Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Alfonso XIII là một khách sạn 4 sao tương đối nhỏ, nằm lọt thỏm phía sau khách sạn Puerta de Jerezl. Bao quanh khách sạn là một hàng rào sắt khá kiểu cách nhưng hơi dày với những bụi câỵ đinh hương. David bước lên bậc thềm lát đá cẩm thạch của khách sạn.
Khi anh đến cửa ra vào, cửa tự mở như có phép màu, rồi một nhân viên xuất hiện.
- Thưa ngài, tôi có thể mang giúp hành lý cho ngài không?
- Không, cảm ơn, tôi muốn gặp người phụ trách.
Anh chàng phục vụ thoáng tự ái, dường như giây gặp gỡ vừa qua với vị khách này làm anh ta cảm thấy không hài lòng cho lắm.
- Phía này, thưa ông! - Anh chàng liền dẫn David vào tiền sảnh, chỉ tay về chỗ người phụ trách rồi nhanh chóng quay ra ngoài.
Tiền sảnh của khách sạn được xây dựng khá kiểu cách, tuy hơi nhỏ nhưng thiết kế rất trang nhã. Đúng là thời kỳ hoàng kim của đất nước Tây Ban Nha này chỉ còn là dĩ vãng, nhưng ai cũng biết vào giữa năm 1600, đất nước nhỏ bé này đã từng thống trị gần như cả thế giới. Khu vực tiền sảnh mà chúng ta đang nói đến đây có thể được coi như một minh chứng hùng hồn của thời kỳ rực rỡ đó với những bộ giáp trụ, những bức phù điêu mang phong cách nhà binh và cả một tủ trưng bày những thỏi vàng được mang về từ Tân Thế Giới.
David tiến lại một chiếc quầy với dòng chữ nhân viên PHỤC VỤ, trước mặt anh là một nam nhân viên gọn gàng chải chuốt, anh ta cười vô cùng thân thiện:
- Tôi cố thể giúp gì cho quý ông?
Giọng của anh chàng này có vẻ hơi ngọng một chút, nhưng anh ta cũng đã tranh thủ ngắm kỹ một lượt từ đầu đến chân Becker.
Becker trả lời bằng tiếng Tây Ban Nha.
- Tôi muốn nói chuyện với anh Manuel.
Khuôn mặt cháy nắng của anh chàng này trở nên rạng rỡ hơn.
- Vâng, thưa ông. Vâng, tôi là Manuel đây, tôi có thể biết quý ông cần gì không?
- Ông Roldan ở Escortes Belen có nói với tôi rằng anh sẽ…
Người phục vụ liền đưa tay ra hiệu cho David im lặng, anh ta đưa mắt thận trọng quan sát lại toàn bộ tiền sảnh.
- Ông đi ra đây với tôi! - Anh ta dẫn Becker ra phía cuối quầy và tiếp tục nói nhưng giọng chỉ thì thà thì thầm - Nào, bây giờ thì tôi giúp được gì cho ông?
Becker hạ giọng nói:
- Tôi cần nói chuyện với một người quen của ông ấy mà tôi biết chắc là người đó đang ăn tối ở đây, tên cô ta là Rocio.
Anh chàng phục vụ thở phào khoan khoái:
- À, Rociol cô nàng xinh đẹp.
- Tôi cần gặp cô ta ngay lập tức.
- Nhưng ông ạ, cô ta đang đi khách!
Becker lắc đầu không khoan nhượng:
- Việc này rất hệ trọng, anh nên biết, đây là vấn đề an ninh quốc gia.
Người phục vụ từ chối:
- Không thể được, có lẽ ông nên để lại…
- Việc này chỉ một lát là xong thôi mà, có phải cô ta đang trong phòng ăn không?
Người phục vụ lắc đầu:
- Chúng tôi đóng cửa phòng ăn nửa tiếng rồi, tôi sợ là cô nàng và khách đang vui vẻ rồi. Nếu ông để lại một lời nhắn, tôi chắc chắn sẽ chuyển đến tay cô nàng vào sáng mai. - Anh chàng liền đưa tay về phía mấy chiếc hộp có đánh số ở sau lưng.
- Liệu tôi có thể gọi phòng cô ta và…
- Tôi rất tiếc! - Người phục vụ cứng giọng, sự lịch thiệp ban đầu như tan biến - Khách sạn Anfonso XIII chúng tôi luôn rất tôn trọng chuyện riêng tư của khách hàng.
Becker bực mình, rõ ràng là anh không có ý định sẽ ngồi lại đây 10 tiếng đồng hồ chờ cho đến khi gã béo và con điếm đó xuống ăn sáng.
- Tôi hiểu! - Anh nói - Xin lỗi đã làm phiền anh!
Anh quay lại tiền sảnh, bước thẳng đến chiếc bàn nắp cuộn xinh xắn mà anh bắt gặp lúc đi vào. Trong chiếc bàn có đựng rất nhiều thiệp của khách sạn Anfonso XIII, có cả bút và phong bì thư. Becker cho vội một tấm thiệp vào bì thư và viết bên ngoài mấy chữ. “ROCIO“. Sau đó anh trở lại chỗ người phục vụ.
- Xin lỗi làm phiền anh lần nữa! - Becker nói tỏ vẻ hơi ngượng ngùng - Tôi biết anh có thể cho là tôi không bình thường, nhưng tôi chỉ muốn tâm sự mấy câu với cô nàng về những khoảnh khắc vui vẻ khó quên mấy hôm trước thôi mà. Có lẽ tôi đành phải để lại lời nhắn vậy! - Becker liền đặt chiếc phong bì lên quầy.
Anh chàng phục vụ nhìn chiếc phong bì và cười thầm. Lại một gã si tình, đúng là rỗi hơi. Anh ta ngước lên và mỉm cười - Tất nhiên rồi thưa ông…?
- Buisan! - Becker đáp lại - Miguel Buisan.
- Tôi bảo đảm cô nàng sẽ nhận được lời nhắn của ông vào sáng mai.
- Cảm ơn! - Becker mỉm cười và quay trở ra.
Sau khi đã chắc chắn là Becker đã quay lưng đi ra, người phục vụ liền nhặt phong bì lên và quay lại phía những chiếc hộp có đánh số ở trên tường. Đúng lúc người phục vụ đưa phong bì vào chiếc hộp cần thiết, Becker ngoái lại thăm dò lần cuối.
- Tôi có thể kiếm một chiếc taxi ở đâu được nhỉ?
Người phục vụ quay lại trả lời nhưng Becker đâu có để ý đến lời nói của anh ta. Khoảnh khắc đó quá đủ để Becker nhận ra anh chàng vừa dời tay ra khỏi chiếc hộp có dòng chữ Phòng 301.
Becker cảm ơn anh chàng phục vụ rồi thong thả rảo bước tìm đến chỗ thang máy.
Vào nhanh rồi ra nhanh, anh lẩm bẩm với chính mình.
Khi anh đến cửa ra vào, cửa tự mở như có phép màu, rồi một nhân viên xuất hiện.
- Thưa ngài, tôi có thể mang giúp hành lý cho ngài không?
- Không, cảm ơn, tôi muốn gặp người phụ trách.
Anh chàng phục vụ thoáng tự ái, dường như giây gặp gỡ vừa qua với vị khách này làm anh ta cảm thấy không hài lòng cho lắm.
- Phía này, thưa ông! - Anh chàng liền dẫn David vào tiền sảnh, chỉ tay về chỗ người phụ trách rồi nhanh chóng quay ra ngoài.
Tiền sảnh của khách sạn được xây dựng khá kiểu cách, tuy hơi nhỏ nhưng thiết kế rất trang nhã. Đúng là thời kỳ hoàng kim của đất nước Tây Ban Nha này chỉ còn là dĩ vãng, nhưng ai cũng biết vào giữa năm 1600, đất nước nhỏ bé này đã từng thống trị gần như cả thế giới. Khu vực tiền sảnh mà chúng ta đang nói đến đây có thể được coi như một minh chứng hùng hồn của thời kỳ rực rỡ đó với những bộ giáp trụ, những bức phù điêu mang phong cách nhà binh và cả một tủ trưng bày những thỏi vàng được mang về từ Tân Thế Giới.
David tiến lại một chiếc quầy với dòng chữ nhân viên PHỤC VỤ, trước mặt anh là một nam nhân viên gọn gàng chải chuốt, anh ta cười vô cùng thân thiện:
- Tôi cố thể giúp gì cho quý ông?
Giọng của anh chàng này có vẻ hơi ngọng một chút, nhưng anh ta cũng đã tranh thủ ngắm kỹ một lượt từ đầu đến chân Becker.
Becker trả lời bằng tiếng Tây Ban Nha.
- Tôi muốn nói chuyện với anh Manuel.
Khuôn mặt cháy nắng của anh chàng này trở nên rạng rỡ hơn.
- Vâng, thưa ông. Vâng, tôi là Manuel đây, tôi có thể biết quý ông cần gì không?
- Ông Roldan ở Escortes Belen có nói với tôi rằng anh sẽ…
Người phục vụ liền đưa tay ra hiệu cho David im lặng, anh ta đưa mắt thận trọng quan sát lại toàn bộ tiền sảnh.
- Ông đi ra đây với tôi! - Anh ta dẫn Becker ra phía cuối quầy và tiếp tục nói nhưng giọng chỉ thì thà thì thầm - Nào, bây giờ thì tôi giúp được gì cho ông?
Becker hạ giọng nói:
- Tôi cần nói chuyện với một người quen của ông ấy mà tôi biết chắc là người đó đang ăn tối ở đây, tên cô ta là Rocio.
Anh chàng phục vụ thở phào khoan khoái:
- À, Rociol cô nàng xinh đẹp.
- Tôi cần gặp cô ta ngay lập tức.
- Nhưng ông ạ, cô ta đang đi khách!
Becker lắc đầu không khoan nhượng:
- Việc này rất hệ trọng, anh nên biết, đây là vấn đề an ninh quốc gia.
Người phục vụ từ chối:
- Không thể được, có lẽ ông nên để lại…
- Việc này chỉ một lát là xong thôi mà, có phải cô ta đang trong phòng ăn không?
Người phục vụ lắc đầu:
- Chúng tôi đóng cửa phòng ăn nửa tiếng rồi, tôi sợ là cô nàng và khách đang vui vẻ rồi. Nếu ông để lại một lời nhắn, tôi chắc chắn sẽ chuyển đến tay cô nàng vào sáng mai. - Anh chàng liền đưa tay về phía mấy chiếc hộp có đánh số ở sau lưng.
- Liệu tôi có thể gọi phòng cô ta và…
- Tôi rất tiếc! - Người phục vụ cứng giọng, sự lịch thiệp ban đầu như tan biến - Khách sạn Anfonso XIII chúng tôi luôn rất tôn trọng chuyện riêng tư của khách hàng.
Becker bực mình, rõ ràng là anh không có ý định sẽ ngồi lại đây 10 tiếng đồng hồ chờ cho đến khi gã béo và con điếm đó xuống ăn sáng.
- Tôi hiểu! - Anh nói - Xin lỗi đã làm phiền anh!
Anh quay lại tiền sảnh, bước thẳng đến chiếc bàn nắp cuộn xinh xắn mà anh bắt gặp lúc đi vào. Trong chiếc bàn có đựng rất nhiều thiệp của khách sạn Anfonso XIII, có cả bút và phong bì thư. Becker cho vội một tấm thiệp vào bì thư và viết bên ngoài mấy chữ. “ROCIO“. Sau đó anh trở lại chỗ người phục vụ.
- Xin lỗi làm phiền anh lần nữa! - Becker nói tỏ vẻ hơi ngượng ngùng - Tôi biết anh có thể cho là tôi không bình thường, nhưng tôi chỉ muốn tâm sự mấy câu với cô nàng về những khoảnh khắc vui vẻ khó quên mấy hôm trước thôi mà. Có lẽ tôi đành phải để lại lời nhắn vậy! - Becker liền đặt chiếc phong bì lên quầy.
Anh chàng phục vụ nhìn chiếc phong bì và cười thầm. Lại một gã si tình, đúng là rỗi hơi. Anh ta ngước lên và mỉm cười - Tất nhiên rồi thưa ông…?
- Buisan! - Becker đáp lại - Miguel Buisan.
- Tôi bảo đảm cô nàng sẽ nhận được lời nhắn của ông vào sáng mai.
- Cảm ơn! - Becker mỉm cười và quay trở ra.
Sau khi đã chắc chắn là Becker đã quay lưng đi ra, người phục vụ liền nhặt phong bì lên và quay lại phía những chiếc hộp có đánh số ở trên tường. Đúng lúc người phục vụ đưa phong bì vào chiếc hộp cần thiết, Becker ngoái lại thăm dò lần cuối.
- Tôi có thể kiếm một chiếc taxi ở đâu được nhỉ?
Người phục vụ quay lại trả lời nhưng Becker đâu có để ý đến lời nói của anh ta. Khoảnh khắc đó quá đủ để Becker nhận ra anh chàng vừa dời tay ra khỏi chiếc hộp có dòng chữ Phòng 301.
Becker cảm ơn anh chàng phục vụ rồi thong thả rảo bước tìm đến chỗ thang máy.
Vào nhanh rồi ra nhanh, anh lẩm bẩm với chính mình.
Bình luận facebook