Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Thà như không nhìn thấy thì thôi chứ Một khi đã nhìn thấy rồi thì không thể nào coi như không có chuyện gì xảy ra được.
Em có để ý thì mấy ngày nay lão cũng chẳng có biểu hiện gì khác thường, vẫn đi làm về đúng giờ và vẫn quan tâm vợ con...
Thực sự em không hề muốn nghĩ đến chuyện lão đi nɠɵạı ŧìиɦ với con ranh con đó một chút nào, nhưng không có cách nào đẩy được những suy nghĩ kia ra khỏi đầu...
Đàn bà mà, luôn có những giây phút yếu đuối cho dù bản thân đã bị tổn thương rất nhiều...
Có thể mọi người nói em là một người phụ nữ mạnh mẽ, Nhưng tận sâu bên trong lòng là những vết xước chẳng có cách nào gắn gắn nổi....
Em lại tiếp tục vùi đầu vào công việc, tiếp tục kiếm tiền để lo cho bản thân và đứa con bé nhỏ.....
Thực sự đối với em mà nói thì khi bị phản bội em đã lập tức gửi nghĩ tới chuyện độc lập về tài chính, để bản thân có thể làm tất cả những gì mà mình muốn. Không phụ thuộc vào ai và cũng đồng nghĩa với việc bạn thân sẽ được tự do...
Đôi khi mơ ước cũng chỉ là mơ ước mà thôi, Chuyện gì đến cũng phải đến, cho dù nó có tồi tệ đến mức nào thì cũng vẫn phải đón nhận...
Một tuần sau ngày em đi cho người theo dõi lão thì đã có tin tức..
- Alo tôi nghe...
- Tôi muốn báo cho chị một tin??
- Anh nói đi, tôi vẫn đang nghe đây...
- Tôi vừa nhìn thấy chồng chị đứng ở trước khách sạn...
- có đi cùng ai không???
- đi một mình.
- anh tiếp tục theo dõi đi, Nếu có thấy ai khả nghi thì lập tức gọi điện nói với tôi.
- ok....
Em tắt điện thoại mà chân tay run lẩy bẩy , rõ ràng lão sáng nay trước khi đã đi ra khỏi nhà có nói với em là sẽ làm thêm đến khoảng 7 giờ tối mới trở về, bởi vì hôm nay cảng có mấy chuyến hàng rất lớn. Lý do mà lão có mặt ở khách sạn để làm gì, làm việc ở trong khách sạn chăng ....
Bàn tay em bất giác nắm chặt lại thành Quyền, cái cảm giác điên máu nó đã dồn lên tới não rồi, em đã định là sẽ không quan tâm, sẽ không tức giận Nếu chuyện này có xảy ra..
Nhưng thực sự em không làm được....
Cay cú lắm Các chị ạ...
Người đàn ông mà mình đã đánh đổi tất cả cái tôi để tha thứ....
Người đàn ông mà cho dù đến tổn thương đau đớn không thở được cũng vẫn muốn bỏ qua Lỗi Lầm....
Vậy mà bây giờ vẫn quyết tâm phản bội em thêm một lần nữa, Thật sự quá khốn nạn.... Thật sự quá tàn nhẫn với em rồi....
Em đóng cửa hàng , em muốn tự mình chứng kiến cảnh chúng nó cùng nhau đi ra từ khách sạn. Để cho dù sau này có ly hôn thì cũng không còn phải ảnh này bất cứ một chuyện gì nữa....
Con em thì chắc chắn em sẽ nuôi rồi, Còn tất cả tài sản cũng đều đứng tên em, lão sẽ không nhận được bất cứ một thứ gì...
Em cũng suy nghĩ trong đầu là Chẳng lẽ con ranh con đó lại yêu lão chồng em đến mức bất chấp lão không có tiền hay sao? Hay là lão đã nói gì với nó nên nó mới như vậy????
Càng suy nghĩ thì em càng cảm thấy đau đầu, vội vã gat tất cả ra khỏi đầu để đi tới khách sạn mà thám tử tư đã nói.
Nhìn thấy em thì anh thám tử khá ngạc nhiên, anh ta đi tới chỗ em rồi hỏi...
- Tại sao chị không ở nhà đi, Tôi đã nói là có chuyện gì tôi sẽ thông báo rồi mà..
- tại tôi rảnh rỗi quá không có việc gì làm, muốn đến đây xem kịch thôi... Anh đã nhìn thấy ai khả nghi chưa????
- vẫn chưa thấy cô ta tới, không biết là có cải trang thành một người nào khác để tới không nữa...
Em nghe cái điệu bộ của tên thám tử mà chỉ muốn vả cho hắn một cái, mất tiền thuê mà Ăn nói ngang xương đến thế là cùng...
- ít nhất anh làm việc cũng phải có một chút trách nhiệm chứ....
- Thời buổi bây giờ chỉ vài hộp kem nền là biến thành người khác ngay, tôi có phải thần thánh đâu mà biết được họ sẽ hóa trang trang điểm như thế nào...
- Thôi anh bớt bớt lại hộ tôi cái, không biết là tôi có thuê nhầm người không nữa. Tập trung mà theo dõi đi...
Tên thám tử nó nhìn em rồi cười cười.
- chỉ là muốn thay đổi không khí một chút thôi, chứ thực sự tôi chưa thấy cô gái nó đến đây...
Em và người thám tử đó kiên nhẫn chờ thêm 15 phút thì thấy con nhỏ đó tới, trước khi bước vào nó khỏi nhìn trước Ngó sau mãi. Anh ta mới hỏi em..
- Thế bây giờ như thế nào? Có định vào trong để đánh ghen không???
Em đang đau lòng chết đi được mà lại còn hỏi, nhưng em vẫn trả lời anh ta.
- không cần, đối với những loại như thế thì động vào sẽ bẩn tay lắm, tôi có cách của riêng mình...
Em ngẩng cao đầu bỏ về , dù cho Trong lòng có đau đớn đến mấy cũng nhất quyết không biểu lộ ra ngoài...
Trên đường về nhà đi qua tòa án nhân dân em ghé vào xin tờ đơn ly hôn, rồi về viết một mạch kí luôn không cần suy nghĩ...
Em thực sự thấy cái câu nói của người ta quá chính xác, đó chính là khi phản bội một lần thì nó là lỗi của người đàn ông, Nhưng nếu để họ phản bội thêm một lần nữa thì chắc chắn là lỗi của mình...
Bởi vì chính bản thân em đã tạo cơ hội cho chồng phản bội hết lần này đến lần khác và tha thứ chính là động lực để cho lão phản bội lần tiếp theo...
Có lẽ lão nghĩ là em không đủ khả năng để bỏ lão, hay lão là người em yêu thương đã đến mức cho dù bị phản bội hết lần này đến lần khác cũng vẫn còn yêu....
Nếu nói về tình yêu thì yêu ai mà chẳng được, Quan trọng là giữ gìn như thế nào....
Nếu đã Không muốn em giữ thì em cũng không cần giữ, thứ quan trọng đến mấy mà một khi đã không còn giá trị sử dụng thì cũng đáng để vất bỏ thôi, đặc biệt là đối với loại người phản bội....
Nhưng nói gì thì nói trước khi rời khỏi lão em cũng sẽ cho hai kẻ khốn kiếp này có một bài học.... Em đã từng nói với con hồ ly đó là nếu như còn đến gần lão chồng em một lần nữa thì em nhất định sẽ cho tương lai của nó tối hơn Âm Hộ và bây giờ thì em sẽ thực hiện.....
Buổi tối hôm ấy lão về em vẫn tỏ ra bình thường, coi như bản thân mình chưa biết chuyện gì đã xảy ra và cũng bỏ qua luôn cái sừng dài 2 mét ở trên đầu...
Lão nhìn thấy em trang điểm chải chuốt thì hỏi.
- Trời tối rồi mà em còn đi đâu vậy???
- em ra ngoài có chút việc...
- việc gì?
- Anh là đang quản lí em sao?
- anh không có, chỉ là cảm thấy lo lắng cho em thôi????
Cái câu nói dối không chớp mắt quả thật không sai, cứ làm như yêu thương em nhiều lắm vậy, thực ra chỉ là dối lừa hết....
Nhưng em vẫn tử tế mà trả lời lão..
- Anh không cần phải lo lắng, chuyện gì đến rồi cũng phải đến mà thôi....
Em để con ở nhà cho lão trông giúp chứ không đưa đi, bởi vì nơi mà em định tới là một nơi vô cùng lộn xộn, thực sự không hợp lý khi đưa trẻ con đi cùng....
Nơi này em phải moi thông tin từ tay thám tử mãi hắn mới chịu nói, bởi vì lão không muốn để lộ nơi ăn chơi bí mật của lão....
Thực sự em cũng chẳng quan tâm lắm, có lẽ chuyện chán cơm thèm phở đã là một điều mặc định của lũ đàn ông khốn nạn rồi....
Em đi đến quán karaoke ôm, một con đàn bà mà đi vào quán gọi hai cô tiếp viên xinh xắn khiến cho chủ quán vô cùng kinh ngạc .
Nhưng Khách hàng là thượng đế mà, cho dù có lạ lẫm đến đâu thì cũng phải tiếp đón chứ làm gì có cách nào khác . Miễn sao họ trả tiền là được.
Vừa Nhìn thấy hai em Nhân viên đó em đã lập tức cảm thấy hài lòng, đôi mắt của hai em ấy đều sắc sảo, nhưng có điều thái độ khi nhìn thấy em thì không được thoải mái cho lắm...
Em nhìn hai em ấy rồi nở nụ cười thân thiện...
- hai bạn ngồi xuống đi, Tôi thực sự có việc nhờ hai người giúp....
Hai Em ấy ngồi xuống trước mặt em, Xem chừng thái độ cũng giãn ra một chút...
- Có chuyện gì vậy chị, bọn em thì sao có thể giúp được chị chuyện gì? Nếu như chị muốn tìm bọn em để đánh ghen thì thực sự chị đã tìm nhầm chỗ rồi, bởi vì bọn em chỉ làm công việc có qua có lại thôi....
À thì ra là hai em ấy sợ mình gọi để đánh ghen, nhưng chắc có lẽ chỉ có những người đầu óc có vấn đề mới nghĩ đến chuyện đi đánh ghen với gái làm tiền. Em vội vàng xua tay nói với hai em ấy...
- không phải như thế , chị không tìm hai em để đánh ghen. Mà là nhờ hai em đi đánh ghen hộ chị...
- thôi chị ơi bọn em không làm được chuyện đó đâu, Lỡ không may xước xát ở đâu khách chê thì không làm ăn được gì....
Em lấy trong túi ra một cọc tiền rồi đặt lên trên bàn...
- chị gửi hai em 10 triệu trước, mọi chuyện làm theo đúng ý chị thì chị sẽ cho mỗi đứa thêm 5 triệu... Hai đứa làm chắc gì đã được nhiều tiền như thế, Mà chuyện này cũng chẳng có gì nguy hiểm cả đâu, nên không cần phải lo...
Em vừa dùng tiền vừa dùng lời lẽ để trấn an hai đứa đó.. Sau một hồi suy nghĩ thì hai đứa cũng đồng ý, nhưng chúng nó còn hỏi thêm...
- Thế chuyện này có dính dáng gì đến pháp luật không chị, Bọn em làm nghề này đã nguy hiểm lắm rồi, Lỡ không may thì vào trại cải tạo chứ không đùa đâu....
- hai đứa cứ yên tâm đi, chỉ là tát vài cái tát nhẹ nhàng thôi chứ đâu cần phải đánh nó đến trọng thương đâu mà phải đi tù, không cần quá lo lắng....
Em trở về nhà với tâm trạng nặng chĩu , Kể ra thì tự em hoặc Nhờ mấy đứa bạn thân cũng được, nhưng em không muốn như vậy.....
Em không muốn Bất cứ ai thương hại em khi thấy em bị chồng phản bội, và cũng không muốn bàn tay của mình bị dơ dáy khi động chạm vào con khốn nạn đó.....
Thực sự ngay giờ phút này em chỉ một băm chúng nó đã phải nghìn mảnh, nhưng cuộc sống phía trước còn rất tươi đẹp, tuyệt đối không thể vì chúng nó mà tự phá hủy được.
Em có để ý thì mấy ngày nay lão cũng chẳng có biểu hiện gì khác thường, vẫn đi làm về đúng giờ và vẫn quan tâm vợ con...
Thực sự em không hề muốn nghĩ đến chuyện lão đi nɠɵạı ŧìиɦ với con ranh con đó một chút nào, nhưng không có cách nào đẩy được những suy nghĩ kia ra khỏi đầu...
Đàn bà mà, luôn có những giây phút yếu đuối cho dù bản thân đã bị tổn thương rất nhiều...
Có thể mọi người nói em là một người phụ nữ mạnh mẽ, Nhưng tận sâu bên trong lòng là những vết xước chẳng có cách nào gắn gắn nổi....
Em lại tiếp tục vùi đầu vào công việc, tiếp tục kiếm tiền để lo cho bản thân và đứa con bé nhỏ.....
Thực sự đối với em mà nói thì khi bị phản bội em đã lập tức gửi nghĩ tới chuyện độc lập về tài chính, để bản thân có thể làm tất cả những gì mà mình muốn. Không phụ thuộc vào ai và cũng đồng nghĩa với việc bạn thân sẽ được tự do...
Đôi khi mơ ước cũng chỉ là mơ ước mà thôi, Chuyện gì đến cũng phải đến, cho dù nó có tồi tệ đến mức nào thì cũng vẫn phải đón nhận...
Một tuần sau ngày em đi cho người theo dõi lão thì đã có tin tức..
- Alo tôi nghe...
- Tôi muốn báo cho chị một tin??
- Anh nói đi, tôi vẫn đang nghe đây...
- Tôi vừa nhìn thấy chồng chị đứng ở trước khách sạn...
- có đi cùng ai không???
- đi một mình.
- anh tiếp tục theo dõi đi, Nếu có thấy ai khả nghi thì lập tức gọi điện nói với tôi.
- ok....
Em tắt điện thoại mà chân tay run lẩy bẩy , rõ ràng lão sáng nay trước khi đã đi ra khỏi nhà có nói với em là sẽ làm thêm đến khoảng 7 giờ tối mới trở về, bởi vì hôm nay cảng có mấy chuyến hàng rất lớn. Lý do mà lão có mặt ở khách sạn để làm gì, làm việc ở trong khách sạn chăng ....
Bàn tay em bất giác nắm chặt lại thành Quyền, cái cảm giác điên máu nó đã dồn lên tới não rồi, em đã định là sẽ không quan tâm, sẽ không tức giận Nếu chuyện này có xảy ra..
Nhưng thực sự em không làm được....
Cay cú lắm Các chị ạ...
Người đàn ông mà mình đã đánh đổi tất cả cái tôi để tha thứ....
Người đàn ông mà cho dù đến tổn thương đau đớn không thở được cũng vẫn muốn bỏ qua Lỗi Lầm....
Vậy mà bây giờ vẫn quyết tâm phản bội em thêm một lần nữa, Thật sự quá khốn nạn.... Thật sự quá tàn nhẫn với em rồi....
Em đóng cửa hàng , em muốn tự mình chứng kiến cảnh chúng nó cùng nhau đi ra từ khách sạn. Để cho dù sau này có ly hôn thì cũng không còn phải ảnh này bất cứ một chuyện gì nữa....
Con em thì chắc chắn em sẽ nuôi rồi, Còn tất cả tài sản cũng đều đứng tên em, lão sẽ không nhận được bất cứ một thứ gì...
Em cũng suy nghĩ trong đầu là Chẳng lẽ con ranh con đó lại yêu lão chồng em đến mức bất chấp lão không có tiền hay sao? Hay là lão đã nói gì với nó nên nó mới như vậy????
Càng suy nghĩ thì em càng cảm thấy đau đầu, vội vã gat tất cả ra khỏi đầu để đi tới khách sạn mà thám tử tư đã nói.
Nhìn thấy em thì anh thám tử khá ngạc nhiên, anh ta đi tới chỗ em rồi hỏi...
- Tại sao chị không ở nhà đi, Tôi đã nói là có chuyện gì tôi sẽ thông báo rồi mà..
- tại tôi rảnh rỗi quá không có việc gì làm, muốn đến đây xem kịch thôi... Anh đã nhìn thấy ai khả nghi chưa????
- vẫn chưa thấy cô ta tới, không biết là có cải trang thành một người nào khác để tới không nữa...
Em nghe cái điệu bộ của tên thám tử mà chỉ muốn vả cho hắn một cái, mất tiền thuê mà Ăn nói ngang xương đến thế là cùng...
- ít nhất anh làm việc cũng phải có một chút trách nhiệm chứ....
- Thời buổi bây giờ chỉ vài hộp kem nền là biến thành người khác ngay, tôi có phải thần thánh đâu mà biết được họ sẽ hóa trang trang điểm như thế nào...
- Thôi anh bớt bớt lại hộ tôi cái, không biết là tôi có thuê nhầm người không nữa. Tập trung mà theo dõi đi...
Tên thám tử nó nhìn em rồi cười cười.
- chỉ là muốn thay đổi không khí một chút thôi, chứ thực sự tôi chưa thấy cô gái nó đến đây...
Em và người thám tử đó kiên nhẫn chờ thêm 15 phút thì thấy con nhỏ đó tới, trước khi bước vào nó khỏi nhìn trước Ngó sau mãi. Anh ta mới hỏi em..
- Thế bây giờ như thế nào? Có định vào trong để đánh ghen không???
Em đang đau lòng chết đi được mà lại còn hỏi, nhưng em vẫn trả lời anh ta.
- không cần, đối với những loại như thế thì động vào sẽ bẩn tay lắm, tôi có cách của riêng mình...
Em ngẩng cao đầu bỏ về , dù cho Trong lòng có đau đớn đến mấy cũng nhất quyết không biểu lộ ra ngoài...
Trên đường về nhà đi qua tòa án nhân dân em ghé vào xin tờ đơn ly hôn, rồi về viết một mạch kí luôn không cần suy nghĩ...
Em thực sự thấy cái câu nói của người ta quá chính xác, đó chính là khi phản bội một lần thì nó là lỗi của người đàn ông, Nhưng nếu để họ phản bội thêm một lần nữa thì chắc chắn là lỗi của mình...
Bởi vì chính bản thân em đã tạo cơ hội cho chồng phản bội hết lần này đến lần khác và tha thứ chính là động lực để cho lão phản bội lần tiếp theo...
Có lẽ lão nghĩ là em không đủ khả năng để bỏ lão, hay lão là người em yêu thương đã đến mức cho dù bị phản bội hết lần này đến lần khác cũng vẫn còn yêu....
Nếu nói về tình yêu thì yêu ai mà chẳng được, Quan trọng là giữ gìn như thế nào....
Nếu đã Không muốn em giữ thì em cũng không cần giữ, thứ quan trọng đến mấy mà một khi đã không còn giá trị sử dụng thì cũng đáng để vất bỏ thôi, đặc biệt là đối với loại người phản bội....
Nhưng nói gì thì nói trước khi rời khỏi lão em cũng sẽ cho hai kẻ khốn kiếp này có một bài học.... Em đã từng nói với con hồ ly đó là nếu như còn đến gần lão chồng em một lần nữa thì em nhất định sẽ cho tương lai của nó tối hơn Âm Hộ và bây giờ thì em sẽ thực hiện.....
Buổi tối hôm ấy lão về em vẫn tỏ ra bình thường, coi như bản thân mình chưa biết chuyện gì đã xảy ra và cũng bỏ qua luôn cái sừng dài 2 mét ở trên đầu...
Lão nhìn thấy em trang điểm chải chuốt thì hỏi.
- Trời tối rồi mà em còn đi đâu vậy???
- em ra ngoài có chút việc...
- việc gì?
- Anh là đang quản lí em sao?
- anh không có, chỉ là cảm thấy lo lắng cho em thôi????
Cái câu nói dối không chớp mắt quả thật không sai, cứ làm như yêu thương em nhiều lắm vậy, thực ra chỉ là dối lừa hết....
Nhưng em vẫn tử tế mà trả lời lão..
- Anh không cần phải lo lắng, chuyện gì đến rồi cũng phải đến mà thôi....
Em để con ở nhà cho lão trông giúp chứ không đưa đi, bởi vì nơi mà em định tới là một nơi vô cùng lộn xộn, thực sự không hợp lý khi đưa trẻ con đi cùng....
Nơi này em phải moi thông tin từ tay thám tử mãi hắn mới chịu nói, bởi vì lão không muốn để lộ nơi ăn chơi bí mật của lão....
Thực sự em cũng chẳng quan tâm lắm, có lẽ chuyện chán cơm thèm phở đã là một điều mặc định của lũ đàn ông khốn nạn rồi....
Em đi đến quán karaoke ôm, một con đàn bà mà đi vào quán gọi hai cô tiếp viên xinh xắn khiến cho chủ quán vô cùng kinh ngạc .
Nhưng Khách hàng là thượng đế mà, cho dù có lạ lẫm đến đâu thì cũng phải tiếp đón chứ làm gì có cách nào khác . Miễn sao họ trả tiền là được.
Vừa Nhìn thấy hai em Nhân viên đó em đã lập tức cảm thấy hài lòng, đôi mắt của hai em ấy đều sắc sảo, nhưng có điều thái độ khi nhìn thấy em thì không được thoải mái cho lắm...
Em nhìn hai em ấy rồi nở nụ cười thân thiện...
- hai bạn ngồi xuống đi, Tôi thực sự có việc nhờ hai người giúp....
Hai Em ấy ngồi xuống trước mặt em, Xem chừng thái độ cũng giãn ra một chút...
- Có chuyện gì vậy chị, bọn em thì sao có thể giúp được chị chuyện gì? Nếu như chị muốn tìm bọn em để đánh ghen thì thực sự chị đã tìm nhầm chỗ rồi, bởi vì bọn em chỉ làm công việc có qua có lại thôi....
À thì ra là hai em ấy sợ mình gọi để đánh ghen, nhưng chắc có lẽ chỉ có những người đầu óc có vấn đề mới nghĩ đến chuyện đi đánh ghen với gái làm tiền. Em vội vàng xua tay nói với hai em ấy...
- không phải như thế , chị không tìm hai em để đánh ghen. Mà là nhờ hai em đi đánh ghen hộ chị...
- thôi chị ơi bọn em không làm được chuyện đó đâu, Lỡ không may xước xát ở đâu khách chê thì không làm ăn được gì....
Em lấy trong túi ra một cọc tiền rồi đặt lên trên bàn...
- chị gửi hai em 10 triệu trước, mọi chuyện làm theo đúng ý chị thì chị sẽ cho mỗi đứa thêm 5 triệu... Hai đứa làm chắc gì đã được nhiều tiền như thế, Mà chuyện này cũng chẳng có gì nguy hiểm cả đâu, nên không cần phải lo...
Em vừa dùng tiền vừa dùng lời lẽ để trấn an hai đứa đó.. Sau một hồi suy nghĩ thì hai đứa cũng đồng ý, nhưng chúng nó còn hỏi thêm...
- Thế chuyện này có dính dáng gì đến pháp luật không chị, Bọn em làm nghề này đã nguy hiểm lắm rồi, Lỡ không may thì vào trại cải tạo chứ không đùa đâu....
- hai đứa cứ yên tâm đi, chỉ là tát vài cái tát nhẹ nhàng thôi chứ đâu cần phải đánh nó đến trọng thương đâu mà phải đi tù, không cần quá lo lắng....
Em trở về nhà với tâm trạng nặng chĩu , Kể ra thì tự em hoặc Nhờ mấy đứa bạn thân cũng được, nhưng em không muốn như vậy.....
Em không muốn Bất cứ ai thương hại em khi thấy em bị chồng phản bội, và cũng không muốn bàn tay của mình bị dơ dáy khi động chạm vào con khốn nạn đó.....
Thực sự ngay giờ phút này em chỉ một băm chúng nó đã phải nghìn mảnh, nhưng cuộc sống phía trước còn rất tươi đẹp, tuyệt đối không thể vì chúng nó mà tự phá hủy được.