• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Phần 2 - Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (2 Viewers)

  • Chương 5241-5244

Chắc hẳn những gia hỏa này biết mình đã ly hôn, cho nên muốn mau chóng giúp mình, giải quyết vấn đề chung thân.Nhưng mấu chốt của vấn đề là, có một số thứ không thể giải quyết được bằng cách này.
Bẻ sớm dưa để giải khát, nó sẽ không ngọt!
Ăn xong Gà nướng Thổ gia, dọn dẹp xong cũng đã tám giờ tối, đám người Bùi Cửu Phong vẫn chưa trở về.
Bùi Nguyên Minh đang rất có hứng thú, liền để Hoàng Phổ Thy chuẩn bị một bàn dài bút mực, muốn luyện thư pháp.
Ngay lúc Bùi Nguyên Minh cầm bút lông lên, đột nhiên, một tiếng cười nhạt phát ra.
“Cho dù bây giờ, Bùi Nguyên Minh ngươi có chết, có phải cũng coi là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, đúng không?”
Có người bước vào từ trong sân, vừa đi vừa vỗ tay.
Cùng với tiếng cười khẽ truyền ra, lúc này cũng có tiếng vỗ tay nhàn nhạt.
Hoàng Phổ Thy khẽ nhíu mày, có vẻ hận người đã phá hỏng khoảng thời gian ở một mình của cô với Bùi Nguyên Minh.
Cô quay đầu nhìn sang, thì thấy trong sân có gần trăm người từ lúc nào.
Mỗi người trong số này, đều cầm trên tay trường đao đảo quốc, mà người đứng đầu, là một nam tử áo trắng đẹp trai.
Khí chất của hắn mười phần âm nhu, giờ phút này híp mắt nhìn xem Bùi Nguyên Minh, sau đó lại nhìn Hoàng Phổ Thy.
Chỉ lạ là, khi nhìn Hoàng Phổ Thy, ánh mắt hắn không có chút nóng bỏng nào, lại là sự đố kỵ và ghen ghét.
Như thể hắn ta ghen tị với Hoàng Phổ Thy, với tư cách là một người phụ nữ và một người đẹp.
Cái nhìn này làm cho Hoàng Phổ Thy khéo léo rùng mình một cái, có chút kinh hãi lùi về phía sau.
Chỉ bất quá rất nhanh, Hoàng Phổ Thy vẫn là phản ứng lại, nàng vô thức bước tới, lạnh lùng quát: “Các ngươi là ai?”
“Đột nhập nhà riêng là phạm pháp, ngươi không biết sao?”
Khi nghe Hoàng Phổ Thy nghĩa chính ngôn từ, chu vi truyền đến một trận cười âm lãnh.
” Tiểu nữ oa, ngươi là đọc sách nhiều quá mà ngu ngốc đúng không? hay ngươi sinh ra đã ngây thơ như vậy rồi?”
Nam nhân khẽ mỉm cười.
“Nếu là thật vậy, không phải ta vẫn nên xin lỗi ngươi, tránh làm hỏng sự trong trắng của ngươi…”
Nghe được lời châm chọc này, sắc mặt Hoàng Phổ Thy hơi đổi.
Nàng hiện tại quyền cao chức trọng, tại Kim Lăng địa sản là thủ tịch thầy phong thủy, đồng thời cũng nắm giữ quyền lực rất lớn trong Điện ảnh và Truyền hình Kim Lăng.
Khi nào thì có người dám nói với cô như thế này đâu?
Nàng vừa định nói tiếp, Bùi Nguyên Minh đã xua tay ra hiệu Hoàng Phổ Thy lùi lại.
Sau đó anh cầm bút lông vừa viết, vừa cười nhẹ: ” Là Hoàn Nhan Hận, để các ngươi đi tìm cái chết sao?”
Nghe được những gì Bùi Nguyên Minh nói, nam tử âm nhu sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh nói: “Tiểu tử, ngươi không sai, ngươi rất thông minh.”
” Nhưng là ngươi hẳn phải biết, bình thường mà nói, người càng thông minh, thì tuổi thọ càng ngắn …”
“Ngươi biết quá nhiều, chú định chết sớm…”
Nói như vậy, nam nhân vẫn liếc mắt nhìn xung quanh một chút, sau đó cười lạnh một tiếng.
Hắn vốn tưởng rằng, Bùi Nguyên Minh đã chuẩn bị mai phục gì đó, nhưng hiện tại xem ra, Bùi Nguyên Minh chẳng những không có chuẩn bị mai phục, còn ở chỗ này chờ chết.
Thật là để người an tâm.
“Ta là một người hiểu biết rất nhiều.”
“Chỉ là, ta chưa từng muốn chết.”
Bùi Nguyên Minh vẫn đang chậm rãi dùng bút lông viết thư pháp, dưới ngòi bút viết là “Trường Giang Đông nước tràn qua, sóng thôi động anh hùng…”
Mỗi một nét bút, đều có sát khí nhàn nhạt, trong sát khí còn có uy áp vô tận, hạng giá áo túi cơm, chỉ liếc mắt nhìn liền thấy choáng đầu hoa mắt.
“Giả bộ! Tiếp tục giả bộ!”
Đối với hành vi giả bộ của Bùi Nguyên Minh, nam nhân tràn đầy khinh thường.
“Chỉ có một điều ngươi phải viết bây giờ, đó là bức thư tuyệt mệnh của chính ngươi!”
“ngươi định viết như thế nào?”
“Chẳng qua ta hữu nghị nhắc nhở một chút, tốt hơn là nên hiến tài sản thừa kế của ngươi cho trại trẻ mồ côi đi.”
“Bởi vì sau khi giết ngươi, Hoàn Nhan thiếu sẽ còn chơi chết cả nhà ngươi!”
“Cửu tộc của ngươi, đều sẽ vì ngươi tùy ý làm bậy mà trả giá đắt!”
“Ngươi chờ xem!”
Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “Thế nào? Chỉ giết cửu tộc, không đem tổ tông mười tám đời của ta đều móc ra sao? Nghiền xương thành tro sao?”
” Ác nhân ngươi làm được tới mức này, có chút không hợp cách!”
Nghe được lời nói nhẹ như mây gió của Bùi Nguyên Minh, nam tử âm nhu hơi sững sờ, sau đó cười lạnh một tiếng nói: “Cuồng vọng!”
” Phách lối!”
“Bá đạo!”
“Ngậm tạc thiên!”
” Nhưng là cũng không biết mùi vị!”
“Ngươi cho rằng ta không biết, bên cạnh ngươi có vệ sĩ, Bùi Cửu Phong của cảng cược Bùi Môn ở Hồng Kông, thực lực rất cường đại sao?”
“Ta nói cho ngươi biết, ta đã sắp xếp mười mấy tay súng đi cùng hắn thật tốt chơi đùa!”
“Hắn cho dù không chết cũng phải lột da. Nói đơn giản, không một ai có thể tới cứu ngươi!”
“Át chủ bài tự cao tự đại của ngươi, không có ý nghĩa gì ở trước mặt ta…”
Lúc này Bùi Nguyên Minh đã viết: “Thị phi thành bại quay đầu không. . .”
Sau đó anh viết xong “Bao nhiêu hoàng hôn đỏ rực” rồi mới đặt bút lông trong tay xuống, mỉm cười: “Ta nói Bùi Cửu Phong, là át chủ bài của ta khi nào?”
“Còn nữa, dùng xạ thủ đối phó với binh vương sao? Ngươi bị bệnh hay sao?”
“Muốn đối phó với hắn, ít nhất phải gọi quỷ sư Thiên Trúc các ngươi mời tới, cái gì cao thủ đảo quốc gọi tới, đúng không?”
“Xem thường người như thế, làm việc không có tiêu chuẩn như thế, không sợ Hoàn Nhan Hận, một hồi một bàn tay đập chết ngươi sao?”
“Ngươi…”
Bị Bùi Nguyên Minh châm chọc khiêu khích, nam tử âm nhu hơi sững sờ, sau đó hắn cười lạnh một tiếng.
“Họ Bùi, đừng giả vờ ở đây, đừng cố chấp ráng chống đỡ.”
“Cho dù người của ta không đối phó được với Bùi Cửu Phong, nhưng kéo dài hắn vài phút, vẫn có thể làm được.”
“Sau khi chúng ta chơi chết ngươi, chúng ta tự nhiên sẽ dốc toàn lực chơi chết hắn!”
Vừa nói xong, nam tử âm nhu liền cười ha ha.
Lúc này, Hoàng Phổ Thy đã lấy điện thoại ra, vẻ mặt căng thẳng che chở Bùi Nguyên Minh nói: “Các ngươi cút ra ngoài cho ta!”

“Nếu các ngươi không cút ra ngoài, ta sẽ báo cảnh sát, bắt tất cả các ngươi!”

Tuy rằng biết Bùi Nguyên Minh thân thủ rất lợi hại, nhưng Hoàng Phổ Thy, vẫn là theo bản năng lo lắng …

“Báo cảnh sát sao!?”

Nam tử âm nhu trên dưới dò xét Hoàng Phổ Thy, sau đó cười lạnh một tiếng: “Tiểu tiện nhân chỉ biết quyến rũ đàn ông!”

” Ngươi có hứng thú, liền báo cảnh sát đi!”

“Ngươi có thể gọi đt báo cảnh sát, ta sẽ chặt đầu dùng làm cái bô!”

“Không có chuẩn bị thật tốt, ta sẽ tìm đến phiền phức sao?”

” Đều nói ngực to mà không có não, quả là thế!”

” Nữ nhân, quả nhiên đều là phế vật!”

Vừa nói, nam tử âm nhu “Ôi ôi ôi”, nở nụ cười lạnh “.

Hoàng Phổ Thy sắc mặt rất khó nhìn, bất quá, vẫn là cắn răng lấy ra điện thoại di động.

Sau đó, cô phát hiện ra rằng, xung quanh không có tín hiệu điện thoại di động.

Rõ ràng là những người này, đã chặn các tín hiệu xung quanh trước khi bọn hắn ra tay.

Đây chắc chắn là một sự chuẩn bị đầy đủ.

Nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Hoàng Phổ Thy, nam tử âm nhu cười lạnh một tiếng, sau đó vung tay lên, lạnh lùng nói: “Nhanh lên, chúng ta thời gian đang gấp.”

“Tiễn bọn hắn lên đường!”

Khi giọng nói của nam tử âm nhu rơi xuống, gần một trăm người đàn ông, đều chậm rãi rút ra thanh trường đao đảo quốc từ thắt lưng.

Bọn hắn những bước nhỏ tiến đến, mỗi bước đi đều dồn hết sức lực và tập trung cao độ, như thể sẵn sàng đem Bùi Nguyên Minh một đao chém chết.

Về phần nam tử âm nhu, không biết hắn tìm được cái quạt xếp bằng thép ở đâu, hắn híp mắt hướng về phía trước, ngẫu nhiên mở quạt ra, đột nhiên có tia lửa bắn ra.

Toàn bộ sân trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay cả những bông hoa do Hoàng Phổ Thy trồng cẩn thận, cũng trực tiếp héo rũ trong bầu không khí đáng sợ này.

Bốn phương tám hướng, khí tức dường như âm lãnh vô số lần, không có bất kỳ thanh âm gì, nói là tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, cũng không ngoa.

Từng ánh mắt đan vào nhau, một cỗ sát khí nặng nề tản ra, dường như chỉ cần một cỗ sát khí đơn thuần, cũng có thể khiến người chết ngàn lần, vạn lần …

Bùi Nguyên Minh không thèm để ý tới những người đàn ông này, mà là nhìn Hoàng Phổ Thy, cười nói: “Thy Thy, còn nhớ ” Tù Tự Quyết Chu Dịch “ta đưa cho cô hay không?”

Hoàng Phổ Thy lúc này, không hiểu tại sao Bùi Nguyên Minh lại nói ra lời này, nhưng nàng vẫn là gật đầu nói: “Đương nhiên, tôi nhớ nhớ kỹ, người tại trong lao là ở tù, tù tự quyết, giảng cứu chính là một người buồn ngủ…”

” Tại bên trong « Chu Dịch », là thủ đoạn để thầy phong thủy, dùng tù tự quyết để cứu mạng …”
1657344242805.png

Theo mệnh lệnh của nam nhân âm nhu, gần một trăm nam tử từ quốc đảo, đều là trường đao ra khỏi vỏ, lao vút tới.

“Bị giật -”

Lúc này, chu sa trong tay Hoàng Phổ Thy chạm vào la bàn, sau đó nàng hơi híp mắt lại, thản nhiên nói: “Càn vị, khôn vị, chấn vị, mở…”

Giọng nói vừa hạ xuống, tờ giấy màu vàng trong tay cô cháy lên, hóa thành khói đen lan tràn mà ra.

“Swish swish ——”

Dây leo trên mặt đất lúc này đột nhiên thắt lại, lập tức quấn được mắt cá chân của đám người đảo quốc.

Một số người đảo quốc không phản ứng kịp, đã ngã xuống đất và bị dây leo quấn vào người.

Phong Thủy thuật đánh lui địch, huyền diệu vô cùng.

Cảnh tượng này khiến cho nam nhân âm nhu khẽ nhíu mày, sau đó nghiêm nghị nói: “Chỉ là thủ thuật của thuật sĩ giang hồ che mắt mà thôi, đừng sợ, lên!”

” Chơi chết họ Bùi, bọn hắn liền xong đời!”

Khi giọng nói của hắn ta rơi xuống, một số tên đảo quốc nghiến răng nghiến lợi bật dậy.

Hoàng Phổ Thy lông mày khẽ cau lại, ngay sau đó búng ngón tay, chu sa bay đi.

“Phực ——”

Có bột phốt pho trắng trong không khí bốc cháy rừng rực, vồ giết tới, và đám người đảo quốc, chỉ cảm thấy trước mắt đỏ lên, nháy mắt sau đó đều mù hai mắt, thời điểm đập mặt trên đất, từng tên đau đến kêu thảm, lăn lộn đầy đất.

Không đợi những tên khác kịp phản ứng, Hoàng Phổ Thy đã phúc lâm tâm chí, chu sa trong tay lại vung lên, một bức tường lửa hiện ra từ không trung.

“A –”

Hơn chục tên đảo quốc bị bức tường lửa bao trùm, đồng loạt la hét, lăn lộn trên mặt đất để dập lửa.

Trong vòng nửa phút trước và sau đó, trên sân đã lộn xộn.

“Vèo ——”

Nhìn thấy một lá bùa màu vàng rơi về phía trước mặt của mình, khuôn mặt của nam tử âm nhu kia lập tức biến sắc, hắn như một con chó dữ đớp cứt, nhào ngã trên mặt đất, lăn lộn lui lại.

Trong nháy mắt này, có thể nói hắn muốn bao nhiêu chật vật, liền có bấy nhiêu chật vật.

Nguyên bản, ban đầu sát thủ đảo quốc đông đảo, nháy mắt chỉ còn lại rải rác mười mấy tên.

Nam tử âm nhu đầy bụi đất bò lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vương bát đản, ngươi chuẩn bị những thủ đoạn âm tàn này từ khi nào vậy !?”

“Ngươi có phải không thèm để ý tới quy củ giang hồ hay không?”

“Quy củ giang hồ sao?” Bùi Nguyên Minh khẽ cười, “Thời điểm nào, thì cần nói đến quy củ giang hồ, khi giao thủ với mấy người đảo quốc vậy?

“Hơn nữa, đây không phải là bố trí gì, mà là đồ vật phải có ở trong sân của một thầy phong thủy mà thôi.”

” Ta cũng không bố trí hãm hại các ngươi, chỉ là, đột nhiên muốn khảo giáo đồ tôn của ta một chút.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom