Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bút kí yêu em-4
[Phần 2] Bút Kí Yêu Em - Chương lỗi (bỏ)
Buổi tối không sao không trăng thật khiếm nhã , tĩnh mịch và cô đơn Dịch Hiểu Đồng nằm trên giường lớn ,trầm tư đến lạ Từng ánh mắt đến cả gương mặt buồn bã cô đơn ấy lại khiến người ta đau lòng
"Cốccốc tiểu Đồng, xuống ăn cơm nào"_giọng nói của bà quản gia vừa nhẹ nhàng lại mang theo sự yêu thương
Dịch Hiểu Đồng bậc cả người dậy , nói ra :"Vâng ạ! Con xuống ngay"
----
"Dì Liễu , ngồi ăn cùng con"_Dịch Hiểu Đồng nói
Liễu Y Mai cười :"Thôi , con ăn đi , thân là toi tớ ai mà lại ăn cùng chủ của mình"
Dịch Hiểu Đồng tỏ vẻ:"Con xem dì như mẹ , dì nói vậy con buồn A"
Liễu Y Mai cười trước sự trẻ con của cô , miễn cưỡng ngồi ăn cùng
"Sau này cứ đến mỗi bữa, dì hãy cùng con ăn"
"Được"
Dịch Hiểu Đồng mang một bụng no nê , buồn chán nên ra ngoài tản bộ
Trong màn đêm đen mịch mờ , chỉ có vài tia sáng nhỏ nhen soi rọi đường cho cô Những cơn gió nhè nhẹ , những cành cây đung đưa qua lại , tâm trạng của cô cũng nhờ những cơn gió mang đi
Dừng chân tại một gốc cây to nằm gần công viên rục rỡ , đèn màu chiếu rọi khắp nơi , tiếng vui đùa nhộn nhịp kích thích màn nhĩ của cô
Chợt , từ phía sau truyền đến cảm giác ấm áp đến biến lạ , một cánh tay rộng lớn bao phủ xuống cơ thể nhỏ bé của cô Cứ như cái ôm mang theo sự thương nhớ vậy
Dịch Hiểu Đồng không tránh kịp bởi cái ôm này, mím môi:"Buông ra"
Thanh âm nhè nhẹ êm tai của Cung Hiên phát ra:"Tiểu Tiết , có hay tôi đã thích em?"
Giọng nói này ?? Vừa quen lại vừa hận
Dịch Hiểu Đồng giật mạnh tay anh :"Cung Hiên đừng nói chuyện vớ va vớ vẩn với tôi"
Cung Hiên mắt đối mắt nhìn cô , trong con nguoie hiện ra sự dịu dàng :"Tôi nói đều là thật, em là người đầu tiên khiến tôi lây động , cũng là người đầu tiên khiến Cung Hiên tôi phải thay đổi"
Tim cô như đập không ngừng nhìn người đàn ông trước mặt mình, từng lời từng chữ cứ vậy mà oánh vào đại não cô một đợt
Dịch Hiểu Đồng cho đó là giả dối , cảm thán:"Cung Hiên bang chủ đây thật thích tôi sao? Có hay anh có phải đang nói dối không nhỉ?"
Cung Hiên nghiêm túc:"Hàm Tử Tiết từng chữ anh nói ra đều là thật "
Dịch Hiểu Đồng cười vô tư :"Ừ cho là vậy đi ! Nhưng xin lỗi , tôi không có bất kì sự rung động nào dành cho anh Dù chỉ một chút"
Trong đáy mắt anh hiện lên sự u sầu , sau lại thay đổi :"Hàm Tử Tiết , nếu em cho phép anh yêu em , dù cho trái tim em làm bằng đá đi chăng nữa anh vẫn khiến nó mài mòn vì tình yêu của anh"
Dịch Hiểu Đồng mở to mắt , sau lại đáp:"Tôi chờ , để xem anh làm được gì?"
Nói rồi , bóng lưng mảnh khảnh của cô khuất dần trong đêm Cung Hiên mang vẻ ảo não trở về Thật sự , anh đã thích cô chăng ? Chắc vậy , từ lúc gặp cô , cho đến khi anh hôn cô , trái tim anh như muốn nhảy khỏi lòng ngựcĐiều đó khiến anh chắc chắn hơn về tình cảm của mình
--------------
Mọi người ơi , mình viết lộn truyện nha , do vô tình nên viết lộn Thông cảm ạ
Tì Bà Phiêu Bạc
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Buổi tối không sao không trăng thật khiếm nhã , tĩnh mịch và cô đơn Dịch Hiểu Đồng nằm trên giường lớn ,trầm tư đến lạ Từng ánh mắt đến cả gương mặt buồn bã cô đơn ấy lại khiến người ta đau lòng
"Cốccốc tiểu Đồng, xuống ăn cơm nào"_giọng nói của bà quản gia vừa nhẹ nhàng lại mang theo sự yêu thương
Dịch Hiểu Đồng bậc cả người dậy , nói ra :"Vâng ạ! Con xuống ngay"
----
"Dì Liễu , ngồi ăn cùng con"_Dịch Hiểu Đồng nói
Liễu Y Mai cười :"Thôi , con ăn đi , thân là toi tớ ai mà lại ăn cùng chủ của mình"
Dịch Hiểu Đồng tỏ vẻ:"Con xem dì như mẹ , dì nói vậy con buồn A"
Liễu Y Mai cười trước sự trẻ con của cô , miễn cưỡng ngồi ăn cùng
"Sau này cứ đến mỗi bữa, dì hãy cùng con ăn"
"Được"
Dịch Hiểu Đồng mang một bụng no nê , buồn chán nên ra ngoài tản bộ
Trong màn đêm đen mịch mờ , chỉ có vài tia sáng nhỏ nhen soi rọi đường cho cô Những cơn gió nhè nhẹ , những cành cây đung đưa qua lại , tâm trạng của cô cũng nhờ những cơn gió mang đi
Dừng chân tại một gốc cây to nằm gần công viên rục rỡ , đèn màu chiếu rọi khắp nơi , tiếng vui đùa nhộn nhịp kích thích màn nhĩ của cô
Chợt , từ phía sau truyền đến cảm giác ấm áp đến biến lạ , một cánh tay rộng lớn bao phủ xuống cơ thể nhỏ bé của cô Cứ như cái ôm mang theo sự thương nhớ vậy
Dịch Hiểu Đồng không tránh kịp bởi cái ôm này, mím môi:"Buông ra"
Thanh âm nhè nhẹ êm tai của Cung Hiên phát ra:"Tiểu Tiết , có hay tôi đã thích em?"
Giọng nói này ?? Vừa quen lại vừa hận
Dịch Hiểu Đồng giật mạnh tay anh :"Cung Hiên đừng nói chuyện vớ va vớ vẩn với tôi"
Cung Hiên mắt đối mắt nhìn cô , trong con nguoie hiện ra sự dịu dàng :"Tôi nói đều là thật, em là người đầu tiên khiến tôi lây động , cũng là người đầu tiên khiến Cung Hiên tôi phải thay đổi"
Tim cô như đập không ngừng nhìn người đàn ông trước mặt mình, từng lời từng chữ cứ vậy mà oánh vào đại não cô một đợt
Dịch Hiểu Đồng cho đó là giả dối , cảm thán:"Cung Hiên bang chủ đây thật thích tôi sao? Có hay anh có phải đang nói dối không nhỉ?"
Cung Hiên nghiêm túc:"Hàm Tử Tiết từng chữ anh nói ra đều là thật "
Dịch Hiểu Đồng cười vô tư :"Ừ cho là vậy đi ! Nhưng xin lỗi , tôi không có bất kì sự rung động nào dành cho anh Dù chỉ một chút"
Trong đáy mắt anh hiện lên sự u sầu , sau lại thay đổi :"Hàm Tử Tiết , nếu em cho phép anh yêu em , dù cho trái tim em làm bằng đá đi chăng nữa anh vẫn khiến nó mài mòn vì tình yêu của anh"
Dịch Hiểu Đồng mở to mắt , sau lại đáp:"Tôi chờ , để xem anh làm được gì?"
Nói rồi , bóng lưng mảnh khảnh của cô khuất dần trong đêm Cung Hiên mang vẻ ảo não trở về Thật sự , anh đã thích cô chăng ? Chắc vậy , từ lúc gặp cô , cho đến khi anh hôn cô , trái tim anh như muốn nhảy khỏi lòng ngựcĐiều đó khiến anh chắc chắn hơn về tình cảm của mình
--------------
Mọi người ơi , mình viết lộn truyện nha , do vô tình nên viết lộn Thông cảm ạ
Tì Bà Phiêu Bạc
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook