• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full PHỒN HOA TỰ CẨM (2 Viewers)

  • Chương 60: Trong trướng mơ màng nghe tiếng đàn.

Lý Sóc Phong ngẩng đầu lên: “Thanh nhi ở đây, ta tin có Hoàn Nhan Nhược Cẩm tất nhiên sẽ thắng. Việc chúng ta cần làm là mau chóng đem mọi người trong Duyên Lăng quận vương phủ đến nơi an toàn”.



“Thiên hạ ngày nay có chỗ nào an toàn?”. Tiểu Nhĩ tâm khẽ run, nàng không phải là cô nhi nhưng lại có một người cha là quân vương không có tình người, giờ này khắc này, nàng thật mong muốn Đại Tống hoàng đế không phải là cha ruột của mình.



“Đạo quan của vi sư”. Lý Sóc Phong cười: “Nơi đó thanh tĩnh vắng lặng, thích hợp để ở ẩn”.



“Tiểu Nhĩ thiếu chút nữa thì quên chỗ đó”. Tiểu Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Sư phụ, ta có thể mang cả Niệm Nhã theo không? Cho dù nàng quay về Hoa Đào am chung quy cũng bị đón về hoàng cung đón lấy vận mệnh đưa đi hòa thân của một công chúa”.



Lý Sóc Phong gật đầu: “Không chỉ riêng công chúa Niệm Nhã, mà còn chúng ni cô sư thái của Hoa Đào am nữa. Loạn thế như bây giờ, có thể cứu được càng nhiều người càng tốt…”.



“Cảm ơn sư phụ”. Tiểu Nhĩ rưng rưng cúi đầu, Niệm Nhã muội muội, dù ngươi cùng tiểu quận chúa có rằng buộc ra sao cũng không chặt đứt được mối quan hệ tỷ muội giữa hai ta, lần này tỷ tỷ sẽ cùng ngươi….



“Việc này không nên chậm trễ, tiểu Nhĩ, vi sư đưa mọi người ở Duyên Lăng quận vương phủ đi trước, tối nay ngươi đến Hoa Đào am đưa công chúa Niệm Nhã cùng sư thái bọn họ đi”. Lý Sóc Phong hít một hơi thật sâu: “Thanh nhi trận này muốn thắng cần nhờ Hoàn Nhan Nhược Cẩm”.



“Thật sự là có thể sao?”. Tiểu Nhĩ chần chờ: “Tiểu quận chúa không biết chữ, nếu ta rời đi, nàng hành quân bày binh bố trận thế nào được?”.



“Không phải ngươi hôm nay đã giúp nàng phân phó xuống phía dưới rồi sao? Lấy khả năng của tứ công tử, trụ nữa tháng không thành vấn đề, đến lúc đó chúng ta đã từ đạo quan trở về, vừa kịp giúp Thanh nhi một tay”. Lý Sóc Phong liếc nhìn Mộ Thanh: “Đệ tử đắc ý nhất của ta, đương nhiên sẽ không khiến ta thất vọng”.



“Vâng!”. Tiểu Nhĩ gật đầu liên tục: “Sư phụ, vậy ta tới Hoa Đào am ngay đây”. Liếc Mộ Thanh thêm một lần, tiểu quận chúa, tiểu Nhĩ tin ngươi.Tiểu Nhĩ với Lý Sóc Phong cùng gật đầu, ai đi đường của người nấy, tiêu thất trong bóng đêm.



Nguyệt sáng sao mờ, nước chảy du du, trận trận hàn ý nổi lên trong lòng, Mộ Thanh chán nản ngã ngồi trên mặt đất.



Một canh giờ sau, tiếng đàn lại vang lên, nước sông róc rách.



Mộ Thanh không khỏi vui sướng: “Nhược Cẩm, ngươi đã trở lại ư?”.



Thuyền nhỏ nhẹ lay động, người lái đò mặc áo tơi, trong bóng đêm chẳng phân biệt được là ai, Sa Lý Cổ Chân ngồi vững vàng trên thuyền, chậm rãi đến gần bờ sông. Đầu ngón tay nhấn dây đàn, Sa Lý Cổ Chân nhẹ nhàng cười nhìn dáng tươi cười cương cứng trên mặt Mộ Thanh. Hoàn Nhan Nhược Cẩm, mặc kệ ngươi hôm nay là nói thật hay là cố ý diễn cho ta xem, nếu đã thấy ngươi buông Mộ Thanh đương nhiên là lúc ta nên ra tay.



“Là ngươi?”.



“Sao? Thấy ân nhân cứu mạng không hoan nghênh?”. Sa Lý Cổ Chân giương mi cười.



Thuyền nhỏ cập bờ, Sa Lý Cổ Chân ôm đàn tranh xuống thuyền, khẽ phất tay, thuyền nhỏ dĩ nhiên đi về bờ bên kia.



Kinh ngạc nhìn Sa Lý Cổ Chân đến gần chính mình, Mộ Thanh hoảng hốt đứng dậy: “Ngươi vốn ở hoàng cung Đại Kim cơ mà? Thế nào lại ở đây?”.



“Hoàn Nhan Lượng đã chết, đương nhiên ta không còn là quý phi, thiên hạ rộng lớn, muốn đi đâu là quyền của ta”. Sa Lý Cổ Chân nhìn trên mặt Mộ Thanh đầy huyết lệ, có chút đau lòng, muốn lấy tay lau cho nàng: “Đã lâu không gặp, ngươi tội gì phải hành hạ chính mình như vậy?”.



Tránh ra tay của Sa Lý Cổ Chân, Mộ Thanh hốt hoảng chắp tay: “Đa tạ nương nương quan tâm”.



Nhẹ nhàng thở dài, Sa Lý Cổ Chân mở miệng: “Bây giờ ta đã không còn là quý phi, ngươi đừng gọi ta là nương nương nữa, nghe có vẻ xa lạ”. Nói xong bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng: “Ta còn nhớ kỹ, ngươi từng đáp ứng làm vài chuyện cho ta”.



“Mộ Thanh có nói qua, chỉ là… bây giờ sắp lâm trận, Mộ Thanh thực sự không thể phân thân”.



“Hoàn Nhan Lượng đã chết, giữa chúng ta không còn nợ nần gì nữa, ta đương nhiên sẽ không yêu cầu quá đáng”. Bỗng nhiên cười, Sa Lý Cổ Chân, mệt mỏi ngáp một cái: “Giờ đây ta phiêu bạt tứ hải, thưởng thức cảnh đẹp trong thiên hạ, tối nay đi ngang qua sông Hoài, thầm nghĩ đến gặp cố nhân là ngươi, việc muốn ngươi làm cũng chỉ là nhờ ngươi cho ta nghỉ tạm một đêm, sớm mai ta sẽ đi ngay”.



“Cái này…”. Mộ Thanh hơi lưỡng lự, đại chiến sắp tới, nếu lúc này cho người nước khác vào trại, có thể…



“Ta là người Kim, không liên quan đến Tây Hạ, huống hồ ngươi là bạn ta, ta sao lại giúp người không quen biết đến hại ngươi chứ?”. Giống như nhìn thấu lưỡng lự trên mặt Mộ Thanh, Sa Lý Cổ Chân sắc mặt trầm xuống: “Không ngờ ngay cả một việc nhỏ như thế ngươi cũng không làm được, người Tống các ngươi đều nói mà không giữ lời như vậy sao?”.



“Đương nhiên không phải”. Mộ Thanh thở dài thật dài, rút trường kiếm khỏi mặt đất, chỉ tay về hướng đại doanh: “Mời đi bên này”.



“Ha ha, được”. Sa Lý Cổ Chân cười vui vẻ đi theo Mộ Thanh về đại doanh.



Xa xa nhìn bóng lưng của Sa Lý Cổ Chân cùng Mộ Thanh, hai hàng lông mày nhăn chặt của Nhược Cẩm có chút giãn, Sa Lý Cổ Chân, lần này nên đến lượt ngươi trúng kế rồi… Bỗng nhiên lại nhíu mi, có chút lo lắng nhìn Mộ Thanh, nàng ta sẽ không nháo ra đại sự trong quân doanh của ngươi chứ?.



Mộ Thanh, ngươi nhất định phải tự bảo vệ mình cho tốt.



“Quân vương gia, sao mặt ngài lại toàn là máu thế?”. Vừa vào doanh trại, chúng gia tướng đều lo lắng hỏi. Mộ Thanh lắc đầu: “Không có việc gì, ta đi rửa mặt là được, các ngươi không cần lo lắng, tiếp tục tuần đêm đi”.



Chúng gia tướng hơi chần chừ, liếc mắt nhìn Sa Lý Cổ Chân một thân trang phục người Kim: “Quân vương gia, nàng là…”.



“Bạn cũ đi ngang qua, chỉ là xin nghỉ lại một đêm, yên tâm nàng là người Kim không phải Tây Hạ”. Mộ Thanh chán nản nói xong, liếc Sa Lý Cổ Chân một cái: “Trong quân doanh không có giường êm chăn gấm, nương nương tối nay chịu thiệt rồi”.



“Ta nói rồi, ta đã không còn là quý phi, đừng gọi ta là nương nương nữa, bảo ta Chân nhi đi”. Sa Lý Cổ Chân có chút tức giận.



“Vậy ta gọi ngươi là Hoàn Nhan phu nhân”. Mộ Thanh lùi sau một bước, nghiêm túc lắc đầu: “Xin chờ trong chốc lát, ta đi dặn dò người dưới sắp xếp chỗ nghỉ cho phu nhân”.



“Không cần phiền phức như vậy, ta ngủ ở chỗ của ngươi là được”. Nói xong, Sa Lý Cổ Chân trực tiếp hướng về phía lều của Mộ Thanh mà đi.



Chúng gia tướng sắc mặt kinh biến, Mộ Thanh ý bảo bọn họ không nên kinh động Sa Lý Cổ Chân, nhỏ giọng phân phó một gã gia tướng gần đó: “Tăng cường thêm người bảo vệ lều lớn”.



“Dạ”.



Nhìn Sa Lý Cổ Chân đi không quay đầu lại, Mộ Thanh tâm một mảnh hỗn loạn, hôm nay tuyệt đối là ngươi cố ý tìm đến đây, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?. Xem ra chỉ có thể bình tĩnh quan sát biến động.



Mộ Thanh âm thầm đặt chủ ý, theo Sa Lý Cổ Chân vào lều lớn.



Vừa mới vào lều, Mộ Thanh liền thấy Sa Lý Cổ Chân buông đàn tranh xuống, tươi cười quay đầu lại nhìn mình: “Ta tin rằng giường chăn tốt nhất trong quân doanh đương nhiên là ở lều của chủ soái, cho nên tối nay ta nghỉ ngơi ở đây. Tất nhiên cũng coi như là không chịu thiệt, ngươi nói có đúng không?”.



“Nếu Hoàn Nhan phu nhân đã mở miệng, Mộ Thanh chỉ có thể để phu nhân nghỉ ngơi ở đây tối nay”.



“Quận vương gia, nước đã đem tới rồi”. Một gã tiểu tốt gọi to ngoài lều.



“Vào đi”. Mộ Thanh nhìn tiểu tốt để chậu nước xuống, ra hiệu cho hắn lui trước.



“Nước này để cho Hoàn Nhan phu nhân dùng, Mộ Thanh cáo lui trước”. Nói xong, Mộ Thanh liền xoay người rời đi.



“Chờ đã”. Sa Lý Cổ Chân bỗng goi một tiếng, Mộ Thanh chậm rãi quay đầu lại: “Chẳng hay Hoàn Nhan phu nhân còn có gì phân phó?”.



Móc ra khăn lụa từ trong lòng, nhúng vào nước, Sa Lý Cổ Chân đưa khăn cho Mộ Thanh: “Muốn đi ra ngoài cũng nên lau mặt trước, tránh để chúng tướng sĩ lo lắng. Ngày mai khai chiến, tối nay thống soái thụ thương, tất nhiên sẽ khiến lòng quân dao động”.



Hơi chần chừ, Mộ Thanh tiếp nhận khăn lụa, Sa Lý Cổ Chân nói cũng có lý: “Đa tạ Hoàn Nhan phu nhân nhắc nhở”. Không suy nghĩ nhiều, Mộ Thanh lấy khăn lau mặt, khăn lụa lạnh lẽo lau đi vết máu, Mộ Thanh chỉ cảm thấy một trận mê muội, không khỏi lắc đầu mãnh liệt.



“Mộ Thanh…”. Sa Lý Cổ Chân bỗng khẽ gọi, ngồi xuống trước đàn tranh, ngẩng mặt lên: “Ngươi có thể vì ta nghe đàn múa kiếm?”.



Nghe đàn múa kiếm?.



Mộ Thanh vô ý thức lắc đầu: “Không thể…. Không thể…”. Giương mắt nhìn Sa Lý Cổ Chân, có chút hoảng hốt.



Tiếng đàn vang lên, đánh chính là khúc nhạc mà Nhược Cẩm đã đánh lúc nãy trên sông.



Nhược Cẩm…



Mộ Thanh lại lắc đầu, Sa Lý Cổ Chân ở trước mắt bỗng nhiên trở nên cực kỳ không rõ, ngươi là Nhược Cẩm hay là Sa Lý Cổ Chân? Một cổ khô nóng mãnh liệt hiện lên trong lòng, trường kiếm trong tay rơi xuống, Mộ Thanh muốn chạy ra khỏi lều lớn.



“Mộ Thanh!”. Tiếng đàn chợt dừng, Sa Lý Cổ Chân bỗng dưng đứng dậy ôm chặt lấy Mộ Thanh: “Đừng đi… đừng đi…”.



“Hoàn Nhan phu nhân! Đêm đã khuya, ngươi mau nghỉ ngơi đi”. Ý niệm duy nhất còn sót lại trong đầu Mộ Thanh dần dần biến mất, Mộ Thanh không dám nhìn người phía sau rốt cuộc là ai: “Ta… muốn đi ra ngoài! Ngươi buông ra!”.



“Ta không phải là Hoàn Nhan phu nhân, ngươi nhìn kỹ ta đi, ta không phải là Hoàn Nhan phu nhân, ta là Nhược Cẩm của ngươi!”. Trong thanh âm của Sa Lý Cổ Chân mang theo nửa phần mềm mại cùng thê nhu lọt vào tai Mộ Thanh, càng khiến thân thể nàng run lên mãnh liệt.



Khóe miệng mỉm cười, Sa Lý Cổ Chân đột nhiên cởi đai lưng của Mộ Thanh, tay đặt trên áo giáp, Duyên Lăng Mộ Thanh, ngươi đã trúng mị dược của ta, qua tối nay ngươi sẽ chỉ thuộc về Sa Lý Cổ Chân ta.



“Không… không…”. Hoảng hốt giãy khỏi vòng tay của Sa Lý Cổ Chân, Mộ Thanh quay đầu, hung hăng trừng mắt: “Nhược Cẩm của ta sẽ không như vậy… sẽ không…”.



Nhìn nhau một lúc lâu, người ở trong mắt có chỗ nào còn là Sa Lý Cổ Chân? Rõ ràng là Nhược Cẩm đang mỉm cười thật sâu!. Thanh âm của Mộ Thanh dần dần thấp xuống, hô hấp trở nên gấp gáp, thì thầm gọi: “Nhược Cẩm…. Nhược Cẩm…”.



“Mộ Thanh…”. Sa Lý Cổ Chân, tay phải xoa mặt Mộ Thanh, tay trái đem áo giáp của nàng cởi, nhìn vào cặp mắt mê ly của nàng, Sa Lý Cổ Chân cười thản nhiên: “Ngươi có nhớ ta không?”.



“Nhớ…”. Mộ Thanh vươn tay nắm chặt tay nàng, nhiệt lệ doanh trong: “Đừng rời xa ta nữa, được không?”.



“Được…”. Sa Lý Cổ Chân tự cởi áo của chính mình, trong nháy mắt y bào hạ xuống, Sa Lý Cổ Chân một thân áo mỏng ôm chặt Mộ Thanh.



Hoàn Nhan Nhược Cẩm, lần này ngươi thua rồi… Ha ha…



Hai tay ôm chặt cổ Mộ Thanh, Sa Lý Cổ Chân kéo Mộ Thanh vẻ mặt mê ly tới gần giường, đột nhiên đẩy nàng ngã xuống, bờ môi lửa nóng hôn lên cổ Mộ Thanh, kéo tay nàng ôn nhu đưa vào trong áo mình…



“Mộ Thanh….”. Da thịt được ngón tay nóng hổi khiêu khích có chút đỏ, Sa Lý Cổ Chân hơi chua xót, từ lúc phu quân chết trận, nàng đã không còn cảm thấy ngọt ngào vui vẻ như thế này nữa, Sa Lý Cổ Chân bình tĩnh nhìn Mộ Thanh: “Ngươi là của ta đúng không?”.



“Phải…”. Nỉ non một tiếng, Mộ Thanh nhẹ nhàng cười, hôn lên trán nàng: “Lại nói ngốc rồi…”.



“Mộ Thanh, nhớ thương tiếc ta…”. Nhiệt lệ chảy xuống, Sa Lý Cổ Chân cười vui mừng.



“Được…”. Ánh mắt sáng quắc nhìn bờ môi của Sa Lý Cổ Chân, Mộ Thanh chậm rãi hôn xuống…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom