-
Chương 57
Chương 58: Kẻ chết thay
Ngày hôm sau, dưới chỉ thị của Đường tướng quân, tổng giám đốc Đường thu VCR [1], mời một vài bạn bè trong giới truyền thông vào thành phố E tham gia buổi họp báo của Tập đoàn ASA.
[1] VCR viết tắt của “Video cassette recorder” là đầu máy video hay máy thu phát băng video cassette; được dùng để chạy các băng hình hay in sang băng hình dễ dàng
Hiện giờ thông tin đối ngoại của những thành phố nhiễm virus đều đã bị cắt đứt. Thành phố E lại là khu bị nhiễm nghiêm trọng cho nên suốt một năm qua chính phủ không hề công bố tình trạng thật ra bên ngoài.
Trên thực tế, đây cũng là một cách bảo vệ quần chúng, một khi biết được tình huống của nơi này, chỉ sợ những khu khác vật giá sẽ leo thang, bạo lực bùng nổ khó khống chế.
Chính phủ vẫn tuyên bố với bên ngoài rằng họ đã khống chế được tình hình, hàng ngày đều truyền ra tin tức cứu được người may mắn còn sống sót. Video bọn họ phát trải qua vô số lần cắt nối, từ chuyện lớn hóa thành nhỏ, giống như đây chỉ là một bệnh dịch bình thường thôi vậy.
Cho nên dân chúng mặc dù biết bệnh dịch bùng nổ, nhưng số người bị nhiễm là bao nhiêu, tỷ lệ người chết thế nào, đều là những con số đã được tô điểm cho đẹp.
Không có phương tiện truyền thông nào dám đưa tin về tình hình thật, ảnh chụp cũng phải qua tầng tầng xét duyệt, ngay cả tin tức trên web cũng bị phong tỏa hoàn toàn.
Thế nên dù sự kiện lần này tạo thành khủng hoảng không nhỏ với người dân khu không bị nhiễm, nhưng cũng chưa tới mức tận thế.
Hiện giờ chính phủ đã phong tỏa cách ly toàn bộ khu bị nhiễm, ba tỉnh bị lây ít hơn đã hoàn thành việc cứu hộ. Nhưng khu vực gặp nạn nặng như thành phố E, hơn sáu triệu dân chỉ còn sống không tới sáu vạn người thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nào nghĩ ra cách cứu hộ được.
Tổng giám đốc Đường dầu gì cũng là đại sứ từ thiện thành phố E, nếu như không có Đường tướng quân ngăn cản thì không khéo anh đã thành đại biểu nhân dân toàn quốc của thành phố E rồi. Những trường hợp như thế này, đương nhiên là sở trường của anh.
Cho nên trong đoạn VCR này, anh không hề đề cập tới mức độ nghiêm trọng của tai họa lần này, chỉ hết lời tán dương sự cứu hộ của chính phủ và đoàn kết của quân dân.
Trong VCR chỉ nói đến những chuyện cảm động như quân dân giúp đỡ, cố gắng sống sót. Cuối cùng mới nhắc tới sự ra đời của thuốc điều trị, cũng đặt tên cho loại thuốc này là Thánh Ân.
Bộ VCR này vừa được phát ở khu không nhiễm liền dấy lên một làn sóng lớn. Vô số phóng viên truyền thông rối rít yêu cầu được vào thành phố E tham gia buổi họp báo.
Tổng giám đốc Đường vừa gióng trống khua chiêng chuẩn bị buổi họp báo, vừa lo kiểm tra ghi chép mua bán thiết bị của ASA. Nhưng xưởng sản xuất thuốc lớn như ASA, dưới nó có bao nhiêu bộ phận gia công, bình thường mua thiết bị chẳng khác nào uống nước.
Đống biên lai này chồng lên có thể chèn nổ tung phòng làm việc của anh. Anh thật sự không thể nào kiểm tra hết được.
Anh cần người giúp, nhưng lúc này nhỡ để tin tức lọt ra thì chẳng khác nào anh tự ình một quả boom. Anh suy đi tính lại, cuối cùng bi ai nhận ra rằng người có thể giúp đỡ anh chỉ có Hải Mạt Mạt.
Anh mang toàn bộ biên lai đến phòng làm việc, Hải Mạt Mạt ngồi ở trước bàn làm việc rộng rãi của anh, xoa xoa mặt một lúc lâu: “Nhưng ba à, Mạt Mạt không biết nhiều chữ lắm!”
Cô biết chữ là do Hải Minh Tiển dạy, nhưng cũng chỉ tương đương với nhà trẻ mà thôi. Giáo dục không hệ thống khiến cô chỉ học lõm bõm được một số kiến thức. Đường Ngạo đau đầu, cô lại nghiêng đầu nói: “Ba gọi chú Tô Bách đến đi, con và chú ấy cùng nhau tìm.”
Đường Ngạo như ở trong mộng mới tỉnh. Tại sao mình lại không nghĩ đến chuyện này. Tô Bách là trợ lý của anh, hai người là châu chấu cùng trên một sợi thừng. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì cậu ta cũng đừng hòng thoát được.
Huống chi Tô Bách bây giờ còn là mất nết, cậu ta nói cũng chỉ có Hải Mạt Mạt nghe hiểu.
Anh lập tức phái người đi đón Tô Bách, dĩ nhiên là lén lút đón.
Số biên lai thật sự là quá nhiều, Tô Bách vừa đến liền cùng Hải Mạt Mạt kiểm tra. Đường Ngạo cũng không nhàn rỗi, tìm mấy con mất nết, lấy chúng nó thí nghiệm thuốc. Mấy con mất nết này rất vui mừng. Bọn nó biết chuyện con lúc trước thành công biến về thành người, vậy nên khi đến lượt mình chúng nó đương nhiên là mừng đến phát khóc.
Mặt khác còn cần dây chuyền sản xuất. Hiện giờ điện lực ở thành phố E có hạn, tổng giám đốc Đường đương nhiên sẽ phải thành lập phân bộ của ASA ở những thành phố khác.
Chính phủ đầu tư 20% thế nên chuyện thành lập phân bộ bọn họ đương nhiên cũng phải quan tâm.
Khi tất cả mọi người bận rộn chuẩn bị thì Vạn Ích Khải cũng đang chăm chú giám sát Sa trạch. Gần đây có quân đội nhúng tay nên anh ta lại được tiếp thêm nhân lực.
Sa Khang cảm nhận được uy hiếp nên càng sốt ruột thúc ép Hải Minh Tiển: “Hải Minh Tiển, anh còn lề mề nữa là chúng ta đi đời hết đó! Lập tức bỏ lại nơi này thôi!”
Khóe miệng Hải Minh Tiển nở nụ cười nhạt. Thật ra anh ta vô cùng đẹp trai, thuộc kiểu đàn ông trí thức nho nhã. Lúc giải phẫu sẽ đeo một cặp kính gọng vàng, vô cùng lịch sự: “Đừng sốt ruột, trong tay chúng ta còn vũ khí bí mật.”
Sa Khang làm sao có thể không sốt ruột: “Anh điên rồi à! Mục tiêu của chúng ta chỉ là kiếm đủ tiền rồi chạy, không phải liều mạng cùng quân chính quy!”
Hải Minh Tiển nhếch môi cười: “Đó là mục tiêu của anh thôi.”
Sa Khang rốt cuộc cũng nhận ra tên quái vật này còn điên cuồng hơn hắn nghĩ. Kẻ điên như vậy, đáng giá mang ra khỏi nước sao? Không bằng sau khi chuyện thành công một phát súng kết liễu anh ta, khi đó ai còn biết hắn đã thay đổi bề ngoài thế nào? Cho dù quốc gia biết chuyện này liên quan tới mình, nhưng cũng chẳng thể nào điều tra được.
Hắn đè nèn phẫn nộ trong nội tâm, ôn tồn khuyên: “Tiến sĩ Hải, núi xanh còn đó. Tin tưởng tôi, chỉ cần ra nước ngoài, tôi nhất định có thể cung cấp cho anh hoàn cảnh thí nghiệm tốt hơn.”
Hải Minh Tiển suy nghĩ một hồi, anh ta đẩy kính mắt trên mũi lên: “Cũng được.”
Sa Khang vui mừng mỉm cười: “Vậy thì nhanh lên, chúng ta cùng trốn.”
Hải Minh Tiển gật đầu: “Buổi chiều giải phẫu.”
Hai giờ chiều, Hải Minh Tiển đưa đối tượng thí nghiệm tới, đó là một người đàn ông cao lớn, thể trạng cường tráng, tuổi không quá hai mươi mốt, nhìn vô cùng khỏe mạnh.
Sa Khang cực kỳ hài lòng, nằm lên bàn mổ.
Tiến sĩ Hải cười nhạt một tiếng, bật đèn giải phẫu, chậm rãi cầm dao phẫu thuật lên.
***
Xưởng ASA, danh sách mua thiết bị đã xem gần một vạn tờ, bởi vì không hiểu quá rõ về máy móc chuyên nghiệp nên không chỉ phải kiểm tra đối chiếu tên, mà còn phải hiểu cách dùng của loại thiết bị này.
Tô Bách là người trong nghề, Hải Mạt Mạt cũng biết đôi chút về những loại máy Hải Minh Tiển thường dùng. Nhưng dù như thế thì công trình này cũng quá lớn. Hai người nhìn đến hoa cả mắt rồi.
Tô Bách vẫn lo Hải Mạt Mạt mệt mỏi. Lần trước Hải Mạt Mạt cứu anh, thế nhưng anh lại tiết lộ bí mật của cô. Chuyện này anh vẫn vô cùng áy náy: “Tạm nghỉ nhé?”
Anh dùng tiếng zombie nói với Hải Mạt Mạt, Hải Mạt Mạt chỉ lắc đầu: “Ba đã dặn thì nhất định phải làm xong.”
Phòng ăn đưa nước trái cây lạnh tới, Hải Mạt Mạt lại không thèm uống, cứ tiếp tục lật cẩn thận từng tờ từng tờ thẩm tra đối chiếu.
Đường Ngạo đi vào nhìn mấy lần, thấy cô ngồi ở trên ghế của mình tìm kiếm tư liệu cũng khá có phong thái, không khỏi vui mừng. Con gái anh lớn lên nhất định không tầm thường.
Anh xoa đầu Hải Mạt Mạt, Hải Mạt Mạt không ngẩng đầu, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm danh sách mua hàng trên tay.
Trời vừa rạng sáng, tổng giám đốc Đường đau lòng: “Được rồi bảo bối, đi ngủ đi, không cần vội.”
Hải Mạt Mạt lắc đầu: “Con không mệt.”
Vớ vẩn, hóa ra cô cũng thuộc dạng cuồng công việc. Tổng giám đốc Đường hết cách, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống xem với cô. Hai người xem cả đêm, cuối cùng cũng có phát hiện.
Một danh sách mua hàng bị ngụy trang thành thay mới thiết bị, xuất hiện một vài dụng cụ ASA không cần dùng: Máy đo mạch xung sóng điện não.
Tổng giám đốc Đường lập tức tìm đọc đơn mua hàng, máy này mua dưới danh nghĩa trang bị cho hạng mục nghiên cứu mới của phòng thí nghiệm sinh hóa ASA.
Trên đó có chữ ký của anh.
Mẹ kiếp! ! Anh cầm tờ biên lai này nhìn đi nhìn lại, đây đúng là chữ ký của anh.
“Tô Bách!” Anh gầm lên giận dữ, Tô Bách mặc dù nghe không hiểu nhưng vẫn rụt cổ lại. Biên lai này ký thế nào, hiện giờ hai người hoàn toàn không nhớ được. Tổng giám đốc Đường tiếp tục tìm kiếm, nhanh chóng tìm được nhiều thiết bị khả nghi nữa. Đáng chết, những thiết bị này qua hải quan là phải lập hồ sơ, có kiểm tra ghi chép.
Dù anh tiêu hủy, bên truy tố cũng hoàn toàn có thể tìm được chứng cớ vu khống anh.
Mà lúc này ai có thể chứng minh trong sạch của anh? !
Anh vỗ mạnh lên bàn một cái, đáng tiếc không chửi nổi ra lời.
Lúc ấy mặc dù tổng giám đốc ASA là anh, nhưng phía dưới cũng có mấy cổ đông. Chu Tân quốc có 5% cổ phần, Tưởng Hồng Phúc có 12% cổ phần. Hai tên kia cho dù còn sống, chịu ra mặt, thì lời khai của chúng cũng chẳng đáng tin.
Trừ phi Hải Minh Tiển cùng Sa Khang nhận tội, nếu không dù anh có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Anh ngồi ở trên ghế xoay, tay phải khẽ đỡ cái trán. Chết tiệt, người cung cấp thiết bị cho Hải Minh Tiển lại là anh. Mà chỉ chút tư oán này lại đẩy vô số người cửa nát nhà tan, người nhà chia lìa. Anh cũng là một trong số những kẻ đầu sỏ.
“Con mẹ nó!” Anh chửi bậy một câu, sau đó thật lâu cũng không nói lời nào.
Bàn tay nhỏ bé mịn màng của Hải Mạt Mạt nhẹ nhàng đặt lên bờ vai anh. Tô Bách hừ hừ ha ha không biết đang nói gì. Đường Ngạo kéo Hải Mạt Mạt vào lòng, Hải Mạt Mạt khẽ xoa đầu anh, giống như những lúc anh xoa đầu giảm bớt đau đớn cho cô vậy.
Trong lòng Đường Ngạo ấm áp, lúc này mới nở nụ cười: “Mạt Mạt ngoan, đầu ba không đau, ba đang nghĩ cách.” Nói xong, anh lại thêm một câu, “Mạt Mạt cũng nghĩ cùng ba đi.”
Hải Mạt Mạt quả thật nghiêm túc nghĩ: “Trừ phi ba con chịu thừa nhận. Nếu không. . . . . .”
Đường Ngạo cũng biết, anh cau mày không nói.
“Ba con thật sự đã làm chuyện xấu, phải không?” Mắt cô long lanh như nước, tổng giám đốc Đường nhìn thẳng vào mắt cô: “Đúng vậy. Ba đã xem video năm đó anh ta dạy dỗ con, nhưng anh ta bây giờ đã không còn tốt đẹp như xưa nữa. Mạt Mạt, anh ta đã điên rồi, bị chính ước mơ của mình làm mờ mắt, đánh mất lý trí và bản tính.”
Hải Mạt Mạt lặng thinh, một lúc sau cô đột nhiên nói: “Nếu như ba là ba con, ba sẽ kết thúc như thế nào?”
Đường Ngạo hơi trầm tư: “Ba đã vào biệt thự của Sa Khang và phòng thí nghiệm riêng của cha con mấy lần. Nơi đó mặc dù đầy đủ thiết bị nhưng bảo an không tốt. Ngăn cản chúng ta thì còn tạm, nếu như muốn chống cự quân chính quy thì thật quá buồn cười. Cho nên anh ta nhất định đã chuẩn bị đầy đủ để chạy trốn. Nhưng anh ta định trốn bằng cách nào?”
Hải Mạt Mạt gật đầu: “Ba con là một thiên tài, nếu ba muốn chạy trốn nhất định cũng phải trốn cho thật hoành tráng.”
Đường Ngạo tức giận: “Lúc này con đừng dát vàng lên mặt anh ta nữa.”
Hải Mạt Mạt lắc đầu: “Nhưng ba con thật ra là người rất cô đơn. Phòng làm việc của ba không bảo vệ chặt chẽ là bởi vì ba hi vọng có người phát hiện ra thành quả nghiên cứu của ba. Có người có thể cùng ba chia sẻ những thứ thành tựu vĩ đại này.”
Tổng giám đốc Đường hừ lạnh, bây giờ anh đối với Hải Minh Tiển có thể nói là hận thấu xương: “Dù vậy anh ta vẫn là đồ điên.”
Hải Mạt Mạt ngẩng đầu lên: “Nếu như ba con bị bắt thì sẽ ra sao?”
Đường Ngạo bình tĩnh nhìn cô, thật lâu sau mới thở dài: “Mặc dù rất muốn nói là không sao, nhưng tội của anh ta có bắn chết một vạn lần cũng không đủ.”
Hải Mạt Mạt đột nhiên không nói thêm gì nữa. Đường Ngạo cười lạnh: “Ba nói ra rồi, con còn muốn giúp ba? Nghĩ cách cho ba nữa không?”
Câu trả lời của Hải Mạt Mạt là im lặng. Tổng giám đốc Đường cười nhạt: “Thôi, dưới tình huống này chẳng lẽ ba còn có thể hỏi nếu ba và Hải Minh Tiển cùng rơi xuống nước, con sẽ cứu ai sao? Mẹ nó, thật ra trong mắt con ông đây chỉ là cái lốp dự phòng thôi đúng không?”
“Ba dự phòng?” Anh cười thê lương, xoay người rời khỏi phòng làm việc, “Dù thế nào cũng phải cám ơn con đã nhắc nhở ba. Không giống hai kẻ bên ngoài kia, nếu dựa vào bọn họ chắc phải chờ đến trước lúc bị xử bắn ba mới biết vì sao mình chết.”
Gió đêm mát mẻ, tổng giám đốc Đường một mình đi lại trên đường lớn xi măng bằng phẳng của tập đoàn ASA. Thỉnh thoảng có tuần tra an ninh ân cần chào hỏi anh. Anh giống như quân vương đi trên lãnh địa của mình, trong lòng lại trào lên ba phần thê lương.
Đường tướng quân sẽ không tin anh, Đường thiếu tá cũng sẽ không, anh cả đương nhiên lại càng không. Thanh danh của anh ở thành phố E vẫn luôn là đề tài nóng hổi của truyền thông. Đủ loại scandal, thiếu gia phong lưu, lại là tổng giám đốc tập đoàn trẻ tuổi nhất. Tuổi còn trẻ đã đứng vào hàng phú hào trong nước.
Người như thế có liên quan đến cái gì cũng không kỳ lạ.
Anh không biết mình đi bao lâu, nhưng trước mặt đã là cửa sau của tập đoàn ASA rồi. Gác cửa lúc này là một người trẻ tuổi, tổng giám đốc Đường không biết. Quả thật, anh dường như không biết nhiều người lắm. Người trẻ tuổi lại biết anh, lúc này đột nhiên đứng lên: “Đường tổng. Có gì phân phó sao?”
Đường Ngạo mệt mỏi xua tay: “Không có gì, tùy ý đi dạo chút thôi.”
Người trẻ tuổi có chút bối rối: “Nơi này rất xa khu túc xá của anh, có cần tôi gọi người lái xe đưa anh về không?”
Đường Ngạo lắc đầu, ngay cả anh ta nói gì anh cũng không nghe rõ, xoay người từ từ trở về.
Đi chưa được mấy bước, anh lại nhìn thấy Hải Mạt Mạt.
Bên chân Hải Mạt Mạt là Gâu Gâu. Anh đột nhiên cảm thấy Hải Mạt Mạt thật ra còn hạnh phúc hơn anh. Ít nhất còn có một con chó tình nguyện một lòng một dạ đi theo cô.
Hải Mạt Mạt tiến lên mấy bước, khom lưng ôm lấy Gâu Gâu đưa cho anh: “Ba.” Cô không biết an ủi anh thế nào, một lúc lâu mới nói, “Ba đừng buồn, con cho ba mượn Gâu Gâu ôm này!”
Anh nở nụ cười, nhận lấy Gâu Gâu, vỗ nhè nhẹ lên đầu Hải Mạt Mạt: “Xin lỗi, ba không nên nổi giận với con. Đi thôi, về đi ngủ.”
Hải Mạt Mạt liền cầm tay anh, hai người một chó từ từ trở về túc xá.
Ngày hôm sau, dưới chỉ thị của Đường tướng quân, tổng giám đốc Đường thu VCR [1], mời một vài bạn bè trong giới truyền thông vào thành phố E tham gia buổi họp báo của Tập đoàn ASA.
[1] VCR viết tắt của “Video cassette recorder” là đầu máy video hay máy thu phát băng video cassette; được dùng để chạy các băng hình hay in sang băng hình dễ dàng
Hiện giờ thông tin đối ngoại của những thành phố nhiễm virus đều đã bị cắt đứt. Thành phố E lại là khu bị nhiễm nghiêm trọng cho nên suốt một năm qua chính phủ không hề công bố tình trạng thật ra bên ngoài.
Trên thực tế, đây cũng là một cách bảo vệ quần chúng, một khi biết được tình huống của nơi này, chỉ sợ những khu khác vật giá sẽ leo thang, bạo lực bùng nổ khó khống chế.
Chính phủ vẫn tuyên bố với bên ngoài rằng họ đã khống chế được tình hình, hàng ngày đều truyền ra tin tức cứu được người may mắn còn sống sót. Video bọn họ phát trải qua vô số lần cắt nối, từ chuyện lớn hóa thành nhỏ, giống như đây chỉ là một bệnh dịch bình thường thôi vậy.
Cho nên dân chúng mặc dù biết bệnh dịch bùng nổ, nhưng số người bị nhiễm là bao nhiêu, tỷ lệ người chết thế nào, đều là những con số đã được tô điểm cho đẹp.
Không có phương tiện truyền thông nào dám đưa tin về tình hình thật, ảnh chụp cũng phải qua tầng tầng xét duyệt, ngay cả tin tức trên web cũng bị phong tỏa hoàn toàn.
Thế nên dù sự kiện lần này tạo thành khủng hoảng không nhỏ với người dân khu không bị nhiễm, nhưng cũng chưa tới mức tận thế.
Hiện giờ chính phủ đã phong tỏa cách ly toàn bộ khu bị nhiễm, ba tỉnh bị lây ít hơn đã hoàn thành việc cứu hộ. Nhưng khu vực gặp nạn nặng như thành phố E, hơn sáu triệu dân chỉ còn sống không tới sáu vạn người thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nào nghĩ ra cách cứu hộ được.
Tổng giám đốc Đường dầu gì cũng là đại sứ từ thiện thành phố E, nếu như không có Đường tướng quân ngăn cản thì không khéo anh đã thành đại biểu nhân dân toàn quốc của thành phố E rồi. Những trường hợp như thế này, đương nhiên là sở trường của anh.
Cho nên trong đoạn VCR này, anh không hề đề cập tới mức độ nghiêm trọng của tai họa lần này, chỉ hết lời tán dương sự cứu hộ của chính phủ và đoàn kết của quân dân.
Trong VCR chỉ nói đến những chuyện cảm động như quân dân giúp đỡ, cố gắng sống sót. Cuối cùng mới nhắc tới sự ra đời của thuốc điều trị, cũng đặt tên cho loại thuốc này là Thánh Ân.
Bộ VCR này vừa được phát ở khu không nhiễm liền dấy lên một làn sóng lớn. Vô số phóng viên truyền thông rối rít yêu cầu được vào thành phố E tham gia buổi họp báo.
Tổng giám đốc Đường vừa gióng trống khua chiêng chuẩn bị buổi họp báo, vừa lo kiểm tra ghi chép mua bán thiết bị của ASA. Nhưng xưởng sản xuất thuốc lớn như ASA, dưới nó có bao nhiêu bộ phận gia công, bình thường mua thiết bị chẳng khác nào uống nước.
Đống biên lai này chồng lên có thể chèn nổ tung phòng làm việc của anh. Anh thật sự không thể nào kiểm tra hết được.
Anh cần người giúp, nhưng lúc này nhỡ để tin tức lọt ra thì chẳng khác nào anh tự ình một quả boom. Anh suy đi tính lại, cuối cùng bi ai nhận ra rằng người có thể giúp đỡ anh chỉ có Hải Mạt Mạt.
Anh mang toàn bộ biên lai đến phòng làm việc, Hải Mạt Mạt ngồi ở trước bàn làm việc rộng rãi của anh, xoa xoa mặt một lúc lâu: “Nhưng ba à, Mạt Mạt không biết nhiều chữ lắm!”
Cô biết chữ là do Hải Minh Tiển dạy, nhưng cũng chỉ tương đương với nhà trẻ mà thôi. Giáo dục không hệ thống khiến cô chỉ học lõm bõm được một số kiến thức. Đường Ngạo đau đầu, cô lại nghiêng đầu nói: “Ba gọi chú Tô Bách đến đi, con và chú ấy cùng nhau tìm.”
Đường Ngạo như ở trong mộng mới tỉnh. Tại sao mình lại không nghĩ đến chuyện này. Tô Bách là trợ lý của anh, hai người là châu chấu cùng trên một sợi thừng. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì cậu ta cũng đừng hòng thoát được.
Huống chi Tô Bách bây giờ còn là mất nết, cậu ta nói cũng chỉ có Hải Mạt Mạt nghe hiểu.
Anh lập tức phái người đi đón Tô Bách, dĩ nhiên là lén lút đón.
Số biên lai thật sự là quá nhiều, Tô Bách vừa đến liền cùng Hải Mạt Mạt kiểm tra. Đường Ngạo cũng không nhàn rỗi, tìm mấy con mất nết, lấy chúng nó thí nghiệm thuốc. Mấy con mất nết này rất vui mừng. Bọn nó biết chuyện con lúc trước thành công biến về thành người, vậy nên khi đến lượt mình chúng nó đương nhiên là mừng đến phát khóc.
Mặt khác còn cần dây chuyền sản xuất. Hiện giờ điện lực ở thành phố E có hạn, tổng giám đốc Đường đương nhiên sẽ phải thành lập phân bộ của ASA ở những thành phố khác.
Chính phủ đầu tư 20% thế nên chuyện thành lập phân bộ bọn họ đương nhiên cũng phải quan tâm.
Khi tất cả mọi người bận rộn chuẩn bị thì Vạn Ích Khải cũng đang chăm chú giám sát Sa trạch. Gần đây có quân đội nhúng tay nên anh ta lại được tiếp thêm nhân lực.
Sa Khang cảm nhận được uy hiếp nên càng sốt ruột thúc ép Hải Minh Tiển: “Hải Minh Tiển, anh còn lề mề nữa là chúng ta đi đời hết đó! Lập tức bỏ lại nơi này thôi!”
Khóe miệng Hải Minh Tiển nở nụ cười nhạt. Thật ra anh ta vô cùng đẹp trai, thuộc kiểu đàn ông trí thức nho nhã. Lúc giải phẫu sẽ đeo một cặp kính gọng vàng, vô cùng lịch sự: “Đừng sốt ruột, trong tay chúng ta còn vũ khí bí mật.”
Sa Khang làm sao có thể không sốt ruột: “Anh điên rồi à! Mục tiêu của chúng ta chỉ là kiếm đủ tiền rồi chạy, không phải liều mạng cùng quân chính quy!”
Hải Minh Tiển nhếch môi cười: “Đó là mục tiêu của anh thôi.”
Sa Khang rốt cuộc cũng nhận ra tên quái vật này còn điên cuồng hơn hắn nghĩ. Kẻ điên như vậy, đáng giá mang ra khỏi nước sao? Không bằng sau khi chuyện thành công một phát súng kết liễu anh ta, khi đó ai còn biết hắn đã thay đổi bề ngoài thế nào? Cho dù quốc gia biết chuyện này liên quan tới mình, nhưng cũng chẳng thể nào điều tra được.
Hắn đè nèn phẫn nộ trong nội tâm, ôn tồn khuyên: “Tiến sĩ Hải, núi xanh còn đó. Tin tưởng tôi, chỉ cần ra nước ngoài, tôi nhất định có thể cung cấp cho anh hoàn cảnh thí nghiệm tốt hơn.”
Hải Minh Tiển suy nghĩ một hồi, anh ta đẩy kính mắt trên mũi lên: “Cũng được.”
Sa Khang vui mừng mỉm cười: “Vậy thì nhanh lên, chúng ta cùng trốn.”
Hải Minh Tiển gật đầu: “Buổi chiều giải phẫu.”
Hai giờ chiều, Hải Minh Tiển đưa đối tượng thí nghiệm tới, đó là một người đàn ông cao lớn, thể trạng cường tráng, tuổi không quá hai mươi mốt, nhìn vô cùng khỏe mạnh.
Sa Khang cực kỳ hài lòng, nằm lên bàn mổ.
Tiến sĩ Hải cười nhạt một tiếng, bật đèn giải phẫu, chậm rãi cầm dao phẫu thuật lên.
***
Xưởng ASA, danh sách mua thiết bị đã xem gần một vạn tờ, bởi vì không hiểu quá rõ về máy móc chuyên nghiệp nên không chỉ phải kiểm tra đối chiếu tên, mà còn phải hiểu cách dùng của loại thiết bị này.
Tô Bách là người trong nghề, Hải Mạt Mạt cũng biết đôi chút về những loại máy Hải Minh Tiển thường dùng. Nhưng dù như thế thì công trình này cũng quá lớn. Hai người nhìn đến hoa cả mắt rồi.
Tô Bách vẫn lo Hải Mạt Mạt mệt mỏi. Lần trước Hải Mạt Mạt cứu anh, thế nhưng anh lại tiết lộ bí mật của cô. Chuyện này anh vẫn vô cùng áy náy: “Tạm nghỉ nhé?”
Anh dùng tiếng zombie nói với Hải Mạt Mạt, Hải Mạt Mạt chỉ lắc đầu: “Ba đã dặn thì nhất định phải làm xong.”
Phòng ăn đưa nước trái cây lạnh tới, Hải Mạt Mạt lại không thèm uống, cứ tiếp tục lật cẩn thận từng tờ từng tờ thẩm tra đối chiếu.
Đường Ngạo đi vào nhìn mấy lần, thấy cô ngồi ở trên ghế của mình tìm kiếm tư liệu cũng khá có phong thái, không khỏi vui mừng. Con gái anh lớn lên nhất định không tầm thường.
Anh xoa đầu Hải Mạt Mạt, Hải Mạt Mạt không ngẩng đầu, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm danh sách mua hàng trên tay.
Trời vừa rạng sáng, tổng giám đốc Đường đau lòng: “Được rồi bảo bối, đi ngủ đi, không cần vội.”
Hải Mạt Mạt lắc đầu: “Con không mệt.”
Vớ vẩn, hóa ra cô cũng thuộc dạng cuồng công việc. Tổng giám đốc Đường hết cách, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống xem với cô. Hai người xem cả đêm, cuối cùng cũng có phát hiện.
Một danh sách mua hàng bị ngụy trang thành thay mới thiết bị, xuất hiện một vài dụng cụ ASA không cần dùng: Máy đo mạch xung sóng điện não.
Tổng giám đốc Đường lập tức tìm đọc đơn mua hàng, máy này mua dưới danh nghĩa trang bị cho hạng mục nghiên cứu mới của phòng thí nghiệm sinh hóa ASA.
Trên đó có chữ ký của anh.
Mẹ kiếp! ! Anh cầm tờ biên lai này nhìn đi nhìn lại, đây đúng là chữ ký của anh.
“Tô Bách!” Anh gầm lên giận dữ, Tô Bách mặc dù nghe không hiểu nhưng vẫn rụt cổ lại. Biên lai này ký thế nào, hiện giờ hai người hoàn toàn không nhớ được. Tổng giám đốc Đường tiếp tục tìm kiếm, nhanh chóng tìm được nhiều thiết bị khả nghi nữa. Đáng chết, những thiết bị này qua hải quan là phải lập hồ sơ, có kiểm tra ghi chép.
Dù anh tiêu hủy, bên truy tố cũng hoàn toàn có thể tìm được chứng cớ vu khống anh.
Mà lúc này ai có thể chứng minh trong sạch của anh? !
Anh vỗ mạnh lên bàn một cái, đáng tiếc không chửi nổi ra lời.
Lúc ấy mặc dù tổng giám đốc ASA là anh, nhưng phía dưới cũng có mấy cổ đông. Chu Tân quốc có 5% cổ phần, Tưởng Hồng Phúc có 12% cổ phần. Hai tên kia cho dù còn sống, chịu ra mặt, thì lời khai của chúng cũng chẳng đáng tin.
Trừ phi Hải Minh Tiển cùng Sa Khang nhận tội, nếu không dù anh có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Anh ngồi ở trên ghế xoay, tay phải khẽ đỡ cái trán. Chết tiệt, người cung cấp thiết bị cho Hải Minh Tiển lại là anh. Mà chỉ chút tư oán này lại đẩy vô số người cửa nát nhà tan, người nhà chia lìa. Anh cũng là một trong số những kẻ đầu sỏ.
“Con mẹ nó!” Anh chửi bậy một câu, sau đó thật lâu cũng không nói lời nào.
Bàn tay nhỏ bé mịn màng của Hải Mạt Mạt nhẹ nhàng đặt lên bờ vai anh. Tô Bách hừ hừ ha ha không biết đang nói gì. Đường Ngạo kéo Hải Mạt Mạt vào lòng, Hải Mạt Mạt khẽ xoa đầu anh, giống như những lúc anh xoa đầu giảm bớt đau đớn cho cô vậy.
Trong lòng Đường Ngạo ấm áp, lúc này mới nở nụ cười: “Mạt Mạt ngoan, đầu ba không đau, ba đang nghĩ cách.” Nói xong, anh lại thêm một câu, “Mạt Mạt cũng nghĩ cùng ba đi.”
Hải Mạt Mạt quả thật nghiêm túc nghĩ: “Trừ phi ba con chịu thừa nhận. Nếu không. . . . . .”
Đường Ngạo cũng biết, anh cau mày không nói.
“Ba con thật sự đã làm chuyện xấu, phải không?” Mắt cô long lanh như nước, tổng giám đốc Đường nhìn thẳng vào mắt cô: “Đúng vậy. Ba đã xem video năm đó anh ta dạy dỗ con, nhưng anh ta bây giờ đã không còn tốt đẹp như xưa nữa. Mạt Mạt, anh ta đã điên rồi, bị chính ước mơ của mình làm mờ mắt, đánh mất lý trí và bản tính.”
Hải Mạt Mạt lặng thinh, một lúc sau cô đột nhiên nói: “Nếu như ba là ba con, ba sẽ kết thúc như thế nào?”
Đường Ngạo hơi trầm tư: “Ba đã vào biệt thự của Sa Khang và phòng thí nghiệm riêng của cha con mấy lần. Nơi đó mặc dù đầy đủ thiết bị nhưng bảo an không tốt. Ngăn cản chúng ta thì còn tạm, nếu như muốn chống cự quân chính quy thì thật quá buồn cười. Cho nên anh ta nhất định đã chuẩn bị đầy đủ để chạy trốn. Nhưng anh ta định trốn bằng cách nào?”
Hải Mạt Mạt gật đầu: “Ba con là một thiên tài, nếu ba muốn chạy trốn nhất định cũng phải trốn cho thật hoành tráng.”
Đường Ngạo tức giận: “Lúc này con đừng dát vàng lên mặt anh ta nữa.”
Hải Mạt Mạt lắc đầu: “Nhưng ba con thật ra là người rất cô đơn. Phòng làm việc của ba không bảo vệ chặt chẽ là bởi vì ba hi vọng có người phát hiện ra thành quả nghiên cứu của ba. Có người có thể cùng ba chia sẻ những thứ thành tựu vĩ đại này.”
Tổng giám đốc Đường hừ lạnh, bây giờ anh đối với Hải Minh Tiển có thể nói là hận thấu xương: “Dù vậy anh ta vẫn là đồ điên.”
Hải Mạt Mạt ngẩng đầu lên: “Nếu như ba con bị bắt thì sẽ ra sao?”
Đường Ngạo bình tĩnh nhìn cô, thật lâu sau mới thở dài: “Mặc dù rất muốn nói là không sao, nhưng tội của anh ta có bắn chết một vạn lần cũng không đủ.”
Hải Mạt Mạt đột nhiên không nói thêm gì nữa. Đường Ngạo cười lạnh: “Ba nói ra rồi, con còn muốn giúp ba? Nghĩ cách cho ba nữa không?”
Câu trả lời của Hải Mạt Mạt là im lặng. Tổng giám đốc Đường cười nhạt: “Thôi, dưới tình huống này chẳng lẽ ba còn có thể hỏi nếu ba và Hải Minh Tiển cùng rơi xuống nước, con sẽ cứu ai sao? Mẹ nó, thật ra trong mắt con ông đây chỉ là cái lốp dự phòng thôi đúng không?”
“Ba dự phòng?” Anh cười thê lương, xoay người rời khỏi phòng làm việc, “Dù thế nào cũng phải cám ơn con đã nhắc nhở ba. Không giống hai kẻ bên ngoài kia, nếu dựa vào bọn họ chắc phải chờ đến trước lúc bị xử bắn ba mới biết vì sao mình chết.”
Gió đêm mát mẻ, tổng giám đốc Đường một mình đi lại trên đường lớn xi măng bằng phẳng của tập đoàn ASA. Thỉnh thoảng có tuần tra an ninh ân cần chào hỏi anh. Anh giống như quân vương đi trên lãnh địa của mình, trong lòng lại trào lên ba phần thê lương.
Đường tướng quân sẽ không tin anh, Đường thiếu tá cũng sẽ không, anh cả đương nhiên lại càng không. Thanh danh của anh ở thành phố E vẫn luôn là đề tài nóng hổi của truyền thông. Đủ loại scandal, thiếu gia phong lưu, lại là tổng giám đốc tập đoàn trẻ tuổi nhất. Tuổi còn trẻ đã đứng vào hàng phú hào trong nước.
Người như thế có liên quan đến cái gì cũng không kỳ lạ.
Anh không biết mình đi bao lâu, nhưng trước mặt đã là cửa sau của tập đoàn ASA rồi. Gác cửa lúc này là một người trẻ tuổi, tổng giám đốc Đường không biết. Quả thật, anh dường như không biết nhiều người lắm. Người trẻ tuổi lại biết anh, lúc này đột nhiên đứng lên: “Đường tổng. Có gì phân phó sao?”
Đường Ngạo mệt mỏi xua tay: “Không có gì, tùy ý đi dạo chút thôi.”
Người trẻ tuổi có chút bối rối: “Nơi này rất xa khu túc xá của anh, có cần tôi gọi người lái xe đưa anh về không?”
Đường Ngạo lắc đầu, ngay cả anh ta nói gì anh cũng không nghe rõ, xoay người từ từ trở về.
Đi chưa được mấy bước, anh lại nhìn thấy Hải Mạt Mạt.
Bên chân Hải Mạt Mạt là Gâu Gâu. Anh đột nhiên cảm thấy Hải Mạt Mạt thật ra còn hạnh phúc hơn anh. Ít nhất còn có một con chó tình nguyện một lòng một dạ đi theo cô.
Hải Mạt Mạt tiến lên mấy bước, khom lưng ôm lấy Gâu Gâu đưa cho anh: “Ba.” Cô không biết an ủi anh thế nào, một lúc lâu mới nói, “Ba đừng buồn, con cho ba mượn Gâu Gâu ôm này!”
Anh nở nụ cười, nhận lấy Gâu Gâu, vỗ nhè nhẹ lên đầu Hải Mạt Mạt: “Xin lỗi, ba không nên nổi giận với con. Đi thôi, về đi ngủ.”
Hải Mạt Mạt liền cầm tay anh, hai người một chó từ từ trở về túc xá.
Bình luận facebook