Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Từ khi nhà Tư Đồ gặp chuyện không may, Nam Gia Dư thay mặt Tư Đồ Thắng Kỷ xử lý việc công ty, ngay cả lúc giải quyết việc liên quan đến tài sản nhà Tư Đồ, Nam Đình cũng chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với dì. Thậm chí, năm đó, sau khi cô lành bệnh, dì phản đối cô vào Học viện hàng không, cô cũng chỉ bình tĩnh thuyết phục dì, bình tĩnh đến mức khiến Nam Gia Dư lo lắng, ngộ nhỡ không đồng ý, cô sẽ bị trầm cảm lần thứ hai, thế nên đành phải thỏa hiệp.
Thời điểm đó dì nghĩ, chỉ cần cô sống yên ổn, cô muốn làm gì cũng được. Dù rằng Nam Gia Dư cũng không hiểu tại sao cô lại khăng khăng chọn cái nghề kiểm soát không lưu không được kính trọng, lại chẳng mấy ai biết đến kia.
Vài năm sau đó, Nam Gia Dư nhìn thấy cô từ một cô bé ham chơi, bốc đồng, lột xác thành một Nam Đình chín chắn, yên tĩnh, độc lập. Dì cảm thấy vô cùng may mắn, vì mình đã chọn cho cháu gái một cuộc đời mới đúng đắn, một cuộc đời lấy Nam Đình làm điểm khởi đầu. Mỗi lần nghĩ sinh mệnh của chị gái Nam Gia Thanh có thể được tiếp nối, dì lại cảm thấy vui mừng.
Vậy mà Nam Đình lại nói: Cô không muốn đổi tên.
Nam Gia Dư nổi giận, người phụ nữ luôn thuận lợi trong công việc, nay lại dùng giọng điệu lạnh lùng để chất vấn Nam Đình: “Họ Tư Đồ thì hay lắm à? Lấy tên Nam Đình làm điểm xuất phát, bắt đầu lại cuộc đời của con thì có gì không đúng? Nếu Tư Đồ Thắng Kỷ có một nửa phần trách nhiệm làm bố, thì cũng không để cho con phải đi đến ngày hôm nay! Ông ta không xứng có con gái!”
“Dì út!”, Nam Đình kính trọng Nam Gia Dư, nhưng cô không cho phép bất cứ ai được chửi bới Tư Đồ Thắng Kỷ, “Máu chảy trong người con, ngoài của mẹ, còn có của bố nữa, bất kể bố con đã làm gì, hay làm sai cái gì, thì vẫn là người yêu thương con nhất trên đời này. Con xin dì, đừng phê bình hay đánh giá bố con trước mặt con!”
“Ông ta yêu thương con?”, Nam Gia Dư cười lạnh, trong ánh mắt lóe lên sự phẫn nộ từ câu chuyện năm xưa, “Người ông ta yêu nhất là chính ông ta! Ông ta lấy danh nghĩa tình yêu mang mẹ con đi, ông ta lại lấy danh nghĩa tình cha để giữ con lại, ông ta chưa từng nghĩ đến tâm trạng của người làm bố mẹ, chưa từng nghĩ đến tâm trạng nhớ nhung cháu gái của ông bà ngoại! Ông ta tha thứ cho tên tài xế kia, lấy việc này để giành được danh hiệu “doanh nghiệp có tình người nhất” cơ đấy!”, như đang không chịu nổi vì nhớ lại những việc Tư Đồ Thắng Kỷ làm, dì tức giận gạt phăng hết mọi thứ trên bàn xuống, “Ông ta có tình người! Ông ta rõ ràng là tên giả nhân giả nghĩa giấu đầu lòi đuôi thì có!”
“Bố con không phải!”, Nam Đình cũng không kiềm chế được cảm xúc, cô gần như gào lên để phản bác Nam Gia Dư, “Bố con với mẹ con ở bên nhau là vì tình yêu, còn con là kết tinh tình yêu của họ, bố con giữ con lại là xuất phát từ tình yêu với mẹ con. Huống hồ, ông bà ngoại nhiều tuổi rồi, phải chăm sóc con thế nào? Lúc đấy con mới mười hai tuổi, đã không còn mẹ rồi, chẳng nhẽ lại mất cả bố ạ? Kể cả cho con tự chọn, con cũng sẽ không ở lại với ông bà ngoại, con muốn sống với bố, con phải thay mẹ con ở cùng bố!”
“Bốp!” một tiếng, cái tát đanh giòn giáng thẳng xuống má Nam Đình.
“Dì!”, Tang Chất cũng bất ngờ, đến khi nhận ra động tác giơ tay lên của Nam Gia Dư thì đã không cản kịp nữa.
Nam Gia Dư tức đến run rẩy, dì hất tay Tang Chất ra, “Mẹ con chết rồi! Mẹ con không thể ở cùng với bất cứ ai được nữa!”
Nam Đình bị tát nghiêng mặt sang một bên, mà khi đáy mắt hiện màu đỏ au, cô lại lau đi vệt nước mắt trên má, đáp lại không chút yếu thế: “Mẹ con mất, nhưng tình yêu của mẹ với bố con, với con, mãi mãi ở lại với bố con con! Bố con tha thứ cho người tài xế đó, ngày trước con không hiểu chuyện, cố ý chọc tức bố con, làm gì cũng đối nghịch ông ấy, tiêu xài tiền ông ấy kiếm được, thậm chí chẳng học hành cho tử tế, sau này con mới hiểu, đấy không phải là bố con giả nhân giả nghĩa, mà là vì ông ấy biết, mẹ con là người thiện lương. Nếu mẹ con ở trên trời có linh, nhất định cũng không mong bố con con cả đời phải sống trong thù hận.”
Nam Đình quật cường nhìn Nam Gia Dư chằm chằm, cặp mắt giống hệt Nam Gia Thanh hiện lên vô vàn cảm xúc, “Dì út, con cảm ơn sự chăm sóc của dì dành cho con, dì vốn dĩ không cần phải làm như thế, nhưng tha lỗi cho con, con không thể vì vậy mà chấp nhận được việc dì phủ nhận tình yêu của bố con với mẹ con và với con, cũng như nhân cách của ông ấy. Còn cả Thịnh Viễn Thời nữa, dì không biết anh ấy, lại càng không biết chuyện quá khứ của bọn con, đừng nói anh ấy không làm sai chuyện gì, kể cả anh ấy có sai thật, nhưng chỉ cần anh ấy yêu con, con sẽ vẫn ở cạnh anh ấy, dì đồng ý hay không, cũng không liên quan.”
Nghe thấy lời đó, Nam Gia Dư vô cùng tức thở, dì dùng đôi mắt đen láy sắc lẹm, nhìn sâu vào đáy mắt Nam Đình, giống như đang giãy giụa những cái cuối cùng giữa vòng vây khốn, “Ý của con là, không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với dì, chỉ vì một tên đàn ông không quan tâm đến con suốt năm năm trời à?”
“Con không muốn cắt đứt quan hệ với dì, trên đời này, con làm gì còn người thân nào nữa? Con không chịu nổi sự mất mát rồi! Nhưng mà dì à, dì là luật sư, có sức quan sát với phán đoán chuẩn xác nhất, sao lại có thể kết luận dựa vào một tập tài liệu như vậy?”, Nam Đình hít sâu, cố dằn nước mắt xuống, “Đúng, bọn con để lỡ mất năm năm, năm năm đó, con trải qua những khổ sở mà con không khi nào dám tưởng tượng đến, nhưng giờ nghĩ lại, cái gọi là khổ sở đấy, có lẽ nhiều người trên đời này phải trải qua, chẳng đáng kể chút nào cả. Hơn nữa con còn thu hoạch được thứ quý giá hơn cả tình yêu của anh ấy, thứ mà con đã từng nghĩ là cả sinh mạng của con. Sau này, bọn con còn gặp lại được nhau, bắt đầu lại một lần nữa, so sánh ra, con cảm thấy quá may mắn rồi. Nhưng anh ấy lại phải chịu thứ mà đáng ra anh ấy không nên chịu, nếu có thể, con thật sự hy vọng là anh ấy không đếm xỉa gì đến con, như vậy, anh ấy sẽ vui vẻ hơn.”
Nam Gia Dư lại chẳng nghe lọt tai câu nào. Trong mắt dì, Nam Đình lúc này hệt như người chị gái đã qua đời của mình, vì yêu mà tình nguyện vứt bỏ cả thế giới. Nhưng số mệnh của chị gái mình cuối cùng thế nào? Chị ấy thậm chí còn chưa kịp hưởng thụ hạnh phúc, đã ra đi không nói một lời nào. Bao nhiêu năm qua, Nam Gia Dư vẫn không dám nhớ lại gương mặt của chị gái dưới tấm vải trắng ngày đó!
Nam Gia Dư nhìn chăm chú vào cặp mắt của Nam Đình, cũng dâng trào lệ nóng, “Nó chưa làm gì cho con cả, con còn quan tâm nó có vui vẻ hay không à? Nam Đình, chẳng qua chỉ là tình yêu con dành cho nó, không phải là hèn mọn quá ư?”
Có lẽ lúc ban đầu là như vậy, để có được tình yêu của anh, cô tự ti lại hèn mọn đi lấy lòng anh, mà lại chỉ là đơn phương. Nhưng sau này, anh thích cô, có lẽ chỉ là từ một khoảnh khắc nào đó, cũng có thể là lâu ngày sinh tình, tóm lại, anh tình nguyện vì cô mà chọn về nước phát triển sự nghiệp, anh lẳng lặng tạo điều kiện để họ được ở bên nhau. Từ thời điểm đó, chính là tình yêu rồi.
Nam Đình bình tĩnh hỏi: “Nếu con nói, hơn ba năm anh ấy ở nước ngoài là để tìm con, dì có tin không?”
“Tìm con? Ra nước ngoài tìm con…”, Nam Gia Dư cười lạnh, “Dì không tin.”
“Vậy thì con không còn gì để nói nữa.”, Nam Đình nhắm mắt lại, “Không còn chuyện gì nữa, con đi đây, nếu hôm nào dì muốn nghe con kể về Thịnh Viễn Thời, con sẽ sang.”
Nam Gia Dư thấy Nam Đình xoay người, từng bước đi về phía cửa, dì chợt nhớ đến năm đó, chị gái Nam Gia Thanh cũng không quay đầu mà rời khỏi gia đình. Dì hạ quyết tâm nói: “Nếu con ra khỏi cánh cửa này, thì vĩnh viễn đừng gọi dì là dì nữa!”
Tại sao phải làm như vậy? Rốt cuộc nước mắt Nam Đình vẫn không nhịn được mà rơi xuống, cô quay đầu nhìn Nam Gia Dư, khẩn cầu như một đứa trẻ, “Dì út, dì có thể đừng ép con không?”
Nam Gia Dư cũng không nhìn cô, xoay người đi vào thư phòng, đóng cửa lại.
Nước mắt Nam Đình rơi lã chã, từng giọt từng giọt, lặng yên, đầy ẩn nhẫn.
Tang Chất không nhìn nổi nữa, anh bước lên phía trước, “Dì út chỉ đang nổi nóng thôi, qua hai ba ngày là ổn mà. Anh đồng ý với em, anh sẽ khuyên dì ấy.”
Nam Đình lắc đầu, rồi lại lắc đầu, như thể không tin Nam Gia Dư sẽ thay đổi thái độ, cũng có thể là đang từ chối sự giúp đỡ của anh.
Điện thoại đổ chuông, Nam Đình lau mặt qua quýt, lấy điện thoại ra khỏi túi, màn hình hiện tên “Anh Bảy”.
Nước mắt lại càng rơi như mưa vào khoảnh khắc ấy, không sao ngừng lại được, Nam Đình không khống chế được cảm xúc, lại không muốn bỏ qua cuộc điện thoại này, vì thế, cô cứ vừa khóc vừa bắt máy.
Hẳn là Thịnh Viễn Thời vừa hạ cánh, vẫn còn đang ở bãi đỗ sân bay, tiếng gió vù vù và tiếng động cơ gầm rú vọng tới, anh nói giữa khung cảnh ồn ào: “Sức khỏe mẹ Tề Chính Dương không ổn, hôm nay bệnh viện gọi điện tới nói bệnh tình chị ấy trở nặng, nguy hiểm đến tính mạng, anh đưa thằng bé về thành phố A, chắc là đêm nay không quay lại được.”
Nam Đình không biết có phải Trình Tiêu gọi điện thoại cho anh trước nên anh mới giải thích vì sao đột nhiên rời đi hay không, nhưng bất kể là vì điều gì, chỉ cần anh còn quan tâm đến cô, lý do gì cô cũng chấp nhận. Chỉ là, sức lực đã cạn sau cuộc tranh cãi với Nam Gia Dư, cú điện thoại này của anh đến quá đúng lúc, Nam Đình như bị chặn ngang cổ họng, nhất thời không nói được lời nào.
Thịnh Viễn Thời đợi mấy giây, không thấy cô đáp, anh nói: “Đúng, anh có hơi giận một chút, bằng không thì gấp đến mức nào cũng vẫn phải gọi một cú điện thoại. Nhưng anh suy nghĩ suốt dọc đường, suy nghĩ thật cẩn thận một chuyện, đấy là, mặc kệ là hiểu lầm hay là đúng thế thật, năm năm qua, cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện rồi, chúng mình không thay đổi được. Anh không hỏi em năm năm đó đã trôi qua thế nào, là vì không muốn em nhớ lại những ngày tháng khó khăn, tuy anh không trải qua cùng em, nhưng anh có thể tưởng tượng được em khổ sở thế nào.”, anh tạm ngừng, như đang hạ quyết tâm, rồi mới kiên định nói: “Man Man, anh yêu em, yêu đến mức có thể không cần quan tâm đến quá khứ, cho nên, em có thể có bí mật, chỉ cần em không muốn nói, anh sẽ không ép em. Anh cũng có thể khẳng định với em, kể cả em có trở thành chị Tang thật, chỉ cần bây giờ người em yêu là anh, chỉ cần em vẫn chọn ở bên anh, thì sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu anh dành cho em.”
Nghe đến đây, Nam Đình không thể kiềm chế được tiếng khóc của mình.
Thịnh Viễn Thời nghe thấy tiếng khóc của cô, anh không vội vàng dỗ dành, mà chỉ nói bằng giọng dịu dàng hơn, “Hình như mỗi lần anh nói gì đấy với em là em đều khóc nhè. Nói thật, anh Bảy không muốn chọc cho em khóc, nhưng mà, anh Bảy không muốn phạm phải sai lầm như ngày trước, một lần năm năm là đủ rồi, anh Bảy không mong trải qua một lần nữa đâu. Man Man, anh Bảy ba mươi tuổi rồi, cũng già rồi.”
“Không đâu.”, giọng Nam Đình khàn đi, “Anh như bây giờ, vừa đẹp.”, nói xong lại như chịu một nỗi ấm ức ghê gớm, cô khóc thút thít, “Đêm nay anh quay về được không? Em có chuyện muốn nói với anh.”
Kể từ khi quen biết, đây là lần đầu tiên cô đưa ra yêu cầu như vậy với anh. Thịnh Viễn Thời giơ điện thoại lên, quay đầu nhìn về phía chiếc máy bay mình vừa bước xuống, anh hứa: “Được, nhất định đêm nay anh sẽ về.”. Anh nhìn đồng hồ, đúng bảy giờ, “Anh đưa Tề Chính Dương đến bệnh viện trước đã, dù sao nó vẫn còn nhỏ, ngộ nhỡ mẹ nó có mệnh hệ gì, bên cạnh không thể không có ai được. Em ở nhà chờ anh, anh quay lại sẽ sang thẳng bên đó, được không?”
Nam Đình vốn muốn anh trở về, kể hết những vất vả mình đã trải qua cho anh nghe, nhưng nghe nói bệnh tình của mẹ Tề Chính Dương nghiêm trọng như vậy, cô buộc mình ngừng khóc, cũng chẳng biết là lấy dũng khí ở đâu ra, cô nói: “Em đi tìm anh!”, lời còn chưa dứt đã mở cửa đi ra ngoài.
Tang Chất đuổi theo, giữ chặt cô lại rồi hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Nam Đình giãy giụa muốn thoát khỏi anh, “Không cần anh lo.”
Tang Chất không buông tay, cứ thế kéo cô xuống lầu, “Anh đưa em về nhà!”
Nam Đình bực bội nói: “Em không cần.”
Thịnh Viễn Thời nghe thấy tiếng Tang Chất, cùng với cảm xúc trong giọng của Nam Đình, anh nói ở đầu dây bên kia: “Để anh ta đưa em về nhà trước đi, Man Man, nghe anh.”
Nam Đình không chịu, cố chấp nói với Tang Chất: “Em không cần anh đưa đi!”
“Nam Đình!”
“Tang Chất, em xin anh để cho em tự đi!”
“Không phải là em có chuyện muốn nói với anh sao? Mình vừa đi vừa nói, nếu em sợ cậu ta hiểu lầm, để anh nói với cậu ta.”
Nam Đình không đưa điện thoại cho anh, “Em nói là không cần!”
Tang Chất cũng không chấp nhận sự từ chối của cô, anh lẳng lặng kéo cô vào thang máy.
Tín hiệu bắt đầu chập chờn, Thịnh Viễn Thời nghe thấy tiếng xẹt xẹt đứt quãng ở đầu bên kia, anh sợ Nam Đình bướng lên thì sẽ có chuyện, nên vội vàng xoay người lại, chạy về chỗ Tề Chính Dương đang đợi anh rồi nói: “Cháu ra trước xem xe bố chú sắp xếp đã đến chưa, chú ra ngay.”
Hai mắt Tề Chính Dương đỏ hồng, nhưng cậu vẫn kiên cường gật đầu, “Chú không cần vội, chắc chắn mẹ cháu không sao đâu.”
Thịnh Viễn Thời xoa đầu cháu trai, “Đúng, chắc chắn mẹ cháu không sao đâu.”
Tề Chính Dương bước nhanh ra khỏi sân bay. Sau khi tín hiệu khôi phục, Thịnh Viễn Thời hơi cao giọng nói: “Man Man, đưa điện thoại cho anh ta.”
Nam Đình không biết tình hình của anh ở bên này, cô vẫn còn giằng co với Tang Chất trước cánh cổng đơn, “Người nên giải thích là anh ấy, anh Bảy, anh không cần nói gì với anh ấy cả.”
“Man Man!”, Thịnh Viễn Thời trầm giọng nói, “Đưa điện thoại cho anh ta.”
Lồng ngực Nam Đình không ngừng phập phồng, cô vừa không muốn để Thịnh Viễn Thời nói chuyện với Tang Chất, vừa không muốn làm trái ý Thịnh Viễn Thời. Đang lúc cô chần chừ, Tang Chất đã lấy điện thoại từ tay cô, “Thịnh Viễn Thời…”
“Tang Chất!”, Thịnh Viễn Thời trực tiếp ngắt lời anh, lớn tiếng nói: “Tôi không cần biết lúc trước hai người xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ cô ấy muốn làm gì, tốt nhất là anh đừng ngăn cản, nếu không đợi tôi về, đảm bảo anh sẽ hối hận. Đây là lời cảnh cáo! Thịnh Viễn Thời tôi đang cảnh cáo Tang Chất anh, để cho cho ấy làm chuyện cô ấy muốn, ví dụ như lên máy bay đi tìm tôi chẳng hạn. Về việc có chuyến bay hay không, không phải chuyện anh cần quan tâm. Nếu anh dám ngăn cản, thì chuẩn bị tinh thần gánh hậu quả đi. Tôi có khả năng làm chuyện này hay không, anh đừng nghi ngờ.”
Tang Chất vốn đã nén bực tức vì tình cảm cô dành cho Thịnh Viễn Thời rồi, mà sự chống cự khó hiểu của Nam Đình càng khiến anh không thể chấp nhận được, thậm chí anh không lý giải nổi, tại sao sự kích động của Nam Đình lại tăng lên như vậy, lúc này nghe thấy giọng Thịnh Viễn Thời, anh không thể không phát cáu, “Thịnh Viễn Thời, cô ấy vì cậu mà gần như cắt đứt quan hệ với dì của cô ấy, cậu lại nói những lời đó với tôi, cậu dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc người cô ấy yêu là Thịnh Viễn Thời tôi, không phải Tang Chất anh!”, Thịnh Viễn Thời khẳng định chắc chắn: “Về chuyện giữa cô ấy với dì cô ấy, yên tâm, có tôi ở đây, không cắt đứt được.”
Tang Chất gần như muốn đập nát cái điện thoại.
Thời điểm đó dì nghĩ, chỉ cần cô sống yên ổn, cô muốn làm gì cũng được. Dù rằng Nam Gia Dư cũng không hiểu tại sao cô lại khăng khăng chọn cái nghề kiểm soát không lưu không được kính trọng, lại chẳng mấy ai biết đến kia.
Vài năm sau đó, Nam Gia Dư nhìn thấy cô từ một cô bé ham chơi, bốc đồng, lột xác thành một Nam Đình chín chắn, yên tĩnh, độc lập. Dì cảm thấy vô cùng may mắn, vì mình đã chọn cho cháu gái một cuộc đời mới đúng đắn, một cuộc đời lấy Nam Đình làm điểm khởi đầu. Mỗi lần nghĩ sinh mệnh của chị gái Nam Gia Thanh có thể được tiếp nối, dì lại cảm thấy vui mừng.
Vậy mà Nam Đình lại nói: Cô không muốn đổi tên.
Nam Gia Dư nổi giận, người phụ nữ luôn thuận lợi trong công việc, nay lại dùng giọng điệu lạnh lùng để chất vấn Nam Đình: “Họ Tư Đồ thì hay lắm à? Lấy tên Nam Đình làm điểm xuất phát, bắt đầu lại cuộc đời của con thì có gì không đúng? Nếu Tư Đồ Thắng Kỷ có một nửa phần trách nhiệm làm bố, thì cũng không để cho con phải đi đến ngày hôm nay! Ông ta không xứng có con gái!”
“Dì út!”, Nam Đình kính trọng Nam Gia Dư, nhưng cô không cho phép bất cứ ai được chửi bới Tư Đồ Thắng Kỷ, “Máu chảy trong người con, ngoài của mẹ, còn có của bố nữa, bất kể bố con đã làm gì, hay làm sai cái gì, thì vẫn là người yêu thương con nhất trên đời này. Con xin dì, đừng phê bình hay đánh giá bố con trước mặt con!”
“Ông ta yêu thương con?”, Nam Gia Dư cười lạnh, trong ánh mắt lóe lên sự phẫn nộ từ câu chuyện năm xưa, “Người ông ta yêu nhất là chính ông ta! Ông ta lấy danh nghĩa tình yêu mang mẹ con đi, ông ta lại lấy danh nghĩa tình cha để giữ con lại, ông ta chưa từng nghĩ đến tâm trạng của người làm bố mẹ, chưa từng nghĩ đến tâm trạng nhớ nhung cháu gái của ông bà ngoại! Ông ta tha thứ cho tên tài xế kia, lấy việc này để giành được danh hiệu “doanh nghiệp có tình người nhất” cơ đấy!”, như đang không chịu nổi vì nhớ lại những việc Tư Đồ Thắng Kỷ làm, dì tức giận gạt phăng hết mọi thứ trên bàn xuống, “Ông ta có tình người! Ông ta rõ ràng là tên giả nhân giả nghĩa giấu đầu lòi đuôi thì có!”
“Bố con không phải!”, Nam Đình cũng không kiềm chế được cảm xúc, cô gần như gào lên để phản bác Nam Gia Dư, “Bố con với mẹ con ở bên nhau là vì tình yêu, còn con là kết tinh tình yêu của họ, bố con giữ con lại là xuất phát từ tình yêu với mẹ con. Huống hồ, ông bà ngoại nhiều tuổi rồi, phải chăm sóc con thế nào? Lúc đấy con mới mười hai tuổi, đã không còn mẹ rồi, chẳng nhẽ lại mất cả bố ạ? Kể cả cho con tự chọn, con cũng sẽ không ở lại với ông bà ngoại, con muốn sống với bố, con phải thay mẹ con ở cùng bố!”
“Bốp!” một tiếng, cái tát đanh giòn giáng thẳng xuống má Nam Đình.
“Dì!”, Tang Chất cũng bất ngờ, đến khi nhận ra động tác giơ tay lên của Nam Gia Dư thì đã không cản kịp nữa.
Nam Gia Dư tức đến run rẩy, dì hất tay Tang Chất ra, “Mẹ con chết rồi! Mẹ con không thể ở cùng với bất cứ ai được nữa!”
Nam Đình bị tát nghiêng mặt sang một bên, mà khi đáy mắt hiện màu đỏ au, cô lại lau đi vệt nước mắt trên má, đáp lại không chút yếu thế: “Mẹ con mất, nhưng tình yêu của mẹ với bố con, với con, mãi mãi ở lại với bố con con! Bố con tha thứ cho người tài xế đó, ngày trước con không hiểu chuyện, cố ý chọc tức bố con, làm gì cũng đối nghịch ông ấy, tiêu xài tiền ông ấy kiếm được, thậm chí chẳng học hành cho tử tế, sau này con mới hiểu, đấy không phải là bố con giả nhân giả nghĩa, mà là vì ông ấy biết, mẹ con là người thiện lương. Nếu mẹ con ở trên trời có linh, nhất định cũng không mong bố con con cả đời phải sống trong thù hận.”
Nam Đình quật cường nhìn Nam Gia Dư chằm chằm, cặp mắt giống hệt Nam Gia Thanh hiện lên vô vàn cảm xúc, “Dì út, con cảm ơn sự chăm sóc của dì dành cho con, dì vốn dĩ không cần phải làm như thế, nhưng tha lỗi cho con, con không thể vì vậy mà chấp nhận được việc dì phủ nhận tình yêu của bố con với mẹ con và với con, cũng như nhân cách của ông ấy. Còn cả Thịnh Viễn Thời nữa, dì không biết anh ấy, lại càng không biết chuyện quá khứ của bọn con, đừng nói anh ấy không làm sai chuyện gì, kể cả anh ấy có sai thật, nhưng chỉ cần anh ấy yêu con, con sẽ vẫn ở cạnh anh ấy, dì đồng ý hay không, cũng không liên quan.”
Nghe thấy lời đó, Nam Gia Dư vô cùng tức thở, dì dùng đôi mắt đen láy sắc lẹm, nhìn sâu vào đáy mắt Nam Đình, giống như đang giãy giụa những cái cuối cùng giữa vòng vây khốn, “Ý của con là, không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với dì, chỉ vì một tên đàn ông không quan tâm đến con suốt năm năm trời à?”
“Con không muốn cắt đứt quan hệ với dì, trên đời này, con làm gì còn người thân nào nữa? Con không chịu nổi sự mất mát rồi! Nhưng mà dì à, dì là luật sư, có sức quan sát với phán đoán chuẩn xác nhất, sao lại có thể kết luận dựa vào một tập tài liệu như vậy?”, Nam Đình hít sâu, cố dằn nước mắt xuống, “Đúng, bọn con để lỡ mất năm năm, năm năm đó, con trải qua những khổ sở mà con không khi nào dám tưởng tượng đến, nhưng giờ nghĩ lại, cái gọi là khổ sở đấy, có lẽ nhiều người trên đời này phải trải qua, chẳng đáng kể chút nào cả. Hơn nữa con còn thu hoạch được thứ quý giá hơn cả tình yêu của anh ấy, thứ mà con đã từng nghĩ là cả sinh mạng của con. Sau này, bọn con còn gặp lại được nhau, bắt đầu lại một lần nữa, so sánh ra, con cảm thấy quá may mắn rồi. Nhưng anh ấy lại phải chịu thứ mà đáng ra anh ấy không nên chịu, nếu có thể, con thật sự hy vọng là anh ấy không đếm xỉa gì đến con, như vậy, anh ấy sẽ vui vẻ hơn.”
Nam Gia Dư lại chẳng nghe lọt tai câu nào. Trong mắt dì, Nam Đình lúc này hệt như người chị gái đã qua đời của mình, vì yêu mà tình nguyện vứt bỏ cả thế giới. Nhưng số mệnh của chị gái mình cuối cùng thế nào? Chị ấy thậm chí còn chưa kịp hưởng thụ hạnh phúc, đã ra đi không nói một lời nào. Bao nhiêu năm qua, Nam Gia Dư vẫn không dám nhớ lại gương mặt của chị gái dưới tấm vải trắng ngày đó!
Nam Gia Dư nhìn chăm chú vào cặp mắt của Nam Đình, cũng dâng trào lệ nóng, “Nó chưa làm gì cho con cả, con còn quan tâm nó có vui vẻ hay không à? Nam Đình, chẳng qua chỉ là tình yêu con dành cho nó, không phải là hèn mọn quá ư?”
Có lẽ lúc ban đầu là như vậy, để có được tình yêu của anh, cô tự ti lại hèn mọn đi lấy lòng anh, mà lại chỉ là đơn phương. Nhưng sau này, anh thích cô, có lẽ chỉ là từ một khoảnh khắc nào đó, cũng có thể là lâu ngày sinh tình, tóm lại, anh tình nguyện vì cô mà chọn về nước phát triển sự nghiệp, anh lẳng lặng tạo điều kiện để họ được ở bên nhau. Từ thời điểm đó, chính là tình yêu rồi.
Nam Đình bình tĩnh hỏi: “Nếu con nói, hơn ba năm anh ấy ở nước ngoài là để tìm con, dì có tin không?”
“Tìm con? Ra nước ngoài tìm con…”, Nam Gia Dư cười lạnh, “Dì không tin.”
“Vậy thì con không còn gì để nói nữa.”, Nam Đình nhắm mắt lại, “Không còn chuyện gì nữa, con đi đây, nếu hôm nào dì muốn nghe con kể về Thịnh Viễn Thời, con sẽ sang.”
Nam Gia Dư thấy Nam Đình xoay người, từng bước đi về phía cửa, dì chợt nhớ đến năm đó, chị gái Nam Gia Thanh cũng không quay đầu mà rời khỏi gia đình. Dì hạ quyết tâm nói: “Nếu con ra khỏi cánh cửa này, thì vĩnh viễn đừng gọi dì là dì nữa!”
Tại sao phải làm như vậy? Rốt cuộc nước mắt Nam Đình vẫn không nhịn được mà rơi xuống, cô quay đầu nhìn Nam Gia Dư, khẩn cầu như một đứa trẻ, “Dì út, dì có thể đừng ép con không?”
Nam Gia Dư cũng không nhìn cô, xoay người đi vào thư phòng, đóng cửa lại.
Nước mắt Nam Đình rơi lã chã, từng giọt từng giọt, lặng yên, đầy ẩn nhẫn.
Tang Chất không nhìn nổi nữa, anh bước lên phía trước, “Dì út chỉ đang nổi nóng thôi, qua hai ba ngày là ổn mà. Anh đồng ý với em, anh sẽ khuyên dì ấy.”
Nam Đình lắc đầu, rồi lại lắc đầu, như thể không tin Nam Gia Dư sẽ thay đổi thái độ, cũng có thể là đang từ chối sự giúp đỡ của anh.
Điện thoại đổ chuông, Nam Đình lau mặt qua quýt, lấy điện thoại ra khỏi túi, màn hình hiện tên “Anh Bảy”.
Nước mắt lại càng rơi như mưa vào khoảnh khắc ấy, không sao ngừng lại được, Nam Đình không khống chế được cảm xúc, lại không muốn bỏ qua cuộc điện thoại này, vì thế, cô cứ vừa khóc vừa bắt máy.
Hẳn là Thịnh Viễn Thời vừa hạ cánh, vẫn còn đang ở bãi đỗ sân bay, tiếng gió vù vù và tiếng động cơ gầm rú vọng tới, anh nói giữa khung cảnh ồn ào: “Sức khỏe mẹ Tề Chính Dương không ổn, hôm nay bệnh viện gọi điện tới nói bệnh tình chị ấy trở nặng, nguy hiểm đến tính mạng, anh đưa thằng bé về thành phố A, chắc là đêm nay không quay lại được.”
Nam Đình không biết có phải Trình Tiêu gọi điện thoại cho anh trước nên anh mới giải thích vì sao đột nhiên rời đi hay không, nhưng bất kể là vì điều gì, chỉ cần anh còn quan tâm đến cô, lý do gì cô cũng chấp nhận. Chỉ là, sức lực đã cạn sau cuộc tranh cãi với Nam Gia Dư, cú điện thoại này của anh đến quá đúng lúc, Nam Đình như bị chặn ngang cổ họng, nhất thời không nói được lời nào.
Thịnh Viễn Thời đợi mấy giây, không thấy cô đáp, anh nói: “Đúng, anh có hơi giận một chút, bằng không thì gấp đến mức nào cũng vẫn phải gọi một cú điện thoại. Nhưng anh suy nghĩ suốt dọc đường, suy nghĩ thật cẩn thận một chuyện, đấy là, mặc kệ là hiểu lầm hay là đúng thế thật, năm năm qua, cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện rồi, chúng mình không thay đổi được. Anh không hỏi em năm năm đó đã trôi qua thế nào, là vì không muốn em nhớ lại những ngày tháng khó khăn, tuy anh không trải qua cùng em, nhưng anh có thể tưởng tượng được em khổ sở thế nào.”, anh tạm ngừng, như đang hạ quyết tâm, rồi mới kiên định nói: “Man Man, anh yêu em, yêu đến mức có thể không cần quan tâm đến quá khứ, cho nên, em có thể có bí mật, chỉ cần em không muốn nói, anh sẽ không ép em. Anh cũng có thể khẳng định với em, kể cả em có trở thành chị Tang thật, chỉ cần bây giờ người em yêu là anh, chỉ cần em vẫn chọn ở bên anh, thì sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu anh dành cho em.”
Nghe đến đây, Nam Đình không thể kiềm chế được tiếng khóc của mình.
Thịnh Viễn Thời nghe thấy tiếng khóc của cô, anh không vội vàng dỗ dành, mà chỉ nói bằng giọng dịu dàng hơn, “Hình như mỗi lần anh nói gì đấy với em là em đều khóc nhè. Nói thật, anh Bảy không muốn chọc cho em khóc, nhưng mà, anh Bảy không muốn phạm phải sai lầm như ngày trước, một lần năm năm là đủ rồi, anh Bảy không mong trải qua một lần nữa đâu. Man Man, anh Bảy ba mươi tuổi rồi, cũng già rồi.”
“Không đâu.”, giọng Nam Đình khàn đi, “Anh như bây giờ, vừa đẹp.”, nói xong lại như chịu một nỗi ấm ức ghê gớm, cô khóc thút thít, “Đêm nay anh quay về được không? Em có chuyện muốn nói với anh.”
Kể từ khi quen biết, đây là lần đầu tiên cô đưa ra yêu cầu như vậy với anh. Thịnh Viễn Thời giơ điện thoại lên, quay đầu nhìn về phía chiếc máy bay mình vừa bước xuống, anh hứa: “Được, nhất định đêm nay anh sẽ về.”. Anh nhìn đồng hồ, đúng bảy giờ, “Anh đưa Tề Chính Dương đến bệnh viện trước đã, dù sao nó vẫn còn nhỏ, ngộ nhỡ mẹ nó có mệnh hệ gì, bên cạnh không thể không có ai được. Em ở nhà chờ anh, anh quay lại sẽ sang thẳng bên đó, được không?”
Nam Đình vốn muốn anh trở về, kể hết những vất vả mình đã trải qua cho anh nghe, nhưng nghe nói bệnh tình của mẹ Tề Chính Dương nghiêm trọng như vậy, cô buộc mình ngừng khóc, cũng chẳng biết là lấy dũng khí ở đâu ra, cô nói: “Em đi tìm anh!”, lời còn chưa dứt đã mở cửa đi ra ngoài.
Tang Chất đuổi theo, giữ chặt cô lại rồi hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Nam Đình giãy giụa muốn thoát khỏi anh, “Không cần anh lo.”
Tang Chất không buông tay, cứ thế kéo cô xuống lầu, “Anh đưa em về nhà!”
Nam Đình bực bội nói: “Em không cần.”
Thịnh Viễn Thời nghe thấy tiếng Tang Chất, cùng với cảm xúc trong giọng của Nam Đình, anh nói ở đầu dây bên kia: “Để anh ta đưa em về nhà trước đi, Man Man, nghe anh.”
Nam Đình không chịu, cố chấp nói với Tang Chất: “Em không cần anh đưa đi!”
“Nam Đình!”
“Tang Chất, em xin anh để cho em tự đi!”
“Không phải là em có chuyện muốn nói với anh sao? Mình vừa đi vừa nói, nếu em sợ cậu ta hiểu lầm, để anh nói với cậu ta.”
Nam Đình không đưa điện thoại cho anh, “Em nói là không cần!”
Tang Chất cũng không chấp nhận sự từ chối của cô, anh lẳng lặng kéo cô vào thang máy.
Tín hiệu bắt đầu chập chờn, Thịnh Viễn Thời nghe thấy tiếng xẹt xẹt đứt quãng ở đầu bên kia, anh sợ Nam Đình bướng lên thì sẽ có chuyện, nên vội vàng xoay người lại, chạy về chỗ Tề Chính Dương đang đợi anh rồi nói: “Cháu ra trước xem xe bố chú sắp xếp đã đến chưa, chú ra ngay.”
Hai mắt Tề Chính Dương đỏ hồng, nhưng cậu vẫn kiên cường gật đầu, “Chú không cần vội, chắc chắn mẹ cháu không sao đâu.”
Thịnh Viễn Thời xoa đầu cháu trai, “Đúng, chắc chắn mẹ cháu không sao đâu.”
Tề Chính Dương bước nhanh ra khỏi sân bay. Sau khi tín hiệu khôi phục, Thịnh Viễn Thời hơi cao giọng nói: “Man Man, đưa điện thoại cho anh ta.”
Nam Đình không biết tình hình của anh ở bên này, cô vẫn còn giằng co với Tang Chất trước cánh cổng đơn, “Người nên giải thích là anh ấy, anh Bảy, anh không cần nói gì với anh ấy cả.”
“Man Man!”, Thịnh Viễn Thời trầm giọng nói, “Đưa điện thoại cho anh ta.”
Lồng ngực Nam Đình không ngừng phập phồng, cô vừa không muốn để Thịnh Viễn Thời nói chuyện với Tang Chất, vừa không muốn làm trái ý Thịnh Viễn Thời. Đang lúc cô chần chừ, Tang Chất đã lấy điện thoại từ tay cô, “Thịnh Viễn Thời…”
“Tang Chất!”, Thịnh Viễn Thời trực tiếp ngắt lời anh, lớn tiếng nói: “Tôi không cần biết lúc trước hai người xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ cô ấy muốn làm gì, tốt nhất là anh đừng ngăn cản, nếu không đợi tôi về, đảm bảo anh sẽ hối hận. Đây là lời cảnh cáo! Thịnh Viễn Thời tôi đang cảnh cáo Tang Chất anh, để cho cho ấy làm chuyện cô ấy muốn, ví dụ như lên máy bay đi tìm tôi chẳng hạn. Về việc có chuyến bay hay không, không phải chuyện anh cần quan tâm. Nếu anh dám ngăn cản, thì chuẩn bị tinh thần gánh hậu quả đi. Tôi có khả năng làm chuyện này hay không, anh đừng nghi ngờ.”
Tang Chất vốn đã nén bực tức vì tình cảm cô dành cho Thịnh Viễn Thời rồi, mà sự chống cự khó hiểu của Nam Đình càng khiến anh không thể chấp nhận được, thậm chí anh không lý giải nổi, tại sao sự kích động của Nam Đình lại tăng lên như vậy, lúc này nghe thấy giọng Thịnh Viễn Thời, anh không thể không phát cáu, “Thịnh Viễn Thời, cô ấy vì cậu mà gần như cắt đứt quan hệ với dì của cô ấy, cậu lại nói những lời đó với tôi, cậu dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc người cô ấy yêu là Thịnh Viễn Thời tôi, không phải Tang Chất anh!”, Thịnh Viễn Thời khẳng định chắc chắn: “Về chuyện giữa cô ấy với dì cô ấy, yên tâm, có tôi ở đây, không cắt đứt được.”
Tang Chất gần như muốn đập nát cái điện thoại.
Bình luận facebook