• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Phong Bì Đỏ Ngày Âm Hôn (1 Viewer)

  • Phần 2

Lúc tôi đang hoảng sợ lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng rầm rầm, có người đang điên cuồng đập cửa.

Nháy mắt tôi liền hiểu ra, người ngoài cửa là muốn trói tân lang lại để làm âm hôn đây mà.

Tôi ở bên trong cách một lớp cửa hét lớn: “Ai? Không lên tiếng tôi báo cảnh sát đấy!”

Ngoài cửa có người đáp: “Anh Tiểu Phi, là em, Cẩu tử đây! Anh không báo cảnh sát được đâu, em đã ngắt hết kết nối điện rồi.”

Quả nhiên là Cẩu tử.

Tên khốn này định chôn tôi cùng với Hoàng Tiểu Liên rồi đây.

“Cẩu tử, cậu muốn làm gì? Tôi với cậu không có thù oán gì mà!”

“Không muốn làm gì cả, chỉ là muốn anh giúp một chuyện mà thôi. Anh mau ra đây đi, đi với em đi rước dâu.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Tôi quát lớn: “Cho dù không báo cảnh sát được, chẳng lẽ trong làng này không còn ai khác có thể ngăn cản các người ư?”

Cẩu tử ở bên ngoài cười đáp: “Anh à, anh Tiểu Phi, làm người thành phố mới có mấy năm mà anh đã quên hết gốc gác rồi à, trong làng có tục lệ gì anh không biết sao?”

Cậu ấy nói không sai.

Ép buộc người khác kết âm hôn, loại chuyện này mặc dù hiếm thấy nhưng không phải là không có, bất kể là người hay quỷ làm, thông thường đều sẽ có tin đồn về mạng người được truyền ra. Hơn nữa những người còn lại trong làng đều là người già cả, ai không sợ liên luỵ, ai dám xen vào chuyện này chứ?

Càng huống hồ những người trong làng đều có quan hệ họ hàng thân thích với nhau, chẳng ai muốn ra mặt để rước phiền phức vào người cả.

Hết cách, tôi chỉ có thể cố gắng khuyên giải: “Cẩu tử, bây giờ cậu đi vẫn chưa muộn, nếu thật sự đợi đến khi phạm sai lầm lớn, cả đời này của cậu cũng coi như xong. Cậu nghe tôi khuyên một câu, bây giờ cậu quay về ngủ một giấc, sáng sớm mai tiễn chị cậu đi xong chuyện này xem như cho qua, tôi sẽ không truy cứu!”

“Anh không truy cứu? Nói nhảm cái gì vậy? Hôm nay nếu như em không đón anh đi, vậy thì lấy đâu ra người rước dâu? Anh rể à, anh cứ đi theo em đi!” Diễn đàn Vietwriter.vn

Kế đó cậu ta hét lên: “Tấu nhạc, phá cửa cho tôi!”

Tiêu rồi.

Tên khốn kiếp này quyết tâm muốn trói tôi đi đây mà.

Lời vừa dứt, tôi liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng kèn sona cùng với tiếng trống đánh liên hồi, cộng thêm vừa khèn vừa sáo, không thể nói rõ được đó là âm thanh của đám cưới hay đám ma nữa.

Cửa chính bị đập rầm rầm, không cần nhìn cũng có thể nghe ra được cánh cửa cũ nát này không còn chịu được bao lâu nữa. Cửa sân còn không trụ được vậy thì cánh cửa bằng gỗ mục kia càng không phải nói.

Không được, tôi phải nhanh chạy thôi!

Tôi quơ lấy một cây chổi lớn ở góc nhà, một chân giẫm lên đầu chổi, tách cán chổi ra, sau đó tôi trèo lên ghế sofa bắt đầu dùng cán chổi liều mạng đập vỡ cửa sổ. Nhà cũ không có người ở, cửa sổ đã bị ván gỗ bịt kín từ lâu.

Nhưng càng nôn nóng tôi lại càng không thể cạy cửa ra.

“Xoảng----!”

Nghe thấy âm thanh vang dội ngoài cửa sân, tôi lập tức càng nôn nóng hơn, cơ thể tôi điên cuồng tiết ra adrenaline rồi bùng nổ thành một loại sức mạnh trước nay chưa từng có, cán chổi trong tay tôi lập tức chọc thủng một lổ trên ván cửa, tôi dùng sức cạy mạnh, ngay cả miếng kính và ván gỗ đều bị tôi cạy bung ra hết. Diễn đàn Vietwriter.vn

Tạ ơn trời đất, tôi vẫn chưa phải là một tên vô dụng hoàn toàn.

Tôi trèo lên thành cửa sổ lấy hai tay chống đỡ, sau đó nhảy thẳng ra ngoài, suýt chút nữa là ngã nhào vào con hẻm phía sau nhà.

Đợi đến lúc bò dậy được, toàn thân tôi lập tức lạnh toát.

Tôi nhìn thấy Hoàng Tiểu Liên.

Cả người cô ấy mặc một chiếc váy trắng, tóc xoã dài, trên cổ quấn một chiếc khăn màu đỏ tươi.

Về phần cô ấy đang đứng yên hay đang lơ lửng tôi không nhìn rõ, cũng không dám nhìn, nhưng có một điểm tôi dám khẳng định, cô ấy tuyệt đối không phải là người sống.

-------

Lưỡi cô ấy thè ra, một mảng màu đỏ tươi như che phủ hết cả quai hàm, hơn nữa toàn bộ phần đầu của cô ấy đều ngửa lên trời hệt như dáng vẻ của một người treo cổ chết.

Thậm chí ngay cả nốt ruồi lệ trên gương mặt cô ấy, thứ khiến tôi mê mẩn lúc còn trẻ giờ đây cũng trông thật gớm ghiếc.

Cả người tôi cứng đờ.

Không nhúc nhích nổi.

Có điều vẫn còn tốt, đầu lưỡi của tôi không bị tê cứng, vẫn có thể run rẩy mà nói: “Tiểu Liên? Là mình đây, Tiểu Phi đây, cậu còn nhớ không, lúc trước chúng ta chơi thân với nhau nhất mà.”

Miệng cô ấy không hề cử động nhưng tôi lại nghe thấy tiếng cô ấy nói: “Nhớ chứ. Tiểu Phi, dạo này cậu còn vẽ tranh không?” Diễn đàn Vietwriter.vn

Tôi con mẹ nó, vẽ cái rắm!

Người nào người nấy đều mắc bệnh gì thế nhỉ, sao cứ hỏi về chuyện vẽ tranh thế?

Cô ấy lặng lẽ tiến đến sát gần tôi, dùng đôi mắt trợn tròng ngơ ngác nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được hai tai của mình đều đang cụp hết về sau như loài chó mèo vậy, lông tơ cũng dựng đứng cả lên.

“Vẽ, vẽ, mình vẫn luôn vẽ tranh mà! Lúc trước trong lớp chúng ta chỉ có mình mình biết vẽ, vẽ cái gì giống cái đó! Cậu muốn mình vẽ chân dung cho cậu sao? Cậu về nhà đợi mình, mình đi tìm bảng vẽ, sau đó vẽ cho cậu nhé!”

Tất nhiên là tôi đang lừa cô ấy rồi.

Nhưng vấn đề là cô ấy tin!

Tôi nghe thấy cô ấy có vẻ như đang cười: “Vậy mình về nhà đợi cậu.”

Vù…

Chỉ vậy đã lừa được Tiểu Liên rời đi, tôi vô cùng vui mừng, nhưng lúc này hai chân của tôi đã mềm nhũn, tiếng kèn trống linh đình trước cửa nhà tôi cũng chưa dừng lại.

Tôi miễn cưỡng chống tay vào tường đứng dậy, lê đôi chân mềm nhũn bỏ chạy thục mạng.

Lo gì đám tang nữa chứ, bây giờ điều quan trọng nhất đương nhiên là phải mau chóng chạy ra khỏi làng rồi, chỉ cần tôi có thể ra được đường cái bắt một chiếc xe vậy xem như là thoát nạn. Diễn đàn Vietwriter.vn

Nhưng thực tế sau khi chạy tôi mới nhận ra, tôi chạy một vòng cuối cùng lại quay trở về chỗ cửa sổ sau nhà mình.

Tôi lại chạy một vòng, lại quay trở về.

Cẩu tử dẫn đầu đội rước dâu, vẫn đang ở trước nhà tôi không ngừng gõ cửa.

Ma che mắt.

Hoàng Tiểu Liên không muốn cho tôi đi, cô ấy đang che mắt tôi.

Tôi chợt toát mồ hôi lạnh.

Làm sao đây?

Cẩu tử đứng canh chặt ở cửa trước, có lẽ biết tôi chạy không thoát được, cậu ta cũng không vội trói tôi lại đem đi, ngoại trừ đang đợi “giờ lành” là giờ tý hai khắc ra thì chẳng còn cách giải thích nào khác.

“Vương Tiểu Phi, đi theo em!”

Lúc tôi đang bất lực không biết phải làm sao, tôi nhìn thấy một cái đầu ló ra ở góc tường.

Chính là Trương Linh Linh, cô ấy đang vẫy tay với tôi.

Chiếc khăn choàng trên cổ cô ấy tung bay phất phới trong gió lạnh, đặc biệt bắt mắt.

Tôi sải bước dài nhảy về phía Trương Linh Linh, giữ chặt lấy cổ cô ấy, hôn hai cái lên má: “Coi như gặp được người thân rồi! Linh Linh, em nói đúng, anh con mẹ nó chính là một tên ngốc.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Trương Linh Linh lườm tôi nói: “Hối hận vì đã bỏ rơi em sao? Tiếc là muộn rồi!”

Tôi kéo tay cô ấy lắc lắc mấy cái: “Tâm tình kích động, có thể tha thứ được, có thể tha thứ được mà. Trước tiên khoan hẵng nói đến chuyện này, em mau dẫn anh đi đi, anh sắp điên mất rồi.”

“Được.”

Có Trương Linh Linh dẫn đường, quả nhiên tôi không còn quay về chỗ cửa sổ phía sau nhà mình nữa.

Điều này không thể không khiến tôi nhìn cô ấy bằng cặp mắt khác: “Không ngờ em lại còn có mặt này nữa.”

Trương Linh Linh vừa đi vừa liếc tôi: “Lúc trước coi thường em là do anh bị mù.”

“Sao anh lại coi thường em chứ? Rõ ràng người nói chia tay là em mà.”

“Hừ, anh học hành đến ngốc rồi phải không? Anh nhớ lại xem, rốt cuộc là ai đề nghị chia tay?”

Chuyện này tôi còn có thể nhớ nhầm sao?

Tôi nhớ rõ ràng, khi đó là đầu tháng năm, hoa trên núi nở rộ.

Lúc ấy Trương Linh Linh bảo tôi vẽ cho cô ấy một bức tranh, đồng thời giao hẹn rằng cô ấy sẽ đợi tôi học xong đại học quay về.

Nhưng nào ngờ, sau khi tôi vẽ xong bức tranh, cô ấy liền sa sầm nét mặt rồi nói lời chia tay với tôi.

Tôi dám khẳng định 100% rằng lần đó tôi đã vẽ chân dung của cô ấy trên một nửa tấm giấy a4, hơn nữa còn dùng màu nước để vẽ. Diễn đàn Vietwriter.vn

Thật sự tôi không thể giải thích được tại sao cô ấy cứ nhất quyết nói tôi là người đề nghị chia tay nữa. Có điều đó đều là chuyện đã qua bảy tám năm rồi, nhắc lại cũng không còn ý nghĩa gì, điều quan trọng nhất bây giờ chính là mau chóng chạy khỏi đây thôi.

Tôi nói với Trương Linh Linh: “Người trong làng này điên cả rồi, em đi cùng anh đi, anh sợ em ở lại không an toàn.”

Trương Linh Linh lắc đầu: “Đi gì mà đi, đã ở đây bao nhiêu năm vậy rồi, đi không được đâu.”

“Đi không được? Là ý gì?”

“Không có ý gì khác. Người nhà của Tiểu Liên đến rồi, không phải anh tới rước dâu sao? Mau vào đi.”

Rước dâu?

Chẳng lẽ là….

Tôi mở to mắt, quay đầu nhìn Trương Linh Linh bên cạnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom