Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 903
Edit:Linhlady
Thiên Khải hỏi tôi có học được cái gì không, tôi không nói gì.
Khuôn mặt tôi vẫn như cũng cũ không thay đổi, Thiên Khải nói ánh mắt tôi không hề sinh khí.
Hắn thở dài một hơi, cho rằng tôi không học được cái gì.
Tôi vẫn cứ không nói gì, học được cái gì?
Tôi cái gì cũng không học được.
Sau đó, tôi lại đi các thế giới khác, nhưng cũng không gặp lại cô ấy.
Tôi không dám lợi dụng quyền hạn của mình tìm sự tồn tại của cô ấy, tôi biết, một khi tôi làm như vậy, Thiên Khải nhất định sẽ phát hiện cái gì đó.
Tôi không dám đánh cuộc, chỉ có thể càng ngày càng hờ hững, càng ngày càng không có tình cảm.
Những chấp pháp giả khác đều đi tới thế giới khác du lịch, bọn họ học được rất nhiều thứ.
Quan tâm, mỉm cười, thương cảm, đồng tình......
Mạc Vân Quả cùng Hiên Viên Tu không biết vì sao lại cùng tiến vào cùng một thế giới, ở thế giới kia, bọn họ yêu nhau.
Bọn họ ở thế giới kia vui đến quên cả trời đất, có khả năng Thiên Khải đã nhận ra cái gì, để tôi đi tìm bọn họ.
Dù sao trật tự vũ trụ cần chúng tôi duy trì.
Lúc ấy tôi đã đình chỉ tìm kiếm hành tung của Mộ Liên, tôi nói với bản thân, tôi không tìm thấy cô ấy.
Tôi tiến vào thế giới của Hiên Viên Tu cùng Mạc Vân Quả đi tìm bọn họ, mà ở trong thế giới kia, tôi lại tìm thấy cô ấy.
Tôi đi tới trái đất, nơi gọi là thành phố Thiên Trì xinh đẹp.
Tôi cũng thấy được cô ấy, thấy được vẻ mặt hồn nhiên ôn nhu của cô ấy.
Hiên Viên Tu nhận thấy tôi đi vào thế giới này, tự mình đi tìm tôi.
Hắn nói cho tôi, có thể lập tức rời đi.
Nhưng mà, tôi không muốn rời đi.
Cô ấy ở đây, vì sao tôi lại phải rời đi?
Tôi cự tuyệt Hiên Viên Tu, hắn thấy tôi từ chối thù giật mình, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Tôi cố ý tiếp cận Mộ Liên, mượn tay Hiên Viên Tu tạo cho mình một thân phận giả.
Tôi thích nhìn cô ấy cười vẻ mặt hồn nhiên lãng mạn, cũng thích cô ấy ôn nhu nhìn tôi, ánh mắt trong sáng như đang tỏa sáng.
Sau đó, trong sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy, cha mẹ cô ấy bởi vì sốt ruột gấp gáp trở về xảy ra tai nạn qua đời.
Cô ấy vô xùng đau lòng, tôi chỉ lo khuyên nhủ cô ấy, lại xem nhẹ âm mưu những người khác.
Cô ấy đã chết, Liên Liên lẳng lặng nằm ở trên giường, trúng độc tử vong.
Lúc ấy tôi một lòng muốn cô ấy sống lại, thế nhưng Hiên Viên Tu ngăn trở tôi.
Dưới tình thế cấp bách, mượn thời không chi lực đưa cô ấy sang một thế giới khác, nhưng trung quy là sai lầm của tôi, tôi lại không có cách bào biết cô ấy ở đâu.
Hiên Viên Tu thấy tôi điên cuồng như thế, ngăn tôi lại, hắn cường đại hơn tôi, tôi vẫn luôn biết điều này.
Nhưng trong nháy mắt tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ thống hận hắn mạnh hơn tôi như lúc này. ta chưa bao giờ có như vậy trong
Hiên Viên Tu nói cho tôi, sinh tử có mệnh, chúng ta không phải chúa tể.
Tôi nói cho hắn, tôi không tin số mệnh.
Hiên Viên Tu nói chúng ta thân là chấp pháp giả, không thể phá hư chuẩn tắc vũ trụ.
Tôi không nói gì, tôi chỉ là nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó, tôi cũng muốn làm hắn nếm thử tư vị mất đi người yêu.
Tôi đợi rất nhiều năm, rất nhiều rất nhiều năm.
Sau đó cuối cùng cũng có mộ ngày ngư vậy, mặt khác những chấp pháp giả còn lại đi vào thế giới nhân loại học được rất nhiều thứ, bao gồm thất tình lục dục.
Tôi dụ dỗ bọn họ, vẽ một tương lại tốt đẹp cho bọn họ, một tương lai không có Thiên Khải, không có Hiên Viên Tu, không có Mạc Vân Quả.
Đám ngu xuẩn kia, bọn họ tin, tin tương lai "Tốt đẹp" kia, tin tương lai tôi xây dựng, cũng tin tương lai tham dục vô hạn của bọn họ.
Thiên Khải hỏi tôi có học được cái gì không, tôi không nói gì.
Khuôn mặt tôi vẫn như cũng cũ không thay đổi, Thiên Khải nói ánh mắt tôi không hề sinh khí.
Hắn thở dài một hơi, cho rằng tôi không học được cái gì.
Tôi vẫn cứ không nói gì, học được cái gì?
Tôi cái gì cũng không học được.
Sau đó, tôi lại đi các thế giới khác, nhưng cũng không gặp lại cô ấy.
Tôi không dám lợi dụng quyền hạn của mình tìm sự tồn tại của cô ấy, tôi biết, một khi tôi làm như vậy, Thiên Khải nhất định sẽ phát hiện cái gì đó.
Tôi không dám đánh cuộc, chỉ có thể càng ngày càng hờ hững, càng ngày càng không có tình cảm.
Những chấp pháp giả khác đều đi tới thế giới khác du lịch, bọn họ học được rất nhiều thứ.
Quan tâm, mỉm cười, thương cảm, đồng tình......
Mạc Vân Quả cùng Hiên Viên Tu không biết vì sao lại cùng tiến vào cùng một thế giới, ở thế giới kia, bọn họ yêu nhau.
Bọn họ ở thế giới kia vui đến quên cả trời đất, có khả năng Thiên Khải đã nhận ra cái gì, để tôi đi tìm bọn họ.
Dù sao trật tự vũ trụ cần chúng tôi duy trì.
Lúc ấy tôi đã đình chỉ tìm kiếm hành tung của Mộ Liên, tôi nói với bản thân, tôi không tìm thấy cô ấy.
Tôi tiến vào thế giới của Hiên Viên Tu cùng Mạc Vân Quả đi tìm bọn họ, mà ở trong thế giới kia, tôi lại tìm thấy cô ấy.
Tôi đi tới trái đất, nơi gọi là thành phố Thiên Trì xinh đẹp.
Tôi cũng thấy được cô ấy, thấy được vẻ mặt hồn nhiên ôn nhu của cô ấy.
Hiên Viên Tu nhận thấy tôi đi vào thế giới này, tự mình đi tìm tôi.
Hắn nói cho tôi, có thể lập tức rời đi.
Nhưng mà, tôi không muốn rời đi.
Cô ấy ở đây, vì sao tôi lại phải rời đi?
Tôi cự tuyệt Hiên Viên Tu, hắn thấy tôi từ chối thù giật mình, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Tôi cố ý tiếp cận Mộ Liên, mượn tay Hiên Viên Tu tạo cho mình một thân phận giả.
Tôi thích nhìn cô ấy cười vẻ mặt hồn nhiên lãng mạn, cũng thích cô ấy ôn nhu nhìn tôi, ánh mắt trong sáng như đang tỏa sáng.
Sau đó, trong sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy, cha mẹ cô ấy bởi vì sốt ruột gấp gáp trở về xảy ra tai nạn qua đời.
Cô ấy vô xùng đau lòng, tôi chỉ lo khuyên nhủ cô ấy, lại xem nhẹ âm mưu những người khác.
Cô ấy đã chết, Liên Liên lẳng lặng nằm ở trên giường, trúng độc tử vong.
Lúc ấy tôi một lòng muốn cô ấy sống lại, thế nhưng Hiên Viên Tu ngăn trở tôi.
Dưới tình thế cấp bách, mượn thời không chi lực đưa cô ấy sang một thế giới khác, nhưng trung quy là sai lầm của tôi, tôi lại không có cách bào biết cô ấy ở đâu.
Hiên Viên Tu thấy tôi điên cuồng như thế, ngăn tôi lại, hắn cường đại hơn tôi, tôi vẫn luôn biết điều này.
Nhưng trong nháy mắt tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ thống hận hắn mạnh hơn tôi như lúc này. ta chưa bao giờ có như vậy trong
Hiên Viên Tu nói cho tôi, sinh tử có mệnh, chúng ta không phải chúa tể.
Tôi nói cho hắn, tôi không tin số mệnh.
Hiên Viên Tu nói chúng ta thân là chấp pháp giả, không thể phá hư chuẩn tắc vũ trụ.
Tôi không nói gì, tôi chỉ là nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó, tôi cũng muốn làm hắn nếm thử tư vị mất đi người yêu.
Tôi đợi rất nhiều năm, rất nhiều rất nhiều năm.
Sau đó cuối cùng cũng có mộ ngày ngư vậy, mặt khác những chấp pháp giả còn lại đi vào thế giới nhân loại học được rất nhiều thứ, bao gồm thất tình lục dục.
Tôi dụ dỗ bọn họ, vẽ một tương lại tốt đẹp cho bọn họ, một tương lai không có Thiên Khải, không có Hiên Viên Tu, không có Mạc Vân Quả.
Đám ngu xuẩn kia, bọn họ tin, tin tương lai "Tốt đẹp" kia, tin tương lai tôi xây dựng, cũng tin tương lai tham dục vô hạn của bọn họ.
Bình luận facebook