lãng sững sờ rồi bật cười, không thể tưởng tượng được miệng lưỡi của Dương Dung lại sắc bén như vậy, không khỏi trêu chọc:
- Dung Nhi này, nàng có phải nuốt nước miếng của ta quá nhiều rồi hay không? Nói chuyện từ lúc nào tinh quái như vậy?
Dương Dung mặt đỏ lên, sẵng giọng nói:
- Ai nuốt nước miếng của chàng chứ? Thật không biết xấu hổ!
Trương Lãng trong lòng cảm thấy rất vui, càng ôm chặt Dương Dung vào lòng, mơ màng nói:
- Thật không biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào? Ta có thể từ trong quần hùng này tạo ra một thời đại mới, thống nhất Trung Quốc?
Dương Dung sắc mặt tin tưởng, vững vàng nói:
- Nhất định sẽ được!
Trương Lãng ngẩng đầu quan sát những vì sao, trong nội tâm lại dâng lên một cảm giác không biết giải quyết như thế nào. Cũng là đồng dạng xuất hiện dưới đời này, vì cái gì lại bỗng nhiên xuất hiện hai cuộc sống khác nhau như vậy? Mà chính bản thân hắn đã dần dần thích cái cảm giác tư thế hào hùng mỗi lần chinh chiến sa trường. Mỗi khi nhớ lại chính mình tung hoành sa trường, liên tục chiến đấu, nội tâm hắn lại nhiệt huyết sôi trào, thật lâu vẫn không có cách nào ngưng lại.
Đặc biệt là nhân vật siêu cấp trước kia chỉ xuất hiện trên nhưng hôm nay người nào cũng sờ sờ ngay trước mặt, lại trung thành với hắn, lại để cho hắn chỉ huy. Điều khiến hắn không thể tin được chính là, chính mình lại có quan hệ với một nữ nhân nổi tiếng thời Tam quốc, rồi lại trở thành người đàn bà của riêng hắn, cũng như có thêm ba bốn nàng hầu. Có đôi khi ngẫm lại, sự việc giống như một giấc mơ, rất sợ sau khi mình tỉnh mộng lại trở về thế giới ban đầu.
Bình luận facebook