• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Phiếu Cơm (2 Viewers)

  • Chương 52

Chương 53: Con mẹ nó, đùa ông đây đấy à!
Họp xong, tổng giám đốc Đường trở về phòng làm việc của mình một chuyến, tất cả mọi người đang bàn tán chuyện Hải Mạt Mạt đột nhiên lớn lên. Nhưng vì lúc trước đã có loạt chuyện ly kỳ như zombie xuất hiện nên giờ chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm.
Mọi người chỉ cảm thấy rằng mẹ Hải Mạt Mạt nhất định là một người phụ nữ không đơn giản, chẳng lẽ người phụ nữ ấy không phải con người sao?
Tổng giám đốc Đường không có tâm trạng để ý tới những hiểu lầm của mọi người, anh đã hai đêm không được ngủ ngon rồi. Anh nằm trên ghế sa lon trong phòng làm việc ngủ bù, không thèm để ý tới những kẻ miệng rộng kia.
Nhưng tổng giám đốc Đường nhanh chóng nhận được quả đắng. Những lời phỏng đoán vu vơ ban đầu nhanh chóng biến thành ‘có lý có cớ’ chính đáng.
Thứ nhất, Hải Mạt Mạt là con gái tổng giám đốc Đường nhưng lại mang họ Hải.
Thứ hai, trước khi Hải Minh Tiển gặp chuyện không may, Hải Mạt Mạt chưa từng xuất hiện. Hải Minh Tiển vừa xảy ra chuyện, Hải Mạt Mạt liền đến chỗ tổng giám đốc Đường tìm ba.
Thứ ba, tổng giám đốc Đường chưa bao giờ nhắc đến mẹ Hải Mạt Mạt chứng tỏ anh có nỗi khổ tâm khó nói. Nhưng với thân phận của anh, gia đình lại không quản, có nỗi khổ tâm nào lại khiến anh không thể cưới người mình yêu đây?
Vì vậy phán đoán đáng tin nhất là – Hải Mạt Mạt thật ra là con của tổng giám đốc Đường và Hải Minh Tiển! !
Mặc dù trước đây, nam nam sinh con chỉ tồn tại trong mấy quyển tiểu thuyết YY, nhưng dính đến Hải Minh Tiển thì chuyện gì cũng có khả năng. Dù sao ngay cả zombie anh ta cũng có thể tạo ra cơ mà, không phải sao?
Có thể nghĩ ra phiên bản này nhất định không phải là người bình thường, cho nên lúc xế chiều tổng giám đốc Đường liền lôi Đường thiếu tá ra tẩn ột trận. Thân thủ của hai người không chênh nhau nhiều lắm, bọn họ bèn chọn một căn phòng chứa tài liệu điên cuồng đánh một trận. Lúc đi ra mắt phải Đường thiếu tá có thêm một cái vòng gấu mèo, khóe miệng tổng giám đốc Đường thâm tím một khoảng thật to.
Đường Ngạo trở về phòng, Hải Mạt Mạt còn đang ngủ, người đầu tiên ra chào đón anh là Gâu Gâu. Đường Ngạo dùng chân đuổi nó ra, đi tới bên cạnh hòm thủy tinh ngắm Hải Mạt Mạt. Hải Mạt Mạt vừa mở mắt, lập tức bò dậy, giang hai tay ra muốn anh ôm.
Tổng giám đốc Đường dùng một chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người cô rồi mới nhẹ nhàng ôm ra. Vừa ôm vào lòng, bộ ngực mềm mại liền áp vào ngực anh.
Tổng giám đốc Đường không ngừng nhắc nhở mình đừng có để ý đến thân thể này nữa, cứ coi như cô là Hải Mạt Mạt chưa dứt sữa là được rồi. Dù sao đầu óc cô cũng chẳng trưởng thành tẹo nào. Lúc anh ôm Hải Mạt Mạt ra, tay phải đụng phải cặp mông căng tròn của cô, anh cắn chặt răng, đỡ cô từ trong hòm thủy tinh ra.
‘Sắc tức thị không, không tức thị sắc.’ Anh nhẩm thầm mấy lần mới đặt Hải Mạt Mạt xuống cạnh bàn. Có đầy đủ đồ ăn, vết thương trên người Hải Mạt Mạt lành lại rất nhanh. Nửa bên mới lành gầy yếu hơn bên còn lại, thịt cũng có vẻ non hơn. Xương mới mọc ra cũng không thể chịu lực được.
Đường Ngạo cầm một hộp bơ tới, hiện giờ đã không còn sữa nhưng mấy ngày trước anh mới phái người đi lùng sục xung quanh, tìm được mấy con bò sữa. Bây giờ đang nuôi nhốt trong vườn thú để Hải Mạt Mạt thường xuyên có sữa để uống.
Để bổ sung nhiệt lượng cho cô, Đường Ngạo còn đặc biệt dặn vườn thú lấy sữa mới làm bơ.
Mỗi ngày vườn thú cho xe vận chuyển vật liệu đến sẽ tiện thể mang sữa tươi, bánh bằng sữa và bơ cho Hải Mạt Mạt. Những thứ này có thể duy trì nhiệt lượng cho cơ thể của cô.
Buổi tối, tổng giám đốc Đường chỉ mặc một cái quần đùi, nằm trên giường dùng laptop xem bản vẽ kết cấu kiến trúc 3D của bệnh việc Khang Mỹ Nhạc gần tập đoàn ASA.
Bây giờ nhiều người như vậy, khó tránh khỏi sẽ có người sinh con, anh muốn dọn dẹp bệnh viện Khang Mỹ nhạc. Dĩ nhiên, đây là lý do bên ngoài thôi, nguyên nhân thực tế chỉ mình anh biết.
Hải Mạt Mạt hàng đêm sẽ đau đầu, hơn nữa còn vô cùng kịch liệt. Anh chỉ có thể xoa xoa cái lỗ nhỏ sau gáy cô, tạm thời giảm bớt triệu chứng mà thôi. Anh ghét những tình huống mà bản thân không thể khống chế. Nếu như có thể dọn dẹp được một bệnh viện, ít nhất có thể kiểm tra não bộ cho cô một cách kỹ lưỡng.
Dù sao cũng phải biết chuyện gì đã xảy ra.
Anh không phải loại người liều lĩnh, hiện giờ zombie thành đống, bệnh viện Khang Mỹ Nhạc chắc chắn cũng không sạch sẽ gì cho cam. Nếu không đặt ra kế hoạch cẩn thận, nhất định sẽ có không ít thương vong. Mặc dù chết mấy người đối với anh mà nói cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng có thể chết ít bao nhiêu hay bấy nhiêu. Dù sao hiện giờ Đường Hạo cũng đã liên lạc được với quân đội, muốn dàn xếp ổn thỏa chắc chỉ cần một hai tháng, không phải anh không nuôi nổi.
Anh đang tập trung xem, Hải Mạt Mạt lại chui vào, nằm trong lòng anh. Tổng giám đốc Đường mắt nhìn thẳng: “Con còn đang bị thương đấy, không được nghịch ngợm, vào trong hòm nằm đi.”
Hải Mạt Mạt lật người, hai tay chống hai bên vai anh, từ trên cao nhìn xuống: “Ba, ba không sao chứ?”
Đường Ngạo không hiểu: “Ba làm sao?”
Hải Mạt Mạt ngửi ngửi người anh, cuối cùng lại không nói gì. Cánh tay thô ráp của tổng giám đốc Đường bị bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy, hô hấp lướt qua khuôn mặt, anh nghiêng mặt sang bên: “Quay về tiếp tục ngâm đi, ngoan.”
Hải Mạt Mạt khẽ hôn lên má anh, ngoan ngoãn bò về trong hòm. Tổng giám đốc Đường khống chế mình không được nhìn về phía cô: “Nhức đầu thì nói cho ba ngay nhé.”
“Dạ.” Hải Mạt Mạt đáp.
Tổng giám đốc Đường cả đêm không ngủ.
Lúc anh rời giường nghe thấy dưới tầng có tiếng còi, anh mở cửa sổ ra, thấy Đường Hạo đang làm đặc huấn. Mặc dù bây giờ không ở trong quân doanh nhưng anh ta cũng không nhàn rỗi. Tổng giám đốc Đường khinh thường tham gia mấy hoạt động tự hành xác này nhưng lần này có lẽ do anh thật sự rất rất chán bèn mặc quần áo đi xuống gia nhập vào đội ngũ.
Đường Hạo dĩ nhiên sẽ không đuổi anh về, một nhóm người bắt đầu huấn luyện thể năng.
Huấn luyện với cường độ cao cộng thêm thường xuyên lao động trí óc, cuối cùng tổng giám đốc Đường cũng không chịu nổi. Hải Mạt Mạt còn chưa ăn xong cơm tối đã thấy anh nằm xuống giường, dính gối liền ngủ mất.
Hải Mạt Mạt thu dọn bát đũa bỏ vào trong hộp, lát nữa sẽ có người ở nhà bếp tới mang đi. Trên người cô vẫn chỉ quấn một cái khăn tắm, nhưng lần này khá hơn là biết che cả ngực. Cô leo lên giường, quỳ bên cạnh tổng giám đốc Đường, một lúc lâu sau bèn áp mặt vào ngực anh, cọ cọ làm nũng: “Ba ơi.”
Đường Ngạo theo thói quen ôm bả vai của cô vỗ nhè nhẹ, ý bảo đừng làm ồn. Hai người cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Ba tiếng sau anh tỉnh lại, thấy Hải Mạt Mạt nằm trên ngực anh đang ngủ ngon lành. Anh chỉ đành nhẹ nhàng ôm lấy cô, tháo khăn tắm ra rồi đặt vào trong hòm thủy tinh. Hải Mạt Mạt bồng bềnh trong dịch nuôi cấy, thân thể đã không còn bất kỳ vết thương nào, da thịt tinh khiết không tỳ vết như ngọc.
Tổng giám đốc Đường dùng đầu ngón tay chọc lên trán cô một cái rồi xoay người về giường tiếp tục ngủ. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, có ý đồ đen tối với con gái thì còn ra thể thống gì nữa.
Hôm sau, tổng giám đốc Đường đi tìm Khưu Bác. Khưu Bác là người có ý chí vững vàng, hiện giờ cũng mới mười bảy mười tám tuổi, rất thích hợp với vẻ ngoài của Hải Mạt Mạt lúc này. Hơn nữa quan trọng nhất là cậu ta không có lòng riêng, nếu bàn về thông minh, cậu ta còn không bằng Hải Mạt Mạt. Ít nhất nếu hai đứa thật sự thành đôi, Hải Mạt Mạt sẽ không chịu thiệt.
Trong phòng làm việc, anh nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, ý bảo Khưu Bác ngồi xuống.
Khưu Bác ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn, hiện giờ cậu đang là cấp dưới của Ngô Hoa. Tổng giám đốc Đường sắp xếp như vậy là có ý đồ riêng. Nếu như sau này cậu ta và Hải Mạt Mạt ở bên nhau thì cậu ta cũng có thể kế thừa sự nghiệp của anh.
Khưu Bác có chút lo lắng, dù sao cậu vẫn còn nhỏ, rất nhiều đứa trẻ khác lúc này cũng chỉ mới học cấp 3. Ở trước mặt người như tổng giám đốc Đường, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Tổng giám đốc Đường cứ để cho cậu ta nơm nớp lo sợ một lúc, thấy thời cơ chín muồi mới hỏi: “Gần đây thế nào?”
Khưu Bác cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh: “Rất tốt ạ, chị Hoa đối với bọn em cũng rất tốt.”
Tổng giám đốc Đường khẽ gật đầu, một lúc lâu đột nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy Mạt Mạt nhà tôi thế nào?”
Nhắc tới Hải Mạt Mạt, Khưu Bác liền thoải mái hơn một chút: “Rất đáng yêu ạ.”
Đúng rồi, cậu ta còn chưa gặp Hải Mạt Mạt sau khi lớn lên. Tổng giám đốc Đường bèn giúp cậu ta chuẩn bị tư tưởng trước: “Thể chất của con bé tương đối đặc biệt, bề ngoài. . . . . . thay đổi khá nhanh. Cậu cũng không gặp con bé một thời gian rồi nhỉ?”
Khưu Bác không biết anh nói vậy là có ý gì, thật ra họ cũng mới không gặp nhau từ lúc Hải Mạt Mạt chạy khỏi vườn thú đi tìm Hải Minh Tiển mà thôi.
Đường Ngạo luôn chú ý đến biểu cảm của cậu, thật lâu sau mói nói: “Được rồi cậu đi ra ngoài đi.”
Khưu Bác không hiểu. Dù sao cậu ta cũng không phải loại người biết liên tưởng.
Giờ cơm trưa ngày hôm sau, tổng giám đốc Đường mang Hải Mạt Mạt đến nhà ăn. Hải Mạt Mạt rất thích ra ngoài chơi, cô mặc một chiếc váy học sinh màu trắng, tóc vàng đến gối, nhìn như thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi.
Nhưng bộ ngực thì thật sự là. . . . . . Quá khiến người ta chú ý. Tất cả mọi người trong phòng ăn đều bị mái tóc vàng xinh đẹp kia hấp dẫn. Tổng giám đốc Đường dắt cô đi tới bàn Khưu Bác. Nhân viên bên cạnh Khưu Bác lập tức nhường chỗ. Người trong phòng ăn cũng rất tinh ý, lập tức đưa đồ ăn của Đường tổng và Hải Mạt Mạt lên.
Dù sao đầu bếp cũng có kinh nghiệm, vậy nên các món ăn trên bàn này nhìn chẳng khác gì đồ ăn của nhân viên, chỉ có phân lượng là nhiều hơn một chút.
Tất cả mọi người đều vô cùng cảm động, thì ra tổng giám đốc Đường và thiên kim đều ăn giống chúng ta. Tổng giám đốc Đường hưởng thụ ánh mắt kính yêu của mọi người, trong lòng lại hừ lạnh: Con gái ông đây sao có thể ăn giống mấy người, hừ.
Nhìn thấy Hải Mạt Mạt, Khưu Bác rõ ràng vô cùng kinh ngạc. Sao lại lớn nhanh vậy? ! Hải Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn một lát, cuối cùng kêu lên: “Em nhận ra anh. . . .anh là Khưu Bác.”
Khưu Bác nở nụ cười, lại có chút đỏ mặt: “Em là Mạt Mạt sao? Lớn. . . . . . lớn vậy rồi à.”
Giọng Hải Mạt Mạt vẫn còn non nớt: “Em lớn lên sao?” Cô quay đầu nhìn Đường Ngạo, chợt hiểu ra, “Chẳng trách mấy ngày nay ba nhỏ đi.”
Đường Ngạo ho nhẹ một tiếng: “Buổi chiều tôi có chút việc, cơm nước xong cậu đưa Mạt Mạt đến khu sinh hoạt chơi một lát. Một tiếng đồng hồ sau đưa con bé về phòng tôi. Nhưng không được phép đi vào, đưa đến cửa là được rồi.”
Khi Hải Mạt Mạt ngâm mình trong dịch dinh dưỡng sẽ không mặc quần áo, cô lại ngờ nghệch, tổng giám đốc Đường đương nhiên phải lo lắng. Mặc dù thằng nhóc này là sự lựa chọn không tồi, nhưng không thể để nó được lời như vậy được.
Khưu Bác vâng một tiếng, tổng giám đốc Đường liền đứng dậy rời đi. Hải Mạt Mạt vội vàng đứng lên: “Ba đi đâu vậy?” Đường Ngạo ra hiệu cho cô ngồi xuống ăn cơm: “Ba còn có chút việc, con ngoan ngoãn chơi cùng Khưu Bác, nhé?”
Hải Mạt Mạt suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Dạ.”
Anh vừa đi, người xung quanh liền bàn tán xôn xao. Đều là hồ ly bản địa, hành động của Đường tổng lại rõ ràng như vậy, khiến có người lập tức hiểu ra: Tổng giám đốc Đường đang muốn kén rể rồi đây mà.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt mờ ám nhìn Khưu Bác. Mặt Khưu Bác đỏ ửng, chỉ có Hải Mạt Mạt vẫn rất tự nhiên. Cô gắp hết những món mình không ăn cho Khưu Bác: “Khưu Bác ăn cơm đi.”
Đầu bếp trong phòng ăn vẫn luôn chú ý tới bên này, khôn khéo như ông ta thấy Đường Ngạo vừa đi là lập tức tiến tới: “Ơ, cô Mạt Mạt không thích những món này sao? Để tôi làm lại món khác nhé.”
Chỉ chốc lát sau ông liền bưng cá dấm đường Hải Mạt Mạt thích ăn nhất ra. Dù sao cũng là chiều trẻ con nên mọi người cũng sẽ không ý kiến gì.
Khưu Bác quả nhiên nhận được không ít ánh mắt ước ao ghen tị. Hải Mạt Mạt mặc dù lớn quá nhanh, khác hẳn người thường, nhưng nếu nói về vẻ ngoài thì quả thật rất xinh đẹp. Quan trọng hơn là cô có một ông bố như tổng giám đốc Đường. Ai cưới được cô ít nhất cũng giảm được hai mươi năm phấn đấu.
Khưu Bác đỏ mặt không dám nhìn ai, chỉ gắp cá ra, tách xương cho Hải Mạt Mạt. Cả bữa cơm cậu lại chẳng ăn gì.
Tổng giám đốc Đường nhìn người cũng không tệ, Khưu Bác quả nhiên là người thành thật đáng tin.
Cơm nước xong, hai người đến sân chơi khu sinh hoạt. Khưu Bác đưa Hải Mạt Mạt ra xích đu, Hải Mạt Mạt chơi quá hăng say, đến giờ cũng không chịu về. Khưu Bác hết dụ dỗ lại khuyên bảo, cuối cùng thật sự hết cách đành phải thông báo cho tổng giám đốc Đường. Tổng giám đốc Đường tới, khom lưng nhấc bổng cô lên, ôm trở về phòng mình, ném vào hòm thủy tinh.
Xế chiều hôm đó, Đường tướng quân rốt cuộc đã liên lạc lại với Đường Hạo. Hai cha con nói được mấy câu, Đường Hạo đã chuyển máy truyền tin cho Đường Ngạo. Anh ta cũng hiểu đối tượng trò chuyện lần này của cha kiêm cấp lãnh đạo của mình không phải là anh. Dù sao tìm ra vắc-xin cũng không phải chuyện nhỏ.
Quả nhiên câu đầu tiên Đường quân trưởng nói khi nhìn thấy Đường Ngạo là: “Nói đi, điều kiện của anh là gì.”
Tổng giám đốc Đường đã sớm có chuẩn bị, lập tức lấy laptop ra: “Con muốn quyền sản xuất loại thuốc này, Chính phủ cấp chứng nhận độc quyền cho con. Con có thể sản xuất dưới dạng thuốc nước, không tính tiền vốn thì con cam kết chỉ giữ lại 30% lợi nhuận.”
Gân xanh trên trán Đường quân trưởng hằn lên: “Hừ! Hay cho khả năng tính toán của anh.”
Tổng giám đốc Đường không vội, anh biết chính phủ nhất định sẽ cân nhắc, người thực sự cần lo lắng lúc này không phải là anh. Qua một lúc lâu, Đường tướng quân nói: “Anh có nắm chắc 100% chữa khỏi không?”
Tổng giám đốc Đường lắc đầu: “Không đơn giản như như ba nghĩ đâu. Nếu như ba chấp nhận những điều kiện của con, giúp con xin được độc quyền, con sẽ nói chuyện với ba sau.”
Sắc mặt Đường quân trưởng xanh mét. Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Đường Ngạo tiện tay ném máy truyền tin cho Đường Hạo, xoay người đi luôn. Sau lưng quả nhiên truyền đến tiếng gầm thét của Đường quân trưởng.
Trở về phòng, tổng giám đốc Đường đang định đi tắm, cánh tay phải lại đột nhiên ngứa ngáy. Không phải ngứa trên da mà giống như lan ra từ xương cốt. Anh chống lên cửa kính phòng tắm, cắn chặt răng, muốn nói cũng không nói nổi.
Đó là một loại ngứa làm cho người ta muốn xé da kéo xương lên, anh dùng sức nắm chặt tay. Cuối cùng là Gâu Gâu nghe được tiếng động, sủa khẽ nhảy qua. Sau đó nó bắt đầu sủa inh ỏi.
Hải Mạt Mạt từ trong bồn tắm nhảy ra, thấy Đường Ngạo vẻ mặt đau đớn, cô nâng anh về giường, cởi áo sơ mi của anh xuống. Vết thương trên cánh tay phải của Đường Ngạo lúc trước bị zombie bạc cào nay lại biến thành màu bạc rồi.
Màu sắc ấy như thủy ngân, nhìn rất đẹp. Nhưng xuất hiện trên da thịt, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Hải Mạt Mạt bắt đầu khẽ liếm, tay trái Đường Ngạo đè lên gáy cô, cả người đẫm mồ hôi: “Mạnh lên! Mạt Mạt mạnh lên một chút.”
Hải Mạt Mạt chỉ đành phải cắn anh, anh hừ một tiếng, nhưng cảm giác rất thoải mái. Hải Mạt Mạt liếm cánh tay anh một lúc lâu, cuối cùng cánh tay anh đột nhiên hết ngứa, ngay cả miệng vết thương cũng khép lại.
Đường Ngạo ôm cô vào lòng, rốt cuộc cũng cảm thấy không ổn: “Sao thế?”
Hải Mạt Mạt lắc đầu: “Không biết.”
“Là do virus lần trước chưa được thanh lọc sạch sẽ sao?” Đường Ngạo cũng không quá để ý, tiện tay ôm Hải Mạt Mạt, “Mạt Mạt cảm thấy Khưu Bác thế nào?”
Hải Mạt Mạt nghĩ nghĩ: “Cũng được ạ.”
Đường Ngạo ôm cô vào lòng, thân thể kia mềm mại ấm áp, anh cố gắng không suy nghĩ lung tung: “Ba gả Mạt Mạt cho cậu ta nhé?”
Hải Mạt Mạt không hiểu: “Gả là sao ạ?”
Đường Ngạo không giỏi giải thích: “Chính là về sau cậu ta sẽ chơi với Mạt Mạt.”
Hải Mạt Mạt lập tức gật đầu: “Được ạ.”
Nhưng ngày hôm sau tổng giám đốc Đường lập tức đổi ý. Bởi vì khi Khưu Bác đưa Hải Mạt Mạt về phòng, tổng giám đốc Đường đứng trong phòng nghe được một vấn đề.
“Mạt Mạt thích Khưu Bác không?”
“Thích.”
“Mạt Mạt thích ba không?”
“Thích.”
“Vậy Mạt Mạt thích Khưu Bác nhất hay là thích ba nhất?”
Tổng giám đốc Đường giận tím mặt! Anh mở cửa phòng ra cho Khưu Bác một cái thẻ đỏ – đuổi ra khỏi sân.
Thích cậu nhất? Cậu là cái quái gì cơ chứ!
Tổng giám đốc Đường tức đến bốc khói, con mẹ nó đùa ông đây đấy à.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom