Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-59
Chương 59: Hoàng hôn đọng lại trong ánh đèn của thế gian
Tình hình không mấy lạc quan, Từ Bạch thấy rất lo ngại.
Tạ Bình Xuyên trấn an Từ Bạch, muốn điều tra ra được sự chân tướng phải có quá trình, bảo cô cứ yên tâm.
Anh dẫn Từ Bạch đến một nhà hàng, dắt cô đi ăn ngon, mua quà cho cô, sau nửa ngày hưởng thụ thì tiêu không ít tiền.
Từ Bạch nói khéo léo: "Anh, em muốn nói với anh chuyện này, anh phải chuẩn bị tốt tâm lý."
Tay trái của Tạ Bình Xuyên xách một đống đồ, tay phải bỏ vào túi áo. Sờ đến hai tờ giấy đăng ký kết hôn, Tạ Bình Xuyên vẫn không thay đổi nét mặt, anh hỏi từ tốn: "Chuyện gì vậy em? Đột nhiên nghiêm trọng vậy."
"Chuyện này vốn nghiêm trọng mà." Tuy nói vậy, nhưng Từ Bạch đến gần anh hơn, chủ động nắm tay anh.
Lòng bàn tay anh rất nóng, đầu ngón tay hơi lạnh, nắm lấy ngón tay Từ Bạch, vuốt ve khớp tay cô.
Thái độ thân mật, làm trong lòng ngứa ngáy.
Tán tỉnh là một môn khoa học, thậm chí có thể thấy được mặt chân thật chỉ qua cái nắm tay.
Từ Bạch suy nghĩ miên man, nhưng sau đó đứng ở lập trường của một người vợ mới cưới, thẳng thắn với anh: "Hôm nay kết hôn, em cũng rất hạnh phúc, nhưng mà tụi mình đang trong khoảng thời gian đặc biệt, thời điểm khó khăn, tụi mình phải thắt lưng buộc bụng...."
Cô nói: "Mấy ngày trước, em nộp quyển tiểu thuyết em dịch hồi mấy năm trước cho nhà xuất bản rồi, chừng nào em có tiền nhuận bút thì dẫn anh đi chơi nữa nhé."
Từ Bạch suy nghĩ rất đơn giản, Tạ Bình Xuyên phải lo chuyện kiện tụng, tất cả tiền anh có trong thẻ tốt nhất là nên chi tiêu cho bản thân anh.
Tạ Bình Xuyên hiểu ý cô ngay.
Trong mắt Từ Bạch, Tạ Bình Xuyên rơi vào cảnh bần cùng và túng quẫn — đây cũng là lý do vì sao chuyện tình cảm và hôn nhân của anh lại thuận lợi, không có trở ngại.
Hôm nay anh tiêu tiền như nước, hình như có hơi lãng phí. Nếu Từ Bạch suy nghĩ kĩ lại, có lẽ sẽ phát hiện ra manh mối, nhưng anh đã đặt một phòng ở khách sạn cao cấp, hiện tại đang trên đường tới khách sạn.
Người qua lại trên đường, tiếng còi xe từ khắp nơi vọng đến, hoàng hôn đọng lại ngay trong ánh đèn của thế gian.
Tạ Bình Xuyên nắm chặt tay Từ Bạch, giải thích: "Anh vui quá mà."
Anh hơi nghiêng đầu, đường cong của khuôn mặt hiện ra rõ ràng, cũng khiến người khác thèm nhỏ dãi.
"Đời người rất dài, cả đời chỉ có một lần này." Tạ Bình Xuyên đi về phía khách sạn, suy nghĩ rõ ràng, "Với cả, Tiểu Bạch, anh không thể làm em thấy tủi thân trong ngày hôm nay được."
Từ Bạch theo kịp bước chân của anh, cổ tay còn được anh nắm chặt.
Cô hiếm khi ra ngoài khách sạn với anh, chợt thấy hơi căng thẳng.
Phòng rất lớn, trang trí xa hoa, ngay cả hoa văn trên gương và góc tường cũng rất tinh xảo. Từ Bạch đi vào phòng tắm, nhìn khung gương sơn mài dưới ánh đèn mờ ảo, lúc hoàn hồn lại thì Tạ Bình Xuyên đã bước vào.
Hơi nước bao phủ như sương mù, nước trong bồn tắm đang dâng lên.
Nền đá cẩm thạch cứng như băng, Từ Bạch tì vào bồn rửa tay. Vòi vẫn đang chảy nước, tiếng nước ào ào, Tạ Bình Xuyên dùng tay trái ôm eo cô, tay phải chạm vào lưng cô.
Lòng bàn tay anh có vết chai, mỗi lần vuốt ve nhẹ nhàng cũng như có hàng nghìn con kiến bò qua, làm trong lòng ngứa ngày không thôi.
Từ Bạch ngước cằm lên, nhìn anh qua tấm gương.
"Sao anh vào lúc này luôn vậy...." Cô mở miệng, "Anh gấp gáp quá, hai mươi phút mà cũng không chờ được."
Tạ Bình Xuyên không thừa nhận. Trong lòng anh biết, đúng là chờ không nổi thật.
Anh chỉ có thể nói thật: "Nhịn khó chịu."
Trong lòng Từ Bạch mềm nhũn, nhưng bên ngoài vẫn cứng miệng, nói: "Em hỏi anh chuyện này, anh đừng giận nha."
Tạ Bình Xuyên bình thản đáp: "Em hỏi đi."
"Lúc không có em, anh nhịn khó chịu, vậy phải làm sao?" Cô chuyển sang mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp bắn tung tóe vào người họ.
Tạ Bình Xuyên im lặng nhìn cô. Lòng bàn tay đặt trên ngực cô đột nhiên dùng sức làm cô hít một hơi thật sâu, giãy giụa muốn chạy: "Ờ, em biết rồi, anh có hai tay trái phải..."
Hôm nay Từ Bạch hơi nghịch.
Tạ Bình Xuyên nói: "Bây giờ không giống nữa." Đôi môi mỏng của anh kề sát vào tai cô, chạm vào vành tai cô như đang tôn thờ, "Anh có em rồi."
Ánh đèn bị hơi nước làm mờ đi, tầm nhìn trở nên mờ ảo, cảnh vật trong gương mập mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bờ vai, cánh tay và ngực của anh. Những giọt nước trượt dài trên cổ, đọng lại trên xương quai xanh xinh đẹp.
Từ Bạch bị mê hoặc.
Cô không quan tâm nữa, lúc anh nâng tay lên thì khẽ liếm ngón tay anh. Không lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm không hề dừng lại.
Từ Bạch bắt buộc phải đỡ bồn rửa tay mới không trượt chân ngã. Tóc nửa khô nửa ướt, dán sát vào người cô, cảnh tượng cô nhìn thấy trong gương khiến hô hấp vô thức trở nên gấp gáp.
Cảm giác nóng bỏng dâng trào trong lòng, hòa mình vào trận cuồng hoan này.
Đến khi cô được Tạ Bình Xuyên ôm về giường đã là tám chín giờ tối. Đã trở thành vợ chồng trên pháp luật, còn làm chuyện thân mật giữa vợ chồng, cảm giác cũng không khác gì trước đây, nhưng Từ Bạch vẫn kéo Tạ Bình Xuyên lại, nắm chặt cổ tay anh, chân thành nói: "Em muốn nói với anh, hôm nay cũng vừa hạnh phúc vừa thoải mái."
Tạ Bình Xuyên nhìn chằm chằm gương mặt của cô, nhanh chóng đưa ra quyết định: "Phòng tắm ở nhà thiếu một chiếc gương toàn thân."
Đầu óc Từ Bạch trống rỗng, cô thuận miệng đáp: "Dạ, được thôi."
Sau đó mới nhận ra, anh muốn gắn thêm một chiếc gương lớn hơn nữa. trong phòng tắm ở nhà.
Chậc, ý đồ xấu.
Cô trở mình, đưa lưng về phía anh, nhưng bị anh kéo trở lại, trốn không thoát.
Tạ Bình Xuyên gọi tên cô, cứ gọi "Tiểu Bạch" một lúc lầu, như đang lẩm bẩm một mình, khơi dậy nhận thức của Từ Bạch.
Đứng ở góc độ khách quan, Từ Bạch cất giọng nhẹ nhàng: "Tiểu Bạch là vợ anh rồi đó. Cô ấy đã lấy giấy kết hôn với anh, từ giờ về sau, anh không được ăn hiếp cô ấy."
Tạ Bình Xuyên bật cười, ôm chặt cô: "Sao anh lại ăn hiếp em được? Từ nhỏ tới giờ anh có ăn hiếp em bao giờ chưa?"
Rõ ràng là nhiều lần lắm ấy chứ. Ví dụ như dùng hộp đựng tằm dọa cô, lừa cô là vở bài tập rất nóng tính, lâu ngày không đụng đến thì sẽ nổ tung, hay dụ cô chạy bộ, bắt cô ngày nào cũng chạy 3000 mét với anh.
Nhưng mà... anh dạy cô chơi đàn, anh đi đường xa mua lá dâu cho cô, tốt bụng làm bài tập giùm cô, ô lúc nào cũng nghiêng về phía cô trong những ngày mưa.
Thế nên trong lúc chưa nhận ra, cả hai đã cùng chứng kiến bốn mùa luân chuyển.
Trong lòng càng thấy mềm mại hơn, những kỷ niệm khiến cô trân trọng. Từ Bạch vùi đầu vào ngực anh, trịnh trọng nói: "Đúng ha, anh chưa ăn hiếp em bao giờ. Anh tốt với em lắm."
Vô cùng dịu dàng.
Ngọt ngào ngắn ngủi, niềm vui cũng chỉ trong một đêm, ngày hôm sau là thứ Năm, là một ngày thích hợp để làm việc.
Hôm qua Từ Bạch xin nghỉ đăng ký kết hôn, hôm nay lúc đi làm, cô mang theo một túi kẹo mừng. Dù gì thì qua một khoảng thời gian nữa cô còn phải xin nghỉ lần nữa để làm lễ cưới, đi hưởng tuần trăng mật với Tạ Bình Xuyên.
Các đồng nghiệp hào hứng chúc mừng, cũng có đồng nghiệp nữ hỏi: "Tiểu Bạch, vậy là em kết hôn rồi, chú rể là Tạ Bình Xuyên hả?"
Tạ Bình Xuyên đã bị cách chứng không lương, không còn được xem là cấp trên trong công ty nữa, đã thoát khỏi sự ràng buộc này nên Từ Bạch cũng không muốn giấu giếm: "Dạ, hôm qua em với anh ấy đến Cục dân chính."
Tay trái cô đeo nhẫn, không phải là chiếc nhẫn mà Tạ Bình Xuyên cầu hôn, mà là một chiếc nhẫn đơn giản khác.
Quản lý tổ Dịch thuật Diệp Cảnh Bác nói: "Chúc mừng hai người nhé. Phải rồi Từ Bạch, chừng nào cô đãi tiệc, chúng tôi đi hết."
Sắp tới không có thời gian trống. Vì Tạ Bình Xuyên đang chuẩn bị chứng cứ, xử lý chuyện công ty XV, tạm gác lại hết những mối quan hệ cá nhân, Từ Bạch cũng không thấy sốt ruột.
Cô tìm đại một lý do: "Phải đợi người thân của cả hai rảnh rỗi... còn phải chuẩn bị một khoảng thời gian nữa ạ. Tới lúc đó chắc chắn phát thiệp cưới, mong mọi người đều đến dự."
Diệp Cảnh Bác cười nói: "Tốt quá, Từ Bạch, chúng tôi vui cho cô."
Kẹo mừng được chia cho mọi người, không ai nhắc tới Triệu An Nhiên.
Mặc dù chỗ ngồi của cậu ấy vẫn trống.
Ai cũng nói rằng bầu không khí ở các công ty Internet rất thoải mái, mọi người đều bình đẳng. Nhưng dù thế nào đi nữa, sếp vẫn là sếp, nội quy vẫn là nội quy, dù bạn có thể thản nhiên gọi sếp bằng tên tiếng Anh thì cũng không đồng nghĩa với việc sếp đồng lòng với bạn. Kết bạn ở công sở có lẽ có hại nhiều hơn lợi.
Diệp Cảnh Bác của ngày trước rất xem trọng Triệu An Nhiên. Nhưng quản lý Diệp của hiện tại gần như không nhắc đến ba chữ Triệu An Nhiên nữa, nhân viên của tổ Dịch thuật không biết tình hình vụ kiện, Từ Bạch hỏi Tạ Bình Xuyên thì cũng chỉ nhận được những câu trả lời lấp lửng.
Nhìn chung thì cuộc sống sau khi kết hôn của cô gắn bó keo sơn, như cá gặp nước.
Thay đổi xảy ra vào thứ Hai.
Hội đồng quản trị đưa ra quyết định mới, phục chức cho Tạ Bình Xuyên, không chỉ là tổng giám Kỹ thuật, mà còn thăng chức làm phó tổng giám đốc của công ty.
Tổ Kỹ thuật không thể không có Tạ Bình Xuyên, chuyện anh quay lại không thể trì hoãn.
Từ Bạch không hiểu được tình hình.
Tạ Bình Xuyên vẫn hệt như thường ngày, lái xe đi làm với Từ Bạch. Anh vẫn chọn làm theo hoàn cảnh, lái một chiếc xe hơi bình thường, hoàn toàn không phù hợp với thu nhập hiện tại.
Đến ngã tư đèn đỏ, Từ Bạch hỏi: "Anh được về lại chức cũ rồi, anh không lừa em đúng không?"
Tạ Bình Xuyên nắm tay lái, có lẽ vì đột nhiên nắm mạnh nên khớp ngón tay hơi trắng lên.
Anh hỏi: "Em nghĩ anh lừa em chuyện gì?"
Từ Bạch nghiêng đầu, không đáp lại được. Như một con mèo nhỏ nghiêng tai lắng nghe.
"Bị công ty XV chỉa mũi nhọn vào, hội đồng quản trị không tín nhiệm, còn có phí luật sư rất cao...." Tạ Bình Xuyên nói tình hình thực tế, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy. Nhưng để anh chọn lại, anh vẫn sẽ giả nghèo, lừa Từ Bạch đến Cục dân chính.
Ngoài chính anh ra, anh không thể nào để Từ Bạch cưới người khác.
Từ Bạch đổi lập trường ngay. Cô chẳng hề suy nghĩ lại mà nói: "Hội đồng quản trị tin tưởng anh không? Bằng chứng của anh cuối cùng cũng có ích, em cũng thấy vui lắm."
Cô hỏi tiếp: "Nhưng video trên mạng thì sao anh? Video của Hà Hưng Hoài có nhiều lượt xem lắm."
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Tạ Bình Xuyên chạy chậm rãi về phía trước.
Từ Bạch không nhai đi nhai lại chuyện phục chức nữa, Tạ Bình Xuyên cũng thoải mái hơn đôi chút. Anh chuyển đề tài sang Hạ Hưng Hoài, cuối cùng đưa ra kết luận: "Hà Hưng Hoài có thể quay video thì người khác cũng quay được. Gậy ông đập lưng ông."
Nhiệm vụ này nói thì đơn giản, nhưng thực tế lại được giao cho Phòng ban Quan hệ công chúng của Hằng Hạ.
Tạ Bình Xuyên chỉ có một mình. Anh còn phải lo chuyện công việc và thu thập chứng cứ khác, anh cũng không phải ba đầu sáu tay, không thể ôm hết mọi chuyện.
Bộ phận Quan hệ công chúng không làm Tạ Bình Xuyên thất vọng. Vài ngày sau, trên các tag liên quan đến Hạ Hưng Hoài trên các trang mạng lớn, video hot nhất đã trở thành một đoạn tổng hợp – là đoạn phỏng vấn độc quyền của Hạ Hưng Hoài với phóng viên.
Nói là phỏng vấn độc quyền, nhưng thực ra là điều tra. Tìm hiểu sâu về lý lịch, kinh nghiệm làm việc và các mối quan hệ xã hội hàng ngày của Hạ Hưng Hoài.
Gia cảnh cậu ta nghèo khó, bố mất sớm, một mình mẹ nuôi ba anh em, chỉ có Hạ Hưng Hoài học hành giỏi giang. Lúc trước cậu ta khăng khăng đòi đi nước ngoài, làm gia đình phải vay mượn khắp nơi, đến nay vẫn chưa trả hết nợ, hai người anh lớn đã ngoài ba mươi mà vẫn chưa dám cưới vợ.
Trớ trêu thay, bản thân Hạ Hưng Hoài chẳng biết tiết kiệm. Cậu ta nói với phóng viên về những món đồ xa xỉ, vô tình để lộ chiếc đồng hồ đeo tay, hành động cử chỉ nào cũng lộ ra sự kiêu ngạo của du học sinh về nước.
Cậu ta hạ thấp phụ nữ, xem thường người bình thường, cuộc trò chuyện đầy sạn khiến dư luận phẫn nộ.
Chưa đến một tuần, tài khoản của Hạ Hưng Hoài đã bị điều tra kỹ càng, tất cả những hoạt động và bình luận đều bị phơi bày ra trước mắt công chúng — đến nỗi những bài lên án về Hằng Hạ trước đây cũng không còn ai hưởng ứng. Cậu ta thay thế Hằng Hạ, trở thành chỗ phát tiết mới.
Hằng Hạ rất vui khi biết được chuyện này, còn công ty XV lại tức hộc máu.
Ngay cả khi Trần Việt biết tin này thì cũng phẫn nộ đến độ ném bể một chiếc di động.
"Phòng quan hệ công chúng chơi đẹp thật." Tần Việt cười nói, "Nhờ lần tấn công lần này của chúng ta, mặc dù danh tiếng Hằng Hạ rơi xuống đáy, nhưng nào ngờ trong lúc chúng ta không để ý thì tìm một phóng viên nhỏ, đưa tiền cho Hạ Hưng Hoài, để cậu ta nhận lời phỏng vấn."
Tần Việt khó chịu hút thuốc, điếu thuốc trong miệng anh ta, giọng nói càng nặng nề hơn: "Hằng Hạ đã lấy lại được danh dự, Tạ Bình Xuyên cũng thành công phục chức, bên phía Triệu An Nhiên tiến triển không thuận lợi, buộc phải thay đổi kế hoạch này."
Ngô Vĩnh Phúc, phó giám đốc công ty XV, hỏi: "Chủ tịch Tần, anh nói xem, nên thay đổi thế nào?"
"Diệp Cảnh Bác nói cho tôi biết Từ Bạch với Tạ Bình Xuyên đã lấy nhau rồi." Tần Việt nhếch miệng cười, có mùi khói thuốc nhàn nhạt,, "Chứng cứ mà Tạ Bình Xuyên chuẩn bị chắc chắn chỉ liên quan đến anh ta, cùng lắm là có thêm đám cấp trên của Hằng Hạ, vậy nhắm vào Từ Bạch thì sao? Tôi không tin anh ta có thể nghĩ ra trò gì mới."
Ngô Vĩnh Phúc gật đầu.
Ông ta đặt hai tay trên đùi, ngồi ở một chiếc ghế xoay, khen ngợi: "Chủ tịch Tần suy nghĩ thấu đáo."
Tình hình không mấy lạc quan, Từ Bạch thấy rất lo ngại.
Tạ Bình Xuyên trấn an Từ Bạch, muốn điều tra ra được sự chân tướng phải có quá trình, bảo cô cứ yên tâm.
Anh dẫn Từ Bạch đến một nhà hàng, dắt cô đi ăn ngon, mua quà cho cô, sau nửa ngày hưởng thụ thì tiêu không ít tiền.
Từ Bạch nói khéo léo: "Anh, em muốn nói với anh chuyện này, anh phải chuẩn bị tốt tâm lý."
Tay trái của Tạ Bình Xuyên xách một đống đồ, tay phải bỏ vào túi áo. Sờ đến hai tờ giấy đăng ký kết hôn, Tạ Bình Xuyên vẫn không thay đổi nét mặt, anh hỏi từ tốn: "Chuyện gì vậy em? Đột nhiên nghiêm trọng vậy."
"Chuyện này vốn nghiêm trọng mà." Tuy nói vậy, nhưng Từ Bạch đến gần anh hơn, chủ động nắm tay anh.
Lòng bàn tay anh rất nóng, đầu ngón tay hơi lạnh, nắm lấy ngón tay Từ Bạch, vuốt ve khớp tay cô.
Thái độ thân mật, làm trong lòng ngứa ngáy.
Tán tỉnh là một môn khoa học, thậm chí có thể thấy được mặt chân thật chỉ qua cái nắm tay.
Từ Bạch suy nghĩ miên man, nhưng sau đó đứng ở lập trường của một người vợ mới cưới, thẳng thắn với anh: "Hôm nay kết hôn, em cũng rất hạnh phúc, nhưng mà tụi mình đang trong khoảng thời gian đặc biệt, thời điểm khó khăn, tụi mình phải thắt lưng buộc bụng...."
Cô nói: "Mấy ngày trước, em nộp quyển tiểu thuyết em dịch hồi mấy năm trước cho nhà xuất bản rồi, chừng nào em có tiền nhuận bút thì dẫn anh đi chơi nữa nhé."
Từ Bạch suy nghĩ rất đơn giản, Tạ Bình Xuyên phải lo chuyện kiện tụng, tất cả tiền anh có trong thẻ tốt nhất là nên chi tiêu cho bản thân anh.
Tạ Bình Xuyên hiểu ý cô ngay.
Trong mắt Từ Bạch, Tạ Bình Xuyên rơi vào cảnh bần cùng và túng quẫn — đây cũng là lý do vì sao chuyện tình cảm và hôn nhân của anh lại thuận lợi, không có trở ngại.
Hôm nay anh tiêu tiền như nước, hình như có hơi lãng phí. Nếu Từ Bạch suy nghĩ kĩ lại, có lẽ sẽ phát hiện ra manh mối, nhưng anh đã đặt một phòng ở khách sạn cao cấp, hiện tại đang trên đường tới khách sạn.
Người qua lại trên đường, tiếng còi xe từ khắp nơi vọng đến, hoàng hôn đọng lại ngay trong ánh đèn của thế gian.
Tạ Bình Xuyên nắm chặt tay Từ Bạch, giải thích: "Anh vui quá mà."
Anh hơi nghiêng đầu, đường cong của khuôn mặt hiện ra rõ ràng, cũng khiến người khác thèm nhỏ dãi.
"Đời người rất dài, cả đời chỉ có một lần này." Tạ Bình Xuyên đi về phía khách sạn, suy nghĩ rõ ràng, "Với cả, Tiểu Bạch, anh không thể làm em thấy tủi thân trong ngày hôm nay được."
Từ Bạch theo kịp bước chân của anh, cổ tay còn được anh nắm chặt.
Cô hiếm khi ra ngoài khách sạn với anh, chợt thấy hơi căng thẳng.
Phòng rất lớn, trang trí xa hoa, ngay cả hoa văn trên gương và góc tường cũng rất tinh xảo. Từ Bạch đi vào phòng tắm, nhìn khung gương sơn mài dưới ánh đèn mờ ảo, lúc hoàn hồn lại thì Tạ Bình Xuyên đã bước vào.
Hơi nước bao phủ như sương mù, nước trong bồn tắm đang dâng lên.
Nền đá cẩm thạch cứng như băng, Từ Bạch tì vào bồn rửa tay. Vòi vẫn đang chảy nước, tiếng nước ào ào, Tạ Bình Xuyên dùng tay trái ôm eo cô, tay phải chạm vào lưng cô.
Lòng bàn tay anh có vết chai, mỗi lần vuốt ve nhẹ nhàng cũng như có hàng nghìn con kiến bò qua, làm trong lòng ngứa ngày không thôi.
Từ Bạch ngước cằm lên, nhìn anh qua tấm gương.
"Sao anh vào lúc này luôn vậy...." Cô mở miệng, "Anh gấp gáp quá, hai mươi phút mà cũng không chờ được."
Tạ Bình Xuyên không thừa nhận. Trong lòng anh biết, đúng là chờ không nổi thật.
Anh chỉ có thể nói thật: "Nhịn khó chịu."
Trong lòng Từ Bạch mềm nhũn, nhưng bên ngoài vẫn cứng miệng, nói: "Em hỏi anh chuyện này, anh đừng giận nha."
Tạ Bình Xuyên bình thản đáp: "Em hỏi đi."
"Lúc không có em, anh nhịn khó chịu, vậy phải làm sao?" Cô chuyển sang mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp bắn tung tóe vào người họ.
Tạ Bình Xuyên im lặng nhìn cô. Lòng bàn tay đặt trên ngực cô đột nhiên dùng sức làm cô hít một hơi thật sâu, giãy giụa muốn chạy: "Ờ, em biết rồi, anh có hai tay trái phải..."
Hôm nay Từ Bạch hơi nghịch.
Tạ Bình Xuyên nói: "Bây giờ không giống nữa." Đôi môi mỏng của anh kề sát vào tai cô, chạm vào vành tai cô như đang tôn thờ, "Anh có em rồi."
Ánh đèn bị hơi nước làm mờ đi, tầm nhìn trở nên mờ ảo, cảnh vật trong gương mập mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bờ vai, cánh tay và ngực của anh. Những giọt nước trượt dài trên cổ, đọng lại trên xương quai xanh xinh đẹp.
Từ Bạch bị mê hoặc.
Cô không quan tâm nữa, lúc anh nâng tay lên thì khẽ liếm ngón tay anh. Không lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm không hề dừng lại.
Từ Bạch bắt buộc phải đỡ bồn rửa tay mới không trượt chân ngã. Tóc nửa khô nửa ướt, dán sát vào người cô, cảnh tượng cô nhìn thấy trong gương khiến hô hấp vô thức trở nên gấp gáp.
Cảm giác nóng bỏng dâng trào trong lòng, hòa mình vào trận cuồng hoan này.
Đến khi cô được Tạ Bình Xuyên ôm về giường đã là tám chín giờ tối. Đã trở thành vợ chồng trên pháp luật, còn làm chuyện thân mật giữa vợ chồng, cảm giác cũng không khác gì trước đây, nhưng Từ Bạch vẫn kéo Tạ Bình Xuyên lại, nắm chặt cổ tay anh, chân thành nói: "Em muốn nói với anh, hôm nay cũng vừa hạnh phúc vừa thoải mái."
Tạ Bình Xuyên nhìn chằm chằm gương mặt của cô, nhanh chóng đưa ra quyết định: "Phòng tắm ở nhà thiếu một chiếc gương toàn thân."
Đầu óc Từ Bạch trống rỗng, cô thuận miệng đáp: "Dạ, được thôi."
Sau đó mới nhận ra, anh muốn gắn thêm một chiếc gương lớn hơn nữa. trong phòng tắm ở nhà.
Chậc, ý đồ xấu.
Cô trở mình, đưa lưng về phía anh, nhưng bị anh kéo trở lại, trốn không thoát.
Tạ Bình Xuyên gọi tên cô, cứ gọi "Tiểu Bạch" một lúc lầu, như đang lẩm bẩm một mình, khơi dậy nhận thức của Từ Bạch.
Đứng ở góc độ khách quan, Từ Bạch cất giọng nhẹ nhàng: "Tiểu Bạch là vợ anh rồi đó. Cô ấy đã lấy giấy kết hôn với anh, từ giờ về sau, anh không được ăn hiếp cô ấy."
Tạ Bình Xuyên bật cười, ôm chặt cô: "Sao anh lại ăn hiếp em được? Từ nhỏ tới giờ anh có ăn hiếp em bao giờ chưa?"
Rõ ràng là nhiều lần lắm ấy chứ. Ví dụ như dùng hộp đựng tằm dọa cô, lừa cô là vở bài tập rất nóng tính, lâu ngày không đụng đến thì sẽ nổ tung, hay dụ cô chạy bộ, bắt cô ngày nào cũng chạy 3000 mét với anh.
Nhưng mà... anh dạy cô chơi đàn, anh đi đường xa mua lá dâu cho cô, tốt bụng làm bài tập giùm cô, ô lúc nào cũng nghiêng về phía cô trong những ngày mưa.
Thế nên trong lúc chưa nhận ra, cả hai đã cùng chứng kiến bốn mùa luân chuyển.
Trong lòng càng thấy mềm mại hơn, những kỷ niệm khiến cô trân trọng. Từ Bạch vùi đầu vào ngực anh, trịnh trọng nói: "Đúng ha, anh chưa ăn hiếp em bao giờ. Anh tốt với em lắm."
Vô cùng dịu dàng.
Ngọt ngào ngắn ngủi, niềm vui cũng chỉ trong một đêm, ngày hôm sau là thứ Năm, là một ngày thích hợp để làm việc.
Hôm qua Từ Bạch xin nghỉ đăng ký kết hôn, hôm nay lúc đi làm, cô mang theo một túi kẹo mừng. Dù gì thì qua một khoảng thời gian nữa cô còn phải xin nghỉ lần nữa để làm lễ cưới, đi hưởng tuần trăng mật với Tạ Bình Xuyên.
Các đồng nghiệp hào hứng chúc mừng, cũng có đồng nghiệp nữ hỏi: "Tiểu Bạch, vậy là em kết hôn rồi, chú rể là Tạ Bình Xuyên hả?"
Tạ Bình Xuyên đã bị cách chứng không lương, không còn được xem là cấp trên trong công ty nữa, đã thoát khỏi sự ràng buộc này nên Từ Bạch cũng không muốn giấu giếm: "Dạ, hôm qua em với anh ấy đến Cục dân chính."
Tay trái cô đeo nhẫn, không phải là chiếc nhẫn mà Tạ Bình Xuyên cầu hôn, mà là một chiếc nhẫn đơn giản khác.
Quản lý tổ Dịch thuật Diệp Cảnh Bác nói: "Chúc mừng hai người nhé. Phải rồi Từ Bạch, chừng nào cô đãi tiệc, chúng tôi đi hết."
Sắp tới không có thời gian trống. Vì Tạ Bình Xuyên đang chuẩn bị chứng cứ, xử lý chuyện công ty XV, tạm gác lại hết những mối quan hệ cá nhân, Từ Bạch cũng không thấy sốt ruột.
Cô tìm đại một lý do: "Phải đợi người thân của cả hai rảnh rỗi... còn phải chuẩn bị một khoảng thời gian nữa ạ. Tới lúc đó chắc chắn phát thiệp cưới, mong mọi người đều đến dự."
Diệp Cảnh Bác cười nói: "Tốt quá, Từ Bạch, chúng tôi vui cho cô."
Kẹo mừng được chia cho mọi người, không ai nhắc tới Triệu An Nhiên.
Mặc dù chỗ ngồi của cậu ấy vẫn trống.
Ai cũng nói rằng bầu không khí ở các công ty Internet rất thoải mái, mọi người đều bình đẳng. Nhưng dù thế nào đi nữa, sếp vẫn là sếp, nội quy vẫn là nội quy, dù bạn có thể thản nhiên gọi sếp bằng tên tiếng Anh thì cũng không đồng nghĩa với việc sếp đồng lòng với bạn. Kết bạn ở công sở có lẽ có hại nhiều hơn lợi.
Diệp Cảnh Bác của ngày trước rất xem trọng Triệu An Nhiên. Nhưng quản lý Diệp của hiện tại gần như không nhắc đến ba chữ Triệu An Nhiên nữa, nhân viên của tổ Dịch thuật không biết tình hình vụ kiện, Từ Bạch hỏi Tạ Bình Xuyên thì cũng chỉ nhận được những câu trả lời lấp lửng.
Nhìn chung thì cuộc sống sau khi kết hôn của cô gắn bó keo sơn, như cá gặp nước.
Thay đổi xảy ra vào thứ Hai.
Hội đồng quản trị đưa ra quyết định mới, phục chức cho Tạ Bình Xuyên, không chỉ là tổng giám Kỹ thuật, mà còn thăng chức làm phó tổng giám đốc của công ty.
Tổ Kỹ thuật không thể không có Tạ Bình Xuyên, chuyện anh quay lại không thể trì hoãn.
Từ Bạch không hiểu được tình hình.
Tạ Bình Xuyên vẫn hệt như thường ngày, lái xe đi làm với Từ Bạch. Anh vẫn chọn làm theo hoàn cảnh, lái một chiếc xe hơi bình thường, hoàn toàn không phù hợp với thu nhập hiện tại.
Đến ngã tư đèn đỏ, Từ Bạch hỏi: "Anh được về lại chức cũ rồi, anh không lừa em đúng không?"
Tạ Bình Xuyên nắm tay lái, có lẽ vì đột nhiên nắm mạnh nên khớp ngón tay hơi trắng lên.
Anh hỏi: "Em nghĩ anh lừa em chuyện gì?"
Từ Bạch nghiêng đầu, không đáp lại được. Như một con mèo nhỏ nghiêng tai lắng nghe.
"Bị công ty XV chỉa mũi nhọn vào, hội đồng quản trị không tín nhiệm, còn có phí luật sư rất cao...." Tạ Bình Xuyên nói tình hình thực tế, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy. Nhưng để anh chọn lại, anh vẫn sẽ giả nghèo, lừa Từ Bạch đến Cục dân chính.
Ngoài chính anh ra, anh không thể nào để Từ Bạch cưới người khác.
Từ Bạch đổi lập trường ngay. Cô chẳng hề suy nghĩ lại mà nói: "Hội đồng quản trị tin tưởng anh không? Bằng chứng của anh cuối cùng cũng có ích, em cũng thấy vui lắm."
Cô hỏi tiếp: "Nhưng video trên mạng thì sao anh? Video của Hà Hưng Hoài có nhiều lượt xem lắm."
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Tạ Bình Xuyên chạy chậm rãi về phía trước.
Từ Bạch không nhai đi nhai lại chuyện phục chức nữa, Tạ Bình Xuyên cũng thoải mái hơn đôi chút. Anh chuyển đề tài sang Hạ Hưng Hoài, cuối cùng đưa ra kết luận: "Hà Hưng Hoài có thể quay video thì người khác cũng quay được. Gậy ông đập lưng ông."
Nhiệm vụ này nói thì đơn giản, nhưng thực tế lại được giao cho Phòng ban Quan hệ công chúng của Hằng Hạ.
Tạ Bình Xuyên chỉ có một mình. Anh còn phải lo chuyện công việc và thu thập chứng cứ khác, anh cũng không phải ba đầu sáu tay, không thể ôm hết mọi chuyện.
Bộ phận Quan hệ công chúng không làm Tạ Bình Xuyên thất vọng. Vài ngày sau, trên các tag liên quan đến Hạ Hưng Hoài trên các trang mạng lớn, video hot nhất đã trở thành một đoạn tổng hợp – là đoạn phỏng vấn độc quyền của Hạ Hưng Hoài với phóng viên.
Nói là phỏng vấn độc quyền, nhưng thực ra là điều tra. Tìm hiểu sâu về lý lịch, kinh nghiệm làm việc và các mối quan hệ xã hội hàng ngày của Hạ Hưng Hoài.
Gia cảnh cậu ta nghèo khó, bố mất sớm, một mình mẹ nuôi ba anh em, chỉ có Hạ Hưng Hoài học hành giỏi giang. Lúc trước cậu ta khăng khăng đòi đi nước ngoài, làm gia đình phải vay mượn khắp nơi, đến nay vẫn chưa trả hết nợ, hai người anh lớn đã ngoài ba mươi mà vẫn chưa dám cưới vợ.
Trớ trêu thay, bản thân Hạ Hưng Hoài chẳng biết tiết kiệm. Cậu ta nói với phóng viên về những món đồ xa xỉ, vô tình để lộ chiếc đồng hồ đeo tay, hành động cử chỉ nào cũng lộ ra sự kiêu ngạo của du học sinh về nước.
Cậu ta hạ thấp phụ nữ, xem thường người bình thường, cuộc trò chuyện đầy sạn khiến dư luận phẫn nộ.
Chưa đến một tuần, tài khoản của Hạ Hưng Hoài đã bị điều tra kỹ càng, tất cả những hoạt động và bình luận đều bị phơi bày ra trước mắt công chúng — đến nỗi những bài lên án về Hằng Hạ trước đây cũng không còn ai hưởng ứng. Cậu ta thay thế Hằng Hạ, trở thành chỗ phát tiết mới.
Hằng Hạ rất vui khi biết được chuyện này, còn công ty XV lại tức hộc máu.
Ngay cả khi Trần Việt biết tin này thì cũng phẫn nộ đến độ ném bể một chiếc di động.
"Phòng quan hệ công chúng chơi đẹp thật." Tần Việt cười nói, "Nhờ lần tấn công lần này của chúng ta, mặc dù danh tiếng Hằng Hạ rơi xuống đáy, nhưng nào ngờ trong lúc chúng ta không để ý thì tìm một phóng viên nhỏ, đưa tiền cho Hạ Hưng Hoài, để cậu ta nhận lời phỏng vấn."
Tần Việt khó chịu hút thuốc, điếu thuốc trong miệng anh ta, giọng nói càng nặng nề hơn: "Hằng Hạ đã lấy lại được danh dự, Tạ Bình Xuyên cũng thành công phục chức, bên phía Triệu An Nhiên tiến triển không thuận lợi, buộc phải thay đổi kế hoạch này."
Ngô Vĩnh Phúc, phó giám đốc công ty XV, hỏi: "Chủ tịch Tần, anh nói xem, nên thay đổi thế nào?"
"Diệp Cảnh Bác nói cho tôi biết Từ Bạch với Tạ Bình Xuyên đã lấy nhau rồi." Tần Việt nhếch miệng cười, có mùi khói thuốc nhàn nhạt,, "Chứng cứ mà Tạ Bình Xuyên chuẩn bị chắc chắn chỉ liên quan đến anh ta, cùng lắm là có thêm đám cấp trên của Hằng Hạ, vậy nhắm vào Từ Bạch thì sao? Tôi không tin anh ta có thể nghĩ ra trò gì mới."
Ngô Vĩnh Phúc gật đầu.
Ông ta đặt hai tay trên đùi, ngồi ở một chiếc ghế xoay, khen ngợi: "Chủ tịch Tần suy nghĩ thấu đáo."
Bình luận facebook