Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Biết Nam Đình tỉnh, chủ nhiệm Lý sắp xếp cho cô làm một loạt xét nghiệm, kết quả cho thấy, ngoài việc cơ thể hơi suy nhược ra, thì không có gì khác thường cả. Đây rõ ràng là tin tốt, nhưng Thịnh Viễn Thời vẫn không yên lòng, nói cho cùng, Nam Đình đổ bệnh quá đột ngột, lại nghiêm trọng đến mức có khả năng nguy hiểm tới tính mạng, giờ vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân, sau này phải phòng tránh thế nào mới không rơi vào tình huống như vậy?
Thật ra chủ nhiệm Lý cũng có nỗi băn khoăn tương tự, nhưng đến cả người có kinh nghiệm lâm sàng phong phú như viện trưởng còn chưa từng gặp ca bệnh nào như vậy, đúng là ông cũng phải bó tay. Ông đưa ra chẩn đoán, đúng ra mà nói, là phán đoán, lần này Nam Đình đột ngột đổ bệnh, ngoài chuyện dính mưa làm hệ miễn dịch có vấn đề ra, thì chủ yếu là chịu tác động về mặt tâm lý và cảm xúc, ông kiến nghị Thịnh Viễn Thời và Tang Chất nên bàn bạc cụ thể lại.
Từ sau hôm đánh nhau với Thịnh Viễn Thời, Tang Chất không đến bệnh viện nữa, nhưng Thịnh Viễn Thời biết, hằng ngày anh ta vẫn gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của Nam Đình thông qua Nam Gia Dư, anh ta luôn chuẩn bị sẵn sàng, một khi Nam Đình tái phát là sẽ chạy đến ngay lập tức. Sự bảo vệ và hy sinh của Tang Chất khi nhà Tư Đồ gặp nạn, cùng với tình yêu của anh ta dành cho Nam Đình, Thịnh Viễn Thời vô cùng cảm kích, anh cũng nguyện ý sẽ hỗ trợ hết sức khi Tang Chất gặp khó khăn. Về chuyện Tang Chất muốn có được tình yêu của Nam Đình, thì nhất định là không được, trong chuyện này, Thịnh Viễn Thời chỉ có thể nói một câu: Xin lỗi. Nhưng anh vẫn quyết định, sau khi Nam Đình xuất viện, anh sẽ tìm cơ hội hẹn gặp Tang Chất, có những chuyện, vẫn phải mặt đối mặt mới nói được.
Biết mình phải nằm trong phòng hồi sức tích cực hai mươi tư tiếng, lại mê man ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, Nam Đình mới hiểu vì sao Thịnh Viễn Thời lại tiều tụy đến vậy, không chỉ râu trên cằm mọc dài ra, mà hai con mắt cũng giăng đầy tơ máu. Mãi không khuyên được Thịnh Viễn Thời về nhà nghỉ ngơi, cô đau lòng nói: “Đã chuyển sang phòng bệnh thường rồi, anh còn lo cái gì nữa, về sửa soạn lại đi, anh cũng không phải là không biết, con người em ưa hình thức mà.”
Sao Thịnh Viễn Thời lại không biết là cô đang an ủi mình chứ, anh vuốt ve gương mặt gầy guộc của cô, “Anh muốn sau khi tỉnh lại, người đầu tiên em nhìn thấy là anh.”, sau đó nhíu mày, “Bằng không, anh vội vàng về chẳng hóa là thể hiện vô ích rồi à!”
Nam Đình nhoẻn miệng cười, sắc mặt vốn nhợt nhạt nay đã hồng hào hơn một chút, cô hơi sẵng giọng: “Anh bắt chước em.”
Thịnh Viễn Thời cúi người hôn một cái lên môi cô, “Bạn gái anh có nhiều tuyệt chiêu như thế, anh cũng phải học được một ít chứ.”
Nam Đình ngượng nghịu nói: “Mấy ngày rồi em không rửa mặt, anh không chê bẩn à!”
Thịnh Viễn Thời cầm tay cô áp lên má mình, nhẹ nhàng vuốt ve, “Anh cũng thế mà.”
***
Tới chiều, Tề Diệu đến, mang cho Thịnh Viễn Thời ít quần áo và đồ vệ sinh cá nhân. Thịnh Viễn Thời lo cho Nam Đình rửa mặt súc miệng xong xuôi, rồi mới vào phòng vệ sinh xử lý cho mình. Bị quẳng sang một bên, Tề Diệu hậm hực bảo: “Nó chưa kiên nhẫn với bà chị này như thế bao giờ.”
Nam Đình hơi xấu hổ, “Tại em gây phiền toái cho anh ấy.”
“Em đấy, chuyện gì cũng ôm vào mình.”, Tề Diệu dí trán cô như một bà chị cả, “Thế này tính gì là phiền chứ? Em là bạn gái nó, em bị ốm, nó không chăm, chẳng nhẽ để bác sĩ Tang chăm?”
Nghe thấy tên Tang Chất, Nam Đình bỗng im lặng.
Tề Diệu vừa múc canh cho cô vừa nói: “Ở nhà họ Thịnh hay nhà họ Tề, lão Thất đều là đứa nhỏ nhất, nhưng bất kể bên nào có việc, mọi người đều quen tìm đến nó, kể cả hồi trước còn ở nước ngoài, không có việc gì là nó không biết, không giải quyết được.”, nói xong, Tề Diệu đưa bát canh cho Nam Đình, “Cho đến giờ, nó vẫn luôn là người mà bọn chị tin tưởng nhất.”
Nam Đình không vội ăn canh, cô chăm chú lắng nghe với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tề Diệu ngẫm nghĩ một lát, rồi quyết định nói tiếp: “Luật sư Nam kể hết mọi chuyện cho lão Thất nghe rồi, Tang Chất hỗ trợ hết mình lúc nhà em gặp hoạn nạn, lại chăm sóc em cả năm năm trời, lão Thất tạc vào dạ hết, chị vẫn mong là sẽ có cơ hội trả ơn, bằng không, cứ có cảm giác như nhà chị nợ Tang Chất ấy. Còn về em, đừng nói là lão Thất, đến chị Diệu còn cảm thấy đau lòng, thương yêu thế nào cũng không đủ.”, cô nàng vỗ tay Nam Đình, “Cũng may là qua hết rồi, em với lão Thất có thể về lại với nhau. Nam Đình, nghe chị Diệu, về sau có gặp chuyện gì khó, đừng ôm khư khư vào mình nữa, người yêu là để yêu thương, không sai, nhưng người yêu cũng nên là người cùng trải qua sóng gió với mình, nếu không, người đấy chẳng đáng để yêu nữa. Với lại, anh Bảy của em cũng tính là có năng lực, chuyện em dùng hết sức cũng khó mà làm được, có khi nó lại chỉ cần một câu nói là xong. Em nói xem, em không sai nó làm, có phải là phí của không?”
Nam Đình nghe thấy thế thì hai mắt ươn ướt, cô cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên bát canh trong tay, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Tề Diệu nói tiếp luôn, “Lão Thất dằn vặt lắm, từ lúc luật sư Nam kể hết mọi chuyện cho nó biết, cả mấy ngày gần như chẳng ăn uống gì, cứ túc trực cạnh giường em mãi. Nam Đình, nể tình nó yêu em như thế, đừng trách nó nhé.”
Nam Đình vội vàng nói: “Em không có, là em cố ý giấu anh ấy, còn lừa anh ấy là em không thích anh ấy nữa. Thật ra, nói đến cùng, là tại em tự ti, cảm thấy một đứa vô dụng lại chẳng có gì, không xứng với một người ưu tú như anh ấy.”, cô càng nói càng nhỏ, “Em từng nghĩ, để lại cho anh ấy ấn tượng tốt, ngộ nhỡ anh ấy nhớ đến Man Man, ít ra sẽ không thấy đáng ghét.”
“Chị Diệu hiểu, lúc đấy em còn nhỏ, sẽ không trách nó, nhưng chị Diệu là chị gái nó, vẫn không nhịn được phải nói thay nó đôi ba câu. Con người nó, là cái kiểu thích làm hơn là thích nói, yêu này, hứa hẹn này, đều không tùy tiện nói ra miệng. Còn về em, chị Diệu cũng phải nói mấy câu. Cái gì mà xứng với không xứng, ghét hay không ghét, con bé này, trong đầu em toàn đoán mò cái gì thế hả? Lão Thất là dạng người gì, em không biết hay sao mà lại nghĩ nó như thế?”
“Em sai rồi, chị Diệu.”
“Em không sai, chỉ là hơi cứng đầu thôi.”
“Nói cái gì đấy?”, thay quần áo sạch sẽ xong, Thịnh Viễn Thời đi ra khỏi phòng vệ sinh, đứng trước giường bệnh, một tay buông thõng, một tay đặt lên vai Nam Đình, anh nhíu mày nhìn Tề Diệu, “Tôi gọi bà đến đây không phải để dạy đời cô ấy, cái gì không nên nói thì đừng có nói bừa.”
“Chị nào dám dạy đời tâm can bảo bối của mày chứ.”, Tề Diệu trừng mắt lườm anh một cái, rồi rút một tập tài liệu từ túi xách ra, đặt lên giường bệnh, sau đó nói với Nam Đình: “Không nói nữa. Đây, nhìn xem anh Bảy nhà em lợi hại thế nào, đây là cổ phần ở Trung Nam này…”
“Từ từ đã…”, Thịnh Viễn Thời nghiêng đầu nhìn, “Cái gì đây?”, nói xong, anh cúi người cầm một quyển sổ đỏ thẫm lên, “Chứng nhận bất động sản? Tề Diệu, bà định làm gì đấy?”
Tề Diệu dửng dưng đáp: “Cho em gái Nam Đình biết tài sản của mày nhiều cỡ nào.”
Thịnh Viễn Thời hơi ngỡ ngàng, “Tài sản của tôi á?”
“Chị không sửa soạn lại thì cũng chẳng phát hiện ra, tài sản của mày kinh khủng thật đấy.”, Tề Diệu càng nói càng hăng, “Chỉ riêng cổ phần ở các công ty đã chiếm con số cao ngất ngưởng rồi, đến cả tài sản cố định cũng đáng kể…”
Thịnh Viễn Thời ngắt lời cô nàng, “Tôi bảo bà sắp xếp lại hộ tôi, ai bảo bà mang đến đây?”
“Ngày trước mày chưa có bạn gái, chị quản lý hộ mày cũng được thôi, giờ mày có Nam Đình rồi, chị lười quản tiếp lắm.”, Tề Diệu giao cả đống tài liệu cho Nam Đình, “Sau này em làm chủ gia đình, nếu nó dám giở thói xấu, chị kiện ra tòa giúp em, cho nó phắn ra khỏi nhà luôn.”
Đột nhiên Thịnh Viễn Thời bật cười, “Tề Diệu, bà đang định cầu hôn hộ tôi à?”
Đúng lúc này, Kiều Kính Tắc từ bên ngoài bước vào, “Người ta vừa mới tỉnh lại cơ mà, đã cầu hôn rồi? Thịnh lão Thất, hiệu suất của ông cao quá đấy.”
Thịnh Viễn Thời day day huyệt thái dương, “Cậu đến đúng lúc đấy, đưa cái bà này ra khỏi phòng bệnh của bạn gái tôi hộ tôi với, đưa đi đâu cũng được, tôi cảm ơn cậu.”
Kiều Kính Tắc đặt giỏ hoa quả trong tay xuống, liếc Tề Diệu một cái, “Đừng nói cái bà này chọc giận gì ông vội, phải để tôi nói mấy câu với em gái Nam Đình đã chứ.”, sau đó cười hì hì với Nam Đình, “Tỉnh ngủ rồi à? Em ngủ một giấc này, suýt nữa làm hồn lão Thất ngủ theo luôn.”
Lúc Nam Đình được chuyển từ phòng hồi sức tích cực sang phòng bệnh thường, chủ nhiệm Lý nói cô chỉ đang ngủ, sẽ sớm tỉnh lại thôi, kết quả là cô ngủ tận ba ngày ba đêm, làm Thịnh Viễn Thời vô cùng sợ hãi. Đến cả Nam Gia Dư còn nói: “Chắc con bé quá mệt mỏi rồi, để nó ngủ một giấc đi.”, nhưng anh vẫn không sao yên lòng được.
Vì thế, đêm hôm đó, Nam Gia Dư đã kể nốt chuyện Nam Đình hoàn toàn không ngủ được cho Thịnh Viễn Thời, dì bảo: “Tang Chất nói, có thể là từ sau đêm hôm đấy, con bé sợ ngủ, nhưng rốt cuộc là vấn đề tâm lý, hay vấn đề về thần kinh, thì vẫn chưa xác định được.”
Những sự thật đến liên tiếp khiến Thịnh Viễn Thời cũng mất ngủ, anh không thể tưởng tượng nổi Nam Đình đã làm thế nào để vượt qua được những đêm không ngủ ấy. Nghĩ đến những tập sách và sổ ghi chép dày cộp ở đầu giường cô, anh như nhìn thấy hình ảnh Nam Đình đã cô đơn, nhưng đầy kiên trì và nỗ lực để bước tiếp về phía trước. Cũng vào khoảnh khắc ấy, anh mới hiểu ra, con chó Shiba không ưa mình kia, tại sao lại có tên là Mất Ngủ, bất chợt, anh cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã gọi sai tên nó.
Thịnh Viễn Thời không muốn nói nhiều với Kiều Kính Tắc, anh đổi đề tài đúng lúc, “Chuyện kia thế nào rồi?”
Kiều Kính Tắc liếc Nam Đình một cái rồi mới nói: “Không khác mấy so với cậu nghĩ.”
Không khác mấy nghĩa là vẫn khác. Thịnh Viễn Thời ra hiệu cho anh ta ra ngoài nói chuyện, trước khi bước qua cửa, anh bỗng quay đầu lại nói với Nam Đình: “Cất kĩ sổ sách của vợ anh, đừng làm mất đấy.”
Nam Đình vội nhìn Tề Diệu với vẻ xấu hổ.
Tề Diệu giúp cô thu dọn lại, “Thật ra là chị muốn để em biết, sau này nếu em có gặp chuyện gì khó khăn, người đầu tiên em cần tìm là anh Bảy của em, đừng nghĩ là gây thêm phiền phức cho nó, nó sinh ra là để giải quyết phiền phức cho em rồi, với lại em xem, nó không chỉ đơn giản là một cơ trưởng đâu.”
***
Cũng trong buổi chiều, Ứng Tử Minh và Đại Lâm đến thăm Nam Đình, sau đó Cố Nam Đình và Trình Tiêu cũng tới. Họ vừa rời đi thì Tề Chính Dương đến, cậu nói với Nam Đình: “Quả nhiên bị em nói trúng rồi, chị với chú út đẹp đôi cực kỳ, chị Nam, chị bảo…”
Thịnh Viễn Thời không đợi cậu nói xong liền búng cậu một cái, “Chị Nam cái gì, vai vế để đâu?”
Tề Chính Dương xoa xoa cái trán, lại nhìn Nam Đình gọi một tiếng rõ kêu: “Thím út!”
Nam Đình xấu hổ đỏ mặt, cô ngượng nghịu nói: “Cứ của ai người nấy gọi đi.”
Thịnh Viễn Thời liếc cô rồi cười bảo: “Ý em là, nó gọi anh là anh rể đúng không?”
Nam Đình giơ tay đánh anh, anh lại nắm tay cô không buông, “Chỉ cần nó không sợ bị bà trẻ nó mắng, anh thế nào cũng được.”
Tề Chính Dương thè lưỡi, “Cháu gọi là thím út, bà trẻ để ý vai vế lắm luôn, để bà trẻ biết cháu gọi con dâu tương lai của bà là chị thì không xong rồi.”
Nam Đình thấy tâm trạng cậu không tệ, đoán hẳn tình hình của mẹ cậu đã ổn nên cũng yên tâm. Hai người trò chuyện một lát, sau đó Tề Chính Dương về nhà Tề Diệu chơi với Mất Ngủ.
Tầm chạng vạng, bố mẹ Thịnh Viễn Thời đến. Thịnh Tự Lương mặc bộ quân trang không quân màu lam đậm, ngôi sao vàng và biểu tượng cành lá trên huy hiệu thể hiện cho cấp tướng như làm nền tôn lên đường nét cương nghị trên khuôn mặt, vóc người cường tráng, rèn luyện chuyên nghiệp lâu năm khiến toàn thân ông toát lên vẻ uy nghiêm đầy khí phách. Còn Tề Tử Kiều đi bên cạnh ông có vóc dáng vô cùng cân đối, dịu dàng, đoan trang, dù đuôi mắt có vài nếp nhăn nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ rạng ngời, tươi trẻ. Nhìn thấy hai người, Nam Đình mới phát hiện ra, Thịnh Viễn Thời có khí chất giống bố, còn dung mạo lại giống mẹ nhiều hơn.
Tề Tử Kiều đích thân hầm canh, bà dịu dàng dặn Nam Đình: “Nghỉ ngơi cho tốt, có chỗ nào không thoải mái nhớ nói với Viễn Thời đấy, đừng có cố chịu đựng, cháu phải mau chóng khỏe, cho nó yên tâm, thì cô chú cũng mới yên tâm được.”
Thịnh Viễn Thời là người Nam Đình để tâm nhất, với bố mẹ anh, đương nhiên cô cũng quan tâm. Lần đầu gặp mặt, vậy mà lại ở trong phòng bệnh, ít nhiều khiến cô bối rối, cô ngồi thẳng lưng, hệt như đứa trẻ bị gọi lên phát biểu bài, có chút căng thẳng nói: “Cháu biết rồi ạ, cảm ơn cô.”
Thịnh Tự Lương đã quen nghiêm khắc, lại không có con gái, thật sự không biết cách nói chuyện thế nào, nhưng với con dâu tương lai, ông vẫn cố nói bằng giọng ôn hòa nhất có thể: “Viễn Thời kể với chú chuyện của hai đứa rồi, là nó không tốt, không chăm sóc tử tế cho cháu, chú đã dạy cho nó một bài rồi, nếu sau này nó còn tái phạm, cháu cứ nói với chú, chú lại dạy dỗ nó tiếp.”
Trong lòng Nam Đình cảm thấy vô cùng ấm áp, lại nhận ra mình làm liên lụy đến Thịnh Viễn Thời, cô vội nói đỡ cho anh: “Không liên quan đến anh Bảy đâu ạ, tại cháu không tốt, cháu không hiểu chuyện.”
Tề Tử Kiều nắm tay cô, “Nó là đàn ông, nên chịu trách nhiệm, cháu đừng nói đỡ cho nó.”
Nam Đình nhìn Thịnh Viễn Thời, trong mắt đầy vẻ ấm ức, là ấm ức thay cho anh.
Thịnh Viễn Thời coi như không có ai, véo má cô và nói: “Không sao, thế cũng được mà.”
Chờ hai người họ về, Nam Đình mới biết từ lúc mình đang hôn mê là họ đã đến thăm rồi, thậm chí trước mặt Nam Gia Dư, Thịnh Tự Lương còn hung hăng tát Thịnh Viễn Thời một phát, lại đá anh một cú, rồi trách mắng: “Anh chăm sóc con gái nhà người ta kiểu gì đấy hả? Sơ ý như thế, ai mà dám giao con gái cho anh?”
Dù Nam Gia Dư có giận Thịnh Viễn Thời đi nữa, thì bố anh cũng đã dạy anh một bài rồi, dì cũng không tiện tỏ thái độ gì, được Thịnh Viễn Thời dẫn dắt, dì nói chuyện với hai vợ chồng nhà họ Thịnh một lát, dù chỉ là nói chuyện phiếm, nhưng cũng coi như phá vỡ cục diện bế tắc. Hai ngày sau đó, lúc Tề Diệu mang cơm đến cho Thịnh Viễn Thời, cô luôn chuẩn bị hai phần, Thịnh Viễn Thời ăn không nổi, nhưng vẫn biết đưa một phần cho Nam Gia Dư. Tề Diệu biết không khuyên được Thịnh Viễn Thời, đành phải nói với Nam Gia Dư: “Dạ dày chị không tốt, không ăn uống đúng bữa, ngộ nhỡ đau dạ dày, Nam Đình lại chưa tỉnh, cũng lại chỉ có em chăm sóc chị thôi.”
Đối với cô trợ lý thông minh có thừa nhưng khả năng trên phương diện pháp luật lại không đủ này, Nam Gia Dư cũng không dám để cô nàng chăm sóc mình. Vì thế, dì chịu ăn, tuy không nhiều, nhưng không đến mức bị ốm.
Thịnh Viễn Thời cảm ơn chị họ đã hỗ trợ, Tề Diệu lại chỉ nói: “Chị là chị mà.”
Vì còn phải ở bệnh viện theo dõi hai ngày, Thịnh Viễn Thời đến trông đêm, thấy Nam Đình cứ định nói lại thôi, anh bảo: “Tang Chất có đến đấy, anh ta phối hợp với chủ nhiệm Lý cấp cứu cho em. Lúc đấy, tình trạng của em rất nguy hiểm, may mà có anh ta. Tại anh ở đây, nên hai hôm nay anh ta không đến. Dì út thì vẫn ở đây suốt, đến khi em tỉnh lại, làm xong các xét nghiệm, xác nhận không sao nữa rồi dì mới đi.”
Nam Đình cụp mí mắt, kể chuyện cãi nhau với Nam Gia Dư hôm anh đến thành phố A. Nghe xong, Thịnh Viễn Thời thở dài: “Tại anh, nếu hôm đấy anh nói chuyện với em trước khi đi, em sẽ không cáu giận như thế.”
Nam Đình lại bướng bỉnh đáp: “Tại dì không nói lý lẽ gì cả, rõ ràng anh cũng không biết gì hết.”
Thịnh Viễn Thời giang tay nâng người cô dậy, để cô nhìn mình, rồi nhẹ giọng trách: “Sở dĩ dì có cơ hội không nói lý lẽ, còn chẳng phải tại em giấu anh à?”. Thấy mắt Nam Đình đỏ hồng, anh lại không nỡ nặng lời: “Nghĩ đến việc em phải một mình đối mặt với những chuyện này… anh đau lòng thật đấy, nhưng thật sự là cũng có phần trách em. Gặp chuyện lớn như thế, sao em lại giấu giếm không nói cho anh? Man Man, em có biết, lúc anh gọi cho em, tổng đài báo số điện thoại không tồn tại, anh có tâm trạng gì không? Nếu Thịnh Viễn Thời anh là một thằng đàn ông chọn em vì gia thế của em, thì anh không đáng để em thích nữa. Nhà họ Tang, nhà họ Hà, đều là gia tộc lớn mạnh ở thành phố A, bằng thực lực của bản thân anh lúc đấy, đúng là không hẳn có thể cứu vãn được cục diện phá sản cho nhà Tư Đồ, nhưng ít ra chúng mình không phải xa nhau.”. Anh kéo Nam Đình vào lòng, ôm cô thật chặt, “Anh gần như là không dám nghĩ, ngộ nhỡ em có chuyện gì, anh phải sống tiếp thế nào nữa. Man Man, em dọa anh thật đấy.”
Nhớ lại đêm đó, trong lòng Nam Đình vẫn còn thấy sợ, nhưng cô lại nói: “Ngay lúc em được cứu, em đã nghĩ, sao mình lại thất bại thế chứ, đến cả bố em cũng không tin em có thể sống một cuộc sống bình thường đơn giản, cho rằng em còn chẳng đủ năng lực tự sinh tồn. Lúc đấy, em cực kỳ tuyệt vọng, thậm chí còn nghĩ, nếu đêm đó dì út không đột nhiên đến nhà em, cứ để cho em đi có phải tốt hơn không, cho nên em không chịu ăn, không chịu nói chuyện, càng muốn tự tử nhân lúc dì út với Tang Chất không có ở bên cạnh. Sau đấy Tang Chất làm trị liệu tâm lý cho em rất nhiều lần, em mới dần hiểu ra, cách duy nhất để người khác tin tưởng mình, là em phải thật sự làm được, chứ không phải nói miệng, tôi làm được, tôi làm được.”
Cô tựa vào Thịnh Viễn Thời, nhẹ giọng nói: “Anh Bảy, cảm ơn anh, nếu không quen anh, chắc sẽ không có một Nam Đình biết tự sống bằng sức mình như bây giờ, là ý nghĩ muốn được ở bên anh đã chống đỡ cho em đi tiếp đấy.”
Thịnh Viễn Thời hôn lên trán cô, “Những ngày khổ sở, khó khăn, tự em cắn răng vượt qua, thế nên, người em phải cảm ơn không phải là anh, mà là chính em.”
Thật ra chủ nhiệm Lý cũng có nỗi băn khoăn tương tự, nhưng đến cả người có kinh nghiệm lâm sàng phong phú như viện trưởng còn chưa từng gặp ca bệnh nào như vậy, đúng là ông cũng phải bó tay. Ông đưa ra chẩn đoán, đúng ra mà nói, là phán đoán, lần này Nam Đình đột ngột đổ bệnh, ngoài chuyện dính mưa làm hệ miễn dịch có vấn đề ra, thì chủ yếu là chịu tác động về mặt tâm lý và cảm xúc, ông kiến nghị Thịnh Viễn Thời và Tang Chất nên bàn bạc cụ thể lại.
Từ sau hôm đánh nhau với Thịnh Viễn Thời, Tang Chất không đến bệnh viện nữa, nhưng Thịnh Viễn Thời biết, hằng ngày anh ta vẫn gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của Nam Đình thông qua Nam Gia Dư, anh ta luôn chuẩn bị sẵn sàng, một khi Nam Đình tái phát là sẽ chạy đến ngay lập tức. Sự bảo vệ và hy sinh của Tang Chất khi nhà Tư Đồ gặp nạn, cùng với tình yêu của anh ta dành cho Nam Đình, Thịnh Viễn Thời vô cùng cảm kích, anh cũng nguyện ý sẽ hỗ trợ hết sức khi Tang Chất gặp khó khăn. Về chuyện Tang Chất muốn có được tình yêu của Nam Đình, thì nhất định là không được, trong chuyện này, Thịnh Viễn Thời chỉ có thể nói một câu: Xin lỗi. Nhưng anh vẫn quyết định, sau khi Nam Đình xuất viện, anh sẽ tìm cơ hội hẹn gặp Tang Chất, có những chuyện, vẫn phải mặt đối mặt mới nói được.
Biết mình phải nằm trong phòng hồi sức tích cực hai mươi tư tiếng, lại mê man ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, Nam Đình mới hiểu vì sao Thịnh Viễn Thời lại tiều tụy đến vậy, không chỉ râu trên cằm mọc dài ra, mà hai con mắt cũng giăng đầy tơ máu. Mãi không khuyên được Thịnh Viễn Thời về nhà nghỉ ngơi, cô đau lòng nói: “Đã chuyển sang phòng bệnh thường rồi, anh còn lo cái gì nữa, về sửa soạn lại đi, anh cũng không phải là không biết, con người em ưa hình thức mà.”
Sao Thịnh Viễn Thời lại không biết là cô đang an ủi mình chứ, anh vuốt ve gương mặt gầy guộc của cô, “Anh muốn sau khi tỉnh lại, người đầu tiên em nhìn thấy là anh.”, sau đó nhíu mày, “Bằng không, anh vội vàng về chẳng hóa là thể hiện vô ích rồi à!”
Nam Đình nhoẻn miệng cười, sắc mặt vốn nhợt nhạt nay đã hồng hào hơn một chút, cô hơi sẵng giọng: “Anh bắt chước em.”
Thịnh Viễn Thời cúi người hôn một cái lên môi cô, “Bạn gái anh có nhiều tuyệt chiêu như thế, anh cũng phải học được một ít chứ.”
Nam Đình ngượng nghịu nói: “Mấy ngày rồi em không rửa mặt, anh không chê bẩn à!”
Thịnh Viễn Thời cầm tay cô áp lên má mình, nhẹ nhàng vuốt ve, “Anh cũng thế mà.”
***
Tới chiều, Tề Diệu đến, mang cho Thịnh Viễn Thời ít quần áo và đồ vệ sinh cá nhân. Thịnh Viễn Thời lo cho Nam Đình rửa mặt súc miệng xong xuôi, rồi mới vào phòng vệ sinh xử lý cho mình. Bị quẳng sang một bên, Tề Diệu hậm hực bảo: “Nó chưa kiên nhẫn với bà chị này như thế bao giờ.”
Nam Đình hơi xấu hổ, “Tại em gây phiền toái cho anh ấy.”
“Em đấy, chuyện gì cũng ôm vào mình.”, Tề Diệu dí trán cô như một bà chị cả, “Thế này tính gì là phiền chứ? Em là bạn gái nó, em bị ốm, nó không chăm, chẳng nhẽ để bác sĩ Tang chăm?”
Nghe thấy tên Tang Chất, Nam Đình bỗng im lặng.
Tề Diệu vừa múc canh cho cô vừa nói: “Ở nhà họ Thịnh hay nhà họ Tề, lão Thất đều là đứa nhỏ nhất, nhưng bất kể bên nào có việc, mọi người đều quen tìm đến nó, kể cả hồi trước còn ở nước ngoài, không có việc gì là nó không biết, không giải quyết được.”, nói xong, Tề Diệu đưa bát canh cho Nam Đình, “Cho đến giờ, nó vẫn luôn là người mà bọn chị tin tưởng nhất.”
Nam Đình không vội ăn canh, cô chăm chú lắng nghe với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tề Diệu ngẫm nghĩ một lát, rồi quyết định nói tiếp: “Luật sư Nam kể hết mọi chuyện cho lão Thất nghe rồi, Tang Chất hỗ trợ hết mình lúc nhà em gặp hoạn nạn, lại chăm sóc em cả năm năm trời, lão Thất tạc vào dạ hết, chị vẫn mong là sẽ có cơ hội trả ơn, bằng không, cứ có cảm giác như nhà chị nợ Tang Chất ấy. Còn về em, đừng nói là lão Thất, đến chị Diệu còn cảm thấy đau lòng, thương yêu thế nào cũng không đủ.”, cô nàng vỗ tay Nam Đình, “Cũng may là qua hết rồi, em với lão Thất có thể về lại với nhau. Nam Đình, nghe chị Diệu, về sau có gặp chuyện gì khó, đừng ôm khư khư vào mình nữa, người yêu là để yêu thương, không sai, nhưng người yêu cũng nên là người cùng trải qua sóng gió với mình, nếu không, người đấy chẳng đáng để yêu nữa. Với lại, anh Bảy của em cũng tính là có năng lực, chuyện em dùng hết sức cũng khó mà làm được, có khi nó lại chỉ cần một câu nói là xong. Em nói xem, em không sai nó làm, có phải là phí của không?”
Nam Đình nghe thấy thế thì hai mắt ươn ướt, cô cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên bát canh trong tay, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Tề Diệu nói tiếp luôn, “Lão Thất dằn vặt lắm, từ lúc luật sư Nam kể hết mọi chuyện cho nó biết, cả mấy ngày gần như chẳng ăn uống gì, cứ túc trực cạnh giường em mãi. Nam Đình, nể tình nó yêu em như thế, đừng trách nó nhé.”
Nam Đình vội vàng nói: “Em không có, là em cố ý giấu anh ấy, còn lừa anh ấy là em không thích anh ấy nữa. Thật ra, nói đến cùng, là tại em tự ti, cảm thấy một đứa vô dụng lại chẳng có gì, không xứng với một người ưu tú như anh ấy.”, cô càng nói càng nhỏ, “Em từng nghĩ, để lại cho anh ấy ấn tượng tốt, ngộ nhỡ anh ấy nhớ đến Man Man, ít ra sẽ không thấy đáng ghét.”
“Chị Diệu hiểu, lúc đấy em còn nhỏ, sẽ không trách nó, nhưng chị Diệu là chị gái nó, vẫn không nhịn được phải nói thay nó đôi ba câu. Con người nó, là cái kiểu thích làm hơn là thích nói, yêu này, hứa hẹn này, đều không tùy tiện nói ra miệng. Còn về em, chị Diệu cũng phải nói mấy câu. Cái gì mà xứng với không xứng, ghét hay không ghét, con bé này, trong đầu em toàn đoán mò cái gì thế hả? Lão Thất là dạng người gì, em không biết hay sao mà lại nghĩ nó như thế?”
“Em sai rồi, chị Diệu.”
“Em không sai, chỉ là hơi cứng đầu thôi.”
“Nói cái gì đấy?”, thay quần áo sạch sẽ xong, Thịnh Viễn Thời đi ra khỏi phòng vệ sinh, đứng trước giường bệnh, một tay buông thõng, một tay đặt lên vai Nam Đình, anh nhíu mày nhìn Tề Diệu, “Tôi gọi bà đến đây không phải để dạy đời cô ấy, cái gì không nên nói thì đừng có nói bừa.”
“Chị nào dám dạy đời tâm can bảo bối của mày chứ.”, Tề Diệu trừng mắt lườm anh một cái, rồi rút một tập tài liệu từ túi xách ra, đặt lên giường bệnh, sau đó nói với Nam Đình: “Không nói nữa. Đây, nhìn xem anh Bảy nhà em lợi hại thế nào, đây là cổ phần ở Trung Nam này…”
“Từ từ đã…”, Thịnh Viễn Thời nghiêng đầu nhìn, “Cái gì đây?”, nói xong, anh cúi người cầm một quyển sổ đỏ thẫm lên, “Chứng nhận bất động sản? Tề Diệu, bà định làm gì đấy?”
Tề Diệu dửng dưng đáp: “Cho em gái Nam Đình biết tài sản của mày nhiều cỡ nào.”
Thịnh Viễn Thời hơi ngỡ ngàng, “Tài sản của tôi á?”
“Chị không sửa soạn lại thì cũng chẳng phát hiện ra, tài sản của mày kinh khủng thật đấy.”, Tề Diệu càng nói càng hăng, “Chỉ riêng cổ phần ở các công ty đã chiếm con số cao ngất ngưởng rồi, đến cả tài sản cố định cũng đáng kể…”
Thịnh Viễn Thời ngắt lời cô nàng, “Tôi bảo bà sắp xếp lại hộ tôi, ai bảo bà mang đến đây?”
“Ngày trước mày chưa có bạn gái, chị quản lý hộ mày cũng được thôi, giờ mày có Nam Đình rồi, chị lười quản tiếp lắm.”, Tề Diệu giao cả đống tài liệu cho Nam Đình, “Sau này em làm chủ gia đình, nếu nó dám giở thói xấu, chị kiện ra tòa giúp em, cho nó phắn ra khỏi nhà luôn.”
Đột nhiên Thịnh Viễn Thời bật cười, “Tề Diệu, bà đang định cầu hôn hộ tôi à?”
Đúng lúc này, Kiều Kính Tắc từ bên ngoài bước vào, “Người ta vừa mới tỉnh lại cơ mà, đã cầu hôn rồi? Thịnh lão Thất, hiệu suất của ông cao quá đấy.”
Thịnh Viễn Thời day day huyệt thái dương, “Cậu đến đúng lúc đấy, đưa cái bà này ra khỏi phòng bệnh của bạn gái tôi hộ tôi với, đưa đi đâu cũng được, tôi cảm ơn cậu.”
Kiều Kính Tắc đặt giỏ hoa quả trong tay xuống, liếc Tề Diệu một cái, “Đừng nói cái bà này chọc giận gì ông vội, phải để tôi nói mấy câu với em gái Nam Đình đã chứ.”, sau đó cười hì hì với Nam Đình, “Tỉnh ngủ rồi à? Em ngủ một giấc này, suýt nữa làm hồn lão Thất ngủ theo luôn.”
Lúc Nam Đình được chuyển từ phòng hồi sức tích cực sang phòng bệnh thường, chủ nhiệm Lý nói cô chỉ đang ngủ, sẽ sớm tỉnh lại thôi, kết quả là cô ngủ tận ba ngày ba đêm, làm Thịnh Viễn Thời vô cùng sợ hãi. Đến cả Nam Gia Dư còn nói: “Chắc con bé quá mệt mỏi rồi, để nó ngủ một giấc đi.”, nhưng anh vẫn không sao yên lòng được.
Vì thế, đêm hôm đó, Nam Gia Dư đã kể nốt chuyện Nam Đình hoàn toàn không ngủ được cho Thịnh Viễn Thời, dì bảo: “Tang Chất nói, có thể là từ sau đêm hôm đấy, con bé sợ ngủ, nhưng rốt cuộc là vấn đề tâm lý, hay vấn đề về thần kinh, thì vẫn chưa xác định được.”
Những sự thật đến liên tiếp khiến Thịnh Viễn Thời cũng mất ngủ, anh không thể tưởng tượng nổi Nam Đình đã làm thế nào để vượt qua được những đêm không ngủ ấy. Nghĩ đến những tập sách và sổ ghi chép dày cộp ở đầu giường cô, anh như nhìn thấy hình ảnh Nam Đình đã cô đơn, nhưng đầy kiên trì và nỗ lực để bước tiếp về phía trước. Cũng vào khoảnh khắc ấy, anh mới hiểu ra, con chó Shiba không ưa mình kia, tại sao lại có tên là Mất Ngủ, bất chợt, anh cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã gọi sai tên nó.
Thịnh Viễn Thời không muốn nói nhiều với Kiều Kính Tắc, anh đổi đề tài đúng lúc, “Chuyện kia thế nào rồi?”
Kiều Kính Tắc liếc Nam Đình một cái rồi mới nói: “Không khác mấy so với cậu nghĩ.”
Không khác mấy nghĩa là vẫn khác. Thịnh Viễn Thời ra hiệu cho anh ta ra ngoài nói chuyện, trước khi bước qua cửa, anh bỗng quay đầu lại nói với Nam Đình: “Cất kĩ sổ sách của vợ anh, đừng làm mất đấy.”
Nam Đình vội nhìn Tề Diệu với vẻ xấu hổ.
Tề Diệu giúp cô thu dọn lại, “Thật ra là chị muốn để em biết, sau này nếu em có gặp chuyện gì khó khăn, người đầu tiên em cần tìm là anh Bảy của em, đừng nghĩ là gây thêm phiền phức cho nó, nó sinh ra là để giải quyết phiền phức cho em rồi, với lại em xem, nó không chỉ đơn giản là một cơ trưởng đâu.”
***
Cũng trong buổi chiều, Ứng Tử Minh và Đại Lâm đến thăm Nam Đình, sau đó Cố Nam Đình và Trình Tiêu cũng tới. Họ vừa rời đi thì Tề Chính Dương đến, cậu nói với Nam Đình: “Quả nhiên bị em nói trúng rồi, chị với chú út đẹp đôi cực kỳ, chị Nam, chị bảo…”
Thịnh Viễn Thời không đợi cậu nói xong liền búng cậu một cái, “Chị Nam cái gì, vai vế để đâu?”
Tề Chính Dương xoa xoa cái trán, lại nhìn Nam Đình gọi một tiếng rõ kêu: “Thím út!”
Nam Đình xấu hổ đỏ mặt, cô ngượng nghịu nói: “Cứ của ai người nấy gọi đi.”
Thịnh Viễn Thời liếc cô rồi cười bảo: “Ý em là, nó gọi anh là anh rể đúng không?”
Nam Đình giơ tay đánh anh, anh lại nắm tay cô không buông, “Chỉ cần nó không sợ bị bà trẻ nó mắng, anh thế nào cũng được.”
Tề Chính Dương thè lưỡi, “Cháu gọi là thím út, bà trẻ để ý vai vế lắm luôn, để bà trẻ biết cháu gọi con dâu tương lai của bà là chị thì không xong rồi.”
Nam Đình thấy tâm trạng cậu không tệ, đoán hẳn tình hình của mẹ cậu đã ổn nên cũng yên tâm. Hai người trò chuyện một lát, sau đó Tề Chính Dương về nhà Tề Diệu chơi với Mất Ngủ.
Tầm chạng vạng, bố mẹ Thịnh Viễn Thời đến. Thịnh Tự Lương mặc bộ quân trang không quân màu lam đậm, ngôi sao vàng và biểu tượng cành lá trên huy hiệu thể hiện cho cấp tướng như làm nền tôn lên đường nét cương nghị trên khuôn mặt, vóc người cường tráng, rèn luyện chuyên nghiệp lâu năm khiến toàn thân ông toát lên vẻ uy nghiêm đầy khí phách. Còn Tề Tử Kiều đi bên cạnh ông có vóc dáng vô cùng cân đối, dịu dàng, đoan trang, dù đuôi mắt có vài nếp nhăn nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ rạng ngời, tươi trẻ. Nhìn thấy hai người, Nam Đình mới phát hiện ra, Thịnh Viễn Thời có khí chất giống bố, còn dung mạo lại giống mẹ nhiều hơn.
Tề Tử Kiều đích thân hầm canh, bà dịu dàng dặn Nam Đình: “Nghỉ ngơi cho tốt, có chỗ nào không thoải mái nhớ nói với Viễn Thời đấy, đừng có cố chịu đựng, cháu phải mau chóng khỏe, cho nó yên tâm, thì cô chú cũng mới yên tâm được.”
Thịnh Viễn Thời là người Nam Đình để tâm nhất, với bố mẹ anh, đương nhiên cô cũng quan tâm. Lần đầu gặp mặt, vậy mà lại ở trong phòng bệnh, ít nhiều khiến cô bối rối, cô ngồi thẳng lưng, hệt như đứa trẻ bị gọi lên phát biểu bài, có chút căng thẳng nói: “Cháu biết rồi ạ, cảm ơn cô.”
Thịnh Tự Lương đã quen nghiêm khắc, lại không có con gái, thật sự không biết cách nói chuyện thế nào, nhưng với con dâu tương lai, ông vẫn cố nói bằng giọng ôn hòa nhất có thể: “Viễn Thời kể với chú chuyện của hai đứa rồi, là nó không tốt, không chăm sóc tử tế cho cháu, chú đã dạy cho nó một bài rồi, nếu sau này nó còn tái phạm, cháu cứ nói với chú, chú lại dạy dỗ nó tiếp.”
Trong lòng Nam Đình cảm thấy vô cùng ấm áp, lại nhận ra mình làm liên lụy đến Thịnh Viễn Thời, cô vội nói đỡ cho anh: “Không liên quan đến anh Bảy đâu ạ, tại cháu không tốt, cháu không hiểu chuyện.”
Tề Tử Kiều nắm tay cô, “Nó là đàn ông, nên chịu trách nhiệm, cháu đừng nói đỡ cho nó.”
Nam Đình nhìn Thịnh Viễn Thời, trong mắt đầy vẻ ấm ức, là ấm ức thay cho anh.
Thịnh Viễn Thời coi như không có ai, véo má cô và nói: “Không sao, thế cũng được mà.”
Chờ hai người họ về, Nam Đình mới biết từ lúc mình đang hôn mê là họ đã đến thăm rồi, thậm chí trước mặt Nam Gia Dư, Thịnh Tự Lương còn hung hăng tát Thịnh Viễn Thời một phát, lại đá anh một cú, rồi trách mắng: “Anh chăm sóc con gái nhà người ta kiểu gì đấy hả? Sơ ý như thế, ai mà dám giao con gái cho anh?”
Dù Nam Gia Dư có giận Thịnh Viễn Thời đi nữa, thì bố anh cũng đã dạy anh một bài rồi, dì cũng không tiện tỏ thái độ gì, được Thịnh Viễn Thời dẫn dắt, dì nói chuyện với hai vợ chồng nhà họ Thịnh một lát, dù chỉ là nói chuyện phiếm, nhưng cũng coi như phá vỡ cục diện bế tắc. Hai ngày sau đó, lúc Tề Diệu mang cơm đến cho Thịnh Viễn Thời, cô luôn chuẩn bị hai phần, Thịnh Viễn Thời ăn không nổi, nhưng vẫn biết đưa một phần cho Nam Gia Dư. Tề Diệu biết không khuyên được Thịnh Viễn Thời, đành phải nói với Nam Gia Dư: “Dạ dày chị không tốt, không ăn uống đúng bữa, ngộ nhỡ đau dạ dày, Nam Đình lại chưa tỉnh, cũng lại chỉ có em chăm sóc chị thôi.”
Đối với cô trợ lý thông minh có thừa nhưng khả năng trên phương diện pháp luật lại không đủ này, Nam Gia Dư cũng không dám để cô nàng chăm sóc mình. Vì thế, dì chịu ăn, tuy không nhiều, nhưng không đến mức bị ốm.
Thịnh Viễn Thời cảm ơn chị họ đã hỗ trợ, Tề Diệu lại chỉ nói: “Chị là chị mà.”
Vì còn phải ở bệnh viện theo dõi hai ngày, Thịnh Viễn Thời đến trông đêm, thấy Nam Đình cứ định nói lại thôi, anh bảo: “Tang Chất có đến đấy, anh ta phối hợp với chủ nhiệm Lý cấp cứu cho em. Lúc đấy, tình trạng của em rất nguy hiểm, may mà có anh ta. Tại anh ở đây, nên hai hôm nay anh ta không đến. Dì út thì vẫn ở đây suốt, đến khi em tỉnh lại, làm xong các xét nghiệm, xác nhận không sao nữa rồi dì mới đi.”
Nam Đình cụp mí mắt, kể chuyện cãi nhau với Nam Gia Dư hôm anh đến thành phố A. Nghe xong, Thịnh Viễn Thời thở dài: “Tại anh, nếu hôm đấy anh nói chuyện với em trước khi đi, em sẽ không cáu giận như thế.”
Nam Đình lại bướng bỉnh đáp: “Tại dì không nói lý lẽ gì cả, rõ ràng anh cũng không biết gì hết.”
Thịnh Viễn Thời giang tay nâng người cô dậy, để cô nhìn mình, rồi nhẹ giọng trách: “Sở dĩ dì có cơ hội không nói lý lẽ, còn chẳng phải tại em giấu anh à?”. Thấy mắt Nam Đình đỏ hồng, anh lại không nỡ nặng lời: “Nghĩ đến việc em phải một mình đối mặt với những chuyện này… anh đau lòng thật đấy, nhưng thật sự là cũng có phần trách em. Gặp chuyện lớn như thế, sao em lại giấu giếm không nói cho anh? Man Man, em có biết, lúc anh gọi cho em, tổng đài báo số điện thoại không tồn tại, anh có tâm trạng gì không? Nếu Thịnh Viễn Thời anh là một thằng đàn ông chọn em vì gia thế của em, thì anh không đáng để em thích nữa. Nhà họ Tang, nhà họ Hà, đều là gia tộc lớn mạnh ở thành phố A, bằng thực lực của bản thân anh lúc đấy, đúng là không hẳn có thể cứu vãn được cục diện phá sản cho nhà Tư Đồ, nhưng ít ra chúng mình không phải xa nhau.”. Anh kéo Nam Đình vào lòng, ôm cô thật chặt, “Anh gần như là không dám nghĩ, ngộ nhỡ em có chuyện gì, anh phải sống tiếp thế nào nữa. Man Man, em dọa anh thật đấy.”
Nhớ lại đêm đó, trong lòng Nam Đình vẫn còn thấy sợ, nhưng cô lại nói: “Ngay lúc em được cứu, em đã nghĩ, sao mình lại thất bại thế chứ, đến cả bố em cũng không tin em có thể sống một cuộc sống bình thường đơn giản, cho rằng em còn chẳng đủ năng lực tự sinh tồn. Lúc đấy, em cực kỳ tuyệt vọng, thậm chí còn nghĩ, nếu đêm đó dì út không đột nhiên đến nhà em, cứ để cho em đi có phải tốt hơn không, cho nên em không chịu ăn, không chịu nói chuyện, càng muốn tự tử nhân lúc dì út với Tang Chất không có ở bên cạnh. Sau đấy Tang Chất làm trị liệu tâm lý cho em rất nhiều lần, em mới dần hiểu ra, cách duy nhất để người khác tin tưởng mình, là em phải thật sự làm được, chứ không phải nói miệng, tôi làm được, tôi làm được.”
Cô tựa vào Thịnh Viễn Thời, nhẹ giọng nói: “Anh Bảy, cảm ơn anh, nếu không quen anh, chắc sẽ không có một Nam Đình biết tự sống bằng sức mình như bây giờ, là ý nghĩ muốn được ở bên anh đã chống đỡ cho em đi tiếp đấy.”
Thịnh Viễn Thời hôn lên trán cô, “Những ngày khổ sở, khó khăn, tự em cắn răng vượt qua, thế nên, người em phải cảm ơn không phải là anh, mà là chính em.”
Bình luận facebook