Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Trương Lãng khí thế không ngăn chận được đối phương, ngược lại càng kích thích ý chí chiến đấu mãnh liệt của đối phương. Thật sự là chuẩn bị không kịp, trong nội tâm thầm kêu cha mẹ. Nét mặt lạnh lại, hoàn thủ đao toàn lực xuất kích, không chút do dự.
Hai người qua lại đánh khoảng ba mươi chiêu. Toàn bộ chiến trận chỉ nghe thấy tiếng đao thương va chạm. Tư thế hào hùng, kích động nhân tâm.
Trong thời điểm mấu chốt, Trình Dục bấy giờ thu binh lại.
Không phải y nhìn ra được sự khó khăn của Trương Lãng, mà là xem hai người đánh nhau thật sự là hung hiểm vạn phần. Không chỉ chính mình hãi hùng khiếp vía, mà ngay cả Từ Thứ cũng lo lắng không yên, đổ mồ hôi lạnh. Không thể tưởng tượng được Tôn Sách lại dũng mãnh thiện chiến như vậy. Tuy trong nội tâm rất kinh ngạc về võ nghệ của Trương Lãng, nhưng vạn nhất có điều không hay xảy ra, Từ Châu binh biết làm gì cho phải.
Trương Lãng trong nội tâm thở dài một cái, thiếu chút nữa muốn ôm lấy hai người. Trong lúc hắn đang suy nghĩ, chiến mã quay đầu trở lại, cố hết sức không cho Tôn Sách chứng kiến hai tay mình đang kiệt lực phát run, cố tình nở nụ cười:
- Tôn Bá Phù quả nhiên là anh hùng đương thời. Chỉ tiếc ngươi lại là thủ hạ của Viên Thuật. Đáng tiếc cho một nhân tài như người.
Ánh mắt Tôn Sách hiện lên một thần sắc phức tạp, không thể không nghĩ một đằng nói một nẻo:
- Trương tướng quân cớ gì lại nói ra những lời ấy? Viên tướng quân đối đãi với ta ân trọng như núi, như thế nào lại mai một tài hoa của ta?
Trương Lãng mắt sáng như sao, như thế nào lại không nhìn ra vẻ mặt của Tôn Sách có chút bất đắc dĩ, liền giục ngựa quay đầu lại, mỉm cười thần bí:
- Nếu như Bá Phù ở chỗ Viên Thuật có cảm giác không được toại nguyện thì có thể đến Từ Châu. Lãng ta luôn hoan nghênh chào đón.
Tôn Sách trên mặt khôi phục lại sự bình tĩnh, lảng tránh chủ đề, thản nhiên nói:
- Trương tướng quân võ nghệ siêu cường. Ngày sau nhất định phải phân cao thấp.
Trương Lãng mỉm cười rồi bạt binh quay về thành.
Tôn Sách tinh thần có chút không tập trung, cùng Trình Phổ quay đầu trở lại đại trại.
Trở về nội thành, Trương Lãng lúc này mới thở phào một hơi. Bởi vì kịch liệt đại chiến đã khiến hắn bị hao tổn sức khỏe, lại có cảm giác thoát lực, toàn thân ướt đẫm, chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã phịch xuống đất. Trong nội tâm của hắn rất bội phục võ nghệ của Tôn Sách. Tôn Sách đã cùng với Trương Liêu đánh nhau cả buổi rồi mới đến mình, như vậy thể lực của y tuyệt đối mạnh hơn mình vài phần.
Mọi người cùng nhau nói về võ dũng của Tôn Sách, tất nhiên là không phải nói chơi.
Qua vài ngày, dưới thành Hu Dị, Viên Thuật lại phái binh khiêu chiến. Trương Lãng lại phái người ra ứng chiến. Đôi bên lẫn nhau có thắng có bại.
Lúc này Quách Gia phụng mệnh Trương Lãng, ngồi khoái mã đến Đan Đồ gặp mặt binh mã Trách Dung.
Trương Lãng trong số mọi người chọn ra Quách Gia để làm chuyện này, bởi vì nó rất quan trọng. Nếu như làm không tốt, ba mặt thụ địch, thì khi đó tâm huyết của mình sẽ bị hủy hết. Mà trong lòng hắn, Quách Gia là người việc đáng làm sẽ làm. Ánh mắt, trí tuệ, ứng biến, khẩu tài đều xuất chúng. Đây là nhân tố khiến y nếu xuất mã thì sẽ thành công.Một vạn binh mã của Trách Dung cao thấp không đều, tố chất rất thấp, chiến lực không đáng kể, đều là do dân chúng địa phương tụ thành. Vừa vặn đang nghỉ ngơi trong doanh trại dưới chân núi Bắc Cố, Quách Gia liền xin vào cầu kiến.
Trách Dung và Tiết Lễ đang ngồi trong lều cùng nhau thương nghị đối sách.
Bỗng nhiên có binh sĩ tiến vào báo cáo, nói là có Quách Gia Từ Châu cầu kiến.
Trách Dung và Tiết Lễ nhìn nhau, đều đọc được sự khó hiểu trong mắt đối phương.
Trách Dung đôi mắt nhỏ, miệng rộng, mặt dài. Do có sự săn sóc nên làn da thập phần bóng loáng. Lúc này đôi mắt nhỏ lóe lên, tròng mắt đảo qua đảo lại, cảm giác người này vô cùng có dã tâm.
Y vừa trầm tư vừa nói:
- Quách Gia này có nên được xem là khách không? Chúng ta đã phản Trương Lãng, còn đến đây nói cái gì? Chi bằng giết đi cho rồi.
Tiết Lễ lắc đầu:
- Đừng gấp, cứ để xem hắn nói cái gì. Đến lúc đó giết cũng chưa muộn.
Đôi mắt hí của Trách Dung lại đảo qua, nét mặt âm hiểm, cười nói:
- Đã như vầy thì có thể phái năm mươi đao phủ, ẩn núp ngoài lều. Để xem ta trêu đùa Quách Gia, sau đó rớt ly làm hiệu, một lần giết sạch.
Tiết Lễ trên mặt cũng hiện lên nụ cười gian, gật đầu nói:
- Như thế rất tốt.
Chỉ trong chốc lát, Quách Gia ngẩng đầu ưỡn ngực, khí chất hào sảng bước vào trong trướng, sắc mặt ung dung, không một vẻ khẩn trương.
Y rất thông minh, như thế nào lại không nhận ra lần này hung hiểm vạn phần. Nếu có sai lầm thì đầu và người sẽ ở hai nơi. Nhưng bản thân mình có hùng binh thiết giáp, miệng có đao kiếm mâu kích, cũng được xem như bách vạn đại quân. Từ đó có thể tỏ ra thong dong, chẳng việc gì phải e ngại.
Sát khí bên ngoài căn lều làm sao mà thoát khỏi cặp mắt của mình. Trách Dung, Tiết Lễ lòng muông dạ thú, chính mình như thế nào lại không biết.
Hoàn toàn không e sợ, sắc mặt thoải mái, nhìn hai người kia đang nở nụ cười âm hiểm nhìn mình thì không khỏi mim cười khinh miệt trong lòng.
Trách Dung đôi mắt nhỏ cẩn thận dò xét trên người Quách Gia một phen, kiêu căng nói:
- Quách Gia, ngươi không phải đang cùng với Trương Lãng nam chinh sao? Như thế nào lại có thời gian rảnh đến đây?
Quách Gia cười nhạt một tiếng, không thèm để bụng sự kiêu căng của Trách Dung, chậm rãi nói:
- Chúa công ta gần đây đã chiếm được Hu Dị, chợt nghe thấy hai vị tướng quân mưu phản giết chết Triệu Dục, hiến Quảng Lăng vào tay Lưu Diêu thì đặc biệt lệnh phái Quách Gia đến đây một chuyến.
Tiết Lễ cười to, nét mặt thập phần đắc ý, cực kỳ lớn lối nói:
- Đúng là có việc như vậy. Quảng Lăng ta đã nhường cho Lưu Diêu. Trương Lãng tiểu nhi tự lĩnh Từ Châu, hắn có bản lĩnh gì chứ? Còn có thể cưới mỹ nữ Từ Châu Mi Hoàn làm vợ. Hừ!
Quách Gia sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, không nể mặt, âm thanh lạnh lùng nói:
- Chỉ cần bằng sự bất kính của ngươi vừa rồi với chúa công thì đầu ngươi có thể rơi xuống đất rồi đấy.
Trách Dung và Tiết Lễ hai người nhìn nhau cười phá lên. Trách Dung đứng dậy, âm hiểm cười nói:
- Trương Lãng tại Hu Dị cùng Viên Thuật đánh nhau chính là ngươi chết ta sống đấy. Ở đâu mà bận tâm đến Quảng Lăng. Còn Lưu đại nhân thì sớm lãnh binh lên bắc. Từ Châu sớm đã là vật trong túi. Ta thấy ngươi rất có trí tuệ, chi bằng đi theo ta. Bằng không thì, hắc hắc, đừng trách ta ra tay tàn độc.
Hai người qua lại đánh khoảng ba mươi chiêu. Toàn bộ chiến trận chỉ nghe thấy tiếng đao thương va chạm. Tư thế hào hùng, kích động nhân tâm.
Trong thời điểm mấu chốt, Trình Dục bấy giờ thu binh lại.
Không phải y nhìn ra được sự khó khăn của Trương Lãng, mà là xem hai người đánh nhau thật sự là hung hiểm vạn phần. Không chỉ chính mình hãi hùng khiếp vía, mà ngay cả Từ Thứ cũng lo lắng không yên, đổ mồ hôi lạnh. Không thể tưởng tượng được Tôn Sách lại dũng mãnh thiện chiến như vậy. Tuy trong nội tâm rất kinh ngạc về võ nghệ của Trương Lãng, nhưng vạn nhất có điều không hay xảy ra, Từ Châu binh biết làm gì cho phải.
Trương Lãng trong nội tâm thở dài một cái, thiếu chút nữa muốn ôm lấy hai người. Trong lúc hắn đang suy nghĩ, chiến mã quay đầu trở lại, cố hết sức không cho Tôn Sách chứng kiến hai tay mình đang kiệt lực phát run, cố tình nở nụ cười:
- Tôn Bá Phù quả nhiên là anh hùng đương thời. Chỉ tiếc ngươi lại là thủ hạ của Viên Thuật. Đáng tiếc cho một nhân tài như người.
Ánh mắt Tôn Sách hiện lên một thần sắc phức tạp, không thể không nghĩ một đằng nói một nẻo:
- Trương tướng quân cớ gì lại nói ra những lời ấy? Viên tướng quân đối đãi với ta ân trọng như núi, như thế nào lại mai một tài hoa của ta?
Trương Lãng mắt sáng như sao, như thế nào lại không nhìn ra vẻ mặt của Tôn Sách có chút bất đắc dĩ, liền giục ngựa quay đầu lại, mỉm cười thần bí:
- Nếu như Bá Phù ở chỗ Viên Thuật có cảm giác không được toại nguyện thì có thể đến Từ Châu. Lãng ta luôn hoan nghênh chào đón.
Tôn Sách trên mặt khôi phục lại sự bình tĩnh, lảng tránh chủ đề, thản nhiên nói:
- Trương tướng quân võ nghệ siêu cường. Ngày sau nhất định phải phân cao thấp.
Trương Lãng mỉm cười rồi bạt binh quay về thành.
Tôn Sách tinh thần có chút không tập trung, cùng Trình Phổ quay đầu trở lại đại trại.
Trở về nội thành, Trương Lãng lúc này mới thở phào một hơi. Bởi vì kịch liệt đại chiến đã khiến hắn bị hao tổn sức khỏe, lại có cảm giác thoát lực, toàn thân ướt đẫm, chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã phịch xuống đất. Trong nội tâm của hắn rất bội phục võ nghệ của Tôn Sách. Tôn Sách đã cùng với Trương Liêu đánh nhau cả buổi rồi mới đến mình, như vậy thể lực của y tuyệt đối mạnh hơn mình vài phần.
Mọi người cùng nhau nói về võ dũng của Tôn Sách, tất nhiên là không phải nói chơi.
Qua vài ngày, dưới thành Hu Dị, Viên Thuật lại phái binh khiêu chiến. Trương Lãng lại phái người ra ứng chiến. Đôi bên lẫn nhau có thắng có bại.
Lúc này Quách Gia phụng mệnh Trương Lãng, ngồi khoái mã đến Đan Đồ gặp mặt binh mã Trách Dung.
Trương Lãng trong số mọi người chọn ra Quách Gia để làm chuyện này, bởi vì nó rất quan trọng. Nếu như làm không tốt, ba mặt thụ địch, thì khi đó tâm huyết của mình sẽ bị hủy hết. Mà trong lòng hắn, Quách Gia là người việc đáng làm sẽ làm. Ánh mắt, trí tuệ, ứng biến, khẩu tài đều xuất chúng. Đây là nhân tố khiến y nếu xuất mã thì sẽ thành công.Một vạn binh mã của Trách Dung cao thấp không đều, tố chất rất thấp, chiến lực không đáng kể, đều là do dân chúng địa phương tụ thành. Vừa vặn đang nghỉ ngơi trong doanh trại dưới chân núi Bắc Cố, Quách Gia liền xin vào cầu kiến.
Trách Dung và Tiết Lễ đang ngồi trong lều cùng nhau thương nghị đối sách.
Bỗng nhiên có binh sĩ tiến vào báo cáo, nói là có Quách Gia Từ Châu cầu kiến.
Trách Dung và Tiết Lễ nhìn nhau, đều đọc được sự khó hiểu trong mắt đối phương.
Trách Dung đôi mắt nhỏ, miệng rộng, mặt dài. Do có sự săn sóc nên làn da thập phần bóng loáng. Lúc này đôi mắt nhỏ lóe lên, tròng mắt đảo qua đảo lại, cảm giác người này vô cùng có dã tâm.
Y vừa trầm tư vừa nói:
- Quách Gia này có nên được xem là khách không? Chúng ta đã phản Trương Lãng, còn đến đây nói cái gì? Chi bằng giết đi cho rồi.
Tiết Lễ lắc đầu:
- Đừng gấp, cứ để xem hắn nói cái gì. Đến lúc đó giết cũng chưa muộn.
Đôi mắt hí của Trách Dung lại đảo qua, nét mặt âm hiểm, cười nói:
- Đã như vầy thì có thể phái năm mươi đao phủ, ẩn núp ngoài lều. Để xem ta trêu đùa Quách Gia, sau đó rớt ly làm hiệu, một lần giết sạch.
Tiết Lễ trên mặt cũng hiện lên nụ cười gian, gật đầu nói:
- Như thế rất tốt.
Chỉ trong chốc lát, Quách Gia ngẩng đầu ưỡn ngực, khí chất hào sảng bước vào trong trướng, sắc mặt ung dung, không một vẻ khẩn trương.
Y rất thông minh, như thế nào lại không nhận ra lần này hung hiểm vạn phần. Nếu có sai lầm thì đầu và người sẽ ở hai nơi. Nhưng bản thân mình có hùng binh thiết giáp, miệng có đao kiếm mâu kích, cũng được xem như bách vạn đại quân. Từ đó có thể tỏ ra thong dong, chẳng việc gì phải e ngại.
Sát khí bên ngoài căn lều làm sao mà thoát khỏi cặp mắt của mình. Trách Dung, Tiết Lễ lòng muông dạ thú, chính mình như thế nào lại không biết.
Hoàn toàn không e sợ, sắc mặt thoải mái, nhìn hai người kia đang nở nụ cười âm hiểm nhìn mình thì không khỏi mim cười khinh miệt trong lòng.
Trách Dung đôi mắt nhỏ cẩn thận dò xét trên người Quách Gia một phen, kiêu căng nói:
- Quách Gia, ngươi không phải đang cùng với Trương Lãng nam chinh sao? Như thế nào lại có thời gian rảnh đến đây?
Quách Gia cười nhạt một tiếng, không thèm để bụng sự kiêu căng của Trách Dung, chậm rãi nói:
- Chúa công ta gần đây đã chiếm được Hu Dị, chợt nghe thấy hai vị tướng quân mưu phản giết chết Triệu Dục, hiến Quảng Lăng vào tay Lưu Diêu thì đặc biệt lệnh phái Quách Gia đến đây một chuyến.
Tiết Lễ cười to, nét mặt thập phần đắc ý, cực kỳ lớn lối nói:
- Đúng là có việc như vậy. Quảng Lăng ta đã nhường cho Lưu Diêu. Trương Lãng tiểu nhi tự lĩnh Từ Châu, hắn có bản lĩnh gì chứ? Còn có thể cưới mỹ nữ Từ Châu Mi Hoàn làm vợ. Hừ!
Quách Gia sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, không nể mặt, âm thanh lạnh lùng nói:
- Chỉ cần bằng sự bất kính của ngươi vừa rồi với chúa công thì đầu ngươi có thể rơi xuống đất rồi đấy.
Trách Dung và Tiết Lễ hai người nhìn nhau cười phá lên. Trách Dung đứng dậy, âm hiểm cười nói:
- Trương Lãng tại Hu Dị cùng Viên Thuật đánh nhau chính là ngươi chết ta sống đấy. Ở đâu mà bận tâm đến Quảng Lăng. Còn Lưu đại nhân thì sớm lãnh binh lên bắc. Từ Châu sớm đã là vật trong túi. Ta thấy ngươi rất có trí tuệ, chi bằng đi theo ta. Bằng không thì, hắc hắc, đừng trách ta ra tay tàn độc.
Bình luận facebook