Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bút kí yêu em-12
[Phần 2] Bút Kí Yêu Em - Chương 11_Hơn cả tình bạn
"Tiểu Tranh , đi ăn "_Tôn Tử Hạo dịu dàng nói
Mộ Đồng Tranh sởn gai ốc:"Gì mà tiểu Tranh , nghe tởm quá đi"
Tôn Tử Hạo cười trừ , thuận tiện nắm tay cô đi, thừa cơ hội choàng vai cô , Mộ Đồng Trang mặc kệ anh muốn làm gì thì làm , Tôn Tử Hạo vừa đi vừa nói:"Em thích hoa gì nhất?"
Mộ Đồng Tranh:"Hoa hồng tím"
Anh hỏi tiếp:"Vì sao?"
Mộ Đồng Tranh đâm tư:"Nó tượng trưng cho sự chờ đợi , và một tình yêu vĩnh cửu "
"Àvậy tôi làm đóa hao hồng của em được không?"
Mộ Đồng Tranh ngước mặt nhìn anh:"Ô quế hoa của loài hoa"
"Xề , đừng nói vậy chứ , người ta tổn thương nặng nha"
Mộ Đồng Tranh bậc cười,nụ cười hiếm hoi nhất cũng là đẹp nhất:"Có thật anh xem tôi là bạn"
Tôn Tử Hạo lắc đầu:"Hơn cả tình bạn"
Cô im lặng hồi lâu, định nói nhưng ai kia đã nhanh nhẩu cướp đi lời của cô bằng nụ hôn phớt lờ , ánh mắt đăm chiêu:"Đừng nói gì cả , hãy để câu nói đó giữ vào nơi này , để em mãi nhớ đến nó"
Có biết rằng , anh dùng tay chỉ lên ngực trái của cô , làm cho cô ngại ngùng đến muốn độn thổ Hôm nay tên này ăn trúng cái gì mà lạ như vậy Cứ như kiểu đang thả thính bà đây
Hai người dừng chân tại một cái bàn nằm gần góc khuất , yên tĩnh Tôn Tử Hạo cẩn thận kéo ghế:"Mời tiểu thư ngồi"
Mộ Đồng Tranh ngồi xuống , nói:"Anh mua thức ăn đi , tôi chờ ở đây"
"Em muốn ăn gì nào?"
"Một phần gà rán được rồi"
Tôn Tử Hạo vừa đi , thì từ đâu xuất hiện một vài người, một nữ và mấy tên nam cao to
Cô ta khoanh tay trước ngực , ngông cuồng nói:"Cô là học sinh mới?"
Mộ Đồng Tranh ngáp dài:"Vào học được hai ngày có tính là học sinh mới không nhỉ?"
Cô ta cứng lời , có chút tức giận nắm lấy cằm cô:"Miệng lưỡi được lắm, hay là để tôi dạy dỗ nó một chút nhé?"
Mộ Đồng Tranh cau chặt hàng thanh liễu , dùng tay siết chặt cánh tay của ả, không vui nói:"Muốn chết hay sao?"
Cô ta đau lắm , cô chịu đựng:"Người chết là cô đó , đồ hồ li tinh"
-Chát chát
Đúng , cô tặng ả hai bạt tay thật mạnh , đến miệng cũng bậc máu , cười nửa miệng:"Cái miệng này hình như rất thảnh thơi thì phải? Muốn mắng người cũng phải xem kĩ đối tượng chứ bạn học Trang Liễu Mị "
Cô ta ngạc nhiên:"Côcô biết tên tôi"
Mộ Đồng Tranh buông tay , dùng khăn giấy lau sạch như vừa chạm phải thứ gì đó rất dơ bẩn, chậm nói:"Biết chứ ,cô còn được gọi là chị hai Mị của cái ngôi trường này"
Trang Liễu Mị hất mặt:"Vậy còn không mau xin lỗi tôi , nếu không đừng trách tại sao tôi ác độc"
"Xin lỗi? Việc gì?"
"Cô tát tôi"
"Đó là do cô tự chuốc , mắng người không lí do"
"Ai nói không có chứ! Lí do là cô mê hoặc anh Hạo của tôi , kể cả anh Hiên cũng bị cô câu dẫn"
Trời ạ! Anh hai ơi là anh hai , người ta hiểu lầm em gái cưng của anh rồi
"Ắc xì , ai đang nhắc mình vậy ta"_Mộ Kính Hiên lẩm bà lẩm bẩm
"Bằng chứng ?"
Trang Liễu Mị không thèm tranh cãi nữa , dùng hành động:"Tụi bây đánh cô ta cho tôi"
Tiếp đó là một trận đánh nhau diễn ra , mà người bị thương không phải cô mà là những tên đó , Trang Liễu Mị tức giận , rút trong túi ra con dao nhỏ , trong lúc cô vô ý đã bị cô ta rạch một đường ngay bàn tay phải, trong đôi mắt ẩn chứa sự ác độc , cười vô hại:"Để tôi xem cô làm sao mà vẽ được nữa , ha ha ha"
Đúng lúc này , Tôn Tử Hạo mới trở lại , nhìn một màn này không khỏi tức giận , vứt bỏ thức ăn xuống đất , chạy lại ôm lấy cô vào lòng ,ánh mắt tối sầm lại:"Cô dám"
Mộ Đồng Tranh chẳng biết nói gì , cô im bất động , bàn tay để vẽ của cô giờ như vậy , sau này liễu còn vẽ được nữa không?
Trang Liễu Mị sợ hãi , làm rơi con dao , lấp bấp:"Anh, anh Hạo , em , em xin lỗi"
Tôn Tử Hạo mất kiểm soát , trừng mắt hung tợn:"Nhưng gì cô làm với cô ấy thì tôi sẽ trả lại gấp mười như vậy"
Trang Liễu Mị sợ hãi đến ngất đi Cô ta không ngờ anh lại đáng sợ đến như vậy
Tôn Tử Hạo bế cô , rồi lái xe đến bệnh viện
"Bác sĩ , nhất định phải trị khỏi tay cho cô ấy"_Tôn Tử Hạo hốt hoảng nói
Bác sĩ trì âm:"Cậu yên tâm"
Sau đó , đẩy cô vào phòng bệnh , do cô ta rạch khá sâu , chạm đến gân tay nên phải làm phẩu thuật nối lại
-Ting
Tôn Tử Hạo thở phào nhẹ nhỏm :"Bác sĩ , cô ấy sao rồi?"
Bác sĩ nhìn anh :"Có lẽ bàn tay sẽ không cử động được một thời gian,nếu tập vật lí trị liệu sẽ nhanh chóng hồi phục hơn"
Tôn Tử Hạo cố giữ cho mình bình tĩnh:"Cảm ơn"
Nói rồi , anh bước vào phòng , không biết từ khi nào cô đã tỉnh , ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ
Tôn Tử Hạo có chút đau lòng:"Xin lỗi , là do anh không tốt , không bảo vệ được em"
Mộ Đồng Tranh nhìn anh, thanh âm có chút trống rỗng:"Anh giúp tôi một việc được không?"
"Em nói đi"
"Cho tôi mượn điện thoại"
Tôn Tử Hạo nhanh chóng lấy điện thoại đưa cho cô
Cô nhận lấy , ấn nút gì đó rồi điện Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy:"Alo , tìm tôi có việc gì?"
Anh hai quen biết với Tôn Tử Hạo sao?
Mộ Đồng Trang không nghĩ nữa , nói:"Anh hai , là em đây , em muốn đi du lịch , hôm nay đi luôn nên không về nhà được , anh giúp em nói lại với ba mẹ nha"
"Em đi cùng Hạo sao?"
"Ừm , anh và Tôn Tử Hạo quen biết nhau ?"
"Em đi chơi vui vẻ , nhớ mua quà cho anh hai"_thôi thì cứ để Hạo nói đi Anh cũng không tiện nói
---------
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
"Tiểu Tranh , đi ăn "_Tôn Tử Hạo dịu dàng nói
Mộ Đồng Tranh sởn gai ốc:"Gì mà tiểu Tranh , nghe tởm quá đi"
Tôn Tử Hạo cười trừ , thuận tiện nắm tay cô đi, thừa cơ hội choàng vai cô , Mộ Đồng Trang mặc kệ anh muốn làm gì thì làm , Tôn Tử Hạo vừa đi vừa nói:"Em thích hoa gì nhất?"
Mộ Đồng Tranh:"Hoa hồng tím"
Anh hỏi tiếp:"Vì sao?"
Mộ Đồng Tranh đâm tư:"Nó tượng trưng cho sự chờ đợi , và một tình yêu vĩnh cửu "
"Àvậy tôi làm đóa hao hồng của em được không?"
Mộ Đồng Tranh ngước mặt nhìn anh:"Ô quế hoa của loài hoa"
"Xề , đừng nói vậy chứ , người ta tổn thương nặng nha"
Mộ Đồng Tranh bậc cười,nụ cười hiếm hoi nhất cũng là đẹp nhất:"Có thật anh xem tôi là bạn"
Tôn Tử Hạo lắc đầu:"Hơn cả tình bạn"
Cô im lặng hồi lâu, định nói nhưng ai kia đã nhanh nhẩu cướp đi lời của cô bằng nụ hôn phớt lờ , ánh mắt đăm chiêu:"Đừng nói gì cả , hãy để câu nói đó giữ vào nơi này , để em mãi nhớ đến nó"
Có biết rằng , anh dùng tay chỉ lên ngực trái của cô , làm cho cô ngại ngùng đến muốn độn thổ Hôm nay tên này ăn trúng cái gì mà lạ như vậy Cứ như kiểu đang thả thính bà đây
Hai người dừng chân tại một cái bàn nằm gần góc khuất , yên tĩnh Tôn Tử Hạo cẩn thận kéo ghế:"Mời tiểu thư ngồi"
Mộ Đồng Tranh ngồi xuống , nói:"Anh mua thức ăn đi , tôi chờ ở đây"
"Em muốn ăn gì nào?"
"Một phần gà rán được rồi"
Tôn Tử Hạo vừa đi , thì từ đâu xuất hiện một vài người, một nữ và mấy tên nam cao to
Cô ta khoanh tay trước ngực , ngông cuồng nói:"Cô là học sinh mới?"
Mộ Đồng Tranh ngáp dài:"Vào học được hai ngày có tính là học sinh mới không nhỉ?"
Cô ta cứng lời , có chút tức giận nắm lấy cằm cô:"Miệng lưỡi được lắm, hay là để tôi dạy dỗ nó một chút nhé?"
Mộ Đồng Tranh cau chặt hàng thanh liễu , dùng tay siết chặt cánh tay của ả, không vui nói:"Muốn chết hay sao?"
Cô ta đau lắm , cô chịu đựng:"Người chết là cô đó , đồ hồ li tinh"
-Chát chát
Đúng , cô tặng ả hai bạt tay thật mạnh , đến miệng cũng bậc máu , cười nửa miệng:"Cái miệng này hình như rất thảnh thơi thì phải? Muốn mắng người cũng phải xem kĩ đối tượng chứ bạn học Trang Liễu Mị "
Cô ta ngạc nhiên:"Côcô biết tên tôi"
Mộ Đồng Tranh buông tay , dùng khăn giấy lau sạch như vừa chạm phải thứ gì đó rất dơ bẩn, chậm nói:"Biết chứ ,cô còn được gọi là chị hai Mị của cái ngôi trường này"
Trang Liễu Mị hất mặt:"Vậy còn không mau xin lỗi tôi , nếu không đừng trách tại sao tôi ác độc"
"Xin lỗi? Việc gì?"
"Cô tát tôi"
"Đó là do cô tự chuốc , mắng người không lí do"
"Ai nói không có chứ! Lí do là cô mê hoặc anh Hạo của tôi , kể cả anh Hiên cũng bị cô câu dẫn"
Trời ạ! Anh hai ơi là anh hai , người ta hiểu lầm em gái cưng của anh rồi
"Ắc xì , ai đang nhắc mình vậy ta"_Mộ Kính Hiên lẩm bà lẩm bẩm
"Bằng chứng ?"
Trang Liễu Mị không thèm tranh cãi nữa , dùng hành động:"Tụi bây đánh cô ta cho tôi"
Tiếp đó là một trận đánh nhau diễn ra , mà người bị thương không phải cô mà là những tên đó , Trang Liễu Mị tức giận , rút trong túi ra con dao nhỏ , trong lúc cô vô ý đã bị cô ta rạch một đường ngay bàn tay phải, trong đôi mắt ẩn chứa sự ác độc , cười vô hại:"Để tôi xem cô làm sao mà vẽ được nữa , ha ha ha"
Đúng lúc này , Tôn Tử Hạo mới trở lại , nhìn một màn này không khỏi tức giận , vứt bỏ thức ăn xuống đất , chạy lại ôm lấy cô vào lòng ,ánh mắt tối sầm lại:"Cô dám"
Mộ Đồng Tranh chẳng biết nói gì , cô im bất động , bàn tay để vẽ của cô giờ như vậy , sau này liễu còn vẽ được nữa không?
Trang Liễu Mị sợ hãi , làm rơi con dao , lấp bấp:"Anh, anh Hạo , em , em xin lỗi"
Tôn Tử Hạo mất kiểm soát , trừng mắt hung tợn:"Nhưng gì cô làm với cô ấy thì tôi sẽ trả lại gấp mười như vậy"
Trang Liễu Mị sợ hãi đến ngất đi Cô ta không ngờ anh lại đáng sợ đến như vậy
Tôn Tử Hạo bế cô , rồi lái xe đến bệnh viện
"Bác sĩ , nhất định phải trị khỏi tay cho cô ấy"_Tôn Tử Hạo hốt hoảng nói
Bác sĩ trì âm:"Cậu yên tâm"
Sau đó , đẩy cô vào phòng bệnh , do cô ta rạch khá sâu , chạm đến gân tay nên phải làm phẩu thuật nối lại
-Ting
Tôn Tử Hạo thở phào nhẹ nhỏm :"Bác sĩ , cô ấy sao rồi?"
Bác sĩ nhìn anh :"Có lẽ bàn tay sẽ không cử động được một thời gian,nếu tập vật lí trị liệu sẽ nhanh chóng hồi phục hơn"
Tôn Tử Hạo cố giữ cho mình bình tĩnh:"Cảm ơn"
Nói rồi , anh bước vào phòng , không biết từ khi nào cô đã tỉnh , ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ
Tôn Tử Hạo có chút đau lòng:"Xin lỗi , là do anh không tốt , không bảo vệ được em"
Mộ Đồng Tranh nhìn anh, thanh âm có chút trống rỗng:"Anh giúp tôi một việc được không?"
"Em nói đi"
"Cho tôi mượn điện thoại"
Tôn Tử Hạo nhanh chóng lấy điện thoại đưa cho cô
Cô nhận lấy , ấn nút gì đó rồi điện Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy:"Alo , tìm tôi có việc gì?"
Anh hai quen biết với Tôn Tử Hạo sao?
Mộ Đồng Trang không nghĩ nữa , nói:"Anh hai , là em đây , em muốn đi du lịch , hôm nay đi luôn nên không về nhà được , anh giúp em nói lại với ba mẹ nha"
"Em đi cùng Hạo sao?"
"Ừm , anh và Tôn Tử Hạo quen biết nhau ?"
"Em đi chơi vui vẻ , nhớ mua quà cho anh hai"_thôi thì cứ để Hạo nói đi Anh cũng không tiện nói
---------
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn