-
Phần 1
Hôm đó, Cẩu tử gọi điện thoại cho tôi, nói chị của cậu ấy là Hoàng Tiểu Liên đã treo cổ tự vẫn.
Tôi và Hoàng Tiểu Liên chơi thân với nhau từ mẫu giáo đến cấp ba, năm cuối cấp tôi theo bố mẹ chuyển đến thành phố, sau đó lại thi vào một trường ở Bắc Kinh và làm việc luôn ở đó.
Bảy tám năm nay chúng tôi không còn liên lạc với nhau, chẳng ngờ, ngăn cách bao năm lần này lại nhận được tin cô ấy không còn nữa.
Trên chuyến tàu cao tốc trở về làng, tôi đã mơ thấy Tiểu Liên.
Cô ấy hỏi tôi, nếu như lúc đầu tôi không quay lại với Trương Linh Linh cùng làng, liệu tôi sẽ chọn cô ấy chứ? Có phải tôi sẽ kết hôn với cô ấy không?
Câu hỏi này tôi không cách nào trả lời được?
Đợi đến lúc tôi vào trong đường núi thì trời đã tối rồi, vừa bước xuống xe tôi không chút suy nghĩ liền nhặt một phong bì đỏ ở đám cỏ ven đường lên.
Bên trong có mười ngàn tệ, một lọn tóc và một mảnh giấy.
Trên giấy viết: Hoàng Tiểu Liên, mười một giờ ba mươi phút đêm ngày mười lăm tháng bảy năm canh thìn.
Bất kể là phong bì của ai đánh rơi thì lẽ nào lại có chuyện như vậy? Dùng phong bì đỏ cho đám tang? Ý gì đây?
Hơn nữa số tiền trong phong bì còn là số chẵn, trong làng có quy định, phong bì trắng phải là số lẻ, ngụ ý người chết không thành đôi.
Giữa lúc tôi còn đang ngẫm nghĩ, liền nghe thấy Cẩu tử từ phía xa gọi mình.
Cậu ấy đến đón tôi rồi.
Tôi vốn định đưa phong bì đỏ cho Cẩu tử, dù sao trong này cũng viết tên của chị cậu ấy. Nào ngờ Cẩu tử lại chẳng nhận lấy phong bì tôi đưa sang, cậu ấy nói đám tang nhận phong bì đỏ rất xui xẻo, chi bằng tôi giúp cậu ấy cùng thu xếp tang sự là được rồi, đây xem như là nhà họ gửi chút tiền lì xì cho tôi vậy.
Quả thật điều này khiến tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, Cẩu tử trước giờ vừa nhìn thấy tiền là hai mắt sáng rỡ, từ lúc nào lại biến thành một người rộng rãi như vậy? Có điều thấy cậu ấy kiên trì như vậy, tôi cũng không nhiều lời, chỉ đành cất phong bì vào trong túi áo, theo Cẩu tử đi vào trong làng.
Chẳng ngờ rằng sau đó lại xảy ra chuyện.
Nếu dựa theo quy tắc từ đời xưa, nhà Cẩu tử lúc này phải sớm tổ chức đám tang rồi chứ, thế nhưng trong nhà lại yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả một tờ phướn treo cũng không có, chắc là định tổ chức đơn giản rồi thôi.
Cẩu tử nói nhà tôi bảy tám năm nay không có người ở, chi bằng đêm nay cứ ngủ lại nhà cậu ấy đi. Tôi từ chối, đã bảy tám năm không về quê rồi, tôi cũng muốn quay về thăm lại nơi mình đã lớn lên.
Những vật dụng hỏng hóc trong ngôi nhà cũ kia của tôi vẫn còn đó, phủ đầy bụi bẩn, bẩn thì bẩn thôi thu dọn một chút cũng có thể ở được, chỉ có duy nhất một thứ bất tiện đó là điện nước đã bị cắt mất rồi.
May mà trong nhà vẫn còn mấy cây đèn cầy cũ, tôi lấy trong túi ra một chiếc bật lửa thắp đèn lên.
Thế nhưng ánh lửa lại có màu xanh lam, không ngừng nhảy múa, trông có vẻ như sẽ tắt bất cứ lúc nào.
Tôi vừa ngẩng đầu lên, sau đó lập tức sợ hãi đến toàn thân run cầm cập, trên chiếc ghế sofa đã cũ rách ở giữa nhà có một người phụ nữ đang ngồi.
Tóc cô ấy dài phủ đất, mặc một chiếc váy liền thân màu đen, trên cổ quấn một tấm vải màu đỏ.
Dưới ánh nến lập loè, phải hơn mười mấy giây sau tôi mới nhìn ra được người đó chính là Trương Linh Linh.
Lúc này tôi bắt đầu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Linh Linh? Sao em lại ở đây? Nửa đêm nửa hôm em ngồi ở đó không lên tiếng, doạ chết người ta!”
Trương Linh Linh ngồi bất động, cô ấy dùng đôi mắt ngân ngấn nước quét qua quét lại trên người tôi, hơn nửa phút sau mới mở miệng nói: “Nhớ anh đấy, còn có thể là vì sao nữa?”
Mặc dù chúng tôi đã từng yêu đương một khoảng thời gian, tuy nhiên lúc tốt nghiệp cấp ba tôi đã bị cô ấy đá, nhưng cách xa nhau bảy tám năm tôi cũng không còn loại cảm giác nhung nhớ cô ấy như lúc trước nữa. Vậy mà cô ấy vừa gặp mặt đã nhắc đến chuyện này, đương nhiên khiến tôi có chút ngượng ngùng.
Tôi cười cười, không đáp lời.
Cô ấy đứng dậy tiến lại gần tôi: “Lúc đầu là bởi vì anh vẽ rất đẹp, em mới bị tài năng đó của anh thu hút, bây giờ anh còn vẽ không?”
Tôi lắc đầu: “Không vẽ nữa, lúc trước không phải bởi vì nguyên nhân này em mới chia tay với anh sao? Từ đó anh chưa từng vẽ lại thêm lần nào nữa.”
Cô ấy mỉm cười, nụ cười trên khuôn mặt có chút ấm áp lạ thường, lại rất quen thuộc.
Như thể cô ấy vẫn còn là một thiếu nữ của bảy tám năm trước vậy.
Trương Linh Linh quàng tay qua cổ tôi, giống như lúc chúng tôi mới yêu nhau: “Anh nói xem, lúc trước chúng ta cùng với Tiểu Liên ba người thân thiết với nhau như vậy, nếu như anh lựa chọn ở bên cô ấy, có phải cô ấy sẽ không chết không?”
Sao Trương Linh Linh cũng hỏi câu này?
Tôi gỡ tay cô ấy ra: “Đã qua cả rồi, giả thuyết này còn có ý nghĩa gì đâu? Em và Hoàng Tiểu Liên đều là hồi ức thời niên thiếu đẹp đẽ nhất của anh.”
Nghe vậy Trương Linh Linh rõ ràng có chút không vui, nói: “Hoàng Tiểu Liên chết rất tức tưởi, nể tình hai ta lúc xưa từng thân thiết em khuyên anh một câu, đêm nay bất kể bên ngoài xảy ra tiếng động gì anh cũng phải khoá chặt cửa lại cho em.”
Tôi sững người hỏi: “Là ý gì?”
“Em đã nhìn thấy anh nhặt phong bì đỏ rồi.” Nét mặt của Trương Linh Linh rất chân thành, “Bên trong có phải có sinh thần bát tự của Hoàng Tiểu Liên? Còn có một lọn tóc nữa?”
“Đúng vậy.” Tôi càng thêm kinh ngạc, “Sao em lại biết?”
“Anh không cần quan tâm vì sao em biết.” Trương Linh Linh trở nên nghiêm túc, “Cô ấy sinh vào ngày rằm tháng bảy âm lịch, vốn là thời điểm âm khí nặng nhất trong năm, cộng thêm việc cô ấy chưa kết hôn đã treo cổ tự sát, nhất định sẽ trở thành quỷ dữ. Nể tình chúng ta đã từng thân thiết, em nhắc nhở một câu, tuyệt đối đừng mở cửa cho bất cứ ai. Anh không làm gì trái với lương tâm vậy thì thứ anh phải sợ không phải là quỷ gõ cửa mà là người gõ cửa!”
Hoá ra Hoàng Tiểu Liên treo cổ tự sát!
Nhưng tại sao chứ?
Nói xong Trương Linh Linh xoay người rời đi, vốn dĩ tôi còn muốn kéo cô ấy lại hỏi cho rõ, nhưng không ngờ động tác của cô ấy lại nhanh như vậy, mới mấy bước đã ra tới cửa, ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.
Căn nhà cũ kĩ lọt gió, thêm nữa hiện giờ đã là cuối thu, gió lạnh buổi đêm như lưỡi dao cắt ào ào lùa vào những khe hở, cánh cửa gỗ trong gian nhà chính đã quá tuổi, bản lề không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt khiến lòng tôi càng thêm rối bời.
Tôi nằm dài trên ghế sofa đã cũ nát bắt đầu suy nghĩ miên man: “Cô ấy nói Hoàng Tiểu Liên nhất định đã biến thành quỷ dữ…”
Phong bì đỏ, chưa kết hôn, tự sát, sinh vào giờ tý hai khắc ngày rằm tháng bảy.
Chẳng lẽ….
Tôi chợt lạnh sống lưng: Là kết âm hôn! Cũng chính là minh hôn.
Nghe nói một cô gái chưa kết hôn mà đã chết oán khí rất nặng, cần phải tổ chức âm hôn mới có thể hoá giải được, nếu không linh hồn của cô gái ấy sẽ biến thành quỷ dữ và những người trong gia đình cô ấy sẽ là người đầu tiên gặp tai hoạ.
Người lớn tuổi có tiền trong gia đình sẽ đi tìm mai mối chuyên về âm hôn, đứng ngay ngắn trước cửa nhà xin được kết thông gia với chàng trai nào đó, làm xong những nghi thức này xem như lễ thành.
Trường hợp không có nhiều tiền, thông thường người nhà sẽ đặt sinh thần bát tự, tóc hoặc móng tay của người đã chết cộng với một ít tiền vào trong phong bì đỏ, vứt ở bên đường rồi sai người ở đó canh chừng, thấy ai tham của hời nhặt được nó thì phải trói lại mang về nhà, ép họ làm nghi lễ minh hôn.
Phong bì đỏ này được xem là sính lễ của nhà gái, không quan trọng là bao nhiêu, nhưng cũng đều có chung một ý, chính là nếu bạn nhận tiền mà không làm việc, nhất định sẽ bị ma quỷ bắt đi.
Có một loại còn thảm hơn.
Cô gái lúc còn sống mang đầy oán khí, ngày sinh rơi vào thời điểm âm khí nặng, vậy thì chàng trai đó không những phải làm nghi thức âm hôn, mà còn phải ngủ với thi thể của cô gái bảy ngày, sau khi hết thất đầu thì mới chôn cất. Có điều khi đó không phải chôn cất một mình cô gái nữa mà chàng trai kia cũng phải bị chôn cùng.
Rất rõ ràng, Hoàng Tiểu Liên sinh vào giờ tý hai khắc ngày rằm tháng bảy năm canh thìn, chính là ngày xấu nhất trong năm.
Càng thảm hơn chính là, tôi con mẹ nó đã ngu ngốc nhặt lấy phong bì đỏ đó rồi!