Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Mẹ chồng thì bận ở nhà đồng áng nên không thể chăm em đẻ được, em cũng không muốn mẹ đẻ của em tới bởi vì mẹ cũng già rồi. Với lại chị dâu của em cũng mới sinh em bé được mấy tháng nay, Nên em cũng không muốn tranh giành Mẹ với chị ấy.
Hàng ngày Chồng em vẫn đi đúng giờ, về đúng giờ.
Tất cả các mối quan hệ bên ngoài đều nói cho em biết...
Cuộc sống nói chung cũng tạm ổn...
À quên không nói với các chị con của em là một bé gái xinh xắn nhé.... Nhìn qua là thấy giống bố rồi, cưng hết sức...
Ai đến chơi mà khen con giống bố là lão cười híp mắt, em cũng thấy vui vì điều đó...
Khi bé con được một tuổi rưỡi Thì em bắt đầu cho bé đi nhà trẻ để đi làm, cũng thấy tội con lắm nhưng ở nhà mãi cũng chán.
Với lại em cũng muốn hai vợ chồng cùng nhau phấn đấu sự nghiệp, như vậy mới mong có tương lai được...
Bởi vì trước đây đã từng phụ mẹ buôn bán cho nên em cũng xành xỏi, em mở một cửa tiệm bán trái cây. Và bán ngay ở gần chỗ mà con em gửi trẻ...
Vừa là kiếm thêm thu nhập vừa là để đón con luôn.
Công việc mới đầu cũng rất bận rộn, nên em không có nhiều thời gian dành cho chồng như trước đây nữa.
Nói là không có thời gian nhưng thực chất cũng không phải là bỏ bê chồng đâu, Em cũng lo đầy đủ cho lão tất cả mọi thứ giống như bao nhiêu người vợ khác.
Chỉ có điều là không giống như trước đây, cứ nhìn thấy chồng đi làm về là giống như nhìn thấy vàng .
Chắc các chị cũng Hiểu cảm giác chỉ có duy nhất một mình chồng là bạn, hàng ngày ở trong bốn bức tường nói chuyện với con , lúc nào cũng mong chồng sớm đi làm về.
Thực sự nghĩ lại những ngày tháng đó em cảm thấy mình giống như bị tự kỷ, vô cùng chán nản.
Về sau con đi học ổn định, công việc cũng không đến nỗi nên tư tưởng của em cũng khá thoải mái. Không còn quản lý lão chặt như lúc trước nữa.
Nhưng có lẽ cũng từ đó mà sinh ra kẽ hở, để cho một kẻ bản tính trăng hoa có cơ hội nɠɵạı ŧìиɦ.
Em nhớ hôm đó là ngày mùng 8 tháng 3, bởi vì hôm đó là ngày lễ nên em muốn về sớm một chút để cùng chồng chúc mừng..
Tuy chẳng còn là con gái hay thủa mới yêu, nhưng em cũng muốn hâm nóng không khí gia đình một chút.
Em mở tủ lấy quần áo, cố gắng tìm một bộ đồ nào đó thật đẹp để chồng được nhìn thấy em trong bộ dạng xinh xắn nhất.
Khi đang loay hoay Tìm quần áo thì em thấy có 1 chiếc hộp, chiếc hộp được giấu kỹ ở tận cuối tủ quần áo.
Bởi vì Nó không phải là đồ vật của em nên nó khiến cho em cảm thấy rất tò mò, em mở ra xem thì thấy nó là một đôi bông tai bằng vàng.
Theo như những gì mà em quan sát thì đây là vàng 9999 chứ không phải là loại 24k bình thường.
Khi nhìn thấy đôi bông tai đó trong lòng em cảm thấy rất vui, Bởi vì em đã nghĩ là lão chuẩn bị đôi bông tai đó tặng cho em vì hôm nay là ngày quốc tế phụ nữ.
Nếu như đã muốn em bất ngờ thì thôi em cũng không phá hỏng làm gì..
Em để đôi bông tai đó vào chỗ cũ rồi lấy một chiếc váy thật đẹp ra để mặc.
Đã lâu lắm rồi em không mặc lại chiếc váy đó, nó là kỷ niệm mà lần đầu tiên em cùng chồng hẹn hò....
Em đã nghĩ là khi chồng nhìn thấy em mặc chiếc váy này chắc chắn sẽ nhớ lại thời điểm đó, như vậy tình cảm vợ chồng sẽ trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết...
Hôm đó em Đã nấu rất nhiều món ngon, em đã cùng con gái đợi chồng về...
Em nhớ lúc đấy lão về lúc 6 tối, Chỉ ki hôn con gái một cái mẹ rồi đi thẳng lên phòng.
- Anh làm gì mà có vẻ gấp gáp vậy ?
- anh đi tắm, lát nữa còn đi có việc.
- anh đi đâu thế?
Nghe thấy em hỏi như vậy thì lão bắt đầu tỏ thái độ khó chịu.
- anh không phải là một đứa trẻ, Em đừng có giống như tiểu hỏi Cung Anh Thế có được không?
Câu trả lời của chồng khiến cho em cảm thấy khá bất ngờ, Thái độ này là sao?
bình thường lão đâu có như vậy?
Nhưng em cũng không muốn làm to chuyện, em chỉ nhẹ nhàng nói với lão.
- Em đã nấu rất nhiều món ăn em thích. Con gái cũng đang đợi nên anh ngồi xuống ăn một chút rồi hãy đi.
- để lát nữa Anh về rồi ăn, anh phải đi chơi kẻo muộn.
Em cũng thôi không nói gì, bởi vì đôi bông tai ở trong tủ khiến cho tinh thần của em thực sự thoải mái...
Lão đi khỏi nhà rồi Hai mẹ con cùng nhau rồi ăn cơm, lúc bắt đầu bước chân ra khỏi nhà là 6 0.
Trước khi đi có nói với em là chị đi một lát Rồi Sẽ Về, nhưng khi 9 giờ mà em bắt đầu cho con ngủ xong thì vẫn chưa thấy động thái gì.
Em có gọi điện thì không ai nghe, em nghĩ là chắc đang lái xe trở về nên không tiện nghe điện thoại...
Nghĩ đến đôi bông tai ở trong tủ lại cảm thấy rất hồi hộp, cảm giác giống như lần đầu tiên em được chồng tặng quà vậy.
Em đi đến bên chiếc tủ rồi mở cánh cửa. tủ ra . Cẩn thận tìm chiếc hộp đựng đôi bông tai nhưng nó đã hoàn toàn biến mất .
em tưởng mắt em kém cơ các chị ạ , nhưng đéo phải . Bởi vì nó đã thực s biến mất .
Em đã tìm rất kĩ , thậm trí còn lấy hết quần áo trong tủ ra để kiểm tra, những chiếc hộp đó cùng đôi bông tai biến mất không một dấu vết, giống như nó chưa từng tồn tại ở nơi này....
Bây giờ thì em bắt đầu hốt hoảng , cái ý nghĩ chồng có người đàn bà khác bên ngoài lại bắt đầu ám ảnh chiếm lấy suy nghĩ của em.
Muốn gọi điện cho lão để hỏi nhưng không có cách nào liên lạc được.
Rất muốn chạy ra tìm lão ngay lúc này nhưng bởi vì vướng con nhỏ nên không thể đi..
Cảm giác như có thể phát điên lên lập tức...
Như muốn đánh đấm ngay ngay lập tức.....
Em cố gắng gọi cho nhau rất nhiều lần nhưng lão không nghe máy , giống như cố tình không nghe vậy...
Em ức đến mức không thể nào ngủ được, cứ đi qua đi lại trước sân để cho lão về.
11 giờ đêm....
Cuối cùng thì cũng đã nghe thấy tiếng động cơ xe máy quen thuộc, Cuối cùng thì hình bóng quen thuộc ấy cũng đã trở về...
Nhưng là lảo đảo bước đi chứ không còn là một con người tỉnh táo như khi bước chân khỏi nhà.
Vừa nhìn thấy em lão vừa cười vừa hỏi.
- em làm gì mà đứng ở đây? Mau đi vào nhà đi kẻo lạnh .
ôi cảm ơn , nếu biết quan tâm vợ thế thì đã chẳng biết mặt đi đến tận giờ này mới về.
- Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
- anh xin lỗi, anh cùng các anh em ở cảng nhậu say quá.
Lão nói xong thì lại lảo đảo bước vào trong nhà, em đi ngay sau lão rồi khóa cửa lại.
- Anh có biết hôm nay là ngày gì không?
- ngày gì vậy?
- Hôm nay là mùng 8 tháng 3....
- vậy thì sao?
- anh say đến mức không còn nhớ đến hôm nay là ngày quốc tế phụ nữ hay sao? Không một lời chúc mừng, không một món quà....
Em cũng nhắc đến chuyện của các không phải là em có ý đòi hỏi, mà là vì em muốn biết Bây giờ đang ở đâu.
Và mục đích đôi bông tai đỏ xuất hiện ở nhà em để làm gì ?
Lão thản nhiên trả lời em.
-÷ em đâu có còn là con gái , đòi mấy cái linh tinh đó làm gì ?
hụt hẫng .
Thất vọngg....
Vậy là không hề có bất kì một món quá nào , không có bất cứ một bất ngờ nào . Vậy thì đôi bông tai đó là của ai
? Dành cho ai ???
Lão trả lời xong câu đó thì lăn ra giường ngủ . Đã quá lâu không phải chịu đựng cảm giác này nên em đã quên mất là mình từng bị phản bội ...
Em lấy điện thoại của lão để xem thử . Zalo facebook không có bất cứ một thứ gì đặc biệt .
Em cũng kiểm tra bảng tin , nhật kí hoạt động rồi danh sách bạn bè nhưng cũng không có một thứ gì bất ổn .
Thực sự thì em đã bắt đầu hoang mang lo sợ rồi. Sợ sẽ có cái sừng nào đó từ từ mọc trên đầu mình một lần nữa.
Em kiểm tra thông báo xem lẫo có comment thả thính ai không thì phát. hiện thông báo đã bị ẩn gần hết . chỉ còn vài ba cái. linh tinh. không giá trị .
Điều này khiến. em nghi ngờ ..và em đã cài đặt theo dõi comment từ facebook của lão
Có nghĩa là sau khi em sao chép đường link facebook của lão rồi dán vào mục tìm kiếm ở ứng dụng theo dõi comment thì em sẽ có thể đọc được tất cả các comment của lão .
*ở mục này là có thật chứ không bịa nhé . ai chưa biết ib em chỉ *
Sau đó em vào đọc thì thấy có một comment như thế này " nếu em thích thì anh sẽ mua "
ok , đcm cho em xin phép được khẩu nghiệp .
Đó chính là sau khi có một dòng status đăng tải hình ảnh một đôi bông. tai với nội dung " ao ước ))" thì có dòng comment đó và nick facebook đó không hề kết bạn với lão chồng em nhưng lại để chế độ công khai .
Em cũng chỉ mới là nghi ngờ thôi , em thực sự ngăn mình không được manh động , không được nhắn tin cho con kia vì biết đâu chúng nó đã âm thầm thỏa thuận , chỉ sợ chưa bắt được phò đã bị mất dấu ...
Em im lặng đặt chế độ xem trước , bởi vì nó rất hay đăng tải các hình ảnh lên facebook để sống ảo. Nếu như thực sự nó được tặng đôi bông tai đó thì chắc chắn nó sẽ chụp ảnh rồi đăng lên các kiểu này kia nọ.
À mà con này nó là một con ranh con nha mấy chị , sinh năm 2002 chứ không phải chững chạc gì đâu ạ .
Đúng thời buổi trâu già khoái gặm cỏ non , cỏ non cũng thích trâu già :(((
Lần đầu tiên em bỏ qua cho phò , nhưng nếu lần này mà để em phát hiện thì đừng trách sao sau này đéo lấy nổi chồng .
Hàng ngày Chồng em vẫn đi đúng giờ, về đúng giờ.
Tất cả các mối quan hệ bên ngoài đều nói cho em biết...
Cuộc sống nói chung cũng tạm ổn...
À quên không nói với các chị con của em là một bé gái xinh xắn nhé.... Nhìn qua là thấy giống bố rồi, cưng hết sức...
Ai đến chơi mà khen con giống bố là lão cười híp mắt, em cũng thấy vui vì điều đó...
Khi bé con được một tuổi rưỡi Thì em bắt đầu cho bé đi nhà trẻ để đi làm, cũng thấy tội con lắm nhưng ở nhà mãi cũng chán.
Với lại em cũng muốn hai vợ chồng cùng nhau phấn đấu sự nghiệp, như vậy mới mong có tương lai được...
Bởi vì trước đây đã từng phụ mẹ buôn bán cho nên em cũng xành xỏi, em mở một cửa tiệm bán trái cây. Và bán ngay ở gần chỗ mà con em gửi trẻ...
Vừa là kiếm thêm thu nhập vừa là để đón con luôn.
Công việc mới đầu cũng rất bận rộn, nên em không có nhiều thời gian dành cho chồng như trước đây nữa.
Nói là không có thời gian nhưng thực chất cũng không phải là bỏ bê chồng đâu, Em cũng lo đầy đủ cho lão tất cả mọi thứ giống như bao nhiêu người vợ khác.
Chỉ có điều là không giống như trước đây, cứ nhìn thấy chồng đi làm về là giống như nhìn thấy vàng .
Chắc các chị cũng Hiểu cảm giác chỉ có duy nhất một mình chồng là bạn, hàng ngày ở trong bốn bức tường nói chuyện với con , lúc nào cũng mong chồng sớm đi làm về.
Thực sự nghĩ lại những ngày tháng đó em cảm thấy mình giống như bị tự kỷ, vô cùng chán nản.
Về sau con đi học ổn định, công việc cũng không đến nỗi nên tư tưởng của em cũng khá thoải mái. Không còn quản lý lão chặt như lúc trước nữa.
Nhưng có lẽ cũng từ đó mà sinh ra kẽ hở, để cho một kẻ bản tính trăng hoa có cơ hội nɠɵạı ŧìиɦ.
Em nhớ hôm đó là ngày mùng 8 tháng 3, bởi vì hôm đó là ngày lễ nên em muốn về sớm một chút để cùng chồng chúc mừng..
Tuy chẳng còn là con gái hay thủa mới yêu, nhưng em cũng muốn hâm nóng không khí gia đình một chút.
Em mở tủ lấy quần áo, cố gắng tìm một bộ đồ nào đó thật đẹp để chồng được nhìn thấy em trong bộ dạng xinh xắn nhất.
Khi đang loay hoay Tìm quần áo thì em thấy có 1 chiếc hộp, chiếc hộp được giấu kỹ ở tận cuối tủ quần áo.
Bởi vì Nó không phải là đồ vật của em nên nó khiến cho em cảm thấy rất tò mò, em mở ra xem thì thấy nó là một đôi bông tai bằng vàng.
Theo như những gì mà em quan sát thì đây là vàng 9999 chứ không phải là loại 24k bình thường.
Khi nhìn thấy đôi bông tai đó trong lòng em cảm thấy rất vui, Bởi vì em đã nghĩ là lão chuẩn bị đôi bông tai đó tặng cho em vì hôm nay là ngày quốc tế phụ nữ.
Nếu như đã muốn em bất ngờ thì thôi em cũng không phá hỏng làm gì..
Em để đôi bông tai đó vào chỗ cũ rồi lấy một chiếc váy thật đẹp ra để mặc.
Đã lâu lắm rồi em không mặc lại chiếc váy đó, nó là kỷ niệm mà lần đầu tiên em cùng chồng hẹn hò....
Em đã nghĩ là khi chồng nhìn thấy em mặc chiếc váy này chắc chắn sẽ nhớ lại thời điểm đó, như vậy tình cảm vợ chồng sẽ trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết...
Hôm đó em Đã nấu rất nhiều món ngon, em đã cùng con gái đợi chồng về...
Em nhớ lúc đấy lão về lúc 6 tối, Chỉ ki hôn con gái một cái mẹ rồi đi thẳng lên phòng.
- Anh làm gì mà có vẻ gấp gáp vậy ?
- anh đi tắm, lát nữa còn đi có việc.
- anh đi đâu thế?
Nghe thấy em hỏi như vậy thì lão bắt đầu tỏ thái độ khó chịu.
- anh không phải là một đứa trẻ, Em đừng có giống như tiểu hỏi Cung Anh Thế có được không?
Câu trả lời của chồng khiến cho em cảm thấy khá bất ngờ, Thái độ này là sao?
bình thường lão đâu có như vậy?
Nhưng em cũng không muốn làm to chuyện, em chỉ nhẹ nhàng nói với lão.
- Em đã nấu rất nhiều món ăn em thích. Con gái cũng đang đợi nên anh ngồi xuống ăn một chút rồi hãy đi.
- để lát nữa Anh về rồi ăn, anh phải đi chơi kẻo muộn.
Em cũng thôi không nói gì, bởi vì đôi bông tai ở trong tủ khiến cho tinh thần của em thực sự thoải mái...
Lão đi khỏi nhà rồi Hai mẹ con cùng nhau rồi ăn cơm, lúc bắt đầu bước chân ra khỏi nhà là 6
Trước khi đi có nói với em là chị đi một lát Rồi Sẽ Về, nhưng khi 9 giờ mà em bắt đầu cho con ngủ xong thì vẫn chưa thấy động thái gì.
Em có gọi điện thì không ai nghe, em nghĩ là chắc đang lái xe trở về nên không tiện nghe điện thoại...
Nghĩ đến đôi bông tai ở trong tủ lại cảm thấy rất hồi hộp, cảm giác giống như lần đầu tiên em được chồng tặng quà vậy.
Em đi đến bên chiếc tủ rồi mở cánh cửa. tủ ra . Cẩn thận tìm chiếc hộp đựng đôi bông tai nhưng nó đã hoàn toàn biến mất .
em tưởng mắt em kém cơ các chị ạ , nhưng đéo phải . Bởi vì nó đã thực s biến mất .
Em đã tìm rất kĩ , thậm trí còn lấy hết quần áo trong tủ ra để kiểm tra, những chiếc hộp đó cùng đôi bông tai biến mất không một dấu vết, giống như nó chưa từng tồn tại ở nơi này....
Bây giờ thì em bắt đầu hốt hoảng , cái ý nghĩ chồng có người đàn bà khác bên ngoài lại bắt đầu ám ảnh chiếm lấy suy nghĩ của em.
Muốn gọi điện cho lão để hỏi nhưng không có cách nào liên lạc được.
Rất muốn chạy ra tìm lão ngay lúc này nhưng bởi vì vướng con nhỏ nên không thể đi..
Cảm giác như có thể phát điên lên lập tức...
Như muốn đánh đấm ngay ngay lập tức.....
Em cố gắng gọi cho nhau rất nhiều lần nhưng lão không nghe máy , giống như cố tình không nghe vậy...
Em ức đến mức không thể nào ngủ được, cứ đi qua đi lại trước sân để cho lão về.
11 giờ đêm....
Cuối cùng thì cũng đã nghe thấy tiếng động cơ xe máy quen thuộc, Cuối cùng thì hình bóng quen thuộc ấy cũng đã trở về...
Nhưng là lảo đảo bước đi chứ không còn là một con người tỉnh táo như khi bước chân khỏi nhà.
Vừa nhìn thấy em lão vừa cười vừa hỏi.
- em làm gì mà đứng ở đây? Mau đi vào nhà đi kẻo lạnh .
ôi cảm ơn , nếu biết quan tâm vợ thế thì đã chẳng biết mặt đi đến tận giờ này mới về.
- Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
- anh xin lỗi, anh cùng các anh em ở cảng nhậu say quá.
Lão nói xong thì lại lảo đảo bước vào trong nhà, em đi ngay sau lão rồi khóa cửa lại.
- Anh có biết hôm nay là ngày gì không?
- ngày gì vậy?
- Hôm nay là mùng 8 tháng 3....
- vậy thì sao?
- anh say đến mức không còn nhớ đến hôm nay là ngày quốc tế phụ nữ hay sao? Không một lời chúc mừng, không một món quà....
Em cũng nhắc đến chuyện của các không phải là em có ý đòi hỏi, mà là vì em muốn biết Bây giờ đang ở đâu.
Và mục đích đôi bông tai đỏ xuất hiện ở nhà em để làm gì ?
Lão thản nhiên trả lời em.
-÷ em đâu có còn là con gái , đòi mấy cái linh tinh đó làm gì ?
hụt hẫng .
Thất vọngg....
Vậy là không hề có bất kì một món quá nào , không có bất cứ một bất ngờ nào . Vậy thì đôi bông tai đó là của ai
? Dành cho ai ???
Lão trả lời xong câu đó thì lăn ra giường ngủ . Đã quá lâu không phải chịu đựng cảm giác này nên em đã quên mất là mình từng bị phản bội ...
Em lấy điện thoại của lão để xem thử . Zalo facebook không có bất cứ một thứ gì đặc biệt .
Em cũng kiểm tra bảng tin , nhật kí hoạt động rồi danh sách bạn bè nhưng cũng không có một thứ gì bất ổn .
Thực sự thì em đã bắt đầu hoang mang lo sợ rồi. Sợ sẽ có cái sừng nào đó từ từ mọc trên đầu mình một lần nữa.
Em kiểm tra thông báo xem lẫo có comment thả thính ai không thì phát. hiện thông báo đã bị ẩn gần hết . chỉ còn vài ba cái. linh tinh. không giá trị .
Điều này khiến. em nghi ngờ ..và em đã cài đặt theo dõi comment từ facebook của lão
Có nghĩa là sau khi em sao chép đường link facebook của lão rồi dán vào mục tìm kiếm ở ứng dụng theo dõi comment thì em sẽ có thể đọc được tất cả các comment của lão .
*ở mục này là có thật chứ không bịa nhé . ai chưa biết ib em chỉ *
Sau đó em vào đọc thì thấy có một comment như thế này " nếu em thích thì anh sẽ mua "
ok , đcm cho em xin phép được khẩu nghiệp .
Đó chính là sau khi có một dòng status đăng tải hình ảnh một đôi bông. tai với nội dung " ao ước
Em cũng chỉ mới là nghi ngờ thôi , em thực sự ngăn mình không được manh động , không được nhắn tin cho con kia vì biết đâu chúng nó đã âm thầm thỏa thuận , chỉ sợ chưa bắt được phò đã bị mất dấu ...
Em im lặng đặt chế độ xem trước , bởi vì nó rất hay đăng tải các hình ảnh lên facebook để sống ảo. Nếu như thực sự nó được tặng đôi bông tai đó thì chắc chắn nó sẽ chụp ảnh rồi đăng lên các kiểu này kia nọ.
À mà con này nó là một con ranh con nha mấy chị , sinh năm 2002 chứ không phải chững chạc gì đâu ạ .
Đúng thời buổi trâu già khoái gặm cỏ non , cỏ non cũng thích trâu già :(((
Lần đầu tiên em bỏ qua cho phò , nhưng nếu lần này mà để em phát hiện thì đừng trách sao sau này đéo lấy nổi chồng .